I-C5-C6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

05 Bí ẩn

Đóa sơn trà đỏ kia được treo bằng một sợi tơ đỏ trong bàn thờ.

La Ngọc An khẳng định Thị Thần chắc chắn rất thích sơn trà đỏ, nên cô gom tất cả giấy đỏ trong các bọc hương ra để gấp một bó sơn trà đỏ thật to, cô còn cuộn giấy lại làm cành hoa —— đây là một trong những trò cô hay bày ra để dỗ em gái ngày em cô còn bé.

Cha mẹ hai chị em cô mất sớm, cô lớn hơn em gái mấy tuổi, lúc em gái lên lớp sáu cô đã là sinh viên năm nhất rồi, có một thời gian dài bình hoa trong phòng em gái cô cắm đủ các loại hoa sặc sỡ được gấp từ giấy.

Giấy đỏ trong bọc hương dùng rất thích, trên mặt giấy còn in hoa văn màu vàng nên gấp hoa trà cũng đẹp. Dù việc cô tặng một bó trà đỏ thắm làm từ giấy cho Thị Thần cứ kỳ quặc thế nào ấy, hình như trông rất giống mấy cảnh tỏ tình từ xưa xửa xừa xưa, nhưng La Ngọc An cũng không có cảm giác gì khác cả, dù sao cô không dám có ý gì với Thị Thần, mà Thị Thần lại càng không có ý gì khác với cô, nhưng từ nụ cười của ngài thì có vẻ Thị Thần không thấy khó chịu, ngược lại, ngài còn khá thích thú khi nhận được hoa cô tặng nữa.

Bó hoa kia cũng có đãi ngộ y như đóa hoa lúc trước, được treo trên bàn thờ bằng dây đỏ, mà lại còn ở tầng trong cùng nữa, nó còn được đối xử tốt hơn cả La Ngọc An, ban đêm La Ngọc An chỉ dám nằm ở tầng ngoài cùng của điện thờ thôi. Mà cũng vì việc nhỏ nhặt đấy nên tự dưng cô lại không còn sợ mấy sợi tơ đỏ đấy nữa.

Lúc đầu cô nghĩ Thị Thần chỉ thích sơn trà đỏ thôi, nhưng mấy lần ngài dẫn cô ra ngoài lấy đồ ăn, trên đường đi cô còn thấy Thị Thần dừng chân thưởng thức những loài hoa cỏ khác nữa, dường như ngài cũng rất thích chúng.

"Ngài thích hoa này ạ? Nếu thích thì sao ngài không sai người ta trồng chúng trong sân của ngài?"

"Thị Thần sẽ không thiên vị bất kì thứ gì." Ngài trả lời cô vậy.

La Ngọc An không hiểu cho lắm, nhưng từ gương mặt tươi cười của Thị Thần, từ đôi mắt cong cong của ngài, từ mái tóc bay bay, tay áo gập lại, cô chăm chú nhìn mãi cũng chỉ thấy hai chữ to đùng.

—— Muốn chứ.

Trên bệ thờ bày đầy đồ cúng có thêm một cái bình nhỏ, bên trong đó cắm hai đóa hoa tươi được hái ven đường.

Nhóm thị nữ không hề hay biết trên bệ thờ tự dưng có hoa, duy chỉ có Thị Thần ngồi ngay ngắn trên bệ thờ sẽ thỉnh thoảng nhìn hai đóa hoa tầm thường kia chằm chằm. Chúng thường sẽ héo úa sau một hai ngày, nhưng trước khi chúng khô héo, người lặng lẽ cắm chúng vào bình sẽ bỏ chúng đi và thay những bông hoa tươi khác vào.

Nếu so với những món trái cây được chọn lựa chăm chút cẩn thận, những món đồ cúng giá cao chót vót, thì bình hoa này đúng là tầm thường quá.

La Ngọc An thấy rất xấu hổ với hành động "lấy xôi làng đãi ăn mày" này của mình. Hoa thì là hoa hái ven đường, bình hoa thì là cái bình uống nước cô chôm từ trong bếp, cô cũng không dám nói đây là quà nữa, chỉ dám yên lặng để nó xen giữa đám hoa quả và mấy hộp bánh như đồ cúng thông thường.

Khi đứng trước mặt một vị thần, La Ngọc An vốn là người bình thường vẫn khá e ngại ngài ấy, nhưng do thần lúc nào cũng tỏ ra dịu dàng vô hại, còn cô thì chỉ có thể dựa dẫm vào ngài ấy, lại thường xuyên bị nhầm lẫn vì vẻ ngoài quá giống con người của ngài, cảm thấy ngài chỉ là một cậu trai gần bằng tuổi em gái mình.

Cầm chặt tay áo Thị Thần để ngài dắt mình đi ăn cơm đã bao lần rồi nên La Ngọc An thấy rất bình tĩnh. Hầu như họ không tới phòng ăn lúc ở đó có quá nhiều người, nhưng thỉnh thoảng họ cũng sẽ nhầm giờ, nên La Ngọc An mới bưng đồ ăn trốn vào một phòng ít người, trong đây chỉ có hai người đang ăn cơm.

Hai vị thị nữ lớn tuổi cơm nước xong xuôi sẽ ngồi uống trà và nói chuyện phiếm một lúc, La Ngọc An vừa ăn vừa nghe họ nói chuyện.

"Hai ngày nay tôi tới điện thờ dâng hương cho Thị Thần hình như ngửi thấy mùi gì hơi khó chịu thì phải."

"Tôi cũng ngửi thấy cái mùi đấy, mà mùi thì cứ lúc có lúc không, sao lại thế nhỉ?"

"Tôi nghĩ có khi vật tế lúc đấy trốn vào góc nào trong sân rồi chết đói rồi, xác bắt đầu hư thối nên nó mới bốc ra mùi khó chịu đấy."

"Cũng có thể lắm, trốn lâu vậy chắc là chết đói rồi, mau mau lần theo cái mùi đấy mà xử lí đi thôi."

"Cái mùi khó chịu ấy gần bàn thờ lắm, nó không trốn vào trong điện thờ đấy chứ?"

"Người thường ai lại không sợ Thị Thần, có mà điên!"

La Ngọc An lặng lẽ ăn cơm, cảm thấy hai bà cụ này cứ như đang bàn chuyện có con chuột nào chết trong xó nhà vậy.

Tiếp đó là... Cô duỗi tay ra ngửi ngửi. Hình như là, là hơi khó ngửi thật, đúng thật là xấu hổ quá, nhưng bên trong sân không có chỗ để tắm, cô muốn ra khỏi sân cũng cần Thị Thần dắt đi, cô không dám làm phiền ngài nên cứ chần chừ mãi.

Giờ không tắm rửa thì không được, cô sắp khiến Thị Thần thấy khó chịu vì mùi hôi này rồi.

"Tắm rửa à?" Thị Thần như nhớ ra điều gì, ngài mỉm cười: "Đúng nhỉ, con người cần phải tắm rửa."

La Ngọc An thử yêu cầu, cô thấy Thị Thần có vẻ không ngại phiền phức bèn thở phào nhẹ nhõm. Thị Thần bay phía trước, cô chạy theo sau ngài, cuối cùng cũng tìm được một chỗ để tắm. Nhà tắm cũng giống nhà ăn, tuy bề ngoài trông rất cổ kính nhưng bên trong được xây dựng vô cùng hiện đại và dễ chịu, không chỉ có mười mấy phòng tắm được ngăn bằng vách ngăn mà còn có bể tắm nữa.

Cuối cùng cũng có thể thoải mái tắm nước nóng đúng là dễ chịu thật, nhưng trong quá trình tắm cô lo gần chết, không phải do Thị Thần bay bay gần đấy, mà là vì cô đang tắm dở thì có người vào trong, mà đến lúc này cô mới biết đây là phòng tắm cho nam.

Cô tắm ở phòng xịn nhất, phòng bên cạnh có mấy người vào, mấy người đó vừa tắm rửa vừa tám chuyện. Họ dường như là mấy anh chàng phụ trách trông coi điện thờ, dù bề ngoài trông có vẻ nghiêm nghị, lạnh lẽo nhưng lúc tắm rửa họ tám chuyện nhiều phải biết.

La Ngọc An nghe họ tám từ chuyện bao lâu thì thay ca cho tới việc được nghỉ phép thì đi đâu chơi, tiếp đến lại kể về Thị Thần cho nhau nghe.

Dạo này thỉnh thoảng đi loanh quanh, được nghe dăm ba cuộc trò chuyện, La Ngọc An mới biết Thị Thần là thần linh của riêng thị tộc Tần, thị tộc Tần vì có thần linh phù hộ nên mới thành gia tộc khổng lồ, đông đúc như ngày nay, những người này đều được chọn từ trong thị tộc, trừ hai vị thị nữ thì những người còn lại cứ luân phiên thay nhau trông coi điện thờ một thời gian.

"Nghe thị nữ nói lần này Thị Thần "thức tỉnh" thì có vẻ dễ tính, lần trước Tần Minh Lãng với Tần Minh Thành phạm sai lầm nghiêm trọng vậy, chọn vật tế bất cẩn, cũng không bị bắt bỏ họ Tần, chỉ bị đuổi tới khu sát biên giới thôi."

"Vậy đám hộ vệ kỳ này như chúng mình chắc là cũng dễ thở hơn đấy, ít nhất là sẽ không bị giết."

"Hai năm trước mới thảm kìa, lần đấy Thị Thần thức tỉnh lạnh lùng khủng khiếp, trong lúc ngài ấy thức tỉnh bất kì kẻ nào thuộc thị tộc phạm sai lầm đều bị trừng trị ra trò. Ngay cả hộ vệ cũng có hai người bị giết vì ngài phát hiện ra họ có hành vi không thích đáng. Mà vị đấy cực thích "Hình" (*), những đứa trẻ được dẫn đến đây để nhận "chúc phúc" có khi về sau sẽ bị ảnh hưởng, biến thành "ác quan" hết."

(*) Hình: Hình phạt.

"Nói đến cái này thì hồi trước cũng có một lần. Biết ông chú (*) Tần Phi Quân không? Bây giờ ông ta ngồi ở cái ghế cao nhất trong nhóm phán quan, cái lão được vinh dự "thi hành luật" ấy. Nghe nói năm ông chú sinh ra Thị Thần thức tỉnh xong tính tình cũng đáng sợ lắm, nên nhóm ông chú lúc ấy còn là em bé được Thị Thần chúc phúc cũng bị ảnh hưởng, họ từng sửa luật pháp cũ đấy, còn có mấy bản án bị ông chú tuyên án nữa, tất cả phạm nhân đều nhận phán quyết nghiêm trọng nhất."

(*) Ông chú ở đây là chú của cha.

La Ngọc An nghe đám nhiều chuyện này lảm nhảm với nhau thì đầu ngày một cúi xuống thấp hơn. Những người này không biết là trong lúc họ nhiều chuyện về Thị Thần thì ngài ngồi ngay trên nóc vách ngăn nhà tắm bên cạnh, vừa cười dịu dàng vừa yên lặng nghe họ nói.

Cô thoáng ngẩng đầu liếc lên trên một cái, thấy vạt áo trắng của Thị Thần rủ xuống dưới bèn ráng tắm rửa nhanh hơn nữa.

Nhân dịp những người đấy còn đang tắm, La Ngọc An đã nhanh nhẹn đổi đồ tắm sạch sẽ rồi chuồn đi, cô kéo tay áo của Thị Thần rồi được ngài dẫn về. Lần đầu tiên cô đi qua hành lang này, lại còn vào lúc tối tăm không ánh sáng, vậy mà cô lại không thấy sợ hãi, thậm chí còn muốn trò chuyện với ngài.

"Cứ cách một quãng thời gian là ngài sẽ ngủ say ạ?"

Thị Thần mỉm cười, ngài gật đầu.

"Thế, mỗi lần ngài đều thể hiện ra những tính cách khác biệt ạ?"

Thị Thần mỉm cười, ngài gật đầu.

"Ngài sẽ nhớ kỹ những chuyện xảy ra lúc trước chứ?"

La Ngọc An hỏi ba câu, cả hành lang chỉ văng vẳng tiếng bước chân rất khẽ của cô.

Thị Thần rốt cuộc không còn chỉ mỉm cười và gật đầu nữa, giọng ngài cũng nặng trĩu như sắc trời chiều lúc này đây: "Thị Thần sẽ không quên bất kỳ chuyện gì, Thị Thần của mỗi thị tộc, đều là một gia phả, một bản ghi chép chuyện trong thị tộc cứ mỗi ngày trôi qua lại cồng kềnh thêm."

La Ngọc An ngạc nhiên, "Thị Thần của mỗi thị tộc... Chẳng lẽ trừ ngài còn có Thị Thần khác nữa sao ạ?"

Thị Thần nghiêng nghiêng đầu, vẻ tươi cười của ngài như một chiếc mặt nạ làm bằng sáp, ngài nói: "Thế giới này cũng không đơn giản như người bình thường thấy đâu."

Tiếng gió vun vút đâm qua hành lang, xuyên qua chiếc áo choàng tắm của La Ngọc An khiến cô thấy hơi lạnh.

Đúng vậy, cốt lõi chân thật của thế giới bí ẩn này mới chỉ hé một phần nhỏ trước mặt cô thôi. La Ngọc An không định hỏi tiếp nữa, cô trông thấy một bụi cúc ven đường nở rất đúng lúc bèn bẻ hai nhánh cầm trong tay, định về điện thờ sẽ cắm vào bình hoa, thay cho mấy nhánh hoa cũ sắp tàn.

"Sao dạo này tôi thấy cứ thỉnh thoảng đồ cúng sẽ thiếu mất vài thứ nhỉ?"

"Cái mùi khó ngửi kia cũng biến mất rồi."

"Mình vẫn chưa tìm được vật tế trốn mất nữa, rốt cuộc là nó chết ở xó nào rồi nhỉ, chúng ta không tìm thấy nó có phải do Thị Thần đã xử lý rồi không?"

"Nếu để Thị Thần phải xử lý việc nhỏ như thế thật thì tôi thấy hổ thẹn với ngài quá!"

La Ngọc An nghe hai vị thị nữ đó lải nhải như thường lệ cũng không nghĩ ngợi lung tung gì, cô cơm nước xong xuôi bèn bước đi. Cô chẳng khác nào u linh lảng vảng trong tòa nhà cổ này, nếu ban đầu cô thấy sợ hai vị thị nữ kia, thì giờ có khi ngược hẳn lại cũng nên, nếu ngày nào đó cô đột nhiên ló ra chắc họ mới là người bị cô dọa tới chết khiếp.

Mấy cô gái trẻ theo chân hai vị thị nữ dường như được dạy dỗ để làm thị nữ đời tiếp theo, mặc dù hai vị thị nữ đứng tuổi thường nhấn mạnh rằng lý tưởng duy nhất của đời họ là phụng dưỡng Thị Thần, mong mấy người kế nghiệp sẽ chăm chỉ học tập, nhưng có hai cô nàng không thành thật lắm, lâu lâu lại lặng lẽ trốn đi nghịch điện thoại.

Đã lâu rồi La Ngọc An không thấy điện thoại, có lần đúng lúc cô đi ngang qua thì thấy hai người kia đang nghịch điện thoại bèn không nhịn được mà tới gần họ ngó nghiêng một lát, Thị Thần cũng thuận theo ý cô mà bay lại đấy. La Ngọc An đứng bên cạnh hai cô gái nhòm vào màn hình điện thoại của họ, còn Thị Thần cũng bay bay một bên nhìn cái điện thoại chằm chằm.

Hai cô gái đang chơi game, La Ngọc An chưa chơi thử nhưng cô nhớ em gái mình hình như cũng từng chơi trò này, bỗng dưng lại thấy hai cô bé thân thương tới lạ.

Đồ họa game rất đẹp, hai cô bé vẫn đang tập trung điều khiển hai nhân vật nho nhỏ trong game chiến đấu, Thị Thần nhìn một lát bèn hỏi: "Đây là gì vậy?"

"Là điện thoại, họ đang chơi game." La Ngọc An tỏ ra lưỡng lự, "Nếu ngài thấy hứng thú với cái này có thể gọi thị nữ cúng điện thoại cho ngài." Thật ra khi cô nói ra những lời này cũng có ý riêng của bản thân, cô đã rời xa cuộc sống quen thuộc của mình quá lâu rồi, La Ngọc An muốn tiếp xúc với thế giới ấy nhiều hơn.

Thị Thần thản nhiên nói: "Thị Thần sẽ không thiên vị bất kỳ thứ gì."

La Ngọc An: "..." Câu trả lời quen thuộc thế nhỉ.

Mặc dù không thể chủ động đòi hỏi điều gì, nhưng nếu mang thứ đó đến cho Thị Thần thì ngài vẫn sẽ nhận nó, có phải ý ngài là thế không nhỉ? La Ngọc An thầm suy đoán dựa trên kinh nghiệm giao lưu với em gái hồi con bé đang tuổi dậy thì.

Thị Thần ấy mà, nên so ngài ấy như một ông già không quen đòi hỏi, chỉ thích được người ta đoán già đoán non; hay nên so ngài với cậu trai trẻ thích thứ gì nhưng không chịu nói, cứ phải chờ người ta đoán trước mới được đây nhỉ?

Mặc dù họ không có điện thoại nhưng mỗi ngày đi quanh khoảng sân này cứ chú ý là sẽ thấy không ít người trốn trong góc khuất nghịch điện thoại. Gọi điện thoại, chat chit, đọc báo, chơi game đều đủ cả, mà lần nào La Ngọc An thấy cũng đều kéo kéo tay áo Thị Thần, nếu cô kéo được áo ngài thì có nghĩa là ngài cho phép cô ra đấy nhìn.

Và lần nào ngài cũng cho phép cô.

Nhờ những lần đó mà cuối cùng La Ngọc An cũng tìm thấy cảm giác được kết nối với thế giới hiện thực, thỉnh thoảng cô còn thấy những thứ quen thuộc với mình từ những tin tức tình cờ xuất hiện trên điện thoại nữa.

Trong lúc đám người trong tòa nhà cổ chẳng hay biết gì, La Ngọc An đã dẫn Thị Thần đi "nhòm ngó" gần hết điện thoại của họ. Nên có một vài bí mật cũng không thể giấu nổi, ví dụ như một tên lính gác nọ đã có vợ rồi mà còn lén lút hẹn hò với vài cô tình nhân nữa.

Gã ta để điện thoại xuống đi lấy đồ, La Ngọc An đứng một bên nhìn chiếc điện thoại đó chằm chằm, cô có vẻ do dự, cứ lưỡng lự nhìn Thị Thần mãi.

Thị Thần mỉm cười, ngài gật đầu.

La Ngọc An chợt cảm thấy Thị Thần biết mười mươi mình đang nghĩ gì, thậm chí ngài còn có vẻ ủng hộ cô nữa. Nên cô cầm chiếc điện thoại đó lên, vội vàng kéo hết vợ rồi tình nhân của gã vào một nhóm chat chung, sau đó share hết ảnh chụp màn hình mấy đoạn chat của gã cho họ, tiếp theo lại nhanh nhẹn để điện thoại về chỗ cũ trước khi gã đàn ông kia về.

Sau khi đã xong xuôi cô bèn ngoảnh mặt về phía Thị Thần, còn không nhịn được mà cười với ngài ấy.

Thị Thần vẫn mỉm cười như cũ, nhưng một lát sau ngài mới hơi hơi nghiêng đầu tỏ vẻ nghi ngờ, dường như đang muốn hỏi: "Cô đang làm gì thế?"

La Ngọc An cũng bất giác nghiêng đầu theo ngài, cũng tỏ ra nghi ngờ y như ngài: "...?" Ngài không biết vừa nãy tôi làm gì á? Vậy ngài gật đầu không phải ngầm đồng ý với tôi ư?!

Lời tác giả: Tự nhiên tôi lại thấy La Ngọc An như tên nhãi nhà nghèo khố rách áo ôm còn Thị Thần là tiểu thư nhà giàu có, vì cứ bị giam trong khuê phòng chưa trải sự đời nên mới bị tên khố rách áo ôm đột nhiên từ thế giới bên ngoài ló ra lừa cho... Không ổn rồi vừa nghĩ thế là tôi lại không thể quay lại với xây dựng nhân vật lúc ban đầu được a a a!

06 Chúc Phúc

Lần này, sau khi dâng hương xong mấy thị nữ không mau chóng rời đi như lúc trước, mà họ lại cung kính dập đầu với bệ thờ, bẩm: "Thưa Thị Thần, sắp đến sinh nguyệt Thần rồi, gần đây trong thị tộc có chín đứa bé sơ sinh đủ tư cách để được ngài chúc phúc ạ."

La Ngọc An đang trốn sau lưng Thị Thần gấp hoa giấy không khỏi sững người, sinh nguyệt Thần? Cô chưa từng nghe cụm từ này bao giờ. Còn cả việc chúc phúc cho trẻ con nữa, nó khiến La Ngọc An nhớ tới những chuyện trước kia cô từng được nghe, hình như là một dạng nghi thức nào đó thì phải.

Thị Thần nhã nhặn đáp: "Cứ theo lệ cũ mà làm, ngày thứ hai trong sinh nguyệt Thần hãy dẫn chúng tới đây."

"Vâng."

Sau khi hai vị thị nữ rời đi, La Ngọc An mới ló ra ngoài, hướng mắt về phía bầu trời xám xịt như tro. Cô đã tới đây gần một tháng rồi, lúc cô tới khoảng cuối thu mà nay mùa đông đã bắt đầu, tiết trời cứ ngày một lạnh hơn.

Khi La Ngọc An quay đầu lại đã thấy Thị Thần đang nhìn mình chằm chằm như đang chờ cô mở lời hỏi điều gì đó. La Ngọc An vốn không định hỏi gì rốt cuộc vẫn thử mở miệng hỏi dưới ánh mắt chăm chú của ngài: "Sinh nguyệt Thần họ vừa nói là lúc Thị Thần sinh ra ạ? Nhưng sao lại nói là sinh nguyệt Thần chứ không phải là sinh nhật Thần chứ?"

Cô nhớ về những ngày lễ thường thấy, bình thường thì Phật tổ hay thần tiên đều có ngày sinh cả, nhưng nó chỉ kéo dài trong một ngày thôi.

"Bởi vì, mất một tháng mới sinh ra được Thị Thần." Ngài chậm rãi đáp.

La Ngọc An bỗng nhiên thấy kì quái tới lạ, nhưng cô cũng không biết sao mình lại thấy thế, "Ngài... Thị Thần được sinh ra từ đâu ạ? Từ giữa trời đất ư?"

Thị Thần cười, "Thị Thần được sinh ra từ con người."

La Ngọc An cũng không hiểu lắm, nhưng cô không phải tuýp người chuyện gì cũng muốn làm cho ra lẽ nên cũng thôi. Theo như cô nhớ thì cứ đến sinh đản của thần tiên cũng là lúc chùa miếu, đạo quán tổ chức lễ hội, vốn La Ngọc An còn tưởng đến sinh nguyệt Thần căn nhà cổ này cũng sẽ rộn ràng hơn bình thường, nhưng mọi việc lại hơi khác so với tưởng tượng của cô.

Đèn lồng đỏ ngoài sân bị đổi hết thành đèn lồng trắng, tất cả những người đi lại bên ngoài sân dù nam hay nữ đều mặc đồ đen, cài hoa trắng, thậm chí là cả những âm thanh cười đùa bí mật ngày xưa thỉnh thoảng lại vang lên thì nay đều đã biến mất, bất kể người tới người đi lũ lượt ra vào khoảng sân này, thì nơi nơi vẫn cứ tràn ngập một bầu không khí thật trang nghiêm, tĩnh mịch.

Rèm che trong điện thờ bị đổi thành màu đen, lúc chúng rủ xuống khiến bàn thờ trông thật u ám. Nhóm thị nữ thắp hương xong bèn đốt vàng mã bên ngoài sân, trên giấy nền vàng là những hoa văn đỏ kì lạ. Họ vừa hóa vàng mã vừa lẩm nhẩm đọc thứ kinh văn nào đó cô không hiểu nổi.

Những hành động như thế rất dễ khiến người khác tưởng rằng họ đang tế bái người chết.

La Ngọc An đi lang thang khắp con đường vắng vẻ bên ngoài sân như một u linh, cô nghe thấy tiếng hai cô gái trẻ bước ra khỏi nhà tắm gần đấy thì thào với nhau.

"Cứ đến "quỷ nguyệt" (*) tôi lại thấy sợ, cứ như tòa nhà này đột nhiên sống lại, rồi lại chết đi vậy."

"Đừng có nói thế! Với lại thị nữ không cho phép chúng mình nhắc đến "quỷ nguyệt" đâu, phải nói là "sinh nguyệt Thần", họ mà nghe thấy là cô bị phạt chắc!"

(*) Quỷ nguyệt: Tháng của ma quỷ.

Quỷ nguyệt ư? La Ngọc An biết dân gian thường ám chỉ quỷ nguyệt là vào tháng bảy, bởi vì trong tháng bảy có tết Trung Nguyên, là ngày lễ để cúng bái tổ tiên, siêu độ vong hồn ma quỷ, chẳng qua hiện nay hầu như mọi người đã lờ tập tục này đi lâu rồi. Chẳng lẽ định nghĩa về "quỷ nguyệt" của họ không giống người bình thường ư?

Đang lúc hoàng hôn, khoảng sân chứa điện thờ đóng cửa sớm hơn mọi khi, từ ngoài sân vang lên tiếng nhạc. Tiếng nhạc đó không biết phát ra từ thứ nhạc cụ nào, trong đó còn lẫn cả tiếng chuông nho nhỏ, khiến người nghe cảm thấy xa xăm, yên ả, kèm theo đó là tiếng người lẩm nhẩm gì đó thấp thoáng đâu đây, nghe như một khúc hát ru con.

La Ngọc An ngủ một giấc tỉnh lại thấy bốn phía vẫn tối đen như mực, cô vén rèm lên nhìn ra xa, trời còn chưa hửng sáng, mà tiếng nhạc và tiếng người cô nghe thấy trước khi đi ngủ vẫn chưa ngừng, chẳng qua nghe nó xa xăm hơn, cô chỉ có thể nghe được tiếng động nho nhỏ từ phía xa xôi.

Đột nhiên cô thấy không đúng đâu đó bèn quay đầu nhìn vào phía trong điện thờ.

Thị Thần thường hay ngồi ngay ngắn ở phía trong cùng đã mất tăm, dây đỏ chằng chịt khắp khoảng không gian chật hẹp. La Ngọc An đứng phắt dậy, cô thầm run, lặng lẽ dịch lại gần sát tầng ngoài cùng, khẽ gọi: "Thị Thần?"

"Ngài sao vậy?"

Một chiếc tay áo màu trắng từ từ vươn ra từ bọc dây đỏ, bàn tay trắng xanh ló ra, bất lực vẫy vẫy với cô.

La Ngọc An thận trọng tới gần đó, duỗi hai tay ra nắm lấy bàn tay trắng rủ xuống trước mặt cô, bàn tay đó rất lạnh, khiến cô thấy mình cứ như đang nắm một bàn tay được làm từ gốm vậy.

Đột nhiên.

Bàn tay ấy chợt hóa thành một đám dây đỏ, tuột xuống từ kẽ tay cô.

La Ngọc An giật nảy mình, nhịn không được bèn đứng phắt lên, trong giây lát cô chợt thấy mọi ánh sáng quanh mình bỗng tối lại, cô không biết mình tới nơi quái quỷ như thế này từ lúc nào nữa. Trong đêm đen vô tận, tiếng hít thở và tiếng bước chân của cô vọng lại rất to, như thể đang bị phóng đại lên, ánh sáng duy nhất ở nơi đây phát ra từ một bệ thờ cũ kỹ, mộc mạc, trên bệ thờ là một pho tượng thần được làm từ gốm có kích cỡ bằng với kích cỡ của người bình thường.

Quanh thân tượng thần lít nhít dây đỏ, pho tượng ấy có nụ cười giống với nụ cười của Thị Thần mà La Ngọc An thấy rất quen thuộc, nhưng ở ngay đầu của tượng thần lại có một vết nứt, vết nứt đang từ từ chẻ gương mặt tươi cười ấy ra làm đôi.

Tượng thần cười với cô, nhưng từ trong khe nứt trên gương mặt tươi cười ấy lại vang lên tiếng thở dài câm lặng.

—— Đau quá.

—— Đau quá đi thôi.

*

La Ngọc An đột ngột mở mắt, nắng đã chiếu sáng rực rỡ, tiếng cửa sân bị mở khiến cô bất giác đứng dậy định trốn ra sau lưng Thị Thần, cô chạy tới giữa điện thờ mới đột ngột giật mình, tỉnh táo lại từ cơn hoảng hốt.

Vừa nãy là cô nằm mơ ư?

Tay áo màu trắng y như trong mộng vươn tới trước mặt cô, làm lộ ra bàn tay trắng xanh, chủ nhân của bàn tay ấy vẫn nở với cô một nụ cười chẳng khác gì những lần trước: "Mau tới đây."

La Ngọc An không nghĩ ngợi thêm gì về giấc mộng lạ lùng kia nữa mà vội vã trốn sau lưng ngài.

Đây là ngày thứ hai của sinh nguyệt Thần, nhóm thị nữ cho chín đứa trẻ vào trong y như đã báo trước. Những đứa trẻ này đều đang say ngủ, chúng được người nhà ôm vào trong điện thờ, họ đặt chúng nằm trên nệm gấm màu trắng, xếp chúng nằm liên tiếp nhau thành một hàng ngang.

Người nhà của những đứa trẻ này hoặc mặc váy liền áo màu đen, hoặc mặc âu phục, ai nấy trông đều có vẻ cao quý, sang trọng, nhưng thật giống nhau, mỗi người trong số họ đều tỏ ra hết sức cung kính và khiêm nhường trước Thị Thần, thậm chí họ còn không dám nói câu nào với ngài, mà ngay sau khi dập đầu bái lạy xong đã lập tức ra khỏi sân theo chân nhóm thị nữ.

Họ sẽ tới đón con vào lúc hoàng hôn, còn trước đó, những đứa trẻ này sẽ được đặt ở đây để được Thị Thần chúc phúc.

Quá trình chúc phúc từ trước đến nay đều là một chuyện rất bí ẩn, kể cả các thị nữ cũng chưa từng được chiêm ngưỡng bao giờ, nhưng La Ngọc An – một người ngoài – lại cứ thế tỉnh tỉnh mê mê xem hết đầu đuôi quá trình.

Thật ra thì cũng không phức tạp lắm, Thị Thần chỉ phất tay qua trán từng đứa bé một, sau đó rút ra những sợi dây đỏ từ trong tay áo, buộc nó lỏng lỏng vào cổ chúng mà thôi.

Dù không phức tạp lắm nhưng trông có vẻ hơi đáng sợ. Dây đỏ từ từ ngọ nguậy, tan vào cổ từng đứa trẻ một, rồi cứ vậy hằn lên một vết đo đỏ trên cổ chúng. La Ngọc An trợn tròn mắt nhìn hết mọi chuyện, không hiểu sao tự dưng lại thấy cổ mình cũng rụt lại.

Theo như cô thấy thì đây hẳn phải là một việc rất khó chịu, nhưng chín đứa trẻ đều chỉ ngủ say sưa mà không hề phản ứng gì, nên đối với chúng mà nói, có lẽ nghi thức "chúc phúc" này không đau đớn gì.

Cô vừa nghĩ vậy thì có đứa trẻ đột nhiên giãy giụa, nó nhăn mũi lại bắt đầu khóc.

"ÔI... Đứa bé này tỉnh mất rồi." La Ngọc An nhìn Thị Thần ngồi trên bàn thờ.

Thị Thần lại cười nói: "Tỉnh dậy trong lúc đang chúc phúc à, đứa bé này có thiên phú đấy, trực giác cũng mạnh nữa."

Lời khen của Thị Thần cũng không khiến đứa trẻ chỉ được vài tháng tuổi ngừng khóc, mà tiếng khóc của nó ngày một lớn hơn, sắp có thể coi là ầm ĩ được rồi. Khóc to thế này hẳn là bên ngoài phải nghe thấy tiếng chứ, nhưng những người ngoài kia chẳng ai định vào trong dỗ nó cả. La Ngọc An thấy đứa bé cứ khóc oa oa cũng sợ nó sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn bèn liếc Thị Thần mãi, mà lần nào Thị Thần cũng chỉ mỉm cười nhìn cô chứ không mảy may có phản ứng gì.

Dựa trên kinh nghiệm trong suốt một tháng nay, La Ngọc An hỏi thử: "Tôi dỗ em bé nhé?"

Thị Thần gật đầu, La Ngọc An thậm chí còn cảm thấy dường như ngài ấy đang chờ cô nói câu này vậy.

Cô gái trẻ mới hơn hai mươi chưa từng chăm trẻ bao giờ cẩn thận ôm lấy đứa nhóc trên nệm, nhẹ nhàng đong đưa. Cái này đúng là có tác dụng thật, em bé đã khóc nhỏ đi phần nào. La Ngọc An không ngừng cố gắng, cô ôm đứa bé đi tới đi lui trong điện thờ, bởi vì điện thờ không rộng lắm nên cô đành phải đi vòng quanh Thị Thần hết vòng này đến vòng khác.

Lúc đứa bé cuối cùng cũng ngừng khóc, Thị Thần cười nói: "Đúng là ồn ào thật đấy."

Đôi mắt đứa trẻ đen nhánh, lúc La Ngọc An ôm nó tới gần Thị Thần, trong đôi mắt to tròn ấy chiếu trọn dáng vẻ ngài. Cơ hồ là ngay khi ngài dứt lời, đứa trẻ vốn đã bình tĩnh trở lại chợt òa khóc.

La Ngọc An rất kiên nhẫn, có lẽ là do trước kia cô từng một thân một mình nuôi nấng em gái cũng nên, chẳng mấy mà cô đã dỗ được đứa trẻ. Lúc cô đang định đặt đứa bé về chỗ cũ thì Thị Thần lại nói: "Trẻ con ầm ĩ quá nhỉ."

Cô vô thức cúi đầu nhìn đứa nhóc, quả nhiên nó đã lại bĩu môi chực chờ òa khóc. La Ngọc An đành vội vã ôm lấy nó, cô dỗ dành, "Ngoan nào, không được làm ồn không được làm ồn, đừng làm ồn nhé."

Thị Thần ấy mà, rốt cuộc là giống ông lão cô đơn không được ai để mắt tới, hay là cậu trai cứ thỉnh thoảng lại muốn nghịch ngợm một chút đây nhỉ?

La Ngọc An nhận ra dạo gần đây cô thường nghĩ về chuyện này, ấn tượng của cô về Thị Thần cứ mãi quay quanh "ông lão" hoặc "cậu trai" thôi.

Dù giữa quá trình có xảy ra ít chuyện ngoài ý muốn, nhưng vào lúc hoàng hôn, nghi thức chúc phúc của Thị Thần vẫn kết thúc thuận lợi, chín đứa bé được người nhà ôm về, khoảng sân lại yên tĩnh như cũ.

Cứ ngày nào cửa vào sân bị khóa là ngày ấy La Ngọc An có thể tự do đi loanh quanh sân, vì vào ban đêm những người khác không ai dám tới gần điện thờ. Tiếng nhạc ngày hôm trước lại vang lên, La Ngọc An nằm trên sàn điện thờ ấm áp cũng mơ màng thiếp đi tự lúc nào.

Vẫn là giấc mộng tối qua cô mơ thấy, cô mơ thấy Thị Thần ngồi trên bàn thờ, cả cơ thể ngài hóa thành những sợi dây đỏ, bộ đồ trắng thì tan ra, chảy xuôi như ngọn nến, biến thành một đống thứ kỳ lạ.

Cô khẽ lại gần, lúc sắp bước vào trong mảng tối đen kia thì trông thấy tượng thần làm từ gốm trên bệ thờ từ từ vỡ làm đôi từ phía đỉnh đầu, từ trong khe tối vang vọng những thanh âm xa xôi thăm thẳm như tràn ra từ trong lòng đất. Những lời vô nghĩa cứ không ngừng lặp đi lặp lại, quanh quẩn trong đầu như thể cả tinh thần cũng đang bị sự ô nhiễm từ từ xâm chiếm.

Tỉnh dậy đầu mướt mồ hôi, La Ngọc An xoa xoa nơi trái tim đang đập lên thình thịch, cô tới trước bệ thờ, ngồi chồm hổm trên một cái nệm gấm, chắp tay trước ngực đúng với tư thế cầu thần bái phật: "Thị Thần, hai ngày nay tôi cứ mơ thấy một giấc mơ giống y hệt nhau, không biết có phải nó có ý nghĩa gì đặc biệt hay không?"

Rèm bị gió phất mở, ánh sáng lững lờ chiếu vào trong, tượng thần trên bàn thờ như đột nhiên sống lại, ngài ngồi trên cao nhìn xuống cô đứng phía dưới, cười khẽ: "Sao cô biết được liệu đấy có thật là mơ hay không?"

La Ngọc An ngớ người ra: "Không phải là mơ ạ? Vậy đấy là cảnh tôi thấy lúc đang mơ màng vào mỗi đêm khuya à?'

Cô thở phào nhẹ nhõm, "Không phải mơ là tốt rồi." Dường như cực kỳ yên tâm.

Thị Thần mỉm cười, ngài thở dài đầy tiếc nuối, "Hình như cô không sợ thì phải?"

La Ngọc An: "Nếu biết đây là chuyện ở thực tại, chứ không phải giấc mơ mịt mờ nào đó không đoán trước được thì sẽ không đáng sợ lắm đâu." Chủ yếu cái thứ kì quái đấy lại là Thị Thần, nên cô mới không thấy sợ đến vậy.

Thị Thần báo trước cho cô biết: "Đêm nay còn có nữa đấy, cả tháng nay cô đều sẽ mơ thấy giấc mơ đó."

La Ngọc An: "Vâng."

Quả nhiên, đêm đến cô lại thấy cảnh y như hai ngày trước. Với chuyện đây cuối cùng là thực hay mơ cô đã khó thể phân biệt nổi, nhưng Thị Thần bảo đây không phải mơ, vậy cứ coi như nó không phải mơ đi.

Tượng gốm bị nứt đứng trên bàn thờ tối đen như mực, những âm thanh vô nghĩa vẫn vọng ra từ trong khe nứt. Hai ngày trước La Ngọc An không dám làm gì, hôm nay sau khi hỏi Thị Thần xong cô thấy can đảm hơn một ít, cảm thấy chắc mình có thể xem xét xem rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào.

Cô nhón chân lên cố nhìn vào trong khe nứt, La Ngọc An hỏi vọng vào trong: "Là Thị Thần ạ? Sao ngài lại kêu đau?"

Âm thanh đều đều như thể đã chết lặng vọng ra từ trong khe hở chợt dừng lại trong chốc lát, rồi đột nhiên lại trở lên ồn ào vô cùng, vô số âm thanh với ngữ điệu y hệt nhau chất chồng, vang vọng khắp khoảng tối.

"Tối quá."

"Khó thở quá."

"Đau quá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro