III-C17-C18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

17 Băng Hà Màu Lam

"Thủy triều tới, ma thú đều sẽ chạy ra xung quanh và bên ngoài vùng địa cực sao?"

"Chỉ có ma thú cấp bậc không cao mới có thể như vậy."

Bọn họ đi ở trên cánh đồng tuyết, Mellie cảm thấy hiện giờ cánh đồng tuyết so với dĩ vãng càng thêm trống trải. Bởi vì thể lực cô theo không kịp, họ không thể rời hải đăng quá xa, đi ra ngoài một đoạn là phải quay đầu lại.

Muri nói cho cô, ở phía trước nơi càng xa xôi hơn, có một sông bằng không kết băng, cho dù vào lúc lạnh nhất, sông băng đó cũng vẫn đưa tình chảy xuôi.

"Đứng ở trên núi băng gần đó nhìn xem là mạch nước màu lam, bên cạnh còn có vách núi giống băng sơn." Muri phát hiện Mellie thích cảnh sắc như vậy. Tuy rằng không nói, nhưng cô thấy những cảnh sắc hiếm lạ đó đều sẽ mở to hai mắt, nhìn tỉ mỉ không chịu chớp mắt.

Mellie quả nhiên cảm thấy hứng thú với chuyện hắn nói, "Thật vậy chăng? Có cơ hội thật muốn đi xem!"

Muri: " Đi xem, hôm nay liền đi."

Mellie lại chần chờ, "Quá xa, buổi tối không quay về kịp."

Muri hừ cười một tiếng, ngữ khí tự tin lại ngạo khí, " Không trở lại kịp thì ngủ ở bên đó, có ta ở đây, cái gì cũng không thành vấn đề."

Mellie liền thật sự chuẩn bị đồ, đi theo Muri xem sông băng không kết băng kia ở vùng địa cực.

Một đoạn đường phía trước phong cảnh tương tự, về sau, cô bắt đầu thấy cảnh sắc chưa từng thấy.

Từng tòa núi băng tạo thành từng dãy núi băng, nhỏ chỉ cao bằng hai người, lớn đi đến gần nhìn lên ngửa đầu cũng không nhìn thấy đỉnh.

Những núi băng lớn nhỏ này là tuyết trắng cứng rắn, không hề có quy luật mà chồng chất ở trên đường, mỗi một tòa núi băng đều mọc ra lởm chởm, nhìn không có cách nào leo lên.

Đi ngang qua một tòa núi băng, Mellie nhìn thấy trên vách núi đá đông lạnh có một bộ hài cốt ma thú, rất nhiều xương gai hỗn độn nhô ra ở ngoài núi băng, như thân cây mọc ra từ ngọn núi.

"Muri, cậu xem, tòa núi băng đó đóng băng một bộ hài cốt ma thú." Mellie lôi kéo Muri, chia sẻ với hắn.

Muri: "Nơi này lúc trước đều là nước, hiện giờ đóng băng. Con ma thú đó có thể là chết ở trong biển, bị sóng đánh lên, lại chồng chất thành núi băng, mới đông cứng ở đó."

Kỳ thật những núi băng này, có rất nhiều các loại hài cốt đều đông lạnh, còn có cá đông lạnh.

Muri thấy một bụi xương gai cách mặt đất không cao lắm, kéo xuống thảm lông dày khoác ở trên người, rút ra hai cái xương gai treo bên hông, bỗng nhiên gia tốc một cái nhảy dựng lên hai mét, xương gai trong tay đâm lên vách núi băng.

Dựa vào cái xương gai này đong đưa thân thể nhảy lên chỗ cao hơn, hắn đem một cái xương gai khác đâm vào vách băng, dẫm lên xương gai nhảy lên mấy cái liền tới giữa vách núi phủ đầy băng sương.

Mellie ôm thảm lông dày đuổi theo hắn đi tới bên vách núi, sờ sờ vách núi màu trắng, lập tức bị đông lạnh đến co tay lại, chỉ ngẩng đầu xem hắn muốn làm gì.

Muri lay động hài cốt ma thú đóng băng trong vách núi, nói xuống phía dưới: "Tránh ra."

Mellie thối lui, thấy hắn giơ tay bẻ một cái, tùy tùy tiện tiện liền bẻ xuống xương cốt ma thú đông cứng trong núi băng, làm cho tất cả chúng nó đều rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng động liên tiếp không ngừng, tung lên một mảnh bụi tuyết.

Hắn bẻ xuống một bộ hài cốt ma thú, nhìn từ khoảng cách cao cao kia, thế nhưng trực tiếp cứ như vậy nhảy xuống, trên đường còn không quên thu hồi xương gai.

Áo choàng mới làm tung bay ở phía sau hắn, hắn rơi xuống mặt đất, dùng một tư thế ngồi xổm xuống nhẹ nhàng giảm đi áp lực rơi xuống đất.

Mellie bị hắn làm hoảng sợ, nhìn độ cao dọa người đó, nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn độ cao đó.

Muri ngồi xổm xuống đùa nghịch chỗ xương cốt, miệng tùy ý nói: "Cao hơn nữa ta cũng có thể nhảy xuống."

Mellie lại một lần phát ra cảm thán từ nội tâm mà nói: "Cậu cũng thật lợi hại a!"

Cảm thán xong lại hỏi hắn: "Cậu đang làm gì?"

Muri mỗi lần được cô khen đều thực dễ nói chuyện, hỏi gì đáp nấy, ngữ khí mềm mại, "Ta làm đồ vật cho cô chơi."

"Cho tôi chơi?"

Mellie không rõ nguyên do, nhìn hắn đem mấy cái xương uốn lượn buộc vào nhau, thực mau hợp thành một cái mâm rộng.

Làm tốt thứ này, Muri hưng phấn mà bỏ cô vào mâm, lúc cô vẻ mặt mờ mịt, dùng sức đẩy cái mâm to này về phía trước --

Bên này một vùng từ trước đều là nước, hiện giờ kết một tầng băng thật dày, phía trên chỉ có tuyết hơi mỏng, tương đối trơn. Cái mâm làm từ xương nhanh chóng lướt đi trên mặt băng.

Mellie: "A a a a--"

Muri: "Ha ha ha ha ha ha --"

Thật quá kích thích, chờ đến cái mâm to phía dưới chậm dần rồi dừng lại, Mellie kinh hồn chưa định mà phun ra một hơi. Muri làm quá đột nhiên, cô chưa chuẩn bị xong, tim vẫn đập ầm ầm.

Muri đuổi theo, còn hỏi cô: "Chơi vui không?"

Như thế này cũng không thể gọi là chơi vui, nhưng Mellie xác thật cũng chưa từng chơi như vậy, hiện giờ ngẫm lại, trong hoảng sợ còn có chút kích thích.

Cô còn đang do dự không biết có nên gật đầu hay không, Muri đã đè lại cái mâm to, lần thứ hai ném bay cô ở trên mặt băng.

Lần này so với vừa rồi càng thêm kích thích, cô trượt mấy vòng ở trên mặt băng quay vèo vèo về phía trước, đầu choáng váng, lập tức không ngồi vững ngã về phía trước, cả người bị cái đĩa bay to hất văng.

Nếu không phải ôm thảm lông dày, trán của cô phỏng chừng đã bị ngã sưng lên mấy cục u.

Muri thấy cô té ngã, cũng hoảng sợ, nhanh chóng chạy tới lôi cô từ trên tuyết ra.

"Vì sao lại té ngã?" hắn nghĩ trăm lần cũng không ra.

Bởi vì cô không có cảm giác cân bằng tốt như hắn.

Mellie lắc lắc tuyết trên đầu, nhìn thấy Muri có vẻ đầy hưng phấn, cảm thấy khả năng so với cô, chính hắn mới càng muốn chơi cái này.

Cô bò dậy nói: "Tôi không chơi cái này nữa, cậu đến đây đi, tôi đẩy cậu."

Muri cảm thấy cánh tay cô gày nhỏ như vậy đẩy mình không nổi, nhưng vẫn theo lời ngồi ở trên cái mâm xương, lấp tràn đầy cả cái mâm to.

Mellie đứng ở sau lưng hắn, dùng ra sức lực cả người đẩy hắn.

Vừa rồi Mellie nhẹ bẫng bay ra như một mảnh lá rụng, hiện giờ Muri chính là một cục đá nặng chịch, bay không nổi, đẩy mãi mới có thể chậm rãi di chuyển.

Muri quay mặt về phương xa, lẳng lặng cảm thụ tốc độ di chuyển như ốc sên.

Mellie: "Hổn hển –– hổn hển ––"

Muri nghe cô thở phì phò ở phía sau, quay đầu nhìn lại, nửa ngày mới đây được hơn hai mét.

"Chúng ta cùng nhau ngồi." Muri đưa ra kiến nghị, hơn nữa ra sức làm ngay. Hắn đặt Mellie ở phía trước người, vươn hai chân ở bên cạnh, bắt đầu trượt băng.

Trượt thì trược đi được, nhưng tốc độ vẫn cứ rất chậm, cũng không thuận tiện. Càng không ổn chính là lăn lộn một trận như vậy, cái mâm xương không chịu nổi cả hai bọn họ chất lên, bắt đầu rạn ra.

Ngồi một mông xương vỡ, Muri đứng lên, có chút tiếc nuối, hắn còn chưa chơi đủ.

Một lát sau, Muri lại nghĩ ra cách chơi mới, hắn lấy cái thảm lông Mellie vẫn ôm, lót ở trên mặt băng, bàn tay to bạch bạch vỗ lên thảm lông, "Cô lên ngồi ở đây, ta kéo cô đi."

Mellie theo lời ngồi xổm lên, giống một con cáo đỏ ngoan ngoãn.

Muri một tay túm hai góc thảm lông, cũng chưa nói một tiếng đột nhiên chạy vụt đi.

Mellie ngã ngửa người về phía sau, trực tiếp bổ nhào, văng ra ngoài, Muri đã kéo thảm lao đi thật xa, cô ngơ ngác ngồi tại chỗ còn chưa hồi thần.

Mellie: "???" Thế này?

Phát giác trọng lượng trên tay nhẹ đi, Muri lại ném thảm chạy về, hắn còn chưa hết hy vọng với trò chơi này, rất là nghiêm túc mà kiến nghị Mellie, "Cô có thể nằm, sau đó túm lấy lông trên thảm, như vậy không bị ngã."

Mellie cũng cảm thấy là đạo lý này, lần này nhất định có thể.

Cô nằm trên đó, an ổn mà túm lấy những cái lông, hộ một tiếng với Muri: "Rồi!"

Muri nghe được tín hiệu, giống mũi tên bay đi.

Ban đầu kỳ thật vẫn không tồi, Mellie chỉ có thấy những dãy núi băng nhanh chóng lùi lại, nhưng mà Muri hình như càng chạy càng hưng phấn, thật sự quá nhanh, cô có vẻ không túm nổi lông nữa, sau đó, cô cảm giác trong tay không còn gì, tự nhiên như vậy mà tuột ra, vẻ mặt an tường nằm ngã trên nền tuyết.

Mà không cẩn thận làm cô rơi xuống, Muri lại một lần mang theo thảm không chạy ra xa. Lại quay đầu đi tìm Mellie bị đánh rơi.

Muri chạy về, thấy Mellie ngồi đưa lưng về phía hắn ở kia, hai vai run rẩy. Hắn giật mình một cái, nghĩ thầm, không phải là cô ngã đau nên đang khóc?

Thật là đáng sợ.

Bước chân của hắn hơi trầm trọng mà đi đến bên cô, "Cô......"

Lại thấy Mellie ngẩng đầu lên, đầy mặt tươi cười, cô nhìn hắn, thậm chí cười ha hả: "Ha ha ha ha ha!" Muri vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy cô cười đến vui vẻ như vậy. Ngày thường cô cũng cười, cái loại cười làm người ta cảm thấy cô thực tốt, lại không làm người ta cảm thấy cô thực vui vẻ.

Cô giống một con cáo đỏ, không giảo hoạt như cáo khác, còn u buồn hơn.

Muri ngồi xổm bên cô, cùng cô cười một trận.

Một hồi lâu, Mellie dừng cười, cô nhìn lông mình túm trong tay, vứt bỏ đi, chậm rì rì muốn bò dậy, sắc mặt lại bỗng nhiên đau khổ, thấp giọng nói: "Ngã đau rồi, á --"

Muri đáp thảm lông dày lên vai, thuần thục mà bế cô lên, "Vậy không chơi nữa."

Mellie dựa vào trước ngực hắn, xoa xoa đầu và eo mình, "Lần sau lại chơi."

Muri làm bộ mình không muốn chơi, đáp ứng xuống, "Được rồi, lần sau lại nói."

Lúc hắn còn rất nhỏ, ông nội tựa hồ cũng từng cùng hắn chơi loại trò chơi này. Ký ức cũng chỉ ngắn ngủi như vậy, sau đó liền không còn.

Hắn có thể một mình sống sót ở chỗ này, lại không thể có được rất nhiều lạc thú.

Mellie nhìn thấy được sông băng Muri nói.

So với trong tưởng tượng càng thêm mỹ lệ, bởi vì quá thâm thúy, biến thành màu xanh lam mộng ảo, đối lập với hai bên bờ sông màu trắng, rõ ràng đến kinh tâm động phách, tựa như một khối thủy tinh màu lam đọng lại.

Hai người đi bộ chậm rãi dọc theo bờ sông băng, đi trên đường biên giới trong suốt rõ ràng nhất.

Bờ bên kia núi băng cao ngất giống như một con thú tuyết phủ phục thật lớn, vẫn không nhúc nhích nhìn chăm chú vùng băng tuyết này.

Hết thảy đều có vẻ quá sạch sẽ.

Mellie còn muốn đi ở bên bờ sông băng lâu thêm một chút, nhưng thân thể của cô có chút chịu không nổi rét lạnh, bọc thảm còn phát run.

Muri đào một cái động trên núi băng nhỏ gần đó, núi băng này có lẽ đã tồn tại ngàn vạn năm, vô cùng cứng rắn, dưới móng vuốt của Muri, khối băng cứng rắn vỡ vụn ra lạch cạch rớt xuống.

Nhanh chóng đào xong cái động, Muri ôm Mellie chui vào, dùng vụn bằng và tuyết lấp kín cửa, chỉ để lại khe hở nho nhỏ.

Mellie lại về trạng thái mấy ngày mới vừa tiến vào vùng địa cực, nấp ở trong quần áo Muri, dựa vào lông trắng ấm áp chống đỡ rét lạnh.

Hoãn lại rồi, cô giật giật, Muri buông cánh tay ôm cô, lót ở sau đầu, nhìn lên đỉnh đầu.

Trong động tuyết cũng không tối tăm, ngược lại, lớp băng bị cào vỡ chiết xạ ánh sáng lộng lẫy, như là kim cương vụn. Lớp băng nửa trong suốt càng như là sương mù mông lung đọng lại, khóa bọn họ vào giữa.

18 Phương Xa Kêu Gọi

Mellie kéo thảm lông dày, lộ ra đôi mắt, thấy vụn băng sáng lấp lánh trong động, giống như đặt mình trong hang động thủy tinh, lại giống như rong chơi ở ngân hà mỹ lệ.

"Những thứ này là thế nào?" Cô động động đầu, cọ cọ ở ngực Muri một chút.

Muri nâng tay lên, cào xuống một khối băng vụn cho cô xem, Mellie nhìn kỹ thật lâu mới phát hiện trong khối băng vụn có những viên tròn loang loáng thật nhỏ.

"Sau khi ma thú chết thật lâu, xương cốt phân ra, còn sáng lên. Những núi băng này đều đóng băng rất nhiều ma thú chết đi từ xa xăm trước kia."

Cho nên bên trong núi băng cũng không tối tăm, ngược lại bởi vì những vật chất đó khuếch tán, sáng lạn sáng ngời. Đây cũng là lúc trước hắn vô ý phát hiện, muốn mang cô đến xem.

Mellie quả nhiên thích, vươn tay ra đón mấy khối băng. Tay cô đỏ rực một mảnh, so sánh với tay gấu của hắn càng nho nhỏ mềm mại, cầm khối băng trong chốc lát cảm thấy lạnh, lại thả khối băng về trong lòng bàn tay hắn, phát ra thở dài thỏa mãn.

Bên ngoài gió to nổi lên, khe hở chỗ cửa động dùng để thông khí phát ra từng tiếng nức nở phảng phất như có người khóc thút thít.

Thanh âm cũng không đáng sợ, truyền vào trong cái động nho nhỏ này thậm chí có vẻ linh hoạt kỳ ảo, Mellie nghe nghe liền cảm giác cơn buồn ngủ dâng lên.

Lúc cô thiếu chút nữa thì ngủ, cô cảm giác dưới thân Muri động đậy, hắn bị cái gì kinh động bỗng nhiên ngồi dậy.

Mellie lập tức mở mắt ra, thấy hắn đang nghiêm túc nhìn cái khe hở nhỏ, hơi hơi nghiêng lỗ tai giống như muốn nghe cái gì, lỗ tai tròn giật giật.

Cô làm theo nghe tiếng gió bên ngoài, lại cũng chưa nghe thấy gì.

Chờ đến lúc Muri rốt cuộc không động, cô gãi gãi lông trên cổ hắn, "Cậu đang nghe cái gì?

Muri nói: "Có một tiếng gọi kỳ quái, đang kêu gọi ta."

Ở loại địa phương này bị người ta gọi, vậy thật đúng là một chuyện làm người ta sợ hãi.

Mellie ôm chặt thảm hỏi: "Là dạng thanh âm gì, đang gọi tên cậu sao?"

Muri: "Không, là một loại tiếng hô, rất nhiều thanh âm bất đồng, không phải đang gọi ta, nhưng ý tứ là kêu gọi ta."

Năm vừa rồi vào đông hắn cũng ngẫu nhiên nghe được thanh âm như vậy, nhưng đều là mơ mơ hồ hồ không rõ ràng, năm nay thanh âm này rõ ràng hơn nhiều. Hắn đã từng chạy theo truy tìm thanh âm này thật lâu, chạy đến chỗ sông băng xa nhất, nhưng cái gì cũng không tìm được, cuối cùng không thu hoạch được gì mà trở lại.

*

Bọn họ ở bên sông băng một đêm, rồi trở về.

Đang trên đường trở về, Muri lại đột nhiên dừng bước chân, quay đầu nhìn về phía phương xa trống không, lại lần nữa lộ ra tư thể như muốn nghe thanh âm gì.

"Ta lại nghe được thanh âm kia." Muri toát ra một chút buồn rầu.

So với đêm qua nghe thấy còn rõ ràng hơn. Thanh âm này đang hấp dẫn hắn, thúc giục hắn.

Mellie tinh tế phân biệt thanh âm khác trong tiếng gió, vẫn cứ không nghe được gì, nhưng thấy Muri để ý, không khỏi hỏi hẳn: "Thanh âm từ nơi nào truyền đến, bằng không chúng ta đi xem?"

Muri trực tiếp cự tuyệt đề nghị của cô, "Không đi."

Hắn mơ hồ cảm thấy thanh âm kêu gọi này ở nơi thực xa xôi, nó từ chỗ sâu nhất vùng địa cực truyền đến. Hắn chưa từng đi chỗ sâu trong vùng địa cực, nhưng bản năng nói cho hắn, đó là nơi rất nguy hiểm.

Nếu giống như mùa đông, một mình hắn thì không sợ gì, cứ đi nhìn xem là được. Nhưng hiện tại...... hắn nhìn Mellie tóc màu đỏ trong lòng ngực.

Cô là nhân loại yếu ớt, lạnh một chút đã có thể làm cô đông chết, hắn muốn đi chỗ sâu trong vùng địa cực, cô khẳng định không thể đi theo hắn, để cô lại chỗ này mặc kệ, cũng có thể sẽ bị ma thú khác ngậm đi ăn luôn.

Cô thực gian nan nỗ lực mà tồn tại ở chỗ này, hắn không thể cũng không muốn ném cô lại.

Muri quyết định ném thanh âm phiền người này ra sau đầu, không quản đến, như cũ cùng Mellie sinh sống ở hải đăng.

Nhưng mà thanh âm này từng ngày càng thêm rõ ràng hơn, từ bắt đầu đứt quãng, đến không gián đoạn mà vang lên, làm hắn không có cách nào nghỉ ngơi.

Không biết có phải bởi vì thanh âm này ảnh hưởng hay không, Muri cảm thấy khó có thể ức chế nôn nóng.

Khi hắn đi săn thú, gặp phải một con ma thú trung cấp lợi hại. Ma thú trung cấp còn lưu lại vùng địa cực cũng bị thủy triều ảnh hưởng, so với bình thường càng thêm cuồng táo, một khi chiến đấu là không có cách nào dừng lại.

Muri bị nó quấn lên, không thể dễ dàng thoát thân, đành phải cùng nó đánh nhau. Nhìn màu đỏ tươi từ trong thân thể ma thú tràn ra, hắn cảm thấy càng ngày càng hưng phấn, cũng càng ngày càng không thể khống chế chính mình.

Lúc con ma thú rốt cuộc ngã xuống, thân thể đã bị hắn xé nát tung toé.

Muri lấy lại tinh thần, phát hiện mình đang cắn cổ con ma thú, trong miệng một cỗ mùi tanh.

Hắn xoa xoa miệng, cảm thấy kỳ quái. Hắn là hỗn huyết của người và ma thú, ông nội đã sớm nói với hắn, tuy rằng bề ngoài khác với nhân loại, nhưng càng nhiều thời điểm hắn lấy phương thức nhân loại để tồn tại, không thích có khuynh hướng thói quen của loài thú.

Chỉ có lúc còn còn nhỏ, dã tính chưa thuần, hắn mới có thể giống ma thú mà cắn xé con mồi.

Mỗi ngày hắn đều sẽ đi ra ngoài săn thú, chuyện như vậy phát sinh càng thêm thường xuyên. Mỗi một lần, hắn đều có thể càng rõ ràng nhận thấy trong thân thể mình có cái gì đang biến hóa. Huyết mạch xao động thuộc về ma thú sôi trào ở trong thân thể hắn, làm hắn hưởng thụ quá trình săn thú giết chóc.

Ngày này, hắn không mang con mồi mình giết chết về, bởi vì thi thể ma thú đã bị đánh nát nhừ.

Hắn không quá muốn cho Mellie nhìn thấy hình ảnh như vậy.

Trên quần áo dính đầy máu, hắn lăn vài vòng ở trên mặt tuyết cũng không thể trừ bỏ mùi máu tươi, buồn rầu cúi mặt trở về.

Phương xa kêu gọi lại theo gió mà đến, hắn giật giật lỗ tai, bước chân chưa từng dừng lại, cũng không nhìn ra sau, nhanh hơn tốc độ đi đến hải đăng.

Mellie đang luyện tập cung tiễn, cô cầm một tấm da thủ cũ và một ít xương làm bia ngắm, không chỉ luyện tập ở bên trong hải đăng, còn bày bia ngắm ở vùng tuyết bên ngoài để luyện tập.

Bọn họ từ sông băng trở về không bao lâu, vốn dĩ Muri mỗi ngày ra cửa đều không yên tâm, muốn mang theo cô cùng đi, bỗng nhiên để cô một mình tiếp tục ở lại hải đăng. Hắn nói, bởi vì thủy triều ảnh hưởng, bên này ma thú còn lại không nhiều lắm, hải đăng tương đối an toàn, nhưng ma thú hắn săn càng trở nên táo bạo hung mãnh, cho nên không mang cô cùng đi.

Mellie cũng không có dị nghị, liền ở hải đăng nghiêm túc luyện tập cung tiễn. Thiên phú của cô thực tốt, kéo cung bắn tên đã ra dáng ra hình. Mỗi một lần bắn tên, cánh tay của cô đều trở nên càng có lực, mà đôi mắt nhìn càng rõ hơn, xa hơn.

Tiến bộ như vậy vượt qua phạm vi bình thường, thân thể của cô phát sinh biến hóa theo hướng tốt hơn. Cô nghĩ, thân thể này khả năng cất dấu một ít bí mật.

So sánh với cô chính là Muri.

Muri thật sự là người đơn giản, thế giới vùng địa cực đơn giản đắp nặn tính cách hắn, phàm là hắn muốn che giấu bí mật, Mellie đều có thể thông qua quan sát mà phát hiện.

Như là gần đây cảm xúc của hắn có dị thường, còn có thân thể không thoải mái.

"Cậu đã về rồi.... trên người nhiều máu như vậy, quần áo đều bị rách, đi đổi một bộ đi."

"..... A, ừm."

Mellie mở ra cái rương to, từ bên trong tìm quần áo cho Muri. Khoảng thời gian trước hắn mới lần đầu tiên thâm nhập thế giới nhân loại, tiến vào thành trì, nhưng mấy năm trước hắn cũng từng sinh hoạt ở khu vực gần nhân loại, gặp được một ít thương nhân, dùng da thủ đô vật linh tinh trao đổi quần áo với bon họ.

Những quần áo đó, hắn đều là bị rách liền ném sang một bên không quản nữa.

Mellie trước đó vài ngày sửa sang lại tạp vật trong hải đăng, tìm ra một đống quần áo, còn tưởng rằng là chút vải rách, giặt sạch sẽ mới phát hiện đều là quần áo còn tốt, một vài chỗ bị rách khâu lại thì tốt rồi.

Mấy bộ quần áo hơi nhỏ một chút biến thành quần áo tắm rửa của cô. Nhìn mấy bộ quần áo nhỏ đó, cô tưởng tượng bộ dáng lúc trước Muri mặc, hắn còn có lúc nhỏ như vậy, đó mới là gấu con thật sự.

Muri ngồi ở bên đống lửa chờ cô tìm quần áo, đứng ngồi không yên mà gãi phần lưng cùng cánh tay.

Mellie cầm quần áo trở về, "Trên người ngứa sao?"

Muri rầu rĩ lên tiếng. Kỳ thật không phải ngứa, mà là đau.

Từ lúc bắt đầu nghe được loại kêu gọi này, thân thể hắn liền có biến hóa, càng ngày càng rõ ràng.

Vào ban đêm an tĩnh nhất, hắn có thể nghe được thanh âm máu lưu động trong thân thể mình, như là sông ngầm phía dưới lớp băng mãnh liệt lại trầm mặc. Xương cốt đè ép lẫn nhau, giống như khối băng vỡ chạm vào nhau, phát ra động tĩnh làm người ta ê răng.

Toàn bộ vùng địa cực biến hóa, lẳng lặng phát sinh ở thân thể hắn.

Hắn không biết đây là làm sao, tình huống như vậy từ trước chưa bao giờ từng có.

"Ngứa thì tôi giúp anh gãi gãi." Thanh âm Mellie mềm mại vang lên ở bên tai, cô ôm cánh tay hắn, gãi gãi ở chỗ hắn cảm giác đau đớn khó nhịn.

Không thể so với lực đạo của hắn bình thường có thể cào nứt làn da, động tác của cô không nhẹ không nặng, lại rất tinh tế.

Muri vẫn luôn cảm thấy rất khó chịu, nhưng giờ phút này, hắn cảm giác dễ chịu hơn nhiều. Hắn được trấn an, thống khổ tạm thời bình ổn, ghé vào trên đầu gối Mellie, bất tri bất giác nhắm mắt lại đem cằm gác ở trên đùi cô.

Ngón tay Mellie nhẹ nhàng cọ qua một chút vết máu bên miệng hắn còn chưa rửa sạch sẽ, thuận thể chải vuốt lông trên lưng cho hắn. Trong chốc lát, tay cô quấn lên rất nhiều lông trắng.

Cô lặng lẽ lấy những cái lông trắng đỏ xuống đặt sang một bên giấu đi, động tác dưới tay càng nhẹ hơn. Nhưng mặc kệ lực đạo nhẹ thể nào, cô vẫn có thể từ trên người Muri cào ra bó lớn lông trắng.

Đây là lúc lạnh nhất trong mùa đông, hắn sẽ rụng lông vào ngay lúc này sao? Mellie cảm thấy không có khả năng.

Hơn nữa, dưới những đám lông này, cô thấy được chút vết máu chảy ra.

Muri có phải bị bệnh hay không?

Mellie đầy cõi lòng lo lắng mà ôm Muri có thể lấy một địch trăm toàn diệt mấy trăm cường đạo, có thể hung tàn cắn chết ma thú nặng hai tấn, cảm thấy bộ dáng hắn ngoan ngoãn như vậy mà nhét đầu vào trong lòng ngực cô, thật là đáng thương cực kỳ.

Cô cho rằng tình huống sẽ chậm rãi chuyển biến tốt đẹp, nhưng tình huống của Muri từ từ trở nên nghiêm trọng lên, hắn rốt cuộc không thể che dấu biến hóa trên người.

Không chỉ bong ra rất nhiều lông, làn da nứt nẻ đổ máu, còn có móng vuốt và hàm răng của hắn, đều đang nhanh chóng sinh trưởng, làm hắn trở nên càng thêm dữ tợn.

Ra ngoài một chuyến trở về, Mellie đã không rõ máu trên người hắn là đến từ ma thú khác hay là đến từ chính trên người hắn.

Mùi máu tươi nồng đậm gay mũi, răng nanh hắn vẫn giấu đi lộ ra bên ngoài, bên trên treo tơ máu và thịt nát. Mellie nhìn thấy hắn quay đầu chăm chú nhìn cô, trong nháy mắt nổi lên da gà, bản năng cảm thấy sợ hãi.

Ánh mắt hắn là ánh mắt của kẻ đi săn, lạnh băng hờ hững, chỉ có dục vọng mãnh liệt muốn ăn và thích giết chóc.

"Muri." Cô gọi tên hắn.

Chớp mắt một chút, lưng Muri cứng đờ chậm rãi buông lỏng xuống. Hắn phát hiện vết máu bên miệng mình, nâng bàn tay lên xoa xoa, cúi đầu không ra tiếng, cũng không nhìn Mellie.

Mellie lấy ra vải ướt, vươn tay với hắn, "Tôi lau cho anh."

Muri lúc này mới thò tới, để cô chà lau vết máu bên miệng.

Kéo cái cằm ấm áp tràn đầy mùi máu tươi của hắn, tay Mellie có chút run rẩy. Muri nhắm mắt lại, giao cái đầu cho cô, vẫn không nhúc nhích, dường như không phát hiện cô run rẩy.

Qua một lúc, Mellie ôm lấy đầu hắn, cái trán để trên mũi hắn:" Muri, có phải anh sinh bệnh hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro