III-C9-C10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

09 Ma Thú

Hết thảy tri thức về sinh tồn, Muri đều là dùng chính vết thương của mình đổi lấy.

Cô dạy hắn những thứ này, thật giống như là đang lo lắng sinh tồn của hắn. Nhưng cô hẳn là biết, chính cô so với hắn nhỏ yếu hơn rất nhiều, lo lắng như vậy là rất kỳ quái.

"Muri, hai ly rượu mạch thêm một phần thịt thăn, phải bán bao nhiêu tiền đồng?"

Bên cạnh truyền đến nữ nhân kiên nhẫn hỏi.

Muri ngồi ở trên xe xóc nảy, theo bản năng bắt đầu đếm ngón tay.

Mặt trời không nóng như trước, bọn họ đã lên đường, thương đội kia cũng đi theo sau bọn họ, cách không xa không gần.

Muri không để ý bọn họ, hắn một lòng tính toán, rất là khó. Cô đã hỏi hắn ba câu.

Mellie chờ hắn tính một hồi lâu mới chờ được đáp án,"..... 85 tiền đồng."

"Tính đúng rồi!" Mellie ánh mắt sáng rực, cười rộ lên, "Muri, cậu thật thông minh a, lại tính đúng rồi!"

Muri ôm cánh tay, ngữ khí lãnh khốc, "Cái này rất đơn giản, cô có thể lại hỏi ta một câu."

Mellie: " Thật vậy chăng? Tôi đây lại hỏi cậu một câu, chúng ta hai người đi ăn, cậu muốn một ly rượu mạch cùng ba phần thịt thăn, tôi muốn một phần thịt thăn cùng một ly rượu mạch, chúng ta tổng cộng phải trả bao nhiêu tiền đây?"

Muri, mới vừa nói xong liền hối hận, lúc này nghe câu hỏi của Mellie, lại nhăn cái mũi, nhìn ngón tay mình.

Quá khó.

Mellie ý xấu mà âm thầm cười, lặng lẽ lấy ra một miếng đường nhỏ, bỏ vào túi nước quơ quơ. Chờ đến Muri thật vất vả lại lần nữa trả lời câu hỏi, cô đưa túi nước cho hắn, "Cậu quá vất vả, mau uống nước."

Muri uống một ngụm, ngữ khí có một chút dâng trào ngoài ý muốn, "Ngọt!"

Hắn quả nhiên thích ăn ngọt, nghe thanh âm này thật đáng yêu nha. Mellie chú ý tới hắn lặng lẽ lung lay đầu, cũng vui vẻ theo, chống cằm cười: "Đúng vậy, lần này là ngọt thật."

Muri nhìn túi nước, lại đưa túi nước cho cô, nhưng một câu cũng không chịu nói nữa.

Mellie cảm thấy hình như là hắn có vẻ thẹn thùng, buổi tối dừng lại nghỉ ngơi, hắn ngồi ở đó đưa lưng về phía cô, bày ra tư thể ôm cánh tay lãnh khốc, giống như cũng không muốn ngủ.

Muri đêm nay xác thật không ngủ, bởi vì hắn vẫn luôn nghe được thương đội đi theo phía sau bọn họ có động tĩnh. Thương đội ngừng ở chỗ cách bọn họ không xa, đêm dài, còn có người ngồi xổm gần đó nhìn lén, có chút phiền.

Chỉ cần đủ ích lợi, thương đội ngẫu nhiên cũng sẽ làm một ít việc cường đạo làm.

Thật sự là giáp ma thú quá rêu rao, chủ nhân thương đội biết giá trị của đồ vật đó, huống chi lúc Muri mua đường tùy tay lấy ra một túi đồng vàng, biểu hiện hắn giàu có.

Xử lý hai người, kiếm không một mối lớn, chuyện làm ăn này quá có lời.

Lão bản thương đội ngủ một giấc dậy, chuẩn bị tiếp thu thành quả thắng lợi, kết quả phát hiện tối hôm qua người phái đi cũng chưa trở về, lại cho người đi tìm hai người đó, bọn họ sớm đã đi rồi.

Mellie cũng không biết tối hôm qua đã xảy ra cái gì, cô vẫn luôn ở dưới sự bảo vệ của Muri, thực an toàn.

"Thương đội kia hôm nay không đi theo." Cô quay đầu lại nhìn, không quá mức để ý. Quay đầu lại muốn đùa Muri, "Hôm nay còn muốn tính toán sao?"

Muri nghiêm túc nói: "Không mua đồ, không cần tính."

"Được rồi." Mellie đoán được hắn khẳng định không muốn học, suy nghĩ biện pháp khác. Cô lấy ra một cái bọc nhỏ, bên trong là một đống quả hạch tối hôm qua ngoài ý muốn nhặt được.

"Muri, nhận lấy!" Cô ném quả hạch sang, Muri nhìn thẳng về phía trước cũng không thèm nhìn sang, duỗi ra tay liền đón được.

Thấy hắn đón được, Mellie liền bắt đầu đếm: "Một quả."

Ném quả thứ hai, ném có chút lệch, Muri vẫn nhìn phía trước không dao động, nhưng duỗi chân đá, quả hạch vừa vặn bay vào trong tay hắn.

Melie: "Hai quả."

"Ba quả."

Mellie chầm chậm đếm hơn một trăm, mặc kệ cô ném thể nào, Muri đều có thể đón được. Hắn tiếp một túi quả hạch, Mellie cầm cái túi nhỏ trống trơn nói: "Cậu có thể đếm cái này, luyện tập nhiều sẽ rất đơn giản."

Cũng không thể để hắn vẫn luôn đếm ngón tay, vậy cần phải đếm rất lâu. Hơn nữa hắn thực thông minh, học xong rồi về sau sẽ không bao giờ bị người ta tùy tiện lừa gạt nữa.

Cô đang nghĩ ngợi, nhìn thấy Muri nắm chỗ quả hạch nhét vào trong miệng, cắn vỡ ra.

Hai ngụm ăn xong chỗ quả hạch cô chuẩn bị cho hắn dùng để đếm, hắn nói: "..... cô giúp ta tính toán."

Vẫn là nhìn về phía trước, cũng không nhìn cô.

Mellie nghĩ, xem ra hắn thật sự sợ câu đố của cô.

"Được rồi." Cô nói: "Chỉ cần tôi còn ở bên cạnh cậu, tôi sẽ giúp cậu tính toán."

Muri lại một lần nữa cảm thấy nữ nhân thật tốt.

Chỉ là, con gấu nhỏ này không phát hiện, chính mình đã gặp được vài nữ nhân nhân loại, nhưng chỉ có một Mellie vẫn luôn làm hắn cảm thấy nữ nhân thực tốt.

*

Thương đội kia tổn thất hơn nửa hộ vệ, chật vật vạn phần mà chạy trốn tới một tòa thành gần nhất. Chủ nhân thương đối không thể lấy được giáp ma thú mình muốn, ngược lại mất đi hộ vệ, cuối cùng suýt nữa bị đoàn cường đạo nhỏ cướp sạch.

Hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, phát hiện trong thành này có một cái thánh đường, chớp mắt có một ý tưởng. Hắn sai sử một người hầu đi thánh đường, nói cho bọn họ trên đường gặp ma thú -- hắn chưa nói ma thú đó đã bị giết.

Lúc này ma thú xuất hiện ở gần đó chính là đại sự, những người trong thánh đường khẳng định muốn đi ra ngoài giải quyết, một khi đi ra ngoài, thì sẽ không thể tay không mà về, chỉ cần nhìn thấy con ma thú bị giết chết kia, khẳng định muốn mang giáp ma thú về. Sự tình liên quan đến ma thú, đại bộ phận đều phải dựa vào thánh đường giải quyết, phàm là liên lụy đến ma thú bị thánh đường phát hiện, làm cho bọn họ chiếm tiện nghi chính là chuyện trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Hắn muốn cho hai hỗn đản đáng chết kia trả giá thật lớn, cho dù chỉ làm cho bọn họ tổn thất một bộ phận tài vật cũng được.

Thánh đường nhận được tin tức ma thú lui tới, thực mau liền có mười mấy chiến sĩ và hai mục sư áo đen cùng ra khỏi thành tìm kiếm.

Binh lính cửa thành nhìn thấy nhóm người này vội vàng nhường đường, vừa đóng cửa vừa nói thầm, "Bọn họ lúc này đi ra ngoài, chẳng lẽ là bên ngoài có ma thú xuất hiện?"

"Khẳng định là đúng, nếu không phải ma thú, nhóm người này làm sao lại xuất động, ngày thường đều ở thánh đường khổ tu."

"Thôi đi, khổ tu cái gì, ngươi chẳng lẽ không nghe nói người thánh đường ngầm uống rượu và ngủ nữ nhân à."

"Cũng không thể nói lời này, bị bọn họ nghe được người liền thảm!" "Vốn dĩ là thế, bọn họ mỗi năm bắt được nhiều ma thú, đều có thể bán rất nhiều rất nhiều đồng vàng, còn thường thường muốn những người thường như chúng ta đây quyên tiền, đều dùng để ngầm ăn nhậu chơi bời."

Một đám chiến sĩ thánh đường ra khỏi thành, cưỡi ngựa đuổi theo nửa ngày chưa thấy tung tích ma thú.

Một chiến sĩ tính tình táo bạo lớn tiếng nói: "Từ đâu ra ma thú, chiếc nhẫn cũng không có phản ứng, tên kia không phải là đang lừa gạt chúng ta đi!"

Một người khác an ủi: "Ai dám gạt chúng ta, không muốn sống nữa sao. Nhẫn khiển trách không phản ứng, phỏng chừng là cách quá xa, nói không chừng ma thủ đã chạy mất."

"Nếu chạy thì chúng ta đây trở về thôi." Nữ chiến sĩ duy nhất trong đoàn người lười biếng gọi về phía trước: "Hai mục sư đại nhân, chúng ta đi một vòng liền trở về đi, miễn cho buổi tối còn phải ngủ ở bên ngoài."

Một mục sư không tán đồng mà quay đầu lại nhìn đám chiến sĩ này, "Đều nghiêm túc một chút, ta xác thật cảm giác được một chút hơi thở ma thú."

Mọi người nghe vậy đều tinh thần chấn động. Bọn họ còn tưởng là giả, không nghĩ tới thực sự có ma thú, mùa này, ma thú gì lại chạy đến nơi đây?

"Thật sự? Ở đâu đấy? Nhẫn khiển trách của chúng ta sao lại cũng chưa phản ứng ?"

Một mục sự bắt lấy một lắc tay điêu khắc hoa văn bụi gai chữ hạt gạo, minh tưởng, miệng nói: "Ma thú này hơi thở có chút đặc thù, các ngươi không được sơ ý."

Hắn mở mắt ra, chỉ về một phương hướng, "Ở bên kia!"

*

Mellie nhìn hoàng hôn, bỗng nhiên thấy Muri bên cạnh ngồi dậy, nhìn ra sau.

Cô cũng không khỏi nhìn theo ra sau, cái gì cũng không có, chỉ có một con đường, cùng hai bên càng ngày càng nhiều quái thạch lởm chởm.

Nhưng cũng chỉ một lát, cô nghe được tiếng vó ngựa dồn dập. Đá cục chung quanh rất nhiều, vây ở một chỗ sẽ truyền ra tiếng vang, làm tiếng vó ngựa nghe vào đinh tai nhức óc.

Mellie thực nhanh thấy đội người cưỡi ngựa đó, có nam có nữ, được hai lão nhân áo đen dẫn dắt chạy như bay mà đến. Cô cho rằng bọn họ sẽ xẹt qua các cô đi xa, ai ngờ bọn họ lại vòng quanh hai người rồi ngừng lại, vây họ vào giữa.

Bọn họ nhìn qua không phải rất giống cường đạo a. Mellie nghĩ thầm, một đường này trừ cường đạo, hóa ra còn có người khác tới cướp bóc, thật là một thế giới nguy hiểm.

Muri ngồi ở đó vẫn không nhúc nhích.

Đám người kia cũng nhìn chằm chằm hắn vẫn không nhúc nhích.

"Một con ma thú......" một lão nhân dẫn đầu nhìn Muri nói.

Mellie nhớ tới giáp ma thú trên xe, trong lòng nói thầm hóa ra là tới đoạt giáp ma thú.

Nhưng bọn hắn vì sao đều nhìn chằm chằm Muri?

"Một con ma thú, giả dạng làm người, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy." Lão nhân nói cho hết lời, phía sau một chiến sĩ tuổi trẻ đã cầm theo đạo vọt tới, đến thắng chỗ Muri.

Chiến sĩ tuổi trẻ này cũng khác hẳn với cường đạo lúc trước gặp được, sức lực hắn rất lớn, hơn nữa thân hình linh hoạt, né tránh được Muri công kích hai lần.

Muri tựa hồ cũng không có ý tứ muốn giết hắn, động tác không biết vì sao có chút do dự.

Vừa do dự như vậy, lại có hai người lao lên, vây lấy hắn ở chính giữa.

Bọn họ đều đang chuyên tâm đối phó Muri, không ai để ý Mellie bên cạnh. Mellie vừa mới nghĩ kỹ lão nhân kia nói đến tột cùng có ý tứ gì, nhìn chằm chằm Muri, biểu tình trong lĩnh ngộ mang theo kinh ngạc.

Mắt thấy Muri lâm vào khốn cảnh, cô lo lắng tiến lên hai bước.

Các chiến sĩ phía sau cũng sôi nổi tiến lên, có người ngại cô vướng bận, một chân đã văng xe ngựa của cô ra, mắng: "Người thường lăn xa một chút, đừng làm trở ngại chúng ta."

Mellie đột nhiên không kịp phòng ngừa, kinh hô một tiếng từ trên càng xe ngã xuống.

Muri ở trong đám người nghe thấy thanh âm, quay đầu nhìn, bỗng nhiên cúi thấp người, tránh nơi có đao kiếm chém tới, chân đi xuống đảo qua, chạy ra khỏi mấy người vây quanh, nhảy qua xe ngựa vớt Mellie lên.

"Muốn chạy? Đứng lại"

Các chiến sĩ đuổi theo, Muri nhấc chân đá một chiếc xe ngựa ra, xe ngựa quay cuồng áp về phía bọn họ. Bên kia mấy chiến sĩ vốn dĩ nhàn nhàn chờ đợi thấy thế xông tới chặn lại.

Muri bị những người này ngăn lại, bước chân chạy về phía trước tạm dừng, ngữ khí hắn có chút phiền não, còn có chút không kiên nhẫn, "Ta không muốn giết các ngươi."

"Gì, ma thú có thể nói!" Nữ chiến sĩ gãi gãi đầu, quay đầu hỏi mục sư, "Ma thú gì đây, sao còn có thể nói, chúng ta không phải nhận sai rồi?"

Từ đầu đến cuối không nói chuyện, mục sư kia nghiêm túc mở miệng nói: "không, nếu không đoán sai, hắn hẳn là ma thú cùng người sinh ra."

Một nam chiến sĩ tấm tắc hai tiếng, "Lần đầu tiên nghe nói người cùng ma thú cũng có thể sinh con, chuyện này nghe lên chỉ có thể trách người ghê tởm."

Còn có chiến sĩ cười nói: "Nhanh bắt lấy tiểu quái vật này, nhìn xem người cùng ma thú có thể sinh ra thứ gì!"

Bọn họ đều là chiến sĩ từng giết rất nhiều ma thú, hoàn toàn không để tiểu quái vật giấu ở trong quần áo nhân loại trước mặt này ở trong lòng, chỉ vào hắn vừa nói vừa cười.

Muri vớt được Mellie, lần thứ hai nhắc lại: "Ta không muốn giết các ngươi, tránh ra."

10 Đáng Thương Đáng Yêu

Thánh đường thành lập hơn ngàn năm, ban đầu chính là phòng tuyến thứ nhất của nhân loại chống lại ma thú xâm nhập. Nhưng dần dần, ma thú càng ngày càng ít, cơ hồ toàn bộ lui về ở trong vòng vùng địa cực, mà người trong thánh đường càng ngày càng nhiều -- tất cả mọi người biết, ma thú có thể bán ra giá cao, chỉ cần có thể tiến vào thánh đường làm chiến sĩ hoặc là mục sư, đông chí mỗi năm đều có thể săn giết ma thú, kiếm một khoản lớn.

Các chiến sĩ thánh đường lại được gọi là săn ma nhân [người săn ma thú], bọn họ sẽ tiêu diệt ma thú chạy ra khỏi vùng địa cực, mỗi năm cũng sẽ tạo thành tiểu đội săn ma, đi vùng địa cực chủ động săn ma thú.

Một đội hơn mười chiến sĩ săn ma nhân, đều đã từng tiến vào vùng địa cực săn ma thú, không phải loại chiến sĩ thánh đường bình thường góp cho đủ số là có thể so sánh, bởi vậy xưa nay đều rất là kiêu ngạo.

Đặc biệt bốn người dẫn đầu trong đó, ba nam một nữ, kinh nghiệm đi săn phong phú, ma thú bình thường đều chướng mắt, là chiến sĩ tinh anh chân chính.

Nhưng hôm nay, kiêu ngạo của bọn họ bị đánh nát, cũng từ thợ săn thú biến thành con mồi.

Các chiến sĩ còn lại sớm đã nằm đầy đất, tuy rằng không chết, nhưng mỗi một người đều bị thiếu tay gãy chân rốt cuộc không bò dậy nổi, vết thương máu chảy ròng ròng, đặt ở đó mặc kệ, phỏng chừng thực nhanh sẽ chết.

Bốn chiến sĩ tinh anh còn đang đau khổ chống đỡ, trên người mang thương. Nếu không phải chung quanh còn có hai mục sự cầu nguyện cho bọn họ, khôi phục tinh lực, giảm bớt đau đớn, bọn họ đã sớm ngã xuống giống những người khác.

Vừa rồi ngoài miệng nói đến bao nhiêu vui vẻ, hiện tại đáy lòng mấy người liền có bấy nhiêu hối hận, nhìn ma thú cao lớn bị bọn họ vây quanh ở giữa, áo choàng rách nát đầy người máu tươi, trong miệng phát khổ.

Đây đến tột cùng là thứ ma thú gì?! Đánh lâu như vậy, bọn họ ai cũng bị trọng thương, gia hỏa này còn có thể đấu đá tung hoành dường như không có việc gì.

Từ trước bọn họ đã gặp lân giáp hai sừng khí thế khủng bố, hình thể cao lớn giống một tòa nhà, cũng không bị đánh đến thảm như vậy!

Chẳng lẽ người và ma thú hỗn huyết sẽ biến dị, sẽ lợi hại hơn?

Ma thú hỗn huyết này hình thể ở trong nhân loại tuy rằng tính là cao lớn, nhưng ở trong ma thú chỉ có thể xem như phổ phổ thông thông, chẳng lẽ không nên là cái loại thực yếu, tùy tiện ma thú hoặc là chiến sĩ nào cũng có thể bắt lấy sao?

Cứ tiếp tục như vậy, bọn họ sợ là không ổn.

Bốn kỵ sĩ đầy đầu máu tươi làm một ánh mắt, đột nhiên đồng thời thối lui, kéo vũ khí của mình ra một thứ khác -- nơi đó có roi gai dài, quấn quanh ở trên cánh tay, gai đâm vào trong thân thể, trở nên đỏ tươi, trên thân bốn người đột nhiên bộc phát ra một trận ánh sáng.

"Cảm tạ ngài ban cho chúng ta lực lượng......" Bọn họ lẩm bẩm cầu nguyện, bỗng nhiên ngẩng đầu, trong ánh mắt một trận tinh quang lập loè, một kích mang theo lực sinh mệnh đốt lên mạnh nhất đánh mạnh về phía Muri.

Nếu vừa rồi bọn họ còn nghĩ chế phục ma thú hỗn huyết khó được này, nhốt hắn lại tìm rõ ràng đến tột cùng hắn là hậu đại ma thú đặc thù gì, vậy hiện giờ, bọn họ chỉ muốn giết chết hắn.

Xuất hiện ma thú hỗn huyết như vậy tuyệt đối không phải chuyện tốt, một khi hắn ta muốn làm ác, ai có thể ngăn cản được hắn, càng đáng sợ chính là hắn còn sẽ ra vẻ nhân loại trà trộn vào trong thành, tai hoạ ngầm quá lớn.

Dòng khí mãnh liệt dựng trên đất bằng, Muri ở trung tâm dòng khí, chống đỡ áp lực thật lớn, quần áo trên người chịu không nổi gánh nặng phát ra tiếng xé rách. Ngay cả Mellie ghé vào trên vai hắn, đều bởi vì áp lực này cảm thấy một trận hít thở không thông, ngực đau đớn, trong miệng hơi tràn ra mùi máu tanh.

Các chiến sĩ này căn bản không để ý đến Mellie, một người thường làm bạn cùng ma thú, thậm chí phát hiện ma thú hỗn huyết đang bảo hộ cô thì còn cố ý nhằm vào cô, làm cho ma thú hỗn huyết mạnh đến có chút đáng sợ này vì thế bị thương.

Động tác nhỏ như vậy chọc giận Muri, hắn đánh trả càng ngày càng nặng, mới đánh đến bốn chiến sĩ tinh anh này không ngừng hộc máu, chỉ có thể lấy ra một kích cuối cùng.

Bị dòng khí thật lớn lôi cuốn không thể nhúc nhích, ma thú cuối cùng đều sẽ bị vũ khí áp xuống đỉnh đầu đâm thủng mà chết, Muri lại vẫn dùng sức mạnh tranh thoát khỏi trói buộc.

Một trận rống giận làm nhân tâm giật mình qua đi, dòng khí xoay mình bình ổn xuống, bốn chiến sĩ miệng phun máu tươi ngã ra sau.

Muri dùng sức nhổ xuống một cây đao đâm ở trên người mình, tùy tay vứt ra, chui vào vai của kỵ sĩ dùng đao.

"Ách a......" Kỵ sĩ này đã ngã xuống, lại ôm cánh tay ngồi dậy kêu thảm.

Muri: "Trả cho ngươi."

Toàn bộ kỵ sĩ đều đã ngã xuống, chỉ còn lại hai lão nhân mục sư còn đứng ở một bên. Bọn họ từ trước đến nay chỉ phụ trợ các chiến sĩ tác chiến, tìm kiếm tung tích ma thú, tự mình đi lên đánh ma thú phỏng chừng không được, hơn nữa còn là ma thú kỳ quái như vậy.

Mắt thấy ma thú hỗn huyết một mình đánh xong mười mấy chiến sĩ này đi đến, bọn họ không khỏi biểu tình nghiêm túc, trong lòng đều có loại dự cảm sắp thoát ly trần thể đi đến Thánh sơn.

"Không! không được thương tổn mục sư!"

"Dừng tay a hỗn đản!"

"Mục sư đi mau! Không cần lo cho chúng ta!"

Nằm trên mặt đất, các chiến sĩ giãy giụa than khóc, trong giọng nói mỗi người đều tràn ngập bị thương cùng phẫn nộ.

Muri mắt điếc tai ngơ, miệng vết thương trên người kia còn đang không ngừng đổ máu. Hắn đi đến bên hai lão nhân mục sư, nhìn nhìn áo đen trên người bọn họ, rầu rĩ nói: "Hai chiếc xe hàng, phải đưa đến Pudala, là cho bá tước gì đó, hàng hóa của đoàn dong binh Kim Sư Tử, các ngươi tự mình đưa đi đi, ta mặc kệ."

Nói xong liền ôm Mellie đầu choáng ngực buồn nôn tăng tốc một cái chạy vụt ra ngoài, ba lần hai lượt là biến mất ở sau nham thạch phong hoá.

Chiến trường lộn xộn đột nhiên trở nên một mảnh yên tĩnh, các chiến sĩ kêu khóc đều không hé răng nữa, bọn họ hai mặt nhìn nhau, che lại miệng vết thương đổ máu, có chút không rõ đã xảy ra cái gì.

Nằm trên mặt đất, nữ chiến sĩ chống kiếm mình run rẩy bò dậy, đào đào lỗ tai đổ máu, "Vừa rồi hắn nói cái gì? Đưa hàng? Muốn chúng ta giúp hắn đưa hàng, tưởng bở, hắn trả cho chúng ta tiền thuê sao!"

"Không, đây căn bản không phải vấn đề tiền thuê." Kỵ sĩ trên ngực có vết thương to che lại miệng vết thương, "Chúng ta không phải đang đánh nhau sao, vì sao hắn cứ tự nhiên như vậy mà phân phó địch nhân đưa hàng cho hắn? Hắn đang nhục nhã chúng ta sao?"

Chiến sĩ táo bạo kia bò dậy không nổi, ném thương của mình xuống kêu to: "Hắn đang làm gì, cứ chạy như vậy! Sao hắn không giết chúng ta, còn có mục sư ở chỗ này, hai mục sư trân quý ở đây hắn cũng không giết, không phải nói ma thú thích nhất ăn thịt mục sư sao, hắn như vậy tính là ma thú gì!"

Toàn trường duy nhất hai lão mục sư lông tóc vô thương sắc mặt cứng đờ, "Ngươi rất muốn để tên kia ăn chúng ta?"

Kỵ sĩ táo bạo hậu tri hậu giác [chậm hiểu] biết mình nói gì đó, nháy mắt ngã xuống nhắm mắt giả chết.... Cũng có thể là thật sự đã chết, rốt cuộc sắc mặt thật sự trắng bệch khó coi, cũng không kém người chết bao nhiêu.

"Phải nhanh chóng thông tri cho thánh đường khác, truy kích con ma thú đào tẩu, tuyệt không thể để hắn chạy trốn đến nơi khác." Mục sư sắc mặt hiền từ nhìn phương hướng Muri chạy đi, biểu tình lo lắng.

"Nhất định phải mau chóng bắt lấy hắn, đến một kích mạnh nhất của bọn họ cũng không bắt được hắn, nhóm chiến sĩ khác càng không có biện pháp nào, một khi để hắn vào thành, không biết còn tạo thành bao nhiêu thương vong......"

*

Muri một hơi chạy ra rất xa, hắn chạy trốn đặc biệt nhanh, so với hai chiếc xe ngựa trước kia cũng nhanh hơn nhiều, lại còn không xóc nảy, chỉ ngẫu nhiên nhảy thật cao, lúc rơi xuống sẽ cảm giác trái tim cũng bỗng nhiên dừng lại.

Mellie ở trong ngực hắn cảm giác đầu choáng ngực buồn nôn đã bình phục không ít, lại nhìn miệng vết thương trước ngực hắn còn theo động tác chạy vội tràn máu ra, vội dùng tay đè lại.

Bởi vì một hồi đại chiến vừa rồi, quần áo hắn vốn bao vây đến kín mít đều có không ít chỗ rách, lộ ra phía dưới...... lông nhung màu trắng. Chỗ ngực kia lộ ra nhiều nhất, quanh miệng vết thương da lông màu trắng đều nhiễm máu.

Mellie vuốt lông thò ra từ khe hở, nhớ tới những người đó nói hắn là hỗn huyết của ma thú và người, vì thể cũng khẳng định buổi sáng bên hồ ngày đó nhìn thấy gấu căn bản không phải mơ.

Đó là bộ dáng chân chính của Muri dưới mũ đầu lâu -- một con gấu nhỏ nhìn qua thực ngọt ngào.

Nhưng thật ra rất xứng đối với thanh âm của hắn.

Thật là kỳ quái, cô thể nhưng không cảm thấy sợ hãi. Cô ngẩng đầu nhìn hắn, thấy trên mũ đầu lâu của hắn còn có một vết rách nho nhỏ. Nghĩ thầm, hắn đại khái là đau lòng, đây là mũ đầu lâu hắn thực thích.

"Cậu vẫn luôn chảy máu, hay là dừng lại xử lý trước một chút?" Mellie nằm trong ngực hắn nói.

Muri chạy như điên đột nhiên dừng lại, từ không trung rơi xuống, huỵch một cái đạp lên mặt đất, mới khom lưng giảm bớt chấn động sinh ra khi chạy.

Hắn dừng lại, câu đầu tiên nói chính là: "Ta có thể đánh thắng bọn họ, là ta nhường bọn họ."

Ngữ khí thực không cao hứng.

Nếu không phải từ trước ông nội đã nói với hắn, nhìn thấy người mặc áo đen giống ông thì phải né tránh, không cho hắn giết, vừa rồi hắn sẽ không bó tay bó chân, bị đè nặng ra đánh.

Bọn họ một chút cũng không lợi hại, hắn còn có thể đánh cả trăm!

Mellie đã thuần thục mà vuốt cánh tay hắn an ủi, "Cậu đương nhiên có thể đánh thắng bọn họ rồi. Cậu xem bọn họ đều không đứng lên nổi, cậu còn có thể chạy lâu như vậy, tôi cảm thấy bọn họ khẳng định đều sợ cậu, cậu thật lợi hại!".

Nhưng lần này Muri không dễ dỗ như vậy, hắn còn đang giận dỗi, "Ta không sợ bọn họ, nhưng ông nội không cho ta đánh với những người đó, muốn ta tránh đi, chính là bọn họ đánh ta trước!"

Mellie đè lại miệng vết thương của hắn, "Đúng vậy, là bọn họ không nói đạo lý. Chúng ta dừng lại trước, cậu xử lý miệng vết thương được không?"

Muri rốt cuộc dừng chân lại, đặt mông ngồi ở trên một cục đá lớn.

Mellie từ trong ngực hắn đi xuống, thấy hắn cúi đầu nhìn vết thương của mình, vẫn không có động tác gì.

Cô đẩy đẩy hắn, "Làm sao vậy?"

Muri chỉ ngồi ở đó, mạc danh ủ rũ cụp đuôi, lại còn cứng rắn bảo trì ngữ khí lãnh khốc, "Mặc kệ, nó sẽ tốt lên, chỉ là miệng vết thương nhỏ, ta không thèm để ý."

Mellie thấy đầu của hắn phía dưới mũ xương cũng có một chút vết máu, hình như là từ bên trong chảy xuống.

Cô đè lại mũ đầu lâu, do dự, "Có thể lấy ra sao?"

Muri bất động.

Mellie: "Tôi đã biết cậu là ma thú rồi, hình như tôi còn từng thấy một lần, cậu không cần sợ...... Tôi lấy ra nhé?"

Muri thấp thấp hừ một chút, thanh âm có vẻ ủy khuất, như là đang làm nũng, không biết là chính hắn có phát hiện hay không.

Mellie nhón chân, đôi tay bắt lấy hai cái sừng trên mũ đầu lâu, rút nó lên.

Tựa hồ "cạch" một tiếng.

Mellie thấy gấu trắng nhỏ khóe miệng tự nhiên nhếch lên đó. Tuy rằng vóc dáng hắn so với cô lớn hơn nhiều, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tròn tròn, lông xù xù này, cô càng nguyện ý gọi hắn là gấu trắng nhỏ.

Trên cổ có một vết thương thật nhỏ, còn may không phải trên đầu có thương tích. Mellie ôm cái mũ đầu lâu, cẩn thận mà xem hắn.

Muri ngay từ đầu còn cường chống dùng cặp mắt tròn xoe đen như mực đối diện cô, giống như thực hung dữ, sau lại rũ đầu xuống tránh né ánh mắt cô, bắt lấy hai bàn tay to nhìn xem.

Nếu đội mũ đầu lâu lên, tư thế này rất thâm trầm, nhưng hiện giờ nhìn qua chỉ có đáng yêu và đáng thương.

Mellie lại nhìn tay hắn, bao tay hắn cũng rách, lông trắng từ khe hở chui ra. Cô thực vất vả mà cố nén mới không có giơ tay sờ sờ đầu hắn, an ủi hắn.

(Hé nhô)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro