III-C7-C8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

07 Vì Sao

Ở ngoài vòng thành trì, phần nhiều là thổ địa hoang vu không thích hợp cư trú, có nơi đến dã nhân cũng không sinh tồn lâu dài được.

Nơi gần nguồn nước sẽ có rừng cây và cỏ dại, nơi lâu dài không có nước thì sẽ bày ra một loại nham thổ phong hoá màu đỏ, mặt đất đầy cỏ khô, trừ cái này ra chính là cây cối thưa thớt.

Một đoạn đường thật dài, thường xuyên là một con vật còn sống cũng không nhìn thấy.

Mellie cũng là lần đầu tiên thấy hoàn cảnh như vậy, so với thế giới cũ của cô thì hoàn toàn bất đồng, còn có phong cảnh cô chưa từng gặp.

Hoàn cảnh ác liệt, nhưng đúng là dưới hoàn cảnh ác liệt này, thường thường sẽ xuất hiện cảnh tượng tự nhiên càng thêm chấn động nhân tâm.

Cùng một nam nhân kỳ quái không phải quen thuộc, đi về phía trước giống như lưu lạc, trên đường còn có rất rất nhiều nguy hiểm.

Mellie dựa vào càng xe, nghe bánh xe áp lên mặt đường phát ra tiếng kẽo kẹt, tâm tình thế nhưng không thể hiểu được mà bắt đầu trong sáng hơn, giống như không trung rộng mở lúc này.

Ban đầu hai người một trước một sau, đến bây giờ, hai chiếc xe song song, Mellie ngẫu nhiên sẽ nói chuyện cùng Muri bên cạnh.

Kẻ giết người không chớp mắt, nam nhân tàn khốc ..... cậu trai tàn khốc này ngay từ đầu nói rất ít, nhưng Mellie thăm dò rõ ràng hắn cảm thấy hứng thú với cái gì rồi thì hắn nói càng nhiều.

Hắn nói với cô về một chuyện xưa giết ma thú, chính là ma thú hắn dùng làm áo choàng kia.

"...... Chúng nó sinh sống ở dưới sông băng, thường thường đợi ở trong nước, còn đào ra một cái hang trên mặt băng, chờ có con mồi đi qua, chúng nó sẽ đột nhiên nhảy ra kéo con mồi vào trong hang. Trong hang nước thực lạnh, có lông dài rơi vào sẽ bị ướt, chúng nó thì không bị ướt, bởi vì da trên người chỉ có một tầng lông thực ngắn, không dính nước......"

-- một hơi nói nhiều như vậy, quả thực làm người ta không thể tin được mười ngày trước cả ngày hắn đều không nói một lời với cô.

Mellie chống cằm, từ chuyện hắn nói mới nghe ra trước kia nơi hắn ở thực lạnh, là băng thiên tuyệt địa, có sông băng, hơn nữa thường xuyên có thể thấy ma thú mà ở bên này khó có thể thấy.

Hắn hiểu biết về ma thú nhiều hơn so với những người đoàn dong binh đó.

Muri nói, còn cho cô ngắm kỹ áo choàng của mình.

Mellie không cự tuyệt hữu hảo của hắn, thử nhìn xem, hắn đưa mặt bên trong không dính nước ra, xúc cảm trơn mượt, phần có thể dính bẩn đặt ở bên ngoài, bởi vậy nhìn qua có chút xám xịt.

"Thật tốt." Cô sờ sờ áo choàng, có chút nghi hoặc, "Vì sao không mặc phần không dính nước ra bên ngoài?"

Muri thực đương nhiên mà trả lời: "Bởi vì thói quen, ngay từ đầu ta đã mặc như vậy."

Được rồi.

Mellie lại từ lời hắn nói phỏng đoán ra từ rất nhỏ hắn đã bắt đầu sinh hoạt một mình, cái gì cũng tự mình sờ soạng ra, không ai chiếu cố cho nên rất nhiều việc không hiểu, sống cũng thực tùy ý.

Cái này làm cho cô nghĩ đến chính mình, nhịn không được phát ra từ nội tâm mà muốn đối xử với hắn càng tốt một chút.

Cô lại dùng cái ánh mắt kỳ kỳ quái quái này nhìn hắn.

Muri xòe xòe bàn tay, tay gấu đeo bao tay xù lông lên một chút, hắn cũng không biết vì sao bị nữ nhân tóc đỏ này nhìn như vậy sẽ nhịn không được xù lông, nhưng mà, quá không quen.

Từ lúc hắn còn rất nhỏ còn đánh không lại ma thú, đối mặt với ma thú cường đại uy hiếp thì sẽ xù lông lên, nhưng nữ nhân này lại không dọa người, căn bản hắn cũng không sợ hãi, cô như vậy một bàn tay hắn cũng có thể đánh mười người!

Cho nên tại sao lại như vậy?

Gấu nhỏ nghi hoặc.

Ở bên cạnh, nữ nhân tóc đỏ mở túi nước ra uống, hắn cũng khát, duỗi tay ra nhận túi. Đây là túi nước của hắn, bọn họ tổng cộng cũng chỉ có một cái, chỉ có thể cùng uống. Vậy cũng không tính là gì, rất nhiều lính đánh thuê đều là túi nước của mình uống xong rồi sẽ đoạt của những người khác để uống.

Nhưng mà, hắn lại nếm được cảm giác có một chút ngọt, ngọt rất ít. Hắn thực mẫn cảm với ngọt, nhịn không được mà để ý.

Đây lại là một vấn đề làm hắn cảm thấy nghi hoặc.

Rõ ràng là nước bình thường, bị nữ nhân tóc đỏ uống xong thì sẽ có một chút ngọt.

Hắn từng quan sát, cô cũng không lặng lẽ thả cái gì vào bên trong.

"Vì sao ngọt?" hắn hỏi ra vấn đề này.

Mellie: "Ngọt? Nước sao?"

Cô tiếp nhận túi nước mình vừa uống, lại uống một ngụm. Bởi vì Muri không thèm để ý, vốn dĩ có một chút để ý, cô cũng không ngại hai người uống chung một túi nữa. Rốt cuộc, lúc trước, chuyện xấu hổ hơn hắn cũng từng gặp.

"Chỉ là nước bình thường, cũng không ngọt a." Mellie không cảm giác được.

Muri tiếp nhận, lại uống một ngụm, khẳng định mà nói: "Là ngọt."

Được rồi. Mellie nghĩ thầm, cậu em trai này nói không chừng tuổi còn rất nhỏ, chẳng lẽ là hắn muốn ăn đường sao?

Có chút đáng yêu, đặc biệt là so sánh với thân hình hắn cao lớn, ăn mặc cổ quái cùng với mũ đầu lâu đáng sợ.

Một khắc trước còn dùng giọng thiếu niên non nớt kiên trì nước có chút ngọt, Muri đột nhiên bạo khởi, rút ra một mảnh đao gãy đặt trên xe, ném vào ven đường, máu tươi nháy mắt bắn lên cao tới nửa người.

Một đám cường đạo mai phục ven đường thấy bị phát hiện cũng không tiếp tục trốn tránh, ném xuống đồng bạn phun máu đang gào thảm thiết, vung đao lên hung thần ác sát mà xông tới.

Chỉ có hai người, mang theo nhiều hàng hóa như vậy, tùy tiện đi trên đường lớn mà đoàn dong binh và thương đội lui tới đưa hàng, vừa thấy liền rất dễ làm cường đạo động tâm, không cướp một lần đều thực xin lỗi thân phận cường đạo của bọn họ.

Bọn cường đạo, đặc biệt là nhóm nhỏ sẽ không luôn ở lại một chỗ, bọn họ sẽ du đãng nơi hoang dã, cướp bóc xong liền chạy, bởi vậy bọn họ không biết trên con đường này xuất hiện sát thần, đầu tiên là giết ma thú, lại dọa một đoàn cường đạo quy mô lớn hoảng sợ đào tẩu. Bọn họ hiện tại chính là hai mắt sáng lên, nhìn hàng hóa, nhìn Mellie che mặt mà hưng phấn vô cùng.

Ở chỗ này, nữ nhân cũng rất ít, có rất nhiều tác dụng.

Mellie nghe bọn họ cười quái dị, tâm tình còn tính là bình tĩnh. Loại trường hợp này thấy nhiều, bất luận kẻ nào đều sẽ bình tĩnh giống như cô.

Quan trọng nhất chính là Muri bên cạnh, chỉ cần nhớ tới bộ dáng hắn động thủ, đến một chút sợ hãi đối với cường đạo cô cũng không có nổi. Bất tri bất giác cô đã vô cùng tin tưởng Muri.

Hai bên đường đều mai phục cường đạo, Mellie bên này có năm người xông tới, Muri không quản chỗ hắn bên kia, đứng lên nhảy đến trên xe Mellie bên này. Thân ảnh cao lớn nháy mắt bao phủ cô, Mellie thấy áo choàng hắn bay lên, giây tiếp theo hắn đứng trên xe, chân dài đảo qua.

-- bởi vì lực đạo quá lớn, hình ảnh quá mức thảm thiết, khó tránh khỏi có máu tươi phun tới, Muri đồng thời giữ chặt áo choàng của mình cố chặn lại máu tươi đầm đìa.

Liền mạch lưu loát.

Cảnh tượng dữ dằn này dọa sợ bọn cường đạo phía sau, bọn họ từ tham lam tỉnh táo lại, thi thể thê thảm đánh thức sợ hãi đối với tử vong, lại bất chấp hàng hóa nữ nhân gì đó, quay đầu kêu to chạy trốn.

Còn có người quá mức hoảng loạn, mới chạy ra hai bước liền té ngã trên đất, sợ tới mức cho rằng mình lập tức sẽ bị giết, tè ra quần mà bò dậy đuổi theo những cường đạo chạy ra xa.

Muri không đuổi theo giết những người sợ hãi bôn đào đó, cho dù với hắn mà nói giết sạch cũng là chuyện rất đơn giản.

Trong bối cảnh những cường đạo kêu to chạy như điên, Muri buông chân nhảy về trên chiếc xe của mình, kéo dây cương khống chế xe, làm xe ngựa lệch khỏi quỹ đạo trở về đường cũ, sau đó cầm lấy ấm nước tiếp tục đề tài vừa rồi, "Nước cô uống xong liền trở nên có chút ngọt, vì sao?"

Mellie xuất thần mà nhìn động tác của hắn tùy ý tự nhiên, không nghe rõ hắn đang nói cái gì, ánh mắt dính ở trên đầu hắn, "..... A, trên mũ đầu lâu của cậu có một chút máu."

Cô lấy ra một mảnh vải lau tay, nâng lên. Khoảng cách có chút xa, ngồi không lau được, cô đứng ở bên càng xe, đỡ thùng xe bên cạnh, cách khoảng cách giữa hai xe, khom lưng duỗi tay nhẹ nhàng lau lên cái đầu lâu dữ tợn.

Áo choàng trên người cô chảy xuống, chiếc váy bên trong tản ra giống một đóa hoa lay động trong gió.

Trên đầu lâu khẽ đụng vào một cái lại rời đi, rất nhỏ đến cơ hồ không cảm giác được.

Cô lau xong liền lại trở về, cũng không chú ý tới Muri ngây dại. Đầu hắn đã gắn vào đầu lâu, nhưng Mellie phát ngốc cũng không nhìn ra, còn tưởng rằng hắn lại chỉ lâm vào trầm mặc.

Muri một hồi lâu mới hoàn hồn từ trong ngây ngốc không thể hiểu được, lại không rõ vừa rồi vì sao đột nhiên hắn phát ngốc?

Hơn nữa cô còn vấn đề chưa trả lời hắn.

Nhưng lại cảm thấy vừa phát ngốc xong, không nên hỏi lại vấn đề này. Hắn đành phải hậm hực mà dựa vào đó nghỉ ngơi, không hề mở miệng.

*

Thành Pudala càng ngày càng gần, trong lòng Mellie cũng có rất nhiều lo âu.

Cô do dự vài ngày, quyết định buổi tối hôm nay tìm hiểu một chút ý tưởng của Muri.

Mellie: "Muri, đoàn dong binh Kim Sư Tử đã không còn, chỉ còn lại một mình cậu, vì sao cậu còn muốn đi đưa mấy thứ hàng này?"

Muri trả lời: "Ta đã đáp ứng rồi."

Mellie: "Chính là đến đoàn trưởng cũng đã chết, dù cậu không đi đưa cũng không sao đâu." Nếu hắn không kiên trì đi đưa, vậy cô liền tự do.

Muri vẫn trả lời: "Ta đáp ứng rồi, có quan hệ gì với đoàn trưởng đã chết."

Nếu đáp ứng rồi, thì phải làm được, là ông nội nói cho hắn.

Mellie: "... Nhất định phải đi đưa sao?"

Muri: "Ừ."

Mellie không nói lời nào, cúi đầu nghịch lửa trại. Muri nhìn cô trong chốc lát, đã nhìn ra, kỳ quái nói: " Cô không muốn đi?"

Mellie bất đắc dĩ cười cười, bản thân cô chính là hàng hóa, có quyền lợi muốn đi sao? Nhưng trong lòng cô vẫn mang theo một chút mong đợi nho nhỏ, giương mắt nhìn về phía Muri, "Nếu, tôi nói không muốn đi thì sao?"

Muri nói: "Vậy không đi."

Hắn quá đúng lý hợp tình, Mellie hoài nghi hắn đã quên mình cũng là hàng hóa, không biết có nên nhắc nhở hắn một chút hay không, miễn cho đến lúc đó đột nhiên nhớ tới lại đưa cô đi.

Muri lúc này lại nói: "Hàng chết có thể đưa, nhưng cô là sống, không muốn đi thì có thể rời đi."

Mellie thử thăm dò hỏi: "Tôi đây hiện tại cũng có thể đi?"

Muri: "Ừ."

Hắn cảm thấy cô thật sự có chút kỳ quái. Vì sao không thể, cô sống lại, hiện tại lại không có ai lấy lồng sắt nhốt cô.

Hắn đáp ứng trực tiếp như vậy, Mellie ngược lại lập tức không biết nên làm gì bây giờ. Một đường này cô đã rất rõ ràng mà nhận thức được thế giới này nguy hiểm, nếu một mình cô, đi không được bao lâu sẽ chết, hơn nữa sẽ bị chết thực thảm.

Cô ngồi vào bên cạnh Muri, ôm đầu gối nghiêng người hỏi hắn: "Tôi đây có thể tạm thời ở bên cạnh cậu sao? Tôi có thể làm đồ ăn ngon cho cậu."

Cô bắt đầu lo lắng hắn sẽ đuổi cô đi.

Muri vẫn trả lời rất kiên quyết, "Có thể."

Trong lòng mạc danh cao hứng, vừa rồi nghe thấy cô muốn đi còn có chút thất vọng, hắn mới ăn ngon mấy ngày, hơn nữa cô còn cùng hắn nói chuyện.

Hắn từ vùng địa cực đi ra một thời gian, người bên ngoài không phải muốn lừa hắn chính là muốn giết hắn, còn lại đều thực nhàm chán.

"Cô không tệ." hắn ôm cánh tay, thực thành thục mà bình luận.

08 Tính Toán

"Nểu, tôi và cậu cùng đi đưa mấy thứ này, bọn họ phát hiện ra lúc trước tôi cũng là một món hàng, muốn giữ tôi lại thì làm sao?" Mellie tò mò hỏi.

"Cô có thể che mặt, giống tôi." Muri trả lời.

Qua chốc lát Mellie lại hỏi: "Tôi chạy rồi, thiếu một món hàng, bọn họ thấy không khớp, nói không chừng sẽ trừ tiền của chúng ta, vậy phải làm sao?"

Muri chỉ chỉ giáp ma thú cùng một ít đồ vật đáng giá trên người ma thú cột sau xe, "Dùng cái đó thay thế."

Mellie từng nghe người đoàn dong binh nói ma thú có thể bán được rất nhiều tiền, xác thật có thể thay được cô, nhưng mà, ma thú này là Muri giết chết. Cứ như vậy bù cho cô, không phải là dùng đồ vật của hắn đổi lấy cô sao?

Nếu như vậy, cô nên hồi báo ân tình của hắn như thế nào?

"Muri, dù cậu hoàn thành nhiệm vụ hộ tống này, nhà bá tước còn có nhà đấu giá thuê đoàn dong binh Kim Sư Tử đều sẽ không thành thật trả tiền thuê cho cậu."

Tiền thuê trả làm ba lần, sau khi hoàn thành nhiệm vụ trước mắt có thể lấy được một phần, còn lại còn phải về đến nhà đấu giá thành thánh Fields mới có thể lấy được. Cô nghe thấy người trong đoàn dong binh oán giận rất nhiều lần những người đó đưa tiền không nhanh chóng.

"Đoàn dong binh chỉ còn lại có một mình cậu, nhà đấu giá bên kia rất có khả năng sẽ quỵt tiền, hoặc là lừa gạt cậu, có đôi khi con người cũng không nói đạo lý." Mellie vì hắn không thể lấy được tiền thuê mà rầu thúi ruột.

Ai ngờ Muri vẫn cứ bình bình ổn ổn mà ôm cánh tay ngồi ở đó, thực khốc mà nói một câu "Chỉ có giảng đạo lý với ta, mới sẽ không chết."

Mellie: ".... "Nhớ tới từng khối thi thể trên con đường này.

Cô không nên luôn bởi vì thanh âm Muri rất non nớt liền lo lắng hắn bị người khác khi dễ, trên thực tế chỉ cần hắn không muốn, hẳn là không ai có thể khi dễ hắn.

Mellie không còn lo lắng cái này, lo lắng cái kia nữa, so với mấy ngày trước, cô đã thả lỏng rất nhiều, cho dù mang mũ và áo choàng, chỉ có thể thấy rõ một đôi mắt, Muri cũng có thể nhìn ra cô thật cao hứng.

Lúc trước có lính đánh thuê nói đôi mắt của nữ nhân này như là lá có màu xanh lục, hoặc là ngọc lục bảo gì đó, nhưng hắn cảm thấy đôi mắt này càng như là màu sắc sông băng vùng địa cực, sẽ biến hóa theo mùa bày ra xanh đậm và xanh nhạt.

"Cô thực vui vẻ?"

"Ừ, vậy đều phải cảm ơn cậu, là cậu làm tôi trở nên vui vẻ. Tôi cảm thấy hình như tôi có thể bắt đầu một cuộc sống mới."

Thấy cô chăm chú nhìn mình, Muri lại cảm thấy lông dựng lên, không tự chủ được thoáng ngả ra sau, kết thúc cái đề tài này.

Hơn nữa, hắn cảm thấy mình cũng không làm cái gì, rõ ràng chính là cô đột nhiên tự trở nên vui vẻ.

Hành trình đơn điệu của hai người vào giữa trưa hôm nay đã xảy ra biến hóa, lần đầu tiên họ gặp gỡ thương đội đồng hành, đã là thương đội quy mô không nhỏ, tự nuôi một đội hộ vệ, bọn họ đang nghỉ ngơi dưới một vùng bóng râm khó có được, tránh né thái dương cực nóng này.

Trừ cường đạo đột nhiên nhảy ra, đã thật lâu Mellie chưa gặp người bình thường. Cô có chút tò mò với thương đội này, liền do dự hỏi Muri muốn đi đến nghỉ ngơi một chút hay không.

Muri liếc nhìn cô một cái, gật gật đầu.

Đoàn dong binh hai người đã đến khiến mọi người chú ý.

Hai người, mang theo hai chiếc xe ngựa tràn đầy hàng hóa, thậm chí còn có giáp ma thú, nghênh ngang đi ở trên con đường được gọi là "Con đường cường đạo", cảnh tượng này thật là chưa bao giờ gặp.

Hai người có thể làm gì, sợ không phải tùy tiện gặp chút cường đạo thì đã bị giết rồi.

Hai người có thể đi đến nơi này, cũng không biết là vận khí tốt đến thế nào.

Người thương đội thấy họ tới, cũng không xua đuổi, tùy ý hai người chiếm một mảnh bóng râm.

Chủ nhân thương đội thèm thuồng nhìn giáp ma thú, phân phó vài câu với cấp dưới của mình, để hắn ta đi thăm dò tin tức.

Mellie đánh giá xe ngựa thương đội, nghĩ bọn họ sẽ bán cái gì, liền thấy một người đi tới.

Hắn trực tiếp đi đến trước mặt Muri, cười ha hả hỏi: "Chúng ta là thương đội muốn đi thành Oak, không biết các người từ đầu tới a?"

Muri không nói lời nào, Mellie liền đoán được hắn lại không muốn ở trước mặt người xa lạ bại lộ tiếng nói thực đáng yêu của mình, thay hắn đơn giản trả lời một câu: "Thành thánh Fields."

Người nọ nghe thấy thanh âm nữ nhân, rốt cuộc quay đầu nhìn cô một cái, khách khí tươi cười cũng thu liễm, chỉ ngạc nhiên, "A, chỗ đó cũng không gần, chỉ hai người các ngươi, dọc đường này sợ không phải gặp rất nhiều phiền toái rồi, nếu nguyện ý, các ngươi có thể theo thương đội chúng ta cùng đi."

Hắn nhìn những vết máu mới mẻ bên cạnh xe ngựa, thầm nghĩ khẳng định là gặp cường đạo, những người khác đều bị giết, chỉ chạy được hai người này, phỏng chừng hiện tại cũng đang sợ hãi, mới có thể cọ lên thương đội bọn họ, vừa lúc vớt được một khoản.

Hắn nghĩ vậy, tư thái liền nâng cao hơn, "Chúng ta là thương đội làm buôn bán, không có khả năng phí công bảo hộ các ngươi, không bằng dùng giáp ma thú trên xe các ngươi đổi lấy chúng ta bảo hộ?"

Mellie nhìn Muri, thấy hắn lắc đầu, liền đáp: "Cái đó không đổi."

Không nghĩ tới bọn họ trực tiếp như vậy, nam nhân có vẻ không thoải mái, "Các ngươi có thể nghĩ cho kĩ, trừ chúng ta, cũng không còn thương đội hảo tâm nào nguyện ý tiếp nhận bảo hộ hai người lại lịch không rõ, giáp ma thú này cho dù là trân quý, các ngươi không thể sống sót đi vào trong thành, vậy cũng vô dụng, còn không bằng đổi cho chúng ta giữ lấy tính mạng."

Mellie tiếp tục nhìn Muri, phát giác động tác của hắn cũng chưa thay đổi, nghĩ thầm hắn đại khái không kiên nhẫn nghe thứ này, phỏng chừng hiện tại đã nhắm mắt lại bắt đầu nghỉ ngơi.

Cô đành phải tự mình ứng đối, "Chúng ta không đổi giáp ma thú, không biết thương đội các ngươi bán gì, có đường để đổi sao?"

Nam nhân sắc mặt kỳ quái, "Cô muốn đổi đường?"

Nghe thấy cái chữ đường này, lỗ tai trên cái đầu tròn của Muri cũng giật giật.

Nhưng nam nhân không lập tức trả lời, hắn quay đầu trở về thương đội.

Mellie xa xa thấy hắn đứng ở bên một chiếc xe ngựa tinh xảo chắc chắn nhất, hướng vào người bên trong nói nói, một lát sau, trên xe đi xuống một nữ nhân đầu trùm sa màu đỏ, dáng người lả lướt đi tới.

Mellie bọc vải che khuất mặt, làm chính mình trở nên không đáng chú ý, nhưng nữ nhân bọc sa xinh đẹp này, khuôn mặt như ẩn như hiện nhìn qua càng thêm mê người.

Cô ta tới đây, cũng đi thẳng đến chỗ Muri, "anh muốn đổi đường? Đường cũng không rẻ, nha, như vậy một miếng phải một đồng bạc cộng thêm 60 tiền đồng, đây chính là đường tuyết trắng tốt nhất."

Nhìn cô ta từ trong túi nhỏ lấy ra miếng đường, Mellie hỏi: "Còn có đường rẻ hơn sao?" Cô ở nhà đã quen làm chủ, sinh hoạt biết tính toán tỉ mỉ, cần phải hỏi rõ ràng mới bằng lòng mua đồ.

Nữ nhân bắt bẻ mà nhìn thoáng qua đôi mắt cô, ngữ khí lập tức liền thay đổi, "Chỉ loại này, có muốn hay không."

Muri đã lấy ra một túi đồng vàng -- lúc trước mò lên thi thể tìm được, phần lớn đến từ chính cường đạo cống hiến.

Nữ nhân vừa thấy liền cười, "Vẫn là ngài hào phóng, tất cả túi này đều muốn sao? Ta đây đếm xem, ừ, có 36 miếng đường, nếu ngài đã mua nhiều, ta thu ít đi một chút, tổng cộng chỉ tính sáu đồng vàng."

Thấy nam nhân gật gật đầu, cô ta lộ ra cái cười, nhanh tay nhanh chân từ trong túi cầm sáu đồng vàng muốn đi.

Mellie lại ngăn lại: "Từ từ, một miếng đường một đồng bạc thêm 60 tiền đồng, 36 miếng đường hẳn là 57 đồng bạc cộng thêm 60 tiền đồng, cô hẳn là chỉ thu của chúng ta năm đồng vàng bảy đồng bạc cùng 60 tiền đồng, cô cầm sáu đồng vàng, hẳn phải trả cho chúng ta hai đồng bạc cùng 40 tiền đồng."

Nữ nhân không nghĩ tới cô tính đến rõ ràng như vậy, ngạc nhiên mà nhìn cô một cái, nhẹ mắng một câu, chung quy vẫn từ trong túi mình đếm đồng bạc và tiền đồng ném cho cô, hất mặt đi rồi.

Mellie thả tiền lại vào túi cho Muri. Kiếm tiền không dễ dàng, đương nhiên phải tính rõ ràng.

Cô nhìn về phía Muri, "Tuy rằng cậu có không ít tiền, khả năng cũng không để bụng một chút như vậy, nhưng tôi cảm thấy vẫn không nên để cho người ta chiếm tiện nghi mới được, người khác biết có thể chiếm tiện nghi, sẽ vẫn luôn tới chiếm tiện nghi."

Đây là kinh nghiệm của cô.

Thấy bộ dáng Muri mua đồ thế này, là có thể đoán được trước kia khả năng hắn bị chiếm tiện nghi không ít.

Cô không thể thấy khuôn mặt gấu của Muri giấu ở phía dưới cái đầu lâu, hiện tại hắn nhìn cô, trong ánh mắt đều tràn ngập kính sợ và kinh ngạc, chính là từ lúc vừa rồi cô buột miệng thốt ra hắn phải trả bao nhiêu tiền, Muri liền ngây dại.

Hắn trước kia cũng từng mua đồ vật với người khác, bởi vì chưa bao giờ ra tiếng, chỉ dùng tay ra hiệu, đối phương nói bao nhiêu hắn cũng coi như không sao, mỗi lần đều để đối phương lấy tiền...... tiền luôn dùng đặc biệt nhanh.

"Ta...... không biết tính như thế nào." Thanh âm gấu nhỏ rầu rĩ.

Mellie phản ứng trong chốc lát, mới hiểu được không phải hắn dùng tiền hào phóng, mà là không biết tính tiền.

Cô hẳn nên nghĩ đến, hắn không có ai dạy nên khả năng không hiểu mấy thứ này, hơn nữa hình như là mới từ một nơi hoang tàn vắng vẻ đi ra không bao lâu.

Cô lại không tự chủ được cảm thấy cậu em trai cao cao lớn lớn này đáng thương, tiến đến gần chút, ngửa đầu cười cười, nói với hắn: "Tôi đây dạy cậu được không?"

Cô giảng cho hắn: "một đồng vàng tương đương mười đồng bạc, một đồng bạc tương đương một trăm tiền đồng, một miếng đường một đồng bạc thêm 60 tiền đồng, hai miếng đường chính là 3 đồng bạc 20 tiền đồng, cái này cậu có thể tính được đi?"

Thật lâu sau, đầu Muri che dưới mũ đầu lâu nhẹ nhàng lắc lắc, sau đó rũ xuống.

Mellie còn thấy bàn tay to tướng của hắn đáp ở đầu gối, không tự giác duỗi ra, gãi gãi quần áo chỗ đầu gối.

Cô đã biết, hắn tính không ra.

" Không sao, chúng ta có thể tính đơn giản một chút."

Mellie nhớ tới những lính đánh thuê nói giá hàng, lấy ra tới nêu ví dụ cho Muri, "Cậu xem, một ly rượu mạch hai mươi tiền đồng, hai ly rượu mạch là bao nhiêu tiền đồng đây?"

Muri như cũ nhìn cô, không hé răng. Tuy rằng nhìn không thấy ánh mắt hắn, nhưng Mellie mạc danh cảm thấy ánh mắt hắn nhất định thực bất lực.

Cô đành phải lại trấn an mà vỗ vỗ cánh tay Muri, "Không có việc gì không có việc gì, thế này quá khó khăn, chúng ta chậm rãi học, trước học đơn giản một chút."

Cô vươn hai tay, "Cậu xem, nếu một ngón tay là một tiền đồng, một miếng thịt năm tiền đồng, hai miếng thịt thì bao nhiêu tiền đồng?"

Được dạy học vỡ lòng như vậy Muri rốt cuộc học xong tính toán trong vòng bốn bàn tay. Bởi vì bọn họ hai người, tổng cộng chỉ có bốn tay, lại nhiều hơn hắn liền không tính được.

Đem hai tay cho hắn mượn học đếm, thấy hắn ngồi ở kia, dùng ngón tay to tướng chỉ chỉ ngón tay cô tinh tế đếm tới đếm lui, Mellie liền vô cùng muốn cười, lại sợ cười ra thì chắc cậu trai này tức giận, đành phải nghẹn. Phải có biện pháp để hắn học được, bằng không về sau lại bị lừa thì làm sao bây giờ đây, quá khiến người ta không yên tâm.

Tính toán quá khó khăn. Muri giương bàn tay mình, nhăn cái mũi lại.

Hắn vẫn là một con thú non không biết đi săn thì mất ông nội, sau đó lại đói cực kỳ mới đi ra bên ngoài tìm ăn, bị thương rất nhiều lần, tự nhiên như vậy liền biết đi săn, nhưng tính toán này, so với đi săn còn khó hơn nhiều.

Hắn muốn nói không học cái này, nhưng nhìn thấy đôi mắt Mellie mang theo chờ đợi cùng ôn nhu, lập tức liền cảm giác phía sau lưng tê rần, xoay đầu tiếp tục nhìn ngón tay mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro