II-C9-C10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

09 Xương Bồ Tím

Hersha kinh ngạc phát hiện, một thời gian không gặp, các loại rau dưa trong vườn rau của Mellie đều khỏe mạnh tươi tốt, dưa leo quấn quanh giá gỗ, đáp thành một cái lều màu xanh lục. Cải bắp tròn tròn giống nụ hoa màu xanh lục, chỉnh chỉnh tề tề sắp hàng ở trên ruộng rau; lá củ cải xanh tươi kéo thật dài bởi vì trồng quá dầy mà có chút chen chúc...

Xinh đẹp tựa như hoa viên của cô.

"Thời gian trước lúc tôi tới xem, những thứ này còn mọc thực bình thường đó, rốt cuộc có làm thế nào?" Hersha kinh ngạc cảm thán.

Toàn bộ tháng Hoa Kim Tước cô ấy đều bận rộn, cơ hồ chưa từng đến thăm bạn. Chờ đến việc trong nhà đều bận xong rồi, mới vội vàng chạy tới chơi đùa với bạn mình.

Mai Lật trong đôi mắt màu hổ phách hơi có chút chột dạ, ngữ khí lại rất trấn định. "Đốt chút phân tro làm phân bón."

Hersha thực dễ tin, còn đang lầm bầm vì sao nhà mình lúc trước cũng làm như vậy mà hiệu quả lại không tốt lắm.

Lúc hoàng hôn tiễn Hersha đi, Mai Lật ăn cơm chiều xong, thừa dịp sắc trời còn sáng, quen cửa quen nẻo mà đi hồ nước nhỏ gần rừng răm kia. Gần đây thời tiết nóng, cô đều đi nơi đó bơi lội, bên kia nước sạch, có thể trực tiếp tắm rửa.

Trời còn chưa tối, cô đi một mình cũng không sợ.

Hơn nữa gần đây, quái vật đầm lầy vẫn luôn ở gần chỗ này.

Chìm vào dưới hồ nước, ánh sáng trên mặt nước có thể trực tiếp xuyên xuống, Mai Lật nhịn thở trong chốc lát, thoải mái vung hai chân, như một con cá chui ra khỏi nước.

Lông mi còn nhỏ nước, cô nheo đôi mắt, thấy trước mắt xuất hiện một bóng người mơ hồ.

Sợ tới mức ngửa ra sau, mới thấy rõ ràng đó là quái vật đầm lầy.

"Hôm nay anh lại ở trong vũng bùn nào cả ngày?" Mai Lật chào hỏi hắn, nhìn thấy trên vai hắn mọc một gốc cỏ nhỏ, nở đóa hoa trăng nhỏ nhỏ, đang đón gió lắc lư.

Cô vắt khô tóc bò dậy, bỗng nhiên bước nhanh đến bên quái vật đầm lầy, nhảy dựng lên hái xuống đóa hoa kia, quay đầu liền chạy.

Cô quay đầu cười ha ha, "Cái này cho tôi!"

Buổi tối bỗng nhiên có mưa, Mai Lật vội đứng dậy đóng cửa sổ, khi đứng ở bên cửa sổ, xa xa nhìn thấy trong màn mưa có thân ảnh di động thong thả từ từ đi tới bên này.

Hắn đi qua cánh đồng bát ngát, lại đi lên triền núi, đi vào vườn của cô.

Mai Lật: "???"

Cô đứng ở bên cửa sổ nhìn xuống, bất chấp mưa bên ngoài, vươn đầu ra.

"Sao bỗng nhiên anh lại đến đây?" Cô nhỏ giọng nói.

Nghĩ đến quỷ hồn phu nhân Pegg ở sát bên, cô luôn có cảm giác mạc danh chột dạ. Rốt cuộc hiện tại thân thể này chính là của con gái phu nhân Pegg, mà hiện tại trường hợp này, một khi thoát khỏi bầu không khí phim kinh di, tựa hồ liền biến vị, biến thành cảnh tượng dường như trộm hẹn hò.

Quái vật đầm lầy giơ cánh tay thật dài lên, vừa vặn duỗi đến phía trước cửa số lầu hai, trong tay hắn cầm một cành hoa xương bồ màu tím

Mai Lật nhìn hoa xương bồ màu tím, sửng sốt.

Hoa xương bồ có một chút mùi hương nhàn nhạt, sớm đã bị nước mưa cọ rửa sạch sẽ, chỉ còn lại một cổ hương thơm của hơi nước và bùn đất.

Mai Lật nhận hoa, trong tay một mảnh nước mưa thấm lạnh.

Không đợi cô lại nói cái gì, quái vật đầm lầy quay đầu đi mất, đột nhiên giống như lúc hắn trầm mặc tới đây.

Đứng ở trước cửa sổ trong chốc lát, Mai Lật đóng cửa sổ lại. Cánh hoa xương bồ tím trong tay chảy xuống bọt nước trong suốt lấp lánh, một đường cầm tới đây, bị nước mưa giội đến đáng thương hề hề.

Mai Lật bỗng nhiên ý thức được — đây là lần đầu tiên quái vật đầm lầy chủ động đưa hoa cho mình, dưới tình huống cô không cố ý trêu chọc trước.

Xương bồ cắm trong bình hoa mấy ngày, sắp khô héo, Hersha tới đây chơi nhìn thấy, thuận miệng hỏi "cậu đi đến con đường ngập lụt phía tây kia?"

Mai Lật: "Cái gì?"

Hersha chỉ chỉ xương bồ tím: "Chỉ có con đường ngập lụt phía tây mới mọc loại xương bồ tím này, gần đây đang nở hoa, những đóa này không phải cậu hái ở đó sao?

Mai Lật: ".... Đây là nhặt được ở ven đường"

Hersha gần đây rảnh rỗi, lại cân nhắc dẫn đồng bọn đi chơi khắp nơi, nghe vậy đề nghị "Chúng ta tới con đường ngập lụt đó nhìn xem đi! cậu có thể hái hoa xương bồ mới, hoa này đã khô rồi"

Mai Lật đáp ứng, Hersha dẫn đường, cô nhớ đường, đã sắp nhớ kĩ đường nhỏ và rừng rậm.

Con đường ngập lụt phía tây cô chưa đi, lần này cũng coi như là khai thác bản đồ mới, bên kia cách nhà cô đặc biệt xa, hai người đi hồi lâu mới đến,

Còn chưa đi đến nơi, xa xa đã thấy bên hồ nước từng bụi màu xanh lục, trong đó hỗn loạn một mảnh hoa màu tím.

"Bên này có rất nhiều trứng vịt hoang, khi còn nhỏ tôi thường xuyên tới đây, đáng tiếc mấy năm nay ít..." Hersha đi ở phía trước, trước sau như một nói nhiều.

Mắt thấy đi đến trước bụi hoa xương bộ, Mai Lật bỗng nhiên tiến lên hai bước, chặn ngang nhấc Hersha lên, nhẹ nhàng mà đưa cô ấy cách ra hai bước. Hersha lảo đảo rồi đứng vững, có chút sờ không được đầu óc mà quay đầu lại nhìn Mellie.

Mai Lật chỉ vào bụi cỏ vừa rồi Hersha thiếu chút nữa dẫm lên, nghiêm trang nói: "Vừa rồi nơi đó có một con rắn "

Hersha: "A! Rắn! Ở đâu!"

Mai Lật: "đã chạy vào trong nước rồi."

Khi nói chuyện, dư quang khỏe mắt cô liếc về phía dưới chân.

Nơi đó, Hersha không nhìn thấy, cô lại có thể thấy.

Ba ngày không gặp, nửa thân mình của quái vật đầm lầy ngâm vào hồ nước, cánh tay và đầu đều gục xuống ở trong bụi cỏ ven đường, bộ dáng kia thật là u buồn lại tự bế.

Vừa rồi Hersha thiếu chút nữa đã dẫm lên cánh tay hắn.

Tuy rằng Hersha căn bản không nhìn thấy hắn, dẫm lên cũng không sao, nhưng lúc cô phản ứng lại thì đã động thủ.

Hành vi này cũng không khỏi quá ngốc.

Hersha đi một bên hái hoa, Mai Lật ở lại tại chỗ, làm bộ làm tịch mà hái hai đóa xương bồ tím, thấy Hersha không để ý bên này, liền nhanh chóng ngồi xổm xuống, sờ soạng đầu quái vật đầm lầy một phen.

Lúc trước rửa sạch sẽ, nhưng sau một thời gian, hắn lại biến thành cái bồn hoa thạch cao ướt lộc cộc, trên người mọc rêu xanh và cỏ nhỏ, có lẽ lần này ở chỗ này thời gian lâu một chút, trên lưng đã bò lên mấy cây dây leo tinh tế.

Mai Lật di chuyển đầu hắn một chút, đẩy ra mái tóc màu xám ướt át, nhìn trong mắt hắn màu xám vô thần.

"anh ghé vào đây, người đi ngang qua sẽ dẫm lên anh."

Cũng mặc kệ hắn có phản ứng hay không, cô thuận tay liền đẩy cánh tay hắn đáp ở ven đường đến hồ nước, cũng đẩy nửa thân mình đè ở trên bụi cỏ xuống cho hắn.

"Mellie, cậu đang làm cái gì đấy?" Hersha đi tới, có chút kỳ quái hỏi.

Mai Lật theo bản năng đứng lên, lộ ra một cái tươi cười, "Mới vừa ở trong bụi cỏ nhìn thấy một con sâu xinh đẹp, muốn bắt, kết quả chạy mất."

Dưới chân vô tình nhẹ nhàng đá một cái, đầu quái vật đầm lầy còn đáp ở bên con đường nhỏ cũng vào hồ nước.

Bên cạnh hồ, nước tương đối ít, nhiều là nước bùn và rong rêu, chỉ cần không phải vùng hồ nước sạch sẽ thanh triệt không có bao nhiêu bùn, Mai Lật cũng không lo lắng quái vật đầm lầy vừa không cẩn thận lại bị tan ra.

Chuyên tâm ứng phó Hersha trong chốc lát, lại quay đầu tìm kiếm, cô phát hiện quái vật đầm lầy đứng ở bên bụi hoa xương bồ, thân thể cong thành một cái hình chữ U. 

Mai Lật: "....." hắn đây là làm sao vậy, tâm tình không tốt?

"Mellie, đi thôi!"

"Đây." Mai Lật ôm một bó xương bồ tím đuổi theo Hersha, trên đường không tự giác liên tiếp quay đầu lại."

Làm sao vậy, rơi đồ sao?" Hersha hỏi.

"không....Chỉ cảm thấy bên này bụi xương bồ tím thật là đẹp mắt." Mai Lật trả lời.

"Tôi cũng cảm thấy rất đẹp, đáng tiếc xương bồ tím chỉ mọc ở con đường ngập lụt bên này, nơi khác đều không mọc."

Nghe nói nơi khác không mọc xương bồ tím, không bao lâu Mai Lật lại gặp được chúng nó ở bên hồ nước nhỏ mình vẫn tắm rửa gần đầm nước kia. Trong một bụi lá xương bồ màu xanh lục, vừa mới nhô ra mấy nụ hoa nhòn nhọn, lộ ra một chút màu tím.

Quái vật đầm lấy cong eo, lẳng lặng chôn ở bên cạnh xương bồ mới mọc.

Tiến bộ, ít nhất lần này không trồng hoa ở trên người mình

Đối mặt với hình ảnh quỷ dị và thân thể vặn vẹo này, Mai Lật không hề có gánh nặng tâm lý mà vươn tay, sờ soạng một phen phần lưng hắn đang uốn cong. 

Phần lưng trơn ướt lạnh băng, bàn tay phất qua có thể rõ ràng cảm nhận được xương cốt nhô lên ở bên trong.

......hắn không phải đắp bằng bùn sao, từ đâu ra xương cốt?

"anh gần đây chính là vội vàng trồng hoa sao?" Mai Lật ngồi quỳ ở bờ hồ, mạnh mẽ kéo đầu hắn đang chôn ở đầm nước lên.

Quái vật đầm lầy giống một người đàn ông đang ngủ ngon giấc, đột nhiên bị bạn gái gọi dậy nói chuyện phiếm, hai mắt vô thần, phản ứng trì độn.

Mai Lật cũng không làm khó hắn, nói xong, lại ấn đầu hắn vào trong đám bùn nước đọng, có thể nói thực tri kỷ.

Quái vật đầm lầy không đầu không đuôi tặng hoa, hành vi này chỉ có một lần như vậy, Mai Lật dần dần cũng không tự hỏi đến tột cùng hắn xuất phát từ cái suy xét gì mới chủ động tặng hoa xương bồ cho cô, bởi vì cô phát hiện, quái vật đầm lầy hình như căn bản không suy xét.

*

Mùa thu, cô dự trữ một ít thức ăn, lại cùng Hersha chạy khắp nơi, thu thập không ít quả khô nấm rừng. 

Trước khi vào động, vườn rau của cô cũng thu hoạch toàn bộ, So với dự đoán ban đầu còn tốt hơn rất nhiều.

Cô mất hai ngày mới hoàn toàn thu hoạch xong, trừ một ít rau củ có thể trải qua mùa đông, các thứ khác đều thu giữ vào nhà, chỉ khoai tây cùng các loại củ ước chừng đã có bốn sọt.

Thời tiết sáng sủa, vườn rau bận việc xong rồi, Mai Lật bắt đầu tổng vệ sinh, chuẩn bị đem toàn bộ căn nhà rửa sạch một lần.

Cô dọn dẹp ra một ít tro bụi và mạng nhện, lại bưng nước đi lên lầu trên lầu dưới hai lần, đều lau lan can và thang lầu cùng với mấy cái cửa sổ.

Lúc quét nhà, thấy hoa mắt, Mai Lật bỗng nhiên thấy dưới chân thoáng qua một con vật nhỏ da lông màu xám, cái loại kích thước hình dạng này, tựa hồ là chuột.

"Phỉ Thúy! Trong nhà có chuột!" Cô cầm theo cây lau nhà đi chất vấn mèo sủng vật trong nhà, kết quả mèo đại gia vội vàng phơi nắng ngó cô một cái, không để ý đến nữa, trên mặt rõ ràng viết "Có chuột liên quan gì đến bốn đại gia".

Mai Lật đành phải buộc tay áo, cầm lấy gậy và chổi, chính mình tiến đến xử lý chuột. Cô tìm tòi một lượt ở lầu một, đến phía dưới các tủ bát và các xó xỉnh cũng không buông tha. Nhưng con chuột kia giống như mất tích, cô làm thế nào cũng không thể tìm được. Tuy rằng không tìm ra chuột, nhưng Mai Lật trong quá trình tìm kiếm, lúc vô tình phát hiện một cái tầng hầm ngầm. Là ở phía dưới bức tường phía tây kia, dời đi một cái tủ bát nhỏ, trên sàn nhà có một cái cửa nhỏ có thể kéo ra phía ngoài.

"Đốc Cốc --" phía dưới rỗng không, giống như còn rất trống trải. Mai Lật nhìn trong chốc lát, kéo kéo cái vòng trên cửa lên. Bỗng nhiên, phía sau có một người nói: "Đừng động vào."

Đột nhiên xuất hiện thanh âm dọa cô nhảy dựng, tay buông lỏng, cửa bị kéo ra một khe hở nhỏ lại đập trở về. Cô hoảng loạn xoay người, một chân đạp lên trên cửa.

Vẫn luôn ở trong căn phòng âm u, phu nhân Pegg không biết vì sao đi xuống lầu, đứng ở đó lạnh lùng nhìn cô. 

Mai Lật kéo kéo khóe miệng, " Con chỉ là cảm thấy tầng hầm ngầm thích hợp cất rau dưa hơn, hai ngày này thu hoạch rất nhiều thực phẩm....."

Phu nhân Pegg lặp lại một lần: "Đừng động vào cánh cửa kia."

Mai Lật cảm giác có một cổ lạnh lẽo theo mắt cá chân bò lên, cô gật đầu nói vâng, không nói gì nữa, nhanh chóng dọn tủ bát lúc trước về lại chỗ cũ.

Phu nhân Pegg lúc này mới trở về lầu hai.

Mai Lật nhìn bóng dáng ấy, bỗng nhiên phát hiện mái tóc đỏ của bà ấy trong khoảng thời gian này ảm đạm hơn rất nhiều, không tươi đẹp như ban đầu..

10 Hoa Thủy Tiên

"Ầm ——" tủ bát dời đi.

"Kẽo kẹt — kéo ra cánh cửa gỗ trên sàn nhà.

Một hương vị ẩm ướt mốc meo ập vào mặt, như là mạng nhện dính lên, vứt đi không được. Trừ mùi gỗ mốc, tựa hồ còn có một hương vị đặc thù, là rỉ sắt? Hay là mùi hư thối nhàn nhạt?

Những hương vị đó hỗn tạp, làm người ta không phân biệt được.

Mai Lật thấy mình cầm theo đèn, đi bước một vào tầng hầm ngầm hắc ám. Cầu thang bằng gỗ theo bước chân cô kêu khẽ, ngọn lửa lay động, cái bóng dưới chân giương nanh múa vuốt.

Tầng hầm ngầm đen nhánh, hết thảy đều thấy không rõ, chỉ có một ánh nền sâu kín, cùng ngọn đèn của cô giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, ảnh nến kia tản mát ra một loại ánh sáng xưa cũ dường như không tồn tại vào lúc này.

Ánh sáng yên lặng, hình người được chiếu sáng cũng yên lặng. Dưới ánh đèn, một thiếu nữ năm nhắm mặt

Thiếu nữ sắc mặt trắng xanh, không có tiếng động, là một người chết.

Đó là -- Melliel

Mai Lật mở choàng mắt, một trận đau đầu hoảng hốt, một lát sau cô mới hậu tri hậu giác phát hiện chăn bọc thân thể ướt mồ hôi, giơ tay ấn lên trán, cũng sờ được một tay mồ hôi lạnh.

Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thời gian so với lúc bình thường cô rời giường còn muộn hơn một chút, thái dương nhiệt liệt đã chiếu vào phòng, chiếu vào bàn sách và sàn nhà trước cửa sổ phát ra một mảnh sáng ngời.

Đứng dậy thay quần áo, vừa buộc tóc vừa đi xuống lầu, đi đến lầu một, Mai Lật dừng bước chân một chút, nhìn về phía góc tủ bát nhỏ, thực nhanh lại dời ánh mắt, đi mở cửa hông phòng bếp và cửa chính.

Cuối thu dương quang mười phần khó được, thái dương ấm áp dễ chịu xua tan ác mộng mang đến hoảng hốt, Mai Lật dưới ánh nắng duỗi cái eo lười.

Hôm nay cô muốn tháo chăn mang đi giặt. Từ chỗ Hersha cô biết được, nơi này mùa đông ướt lạnh, rất ít cơ hội có thể phơi chăn, cho nên thừa dịp mấy ngày nay có ánh mặt trời, phải đem chăn ra phơi, mùa đông mới có thể mềm mại, ấm áp.

Hoa kim tước rực rỡ vài tháng trước đã héo tàn, trong vườn hoa thất sắc rất nhiều. Nhưng ở trong mắt Mai Lật, trên những chạc cây kim tước đã héo hết hoa còn có thứ làm người ta tò mò hơn.

Thứ như là nụ hoa kết ở trên cành kim tước, Hersha không nhìn thấy, chỉ cô có thể thấy, cho nên đại khái lại là những thứ kỳ kỳ quái quái gì đó.

Hôm nay cô ôm chăn xuống phơi, tùy ý thoáng nhìn, ngoài ý muốn nhìn thấy đám "Nụ hoa" trên cành kim tước đā nở rồ.

Cô đi đến cúi đầu nhìn kỹ, nhìn thấy bên trong những nụ hoa nở rộ đó, nằm cuộn tròn một người tí hon nhỏ như ngón tay màu vàng kim.

Mai Lật: "....."

Cô không để ý, lo tự mình đi làm việc của mình, vội một lúc, những nụ hoa đó đã không còn, những người tí hon giống như ảnh nắng xán lạn đã hi hi ha ha ghé vào quay cuồng trên tấm chăn cô phơi.

Mai Lật đi qua, chúng nó cũng không chạy, giãn thân thể ra phơi nắng.

Tò mỏ, cô duỗi tay sờ soạng một chút cái bụng của người tí hon gần nhất kia, trong nháy mắt ngón tay nàng đã bị nóng đỏ, như là sở phải một cục than lửa.

.... thứ gì!

*

"Hersha, bỗng nhiên tôi nhờ đến trước kia từng nghe một chuyện xưa, chính là tinh linh lớn bằng ngón tay ở trên cành kim tước, màu vàng kim bằng ngón cái ... Nhớ không rõ lắm, tựa hồ là như vậy, cậu nghe nói sao?

"A? Hình như không có, tôi trở về hỏi bà ngoại tôi một chút, cái gì bà cũng biết!"

Bà ngoại không hổ là bà ngoại, Hersha từ chỗ bà có được đáp án hoàn chỉnh.

"Bà ngoại nói đó là yêu tinh ánh nắng, lúc hoa kim tước màu vàng kim nở ra hấp thụ rất nhiều ánh mặt trời, trên cành ngẫu nhiên sẽ mọc lên nụ hoa phát sáng, chờ đến khi mùa đông tới, yêu tình ánh nắng sẽ từ nụ hoa đi ra. Chúng nó thích ánh mặt trời và lửa, mùa đông còn biết trốn vào nhà của mọi người, nấp ở ngọn lửa ở lò sưởi trong tường đó."

"Nếu mạo phạm chúng nó, chúng nó sẽ ở bên bếp lò mùa đông, đốt váy cậu thành một đám lỗ nhỏ! Có yêu tinh ánh nắng còn cố ý dùng lửa đốt nhà cậu!"

Mai Lật ".... Đốt nhà?" Là đại ca táo bạo như vậy sao.

Hersha. "Đúng vậy, một nhà Lauren ở trên trấn, luôn nói nhà bọn họ trước kia bị yêu tinh ánh nắng đốt, bất quả bọn họ chỉ nói dối thôi, mọi người đều biết rõ ràng, kỳ thật là trẻ con nhà bọn họ chơi lửa mới bị chảy"

Đủ loại yêu tinh quái vật truyền thuyết, có một ít có thể là chân thật, nhưng cũng có một ít chỉ là do mọi người khôngthể giải thích chuyện đã phát sinh, hoặc là muốn thoái thác trách nhiệm, cho nên tất cả đều đổ lên sinh vật phi nhân loại.

"A, tôi cũng thật muốn gặp yêu tinh ánh nắng một lần a, người thế hệ trước đều nói chúng ta nơi này có đủ loại yêu tỉnh, sao chúng ta lại không thấy đây!" Hersha vỗ cái chăn đang phơi nắng nói, không hề biết chỗ bàn tay cô ấy chụp lên có mấy yêu tinh anh nắng nhỏ giọng cười né tránh.

Mai Lật dời tầm mắt, giơ ngón giữa của mình bị bỏng ra một cái bọt nước nhỏ, cũng làm bộ mình không nhìn thấy những tiểu gia hỏa này.

Bọt nước ở trên bàn tay, làm việc cũng không thuận tiện.

Thời tiết lạnh rồi, Mai Lật không đi hồ nước nhỏ bơi lội nữa, chỉ thường xuyên đi một vòng trong rừng rậm bên cạnh. Quái vật đầm lầy ngẫu nhiên biến mất, còn lại đại bộ phận thời gian đều ở nơi đó.

Mai Lật tản bộ qua, quả nhiên lại gặp quái vật đầm lầy.

"Anh xem, trên ngón tay bị bỗng thành cái bọt nước" Mai Lật vươn ngón tay ra, đặt ở phía trước đôi mắt màu xám mà quơ quơ.

Quái vật đầm lầy thong thả ghé sát vào ngón tay cô.

Mai Lật cảm thấy hắn đáng yêu, thuận tay liền ấn ngón tay đó lên má hắn.

Lạnh băng băng, có thể giảm đau.

Về đến nhà, Mai Lật mới phát hiện hành vi lúc trước của mình quả thực chính là làm nũng. 

"... Ta đây đang làm gì vậy!" Nàng lầm bầm lầu bầu, gõ vào giữa mày.

Dù làm nũng hắn, thiên sứ bùn ngây ngốc cũng sẽ không cho phản ứng gì, rải tịch mịch thôi a.

Chiều hôm nay, ráng màu đầy trời, Mai Lật ở trong hoa viên nhà mình cắt chạc cây, thấy quái vật đầm lầy khoác ánh sáng của đám mây lúc mặt trời lặn từ rừng rậm đi tới. Thân thể hắn rất gầy đi ra từ trong rừng rậm, nạm lên đường viền màu cam ẩm. Không phải ban đêm, không phải trời mưa, không dẫm lên vũng bùn xuất hiện. Hắn chỉ bình thường mà đi ở trong bụi cỏ, mang ra đầy nước bùn.

Mai Lật cảm giác được cái gì, còn cầm kéo, chạy ra hoa viên đón hắn. Đập vào mặt là mùi thơm ngào ngạt của hoa thủy tiên làm cho kinh sợ. Không biết từ chỗ nào hắn lấy ra hoa thủy tiên, cùng với lá cây và một chút rễ cây vẫn còn thảm thiết treo ở phía dưới. 

Giữa trưa mới có một chút vết thương nhỏ, vô ý thức làm nũng với hắn, buổi chiều hắn liền làm ngược thói quen bình thường, bỗng nhiên tới đưa cho cô một bó hoa thủy tiên. Cô đi vào thế giới này mấy tháng, còn chưa từng thấy xung quanh có thủy tiên đâu. 

Tuy rằng bọn họ không thể dùng ngôn ngữ giao lưu, nhưng Mai Lật giờ phút này không chút nghi ngờ, hắn đây là mang theo lễ vật tới an ủi cô. 

Chỉ vừa suy đoán như vậy, Mai Lật liền cảm thấy mình sắp bị người bùn tản ra hơi thở bùn đất cỏ xanh làm cho ngọt ngào đến hôn mê. Quá choáng váng rồi. Cô chưa từng có loại cảm giác này. Cái này làm cho người ta không thể không yêu thích, lại mạc danh có cảm giác nhảy nhót, như là hoa còn chưa tới mùa đã nở rộ trước. 

*

Thủy tiên được cho vào bình pha lê, đặt ở trên bàn sách. Mai Lật vừa viết thư, lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn một cái, duỗi tay khảy một chút, hoặc là bưng tới gần ngửi ngửi. Mùi hương kéo dài, đi vào giấc ngủ rồi, ở trên giường cũng có thể ngửi thấy. Đêm nay, cô ước chừng sẽ có một giấc mộng thơm như mùi hương hoa thủy tiên ......nhưng mà cô đã đoán sai! Đi vào giấc ngủ không lâu, còn chưa kịp nằm mơ, Mai Lật đã bị tiếng khóc u oán đánh thức.

Thanh âm đó tinh tế non nớt, như có như không mà từ bàn sách bên kia truyền đến, Mai Lật thiếu chút nữa cho rằng mình lại làm một ác mộng. 

Lớn bằng con chim nhỏ, mặc váy nhỏ màu trắng, mang vòng hoa màu vàng, người tí hon ngồi ở dưới hoa thủy tiên khóc thút thít.

"Nhà của ta......Đây là nhà của ta..."

"Trả nhà của ta lại cho ta......"

Mai Lật: "....." Nhìn nó là cái dạng này, dù chưa nghe tiểu đồng bạn nói, cô cũng có thể đoán được khẳng định là yêu tinh hoa thủy tiên. Nó vẫn luôn ôm mấy đóa hoa thủy tiên, khóc lóc kể lể đó là nhà nó, đại khái là nó nghỉ ngơi ở trên hoa thủy tiên.

Cùng với hai buổi tối yêu tinh hoa thủy tiên chạy tới khóc thương nhà nó, Mai Lật cũng hai ngày không thể ngủ ngon. 

Cô đeo quầng thâm mắt đi rừng rậm chém cây nhỏ, dùng vỏ cây, nhánh cây và thân cây làm cái nhà cho chim giản dị tiểu xảo –– là cái loại đã làm ở lớp thủ công hồi tiểu học.

Ngắt một đóa hoa thủy tiên cắm trước căn nhà này, nhìn qua càng thêm tinh xảo xinh đẹp. 

Hôm nay buổi tối, tiểu yêu tinh thủy tiên quả nhiên lại tới nữa, hơn nữa thuận lý thành chương mà bị căn nhà nhỏ đó hấp dẫn.

Mai Lật giảng đạo lý với nó, "Ta dùng căn nhà nhỏ đổi cho ngươi được chưa?"Tiểu yêu tinh hoa thủy tiên vô cùng cao hứng mà ôm căn nhà nhỏ đi rồi, trả cho cô một ban đêm an tĩnh. 

Đáng tiếc việc này cũng không phải đã kết thúc, buổi tối hôm sau, Mai Lật bị mùi hoa hồng đậm hun tỉnh, vừa mở mắt thấy bên cạnh gối đầu của mình có bốn yêu tinh hoa thủy tiên váy trắng, mỗi yêu tinh đều nâng vài đóa hoa thủy tiên. 

Khó trách mùi hoa nồng như vậy.

Mai Lật: "Hắt xì --"

"Nha!" Thiếu chút nữa bị thổi bay ra chỗ nào đó, tiểu yêu tinh hoa thủy tiên vội vàng tránh ở phía sau một tiểu yêu tinh khác.

Tiểu yêu tinh đi đầu chỉnh lại vòng hoa màu vàng của mình nói: "Chúng ta là yêu tinh hoa thủy tiên ở chỗ sâu trong rừng rậm, chúng ta muốn dùng hoa của chúng ta đổi nhà ở với cô!"

Mai Lật nằm mơ cũng không nghĩ tới mình sẽ biến thành một người thợ thủ công, cô lục tục làm mười căn nhà nhỏ, lúc này mới không còn bị ai quấy rầy giấc ngủ. 

Còn may, chỉ có yêu tinh hoa thủy tiên, không có yêu tinh hoa dại khác như yêu tinh hoa xương bồ, nếu không cô sẽ không bao giờ tùy tiện hái hoa nữa.

*

Càng gần đến vào đông, mỗi ngày sáng sớm trong núi rừng đều có sương mù nồng đậm, sắp tới giữa trưa mới có thể hoàn toàn tiêu tán. 

Mai Lật ở trong sương mù nhìn thấy bóng dáng cao gầy của quái vật đầm lầy. Hắn không ở bên đầm nước nữa, mà đi xa hơn đến bên đầm lầy ở cánh đồng bát ngát, chính là chỗ lần đầu tiên cô gặp được hắn. Có lẽ là bởi vì thời tiết quá lạnh, đầm nước và các vũng bùn có một chút nước đều kết bằng. Khả năng hắn không thích đầm nước kết băng. Thời tiết lạnh, nước sẽ kết băng, quái vật đầm lầy cũng sẽ kết bằng đi, trong thân thể hắn đều là nước bùn, cho nên hắn là cũng sẽ kết băng. Kết băng như thế nào? Đông lạnh thành một thứ cứng như đá?

Vài ngày chưa thấy quái vật đầm lầy trở lại nơi này, cô ngồi ở trong phòng cảm thấy nhàm chán, mặc quần áo thật dày, quấn khăn quàng cổ, dùng áo choàng trùm đầu và bả vai, đi cánh đồng bát ngát tìm kiếm quái vật đầm lầy có khả năng đã đông lạnh thành pho tượng.

Trên lá cây màu vàng đọng lại đóa hoa sương màu trắng, đế giày đạp lên kêu răng rắc. Mũi và miệng thở ra hơi trắng thực nhanh tản ra, biến mất ở trong sắc trời đen tối.

Tới gần rừng rậm, gió đều bị rừng rậm ngăn trở, mà tới cánh đồng bát ngát, cuồng phong không bị ngăn trở cứ tàn sát bừa bãi, rất nhiều lá cỏ bị cuốn lên trời cao. Mai Lật trong gió lạnh trông thấy quái vật đầm lầy lẻ loi một mình, mặt chôn ở trong bùn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro