III-C21-C22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21 Trên Đường

Lướt qua hải đăng, lướt qua dãy núi băng, xuyên qua sông băng màu lam không kết băng, hai người bôn ba ở trên một con đường gió tuyết khắc nghiệt vùng địa cực.

Muri dùng tốc độ nhanh nhất chạy thật lâu, đau nhức trong thân thể hắn đang thúc giục hắn tới chỗ nào đó, cho nên hắn ôm Mellie, ở trên đường cơ hồ là một khắc cũng chưa từng ngừng lại mà đuổi theo thanh âm đó.

Bọn họ tới phía trước một đại dương mênh mông nổi đầy khối băng, xuyên qua nơi này, mới có thể chân chính tới phạm vi chỗ sâu trong vùng địa cực. Khi còn nhỏ lần đầu tiên Muri nghe được thanh âm kia, truy tìm nó chạy đến nơi đây, bởi vì quá mức nhỏ bé không thể vượt qua biển băng này, chỉ có thể trở về.

Lần trước hắn mất đi lý trí, đi theo thanh âm kia chỉ dẫn cũng đi tới nơi này, bị nước biển lạnh bằng ngâm cho thanh tỉnh, nhớ tới Mellie một mình chờ đợi ở hải đăng, cứng rắn kháng cự hấp dẫn bên kia biển băng xoay người trở về.

Hiện giờ, hắn lại một lần nữa đi tới nơi này.

Hắn nhảy xuống nước biển lạnh băng gần chỗ một khối băng nổi, đẩy lại đây, để Mellie bọc thảm lông ngồi ở trên, chính mình đẩy khối băng chở người bơi về phía trước.

Băng nổi lộ trên mặt biển cũng không lớn, nhưng phía dưới thường thường đều rất dày nặng, thậm chí là núi băng lộn ngược trên mặt biển. Trên phiến hải vực này, muốn đẩy băng nổi không thể nghi ngờ là một chuyện khó khăn, cho dù Muri vẫn luôn rất lợi hại, cơ hồ không có gì có thể làm khó hắn, cũng lần đầu tiên lộ ra cố hết sức.

Mellie bọc thảm run bần bật, lúc nào cũng chú ý Muri trong nước.

Mang cô tới đây, hắn gặp nhiều rất nhiều phiền toái, nhưng nhìn qua hắn cũng không hối hận, cô cũng vậy.

Sinh vật có được tình cảm, luôn thích làm một ít lựa chọn sẽ cho mình thêm phiền toái, có người gọi là sai lầm, có người coi là vì vui sướng.

Đẩy mệt mỏi, Muri tạm thời dừng lại, gác cằm ở bên cạnh băng nổi để thở. Mellie thò qua, vuốt mũi và đầu hắn.

Muri lập tức cảm thấy mình lại có sức lực, rất nhiều đau đớn trên người đều có thể xem nhẹ.

Nếu hắn một mình lên đường, đi vào nơi này đại khái sẽ càng thuận lợi, nhưng mà, hắn cũng nhất định sẽ càng thêm thống khổ. Chỉ nhìn trong biển bằng không thấy bờ, cô độc mà mất đi phương hướng, thậm chí mất đi động lực tiến tới, trở nên điên cuồng.

Hiện tại, nhìn thấy chính mình đẩy băng nổi về phía trước, Mellie ngồi ở đó, trong lòng hắn liền có một ý niệm thực kiên định -- mang cô vượt qua nguy hiểm, tới bờ đối diện.

Trong hành trình dài dòng trên biển băng, có mấy lần hắn giống phía trước ngắn ngủi mất đi lý trí, trước khi phát hiện dấu hiệu này, hắn lo lắng mình mất đi lý trí sẽ ăn mất Mellie, vì thể đụng đầu vào một khối băng nổi bên cạnh, đâm khối băng chia năm xẻ bảy, chậm rãi chìm vào trong nước biển thâm lam.

Hắn đồng dạng bởi vì va chạm choáng váng này, chìm vào trong biển. Chẳng qua chìm được một nửa liền tỉnh, bỗng nhiên mở to mắt dùng sức bơi lên trên.

Trong mơ hồ hắn cũng nhớ còn có Mellie ở bên trên, nếu không ai quản, cô sẽ chết.

Mellie ghé vào trên băng nổi thiếu chút nữa chuẩn bị nhảy xuống, thấy hắn từ trong nước chui lên, trong miệng thế nhưng còn cắn một con cá kỳ quái, lắc lắc đầu ở trên mặt bằng, hàm hồ mà nói với cô: "Nơi này còn có cá, cô ăn không?"

Mellie nào còn quản được cá cái gì, lúc trước cô còn tưởng rằng hắn sẽ chết. Muốn khóc lại bị tình huống gấu nhỏ bắt cá này chọc cười, vì thế ôm lấy đầu hắn, vừa cười vừa nhỏ nước mắt lên mặt hắn.

"Không nhanh bơi đi, còn bắt cá cái gì a." Mellie dùng sức nhéo lỗ tai hắn.

Muri động động lỗ tai, biện giải một câu, "Ta không bắt nó, là chính nó đụng phải."

Cá vùng địa cực đều ngốc, động cái liền đâm vào miệng hắn. Gấu nhỏ ủy khuất.

Hắn không có chuyện gì, Mellie kích động mà hôn mũi hắn, Muri lúc này không té ngã, rốt cuộc trong nước cũng không ngã được, hắn chính là không hé răng, bỗng nhiên bộc phát ra sức lực rất lớn, đẩy băng nổi vọt mạnh về phía trước một khoảng.

Hắn còn có một lần là bỗng nhiên mất đi ý thức, Mellie gắt gao bắt lấy cánh tay hắn, làm hắn ghé vào trên băng nổi không đến mức cùng vụn băng chìm vào trong biển.

Hắn được Mellie không ngừng kêu gọi mà tỉnh lại, mơ mơ màng màng liếm liếm mu bàn tay cô đông lạnh đến đỏ bừng, đánh lên tinh thần tiếp tục đẩy cô đi về phía trước.

Mellie cũng có lúc vì quá mức rét lạnh mà mất đi ý thức. Khi đó cô liền ghé vào trên băng, vẫn không nhúc nhích, sắc mặt trắng lạnh giống như ngưng kết một tầng sương, lông mi đều bị đông cứng, dù quấn trong thảm lông thân thể vẫn cứ lạnh lẽo.

Muri một lần cho rằng cô bị đông chết, hắn từ trong nước bò dậy nóng vội mà rửa sạch nước trên người, ôm cô vào trong lòng muốn cho cô ấm áp lên.

Băng nổi dưới thân mất đi phương hướng, thong thả di động, hắn ôm Mellie chờ đợi cô thức tỉnh, tinh tế lắng nghe tiếng trái tim cô mềm mại nhảy lên trong lồng ngực.

Khoảng thời gian đó, hắn cảm giác mình đi trong đêm đen nhánh, trong tay nâng một ngọn lửa mỏng manh, thật cẩn thận, sợ một trận gió thổi tới, ngọn lửa này hoàn toàn bị dập tắt, hắn chưa từng có cảm giác khẩn trương như vậy, đến thở cũng không dám.

Cũng may, cuối cùng ngọn lửa lay động lại chậm rãi lớn mạnh, cô kiên cường mà cháy tiếp.

Phát hiện cô ở trong lòng ngực mình tỉnh táo lại, Muri cao hứng cực kỳ, gác đầu ở trước ngực cô cọ một trận, cũng ở trên băng nổi cùng cô thật lâu.

"Vừa rồi tôi có một giấc mộng." Tỉnh lại Mellie cười nói với hắn, "Mơ thấy cậu nói vùng địa cực ngày mùa hè nở hoa."

Còn mơ thấy một con gấu nhỏ, hắn vẫn là thú non, tuy rằng chỉ có lẻ loi một mình, nhưng hắn lăn lộn ở trên thảo nguyên hoa tươi nở rộ, vô ưu vô lự, khoái hoạt vui sướng.

Muri tỏ vẻ kỳ quái, "Cô cũng chưa từng gặp, sao có thể mơ thấy?"

Mellie: "Nhất định phải gặp mới có thể mơ thấy sao?"

Muri kiên trì: "Đương nhiên, bằng không làm sao cô biết là bộ dáng gì."

Mellie: "Nhưng mà, tôi có thấy rất nhiều hoa, tôi cảm thấy hoa và hoa đều không khác nhau lắm. Trước kia trong nhà tôi còn trồng rất nhiều hoa kim tước, cậu gặp hoa kim tước chưa?"

Hai người nói rất nhiều đối thoại như vậy.

Dù thân thể và năng lực mạnh yếu khác nhau, nhưng bọn họ có thể rõ ràng cảm giác được, bọn họ đều dựa vào nhau, chống đỡ nhau.

*

Giữa biển băng, có một mảnh băng nổi kết thành khối lục địa, họ ở nơi đó dừng lại tu chỉnh, ăn một bữa ăn chín khó có được, tử tế ngủ một giấc.

Mellie ngủ lâu rồi, không ngủ nữa, nằm ở trong lòng ngực Muri nhìn sao trên bầu trời. Địa phương này tàn khốc rét lạnh nhất, có được cảnh đẹp mỹ lệ kinh người nhất.

Sao sáng ngời dệt thành một dải ánh sáng, màn đêm thâm sắc, trải bối cảnh màu lam tím.

Phía dưới là biển phủ kín vụn bằng, bầu trời là biển phủ kín sao.

Đất trời rộng lớn không ngừng lan tràn ra ngoài, trong tưởng tượng vô biên vô hạn, trên thế giới hết thảy ở chỗ này đều trở nên thuần túy.

Đặt mình trong ở thế giới rộng lớn như vậy, cô vốn nên cảm giác được con người nhỏ bé và tịch mịch, nhưng mà.... Muri quá mệt mỏi, thanh âm hô hấp có chút vang, vì thể cô không cảm giác được tịch mịch như vậy, chỉ nhịn không được đi tìm quy luật trong tiếng hắn thở.

Hắn cho cô mượn ấm áp quá có cảm giác tồn tại.

Bọn họ rốt cuộc vượt qua biển tràn đầy vụn băng, "Lục địa" bên kia biển băng vượt qua bọn họ tưởng tượng.

Nước biển lưu động màu lam dần dần biến thành thể rắn, tới một cái giới hạn, tảng băng nổi đã không thể tới gần hơn, nó đụng phải khối băng cứng rắn trong suốt, nước biển ở đó kết thành một mảnh lục địa hoàn chỉnh.

Hải dương màu xanh biển và bờ băng, ở giữa còn có một tầng miếng băng mỏng mảnh nhợt nhạt màu xanh lục, lớp băng nơi đó có thể cho Mellie dẫm lên đi qua, nhưng Muri thể trọng càng nặng dẫm lên, nửa thân mình đều sẽ chìm xuống.

Mellie đành phải một mình đi phía trước, đi đến vị trí an toàn chờ đợi, Muri ở phía sau vùng vẫy bò lên trên bờ.

Hai người đạp lên trên bờ băng, đi vào một thế giới khiết tịnh trong suốt.

Ở chỗ này, tuyết đọng rất ít, chỉ tồn tại cột băng nhô lên phía trên, trên mặt đất không có tuyết đọng, chỉ có một tầng khối băng thật dày, cúi đầu xem có thể nhìn thứ phía dưới khối băng.

Còn giữ lại hình dạng dòng nước chuyển động đã bị đông lạnh, lớp băng hiển lộ ra hoa văn đặc thù, trong băng đọng lại bọt nước phảng phất như bầy cá.

Mellie đạp lên mặt băng, mặt băng đặc biệt trong suốt, cô có thể nhìn xuống phía dưới 10 mét.

Muri dắt cô, cũng thực hiếm lạ mà cúi đầu nhìn, hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

"Nơi này đóng băng một con cá." Muri phát hiện con cá kỳ quái này trên lưng còn có bốn cái cánh nho nhỏ, "Ta chưa thấy loại cá này." "thật sự...Đây là đóng băng khi nào?" Mellie đi về phía trước, bỗng nhiên bị dọa nhảy dựng, lui ra phía sau một bước đánh vào trên người Muri.

Ở lớp băng phía trước con cá kỳ quái kia, còn một con lớn hơn nữa bị đóng băng, chiều dài ít nhất hơn mười mét, một cái miệng khổng lồ mở ra ở phía trên, giống như tùy thời đều sẽ phá băng mà ra, một ngụm nuốt người phía trên vào bụng.

Mellie nhìn rõ đến mỗi một cái răng nanh trong miệng khổng lồ của nó đều xem rõ ràng, còn có cái mồm to màu đỏ tươi có nếp uốn hoa văn, sinh động đến làm người ta sợ hãi.

"Chúng ta đi vòng qua." Cô nói.

Murị thực cảm thấy hứng thú, siết eo cô trực tiếp dẫm lên, còn đứng ở giữa cái miệng khổng lồ nhìn xuống xem. Chân Mellie vốn nâng lên đỉnh đạp lên mặt bằng, dù thế nào cũng không chịu dẫm thật.

Đi qua cái miệng khổng lồ, vùng bằng đằng sau mới là nơi thật sự thần kỳ, nơi này lớp băng trong suốt đọng lại động vật lớn lớn bé bé, cách một khoảng là có thể nhìn thấy, không chỉ cá, còn có động vật khác.

Những động vật này vì sao bị đông lại ở chỗ này? Nơi này hình thành đã bao lâu? Đó lại là những động vật gì, đều là ma thú sao? Mellie có rất nhiều nghi vấn, nhưng vùng băng yên tĩnh cổ xưa bất biến nơi này sẽ không trả lời câu hỏi của cô.

Một người một thú đi trên vùng băng một thời gian, lần đầu tiên nhìn thấy sinh vật tồn tại. Muri so với Mellie phát hiện sớm hơn, hắn dừng lại, ôm Mellie đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn về phương hướng nào đó.

Bên kia di động tới đây một tòa núi tuyết trắng, phía sau núi tuyết lớn còn có một núi tuyết nhỏ.

Chờ bọn chúng đến gần, thấy rõ ràng đó vốn không phải núi tuyết, mà là một lớn một nhỏ hai con...... gấu.

Bọn họ lớn lên rất giống Muri, lông càng thêm xoã tung tuyết trắng hơn một ít. Con gấu nhỏ, thân hình so với Muri hơi lớn hơn một chút, nhưng nhìn so với Muri sống tốt hơn nhiều, trên người da lông sạch sẽ, mặt tròn lại béo, tư thái nhàn nhã.

Mellie nhìn nhìn lại Muri này có chút chật vật, lông đều mất đi ánh sáng, bỗng nhiên cảm thấy hắn bị rất nhiều ủy khuất, có chút đáng thương.

Muri không có tâm tư như cô, hắn phản ứng giống như bình thường gặp ma thú khó đối phó, tiến vào trạng thái cảnh giác chiến đấu hung ác. Thấy gấu nhỏ tò mò quan sát hắn, lộ ra vẻ mặt hung ác, dọa con gấu nhỏ đó dán chặt vào con gấu to phía trước.

Gấu to hình thể bằng năm lần gấu nhỏ quay đầu nhìn Muri, không có phản ứng gì.

Mellie cảm thấy ánh mắt kia rất giống ánh mắt nhân loại, nhìn Muri chính là người lớn nhìn trẻ con.

Con gấu con lại đâm đâm chân gấu lớn, gấu lớn liền phát ra thanh âm có chút không kiên nhẫn nói: "Mau một chút, con một đường cọ tới cọ lui, đều sắp không đuổi kịp." Gấu con ngao một tiếng, "Con không phải cuối cùng, theo kịp."

Chờ bọn họ đi xa, Mellie bắt lấy vai Murị, kinh ngạc cảm thán mà nói với hắn: "Bọn họ..... có thể nói chuyện!"

Muri không biết cô ngạc nhiên cái gì, "Ta cũng biết nói chuyện."

22 Hồ Ngọc Lục Bảo

"Ta cũng biết nói chuyện." Muri vẻ mặt kỳ quái.

Mellie lập tức không biết nên nói gì. Ở trong lòng cô, Muri từ ban đầu chính là nhân loại, dù diện mạo không quá giống, cô cũng vẫn luôn coi hắn như là tồn tại giống hệt mình, hắn là gấu nhỏ đặc biệt, dù có một con gấu khác diện mạo giống hệt xuất hiện thì cũng không giống hắn.

Muri không nhất định cô phải trả lời, thuận miệng nói xong liền bế cô lên đi theo phía sau hai con gấu, bảo trì một khoảng cách nhất định đi về phía trước.

Mellie hỏi hắn: "Bọn họ cùng tộc với cậu sao?"

Muri: "Không biết, có thể."

Từ khi hắn có ký ức đã không biết cha mẹ mình là ai, không biết mình từ đâu ra, lớn như vậy cũng chưa từng gặp cùng tộc.

Hiện giờ tới gần thanh âm kỳ quái kia, hắn loáng thoáng hiểu ra một ít gì đó, hắn sắp thành niên, cần đi vào nơi này, mới có thể thành công vượt qua kỳ nguy hiểm cuối cùng. Nếu không, hắn sẽ không thể chịu đựng nổi sinh trưởng nhanh chóng của kỳ thành niên, da thịt vỡ nát mà chết, dù may mắn không chết, cũng sẽ biến thành quái vật hình thể dị dạng, điên cuồng thích giết chóc.

Cho nên cho dù hắn là một ma thú hỗn huyết lưu lạc bên ngoài, một mình lớn lên, truyền thừa tồn tại trong huyết mạch cũng sẽ chỉ dẫn hắn đi vào nơi này.

Bọn họ đi về phía trước, trừ một đôi gấu lớn nhỏ nhìn như là mẹ con, lại thấy ba con nữa, hai lớn một nhỏ, con gấu con đó cũng được chiếu cố rất tốt, ánh mắt linh động như là trẻ con chân chính. Nó phát hiện phía sau có Muri và Mellie cùng đi theo xa xa, ý đồ tới cẩn thận nhìn xem, bị hai con gấu to túm lấy.

Càng đi về phía trước, nhìn thấy càng nhiều gấu, đếm nhanh một chút đã có hơn ba mươi con.

Đám gấu này hội tụ thành một đội ngũ giống như dãy núi nhỏ, giữa mỗi một tổ hợp lớn nhỏ đều duy trì khoảng cách nhất định, cũng không giao lưu với nhau.

Mellie cảm giác được Muri khẩn trương và cảnh giác, hắn vẫn luôn giấu cô vào trong lòng ngực, không cho cô lộ ra một chút, giống như sợ những đám gấu thật lớn đó sẽ đột nhiên hung tính quá độ xông tới ăn cô.

Xác thật có khả năng, Mellie nghĩ, bọn họ ở chỗ này chân chính là dị loại.

Cũng may những con gấu đó không có ý tứ để ý đến các cô, bọn họ còn chưa đến đích, vẫn cứ cần xuyên qua một mảnh mặt băng vô ngần.

Đột nhiên, Mellie phát hiện con gấu lớn phía trước nhất biến mất ở đường chân trời, liên tiếp, đội ngũ hàng đầu không ngừng biến mất. Xa xa Muri chạy nhanh theo vài bước, đuổi ở phía sau một con gấu lớn cuối cùng, thấy bọn họ "biến mất" như thế nào.

Hóa ra phía trước thế nhưng là một cái hồ thật lớn, đám gầu đều theo mặt bằng gần như vuông góc kia trượt xuống.

Con gấu nhỏ đi ở phía sau không muốn xuống, có chút cọ xát, gấu lớn không kiên nhẫn mà ôm nó vào trong ngực, che chở nó trượt xuống.

Muri đi ở cuối cùng, cũng không thèm nhìn mẹ con gấu, cẩn thận quan sát những con gấu đã trượt xuống trước, thấy bọn chúng không có việc gì, đã chấn chỉnh đội ngũ bắt đầu lên đường, liền chọn nơi có độ dốc hơi thấp một ít, không chút do dự ôm Mellie nhảy xuống --

Mellie che miệng miễn cho mình kêu ra tiếng.

Muri không có thể tích như những con gấu lớn, hắn trượt được một nửa liền bởi vì quán tính mà ngã ra. Hắn phản ứng lại, nhanh chóng cuộn Mellie ở trong ngực, cả người cơ hồ cuộn tròn thành một quả cầu.

Mellie duỗi tay ôm hắn, miệng cắn thảm lông, gắt gao nhắm mắt lại vượt qua đoạn xóc nảy.

Trượt xuống đến mặt bằng phía dưới cùng, Muri mở ra tứ chi cuộn tròn, lấy Mellie được khóa lại bên trong ra.

Mellie ngồi ở trên bụng hắn, cả người lảo đảo lắc lư đầu óc choáng váng.

Bọn họ lăn xuống với tốc độ quá nhanh, nháo ra động tĩnh có chút lớn. Gấu con ở phía trước hắn kia chậm một bước mới được gấu mẹ mang xuống, vừa vặn trượt tới gần bọn họ.

Gấu con ghé sát vào nhìn Mellie, "A, cô là nhân loại sao?"

Vừa mới dứt lời, Muri bạo khởi, một cái tay gấu đánh vào trên mũi nó, đánh nó phát khóc. Đánh khóc còn chưa xong, lại muốn lộ ra hung tướng cảnh cáo nó tránh xa một chút.

Con gấu con ủy khuất mà trở lại bên mẹ, Mellie có chút lo lắng con gấu lớn kia sẽ tới giáo huấn Muri.

Gấu lớn nhìn cũng chưa nhìn bọn họ, trực tiếp mang theo gấu con khóc nức nở đánh cho một trận, xem như vậy tựa hồ là ghét bỏ đứa nhỏ không có tiền đồ.

"Hừ." Muri không cao hứng mà hừ một tiếng, lại cẩn thận dấu Mellie đi.

Hắn không yên tâm bất kì ma thú nào tiếp cận Mellie, cùng tộc hắn cũng không tin, ý đồ tới gần Mellie chính là khiêu khích hắn.

Những con gấu lớn thể tích khổng lồ, nhưng hắn rất rõ ràng, mình cũng không sợ bọn họ.

Tới nơi này, đám gấu đã rất gần chung điểm, phía trước là vài toà núi màu trắng, vây kín một thứ hình dạng tam giác.

Ngoài núi có một vòng nước màu đỏ cam vờn quanh, bọn họ cần vượt qua con sông đỏ này.

Gấu lớn phía trước đều tự giác đội gấu con của mình lên đỉnh đầu để qua sông, sông cũng không sâu, không thể trùm đến đỉnh đầu bọn họ, bởi vậy đám gấu con được đội trên đỉnh đầu không dính một chút nước sông mà bình an đi qua.

Ở chỗ này duy nhất một gấu nhỏ không có gấu lớn dẫn dắt trợ giúp chính là Muri.

Hắn học những con gấu lớn đó, để Mellie cũng ngồi ở trên đầu mình, sau đó thử dò vào sông đỏ.

Vừa vào con sông đỏ này, Muri liền cảm giác được da thịt mình giống như bị nước sông ăn mòn xé rách.

Nước sông có tính ăn mòn, chỉ có ma thủ thành niên cao cấp da lông cứng cỏi mới có thể chịu đựng nổi, gấu trắng tuổi nhỏ còn chưa thành niên, lớp da so với da ma thú có dày hơn cũng không ngăn cản được ăn mòn như vậy.

Nhưng Muri nhịn xuống, hắn cắn răng, tận lực giơ Mellie lên trên mặt nước.

Đoạn ở giữa hơi sâu một chút, Muri lập tức bị nước sông tràn đầu, chân Mellie cũng theo đó ngâm vào nước. Trong nháy mắt đau đớn làm Mellie kêu lên một tiếng, chân bởi vì đau mà run rẩy lên.

Muri không nghe thấy, nhưng đột nhiên hắn động thân, lại đẩy cô lên mặt nước, về sau cũng không để cô lại đụng vào nước sông nữa. Thật vất vả lên bờ, hắn lắc lắc nước trên người, ôm Mellie đuổi kịp những con gấu đó.

Mellie ghé vào trên vai hắn, nhìn hắn mỗi một chân dẫm xuống, đều sẽ ấn ra trên mặt đất một mảnh màu đỏ. không phải nước sông màu đỏ, là trên người hắn đang đổ máu.

Cô cắn răng không ra tiếng, chỉ dùng tay nâng nước mắt không ngừng rớt xuống, tựa như vừa rồi chịu đựng chân đau.

Muri vẫn phát hiện, thấy cô nước mắt ràn rụa, chú ý thấy chân cô ướt, còn tưởng rằng cô đau chân, nâng chân cô lên nhìn.

Mellie thở không nổi, nghẹn ngào nói: "Tôi không có việc gì..... Là cậu, cậu đang chảy máu."

Muri vẻ mặt khó hiểu, an ủi cô: "Chảy máu mà thôi, ta sẽ không chết, cô yên tâm."

Khi hắn còn nhỏ vì săn thú lấp đầy bụng, dù bị trọng thương cũng không có việc gì, tuy rằng vừa rồi có chút đau, nhưng hắn mới không bỏ vào trong mắt, hắn chính là lợi hại nhất!

Mellie cảm thấy giọng mình nghẹn cái gì, nói không nên lời, từ trong túi áo lấy ra một miếng đường cuối cùng, nhét vào trong miệng Muri, lại ôm đầu hắn, sờ soạng một hồi lâu mới cảm thấy trong lòng hơi dễ chịu hơn chút.

Muri dùng đầu dụi dụi cô, ngọt đến nheo đôi mắt, cảm giác còn có thể lại đi vào trong sông bơi một vòng.

Bên kia bờ sông dãy núi màu trắng xếp thành tam giác không phải núi tuyết, Mellie thấy trên vách núi đá đọng từng cục tuyết trắng và bụi đất, dính chút nêm nếm, nếm được đầy miệng vị mặn vừa khô vừa sạn.

Đây là núi đá trắng.

Một vùng nước màu lục lam được núi đá trắng vây quanh ở giữa, màu xanh lục đó giống như màu đôi mắt Mellie, làm Muri cảm thấy thân thiết. Hắn lập tức cảm thấy nơi này thực không tồi.

Bên bờ hồ xanh phỉ thúy có không ít cục đá trắng lớn lớn bé bé nằm rải rác, trên đó ngồi một ít gấu trắng lớn. Nguyên lai trừ bỏ một đội hơn ba mươi con gấu lớn nhỏ, nơi này đã tới trước không ít gấu trắng khác.

Tới nơi này rồi, không cần nhóm gấu lớn thúc giục, những gấu nhỏ đó một đám vui sướng mà chạy vào hồ xanh, chìm xuống đáy nước.

Muri vẫn đi cuối cùng, hắn cũng có thể cảm giác được hồ xanh hấp dẫn mình, nhưng muốn hắn để Mellie một mình ở bên ngoài, đặt ở trong nhiều gấu lớn như vậy, hắn không yên tâm.

Hắn do dự mà ôm Mellie đổi tới đổi lui ở chung quanh hồ, có chút nôn nóng.

Mellie từ trong lòng ngực hắn giãy giụa nhảy xuống, đẩy hắn vào trong hồ, "Muri, anh mau đi, chỉ còn một mình anh"

Muri bị cô đẩy vào trong hồ, quay đầu nhìn cô.

Mellie: "Tôi ở chỗ này chờ anh, bao lâu đều sẽ chờ."

Được cô bảo đảm, Muri đi vào hồ, giống những con gấu nhỏ đó biến mất ở trong hồ nước màu lục lam. Mellie ngồi xổm bên hồ nhìn thật lâu, nhưng cảnh tượng phía dưới thấy không rõ cái gì, cô chỉ có thể giống những con gấu to đó ngồi ở trên một khối đá màu trắng nhỏ hơn người ở bên bờ hồ, lẳng lặng chờ đợi.

Mặt hồ bình tĩnh không gợn sóng, gấu lớn khác cách cô rất xa, bộ dáng bất động, không chú ý sẽ cho rằng bọn họ cũng là từng khối đá tảng.

Nơi này nhiệt độ so với bên ngoài còn cao hơn rất nhiều, thảm lông cô cũng không cần, cởi ra đặt ở một bên.

Mellie xuất thần mà ngồi tại chỗ, ánh mắt ngưng tụ trên mặt hồ.

Cô cảm giác mình bị ai nhìn chăm chú vào, đột nhiên quay đầu, nhìn thấy cách đó không xa một con gấu lớn xoay đầu nhìn mặt hồ. Không bao lâu, cô lại cảm giác được một phương hướng khác truyền đến cảm giác nhìn chăm chú, xem qua, bên kia một con gấu trắng đồng dạng ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Cô xác định, những con gấu lớn này đang lặng lẽ nhìn cô.

Bởi vì nơi này chỉ có một mình cô không bình thường, bọn họ đại khái tò mò về cô.

Mellie một mình ở nơi nhiều gấu lớn như vậy cũng có chút chột dạ, cô yên lặng cảm giác tồn tại hạ xuống thấp nhất, không làm ra một chút động tĩnh.

Chậm rãi, những gấu lớn đó không chú ý cô nữa, chuyên tâm chờ động tĩnh trong hồ.

Sâu trong hồ nước, mọc rất nhiều cỏ màu vàng kim. Muri đi vào muộn nhất, nhưng động tác của hắn thực nhanh, thấy những đồng loại đều đang tìm cỏ màu kim sắc để ăn, hắn lập tức học theo.

Trong hồ cỏ nước kim sắc không phải rất nhiều, hơn nữa đã bị những con gấu tới trước chiếm cứ đại bộ phận, đặc biệt có một con đơn độc chiếm cứ một mảng lớn, so với gấu khác nó đã trưởng thành hơn rất nhiều, thân hình bành trướng hai ba lần.

Muri bay thẳng đến chỗ nó.

Hồ nước trở nên càng thêm vẩn đục, thậm chí trên mặt nước còn có thể ẩn ẩn nhìn thấy huyết sắc phía dưới, có thể thấy được phía dưới chiến đấu kịch liệt.

Nhóm gấu lớn đều an tĩnh đợi, không trộn lẫn vào vị thành niên đánh nhau, chỉ có Mellie khẩn trương mà túm cung của mình, sợ Muri bị thương đánh không thắng những con gấu khác.

Muri thành công cướp đoạt mảng cỏ kim sắc lớn nhất kia, cũng có gấu khác muốn học hắn tới cướp đoạt, lại bị hắn không khách khí mà một chân đá ra.

Đồng tộc mà hơi thở có chút kỳ quái này thật là quá hung! Mỗi một gấu con bị hắn đánh đều thể nghiệm được thế giới thành niên tàn khốc.

Bọn họ là ma thú cao cấp, trời sinh có được lực lượng cường đại, sinh tồn ở chỗ sâu trong vùng địa cực, hiếm có thiên địch, đại bộ phận ma thú gấu trắng trước khi thành niên đều rất ít tự mình động thủ săn bắt, làm sao đánh thắng được Muri kinh nghiệm phong phú.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro