III-C11-C12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11 Cung Tên

"Cô tên là gì?" trên đường chạy trốn, Muri mới hỏi ra câu hỏi đã quá muộn màng này.

Ban đầu hắn không nghĩ tới người trong lồng sắt tên là gì, sau đó hai người lên đường cùng nhau, hắn trực tiếp xưng hô là "cô". Càng nhiều lúc, ở trong lòng hắn gọi cô là nữ nhân tóc đỏ, bởi vì tóc đỏ của cô so với những người khác thật sự quá bắt mắt, hơn nữa ở trong mắt hắn càng ngày càng rõ nét.

Câu hỏi là buột miệng thốt ra, hắn hỏi xong cũng không có phản ứng gì, giống như chỉ là thuận miệng hỏi.

Mellie sửng sốt một chút, cũng thuận miệng trả lời: "Tôi tên là Mellie, cậu có thể gọi tôi là Mel."

"À." Muri gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng kế tiếp vẫn cứ giống như trước, không gọi tên cô.

Bọn họ đang trên đường đào vong, chung quanh trừ lá cỏ thưa thớt, nhìn không thấy bất kì động vật và thực vật nào khác. Từ sau lần đầu tiên gặp gỡ những người áo đen đó, bọn họ lại gặp một lần chặn đường vây đuổi, cũng là tổ hợp của mục sư áo đen và chiến sĩ thánh đường.

Muri lần đầu tiên ăn mệt, lần thứ hai căn bản không cho bọn họ cơ hội bao vây hắn, thấy bọn họ liền chạy, làm nhóm người này chạy theo cả một đêm. Ngựa cũng mệt chết, đám kia bỏ ngựa đuổi theo, cuối cùng vẫn toàn bộ thoát lực, trơ mắt nhìn Muri phía trước kéo ra khoảng cách càng xa, còn quay đầu trào phúng mà hừ một tiếng với bọn họ.

Mellie từ đầu tới đuôi chỉ ngoan ngoãn có ở trong lòng ngực Muri, không thêm phiền toái cho hắn, trên đường đút cho hắn một chút nước.

"Cậu mệt không? Đã chạy thật lâu." Nửa đường, lúc Mellie đút nước lại hỏi hắn.

Muri đẩy cái mũ đầu lâu của mình đến đỉnh đầu, lộ ra non nửa khuôn mặt tròn lông trắng xù xù, ngữ khí kiêu ngạo lại không để bụng, "Trước kia ta liên tục chạy ba ngày ba đêm còn không sợ, bọn họ không đuổi kịp ta."

Xác thật, những người đuổi theo bọn họ đó đều mệt phải dừng lại giữa đường, đến động thủ cũng không thể tìm được cơ hội, tức giận ở phía sau mắng to vô năng.

Tách khỏi bọn họ, Muri dừng lại tìm nơi tránh gió an toàn, ôm cánh tay nằm xuống tại chỗ, bắt đầu hô hô ngủ say, ước chừng vẫn bị mệt mỏi.

Mellie đã ngủ ở trong ngực hắn, cũng không mệt, liền kéo mũ đầu lâu ra, muốn lau mặt cho hắn, kết quả phát hiện tuy rằng hắn một thân da lông lại căn bản không ra mồ hôi, chỉ có lông trắng bị quần áo và cái đầu lâu ép dán xuống, có thể để cô hỗ trợ chải một chút.

Bởi vì được chải lông tương đối thoải mái, Muri không tránh ra, cái mũi đen nhỏ ướt át động đậy, còn hừ hừ hai tiếng. Bất quá hắn thực nhanh liền phát hiện như vậy quá không thành thục, vội vàng khắc chế mà dừng lại, không chịu phát ra bất kì thanh âm gì nữa.

Mellie chải vuốt lông trên đầu cho hắn, lại nhìn nhìn vết thương. Trong khoảng thời gian ngắn, miệng vết thương đã sắp khỏi, tốc độ khép lại như vậy thật làm người ta khiếp sợ, Mellie kinh ngạc lại cảm thấy yên tâm rất nhiều.

Cô đứng dậy nhìn chung quanh, muốn tìm một chút đồ ăn. Dạo qua một vòng, không hề có thu hoạch gì.

Với Muri săn thú nhìn qua thực dễ dàng, với cô lại trở nên dị thường khó khăn. Những con mồi đó, cho dù là động vật nhỏ nhất đều có tâm cảnh giác mãnh liệt, không đợi cô nhìn rõ đã chạy mất.

Động vật lớn một chút thì càng không có cách nào, nếu không phải chạy trốn đặc biệt nhanh khiến cô đuổi không kịp thì chính là cô cũng không dám săn, nếu thật sự tiến lên, chỉ sợ là nó ăn mất cô.

Mellie nhớ tới bộ dáng Muri dùng các loại vũ khí, cũng sinh ra ý tưởng muốn học sử dụng, cho dù không lợi hại như Muri cũng có thể tàm tạm.

Cách đó không xa Muri đang nằm bỗng nhiên từ trên mặt đất nhảy dựng lên, Mellie nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn, thấy hắn chạy như bay tới, lại nháy mắt đã lướt qua cô, nhào về một con thú nhỏ mới vừa đi tới, không đến chốc lát đã mang theo cơm chiều trở về.

Một ngày không ăn cái gì Muri ăn vô cùng ngon miệng, nghe thấy Mellie dò hỏi hắn về chuyện học sử dụng vũ khí, hai con mắt tròn xoe chớp chớp, giơ tay liền túm lấy cánh tay Mellie.

Mellie cảm giác cánh tay mình bị tay hắn hoàn toàn bọc lấy, hắn cũng chưa dùng lực, cô đã cảm giác cánh tay mình muốn rớt.

"A-_"

Nghe cô hút không khí, Muri hoảng sợ, giống như bị bỏng mà nhanh chóng buông cánh tay cô ra.

"Tay cô nhỏ như vậy, còn không có sức lực, biết dùng vũ khí thì cũng không đánh thắng được người khác...... đến kiếm cô cũng cầm không nổi."

Mellie ủ rũ cụp đuôi, xoa xoa cánh tay mình phiếm hồng, "Tôi đây còn có thể học cái gì."

Muri vừa nhìn cô vừa mồm to ăn thịt, không nói nữa, Mellie cũng không đề cập tới, chỉ tự mình buồn rầu.

Bọn họ lần thứ ba gặp chiến sĩ thánh đường, lần này tương đối ít, chỉ có vài người. Muri nhăn cái mũi lại, vẫn không đi lên đánh cùng bọn họ, chuẩn bị tránh đi.

Lần này, trong số bọn họ có cung tiễn thủ. Nữ cung thủ anh tư táp sảng cưỡi ngựa chạy như điên ở đằng trước, nhìn thấy mục tiêu xuất hiện, ngồi dậy kéo cung, bắn một mũi tên ra.

Tiếng mũi tên bay xé gió thực rõ ràng trong tai Muri, hắn nâng một bàn tay lên trực tiếp bắt được mũi tên, làm mấy chiến sĩ kia nhìn đến hoài nghi nhân sinh.

Không làm hắn bị thương cũng thôi, còn trực tiếp túm được như vậy, mũi tên đó uy lực cũng không phải là tùy tùy tiện tiện có thể bắt được!

Cung thủ bắn ra mũi tên cũng bắt đầu hoài nghi chính mình, ngày thường người khác khen cô thần xạ thủ chẳng lẽ là nói đùa sao?! Kẻ đó bắt mũi tên của cô sao giống như chơi đùa vậy!

Muri quay đầu lại nhìn mấy người kia, nhìn thấy nữ cung thủ đằng trước, bỗng nhiên đột ngột xoay người một cái, chạy tới chỗ bọn họ.

Đám người kia không nghĩ tới hắn đang chạy trốn lại đột nhiên quay đầu xông lên, lập tức có chút hoảng loạn.

-- Chiến tích của ma thú hỗn huyết này đã được thông báo cho toàn bộ các thánh đường trong thành trì quanh đây, một mình hắn cơ hồ phế bỏ mười mấy chiến sĩ, mấy chiến sĩ tinh anh được bọn họ sùng bái đều thua trên tay hắn.

Mấy người theo bản năng ghìm ngựa, nhưng nhất thời không dừng được, Muri chạy so với ngựa còn nhanh hơn, hai bên thực mau tiếp cận. Muri mặc kệ những người khác, một chân đá ngã con ngựa đằng trước.

Lập tức cung thủ kinh hô một tiếng muốn ổn định thân thể, Muri kéo mạnh tóc làm cho cô ta ngã từ trên ngựa xuống, trực tiếp đoạt đi cung và bao đựng tên, lại quay đầu mạnh mẽ tiếp tục chạy về phía trước, vứt bọn họ lại sau.

Chiêu thức thao tác ấy làm mọi người ngây dại, bọn họ hỗn loạn một trận, mấy người đều đi xem cung thủ bị đoạt đồ còn ngã xuống ngựa kia, không thể kịp thời đuổi theo.

Mellie ôm cổ Muri ổn định thân hình, cũng từ trên vai hắn nhìn ra sau.

"Mẹ nó! Hắn đoạt đồ của chúng ta!"

"Cung của ta! Cung của ta! Ma thú đoạt cung đi rồi! Cái cung này rất quý, ta vừa mới mua không được bao lâu!"

Muri đem cung và tên đoạt được đưa cho Mellie.

"Vừa rồi nữ nhân kia cánh tay cũng rất nhỏ, cô ta dùng cái này, cô cũng có thể dùng cái này."

Mellie phản ứng lại, đây là hắn tự giải quyết vấn đề hai ngày trước kia của cô, ôm cung tiễn ngơ ngác mà nhìn cằm hắn đầy lông xù xù.

Từ khi sinh ra, lần đầu tiên nhận được lễ vật. Cô cảm giác được quan tâm, được yêu thương.

...... Hóa ra là cảm giác thế này.

Cô bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy cổ Muri, ôn nhu mà hôn lên cái mũi ướt át của hắn một cái.

Muri mạnh mẽ bị lảo đảo một cái, thình thịch ngã về phía trước, mặt chạm đất.

Hắn rất nhanh mặt xám mày tro mà bò dậy, Mellie bị hắn ôm vào trong ngực nhưng thật ra không bị ngã thế nào, cung tiễn rơi trên mặt đất. Hắn banh mặt nhanh chóng nhặt cung tiễn lên ném vào trong ngực Mellie, lại banh mặt chạy phía trước, dẫm lên mặt đất kêu ầm ầm.

Mellie: "....." Cố nín cười, chôn mặt vào trong lòng ngực mình.

Cậu em Muri bị ngã, bộ dáng đáng yêu cực kì.

Cô xông lên muốn giúp hắn vỗ vỗ bụi bặm trên mặt, đột nhiên Muri ngửa ra sau tránh đi, lòng còn sợ hãi mà nói: "Cô không thể lại làm giống như vừa rồi!"

Mellie thấy hắn cảnh giác mà dựng lỗ tai lên, vội vàng buông tay, "Không không không, tôi sẽ không, cậu đừng sợ."

Muri không phục: "Ta không sợ!"

Nói xong yên lặng đội lại mũ đầu lâu của mình, biến trở về bộ dáng thần bí lại hung tàn kia, không chịu lộ mặt.

Mellie được một cây cung tốt. Lúc dừng lại nghỉ ngơi, cô liền thử kéo cung bắn tên. Cần phải dùng sức lực rất lớn mới có thể kéo ra, không đến chốc lát cánh tay liền nhức mỏi, tay cũng đau mà đến một mũi tên cũng chưa thể thành công bắn ra.

"Không sao, luyện tập nhiều sẽ tốt lên." Cô thử suy nghĩ theo hướng lạc quan.

Khi Mellie có thể kéo cung, xiêu xiêu vẹo vẹo bắn ra một mũi tên, bọn họ đi tới một cánh đồng hoang vu rét lạnh.

Thời tiết rõ ràng càng ngày càng lạnh.

Mục sư áo đen và kỵ sĩ không thuận theo không buông tha mà đuổi theo Muri, cơ hồ là khiến hắn chạy tới nơi này.

Muri không tiếp tục đi về phía trước, nhìn qua hắn có chút do dự.

"Bọn họ vẫn luôn đuổi theo ta, ta muốn đi về phía trước."

Mellie thuần thục mà nhóm lửa, ngồi ở bên đống lửa: "Trở về..... về vùng địa cực sao?"

Cô từng nghe hắn nói lúc trước hắn vẫn luôn ở vùng địa cực, nghe nói nơi đó thực lạnh, còn có rất nhiều ma thú -- nơi đó trên cơ bản chính là địa bàn của ma thú.

"Ừ, cô đi đi, nhân loại ở vùng địa cực là không sống nổi." Muri nghiêm túc nói.

Hắn nhớ tới ông nội.

Từ khi hắn có ý thức, xung quanh chính là tuyết trắng lạnh băng mênh mông vô bờ, đói khát là cảm giác rõ rệt nhất trong thân thể hắn. Lúc sắp đói chết, là ông nội nhặt hắn về từ sông băng.

Ông nội là nhân loại mặc áo đen, tự xưng là tu sĩ khổ hạnh, không biết vì nguyên nhân gì một mình ở vùng địa cực. Ông nuôi nấng Muri một thời gian, dạy dỗ hắn một ít đồ vật.

Muri không phải thực hiểu một ít lời ông từng nói, không đợi hắn lớn đến lúc có thể lý giải những lời này, ông nội đã chết đi. Từ đó về sau, nơi này cũng chỉ còn một mình hắn.

Nhân loại ở vùng địa cực thực dễ chết, bọn họ quá yếu ớt.

Muri lại nhìn Mellie. Trên người cô không có lông dày, không có móng vuốt và hàm răng sắc bén, sức lực nho nhỏ, đến ma thú non nhỏ yếu nhất vùng địa cực cũng đánh không lại.

Khẳng định càng dễ chết.

"Nhưng mà, tôi không biết mình còn có thể đi đâu." Mellie ôm cung tiễn, đáy mắt nhấp nhánh ánh sáng lộ ra chút mờ mịt cùng u sầu.

Muri cũng nghĩ, nếu đặt cô ở nơi này, nói không chừng lập tức sẽ bị dã thú ngậm đi ăn luôn.

Hắn do dự nói: "Nếu không ta đưa cô đi đến một tòa thành?"

Nói xong bắt đầu tính toán đi một vòng lớn, đưa người vào trong thành.

Mellie: "Cậu không thể tới gần thành trì có người, sẽ bị bọn kỵ sĩ thánh đường phát hiện."

Muri lại lần nữa cường điệu: "Ta không sợ bọn họ, chỉ là không muốn giết bọn hắn!" hắn một chút cũng không chịu thua.

Mellie nhịn không được khóe miệng nhếch lên, thực nhanh lại hạ xuống.

"Tôi không muốn đi vào trong thành." Trong ánh mắt cô mang theo mong đợi, nhìn chằm chằm Muri, "Tôi không thể cùng cậu trở về sao?"

Muri còn đang do dự, "Những vùng địa cực thật sự rất lạnh, cô sẽ đông chết."

Mellie nói: "Tôi rời khỏi cậu, thực nhanh cũng sẽ chết, nếu như thế, tôi tình nguyện đông chết ở vùng địa cực."

Cô đã thấy rõ ràng thế giới này hỗn loạn vô trật tự, hơn nữa cô rõ ràng thấy một mình một người sẽ có tương lai bi thảm. Không muốn làm một hàng hóa và đồ chơi mỹ lệ, cũng không muốn trở thành cường đạo ăn thịt trên đường.

Buông cung tiễn, cô đi đến trước mặt Muri, bắt lấy bàn tay to của hắn, "Đừng ném tôi lại ở chỗ này."

Muri cảm giác lông trên người dựng lên, nếu không mặc quần áo, hiện tại toàn bộ thân thể hắn nhìn qua đều sẽ phồng lên một vòng.

Thấy Mellie càng dựa càng gần, hắn giật giật, có chút lắp bắp nói: "Được, được rồi."

Ý thức được thanh âm mình quá mềm, hắn lại nháy mắt đứng dậy, ngữ khí cứng rắn nói: "Ta sẽ nỗ lực không để cho cô chết."

Mellie lúc này mới cười, quơ quơ bàn tay to của hắn, "Tôi cũng sẽ nỗ lực sống sót."

12 Vùng Cực Địa

Nhiệt độ từ nóng bức trở nên rét lạnh hoàn toàn, trên mặt đất là một mảnh sương trắng ngưng kết, bụi tuyết thật nhỏ theo gió lạnh lượn vòng.

Mellie dùng áo choàng gắt gao bao lấy chính mình, cô mặc vào quần áo dày, giày cũng bằng da. Giày ấm áp nhưng không vừa chân, hơi có vẻ rộng, dù sao cũng là vừa rồi đoạt từ trên người chiến sĩ thánh đường đuổi giết bọn họ, không thích hợp cũng không có cách nào.

Giày đạp trên mặt đất, nhánh cỏ bị đóng băng phát ra tiếng lộp cộp. Cô đi ở bên Muri, sắc mặt có chút đỏ, hô hấp hơi dồn dập.

Cô bôn ba lâu rồi, khó tránh khỏi cảm thấy mỏi mệt.

Càng đi về phía trước, bọn họ nhìn thấy cảnh sắc càng đơn điệu, đến màu sắc dư thừa cũng không có. Nơi này thậm chí còn chưa tới phạm vi vùng địa cực, đã lạnh đến làm người ta có chút chịu không nổi.

Mellie cố hết sức mà đi về phía trước, theo sát bước chân Muri. Cô thoáng kéo áo choàng ra che miệng lại, muốn trò chuyện dời đi một chút lực chú ý của mình.

"Muri, lúc trước vì sao cậu rời vùng địa cực?"

"Vùng địa cực có mấy tháng nhiệt độ cao ấm hơn một chút, sẽ có người đi vào săn ma thú, chính là những người thánh đường đó, bọn họ quá phiền." Muri trở lại nơi này, cảm giác được hơi thở lạnh băng trong không khí, như cá gặp nước, đi càng có lực, bất quá nói đến cái này trong giọng nói của hắn đều là không cao hứng, "Ta tránh bọn họ mới chạy ra."

Lại nói: "Từ lúc sinh ra ta đã ở vùng địa cực, cũng muốn ra ngoài xem."

Mellie thở hổn hển: "Vậy cậu thích thế giới bên ngoài này sao?"

Mellie: "Thế giới bên ngoài làm cậu cảm thấy thất vọng?"

Muri: "Quá lãng phí."

"Lãng phí?" Mellie không quá hiểu rõ.

Muri: "Ở vùng địa cực, ta bắt giết con mồi đều để làm đồ ăn, ở bên ngoài ta giết phần lớn là người, người lại không thể ăn, lãng phí."

Thật là.....cái nhìn săn thú thuần phác.

Mellie nhìn thấy trong miệng mình phun ra hơi trắng, cô cười một chút, dưới chân bỗng nhiên bị vướng, quỳ rạp xuống đất.

Cô nghẹn một hơi đi về phía trước, nhưng lần này ngã, có chút thoát lực không đứng dậy nổi.

Thân thể nhẹ bẫng, Muri ôm cô lên, "Cô mệt mỏi?"

Mellie: "......Ừ."

Muri: "Ta đây ôm cô đi vậy."

Thấy hắn hình như cũng không ghét bỏ, Mellie chậm rãi thả lỏng phần lưng, nằm ở trong ngực hắn dày rộng, bình phục bản thân đang hô hấp dồn dập.

Mellie coi là mình theo Muri cùng nhau lên đường, nhưng Muri chỉ coi là cùng cô tản bộ. một đoạn đường ngắn như vậy với hắn mà nói còn chưa tính là làm nóng người.

Hắn vẫn để cô ở bên cạnh chậm rì rì mà đi như vậy là bởi vì không cảm giác được những chiến sĩ thánh đường đó đuổi theo tới đây.

Bình phục hô hấp, Mellie cảm giác bởi vì lên đường trên người toát mồ hôi mà dần dần biến thành lạnh lẽo, nhịn không được càng tới gần Murị hơn, dù cách một tầng quần áo, nhiệt độ trên người hắn cũng nhiễm tới trên người cô, quá ấm áp.

Cô lặng lẽ phát ra một tiếng than thở thoải mái.

"Nơi đó có một con thỏ." Muri nhìn cách đó không xa nói.

Mellie giãy giụa bò dậy, "Nơi nào?"

Trên mặt đất đều là một mảnh trắng xóa , cô nhất thời tìm không thấy con thỏ cũng màu trắng.

Muri cũng không bỏ cô xuống, chỉ thay đổi tư thế, một cái cánh tay đặt ngang ở trước ngực, cho cô ngồi lên, cánh tay kia chặn ở trước ngực cô, "Ta tới gần hơn là cô có thể thấy được."

Mellie nhanh chóng lấy cung tên đặt lên, tìm kiếm một lúc ở phía trước, rốt cuộc cô nhìn thấy có cái gì giật giật.

"Ở nơi đó!" Cô hạ giọng, ngậm miệng cẩn thận mà nhắm thẳng con mồi.

Mũi tên bắn ra, cũng chưa bắn vào trong phạm vi cách con thỏ 3 mét, xiêu xiêu vẹo vẹo cắm xuống mặt đất.

Mellie thấy nhiều không thể trách, thở dài, dựa cái ót vào ngực Muri, ngửa đầu nhìn cằm hắn, "Lại không bắn trúng."

Muri không hề có tâm tự giác, nói thẳng: "Trước nay cô chưa từng bắn trúng."

Con thỏ đã chần kinh chui vào một cái hang nhỏ chạy mất, Muri ôm cô đi nhặt mũi tên lên, "Lần sau lại bắn."

Mellie: "Được, tôi sẽ chăm chỉ luyện tập!"

Về sau có thể giúp đỡ săn thú thì tốt rồi.

Lộ trình tiếp theo, bọn họ đi đi dừng dừng, Mellie nghỉ ngơi tốt sẽ tự mình xuống dưới đi một đoạn, chờ đến khi mệt mỏi Muri liền ôm cô đi, trên đường gặp được động vật nhỏ, hắn đều sẽ dừng lại cho Mellie thử cung tiễn.

Một khu vực quanh vùng địa cực này là vùng đất lạnh hoang vu phủ sương trắng, đi lâu dài trong cảnh sắc không hề biến hóa, thực dễ dàng làm cho con người phát cuồng, Muri cũng không thích nơi như vậy, so sánh ra hắn càng thích đất tuyết bên trong vùng địa cực.

Nhưng lúc này đây, thêm một nhân loại, hắn chỉ cảm thấy giai đoạn này so với trước đây chính mình chạy thật nhanh thì thời gian còn ngắn hơn, lập tức đã trôi qua.

"Đến vùng địa cực." Muri đẩy ra mũ đầu lâu trên đầu, ngửa đầu tùy ý gió thổi bông tuyết đầy đầu hắn.

Trong giọng nói của hắn có chút nhảy nhót, như là đứa con lần đầu tiên lãng du trở về nhà, gấp không chờ nổi.

Mellie dựa vào trên người hắn hấp thu ấm áp, cũng đứng dậy nhìn nhìn chung quanh, tò mò hỏi: "Chung quanh không có ký hiệu gì, cũng không có cột mốc biên giới, làm sao cậu biết đây đã thuộc về phạm vi vùng địa cực?"

Muri: "Cảm giác." hắn nói, một tay kéo áo choàng của mình ra phía trước, bao lấy Mellie trong lòng ngực, gia tốc chạy về phía trước.

Áo choàng của hắn bị những chiến sĩ thánh đường chém vào, bên trên có rất nhiều vết rách, Mellie xuyên qua một lỗ thủng nhìn ra bên ngoài, nghe thấy hắn vừa chạy vội vừa hô to một tiếng biểu đạt cảm xúc, trong trời đất đều quanh quẩn tiếng hét của hắn.

Một tiếng rống to qua đi, bầu trời tuyết rơi càng dày đặc.

Mellie cảm nhận được cảm giác Muri nói, cảm giác vùng địa cực chính là một chữ -- lạnh.

Lạnh hoàn toàn bất đồng với vùng đất lạnh phía trước, lạnh thâm nhập cốt tủy, lạnh đến thuần túy. Cô nằm ở trong lòng ngực Muri, vẫn nghe thấy thanh âm hàm răng mình lạnh đến run lộp cộp, đành phải nâng tay lên dùng ngón tay giữ lấy hàm răng.

Cô ở thế giới của mình cũng đã trải qua rất nhiều mùa đông, cũng có tuyết lớn, nhưng so sánh với nơi này, mùa đông cô từng trải qua quá ôn nhu, tuyết ôn nhu mà bao trùm hoa viên, rừng rậm và đất hoang xung quanh. Dưới tuyết lớn, hoa cỏ còn chờ đâm chồi, cây cối cũng ở dưới màn tuyết trắng đi vào giấc ngủ, ngẫu nhiên còn có rất nhiều động vật nhỏ chạy trên nền tuyết.

Nhưng nơi này không thế, nơi này tuyết dày mà lạnh thấu xương, giống đao. Rét lạnh từ mỗi một khe hở chui vào, muốn làm cô đồng hóa cùng rét lạnh nơi này, tắt đi độ ấm trong thân thể.

Theo Muri đi về phía trước, Mellie không ngừng gõ hàm răng, thân thể cũng không tự giác bắt đầu phát run lên.

Muri phát giác, dừng bước chân lại cúi đầu xem cô.

"Thật lạnh như vậy không?"

".... Ta vẫn nên đưa cô trở về."

Mellie cọ ngực hắn đột nhiên lắc đầu, thanh âm phát run: "Không, không cần, chờ tôi quen đi, quen là tốt rồi."

Đây là cô lựa chọn, cho dù thật sự đông chết ở nơi này, cô cũng không cảm thấy thống khổ. Cô không mong muốn rất nhiều thứ, chỉ hy vọng có thể có lựa chọn mà thôi.

Cô khống chế không được mà phát run, Muri cảm thụ đến rành mạch, cô tựa như một con vật gần chết đáng thương.

Tóc màu đỏ ở trong lòng ngực hắn, là màu sắc tươi đẹp nhất trong thế giới màu trắng này. Muri duỗi tay sờ sờ lên đầu cô, bỗng nhiên kéo quần áo của mình ra, nhét cô vào trong.

Mellie cảm giác có chút trì độn, dính sát vào ngực hắn, cảm giác trên mặt có chút ngứa, lúc này mới phát hiện trên tay đã không còn sờ thấy vải thô ráp, mà là lông trắng mềm mại. Cô vô ý thức mà sờ soạng trong chốc lát, đôi tay vây quanh lên.

Muri bị Mellie cuộn tròn trong lòng ngực sờ cho lông cả người đều không thích hợp, theo bản năng muốn quăng người ra ngoài sau đó chạy đi, nhưng lại rõ ràng không thể làm như vậy, không chỉ không thể ném, còn phải ôm chặt một chút, bằng không cô sẽ phải đông chết.

Bàn tay mở ra đáp ở trong ngực kia nhô lên trên, theo mỗi một lần Mellie nhúc nhích, mà mở ra, nắm chặt.

Mellie được nhiệt khí bao vây khôi phục ý thức, theo bản năng động động đầu, nghe thấy Muri hừ hừ hai tiếng, lại ôm cô càng chặt. Trên người hắn da lông quá ấm áp, đã trải qua rét lạnh, hiện tại cô chỉ muốn vẫn luôn ôm Muri ấm áp không bỏ. Vất vả cho cậu, cô ở trong lòng hơi xấu hổ mà mặc niệm.

*

"Ma thú hỗn huyết đó vào vùng địa cực, còn muốn đuổi theo sao?" một hàng kỵ sĩ thánh đường dừng ở khu đất lạnh ngoài vùng địa cực, kỵ sĩ cầm đầu quay đầu hỏi.

Trong đội ngũ mục sư áo đen mặc áo lông da ma thú thật dày chậm rãi lắc đầu: "Cứ như vậy đi, chỉ cần đuổi nó trở về thì thôi."

Cũng có người phát biểu cái nhìn bất đồng, "Bây giờ không đuổi theo giết nó, vạn nhất về sau nó lại đi ra ngoài thì sao?"

"Thôi đi, vùng địa cực rộng như vậy, người chạy vào tìm được nó sao, hơn nữa nơi này đã sắp đến mùa đông, vùng địa cực mùa đông căn bản không thể tiến vào, đi vào chính là tìm chết, ngươi muốn đi thì ngươi đi một mình." một người khác không chút khách khí chặn hắn.

Vùng địa cực trong một năm không phân bốn mùa, ngoài mùa đông dài, chỉ có thời gian ngắn ngủn ba bốn tháng hơi không lạnh như vậy, bọn kỵ sĩ thánh đường tiến vào vùng địa cực săn ma thú đều là trong thời gian mấy tháng này.

Mà tới mùa đông, bọn họ sẽ không dễ tiến vào vùng địa cực, không chỉ bởi vì cực hạn rét lạnh, cũng bởi vì mùa đông có thủy triều, ma thú vùng địa cực so với bình thường càng thêm cuồng bạo, trong đó có một bộ phận sẽ chủ động rời vùng địa cực, tiếp cận thành trì nhân loại, đám kỵ sĩ thánh đường không cần tiến vào vùng địa cực cũng có thể săn giết ma thú.

Các kỵ sĩ cãi nhau vài câu, cuối cùng vẫn nghe theo ý kiến mục sư, quay đầu trở về.

Nhưng tay không mà về, mỗi người sắc mặt rất khó coi.

Trong khoảng thời gian này, kỵ sĩ thánh đường mấy thành trì cơ hồ đều đi ra ngoài vây bắt chặn đường, nhưng căn bản không ai có thể ngăn lại ma thú hỗn huyết kia, còn vài lần bị hắn cướp ngược đồ vật, uổng công bị tha lôi lâu như vậy.

"Đừng để ta thấy nó nữa, nếu không ta nhất định phải lột da nó làm quần áo!"

Đồng bọn bên cạnh nghe hắn buông lời hung ác, nói thầm: "nói thật hay, nhưng ngươi đánh thắng được sao."

Kỵ sĩ buông lời hung ác bị nghẹn, bực bội mà trừng hắn một cái, nghẹn khuất không hé răng.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng...... thật sự đánh không lại a.

Muri lúc này đã mang theo Mellie về tới nhà hắn. Nơi này cũng không phải chỗ sâu trong vùng địa cực, thậm chí vào đại chiến mấy trăm năm trước còn thuộc về biên giới của chiến trường mà chiến sĩ nhân loại săn ma thú. Bất quá hiện giờ nhân loại sớm rời khỏi vùng địa cực, phạm vi này đã trở thành mảnh đất nguy hiểm vùng địa cực. Nhà hắn -- một tòa hải đăng sừng sững ở trong gió tuyết, thuộc về kiến trúc di lưu của chiến trường ngày cũ.

Hơi thở hắn lưu lại nơi này đã phai nhạt một ít, bất quá cũng không có ma thú khác hoặc là dã thú tới đây chiếm cứ địa bàn.

Đẩy cửa đi vào, trong nháy mắt tiếng gió tuyết bên ngoài liền nhỏ hơn rất nhiều, tiếng gió ào ào đi xa, ánh sáng sáng ngời cũng chợt tối xuống.

Ngọn hải đăng cao cao có diện tích không lớn, cao mà trống trải, dựa vào vách tường có một cầu thang hẹp xoay tròn hướng lên trên, đi thông đến nơi cao nhất, là một cái chòi có thể ở chỗ cao này nhìn ra phương xa. Nhưng cái cầu thang quá mức nhỏ hẹp, khi còn nhỏ Muri còn có thể bò lên trên, chờ đến lớn lên biến thành thân hình cao lớn như vậy, liền rốt cuộc không thể lên.

Từ cửa sổ cao cao chiếu vào một luồng ánh sáng, nghiêng nghiêng đầu ở trên vách tường.

Muri một tay ấn trước ngực, tìm tìm kiếm kiếm khắp nơi, lấy ra một đống xương cốt ma thú, ném vào hố  lửa ở giữa hải đăng, đốt lên một đống lửa.

Ánh lửa màu cam lay động, chiếu sáng bốn phía, bên trong hải đăng nhiệt độ chậm rãi tăng lên.

Muri ngồi bên đống lửa, quần áo trước ngực giật giật, Mellie từ trong lồng ngực hắn chui cái đầu nhỏ ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro