Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dương Hin

Dũng sĩ?

Loại người tính tình quái gở, nam không ra nam, nữ không ra nữ như Joyce cũng được coi là dũng sĩ sao?

"Em thật sự là Dương Hi hả? Vậy chị đã mất tích 12 năm sao?"

Ninh Ninh không thể tin hỏi. Cô không ngờ bản thân đã mất tích lâu như vậy.

"Chị đã nói là sẽ không bỏ rơi em mà, cũng chưa bao giờ làm trái với lời thề."

Cô cũng không giãy giụa nữa, bắt đầu kể lại những chuyện mình đã trải qua trong quãng thời gian không có cậu.

"Còn em thì sao?"

Cô kể nhiều đến nỗi miệng đắng lưỡi khô, đối với chuyện của Dương Hi lại càng vô cùng hứng thú.

Dương Hi im lặng một lúc, vẫn ôm cô như cũ chậm rãi nói.

"Khi chứng kiến cảnh thảm sát dã man bên trong sơn trại, tôi vô cùng lo lắng nhưng không tìm được bóng dáng chị. Tôi cảm thấy bản thân khi đó thật bất tài vô dụng. Tôi tưởng rằng chị đã bỏ rơi tôi để lựa chọn người khác. Tôi như phát điên tìm chị khắp thành Dương Quang, nhưng dù làm cách nào cũng không tìm được. Vì thế tôi lao vào tập luyện. Tôi muốn hoàn thành sứ mệnh mà chị giao cho tôi, tôi muốn chứng minh cho chị thấy là lựa chọn tôi không phải là một sai lầm..."

Cậu nói một cách bình tĩnh, như thể đang kể câu chuyện của người khác nhưng Ninh Ninh nghe xong lại cảm thấy có chút đau lòng. Vượt cấp khiêu chiến với ma thú và những kẻ mạnh, chắc hẳn đó là một cuộc hành trình rất khó khăn đối với cậu.

Không ngờ sau này lại có thể tìm được cô, cậu tìm được người Joyce phái theo dõi mình, lần theo manh mối lại tìm được cô.

"Thời điểm đánh vào lâu đài của Lambert, tôi thấy chị ngủ say trên giường hắn. Lambert nói 12 năm trước chị chọn hắn. Hai người ở chung lau ngày chị đã yêu hắn, đã trở thành người của hắn rồi. Tôi không tin, thấy chị vẫn nằm yên không nhúc nhích, tôi liền mang chị đi. Không nghĩ tên kia dám lén hạ ma pháp khiến chị ngủ suốt 12 năm!"

Khi nói những lời này, giọng nói cậu ẩn chứa sự tức giận bị đè nén. Ninh Ninh cảm thấy trong lòng ấm áp, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào lưng cậu để trấn an.

"Không cần để ý tới anh ta, người đó chúng ta không cần nhọc lòng quan tâm. Nhưng với thực lực hiện tại của em... em có thể khiêu chiến Ma Vương không?"

Đây mới là điều mà cô quan tâm nhất.

Dương Hi dựa vào vai Ninh Ninh, trong mắt cậu loé lên tia sáng kì lạ.

"Đương nhiên rồi, tôi vẫn luôn đợi chị có thể chứng kiến ​​tôi thành công."

Ninh Ninh nghe vậy mới nhớ ra, nhiệm vụ của cô là: Chứng kiến dũng sĩ đánh bại Ma Vương.

May mắn là cô được Dương Hi cứu ra, nếu không khi Dương Hi đánh bại Ma Vương nhưng cô không có mặt ở đó thì điểm hệ thống cho chắc chắn sẽ không cao, mà điểm số thì trực tiếp quyết định đạo cụ cô có thể mua, quyết định độ khó của nhiệm vụ tiếp theo, thậm chí trực tiếp quyết định thắng bại.

"Chị xin lỗi vì đã để em một mình nhiều năm như vậy. Chị nghĩ bây giờ chúng ta lập tức lên đường đi tìm Ma Vương, em thấy sao?"

"Đương nhiên rồi, nữ thần điện hạ của tôi."

Cuối cùng Dương Hi cũng chịu buông cô ra, nửa quỳ trước mặt cô, ngoan ngoãn cụp mắt xuống.

Ninh Ninh đi theo Dương Hi, trước kia cô dẫn cậu đi tìm nơi tu luyện, bây giờ cậu là người dẫn cô đi tìm Ma Vương.

Ninh Ninh nhìn Dương Hi đi phía trước mình, chứng kiến cậu từ đứa trẻ trưởng thành thiếu niên, hiện giờ lại trong một đêm từ thiếu niên biến thành một người đàn ông cao lớn, trong lòng có chút xúc động.

Trong 12 năm qua có vẻ cậu sống rất tốt, không biết từ đâu tìm được một chiếc xe ngựa, cậu để cô ngồi vào trong xe, đưa cô đi một đoạn vào thành. Lính canh ngoài cổng thành cũng không dám ngăn cản kiểm tra người trong xe.

Ba chữ "Thành Dương Quang" trên lá cờ tung bay trong gió trên tường thành.

Ninh Ninh cảm nhận được xe ngựa xóc nảy một chút sau đó dừng lại. Tấm rèm được Dương Hi mở ra, cậu đưa tay đỡ cô ra khỏi xe.

Trước mắt cô là một tòa lâu đài màu trắng, toàn bộ lâu đài không có một bóng người. Dương Hi dẫn Ninh Ninh vào trong một căn phòng ở cuối hành lang trên tầng hai của lâu đài.

Cánh cửa nặng nề bị cậu dễ dàng mở ra. Ninh Ninh nhìn căn phòng màu trắng đẹp đẽ, sững sờ tại chỗ.

Phòng này nhìn là biết phòng của con gái. Nhưng trên đường đến đây đừng nói phụ nữ, ngay cả một bóng ma cũng không thấy nữa là.

"Đây là nhà ở đế quốc của tôi, phòng này tôi đặc biệt chuẩn bị cho chị."

Dương Hi chu đáo giải thích cho cô.

"Không phải là em nghĩ chị...vứt bỏ em sao? Tại sao còn chuẩn bị phòng?"

Ninh Ninh nghi hoặc nhìn cậu.

"Tôi tin chị sẽ trở về, mà chị nhất định sẽ không rời khỏi tôi, đúng không? Cho nên nơi nào tôi cũng thiết kế một căn phòng như vậy, để khi chị quay về có thể ở."

Hai người ăn cơm tối xong, Ninh Ninh liền tắm gội chuẩn bị trở về phòng ngủ, nếu không lựa chọn đi ngủ, cô sẽ khó để vượt qua thời gian ban đêm nhàm chán này.

Phòng tắm vô cùng xa hoa, thậm chí có thể coi là đẳng cấp hoàng gia. Hạn chế duy nhất là nó ở tầng một, hơi xa phòng cô.

Ninh Ninh tắm rửa xong, tóc còn có chút ướt, cô mặc một chiếc váy ngủ ren màu trắng, khoác khăn tắm đi về phía phòng mình.

Sau khi đến đây, cô phát hiện Dương Hi đã chuẩn bị rất nhiều quần áo cho cô, mỗi bộ quần áo đều vừa vặn với dáng người, cả về kích thước lẫn kiểu dáng. 

Bởi vì không thể thường xuyên đến chỗ đông người nên Ninh Ninh sau khi đến thế giới này rất ít khi mua quần áo. Bản thân cô cũng không biết số đo chính xác của mình, nhưng Dương Hi lại có thể tính toán chính xác như vậy, chuyện này có gì đó kỳ quái.

Ánh sáng trong lâu đài vào ban đêm hoàn toàn nhờ nến và đuốc.

Hành lang ban ngày trông cực kỳ xa hoa bây giờ lại trông có vẻ hơi đáng sợ dưới ánh đuốc.

Ninh Ninh hơi sợ bóng tối, cô bước chân trần lên tấm thảm dày, cố gắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào dưới chân, từng bước đi về phía phòng mình.

Đột nhiên trước mặt xuất hiện một bóng đen, Ninh Ninh nhìn thấy một bóng người cao lớn dưới ánh đuốc.

Ninh Ninh giật mình, suýt chút nữa hét lên, lại nghe thấy giọng nói của người kia.

"Chúc ngủ ngon, nữ thần của tôi."

Cậu dịu dàng nói, dường như không nhận thức được vị trí cậu đang đứng doạ người như thế nào.

"Em làm chị sợ chết khiếp!"

Ninh Ninh lẩm bẩm, hung hăng liếc cậu một cái.

"Xin lỗi vì sự thô lỗ của tôi"

Dương Hi sững sờ, sau đó hạ người quỳ xuống. Ninh Ninh nhìn hành động của cậu có chút sợ hãi, tiến lên một bước muốn đỡ cậu đứng dậy, không nghĩ tới cậu lại bò đến trước mặt cô trong tư thế quỳ lạy, sau đó......

Ninh Ninh ngơ ngác vẫn nửa cúi người, cảm giác được đôi môi của cậu hôn lên chân trái của mình.

Từng hơi thở phả vào mu bàn chân cô, chỗ cậu vừa hôn như nóng lên, Ninh Ninh dường như cảm thấy một luồng điện chạy thẳng lên đỉnh đầu.

Như chạm phải thứ gì nóng bỏng, cô đột nhiên lùi lại hai bước, mặt đỏ bừng.

"Em em em......em làm cái gì vậy hả!? Em tại sao...... tại sao lại có thể..... chỗ này rất bẩn!"

Cô không thể tin tưởng nhìn Dương Hi vẫn như cũ quỳ rạp dưới đất, trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói gì bây giờ.

"Tôi xin lỗi vì sự thô lỗ của mình, Catherine Christian yêu quý, sao chị có thể bẩn được? Chị là sự hiện diện thiêng liêng, thuần khiết nhất trên thế giới này!"

Đôi mắt cụp xuống của Dương Hi hơi nheo lại, nếu không Ninh Ninh sẽ nhìn thấy vẻ say mê trong mắt cậu.

Ninh Ninh nghẹn một lúc lâu không biết nên nói gì trong tình huống này. Những người ở thế giới này đều cho rằng —— tất cả những gì của thần đều là thánh khiết.

Cô vẫn không hiểu nổi loại sùng bái mù quáng này. Những ngày tháng không có cô bên cạnh Dương Hi cũng bị những người khác đồng hoá rồi sao? Rõ ràng khi còn nhỏ cậu không phải như vậy mà??

Cô chỉ đành lúng túng nói: "Em em em....em cũng nên đi ngủ sớm đi, ngủ ngon."

Dứt lời liền vội vàng chạy về phòng mình.

Dương Hi không nói gì, hắn vẫn giữ nguyên tư thế trước đó, gần như quỳ rạp xuống đất. Sau khi nghe thấy tiếng cửa đóng lại, cậu búng tay, ngọn đuốc trong hành lang vụt tắt.

Dưới ánh trăng sáng dịu, cậu chậm rãi đứng dậy, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cánh cửa đã đóng, một lúc sau mới quay người rời đi.

Trong phòng tắm hơi nước bốc lên mờ ảo, một thân hình cường tráng tựa vào hồ tắm lớn, cậu giang tay dựa vào vách, nhắm mắt lại lặng lẽ tận hưởng.

Những cánh hoa vẫn còn nổi lơ lửng trên mặt nước, rõ ràng chỗ này vừa nãy đã có phụ nữ tắm gội qua —— không có người đàn ông nào lại rải cánh hoa tươi khi tắm cả.

Cậu vươn tay lấy bộ quần áo cũ nát đặt ở cạnh hồ, vùi đầu vào bộ quần áo hít sâu một hơi, một bàn tay khác không biết khi nào đã đưa vào trong nước.

Gương mặt cậu dụi vào quần áo, mê say phát ra một tiếng lại một tiếng thở dốc, mặt nước chậm rãi gợn từng đợt sóng...

"Chị, chị là của em...chị sẽ không bao giờ rời khỏi em...ưm...đúng không..."

Tiếng thở nặng nhọc vang lên trong làn hơi nước mờ ảo bên trong phòng tắm.

Ninh Ninh đóng sầm cửa lại, cô luôn cảm thấy Dương Hi có chút gì đó khác so với trước đây, nhưng cô lại không tìm ra được rốt cuộc là khác ở đâu, hình như ngày xưa cậu bé... đơn thuần và ngây thơ hơn bây giờ nhiều?

Cái tên đáng chết Joyce kia đã làm những gì với cậu!?

Cô dựa người lên cánh cửa cúi người nhìn xuống chiếc váy dài đến đầu gối, những ngón chân xinh đẹp trắng nõn dưới ánh trăng.

Về mặt thẩm mỹ, cơ thể của Catherine gần như hoàn mỹ, ngay cả những ngón chân cũng trông đẹp đẽ và đáng yêu đến thế.

Nhưng......

Ninh Ninh nhớ tới cảnh tượng vừa rồi hai má lại nóng bừng. Cô dùng đôi tay hơi lạnh ôm lấy đôi má đỏ bừng của mình, ngã xuống giường lăn lộn vài vòng.

Chết tiệt, cái hành động vừa nãy là sao? Xấu hổ quá đi mất!

Chuyện đó khiến Ninh Ninh cả đêm mất ngủ, sáng sớm nhìn thấy Dương Hi vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng phản ứng của cậu khiến cô có ảo giác là chuyện hôm qua là do bản thân tưởng tượng ra. Cậu bình tĩnh ăn xong bữa sáng, sau đó còn hỏi Ninh Ninh khi nào lên đường.

Thấy Dương Hi nghiêm túc như vậy, Ninh Ninh cũng dần dần bình tĩnh lại. Cô nhanh chóng quên đi chuyện đêm qua, bắt đầu nghiên cứu bản đồ Dương Hi đã chuẩn bị, cuối cùng chọn được con đường dễ đi nhất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro