III-C15-C16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15 Bắt Được

Lại là một ngày không bắt được ma thú động băng, Muri phủi băng sương ngưng kết từ hơi ẩm trên người, một đường đi một đường rung, rung cho bụi tuyết rớt xuống sạch sẽ.

Xa xa thấy một con dã thú tru lên chạy như điên đến, Muri liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong mắt con dã thú cao tráng mũi to cắm một mũi tên.

Đó là mũi tên của Mellie, mỗi ngày cô đều ở hải đăng luyện tập kéo cung bắn tên, hắn thường xuyên nhìn, lập tức liền nhận ra.

Muri bước chân ngừng một chút, tiếp theo bỗng nhiên bạo phát, hắn từ mặt tuyết xông lên, mang theo phẫn nộ dữ dằn, lao thẳng tới con dã thú bị thương. Chỉ một chút đã xé rách cổ nó, cứ thể lột nửa lớp da của nó, lại kéo dã thú máu chảy không ngừng nhanh chóng chạy về hải đăng.

Mellie còn không thể quen gió tuyết và rét lạnh bên ngoài, vẫn luôn cẩn thận ở hải đăng, cũng không đi đâu, con dã thú mũi to này cắm mũi tên của Mellie trong mắt, chỉ có thể thuyết minh nó đi tới gần hải đăng, uy hiếp tới an toàn của Mellie.

Càng là ma thú hung mãnh đẳng cấp cao, càng không thể chấp nhận địa bàn của mình bị xâm phạm, Muri nửa là nôn nóng nửa là phẫn nộ mà kéo dã thú mũi to chạy như điên ở trên mặt băng, chờ đến trở lại hải đăng, con dã thú mũi to chỉ còn lại có nửa cái thân thể máu me nhầy nhụa.

Mellie còn ôm cung tiễn ở tầng cao nhất của hải đăng, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Mũi tên của cô may mắn cắm trúng mắt dã thú mũi to, dọa nó bỏ đi rồi, nhưng cô không dám thả lỏng, vẫn cứ cảnh giác có địch nhân khác xuất hiện.

Không ở bên đống lửa, thân thể lạnh đến khó chịu cô cũng không đi xuống sưởi ấm. Vạn nhất thực sự có dã thú khác bị hấp dẫn tới đây, xông vào bên trong hải đăng, vậy cô ở bên trên chính là an toàn nhất, thân thể càng khổng lồ càng không lên được.

Nhìn thấy thân ảnh quen thuộc màu tro đen của Muri chạy tới gần, Mellie cao hứng mà dậm chân một cái, từ trên cầu thang đi xuống dưới.

Muri dừng lại ở cửa, một phen ném xuống nửa thi thể dã thú trong tay, mở cửa chui vào, thấy Mellie đang xuống cầu thang, lộ ra một cái cười cao hứng với hắn.

"Muri, vừa rồi có một con dã thú tới trộm cá và con mồi, bị ta đuổi đi!" Đối với chuyện chính mình làm cho dã thú dời đi, Mellie cảm thấy phi thường hưng phấn.

Muri một đường bởi vì phẫn nộ giận dữ mà dựng lông đã lập tức mềm xuống, hắn dừng bước chân vội vã, sau một lúc lâu "Úc" một tiếng, quay đầu lại đi ra ngoài, đưa một mũi tên dính máu về trong tay Mellie.

"A, mũi tên của tôi, thật tốt quá." Mellie thu hồi lại đồ mất mà tìm được.

Cô tổng cộng chỉ có một ống tên như vậy, không có cái khác bổ sung, mất một mũi liền ít đi một mũi.

Muri buổi tối ăn chính là thịt của con dã thú mũi to, cắn đến hung tợn, ăn xong hết cả nửa con, Mellie nghe thấy hắn phát ra tiếng nhấm nuốt kẽo kẹt kẽo kẹt, chỉ cảm thấy một trận ê răng.

Thấy hắn ăn xong còn ôm cánh tay ở đó giận dỗi, cô cầm miếng đường hòa tan trong nước ấm, bưng chén nước đường ngọt ngào đưa cho hắn.

Muri ôm chén uống xong nước đường, thế nhưng vẫn không có vẻ hòa hoãn, vẻ mặt hung hăng giận dữ ngồi yên. Mellie đã sớm không sợ hắn, thấy trên mũi hắn còn dính nước đường lấp loáng, liền giơ tay xoa xoa, lại lấy đi cái chén làm bằng xương trong tay hắn.

Tức một trận, ánh mắt Murị không tự chủ được đi theo Mellie, thấy cô đi tới đi lui ở trước mặt, trong chốc lát thu thập giường đệm, trong chốc lát sửa sang lại những da thú và xương cốt mới. Cô còn đun chút nước ấm, tránh ra một bên lau mình.

Muri không biết tị hiềm, đây là địa bàn của hắn, hắn đã quen vẫn luôn nhìn thấy Mellie, thấy cô trốn trong một góc lau mình, cũng đi theo xem.

Một phần ánh sáng bị ánh lửa màu cam tô lên một tầng gốm màu vàng ấm. Chìm vào một bên là hắc ám không giới hạn, hắc ám cất giấu bí mật không rõ.

Mellie cho rằng hắn còn đang nhìn vách tường giận dỗi, trong lúc vô tình vừa quay đầu lại, thấy hắn ôm cánh tay ngồi ở đó trừng mắt nhìn mình.

Mellie: "....." Trong hải đăng thật sự quá nhỏ, trốn cũng trốn không thoát.

Cô buông tóc, che khuất phần lưng, nhanh chóng lau xong toàn thân, vội bọc lớp da lông lên, run run rẩy rẩy mà lăn vào cái đệm lông thật dày.

Quá lạnh. Nếu không phải chảy mồ hôi không thoải mái, cô thật không muốn lau mình dưới tình huống lạnh như vậy.

Hòa hoãn trong chốc lát, cô chui đầu ra từ thảm lông, bị Muri tiến đến gần dọa sợ. Hắn ngồi ở bên cạnh, mắt đen tròn tròn có sắc thái tò mò.

Xốc thảm lên nhìn vào trong, thanh âm non nớt nói: "Trên người cô cũng không có lông."

Mellie: "...." Cô kéo xuống cái thảm Muri xốc lên, có một chút xấu hổ buồn bực cùng bất đắc dĩ.

Con gấu nhỏ ngốc nghếch này, cái gì cũng không hiểu.

Muri còn muốn cùng cô nghiêm túc thảo luận vấn đề nhân loại có lông hay không: "Trên người các nam nhân đoàn dong binh đều có lông."

Đúng vậy, Mellie biết, đám nam nhân kia râu xồm đầy mặt, cánh tay và trên đùi mọc đầy lông, bọn họ đều cảm thấy trên người nhiều lông càng có vị nam nhân, thường xuyên so tới so lui.

Khó trách khi đó Muri ngồi ở một bên luôn khinh thường hừ nhẹ, ai có thể so nổi với hắn nha, toàn thân hắn đều là lông, ai bảo hắn là một con gấu đâu.

Muri lại xốc mắt lên nhìn, "Vì sao một chút lông cũng không có, là quá lạnh nên rụng lông sao."

Mellie đẩy tay hắn ra, "Không được kéo ra nhìn nữa!"

Muri cũng không biết vì sao đột nhiên cảm thấy tò mò đối với thân thể của cô, nhưng cô đã nói như vậy, hắn liền không nhìn, chỉ vẫn cứ có chút khó hiểu, "Cô cũng có thể xem ta, vì sao ta không thể xem cô?"

Mellie: "... Bởi vì trên người tôi không có lông."

Muri bừng tỉnh đại ngộ, thuận tay cuốn cô chặt một chút, "Cô lạnh, cho nên không thể nhìn."

Tuy rằng hắn dường như hiểu không đúng lắm, nhưng Mellie không muốn tiếp tục cái đề tài này, gương mặt cô dưới ánh lửa chiếu rọi có một chút đỏ lên, lông mi rũ xuống bao trùm mắt xanh, chỉ toát ra một chút thúy sắc tươi mát sống động.

Muri nhìn nhìn, bỗng nhiên duỗi tay ra xoa lên mặt cô.

Mellie bị tay gấu xoa mặt, có chút ngốc mà cầm tay hắn dịch ra, nghe thấy hắn nghiêm trang nói: "Đầu của cô thật nhỏ."

Ngữ khí hiểm lạ dường như hiện giờ hắn mới phát hiện chuyện rõ ràng này.

Muri lại tiếp tục nói: "Cái đầu nhỏ như vậy, ta ấn một cái liền nát."

Nói rồi còn vui sướng mà cong khóe miệng lên, kiêu ngạo.

Mellie theo hắn nói tưởng tượng một chút, cảm giác đầu tê rần, nghiêng thân mình chôn mặt ở trong thảm lông dày, không để ý tới hắn.

Muri nghiêng đầu, cho rằng cô mệt nhọc, "Hôm nay cô không ngủ trên người ta sao?"

"Không, hôm nay tôi ngủ ở đây." Mellie nghẹn ở trong thảm nói.

Một lát sau không nghe được động tĩnh của Muri, cô cảm giác đầu tóc mình bị người ta nhẹ nhàng kéo kéo, thò đầu ra nhìn, thấy Muri đã nằm xuống bên cạnh, híp mắt, nửa ngủ nửa tỉnh mà dùng móng vuốt lông xù xù lay tóc cô chơi.

Chơi chơi, đánh cái ngáp cứ như vậy ngủ rồi.

Mellie ngược lại ngủ không được, vươn tay ra, chọc chọc cái mũi ướt màu đen của hắn.

Muri bị chọc đánh cái hắt xì, Mellie vội vàng thu tay giả bộ ngủ, chui vào thảm trộm cười.

Bởi vì chuyện dã thú mũi to, Muri cách hai ngày không ra cửa, ngày thứ ba hắn muốn ra cửa, còn phải mang theo Mellie cùng nhau đi ra ngoài.

"Cô một mình ở chỗ này, vạn nhất bị dã thú hay ma thú ngậm đi mất." Muri thế nhưng còn hù dọa cô, "Cô ít thịt như vậy, một ngụm đã bị ăn hết."

Hắn trước kia không nghĩ tới việc này, tùy ý Mellie một mình ở hải đăng, nhưng chuyện lần trước làm hẳn đột nhiên bừng tỉnh. Lũ dã thú vùng địa cực càng đến lúc rét lạnh càng hung hãn, chúng nó đói cực kỳ sẽ làm lơ hơi thở cảnh cáo chung quanh, mạo hiểm xâm nhập địa bàn hung thú khác.

Mellie tiếp tục một mình ở đây, nói không chừng sẽ bị ăn luôn. Chỉ cần nghĩ tới, Muri liền tức giận đến muốn chạy ra ngoài tìm ma thú đánh nhau, đập chúng vào trong tuyết.

Mellie cứ cảm thấy Muri gần đây nói chuyện không xuôi tai, hắn không còn là nam hài lãnh khốc trước kia.

Nhưng cô cũng phát giác Muri đang lo lắng cho mình.

Cô đã thích ứng một thời gian, quần áo lông thật dày cũng làm xong, có thể là lúc nên đi ra cửa nhìn xem, cô cũng không thể vẫn luôn ở hải đăng.

Cô làm tốt chuẩn bị ra cửa, mặc quần áo lông dày, giày là dùng giày da lúc trước sửa lại, ở bên trong và bên ngoài đều lót lông thật dày, vừa vặn vừa chân.

Đem giày và quần chặt chẽ buộc vào nhau, lại phủ thêm một tầng thảm lông dày, cô đi theo Muri ra ngoài, rời khỏi tòa thành lũy đã che chở cô thật lâu.

Thế giới bên ngoài rét lạnh, tái nhợt, đồng thời cũng thuần triệt, sạch sẽ.

Mellie nghe tiếng gió vù vù, theo phía sau Muri đi về phía trước, đi ra ngoài một khoảng lại nhìn về phía sau, hải đăng sừng sững trong tuyết, cô đơn mà bắt mắt, cách bọn họ càng ngày càng xa.

Nếu từ trên trời nhìn xuống, là có thể thấy trên tuyết có hai vật còn sống, một lớn một nhỏ khoác thảm lông trắng đang di động, nhìn qua như là dã thú lớn nào đó mang theo con non của mình.

Muri lúc này cũng khoác một cái thảm lông dày màu trắng, hắn cũng không lạnh, thảm này là chuẩn bị cho Mellie, nếu đi đến nửa đường mà cô quá lạnh, là có thể dùng thảm bọc cô vào để ôm về.

"Chúng ta đi xem băng động có ma thú động băng xuất hiện không." Muri đưa cô tới bên cái động băng gần nhất.

Mellie phát hiện động băng tròn tròn, hơn nữa lớp băng thật dày, đến gần rồi có thể nghe tiếng dòng nước phía dưới.

Muri thấy cô ngồi xổm xem động băng, dù mặc thật dày cũng vẫn rất nhỏ, trong lòng nghĩ cô thật nhỏ a. Bàn tay rũ ở một bên vô ý thức xòe xòe.

Mellie chuẩn bị đứng dậy, trong động băng trước mắt có thứ gì đột nhiên nhảy ra, hai cái răng nanh tuyết trắng xông thẳng vào mặt cô. Cô đông lạnh đến phản ứng không kịp, chỉ ngửa đầu mà tránh khỏi hàm răng, nhưng thảm lông dày bọc đầu căng lên, bị đồ vật kia cắn.

Đồng thời, phía sau truyền đến một cổ lực lớn kéo cô ra, cơ hồ cùng đồ vật kia một trước một sau, cho nên lúc cô bị kéo ra thì đồ vật kia cũng bị rút lên theo.

Mellie ngã vào trên tuyết, chỉ chớp mắt thấy bên cạnh một cái vật rất cao, tròn vo bụ bẫm đang vặn vẹo, mà Muri đã nhào lên bóp chặt hàm răng nhô ra của nó, vung nó lên rồi đột nhiên quăng một cái, nện ở trên mặt băng lại bắn lên.

Đập vài cái, vật kia phát ra tiếng kêu ngao ngao, chậm rãi liền bất động.

Trận đi săn và đi săn ngược này phát sinh quá nhanh, Mellie choáng váng mà từ trên mặt đất bò dậy, mới ý thức được đã xảy ra cái gì.

"Đây là ma thú động băng? Có thể làm áo choàng?" Cô chỉ vào vật béo tròn này hỏi.

Muri không trả lời câu hỏi của cô, thở phì phì mà ngao ngao đập hai cái xuống tuyết, lúc này mới ừ một tiếng.

Lúc hắn tới trong động băng, loại ma thú này chưa bao giờ dám ra đây, không nghĩ tới mang theo Mellie ra, cô liền thiếu chút nữa bị ma thú động băng nấp ở phía dưới kéo đi, thế này quá làm hẳn tức giận.

-- ma thú động băng này ngộ nhận Mellie là thú non của hắn, mới có thể mạo hiểm đi săn.

16 Thủy Triều

Ma thú động băng là một loại ma thú cấp bậc rất thấp, dục vọng ăn mãnh liệt, trong một ngày đại bộ phận thời gian đều đang ăn cái gì, vì tự thân trữ năng lượng lớn để chống đỡ rét lạnh.

Đa số thời điểm chúng nó chỉ ăn cá cùng với một ít loại tảo phù du trong sông băng, nhưng thích nhất chính là ăn ma thú non.

Ở đáy nước, ma thú động băng cơ hồ không có thiên địch, nếu không phải bởi vì bị thú non hấp dẫn nhảy ra khỏi băng, do đó bị ma thú mang theo thú non ăn mất thì đã sớm sinh sản tràn lan.

Ma thú trốn tránh ở phía dưới lớp băng lại trơn trượt chạy trốn nhanh như vậy, gặp thú non mỹ vị liền đi không nổi, cho nên Mellie đi theo bên người Muri, cơ hồ cứ đi ngang qua mỗi cái động băng gần đó là có thể nhìn thấy từ trong động băng nhảy ra một con ma thú béo tròn.

Chủ động đưa thịt tới cửa, thật là vì miếng ăn ngon mà không muốn sống.

Đúng là bởi vì có ma thú động băng như vậy, những ma thú mang theo con non cho nên sinh hoạt gian nan tìm không nổi đồ ăn sung túc, đều sẽ đi săn nó.

Bất quả cuối cùng rốt cuộc là ma thú động băng ngậm đi thú non, hay là ma thú mang con non bắt được nó ăn no nê, vậy phải xem ma thú mang con non có phải động tác có thể nhanh hơn ma thú động băng hay không.

Một con ma thú động bằng nhảy ra khỏi động băng khoe răng sắc, ý đồ kéo "con non" về trong động, lại không ngờ "mẫu thân mang con non" lần này động tác nhanh như vậy. Nghênh diện một cái tay gấu thật lớn, chụp nó bắn ra thật xa ở trên mặt băng.

Bởi vì cả người thịt mỡ, nó ở trên mặt băng bắn đến không dừng lại được, một đường vừa lúc trượt tới bên một cái băng động khác, tìm được đường sống trong chỗ chết, ma thú động băng xoay người một cái lại trốn về trong nước.

Muri giận dữ, lập tức muốn chui vào trong nước cùng nó ganh đua cao thấp, Mellie gắt gao ôm eo ngăn hắn lại, trấn an gấu nhỏ tuổi trẻ khí thịnh này.

"Nào nào, chúng ta đã bắt được hai con, có thể đủ làm áo choàng, chúng ta trở về làm áo choàng mới thôi!"

"Ngao --!"

"Muri, chúng ta trở về, tôi lạnh quá a, sắp chết rét rồi ––".

Cuối cùng hắn đánh mất ý niệm nhảy xuống đuổi giết ma thú động băng, nhưng trên đường trở về hắn vẫn cứ hầm hừ. Mellie nhìn hắn, cảm thấy nếu không phải mình ở bên cạnh, khả năng hắn bị chọc giận đến lăn lộn trên mặt đất.

Hắn vẫn là con gấu thực non trẻ, ở trong thế giới hắn quen thuộc này, xa không có ổn trọng như ở thế giới nhân loại ngụy trang ra.

Mellie thật sự đi không nổi, Muri mỗi tay lôi theo một con ma thú động băng, không thể ôm cô, liền ngồi xổm xuống để cô ghé vào trên vai mình.

Ghé vào trên vai hắn, ôm cổ hắn, trên người hắn cái thảm dày đó, ở trong gió tuyết chính là một cái sào huyệt ấm áp an ổn.

Mellie ghé vào bên tại hắn tiếp tục an ủi, "Lần sau chúng ta có thể lại đi bắt ma thú động băng, anh mang theo tôi, muốn bao nhiêu đều có thể bắt được." Cô cũng không ngại làm mồi câu một chút.

Muri lại nói: "Không bắt."

Mellie sờ sờ lông trắng lộ ra trong cổ hắn, nói đến đề tài khác, ngữ khí hòa hoãn: "Nơi này thật thú vị, đều là thứ tôi chưa từng thấy."

Muri nghiêng đầu muốn nhìn cô, " Thật sự? cô thích nơi này?"

"Thích." Mellie nói thật tình, so với thế giới nhân loại, thế giới động vật đồng dạng tràn ngập giết chóc, ngược lại cô càng thích hơn. Bởi vì dục vọng của nhân loại so với những con thú này càng nhiều hơn càng phức tạp hơn, bọn họ sẽ làm ra chuyện cũng càng khiến người ta sợ hãi.

Đời trước mười mấy năm, bởi vì thân phận mẫu thân cùng với tự mình tao ngộ, cô chỉ có thể rời xa đám người. Thậm chí nhìn thấy người là cô cảm thấy sợ hãi, sợ giây tiếp theo sẽ bị bắt đi đánh chết thiêu chết, cô giấu mình ở trong quần áo và mũ to rộng, theo thói quen sống tránh khỏi đám người.

Đi vào thế giới này, ngắn ngủi ban đầu cũng làm cô cảm thấy sợ hãi. Thế giới hỗn loạn máu chảy đầm đìa, cô cũng không thể cảm thấy yên ổn.

Như bây giờ thật tốt, không có những người khác, lại không cần chịu đựng thống khổ ngày qua ngày, chỉ cần nỗ lực là có hy vọng sống sót, đây là cuộc sống cô khát cầu nhất. Dù còn một ít không như ý nho nhỏ, vẫn càng nhiều lúc hiện ra vui sướng thỏa mãn khó được.

Cô nghĩ, lại sờ sờ cổ Muri.

Từ trước không ai đối tốt với cô, hiện giờ đã có. Từ trước cô không biết có thể để ý ai, đối tốt với ai, hiện tại cũng có.

Muri không biết người trên lưng một đường trầm mặc suy nghĩ cái gì, hắn nghe thấy cô nói thích nơi này, cõng cô cao hứng mà đi về hải đăng, giúp đỡ cô xử lý ma thú động băng, xoa xoa hai miếng da chờ cô làm cho hắn áo choàng mới.

Mellie xử lý thịt ma thú động băng, thịt nó khác với thịt ma thú khác, dưới tảng mỡ lớn bao vây chỉ có một cái xương sống tinh tế. Lớp thịt mỡ này tiết ra dầu có mùi rong biển nhàn nhạt, cô cất chứa dầu, cũng suy xét ngày mai đi ra cửa tìm kiếm càng nhiều thứ trở về bỏ thêm vào cái nhà này.

Cô quyết định ở chỗ này sinh sống, bất quá đồ dùng sinh hoạt còn thiếu rất nhiều. Muri từ trước sống quá tùy tiện, về sau cô sẽ cẩn thận chiếu cố hắn. Cho dù so sánh với hắn, cô vẫn cứ nhỏ yếu, nhưng cũng luôn có việc cô có thể làm, hai người sẽ chiếu cố nhau.

*

Sinh sống trên cánh đồng tuyết vùng địa cực thật bình tĩnh, Mellie lần đầu tiên đi theo Muri ra cửa thăm dò, sau khi trở về hai tay hai chân sưng đỏ, quay ở bên đống lửa xong lại chậm rãi phát ngứa, mười phần khó chịu. Nhưng cô vẫn đem đủ loại thống khổ chậm rãi chịu đựng qua, bước đầu thích ứng gió tuyết và lạnh vô cùng nơi này.

Cô đi theo Muri đi càng ngày càng xa, trừ ma thú động băng, cô còn gặp được rất nhiều, đủ loại ma thú khác, đều là cô chưa bao giờ gặp, cái thế giới mới lạ này xa xa vượt quá cô tưởng tượng.

Phương xa gió tuyết thổi quét, ở trong gió tuyết có ma thú thân hình thật lớn đang di chuyển, thân thể giống như quả núi làm người khác chùn bước.

Mellie dựa gần Muri đứng ở đó, nhìn ma thú thật lớn đối diện kia mang theo gió tuyết đi xa, trong lòng chấn động thật lâu không thể bình phục.

Thời gian lâu rồi, cô phát hiện trên cánh đồng tuyết có rất rất nhiều động vật sinh sống, thậm chí còn có thực vật cũng ngoan cường sinh tồn ở phía dưới tầng tuyết, nơi này một chút cũng không đơn thuần, nhưng muốn biết thì cần đi khai quật bí mật nơi này.

Hàng đống xương cốt ma thú thật lớn rơi rụng trên mặt đất, non nửa bị gió tuyết vùi lấp. Con ma thú này đã chết thật lâu, huyết nhục đã sớm bị tầng tầng gặm cắn sạch sẽ, chỉ để lại một đống khung xương trắng.

Muri lôi khung xương đông lạnh từ trong tuyết ra, mang về nhóm lửa, Mellie liền đi theo một bên lục tìm. Cô nhặt lên một đoạn xương sườn, bỗng nhiên phát hiện phần đất dưới mảnh xương trắng mọc lên rễ cây màu trắng, không nhìn kỹ còn tưởng rằng là tuyết.

Muri cũng thấy, hắn kéo lên một cái rễ cây màu trắng nhai nhai, lại lôi một cái nhét vào trong miệng Mellie.

Mellie theo bản năng cắn một ngụm, một vị ngọt thanh đạm tràn ngập ở trong miệng.

"Là ngọt!" Cô cười rộ lên, khuôn mặt lạnh đến đỏ bừng cơ hồ ngưng kết một tầng sương trắng, cười có vẻ hơi cứng đờ.

Muri buông khung xương, kéo bao tay ra, chà xát tay gấu, đưa hai cái tay gấu lông xù xù của mình xoa một trận ở trên mặt cô, giống như bình thường xoa da lông.

Mellie bị hắn xoa mặt đến ngã trải ngã phải, nhịn không được phát ra một trận cười. Khi được buông ra, mặt đều bị xóa đỏ, nhưng cảm giác thoải mái rất nhiều.

Phun ra một ngụm nhiệt khí, cô đưa cọng rễ ngọt trong tay cho Muri, "Anh ăn đi." hắn tương đối thích ăn ngọt.

Loại "vui vẻ ngoài ý muốn" này làm Mellie dưỡng thành thói quen thăm dò cánh đồng tuyết. Tìm được thứ có thể ăn có thể sử dụng, dọn về bỏ thêm vào hải đăng, chính là lạc thú của cô.

Từ trước gấu nhỏ thực lười, cũng bắt đầu cảm thấy thú vị, hắn ở chỗ này sinh sống mười mấy năm, lần đầu tiên phát hiện hóa ra cánh đồng tuyết này còn có thứ hắn chưa từng thấy.

Như là các loại nhánh cỏ phía dưới tuyết, bộ rễ của chúng nó phát triển, thường thường kéo dài ra rất xa, mấy chục cây kết thành võng, nối thành một mảnh. Trong đó có rất nhiều thứ đều có thể ăn, bởi vì vào đông phải tích tụ lực lượng chờ đợi ngày ấm áp lại đến, phần lớn chúng nó có dư thừa chất lỏng.

Muri trước kia không có việc gì tình nguyện ăn no ngủ ngon, sẽ không đi đào tuyết, cho nên vẫn luôn không phát hiện những cái rễ này vào mùa đông ăn ngon như vậy.

"Sang năm nhiệt độ cao lên, tuyết sẽ tan hết, nơi này có hơn mười ngày sẽ nở đầy hoa." Muri hồi tưởng năm vừa rồi, tùy ý miêu tả một chút ngày mùa hè ngắn ngủi ở vùng địa cực cho Mellie.

Hắn không cảm thấy có gì, Mellie lại rất chờ mong.

Bọn họ đi có chút xa, trên đường trở về hải đăng, trời hoàn toàn đen kịt.

Vùng địa cực càng vào mùa đông, mặt trời càng ít xuất hiện. Sáng sớm mặt trời nghiêng nghiêng treo ở đường chân trời, tới giữa trưa cũng không thấy bay lên bầu trời, hơn nữa còn lặn rất sớm.

Cả ngày, Mellie đều cảm thấy mình chìm trong hoàng hôn, từ trước cô chưa từng thấy cảnh tượng như vậy.

Muri sớm đã quen thuộc, hắn ở trong bóng tối cũng có thể nhìn thấy, liền kéo xương cốt tạp vật tìm được, trên tay ôm Mellie đi trở về.

Trên đường, Mellie phát hiện trên bầu trời màu xanh đen đột nhiên chậm rãi có ánh sáng. Ánh sáng như là dải lụa nhu hòa cũng như là váy lụa của tiên nữ, từ phương xa lay động mà đến. Ánh sáng màu lục lam đan xen tung hoành, chậm rãi phủ kín không trung.

Mellie mở to hai mắt nhìn, từ trong lòng ngực Muri ngồi dậy ngơ ngác nhìn một màn này.

Cảnh sắc cỡ nào mỹ lệ a.

"Đây là cái gì.....?" Cô lẩm bẩm hỏi.

Muri tập mãi thành quen, nhìn trong chốc lát nói: "Đây là thủy triều."

Thủy triều thứ nhất vùng địa cực đại biểu cho chân chính bắt đầu vào đông, các ma thú sẽ một ngày so một ngày càng xao động.

Dải lụa màu xanh lục mỹ lệ thực nhanh từ trên bầu trời lay động hết, Mellie chưa đã thèm, vẫn luôn ngửa đầu, đến khi một tia màu xanh lục cuối cùng tiêu tán mới một lần nữa nằm về trong lòng ngực Muri.

"Thật là đẹp mắt."

Muri: "Mỗi năm đều có, chờ mùa đông sắp kết thúc, còn sẽ có màu tím."

Mellie lại thêm một phần chờ mong, cô muốn nhìn thủy triều màu tím khi mùa đông kết thúc, giống như là chờ đợi ngày mùa hè ngắn ngủi có hoa tươi mà Muri nói kia.

Cô nghĩ, nếu có rất nhiều chờ mong nho nhỏ trộn vào bên nhau, cuộc sống sẽ có ý nghĩa.

Thấy thủy triều, buổi tối hôm nay, Mellie lại bị từng đợt đại địa chấn động cùng ma thú tru lên làm cho bừng tỉnh.

Cô khẩn trương ngồi dậy, nhìn Muri bên cạnh, "Muri, bên ngoài có rất nhiều ma thú."

Muri trở mình, mở một con mắt, "Bởi vì thủy triều, chúng nó phải rời khỏi vùng địa cực."

Thấy hắn không thèm để ý, Mellie liền biết hẳn là không có quan hệ, chính là bốn phía hết đợt này đến đợt khác tru lên làm cô không ngủ được, cô đơn giản phù thêm thảm, dẫm lên cầu thang hẹp bò lên cái chòi trên tầng cao nhất, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Bầu trời từ lúc hiện lên ánh sáng của thủy triều màu xanh lục này, trên mặt đất trong một đêm xuất hiện vô số ma thú lớn nhỏ, chúng nó giống như đàn ngựa hoang di chuyển, mênh mông cuồn cuộn từ nơi xa chạy như bay tới đây, lại lướt qua hải đăng, chạy về phía bên ngoài vùng địa cực.

Tòa hải đăng này cơ hồ bị bao phủ ở trong đàn ma thủ!

Ma thú như nước lũ bao phủ hải đăng, vào lúc sắp đụng phải, lại xẹt qua rồi một lần nữa tụ hợp. Mellie ghé vào bên cửa sổ nhìn đến nín thở, đôi mắt không biết nên nhìn bầu trời, hay là xem mặt đất.

Qua thật lâu, đàn ma thú lớn đã đi xa, chỉ còn lại ma thú linh tinh lạc ở phía sau. Cuối cùng, tất cả ma thủ đều rời đi, cánh đồng tuyết lại khôi phục yên lặng.

"Ngao ––" Muri ở dưới gọi cô trở về ngủ.

Mellie xoa xoa tay, bọc thảm chạy xuống.

[ Thủy triều ở đây là cực quang, trong thiên văn học, cực quang là một hiện tượng quang học được đặc trưng bởi sự thể hiện đầy màu sắc của ánh sáng trên bầu trời về đêm, được sinh ra do sự tương tác của các hạt mang điện tích từ gió mặt trời với tầng khí quyển bên trên của hành tinh. Các cực quang mạnh nhất thường diễn ra sau sự phun trào ánh sáng của Mặt Trời. Những dải sáng này liên tục chuyển động và thay đổi làm cho chúng trông giống như những dải lụa đầy màu sắc màu trên bầu trời. Đây có thể coi là một trong những hình ảnh đẹp của tự nhiên- theo wikipedia]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro