II-C13-C14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

13 Bắt Đầu

Nơi này mùa đông cũng không dài, cơ hồ chính là mấy trận tuyết lớn qua đi, thời tiết liền chậm rãi chuyển ấm. Tuyết đọng tan ra từng ngày, dòng suối nhỏ không biết ngày đêm leng ka leng keng vang không ngừng, dòng nước chảy xiết bên đồng ruộng chảy về các nơi.

Tuyết tan, cỏ dại ngủ đông phía dưới gấp không chờ nổi chui ra khỏi tuyết đọng, lộ ra từng đám mầm cây xanh non.

Cơ hồ trong nháy mắt, trong sơn dã lại là một mảnh màu xanh lục vui sướng phồn vinh.

Màu xanh lục đặc biệt ôn nhu, mang theo vàng nhạt bừng bừng sinh cơ.

Hoa kim tước trong hoa viên của Mai Lật cũng mọc ra mầm mới, hoa đỗ quyền cũng vậy, vườn hoa yên lặng một mùa đông chuẩn bị vào năm nay lại lần nữa nở ra một mảnh biển hoa xán lạn.

Nhìn đảm cây cối này, tâm tình Mai Lật luôn thực tốt. Bất quá, so với đám cây cối mỗi một ngày đều hướng về mặt trời mà sinh trưởng, quỷ hồn phu nhân Pegg trong nhà nhìn càng giống như đang khô héo.

Mellie còn nhớ rõ lúc mình vừa tới thế giới này nhìn thấy phu nhân Pegg, tuy rằng tái nhợt mà gầy ốm, mười phần là bộ dáng người bệnh, nhưng tóc đỏ tươi đẹp cùng đôi mắt xanh biếc như hồ nước, làm người ta nhìn một cái liền tâm tình lay động.

Nhưng giờ đôi mắt xanh biếc trở nên vẫn đục, tóc đỏ tươi đẹp cũng bất tri bất giác phai màu.

Cứ theo lẽ thường đưa đồ ăn lên cho phu nhân Pegg, khi Mai Lật rời phòng khỏi bà ấy, thấy tóc đỏ từ trước xinh đẹp đã trở nên giống như rơm rạ.

Vào ngày xuân vạn vật sống lại tốt đẹp, Phu nhân Pegg tựa hồ đã không thể kiên trì nữa.

Là bởi vì quỷ hồn không thể trường kỳ ngưng tụ ở lại chỗ này sao? Quỷ hồn của phu nhân Pegg lại vì sao vẫn luôn lưu lại nơi này không muốn rời đi?

Mai Lật dẫm bước chân nặng nề hơn đi xuống lầu, trong lòng có chút sầu lo không thể miêu tả.

"Phanh -- phanh --" có tiếng đập cửa quy luật cắt đứt cô trầm tư. 

Tiếng đập cửa này cũng không phải từ cửa chính bên kia truyền đến, mà là từ cửa hông phòng bếp, chỉ cần nghe thấy tiếng đập cửa này, Mai Lật liên biết đây là ai tới.

Sầu lo lúc trước cũng lập tức bị tách ra.

Cô kéo cửa ra, ở ngoài cửa, quả nhiên là quái vật đầm lầy bởi vì quá cao làm cho người ta liếc mắt một cái cũng không thể thấy đầu.

Hắn hiện giờ đã học được gõ cửa, tiếng đập cửa không giống người khác, chậm rì rì, rất đặc sắc.

"Anh tới rồi, chờ tôi một chút." Mai Lật nói một tiếng với quái vật đầm lầy ngoài cửa, thay đổi đôi giày càng thích hợp ra ngoài, cầm rổ, mang ô che, thuận tiện từ trên giá cầm cái áo choàng tùy tay khoác ở trên người, lúc này mới ra cửa.

Hôm nay bên ngoài lại mưa, tí tách tí tách mưa nhỏ là ôn thôn nhu hoãn ngày xuân mới có, thậm chỉ mông lung như sương khói.

Mai Lật giơ ô đi ở bên quái vật đầm lầy, qua mùa đông, áo choàng trên người quái vật đầm lầy đã được cô lấy về, một lần nữa giặt sạch sẽ, hiện đang khoác ở trên người cô.

Chỉ không biết có phải ảo giác hay không, áo choàng này khoác ở trên người quái vật đầm lầy lâu rồi, cô luôn cảm giác bên trên có vị cỏ xanh giặt không sạch. 

Mùa xuân quái vật đầm lầy sửa lại thói ở trạch mùa đông, chỉ cần có mưa, hắn sẽ bồi hồi trên cánh đồng bát ngát, làm nước mưa mùa xuân tưới sũng thân hình hắn.

Mai Lật một hai ngày không nhìn hắn, liền phát hiện trên người hắn mọc đầy cỏ xanh, so với cỏ xanh trên đồng ruộng còn mọc nhanh hơn.

Có một lần, cô đi cánh đồng bát ngát tìm quái vật đầm lầy, nửa ngày cũng không tìm được hắn, cuối cùng chính hắn giật giật, cô mới phát hiện hắn ôm đầu gối ngồi xổm ở ven đường cô mới vừa đi qua, bởi vì trên người mọc quá nhiều cỏ dại, cô mới không phát hiện, nghĩ lầm đó thật là một khối đá to ven đường bị cỏ dại che khuất.

"Trên người anh có những cây cỏ này, có thể nhổ đi không?" 

Mai Lật trồng rau củ một thời gian, thường xuyên quen làm cỏ, thấy trên người quái vật đầm lầy mọc cỏ liền ngứa tay.

Lặng lẽ nhổ một lúc, cũng chưa thấy được hắn có gì không ổn, vì thế về sau chỉ cần nhìn thấy trên người hắn mọc cỏ, liền động thủ hỗ trợ dọn dẹp.

Chính là ..... mùa xuân cỏ lớn lên thật sự quá nhanh!

Đi ở trong mưa phùn mông lung, đồng ruộng gần đó và rừng cây nơi xa đều không thấy bóng người, chỉ có hai người bọn họ. Mai Lật thường xuyên bung dù đi ra ngoài cùng quái vật đầm lầy bước chậm trong mưa, thuận tiện hái một chút rau dại về.

Có thể là cô hái loại rau dại này quá nhiều lần, sau đó cô phát hiện trên người quái vật đầm lầy đã bắt đầu mọc loại rau dại này.

Nhìn rau dại mọc lên, lại còn quái vật đầm lầy đưa tới cửa, Mai Lật trầm mặc.

Cô mãnh liệt hoài nghi, trên người quái vật đầm lầy có rau dại chính là hắn tự trồng!

Rõ ràng cô đã khắc chế mình không nghĩ đến trồng rau ở trên người hắn, kết quả tự hắn ra tay!

Hắn căn bản không biết cô phải khắc chế huyết mạch làm ruộng đã có bao nhiêu khó khăn, bởi vì tình yêu, cô đã nhịn đau từ bỏ mảnh ruộng màu mỡ và phân bón, hắn còn muốn một lần lại một lần tự chủ động. 

....Nếu nhất định phải trồng, hy vọng trồng mấy thứ rau khác, rau dại là ăn chút mới mẻ, kỳ thật cũng không phải rất ngon a.

Bị cô cự tuyệt, quái vật đầm lấy cuối cùng không tiếp tục trồng rau dại lên trên người nữa.

Lúc trước hắn là quái vật đám lấy hệ thiên nhiên không bắt bẻ trên người mình mọc thứ gì, nhưng cùng Mai Lật ở bên nhau thời gian dài, hắn thế nhưng cũng học được bắt bẻ trên người mình mọc cái gì.

Đám cỏ dại lớn lên tươi tốt sẽ bị Mai Lật không chút khách khí mà nhổ đi, hiển nhiên chúng nó không được yêu thích.

Nhưng thật ra có một lần trên người mọc lên hoa dại, Mai Lật nhìn nhiều hai lần, không nhổ đi, quái vật đầm lầy phát hiện, hơn nữa hắn chậm rãi nhớ lại lúc trước, mỗi lần Mai Lật nhìn thấy hắn đều cố ý ném một đóa hoa dại cho hắn. Lúc này sự tình một phát không thể vãn hồi.

Ở trên người quái vật đầm lầy mọc lên các loại thực vật, từ cỏ dại trở thành các loại hoa dại. Mùa xuân là mùa hoa dại bùng nổ, chỉ mấy ngày, trên người quái vật đầm lầy liền nở ra toàn bộ hoa viên. Các thứ hoa dại ở trên người hắn mọc lên, hồng vàng, trắng tím, đủ màu rực rỡ.

Mai Lật vội vàng sửa sang lại vườn rau của mình, ba ngày chưa gặp được quái vật đầm lầy, vừa gặp lại, đã bị bộ dáng "Tâm hoa nộ phóng [sung sướng hớn hở ]" của hắn làm cho sợ ngây người.

-- Vườn hoa di động này, thực có khả năng.

Nở hoa đầy người, chạy tới tặng cho cô.

Quái vật đầm lầy không biết nói, rất nhiều thời gian hắn biểu đạt cũng thực trì độn thong thả, nhưng Mai Lật vẫn có thể rõ ràng cảm giác được hắn yêu thích quà đáp lễ.

"Quái vật" thích, so với nhân loại càng thêm đơn thuần thẳng thắn.

Mai Lật quả thực chống đỡ không được vườn hoa hình người này, tỉ mỉ tu bổ một chút đám hoa trên người hắn, làm chúng nó nhìn qua càng đẹp hơn, cắt hoa xuống làm cái vòng hoa cho hắn đội trên đầu.

Ước chừng là cái vòng hoa này của cô gây họa, lại qua mấy ngày, Mai Lật thình lình phát hiện, ở giữa vòng hoa trên đầu quái vật đầm lầy có thêm một cái tổ chim.

Mai Lật: "! " Cái con chim xui xẻo nào ánh mắt không tốt, ở trên đầu người ta làm tổ.

Cô đành phải gỡ tổ chim xuống, đặt ở trên cây ven đường, đến nỗi con chim ánh mắt không tốt kia có thể tìm được nhà mình hay không, cô cũng không biết.

Hersha lại chạy tới nhà cô tìm cô chơi đùa, mùa đông mọi người đều không dám tới gần rừng rậm, Mai Lật cũng không đi lên chợ.

Một mùa đông không gặp, hai người bạn vui vui vẻ vẻ nói chuyện xong, lại ước hẹn đi chợ mua đồ.

Hersha bước chân nhẹ nhàng, nhảy nhót đi ở phía trước, gọi Mai Lật, "Nhanh lên nha!"Mai Lật ở đằng sau đi chậm rì rì, thường thường còn muốn nhân lúc Hersha không chú ý mà nhìn ra phía sau.

Quái vật đầm lầy ba ba mà đi theo sau cô, ngày thường hắn di động rất chậm, theo không kịp bước chân của cô gái nhỏ.

Vẫn luôn đi theo phía sau các cô, càng đi càng xa, nỗ lực đuổi theo nhìn còn quá đáng thương.

Đi ngang qua một vũng bùn, Mai Lật đẩy đẩy quái vật đầm lầy, làm hắn đi vào đợi, nhỏ giọng nói với hắn: "Anh ở đây chờ tôi, tôi mua xong đồ liền trở lại."

Quái vật đầm lầy liền thành thật đứng ở vũng bùn, nhìn theo cô đi xa.

Mai Lật nhìn ra phía sau, đột nhiên cảm nhận được lương tâm khiển trách.

Những đồ vật vẫn phải mua, không ít đồ dùng sinh hoạt qua mùa đông đã tiêu hao, cần bổ sung.

Chợ so với lúc trước càng náo nhiệt, rất nhiều người đều đứng ở cửa nhà nói chuyện phiếm, Mai Lật nhìn thấy vài người đàn ông trẻ tuổi từ bên cạnh vội vàng chạy qua, biểu tình có chút khác thường mà đàm luận cái gì.

"Đây là làm sao, chạy cái gì nha? Phát sinh cái gì?" Hersha kỳ quái hỏi.

Cô kéo lại một người trẻ tuổi đi xem náo nhiệt, người nọ nhìn các cô một cái, thuận miệng giải thích: "Bác Maggie ở rừng cây phía nam bên kia hình như mất tích."

"Cái gì? Sao có thể!"

Hersha kinh hô một tiếng, kéo Mai Lật đi theo một đám người xem náo nhiệt tiến đến nhà bác Maggie.

Bác Maggie một nhà ba người, ở gần rừng cây phía nam cách chợ một đoạn, Mai Lật nhớ rõ lần trước mình và Hersha đi hái nấm trắng, trên đường còn từng gặp bà ấy, bộ dáng nhớ không rõ, chỉ nhớ rõ là một bác gái trung niên thực bình thường, giọng nói thực to lớn vang dội.

Chồng của bác Maggie đi làm thuê hai ngày ở bên ngoài trở về, không thấy vợ, lại hỏi con trai đi chơi lung tung ở bên ngoài một ngày, hắn cũng không biết mẹ đi đâu, hai cha con tìm khắp nơi cũng không tìm được, lại qua một đêm, lúc này mới xác định người đã mất tích, hiện giờ bạn bè và hàng xóm đang muốn giúp đỡ bọn họ đi các nơi tìm kiếm tung tích bác Maggie.

Rốt cuộc không phải việc phát sinh ở trên người mình, trừ bạn bè thân thích, rất nhiều người cũng chỉ đơn thuần xem náo nhiệt.

Đám người thực nhanh tan đi, đàm luận hai câu về chuyện mới mẻ này, lại thực nhanh chóng chuyển sang những đề tài khác.

Mai Lật cầm theo rất nhiều đồ trở về, đi ngang qua vũng bùn kia, quái vật đầm lấy giống cái biển báo giao thông nở đầy hoa tươi mùa xuân, rút mình từ vũng bùn ra, đi theo cô cũng trở về.

Có đàn bướm màu trắng và màu vàng bay tới bay lui quanh hắn.

Mai Lật ở chợ tâm tình bị ảnh hưởng, thấy một màn như vậy, lại chậm rãi tốt hơn.

Cô cười vươn tay, phất qua những đóa hoa dại trên người hắn.

Ban đêm an tĩnh, bỗng nhiên bị một ác mộng về tầng hầm ngầm làm bừng tỉnh, Mai Lật vuốt mồ hôi lạnh trên trán ngồi dậy.

Loáng thoáng, tựa hồ nghe thấy dưới lầu truyền đến một ít động tĩnh rất nhỏ, lại cẩn thận nghe, hình như là ảo giác.

Bên tại chỉ có tiếng mưa nhỏ tí tách.

Cô sờ sờ tim đập dồn dập, chậm rãi nằm trở về, thực nhanh lại lần nữa đi vào giấc ngủ.

"Bác Maggie còn chưa tìm được, không biết bà ấy đi nơi nào, mọi người đã tìm một lần ở các nơi ngày thường bác ấy vẫn đi, cũng chưa tìm được." 

Hersha chán nản nói.

Bởi vì vẫn luôn không tìm thấy, buổi chiều cha mẹ cô ấy cũng đi, vẫn không thu được gì.

Mai Lật chỉ có thể an ủi: "Có thể là nhất thời bị nhốt ở chỗ nào, có lẽ ngày mai lại tìm thấy."

Hersha: "thật hy vọng có thể mau chóng tìm được bác Maggie."

Chỉ chớp mắt đã qua ba ngày, Mai Lật lại đi chợ một chuyển, phát hiện có rất nhiều người đều vây quanh trước tiểu giáo đường cầu nguyện.

Chồng và con trai bác Maggie đang quỳ gối giữa đám người khóc lớn.

Nhìn thấy Hersha cũng ở bên đám người lau nước mắt, Mai Lật lặng lẽ đi ra phía trước kéo kéo cô ấy.

"Hersha, có phải có tin tức của bác Maggie không, tìm được bác ấy sao?"Hersha đỏ hốc mắt nói: "Tìm không thấy, bác Maggie bị quái vật đầm lầy kéo vào đầm lầy, đến thi thể cũng không vớt được."

14 Khóc Thút Thít

Chồng và con trai của bác Maggie công bố, đêm hôm qua, lúc bọn họ tìm kiếm bác Maggie, ở rừng cây thấp gần đầm lầy, thấy bác Maggie mất tích mấy ngày, bà ở giữa đầm lầy, bị một bóng người kéo vào trong.

Bọn họ không thể tiến vào đầm lầy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bác Maggie bị đầm lầy bao phủ, chỉ có thể thương tâm quỳ gối cầu nguyện ở tiểu giáo đường.

"Bị đầm lầy nuốt hết, không tìm thấy thi thể, đáng thương bác Maggie sau khi chết cũng không thể bước lên thiên đường" Hersha bị thương mà ở trước ngực làm dấu chữ thập.

Mai Lật không nghĩ tới chuyện này cuối cùng thế nhưng liên lụy đến quái vật đầm lầy, nhíu chặt mi, "Vì sao xác định là quái vật đầm lầy hại chết bác Maggie?"

Hersha đương nhiên trả lời: "Dù là người hay động vật, chỉ cần đi vào đầm lầy sẽ rơi xuống, chỗ sâu trong đầm lầy càng không có ai vào, chỉ có quái vật đầm lầy trong truyền thuyết mới có thể kéo người vào đầm lầy......"

"Trước kia bác Maggie từng dặn dò tôi không nên tới gần đầm lầy, miễn cho bị quái vật đầm lầy mang đi, tôi còn không tin bác, không nghĩ tới hiện giờ chính bác ấy gặp phải quái vật đầm lầy đáng sợ ......khóc thút thít, Mai Lật không cùng cô ấy thảo luận vấn đề này nữa, nhưng cô cũng không tin bác Maggie bị quái vật đầm giết chết.

Thấy Hersha cảm xúc kích động mà hông tin bác Maggie thật bị quái vật đầm lấy giết chết.

Nếu nói người nào thần trí không rõ tự mình đi vào đầm lầy, hoặc là trong lúc vô ý rơi vào đầm lầy, vậy đều có khả năng, nhưng muốn nói quái vật đầm lầy riêng kéo người vào đầm lầy, cô tuyệt đối không tin. 

Quái vật đầm lầy gần đây đang vội vàng trồng hoa, sao bỗng nhiên lại đi giết người.

Vội vàng rời chợ về nhà, Mai Lật chuẩn bị tìm tiên sinh vườn hoa di động của mình xác nhận vấn đề này một chút.

Không nhìn thấy biển báo giao thông hoa tươi chờ đợi ở ven đường, quanh nhà cũng chưa thấy vết bùn hắn lưu lại, Mai Lật để rổ ở trong nhà, lại đi đầm nước phía rừng rậm kia.

Cái lều dựng lên hồi mùa đông đáp vẫn còn, nhưng che phủ thật dày chung quanh đã lấy ra, mấy con chim đậu ở trên lều, bên trong trống rỗng.

Thế nhưng nơi này cũng không có, so với tình huống quái vật đầm lầy gần đây mỗi ngày đi theo cô đi, có chút không thích hợp.

Cô đi khắp toàn bộ đầm nước và bùn chung quanh, cũng chưa thấy bóng người quen thuộc kia, chỉ có thể suy đoán là hắn trở về cánh đồng bát ngát.

Đã giữa trưa, đến cơm cũng không có tâm tư ăn, cô đội ánh mặt trời đi cánh đồng bát ngát.

Cô từng qua bên đó tìm quái vật đầm lầy vài lần, mỗi một lần cô đều có thể tìm được hắn, nhưng lúc này đây không thể tìm được.

Gió thổi qua mép váy cô, thổi lên cỏ dại mới mọc từng tầng sóng xanh biếc, mang đến hương cỏ tươi mát.

Cô đứng ở cảnh xuân tươi đẹp, cảm giác được một loại áp lực hoàn toàn tương phản cùng cảnh sắc chung quanh.

Hắn đi nơi nào?

Có phải ...... xảy ra chuyện gì hay không?

Hoàng hôn, cô rốt cuộc về đến nhà, mỏi mệt và đói khát làm cô vô lực nghĩ nhiều, ăn cơm chiều xong vẫn không muốn nghỉ ngơi, dứt khoát lại cầm đèn ra cửa.

Tối nay có ánh trăng mông lung, ở gần sườn núi hướng dương, có một ít điểm sáng lập loè.

Mai Lật nhớ tới lúc trước ở bên kia gặp được yêu tinh đêm trăng, cầm đèn đi tới.

"Nha ---là cô!"

"Cô tới chơi cùng chúng ta sao?"

Phát hiện ra cô, yêu tinh đêm trăng dừng lại điệu múa xoay tròn, ghé vào trên tảng đá màu trắng nói chuyện cùng cô.

Mai Lật cách chúng nó một mét dừng lại, hỏi chúng nó: "Ta là muốn hỏi các ngươi một chút, có nhìn thấy quái vật đầm lầy hay không?"

"A--"

"Chán ghét ---"

"Chúng ta mới không nói!"

Mai Lật cũng vừa nhớ ra có lẽ mình có thể hỏi thử các yêu tinh sinh hoạt gần rừng rậm có nhìn thấy tung tích quái vật đầm lầy hay không, nhờ chúng nó giúp đỡ, kết quả lần đầu tiên dò hỏi đã thất bại.

Lúc không có việc gì, thường có thể nhìn thấy các yêu tinh tới tới lui lại bên người, hiện giờ có việc muốn tìm chúng nó, lại một đứa cũng tìm không thấy.

Mai Lật ngồi xổm bên hồ nước nhỏ nghỉ ngơi, vốc nước rửa mặt một phen, bỗng nhiên nhìn thấy một điểm sáng, thổi qua mặt nước, giống một con đom đóm, vòng một vòng ở gần lỗ tai cô. 

"Cô muốn tìm chỗ quái vật đầm lầy xuất hiện a, ở bãi đất hoang --"

Thanh âm nho nhỏ chui vào lỗ tai, Mai Lật ngẩng đầu, nghe thấy điểm sáng nhỏ lại nói: "Hắn đang nổi điên rồi, thật ồn nha, cô mau đi quản hắn đi."

Nói rồi, yêu tinh điểm sáng đó lại che lỗ tai, rất là buồn rầu mà bay đi rồi.

Mai Lật không rõ lắm nó là yêu tinh gì, nói có thật hay không, cô không dám trì hoãn, chạy tới chỗ đất hoang bên kia.

Đất hoang chính là một quãng giữa chặng đường từ rừng cây bên này đi cánh đồng bát ngát, Mai Lật ban ngày đi qua bên đó hai lần cũng chưa thấy bóng dáng quái vật đầm lầy.

Gió thổi qua gò má, mang đến một cỗ hơi thở nước mưa bùn đất. Đêm trăng sáng sủa xuất hiện ướt át, không thể nghi ngờ là từ trên người quái vật đầm lây truyền đến. Trừ khí vị hơi nước quen thuộc này, Mai Lật đồng thời nghe thấy tiếng khóc khủng bố quỷ dị.

Mai Lật tinh thần rung lên, mang theo nghi hoặc nhanh hơn bước chân, rốt cuộc xa xa nhìn thấy bóng dáng cao gầy đó.

Hắn vẫn dùng bước dài đi ở trên cỏ, chỉ không giống dĩ vãng cúi đầu, thân mình cong xuống, hiện tại hắn ngửa đầu, đối với bầu trời, phát ra......tiếng khóc thê lương?

Tiếng khóc quanh quẩn ở cánh đồng bát ngát, bén nhọn chói tai làm người ta khó có thể chịu đựng, không dám tới gần. Cô chưa từng nghe hắn phát ra âm thanh, đây là lần đầu tiên.

Hóa ra hẳn không thể nói chuyện, lại là có thể phát ra âm thanh. Nhưng vì sao hắn khóc?

Vì sao tiếng khóc bén nhọn thống khổ như vậy?

Mai Lật cảm giác lỗ tai đau xót, vội kéo một mảng trang trí trên mép váy xuống, vo thành cục nhét vào lỗ tai, ít nhiều ngăn cách một chút thanh âm chói tai kia. 

Cô bịt tai, chạy về phía quái vật đầm lầy đang đi lại ở mặt cỏ. Lúc cô đuổi theo hắn, nhìn thấy nơi hắn đi qua, cỏ dại trong chớp mắt bị đầm lấy cắn nuốt, đầm lầy lấy một loại tốc độ nhanh chóng lan tràn sang hai bên, hiển nhiên không bao lâu, một mảnh bên này cũng sẽ trở thành đầm lầy mới. Thật là tốc độ giống ôn dịch lây lan.

Mai Lật trong lòng nhảy dựng, tránh đi những đầm lấy đó.

"Đáng yêu! Dừng lại --"

Cô lấy một cái tên "Đáng yêu" cho hắn, mỗi lần gọi hắn, trong lòng đều tràn ngập cảm xúc uyển chuyển nhẹ nhàng phi dương, như bồ công anh lay động một chút, cả trái tim đều bay múa. 

Nghe cô gọi rồi, hắn sẽ nhìn về phía cô, hơn nữa đưa bàn tay cho cô, ôn thuần đến giống một sủng vật to lớn.

"Đáng yêu!"

Quái vật đầm lầy khóc thút thít vang vọng ở cánh đồng bát ngát, hoàn toàn che đậy thanh âm của cô, hắn không ngừng đi về phía trước, trên người vốn nở rộ hoa tươi đã không còn, đang rơi xuống rất nhiều bùn sền sệt như hòa tan xuống, chính là bùn này rơi xuống mặt đất, làm mặt đất nhanh chóng biến thành đầm lầy.

Mai Lật vừa không chú ý, dẫm vào đầm lầy, lao lực mà rút chân ra, giày lại rơi vào nước bùn không kéo ra được, cô cắn răng một cái, cũng mặc kệ giày, chân trần tiếp tục đuổi theo.

Có mảnh cỏ sắc bén cắt chân cô, dưới chân ẩn ẩn đau. Mai Lật chịu đựng tai và chân cùng đau, càng chạy càng nhanh, rốt cuộc đuổi kịp quái vật đầm lầy tựa hồ lại cao hơn kia, ném xuống cái đèn trong tay, nhào lên dùng đôi tay gắt gao túm chặt tay hắn. 

Sức lực của cô quá nhỏ so với quái vật đầm lầy, lúc hắn không ôn thuần, không phối hợp, đương nhiên cô không kéo động được hắn. 

Hiện giờ hắn giống một người khổng lồ không thể bị lay động, cô ôm lấy cánh tay hắn, không chỉ không thể ngăn cản hắn, ngược lại bị hắn mang theo đi về phía trước.

"Đáng yêu, dừng lại! Dừng lại!" Mai Lật lớn tiếng kêu.

Dựa vào quá gần, tiếng khóc đầy lực sát thương còn lớn hơn nữa, cô thậm chí cảm giác tai mình giống như chảy máu, nghe cái gì cũng mơ mơ hồ hồ, cho dù là chính miệng cô hô lên, nghe vào tai cũng vỡ thành mảnh nhỏ.

Bị kéo về phía trước, giọng nói kêu đến phát đau cũng vẫng không ngừng gọi hắn, không biết qua bao lâu, Mai Lật bỗng nhiên cảm giác trên người truyền đến chấn động dừng lại, tiếng khóc cũng bỗng nhiên dừng lại, bên tại chợt an tĩnh lại tạo thành ù tai.

Quái vật đầm lầy dừng tại chỗ, chậm rãi cúi đầu nhìn cô, tựa hồ là thanh tỉnh một chút.

Mai Lật ngẩng lên, thấy trên mặt quái vật đầm lầy giống như điêu khắc không hề có cảm xúc lại có hai hàng nước mắt dị thường rõ ràng, miệng lúc trước phát ra tiếng khóc thê lương còn đang mở ra, chậm rãi ngậm lại dưới cái nhìn chăm chú của cô.

"Lộp độp --" hốc mắt quái vật đầm lầy không ngừng tràn ra giọt nước trong suốt rơi lên mặt cô.

Đem cảm xúc u buồn và bị thương cũng truyền lại cho cô.

" Anh làm sao vậy? Sao lại khóc thành dạng này?" 

Mai Lật kéo hai miếng vải bịt tai ra, duỗi dài cánh tay với hắn. Quái vật đầm lấy liền cúi đầu, hai cánh tay thật dài giao nhau ở phía sau cô, vòng lấy cô, cơ hồ bao vây cô ở dưới bóng mình.

 Mai Lật phía sau lưng để ở trên cánh tay hắn, ở trong không gian nhỏ hẹp không thể lui ra phía sau, chỉ cảm thấy nước mắt quái vật đầm lầy càng rơi càng nhanh, như là mưa to đổ ập xuống rớt trên mặt, trên người cô. 

Nước mắt của hắn không giống nước mắt nhân loại, có một hương vị cỏ xanh ngâm nước mưa, Mai Lật liền cảm thấy hiện tại mình đang ngồi ở trong bụi cỏ thì gặp mưa.

"....Tôi sắp bị nước mắt của anh làm chết đuối."

"A, anh trước đừng khóc a......Tóc tôi đều ướt, quần áo cũng ướt......"

"Phốc –– khụ khụ ––" sặc nước.

Đôi tay Mai Lật sờ soạng gương mặt quái vật đầm lầy, che lại hai cái "vòi nước" trên mặt hắn. 

Nước mưa trong suốt lại từ khe hở ngón tay cô tràn ra. Tuy rằng Mai Lật cũng rất muốn chờ hắn bình phục cảm xúc một chút rồi lại tính toán tiếp. Có vấn đề gì mọi người chậm rãi giao lưu hiểu biết rõ ràng, nhưng mà tình huống hiện tại là bên cạnh hai người đây có một khối đầm lầy mới đang hình thành, cẳng chân cô từ đầu gối trở xuống đã sắp hoàn toàn rơi vào bùn.

Quái vật đầm lầy còn đang "trời mưa", chờ hắn khôi phục lại, khả năng cô đã bị đầm lầy hắn chế tạo ra chôn luôn rồi.

Đây quả thực là thảm kịch đi?

Cô chỉ có thể túm lấy quái vật đầm lầy vẫn không nhúc nhích, nỗ lực rút chân mình từ bùn ra, đạp lên cánh tay hắn. Mạnh mẽ nâng cao vị trí của mình rồi, Mai Lật nâng tay áo lên lau một lúc ở trên mặt quái vật đầm lầy.

"Đừng khóc nữa, Đáng yêu, lại khóc thì bạn gái anh cũng không còn."

"Đầm lầy thu lại một chút, nước mắt cũng thu lại một chút."

"Anh chịu ủy khuất gì?"

"Bị khi dễ? Ai dám khi dễ anh nha?"

Cũng không biết hắn nghe hiểu những câu dong dài đó không, nhưng hắn tốt xấu đã có phản ứng khác -- một phen bế Mai Lật lên, đi về phía trước. Mai Lật ngồi ở trên cánh tay hắn, vẫn nhịn không được nhìn mặt hắn, nước mắt hắn không nhiều như vừa rồi, nhưng vẫn róc rách chảy xuống thành hàng.

Cô hoài nghi trên mặt hắn có hai vệt nước mắt chính là bị nước mắt cọ rửa nhiều mà hình thành. Nếu về sau không tiêu được, chẳng phải là biến thành giống như liệp báo tự mang nước mắt?

Thậm chí nhịn không được với tay đến trên cằm hắn hứng nước mắt rửa sạch cái tay. Quái vật đầm lầy ôm cô đi một đường, tay áo Mai Lật đều bởi vì lau nước mắt cho hắn mà hút no nước rồi.

" Anh muốn mang tôi đi đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro