VI-C21-C22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

21 Giải Khóa (Một Người Máy Hoang Dã ....)

Tốc độ bùng phát của bệnh trùng hút máu lập tức tăng nhanh gấp mấy lần, cái loại thống khổ thối rữa thân thể trong thời gian ngắn, khiến Tần Minh Hồi nhịn không được phát ra một tiếng kêu thảm thiết, ôm cánh tay cuộn mình trên mặt đất.

01 toàn bộ cứng lại rồi. Bàn tay đang duỗi ra ngay cả một cái cử động nhỏ cũng không dám, trên người hắn có rất nhiều mảnh vụn màu xám trắng, chỉ cần động một chút sẽ rơi xuống.

Đợi đến khi Tần Minh Hồi vất vả lắm mới hoàn hồn lại từ cơn đau nhức, phát hiện tình huống của 01, mới miễn cưỡng từ trên mặt đất đứng lên, di chuyển đến xa xa, thở dốc một hơi nói với 01:

[01, không sao đâu. ]

01 từng bước một quay người rời xa cô, đi đến hồ nước gần đó tự rửa sạch mình một lần. Chờ khi hắn trở lại, hắn phát hiện tiểu tiểu thư đã mất đi ý thức, nằm ở dưới bụi cây hô hấp mỏng manh.

Người máy ngồi xổm bên cạnh bụi cây, dùng bàn tay thật lớn của mình tới gần cô gái cuộn tròn, đem cô cùng thảm cỏ mềm mại dưới thân cô cùng nhau nâng lên. 01 cứ như vậy nâng tiểu tiểu thư của mình, không biết nên làm cái gì bây giờ.

Hắn rà quét tình huống thân thể của cô, tinh tường biết trạng thái của cô đang chuyển biến xấu. Bởi vì hắn không có tri thức chữa bệnh, hắn chỉ am hiểu công kích. Tiểu tiểu thư thêm cho hắn rất nhiều công năng cùng trình tự, nhưng không có thứ nào có thể giúp hắn giải quyết khốn cảnh trước mắt.

Không biết đã qua bao lâu, Tần Minh Hồi giãy dụa tỉnh lại, cô cảm giác một mảnh mơ hồ trước mắt chậm rãi rõ ràng, mặc dù thân thể không khỏe, cô vẫn bị đôi mắt to lớn gần trong gang tấc làm cho giật nảy mình.

"...... 01?"

Tần Minh Hồi phát hiện mình nằm trên lòng bàn tay khép lại của 01, người máy khổng lồ của cô bày ra một động tác tự kỷ, hắn đem đầu vùi giữa hai đầu gối, nâng cô lên ngực và bụng, cứ như vậy dùng một tư thế kỳ quái giấu cô lại, cũng nhìn chằm chằm cô.

01 giống như một cục đá không có phản ứng.

Tần Minh Hồi giật giật tay, chạm vào ngón tay cong lên của 01, khối sắt lớn này mới chậm rãi ca ca ca cử động.

[Tiểu tiểu thư. ]

[01 không biết phải làm gì bây giờ. ]

[01 không có chương trình liên quan. ]

Tuy rằng giọng nói của hắn vẫn như vậy, nhưng Tần Minh Hồi nghe được trong lòng giật thót, không chút nghĩ ngợi liền an ủi hắn: "Xin lỗi a, 01, dọa anh rồi, hiện tại ta không sao. "

[Không có không có việc gì, tình huống của tiểu tiểu thư rất không tốt. ]

01 ngay thẳng mà hồi phục nói.

"01, không phải nói như vậy." Tần Minh Hồi nghiêng đầu phun ra một ngụm máu, bị hắn chọc cho có chút muốn cười, "An ủi người bình thường là phải nói bản thân không có việc gì, đây là một loại lời nói dối thiện ý lừa gạt người khác, sẽ làm cho người nghe cảm thấy thoải mái một chút. "

[Nhưng 01 sẽ không bị tiểu thư lừa dối, 01 có thể rà quét.]

Tần Minh Hồi liền nhìn cái cục sắt cộc lốc này thở dài.

Cô còn tưởng rằng mình có thể sống lâu thêm một thời gian, không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn như vậy. Cái sào huyệt của huyết trùng đó, sau khi cô hít vào thứ khí mà nó phun ra kia, nhanh chóng làm trầm trọng thêm tình trạng của cô.

Vấn đề cái chết đã đến trước mắt, khiến cô phải bắt đầu suy nghĩ sớm về cuộc sống sau này của 01.

Bởi vì vẫn luôn rất rõ ràng về chuyện mình tất yếu sẽ tử vong, hơn nữa cô đi vào thế giới này chính là bởi vì một lần tử vong, cho nên cô đối với cái chết của mình cũng không có sợ hãi như vậy, hơn nữa làm cho chính cô cũng kinh ngạc chính là, giờ phút này so với tình trạng thân thể của mình, càng thêm lo lắng cho cuộc sống sau 01.

Một khi cô không còn nữa, sau này 01 làm cái gì bây giờ, hắn sẽ giống như trước đây sẽ luôn ngủ đông sao?

"01, chương trình học tập và cảm xúc của anh vẫn không mở ra sao?" Cô không nhịn được hỏi thêm một tiếng nữa.

Nếu có thể mở hai chương trình này, có lẽ 01 có thể thoát khỏi cô, độc lập tự chủ mà sinh hoạt.

[Đúng vậy, tiểu tiểu thư, không có mở ra.]

Tiểu tiểu thư rốt cục lại mở mắt, lại có thể cùng hắn nói chuyện, 01 cảm giác tốc độ vận hành của mình cũng nhanh hơn gấp mấy lần, hắn dùng bàn tay nâng tiểu tiểu thư, không mục đích đi về phía trước. Hắn biết hiện tại nên rời xa sào huyệt của huyết trùng, để tiểu tiểu thư tránh xa nguồn nguy hiểm khiến bệnh tình của cô trở nên trầm trọng hơn.

Đây là lần đầu tiên hắn tự chủ hành động dưới tình huống Tần Minh Hồi không có hạ mệnh lệnh liên quan.

Tần Minh Hồi không thể chú ý tới, hiện tại toàn thân cô đều đau đớn kịch liệt, cô không thể không thông qua đối thoại với 01 để phân tán sự chú ý, giảm bớt loại thống khổ này. Lúc trước cô còn nghĩ tới đợi đến khi bệnh nặng không có biện pháp, liền thử suy nghĩ của ông lão ở lô-cốt, thông qua máy móc thay thế bộ phận trên thân thể để trì hoãn tốc độ phát bệnh.

Hiện tại cô mới hiểu được, vị lão nhân kia mạnh mẽ đến cỡ nào. Hiện tại cô đã đau đến không thể tự nói chuyện, chứ đừng nói là đứng dậy làm thí nghiệm liên quan.

"01, vạn nhất ta chết, anh liền đi tìm cái quốc gia máy móc kia đi." Tần Minh Hồi suy nghĩ xong nói. Nếu thực sự cô xuất hiện ngoài ý muốn, cô phải để cho 01 có một mục tiêu.

[Được, tiểu tiểu thư, 01 dẫn tiểu tiểu thư đi tìm quốc gia máy móc.]

Tần Minh Hồi tưởng tượng một chút bộ dáng mình nằm trong quan tài bị 01 mang theo đi khắp nơi, cảm thấy như vậy tựa hồ cũng không tệ. Không đúng, nhiễm trùng hút máu cho dù biến thành thi thể cũng sẽ công kích người, cho nên vẫn phải đốt thành tro cốt mang theo. Cô nghĩ, vô thức nhìn thấy cánh tay của mình, lập tức không nỡ nhìn thẳng mà rời đi ánh mắt.

Không được, thật đáng sợ, không dám nhìn!

"Còn nữa, 01 anh không cần giết người, gặp phải người xấu liền nhanh chóng chạy, dù sao cũng không ai có thể đuổi kịp anh."

[Được rồi, tiểu tiểu thư, 01 chạy rất nhanh.]

"Anh phân biệt rõ cái gì là người xấu sao?" Tần Minh Hồi có chút hoài nghi.

"Gặp phải người không có ác ý cũng không cần chạy, giao lưu nhiều với người khác, có thể học được nhiều thứ hơn, nói không chừng ngày nào đó có thể mở ra chương trình mới."

*

Sau một hồi nói chuyện, Tần Minh Hồi không những không cảm thấy yên tâm, ngược lại cảm thấy càng ngày càng lo lắng.

Nói đến sau này, Tần Minh Hồi cũng không nhớ rõ rốt cuộc mình đang nói cái gì, thân thể suy bại làm cho cô mệt mỏi không chịu nổi.

[Tiểu tiểu thư sẽ chán ghét 01 sao?]

Tần Minh Hồi khép hờ đôi mắt, nỗ lực bảo trì thanh tỉnh: "... Cái gì? "

[01 đem một thứ đồ vật kỳ quái đặt lên trên người tiểu tiểu thư, bệnh tình của tiểu tiểu thư tăng thêm, 01 làm chuyện sai lầm.]

Tần Minh Hồi: "Không phải, là ta tự mình hít vào loại khí này, cũng là ta muốn đi bên kia xem, không phải lỗi của 01... Ta không chán ghét 01, ta ở trên thế giới này, yêu 01 nhất..."

[Tiểu tiểu thư yêu 01? ]

"Ừm, ta rất yêu 01..." Tần Minh Hồi nói xong liền lần nữa hôn mê.

Cô không nghe thấy một âm thanh gợi ý tiếp theo.

[Đinh —— điều kiện đạt thành —— mở khóa phần mới ——]

Trung tâm bảo thạch màu xanh biếc khảm trước ngực Tần Minh Hồi tản mát ra một trận ánh sáng nhu hòa.

[Đinh —— đạt được điều kiện thăng cấp, bắt đầu thăng cấp ——]

Chuyển động đi bộ của người máy khổng lồ dừng lại.

Hậu trường của hắn đột nhiên mở khóa chức năng mới, đồng thời dung lượng hữu hạn của hắn nháy mắt mở rộng vô số lần, hình thức vận hành cũng đã xảy ra thay đổi. Trong hậu trường của hắn, vô số đường hình cây phức tạp nối liền với nhau liên tiếp sinh trưởng, vô hạn mô phỏng bộ não con người.

Trong thế giới mới mở ra vô tận này, lẳng lặng nằm một tấm hình, bên trên lưu lại là lời nói của hai người chế tạo ra 01.

[Tiến hóa đại não nhân loại, bắt đầu từ học tập.—— Tần Bá Dị]

[Tình ái của người máy, trở thành nhân loại. —— Tần Nhạc Đan]

[Tiểu tiểu thư, chương trình học tập và cảm xúc của 01 đã được mở ra. ]

01 báo cáo xong, phát hiện tiểu tiểu thư của mình đang ngủ, cô không nghe thấy. Đành phải an tĩnh lại, chờ cô tỉnh dậy lần nữa rồi lại nói cho cô nghe tin tức này.

Nhưng mà cô ngủ thực sự lâu lắm, 01 mang theo cô đi ra ngoài rất xa cô vẫn chưa tỉnh. 01 cứ như vậy rà quét hết thảy xung quanh, bỗng nhiên, hắn lại phát ra một tiếng 'đinh' nhắc nhở.

[Tiểu tiểu thư, 01 rà quét đến cơ sở dữ liệu chứa đựng bản đồ.]

Tiểu tiểu thư còn ngủ, không đáp lại lời hắn. 01 quyết định một chút, quyết đoán mang theo cô thay đổi phương hướng, đi tới miền núi non bên kia. Miền núi non bên đó, cùng địa hình bản đồ trong cơ sở dữ liệu bảo mật của khối rubik trùng hợp đến 98%.

Sau khi nâng cấp 01 tự nhiên mà làm ra hành động. Hắn đi về phía dãy núi kia, hơn nữa rốt cục đem tiểu thư một đường nâng ở trong tay bỏ vào trong phòng điều khiển.

01 bước vào một khu rừng nguyên sinh, đi qua đầm lầy đầy cá sấu cùng cự mãng cuốn quanh rừng cây. Một đám ong giết người khổng lồ bị hắn kinh động xoay tròn quanh hắn, đáng tiếc với khối sắt này không có biện pháp, chỉ có thể oán hận lưu lại một ít gai đuôi rồi bay đi.

Hiểm địa mà người bình thường không cách nào thông qua, bị 01 dễ dàng xông qua, hắn rất nhanh tới gần chân núi bị một con sông lớn ngăn cách, lại bị một tòa núi cao vây quanh.

Mở ra công năng phi hành bay qua sông lớn cuồn cuộn đến bờ bên kia, dừng lại trước một khu rừng, đang chuẩn bị tiếp tục leo lên núi, 01 quét đến gần đó có một con người.

Đó là một ông lão đội mũ rơm, đứng bên cạnh bờ ruộng kinh ngạc nhìn hắn, sờ xoạng một phen cái trán bóng loáng, lẩm bẩm: "Ngoan ngoãn, đây là... một con người máy hoang dại? "

Ở bên chân ông lão này, đi theo một con trâu, chẳng qua từ màu da của nó cùng với ánh mắt khác thường có thể thấy được, đây cũng không phải là trâu thật, mà là một con trâu bằng máy, thậm chí trên người nó còn mang theo rất nhiều công cụ canh tác quái lạ.

"Vĩnh gia gia, cẩn thận kẻ xâm lược từ bên ngoài, xin hãy ngồi trên người Đại Hoàng, Đại Hoàng mang người chạy trốn." Con trâu kia miệng phun tiếng người.

Ông lão bỏ qua nó, chỉ chạm vào đầu của nó, ngửa đầu tiếp tục quan sát 01: "Người máy này cải tạo không tồi."

Một chiếc máy bay hình tròn to bằng bàn tay bay đến bên cạnh ông lão, bên trong truyền ra một giọng nói hơi nóng nảy: "Tần Bác Vĩnh! Ông già rồi si ngốc sao, nhìn thấy người ngoài không biết gửi tin nhắn cho chúng tôi đầu tiên!"

Ông lão cười ha hả nói: "Đừng khẩn trương mà, tôi đây không phải càng xem càng cảm thấy thủ pháp chế tác này có chút quen mắt. Người máy hoang dã này dường như không phải là hoang dã, nói không chừng người quen biết đã trở lại thì sao."

Rất nhanh, hơn mười chiếc máy bay hình tròn tụ lại đây, vây quanh 01 từ trên xuống dưới quét hắn một lần, 01 cùng một chiếc phi hành đối diện, đem nó quét ngược một chút, ghi chép cấu tạo của nó lưu trữ vào cơ sở dữ liệu. Đó cũng là kho học tập của tiểu tiểu thư, hắn cảm thấy tiểu tiểu thư thích nghiên cứu một vài thứ kỳ quái sẽ thích cái này.

Không lâu sau, lại có một đám người tới. Nhóm người này chỉ nhìn bề ngoài mà nói độ tuổi trung bình ít nhất trên bảy mươi tuổi, một nhóm người già như vậy lại xúm lại xoi mói 01.

"Cấu tạo quả thật rất giống với người máy của chúng ta, nhìn cái bản vẽ rà quét này." Một lão thái thái từ máy bay kéo xuống một cái hình chiếu, bên trên biểu hiện cấu tạo bên trong 01.

"Ngực nó có một phòng điều khiển, rà quét không được." Một lão nhân chắp tay sau lưng nói.

"Bên trong có người?" Lão thái thái nghiêm mặt hoài nghi nhìn chằm chằm 01, vỗ vỗ tay, mặt đất phía sau trong nháy mắt vươn ra vô số họng pháo nhắm thẳng vào 01, "Nghe đây, mặc kệ ngươi là ai, tới nơi này có mục đích gì, đều mau lăn ra đây cho ta!"

"Ai da ai da, Huệ a, chúng ta rất nhiều năm nay cũng chưa từng tới người ngoài, thật vất vả mới có người tới, bà cũng đừng vội hô đánh hô giết a."

Một đám lão nhân lão thái thái vội vàng ngăn cản bà ấy.

Nếu như trước kia bị họng pháo nhìn chằm chằm như vậy, 01 đã sớm mở ra trạng thái phòng ngự thuận tiện lộ ra họng pháo trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch. Nhưng bây giờ, hắn quét biểu hiện của mọi người, phân tích, mở miệng nói: "Xin chào, xin hỏi có bác sĩ hay không, tiểu tiểu thư của tôi yêu cầu trị liệu."

Các lão nhân một trận kinh ngạc, Huệ thái thái cầm vũ khí cười khẩy: "Tưởng chỗ chúng ta đây là bệnh viện miễn phí sao! Còn chưa từng có người nào có thể đến chỗ chúng ta chữa bệnh! "

*

Tần Minh Hồi mở mắt ra, cô cảm thấy thân thể rất thoải mái, trên người cũng không còn đau nữa.

22 Quốc Gia Người Già ( Không có Tần Minh Hồi, Hắn Chỉ Là Cái Máy Giết Chóc .....)

Ánh mặt trời xuyên qua những ô kẻ trên đầu chiếu xuống dưới, từng chùm ánh sáng rơi xuống trên người cô. Tần Minh Hồi liếc mắt một cái nhìn thấy cánh tay mình đang quấn băng gạc, cảm giác thoải mái trên thân thể làm cho cô có chút không rõ tình huống.

Nếu nhớ không lầm, hình như cô đang trong tình trạng bệnh trùng hút máu chuyển biến cực kỳ xấu đi, còn có 01...

Nghĩ đến đây, trong đầu cô vang lên thanh âm của 01.

[Tiểu tiểu thư, chào buổi sáng.]

Tần Minh Hồi nghiêng đầu nhìn một bên giường, nhìn thấy cái đầu to lớn của 01 bịt kín ở cửa phòng, từ trong khung cửa lộ ra một nửa đôi mắt. Cái này, có chút khôi hài?

Ý thức được 01 ở bên cạnh, mình cũng không chết, Tần Minh Hồi lộ ra biểu tình "Cảm tạ trời đất". Quá tốt rồi, hình như cô đã được cứu!

Nhưng, nơi này là chỗ nào? Tần Minh Hồi hỏi: "01, đây là nơi nào?" "

Cô nhìn thấy một cái bình hoa ở ngăn tủ cạnh mép giường, bên trong cắm hoa rất thanh lịch rất tinh tế, phù hợp với thẩm mỹ của cô. Trong phòng bài trí ngắn ngọn nhưng không đơn sơ, hiển nhiên một loại cuộc sống sinh hoạt tinh xảo.

[Tiểu tiểu thư, bọn họ nói nơi này là 'Lão nhân quốc'. ]

Tần Minh Hồi vuốt ve cánh tay từ trên giường ngồi dậy: "Lão nhân quốc? Làm sao anh tới được đây, chẳng lẽ là dẫn tôi đi lung tung gặp được người tốt bụng sao? "

[01 rà quét đến dãy núi gần đó, cùng bản đồ từ khối rubik màu bạc của tiểu tiểu thư có độ trùng khớp rất cao, cho nên mới tới nơi này.]

"Đang đang đang ——" bên ngoài truyền đến tiếng gõ sắt thép, một ông lão ở bên ngoài hô: "Tránh ra chút tránh ra chút! Đừng che cửa, chúng ta không thể vào được! "

01 dịch chuyển, nhường chỗ mở cửa, Tần Minh Hồi nhìn thấy bên ngoài là bầu trời xanh mênh mông vô bờ, có những chú chim nhỏ từ bên ngoài bay qua, căn phòng này dường như ở trên trời cao.

Hai người già một nam một nữ đứng trên một cái máy phi hành có lan can, được nâng từ bên dưới lên, một người mang theo nụ cười, một nghiêm túc, bước vào phòng.

"Uống." Lão thái thái nghiêm túc đặt chai nhỏ với ống hút trước mặt cô, nói ngắn gọn.

Tần Minh Hồi nhịn không được nhìn lão thái thái này hai lần, từ đáy lòng sinh ra một loại cảm giác thân thiết. Loại khí chất nghiêm mặt cao không thể phản này, cùng hai vị lão thị nữ trước kia từng dạy cô rất giống nhau, vừa cao ngạo lại hung dữ.

Thấy cô chỉ nhìn mình bất động, lão thái thái càng hung dữ thêm hai phần thúc giục: "Sợ cái gì, còn sợ ta đầu độc ngươi sao!"

Tần Minh Hồi hồi tưởng lại tình hình lúc ở nhà cũ ở trước mắt lão thị nữ làm bài tập, theo bản năng cầm lấy bình ngoan ngoãn uống, uống một ngụm thiếu chút nữa bị ghê tởm đến nôn ra. Lão thái thái sớm đã dự liệu hô to một tiếng: "Đây là thuốc rất quý giá không được nôn! "

Cố nén nuốt xuống, Tần Minh Hồi nếm thử tư vị chua đắng trong miệng, nhăn mặt lại.

Lão gia gia cười tủm tỉm thì vươn tay ra: "Nào, đứa bé ngoan, ăn một miếng kẹo."

Tần Minh Hồi tiếp nhận kẹo: "..." Cho nên cảnh tượng hài hòa lại tự nhiên này đến tột cùng là như thế nào, vì sao thái độ của lão gia tử này giống như cô là vãn bối nhà mình?

"Nếu ta đoán không sai, cháu xác thực là hậu bối của chúng ta." Lão gia tử phảng phất như có thể nghe thấy tiếng lòng cô, vẻ mặt tự nhiên mà nói.

Tần Minh Hồi dùng thời gian một giây đồng hồ, tổng hợp hết thảy, ở trong đầu làm một cái phỏng đoán hợp tình hợp lí nhất: "Mẹ của cháu là Tần Nhạc Đan hoặc là cha của bà ấy Tần Bá Dị là người từ nơi này đi ra ngoài? Nơi này là quốc gia máy móc trong truyền thuyết đúng không?

Vấn đề trước cô đã sớm đưa ra kết luận, còn vấn đề phía sau, vừa rồi hai vị lão nhân này cưỡi một cái phi hành khí đi lên, đồ vật kia cô chưa từng nhìn thấy ở thế giới bên ngoài, giống 01 như đúc thuộc về đồ vật chế tạo siêu chuẩn, hơn nữa 01 nói rằng tìm thấy nơi này là bởi vì địa hình ăn khớp với bản đồ trên khối rubik màu bạc --- sự tình rất rõ ràng.

Nếu không phải như vậy cô sẽ biểu diễn ăn sống 01 ngay tại chỗ.

"Quả nhiên là Tần Bá Dị a." Lão gia tử vẻ mặt vừa cao hứng, nhưng cũng bi thương, "Hắn hiện tại hẳn là không còn nữa rồi."

Tần Minh Hồi: "Đúng vậy, ông ấy đã sớm không còn, cháu chưa từng gặp ông ấy, mẹ cháu cũng đã sớm qua đời. "

Lão thái thái mặt hung dữ hỏi: "Một đứa trẻ như ngươi đã mở ra người máy như vậy chạy loạn bên ngoài sao?"

Tần Minh Hồi không biết vì sao bà ấy tức giận như vậy, gật gật đầu hỏi: "Hai ông bà là? "

"Ta là Tần Bác Vĩnh, cháu nói Tần Bá Dị là em họ của ta, cháu gọi ta Vĩnh gia gia là được rồi." Ông ấy nói xong chỉ chỉ lão thái thái bên cạnh, "Đây là chị gái ruột của Bá Dị..."

Lão thái thái ngắt lời ông ấy, nói với Tần Minh Hồi: "Cháu gọi ta là Huệ nãi nãi là được. "

Bà ấy giống như nhịn một chút, lại không nhịn được, mắng to: "Tần Bá Dị cái thứ chó kia! Từ nhỏ đã không đáng tin cậy, bảo hắn đừng đi ra ngoài, nhất định phải đi ra ngoài, vừa đi liền không có tin tức, không bao giờ trở về nữa! Đi ra ngoài thì thế nào, chết sớm, cháu mình cũng không bảo vệ được, dưỡng thành một đứa trẻ mồ côi, đúng thật là thứ vô dụng! "

Tần Minh Hồi nhìn biểu tình hung ác của bà ấy, ở một bên tìm kiếm, lấy ra một cái khăn tay xếp chồng ở trên giường đưa qua.

Lão thái thái mắng chửi, trong mắt không ngừng mà lăn xuống nước mắt.

Lão thái thái nhận lấy khăn tay, lau nước mắt liền xoay người rời đi.

Lão gia tử thấy bà ấy đi rồi, vẫn để một bàn tay sau lưng đứng ở bên mép giường, thần sắc từ ái: "Hài tử, cháu có thể tìm được nơi này thật không dễ dàng, không cần sợ, ngoan ngoãn ở đây dưỡng bệnh một chút, bệnh này cũng không cần lo lắng, Vĩnh gia gia cam đoan với cháu, cháu khẳng định có thể sống đến bằng tuổi với ta."

Tần Minh Hồi kinh hỉ: "Vĩnh gia gia mọi người biết làm thế nào để trị cái bệnh trùng hút máu này? Vừa rồi cháu uống chính là thuốc điều trị trùng hút máu?"

Vĩnh gia gia: "Bệnh này không có biện pháp trị tận gốc, là Huệ nghiên cứu ra một loại thuốc có thể làm chậm sự phát tán của bệnh, chỉ cần uống thuốc đúng giờ áp chế, sẽ không có vấn đề gì lớn. Mấy năm nay chúng ta đều ở lại đây như vậy. "

Phản ứng đầu tiên của Tần Minh Hồi chính là ở khu vực an toàn nhìn thấy những người bị nhiễm bệnh trùng hút máu, nhưng không đợi cô hỏi, Vĩnh gia gia thật giống như hiểu được cô muốn nói gì, ôn hòa nói: "Thuốc này trân quý, chế tác không dễ dàng, không có biện pháp cung cấp quá nhiều người."

Ngụ ý là không có khả năng mở rộng ra ngoài.

"Bác Vĩnh, đứa bé tỉnh rồi?"

"Huệ làm sao vậy, vừa rồi thấy bà ấy tức giận đến mức vừa lẩm bẩm vừa đi đến ruộng rau, rau ta trồng đều bị bà ấy chà đạp hư hết rồi."

"Ông có hỏi ra hay không, hài tử nhà ai?"

"Tổng cộng cũng chỉ có những người này rời đi, khẳng định là hậu bối nào đó trong đó mà, là ai cũng không kém, dù sao cũng là hậu bối của chúng ta."

Ngoài cửa lại có rất nhiều người tới, Tần Minh Hồi liếc mắt một cái, tất cả đều là lão gia gia lão thái thái, làm cô nhớ tới "Lão nhân quốc" lúc trước 01 trả lời.

Nếu ở một nơi luôn khép kín, hơn nữa nhân số không nhiều lắm, thì sau nhiều thế hệ, mọi người đều có quan hệ huyết thống, mà loại tình huống này chỉ có thể dẫn tới những đứa trẻ không hề khỏe mạnh ra đời, vì thế chỉ còn lại có những lão nhân cũng là một chuyện đương nhiên. Tần Minh Hồi hoài nghi nơi này không có người trẻ tuổi, chỉ có những người già này.

01 vẫn luôn ngồi xổm ở bên ngoài, chờ nói cho tiểu tiểu thư biết mình đã mở ra chương trình mới, lại bị các cụ già mới tới đẩy đến một góc, chỉ lộ ra hơn nửa đôi mắt.

" Xem ra cháu cũng tò mò, ngủ không nổi nữa, dứt khoát cùng các gia gia nãi nãi đi ra ngoài nhìn xem, chúng ta dắt cháu tham quan quê nhà một chút." Vĩnh gia gia nói.

Các lão nhân đều ngạc nhiên nhìn cô, nhìn thái độ đều không tồi, bọn họ tựa hồ rất quen với máy móc phụ trợ, Tần Minh Hồi thấy bọn họ có xe thay cho đi bộ, có người dùng loại phi hành khí nhỏ tốc độ phi hành chậm chạp, bên cạnh có người có quả cầu cơ giới biết bay đi theo, phía trên biểu hiện nhiệt độ thời gian, tựa hồ còn có chức năng theo dõi tình trạng thân thể.

Chờ đứng ở cửa, nhìn xuống phía dưới, Tần Minh Hồi càng cảm thấy không kịp nhìn. Nơi này là một bãi đất bằng phẳng bị núi non vây quanh, kiến trúc trên mặt đất không nhiều lắm, nhưng phần lớn đều rất kỳ quái, xây dựng giống như đĩa bay hoặc phi thuyền của người ngoài hành tinh, ngược lại căn phòng cô tỉnh lại, giống như một cây nấm mọc trên vách núi, trên dưới chỉ có thể dựa vào loại phi hành khí này.

"Nào, hài tử, đi cùng xe của ta đi xuống."

Tần Minh Hồi cự tuyệt, cô vẫy tay với 01 bị mọi người chặn phía sau, 01 đưa tay đến dưới chân cô, cô đỡ ngón cái của 01 đứng ở bàn tay hắn bảo hắn đưa mình xuống đất.

Vĩnh gia gia thấy thế cười ha hả: "Ta nhớ Bá Dị từ nhỏ đã nói muốn làm đại người máy, còn nói muốn làm một người máy lớn hơn thủ đô Ruise của chúng ta. Không được a, người máy này còn hơi nhỏ chút. "

Tần Minh Hồi nhìn 01 cao lớn, như thế này còn nhỏ?

Hỏi rõ tên cô, có một lão gia tử hứng thú bừng bừng hỏi cô: "Minh Hồi à, cháu đối với người máy cảm thấy hứng thú sao? Cảm thấy hứng thú Ngôn gia gia còn có rất nhiều người máy, có thể cho cháu chơi a."

"Thôi đi, người máy của ông hình dạng kỳ quái một chút cũng không đẹp, tiểu cô nương tuổi này thích những thứ đáng yêu." Vĩnh gia gia nói, "Ta đã làm rất nhiều máy móc chim chó nhỏ mèo nhỏ ..."

"Lời không thể nói như vậy, ông chỉ thích làm máy móc động vật, vậy có ý nghĩa gì, động vật thật sự không thú vị hơn so với mấy thứ đồ vật chết đó của ông? Ta thấy hài tử khẳng định thích những người máy hình người mà Lệ Trạch làm hơn." Có một lão thái thái giải thích với Tần Minh Hồi, "Bà Lệ Trạch của cháu làm rất nhiều người máy có bề ngoài giống nhân loại, bà ấy là bậc thầy điêu khắc, bà ấy làm người máy đều có thể dùng giả đánh tráo với thật! Chờ lát nữa bảo bà ấy dẫn cháu đi xem kho cất giữ!"

Vĩnh gia gia không hài lòng, chen vào nói: "Ta đã làm một con đại bàng máy móc, có thể đưa cháu bay nha, ta gọi nó xuống dưới cho cháu xem."

Ông ấy lấy ra một cái còi thổi một tiếng, một chấm đen trong nháy mắt từ trên núi cao bay xuống, lướt tới đỉnh đầu bọn họ, đậu trên cánh tay Vĩnh gia gia. Con đại bàng máy móc này dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng nội liễm, hình thể không lớn nhưng phá lệ thần khí, sau khi mở rộng ra hai cánh khổng lồ lớn gấp đôi đại bàng bình thường, sau khi co rút lại nhìn qua chính là cỡ nhỏ bình thường.

Vĩnh gia gia điểm vào bụng đại bàng máy móc, cắm một đầu còi vào cái cổng lộ ra, thao tác một trận sau đó rút chìa khóa treo trên cổ Tần Minh Hồi nói: "Đại bàng máy móc này tặng cho Minh Hồi làm lễ gặp mặt. "

Con đại bàng máy móc kia ngẩng đầu lên, ánh mắt rà quét Tần Minh Hồi, từ trên người Vĩnh gia gia di chuyển đến trên vai Tần Minh Hồi. Trọng lượng của nó nhẹ nhàng, có chút ngoài dự liệu của Tần Minh Hồi.

Thấy Vĩnh gia gia tặng lễ gặp mặt, những người còn lại cũng nhớ tới chuyện này, nhao nhao mở miệng nói muốn tặng cái gì, có người móc đồ trên người ngay tại chỗ, có người còn đang suy nghĩ, cần phải đưa một cái lễ vật không giống người thường, trường hợp cãi cọ ầm ĩ.

Bị các trưởng bối nhiệt tình vây quanh, Tần Minh Hồi có chút ứng phó không kịp, bỗng nhiên cảm giác thân thể nhẹ nhàng, nàng bị 01 từ giữa bảy tám lão nhân gia nâng lên! 01 nắm lấy cô, đặt cô trong tay, che cô bằng một lòng bàn tay khác.

Hắn nói với các lão nhân đang trợn mắt há mồm:

[Không cần làm tiểu tiểu thư của ta sợ, cô ấy sẽ sợ hãi. ]

Tần Minh Hồi cũng bị động tác đột nhiên của 01 làm cho giật nảy mình.

Cô bước xuống từ lòng bàn tay 01, mỉm cười cự tuyệt người máy của các lão nhân: "Cháu có 01 là tốt rồi, nếu cháu thích người máy khác, 01 sẽ khổ sở."

Có một lão gia tử kỳ quái: "Máy móc là công cụ hỗ trợ sinh hoạt của chúng ta, cháu đem nó trở thành người? Máy móc sẽ không cảm thấy không cao hứng, chúng nó không có cảm xúc."

Tần Minh Hồi: "01 không giống vậy, anh ấy sẽ càng ngày càng giống con người, sau này cũng sẽ có được tình cảm. "

Tần Minh Hồi vẫn tin tưởng như vậy, cô và 01 sớm chiều ở chung lâu ngày, không ai hiểu rõ hơn cô về chỗ thần kỳ của 01.

01 cuối cùng đã được cơ hội nhắc tới việc này.

[Tiểu tiểu thư, chương trình học tập và cảm xúc của 01 đã được bật. ]

Tần Minh Hồi sửng sốt, không để ý nói chuyện với người khác, bò đến phòng điều khiển 01 xem xét tình huống cụ thể.

Giao diện điều khiển của hắn đã thay đổi hoàn toàn! Thêm hai biểu tượng, một cái giống như hình dạng của đại não, một là hình trái tim, chỉ là Tần Minh Hồi phát hiện mình không có quyền hạn sửa chữa xem xét hai chương trình này.

Về hai cái chương trình thần bí này, Tần Minh Hồi duy nhất nhớ đến chính là hai câu nói của Tần Bá Dị cùng Tần Nhạc Đan.

"Người máy trong tình yêu của con người, sẽ biến thành con người." Nhìn thấy những lời này, cô nhớ tới lúc trước khi mình ngất đi tựa hồ là đã nói qua yêu cái gì đó, chẳng lẽ nói... Bật hai chương trình này đơn giản như vậy? Nói yêu là đủ?

--- Đương nhiên không phải như thế.

Bên cạnh cái danh chìa khóa tình yêu, càng quan trọng hơn là sự biến hóa bên trong hậu trường ảo. Chỉ có ai đó sẵn sàng coi một người máy là con người để dạy cho hắn cảm xúc, mới khiến hắn có khả năng lấp đầy cái hậu trường ảo kia, đạt thành điều kiện giải khóa.

Trong bộ phim điện ảnh, hoặc là nói trong quỹ đạo của thế giới ban đầu, 01 đã không được mở khóa. Không có Tần Minh Hồi, hắn chỉ là một cái máy móc giết chóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro