II-C11-C12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11 Mùa Đông

Thấy thì thấy rồi, đáng tiếc không tới được.

Đầm lầy này quá lớn, quái vật đầm lầy cách bờ hơn mười mét, cô là một người thường không có trang bị, đương nhiên không thể đi qua xem xét trạng thái của hắn, chỉ có thế gửi hy vọng vào quái vật đầm lầy tự minh tới đây. Nhưng mà xem dáng vẻ hắn hiện tại tự bề thế kia, Mai Lật thật hoài nghi có phải hắn đang ngủ đông hay không.

Cô đứng ở bên cạnh một bụi cỏ khô gọi một lúc, quái vật đầm lầy cũng không phản ứng.

Trạm vào hai chân chết lặng, mắt thấy sắc trời cũng càng ngày càng không tốt, cô chỉ có thể xoay người trở về.

Đi tới đi tới, trong lúc vô tình quay đầu lại nhìn, phía sau đuổi theo một bóng người —- quái vật đầm lầy thế nhưng tỉnh rồi, còn chủ động theo tới.

Ở trong đầm lầy tốc độ hắn tiến lên nhanh vô cùng, Mai Lật chỉ dừng lại đợi trong chốc lát, liền thấy hắn đi tới trước mặt.

Mai Lật lộ ra một cái tươi cười, "Vừa rồi anh đang ngủ sao, kêu thế nào cũng không phản ứng."

Nói rồi, cô lại giơ tay tò mò sờ sờ cánh tay hắn, muốn nhìn một chút rốt cuộc có bị đông lạnh thành tượng băng cứng hay không.

Kết quả, vẫn mềm lại lạnh, mặt ngoài ngưng kết một tầng sương màu trắng.

Toàn thần trên dưới, chỉ có một cái khăn vải quần quanh bên hông, những chỗ còn lại đều là làn da lỏa lồ. Mai Lật nhìn trên thân thể hắn kết sương hoa cũng cảm thấy lạnh. Tuy rằng không biết hắn lạnh hay không, nhưng cô vẫn yên lặng cởi xuống áo choàng trên người, giơ tay lên, khoác ở trên người quái vật đầm lầy.

Áo choàng ô vuông màu hồng rau dền, gắn vào trên người hắn trống rỗng, có vẻ buồn cười, không khí khủng bố trên người hắn đều bị huỷ hoại.

Mai Lật rụt rụt cổ, quấn chặt khăn quàng cổ lên người. Cô đem áo choàng cho quái vật đầm lầy, chính mình ở trong gió lạnh liền càng thêm lạnh, cử như vậy trong chốc lát, gương mặt thật giống như bị dao nhỏ cứa vào.

"Tôi chỉ đến xem anh thế nào, thời tiết không tốt, tôi đi về trước, lần sau lại đến thăm anh."

Nói rồi, cô dặm chân một cái chuẩn bị chạy vội về.

Quái vật đầm lầy chậm rãi nhìn áo choàng ô vuông khoác trên người mình, lại nhìn về phía thiếu nữ bị gió thổi đến tốc bay loạn, bỗng nhiên dẫm lên đường nhỏ, rời khỏi đầm lầy.

Mai Lật đang kỳ quái hắn muốn làm cái gì, đã bị một cái bóng bao phủ lấy.

Quái vật đầm lầy cao cao cong lưng, giống một cái dù gắn vào đỉnh đầu cô, áo khoác ở trên người hắn rũ xuống, chính là hai cái mành, thay cô ngăn trở gió lạnh.

..... hắn giống như luôn làm chuyện mà cô cảm thấy kinh ngạc.

Cô đi về phía trước, cái "Ô" di động này liền đi theo cô về phía trước. Hắn di động trên mặt đất tốc độ rất chậm, Mai Lật cũng thả chậm bước chân, dựa theo tốc độ của hắn đi về phía trước.

Hai người chậm rì rì mà đi trên cánh đồng bát ngát, quái vật đầm lầy đi đường không có tiếng động, cô chỉ cần ngửa đầu là có thể nhìn thấy cằm và gương mặt hắn.

Tuy rằng gió vẫn cứ thực lạnh, nhưng Mai Lật lại cảm thấy trong cổ mạc danh nóng lên, vẫn luôn đốt tới trên mặt.

Trai phải và phía sau đều bị ngăn lại, Mai Lật chỉ có thể thấy phía trước. Trên bầu trời âm trầm, rơi xuống bụi tuyết nho nhỏ lấp lánh.

"Tuyết rơi" Mai Lật vươn tay đón một chút, bụi tuyết dừng ở trong bàn tay nàng rồi tan ra.

Đây là trận tuyết đầu cô nhìn thấy ở thế giới này.

"Cảm giác tuyết rơi rất lớn, anh phải về đầm lầy vừa rồi sao? Tôi tự trở về, không cần anh tiễn."

Mai Lật duỗi dài cánh tay, sờ gương mặt quái vật đầm lầy.

Tròng mắt màu xám nhìn về phía cô, đọng lại vẫn không nhúc nhích, động tác đi lại dưới chân không ngừng.

"Được rồi" Mai Lật thấy tuyết càng rơi cảng lớn, thực nhanh bụi tuyết biến thành từng đám bông tuyết.

Rốt cuộc cô tới nhà, trên người không dính bông tuyết nào, nhưng thật ra trên người, trên đầu quái vật đầm lầy đã tích một tầng tuyết hơi mỏng.

Cô nhảy lên vỗ vỗ tuyết trên người hắn, khép chặt khăn quảng cổ nhanh chóng đi ra vài bước, vẫy vẫy tay cáo biệt quái vật đầm lầy. Nhưng quái vật đầm lầy vẫn đi theo cô.

Mai Lật có chút chần chờ, chẳng lẽ hắn muốn cùng cô về nhà sao? Hình như không tốt lắm.

--cho nên ở trong hoa viên làm cho hắn một chỗ để hắn tự do mà biến thành vũng bùn, hay là đắt vào nhà?

Ở trong phòng, thời gian dài sẽ đem sàn nhà cũng biển thành vũng bùn sao?

Mai Lật không có giới hạn mà tự hỏi mấy vấn đề này, lại nhìn quái vật đầm lầy. Kỳ thật cô lo lắng nhất chính là quái vật đầm lầy vạn nhất vào nhà có thể bị phu nhân Pegg đánh hay không, nhìn cái bộ dáng này của hắn hẳn sẽ không đánh trả, sợ không phải là bị đánh thành một bãi bùn.

"Anh thật sự muốn cùng tôi về nhà?" Mai Lật hỏi.

Nếu hắn kiên trì, cô cũng không phải không thể nghĩ cách.

Quái vật đầm lầy chỉ nâng tay lên, nhấc áo choàng trên người đưa cho cô, ý tứ thực rõ ràng. 

Mai Lật: "..." Hừ, thế nhưng là chính mình tự mình đa tình.

Cô giữ chặt áo choàng trên người quái vật đầm lầy, một trái một phải túm hai cái góc, nhanh chóng buộc thành cái nút.

Quay đầu chạy về nhà, không để ý đến hắn nữa. Có bản lĩnh muốn đem áo choàng trả cho cô thì lại đuổi theo cô a.

Quay đầu thấy thân ảnh quái vật đầm lầy biến mất, Mai Lật cũng không biết là thả lỏng hay là thất vọng.

Vài tháng qua đi, gia hỏa này không có chết não như trước sao. Về đến nhà đốt lò sưởi trong tường, cô ngồi ở bên cạnh sưởi ấm, nhìn chằm chằm ngọn lửa trong chốc lát xuất thần. Trong lửa tuôn ra một đóa hoả tinh, bang một tiếng, cô bỗng nhiên cười một chút, lầm bầm lầu bầu nói: "Đáng yêu như vậy, không bằng về sau gọi là đáng yêu đi."

Mèo đen Phỉ Thúy dẫm bước ghé sát vào lò sưởi trong tường, lười biếng mà nằm xuống. 

Mai Lật lấy lại tinh thần nhìn nó, giơ tay muốn ôm, bị nó tránh thoát, liền hậm hực buông tay.

"Sao mày vẫn luôn không cho tao ôm, chẳng lẽ mày biết tao không phải chủ nhân ban đầu?"

Mèo đen không để ý tới cô. Mai Lật không tự giác lại nhìn liếc về vị trí tầng hầm ngầm, thu liễm ý cười trên mặt. 

Tới buổi tối, bên ngoài tuyết đã lớn đến nhìn không thấy thứ gì cách ba mét, Mai Lật ăn bữa tối, ngồi ở bên cạnh lò sưởi trong tường sưởi ấm, ánh lửa ấm áp làm người ta mơ màng sắp ngủ. 

Mấy con yêu tinh ánh nắng mọc ra trên cành hoa kim tước tới chơi đùa trong ngọn lửa, một con cười đùa cùng đồng bọn thối lui đến bên chân cô, Mai Lật dịch chân ra, miễn cho quần áo bị chúng nó đốt thành lỗ. Cô hoài nghi mấy ngày nay đám yêu tinh này có thù oán với cô, chạm vào một chút đã bị phỏng, chúng nó đơn độc đụng lên thảm sàn nhà và nơi khác đều không có việc gì, nhưng quần áo mặc ở trên người cô nếu chúng nó đụng tới sẽ thủng ra một cái lỗ. 

Sợ sợ, không thể trêu vào.

"Bang bang --" đột nhiên tiếng đập cửa làm bừng tỉnh Mai Lật, cô ngồi dậy từ trên ghế, cảnh giác mà nhìn về phía cửa. Thời gian này, cái thời tiết này, ai sẽ đến gõ cửa nhà cô? Chẳng lẽ là thứ gì bị gió thổi đập vào trên cửa? Cũng không phải là quái vật đầm lấy đi? 

Mai Lật nghiêng tại lắng nghe, lại nghe thấy bang bang hai tiếng. Cô đứng dậy, cầm lấy một cái xẻng góc tường, tới gần cạnh cửa hạ giọng hỏi: "Ai?"

"Xin chào, ta đi ngang qua nơi này, gió tuyết quá lớn không thể lên đường, muốn mượn chỗ nghỉ ngơi một chút." Ngoài cửa truyền đến một thanh âm già nua, ngữ khí rất có lễ phép. 

Trừ thanh âm này cùng gió tuyết, không có bất kì thanh âm khác. Đáng tiếc hiện tại cửa không có mắt mèo, không thể xuyên qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài. Mai Lật do dự một chút, vẫn giơ xẻng, kéo khe cửa nhìn ra ngoài. Ánh mắt đầu tiên không hề thấy một ông già trong tưởng tượng, ngoài cửa trống rỗng.

"A" Cô mới vừa nghi hoặc mà kêu một tiếng, liền nghe thanh âm của ông già từ phía dưới truyền đến.

"Ta ở chỗ này."Mai Lật cúi đầu, thấy một con......cú mèo.

Nho nhỏ, tròn vo, lông chim màu trắng, cái lông như là có hai đường lông mày bay ra.

"Xin chào." Cú mèo nói.

Mai Lật phản ứng đầu tiên là: "...Cú mèo có thể nói!"

Cú mèo: "Ha ha ha, ta là người đưa tin rừng rậm, không giống cú mèo bình thường, đương nhiên có thể nói."

Mai Lật gõ giữa mày một chút, kéo cửa ra cho nó tiến vào. Không có gì mà kinh ngạc, cô đã nhìn thấy các loại quái vật và yêu tinh, động vật có thể nói chuyện thì có gì kỳ quái, nếu ngày nào đó mèo đen Phỉ Thúy trong nhà có thể nói, cô cũng không kinh ngạc. Cô đóng kỹ cửa, cú mèo đã bay đến phía trước lò sưởi trong tường, xòe rộng cánh rũ lông chim, vừa rũ còn vừa dùng loại thanh âm hòa ái của người già nói chuyện phiếm với cô.

"Trận tuyết này thật lớn a, lúc ta từ phía nam bay tới còn chưa có tuyết rơi đâu, tới bên này đến đường còn nhìn không rõ. Tuy rừng rậm đã rất gần, nhưng ta cũng sắp đông cứng, nhìn thấy bên này có ánh lửa liền tới ......thật là cảm tạ cô a, cô gái nhỏ."

"Không có việc gì, cần khăn lông lau một chút sao?" Mai Lật hỏi.

"Được a, vậy cảm ơn cô rồi."

Mai Lật cầm cho nó một cái khăn vải, còn bưng ly nước ấm tới, lúc này mới ngồi trở lại ghế. Cú mèo xử lý mình xong, thở một hơi thật dài, hiện ra tư thái an nhàn. 

Nó nhìn Mai Lật, lại nhìn nhìn căn phòng được ánh lửa màu cam chiếu sáng, bỗng nhiên nói: "cô gái nhỏ, trong phòng này của cô, có một loại hơi thở nguyền rủa a."

"Nguyền rủa tử vong ...A, còn có không cam lòng và oán hận của nhân loại ......"

"một cỗ bị thương nồng đậm, đến từ chính linh hồn trẻ tuổi ..."

Cú mèo thanh âm già nua, có chút thần thần thao thao. Đôi mắt kim sắc đảo đảo, ở trong ánh lửa khuếch tán lại. Nói tới đây, ngữ khí bỗng nhiên thay đổi, "A a, đúng vậy, ta còn ngửi thấy mùi chuột....Vừa nói như vậy liền có chút đói bụng......"

"cô gái nhỏ, cô để ý ta ăn con chuột sao?"

Mai Lật: ".....không ngại."

Cú mèo động tác nhanh chóng, không đến ba phút liền bắt được con chuột mà cho tới nay Mai Lật đều bắt không được kia, một lần nuốt vào, bộ dáng hưởng thụ nhìn mà Mai Lật cũng bỗng nhiên muốn ăn một bữa ăn khuya.

"A, đúng rồi, vì cảm tạ cô cho ta vào nhà sưởi ấm, ta cho cô một cọng lông vũ đi." Cú mèo dùng mỏ mổ mổ ở trên cánh mình, ngậm ra một cái lông chim màu xám trắng.

"Lúc cô mười phần tưởng niệm một người, cọng lông này có thể truyền đạt tưởng niệm cho cô."

*

Mai Lật từ trên sô pha tỉnh lại, lò sưởi trong tường sớm đã tắt, trong phòng chỉ có một mình cô, ánh sáng bên ngoài sáng ngời từ cửa sổ chiều vào. Tối hôm qua cú mèo tiến vào để sưởi ấm nghỉ ngơi đã rời đi. Mai Lật tối hôm qua cũng không về phòng, vẫn ở bên lò sưởi trong tường, nói chuyện phiếm cùng cú mèo.

Tính tình lão không tồi, nguyện ý trả lời rất nhiều câu hỏi của cô, nói chuyện các loại yêu tinh rừng rậm với cô. Bọn họ còn nói đến quái vật đầm lầy. 

Về quái vật đầm lầy, cú mèo cũng không nhiều lời, chỉ nói với cô quái vật đầm lầy rất khó đối phỏ, các yêu tinh thấy hắn đều tránh đi, là một loại quái vật không được hoan nghênh nhất. Bởi vì quái vật đầm lầy đi đến nơi nào, thời gian lâu rồi, nơi đó sẽ biến thành đầm lầy, ngầm chiếm nơi làm tổ của các yêu tinh và nhân loại. Quái vật đầm lầy không thích di động, cho nên bình thường đều sẽ không đi quá xa đầm lây nơi mình cư trú, vẫn ở một chỗ rất lâu.

...Cho nên đây còn không phải là trách cô sao. Mai Lật khoác thảm đứng dậy, mở cửa phòng ra xem tuyết. Một đêm tuyết qua đi, bên ngoài đã là thế giới màu trắng. Hoa viên bên ngoài, có bóng người phủ đầy tuyết đang bồi hồi, áo choàng màu đỏ rau dền ở trên nền tuyết dị thường thấy rõ. Mai Lật cơ hồ là theo bản năng bật cười, chạy ra."Vị tiên sinh đáng yêu này, tôi lớn mật suy đoán, anh tới thăm tôi, có phải không?".

12 Nhà 

Trên nền tuyết thuần trắng, lộ ra một bụi gai kết trái màu đỏ, một con chim nhỏ lông màu nâu đậu ở trên bụi gai, mổ mổ trái cây, kêu pi pi hai tiếng, xòe cánh lại bay đi.

Theo nó quạt cánh, tuyết trên bụi gai rào rạt rớt xuống, lộ ra càng nhiều màu đỏ giấu trong tuyết.

Mấy người tí hon bằng ngón tay từ nơi xa chạy tới, chúng nó hứng gió lạnh, bắt lấy bông tuyết ngẫu nhiên bay xuống, nhìn thấy bụi gai có trái cây đỏ rồi, gọi bằng dẫn bạn mà dừng lại.

Nơi này vào đông, mọi người quen dùng trái cây gai cùng cành gỗ sam xanh chế thành bó, treo ở trước cửa và cửa sổ.

Những yêu tình phi nhân loại đó cũng thích màu sắc tươi đẹp khó được này. Mấy yêu tinh nhỏ nhỏ đang ôm quả gai màu đó lôi kéo, bỗng nhiên phát ra tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi.

"A--"

"Nó tới!"

"Là quái vật đầm lầy!"

"Chán ghét, sao nó lại chạy đến nơi đây--"

Mùa đông này, các yêu tinh sinh sống gần rừng rậm đều biết một tin tức, quái vật đầm lầy sống ở cánh đồng bát ngát thường xuyên sẽ đột nhiên chạy đến rừng rậm bên này.

Dựa theo thói quen lúc trước, hắn rất ít rời khỏi cảnh đồng bát ngát, mùa đông càng không nhúc nhích. Năm rồi toàn bộ mùa đông đều không thấy quái vật đầm lầy, mãi đến ngày xuân lúc mưa kéo dài, quái vật đầm lầy mới có thể du tẩu khắp nơi, hiện giờ cứ hai ngày là có thể thấy hẳn.

"Đi mau đi mau...."

"Không nên bị hắn chủ ý đến sẽ bị quấn lên"

"thật là đáng sợ –-"

Mấy tiểu yêu tình ôm trái cây màu đỏ, giống như tránh né ôn dịch, vội vàng né tránh bóng người cao gầy càng đến càng gần kia.

Trên người khoác áo choàng ô vuông quái vật đầm lầy chậm rãi đi đến trước bụi gai, nhìn trong chốc lát những quả màu đỏ tươi đẹp đó, vươn tay bé mấy cành.

Sau đó, hắn đi về phía đường nhỏ cố định -- mùa đông này, hắn thường xuyên đi nơi đó.

Không có đầm lầy và vũng bùn, nhưng mà đi nơi đó, sẽ làm hắn cảm thấy vui sướng.

Mai Lật từ rừng rậm chặt chút cành gỗ sam mềm trở về, tinh tế mà nhất nhất rửa sạch đồng thời nghĩ đi nơi nào tìm chút quả gai.

Tối hôm qua mấy yêu tinh tránh ở trong phòng hưởng dụng lò sưởi trong tường, chúng đàm luận đến gỗ sam mềm và quả gai làm thành bỏ. Dù sao cô cũng nhàn rỗi không có việc gì liền chuẩn bị thử làm một chút, cũng cấp thêm một chút bài trí mới mẻ ở trong phòng.

Mùa đông, vườn hoa ngủ đông, hoa dại điêu tàn, thế giới nhìn cũng đơn điệu hơn rất nhiều.

"Răng rác ——" cô đang cắt cành gỗ sam mềm, vừa ngẩng đầu, thấy quái vật đầm lầy đứng ở ngoài vườn, thò nửa cái thân mình vào. 

"Hi, lại tới thăm tôi sao?" Mai Lật vừa thấy hắn liền cười, đã quen vị tiên sinh đáng yêu này thường xuyên chủ động đưa tới cửa.

Giống như chính cô lần đó đi tìm hắn, mang hắn từ cánh đồng bát ngát về, sau đó không cần cô đi tìm, hắn sẽ tự mình tới đây.

Bất quá, cũng không phải mỗi lần tới đây đều sẽ mang theo quà.

Mai Lật nhìn quả gai màu đỏ trong tay hắn, nhìn nhìn lại gỗ sam màu xanh lục trong tay mình, dựa theo thế giới của cô mà nói, đây hẵn gọi là tâm hữu linh tế nhất điểm thông.

Cô cuộn gỗ sam mềm thành một vòng tròn, cắm trái cây màu đỏ vào, làm thành vòng hoa.

Mai Lật quơ quơ vòng hoa đã làm xong ở trước mặt quái vật đầm lầy, "Nhìn cái vòng hoa này, tặng cho anh"

Cô nói, cầm váy dẫm lên hòn đá to bên cạnh, duỗi dài tay đội vòng hoa lên trên đầu quái vật đầm lầy,

Kỳ thật vốn muốn làm vòng hoa đeo ở trên cổ, nhưng làm hơi nhỏ, chỉ có thể đội ở trên đầu.

Cảm thấy như vậy còn chưa đủ, Mai Lật lại làm hai cái vòng tay bằng gỗ sam mềm và quả gai, một cái đeo ở trên cổ tay quái vật đầm lầy, một cái đeo ở trên tay mình.

Nhìn một cái vòng tay trên tay mình, lại nhìn một cái trên tay Mai Lật, quái vật đầm lầy vươn tay với cô, Mai Lật cũng thực tự nhiên mà đưa bản tay qua, nằm chặt bàn tay hắn so với người bình thường lớn hơn rất nhiều.

"đi, chúng ta đi rừng rậm tản bộ.

Vào đồng rừng rậm so với mùa khác có thêm rất nhiều tung tích yêu tinh. Ở trên mặt tuyết đủ loại dấu chân, người thường không nhìn thấy, Mai Lật lại là có thể thấy được.

Rất nhiều yêu tinh vào mùa đông sẽ rời chỗ sâu trong rừng rậm rét lạnh, càng tới gần chỗ nhân loại tụ cư, hiện giờ mỗi ngày buổi tối, cô đốt lên lò sưởi trong tường, đều có rất nhiều yêu tinh không mới tự đến.

Cô thường xuyên nhìn tuyết ngoài cửa sổ, liền nhớ tới quái vật đầm lầy. Trời lạnh như vậy, hắn có thể rời cánh đồng bát ngát đầm lầy, dứt khoát tới gần đây ở không?

Hỏi hẳn vấn đề này, hắn cũng ngây ngốc, mỗi lần lại đây gặp cô xong, nếu cô không giữ lại, hắn sẽ thực nhanh theo đường cũ quay về cánh đồng bát ngát.

Nếu cô giữ lại, vậy hắn liền chờ đến lúc cô đi vào hoa viên, sau đó trở về đầm lầy trên cánh đồng bát ngát.

.....Đau đầu.

Cho nên trong khoảng thời gian này cô lặng lẽ làm một chút công việc nhỏ bé.

Mai Lật kéo hắn đến bên đầm nước lúc trước hắn thích ở nhất.

"anh xem"

Bên đầm nước có một đại thụ nghiêng về phía mặt nước, trên nhánh cây có thêm một cái lều bằng gỗ.

Cả cái lều dựng ở trên thân cây đại thụ, che ở một góc phía trên đầm nước, dùng thân cây làm cái giá, nhánh cây kết thành đỉnh lều, lại dùng có tranh phơi khô cùng nhánh cây trải lên. Hiện tại trên đỉnh lều đã rơi xuống một tầng tuyết thật dày.

"Khụ, đó là tôi làm. Nếu anh chỉ có thể ở đầm lầy, kỳ thật ở tạm đây cũng có thể a, nơi này gió không lớn, còn có thể chắn tuyết......"

"Nếu không, anh dọn đến bên này?"

Mai Lật không xác định hắn có thể hiểu rõ ý tứ của cô hay không. Quái vật đầm lầy chỉ nhìn thoáng qua cái lều kia, liền nhìn chằm chằm vào cô. Mai Lật hơi có chút buồn rầu, duỗi dài đôi tay, chờ hắn cong lưng xuống, nâng mặt hắn dùng sức chà xát.

"Anh không ở bên này, có phải bởi vì bên này đầm lầy quá nhỏ hay không?"

Quái vật đầm lầy chậm rãi khom lưng ghé sát vào cô, Mai Lật cảm giác tư thế của hắn không đúng lắm, tựa hồ là một cái ôm. Cô sửng sốt, tiếp theo cả người đã bị ôm lên. 

Mai Lật: "A!"

Cô được quái vật đầm lầy bể lên! Cả người nháy mắt được cất cao. Quái vật đầm lầy ôm cô đi vào đầm nước. Vào đông đầm nước kết băng hơi mỏng, một tầng nước nông mười phần bình tĩnh, ảnh ngược tuyết trắng và cây cối hai bên bờ.

Cô đáp lên vai quái vật đầm lầy, nhìn cái lều gỗ mình làm càng ngày càng gần. Lúc cô làm là từ dưới tàng cây bên kia, vì thế còn riêng bổ ra một con đường xuyên qua những bụi gai mọc thành cụm. Suy xét đến độ cao của quái vật đầm lầy, cái lều gỗ này cũng rất cao, bởi vậy bên trong kỳ thật không giữ ấm bao nhiêu, còn mười phần đơn sơ. Lúc Mai Lật làm, căn bản không nghĩ tới quái vật đầm lầy sẽ thật sự nguyện ý tiến vào. 

Đứng ở phía dưới đỉnh lều, Mai Lật nâng gương mặt quái vật đầm lầy có biểu tình mờ mịt, hỏi hắn: " Anh đồng ý đến đây ở?"

"Có phải không?"

Quái vật đầm lầy đương nhiên là sẽ không trả lời, nhưng Mai Lật ôm đầu hắn làm hắn mạnh mẽ gật đầu, sau đó tự mình tuyên bố: "Tốt, anh đồng ý rồi."

"Về sau mỗi ngày tôi sẽ tới đây, tu sửa lại căn nhà nhỏ đơn sơ này, anh nhất định phải ở đây chờ tôi, được không?"

Có đôi khi Mai Lật cảm thấy quái vật đầm lầy nghe không hiểu mình nói, có đôi khi lại cảm thấy hắn kỳ thật có thể hiểu rõ ý tứ của mình.

Ngày hôm sau, cô thấp thỏm mà đi vào bên đầm nước, chuẩn bị sẵn sàng nhìn cái lều trống rỗng, lại thấy quái vật đầm lầy ngoan ngoãn ở bên trong, tuy rằng tư thế vẫn thực tự bể, nhưng hắn không chui đầu vào bùn -- có thể là bởi vì cái vòng hoa trên đầu đỉnh, vừa cong eo sẽ rớt. 

Mai Lật cười một tiếng hô lên Đáng yêu, nhìn thấy quái vật đầm lầy ngẩng đầu lên, không đợi hắn lại đây đón, liền cầm váy chui vào con đường nhỏ lúc trước tự mình làm ra, từ bên kia đi đến nhà kho nhỏ phía sau. Trong tay cô còn cầm rất nhiều công cụ, là tới tu chỉnh nhà ở cho quái vật đầm lầy. Cô phủ thêm càng nhiều nhánh cây, buộc chặt chúng nó, nhất nhất cố định ở chung quanh lều. Đây là một công việc đòi hỏi kiên nhẫn, Mai Lật một mình sống một thời gian dài, năng lực làm việc tương đổi mạnh, cái gì cũng có thể tự mình cân nhắc làm ra.

Cô cũng không vội, mùa đông không có gì phải làm, cô có thể vẫn luôn cân nhắc nhà kho nhỏ, còn vẽ bản vẽ, sau đó mỗi ngày tới đây làm một chút. 

Chậm rãi, hai bên lều đều đắp lên "Tường chắn gió" thật dày, còn dựa vào đại thụ phía sau, Mai Lật ở đó dựng lên một cái nhà kho nhỏ, tương tự lều lớn. 

Nhà kho nhỏ xây ở bên bờ, là chỗ để mỗi ngày cô vào ở, đến khi căn nhà nhỏ vẻ ngoài không phải rất đẹp, nhưng rất thực dụng ấm áp xây xong, một ngày cơ hồ đại bộ phận thời gian cô đều ở chỗ này, thậm chí còn ở đây đặt bếp lò nhỏ có thể nhóm lửa, mang đến một cái bàn nhỏ có thể để đồ vật, cây đèn cùng với thảm nhỏ có thể đắp ở trên người vân vân.

Đồ dùng sinh hoạt linh tinh vụn vặt càng ngày càng nhiều, bất tri bất giác nơi này liền trở thành một nơi cư trú khác của cô.

Tại đây trong căn phòng đơn sơ, Mai Lật cảm thấy thực an tâm, cô ngồi ở bên bờ đầm, sau lưng bếp lò ở trong một góc, cũng không cảm thấy thực lạnh.

Bên ngoài tuyết đang rơi, một mặt đầm nước đối diện cô không che đậy cẩn thận, nhưng cành gỗ sam mới chặt cắm ở đầm nước, chặn lại gió ngẫu nhiên thổi đến. Có thể xuyên qua cành gỗ sam xanh biếc, nhìn thấy bên ngoài tuyết rơi an tĩnh.

Quái vật đầm lầy sẽ không phát ra âm thanh, mặc kệ cô làm gì, hắn đều lẳng lặng ở bên cạnh. Mai Lật làm việc của mình, thường xuyên quên hắn, ngẫu nhiên quay đầu lại sẽ đối diện một đôi tròng mắt màu xám -- hắn thường nhìn cô như vậy, đến đôi mắt cũng không nháy.

Mai Lật đột nhiên không kịp phòng ngừa sẽ bị dọa nhảy dựng, phản ứng lại rồi cảm thấy hắn thực đáng yêu. 

Cô có lại cảm giác đơn thuần vui sướng khi còn nhỏ một mình trốn đi, trốn ở trong vùng trời đất nhỏ bé chỉ thuộc về chính mình, không có những người khác biết đến. 

Nhà cô đang ở thực tốt, đáng tiếc cô vẫn cảm thấy đó không phải nhà mình, quỷ hồn phu nhân Pegg bồi hồi không đi nhắc nhở cô, cô chỉ là một người khách từ dị thế giới. Còn có tầng hầm ngầm thần bí kia, cũng một lần cô có ác mộng kỳ quái, không thể ở trong căn phòng đó ngủ yên. Nhưng nơi này không giống, đây là cô tự tay làm ra, cô khoác thảm nhỏ, ngồi ở trên nệm rơm bên bờ, bất tri bất giác liền ngủ, cả người đều thực thả lỏng. 

Ngủ ngủ, cảm giác chân lành lạnh, mở mắt, nhìn thấy quái vật đầm lầy gối đầu ở trên chân cô. Mai Lật mơ mơ màng màng duỗi tay sờ sờ cái đầu lạnh lạnh màu xám, trong lòng nghĩ: Về sau già rồi khả năng sẽ bị viêm khớp mất. Tình nguyện về sau bị viêm khớp cũng không muốn đẩy hắn ra, đây khẳng định là chân ái. 

Có tiểu yêu tinh gần đó tò mò mà tới đây thăm căn phòng nhỏ này, kết quả nhìn thấy quái vật đầm lầy liền bị dọa chạy, cũng không dám đến gần nữa, vì thế cũng chỉ dư lại một ít chim chóc còn đậu ở trên lều, tò mò mà nghiêng đầu nhìn bọn họ. Ở nơi Mai Lật không biết, đồn đại về cô đã truyền khắp rừng rậm. Các yêu tinh tụ tập lại bên nhau khe khẽ nói nhỏ, đàm luận về quái vật đầm lầy vào mùa đông năm nay vẫn ở bên cạnh rừng rậm, cùng với cô gái nhỏ kỳ quái vẫn ở trong căn nhà của nữ vu đang ở bên nhau.

Cả cái lều dựng ở trên thân cây đại thụ, che ở một góc phía trên đầm nước, dùng thân cây làm cái giá, nhánh cây kết thành đỉnh lều, lại dùng có tranh phơi khô cùng nhánh cây trải lên. Hiện tại trên đỉnh lều đã rơi xuống một tầng tuyết thật dày."Khụ, đó là tôi làm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro