Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dương Hin

Từ thành Dương Quang đi về phía Tây, đi qua một đường phân chia tối tăm ở giữa thành phố là chính thức tiến vào lãnh địa của Ma Vương. Tiếp theo phải đi qua một con sông bao quanh thành không có cầu bắc qua, cuối cùng là băng qua một cánh rừng là đến lâu đài của Ma Vương.

Nghe nói Ma Vương là một người đàn ông sống độc thân, tính cách rất kiêu ngạo, có hơn trăm người con trai. Ma Vương cho rằng hắn bất tử nên không cần người thừa kế, mấy đứa con trai của hắn đều bị phân tán đi quản lý những vùng đất khác nhau thuộc lãnh địa của mình.

Cuộc hành trình gian nan và nguy hiểm nên Dương Hi thuê một chiếc xe ngựa. Ninh Ninh dùng những thứ Dương Hi đã chuẩn bị cho cô từ sớm, cải trang thành một cô gái bình thường, lại lôi kéo Dương Hi lên xe ngựa cùng cô đi ra ngoài mua đồ.

Để đến lâu đài một cách an toàn cần phải có bình khí. Ma Vương đã giăng chướng khí độc trong khu rừng xung quanh lâu đài để tăng cường khả năng phòng ngự. Người bình thường đến đó hít phải khí độc trong vòng hai giờ nếu không thoát khỏi được sẽ chết. Mà khu rừng vô cùng rộng lớn, nếu muốn thoát ra phải tốn ít nhất sáu tiếng.

Bình khí gần giống bình oxy ở hiện đại, bên trong chứa không khí tinh khiết đã qua xử lý. Một bình này cực kỳ đắt tiền và chỉ có thể sử dụng trong hai giờ, nếu không khí trong bình sử dụng hết phải thay chai mới.

Xui xẻo là người bán hàng nói rằng đồ vật này không thể bỏ vào nhẫn không gian.

Nghe nói là bình dưỡng khí này có từ mấy trăm năm trước, khi Ma Vương mới bắt đầu giăng khí độc trong rừng, để những đứa con còn chưa trưởng trưởng thành của hắn có thể thuận lợi đi tới lâu đài, hắn đã tạo ra bình dưỡng khí này.

Sau này đã bị một pháp sư của Đế quốc đánh cắp mất một chiếc. Sau một số nghiên cứu và sửa đổi đã tạo bình dưỡng khí như hiện tại. Tuy nhiên, vì thứ này ban đầu được tạo ra bởi ma thuật hắc ám nên nhẫn trữ vật của Đế quốc không thể lưu trữ được.

Ninh Ninh vẫn chưa từ bỏ ý định, đem bình khí đưa vào trữ vật không gian do hệ thống cấp cho cô nhưng chỉ nhét được một bình, nếu muốn mang nhiều hơn thì bắt buộc phải mang theo người.

Tiền bây giờ không phải là vấn đề, Ninh Ninh mua liền sáu cái bình khí, thứ này thể tích không lớn nhưng lại rất nặng. Chủ tiệm đóng gói xong năm chiếc còn lại, đưa cho Ninh Ninh.

Bình khí chỉ cần nơi nào có khí độc là có thể sử dụng, rất nhiều người thích phiêu lưu mạo hiểm cũng thường xuyên mua bình khí đi thám hiểm một số nơi ít người đặt chân tới.

Ninh Ninh chật vật mang năm bình dưỡng khí đi vài vòng trong cửa tiệm đã mệt thở không ra hơi. Thứ này nếu phải mang đến lâu đài Ma Vương thì có khi cô sẽ kiệt sức mà chết mất.

Dương Hi đứng trước quầy nhìn bộ dáng chật vật của Ninh Ninh, mở miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng trong mắt hiện lên một tia khói mù, cậu lặng lẽ cúi đầu không nói gì.

Ninh Ninh  nhìn thấy hai bàn tay trống trơn của Dương Hi đang đứng bên cạnh đơ ra như khúc gỗ, cô bước tới gần, nhét chiếc túi trên tay mình vào trong ngực cậu.

"Em là đàn ông, sức lực lớn hơn chị, mau cầm đi."

Cô bất đắc dĩ nói, trong lòng có chút buồn bực.

Nhìn bộ dạng khó hiểu này của thằng bé đi, chẳng lẽ muốn sống độc thân cả đời sao! ?

Một hơi liền mua nhiều thứ đắt tiền như vậy, chưởng quầy cúi đầu khom lưng muốn tiễn hai người xuống lầu. Khi đi ngang qua cửa sổ, Ninh Ninh chợt nghe thấy tiếng người ồn ào trên đường, tò mò nhìn xuống.

Hai bên đường chật kín dân thường. Họ nhìn thiếu niên cưỡi ngựa đen ở giữa đường với vẻ mặt sùng bái và kích động.

Chàng trai trẻ mặc bộ đồ kỵ sĩ tiêu chuẩn. Theo góc độ của Ninh Ninh chỉ nhìn thấy một mái tóc ngắn màu vàng, rất nổi bật trên con đường tối màu này. Anh ta nhiệt tình chào hỏi mọi người ở ven đường, không cần nhìn cũng đoán ra trên mặt anh ta tràn đầy nụ cười.

Ninh Ninh cảm thấy mái tóc vàng này nhìn quen quen, nhưng cũng không để ý lắm.

Chưởng quầy thấy Ninh Ninh có hứng thú với thiếu niên này, đang muốn lấy lòng một phen, mở miệng định giới thiệu một chút. Lời nói chuẩn bị phát ra lại bắt gặp ánh mắt u ám của Dương Hi, ông ta ngay lập tức bị dọa vội vàng ngậm miệng lại, khom lưng đi theo phía sau bọn họ tiễn hai người ra cửa.

Sau khi chàng trai cưỡi ngựa rời đi, đường phố lại trở nên sầm uất, đông đúc. Ninh Ninh nhìn các quầy hàng hai bên đường, nói với Dương Hi: "Vừa rồi em có nhìn thấy chàng trai đó không?"

Dương Hi nãy giờ cõng năm bình khí đi hồi lâu chưa dám thở mạnh nghe cô hỏi, cơ thể ngồi trên xe ngựa bỗng trở nên cứng đờ, hơi thở dồn dập, hai tay buông thõng bên người hơi run rẩy.

Cô đã biết rồi sao?

Lần này cô thật sự muốn vứt bỏ cậu và lựa chọn một người khác sao?

Trong lòng cậu đột nhiên tràn ngập sợ hãi, suy nghĩ này làm cậu không thở nổi.

"Thấy."

Giọng điệu nhàn nhạt, không nhìn ra bất kỳ điểm khác thường nào.

Ninh Ninh đột nhiên dừng bước, cô xoay người lại. Dương Hi cúi đầu nhìn mũi chân cô nhẹ nhàng di chuyển, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn.

"Sau này em nhất định sẽ được mọi người yêu mến như anh ta. Không đúng! Em nhất định sẽ làm tốt hơn nhiều!"

Ninh Ninh khích lệ nói, muốn dùng mọi biện pháp để kích thích ý chí chiến đấu của Dương Hi, vừa nhìn thấy chàng trai trẻ kia, cô như nhìn thấy được tương lai của Dương Hi qua anh ta, trong lòng vừa vui mừng vừa có chút chua xót không nói nên lời.

Tuy cậu bé không thích nói chuyện, cũng không biết cách lấy lòng các cô gái nhưng khi tiêu diệt thành công Ma Vương, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái muốn gả cho cậu.

Sau đó cậu sẽ sống một cuộc sống bình thường...

Ninh Ninh nhanh chóng dừng lại những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu, Dương Hi có gia đình và có người mà mình muốn bảo vệ là một chuyện tốt!

Trong mắt Dương Hi hiện lên sự vui mừng pha lẫn kinh ngạc.

Cô ấy vẫn chưa biết! Cô ấy vẫn chưa biết! Cậu nhất định sẽ chứng minh cho cô thấy cậu không thua kém bất cứ kẻ nào hết! Ninh Ninh lựa chọn cậu, là tuyệt đối chính xác!

Bởi vì Dương Hi không phải thần, cậu không thể sống thiếu lương thực. Nên sau khi mua một ít đồ ăn, hai người không lãng phí thời gian nữa, ngồi trên xe ngựa đi về phía ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối.

Người đánh xe đã bị Dương Hi đuổi đi từ lâu, cậu ngồi trong xe, dùng phép thuật điều khiển phương hướng đi của con ngựa.

Ninh Ninh khẽ kéo rèm ra, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, xe ngựa đi dọc theo con đường sầm uất nhất của thành Dương Quang. Khoảng một tiếng rưỡi sau, cuối cùng cô cũng nhìn thấy đường ranh giới  trong truyền thuyết.

Một tấm rào chắn khổng lồ bao phủ bởi những hoa văn màu đen, rõ ràng bên này rào chắn là một ngày nắng đẹp, trời trong xanh không một bóng mây, nhưng bên kia tấm rào chắn lại có mây đen che phủ, thậm chí trong mây còn ẩn hiện những tin chớp lập loè.

Một biệt thự nằm ở đường ranh giới một bên thì đổ nát bẩn thỉu, trong khi bên có ánh sáng lại sạch sẽ mới tinh, trong sân còn có những bông hoa đang nở rộ, sự đối lập mãnh liệt như vậy làm Ninh Ninh vô cùng chấn động.

Đế quốc phân tán những cư dân sống gần rào chắn đi nơi khác, nhưng Ma Vương thì không. Ở phía bên kia rào chắn, những người có khuôn mặt vàng vọt, cơ thể gầy gò đang đi lại trên vùng đất cằn cỗi. Họ ngồi trên mặt đất trống rỗng, đôi mắt tuyệt vọng nhìn về mảnh đất phồn hoa bên này. Đôi mắt tưởng như đã chết nhiều năm ấy chợt lóe lên tia sáng khi nhìn thấy xe ngựa của hai người họ.

Xe ngựa nhanh chóng vượt qua rào chắn, người nọ bất chấp lao tới, không quan tâm liệu mình có bị xe ngựa giẫm chết hay không. Dương Hi sợ làm tổn thương anh ta nên đành phải giảm tốc độ xe ngựa. Ánh sáng trong mắt người đó càng sáng lên, loạng choạng đuổi theo chiếc xe.

Ninh Ninh nghi hoặc khó hiểu nhìn người này, rất nhanh liền hiểu được mục đích của hắn —— hắn muốn xin đồ ăn.

Ninh Ninh không đành lòng nhìn người đàn ông này gầy đến mức dường như chỉ còn một nắm xương. Cô đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho Dương Hi.

Ngay lúc cô chuẩn bị lấy thức ăn từ trữ vật không gian ra, Dương Hi đột nhiên kéo rèm xe xuống, lắc đầu với cô.

Cậu đang bảo cô đừng giúp người đàn ông này.

"Tại sao?"

Ninh Ninh có chút bất mãn nhìn Dương Hi.

"Chị giúp người này sẽ có vô số người xông lên xin đồ ăn của chị. Nếu cho bọn họ, sẽ có càng nhiều người đến xin, chị có nhiều đồ ăn lắm sao? Đến khi chị không còn gì để cho thì bọn họ sẽ chửi rủa và điên cuồng vay quanh chị, nhóm người này ở quanh năm suốt tháng đói khát đã sớm mất đi lý trí rồi."

Cậu nói, trong mắt hiện lên một tia đau đớn.

"Chính vì lý do này mà Đế quốc phải giải tán những cư dân sống cạnh đường phân cách. Mặc dù người ở đây không thể vượt qua, nhưng cũng không ngăn chặn được phép thuật. Lúc đầu cũng có những người dân tốt bụng đã giúp đỡ họ, nhưng chỉ có thể giúp đỡ trong một khoảng thời gian ngắn. Kết quả là ngày càng có nhiều người vì quá đói phải đến biên giới để cầu cứu. Khi mọi người ngừng giúp đỡ, những lời khẩn cầu không được đáp lại, lũ người này bắt đầu điên cuồng tấn công những người kia. Chuyện này đã xảy ra rất nhiều lần rồi."

Ninh Ninh sửng sốt, không thể tin được đưa tay mở rèm ra.

Tuy rằng chỉ có một người đuổi theo xe ngựa của bọn họ, nhưng xung quanh lại có rất nhiều người đói khát đang nhìn chằm chằm vào xe ngựa của bọn họ, trong mắt tràn đầy sự thèm khát.

Không tưởng tượng nổi nếu vừa rồi cô cho người kia đồ ăn thì bọn họ sẽ làm ra những việc gì.

"Lũ người này bây giờ sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ bởi vì những chiếc xe ngựa trước đây bị tập kích đều sẽ lập tức đánh trả. Nhưng một khi bọn chúng xác định trên người ai có đồ ăn thì hậu quả... khó có thể tưởng tượng được.

Ninh Ninh chậm rãi buông tay cầm rèm xuống, vẻ mặt từ thương hại vừa rồi biến thành thờ ơ, lạnh nhạt.

Con người đều ích kỷ, cô cũng có việc quan trọng hơn phải làm. Giúp đỡ chỉ có thể nằm trong khả năng phạm vi cho phép, và cô biết rõ chỉ cần đánh bại Ma Vương mới có thể cứu nhưng con người đói khát này, không ai có thể giúp đỡ họ mãi mãi.

Chỉ bằng cách làm cho đất đai màu mỡ trở lại, họ mới có thể sống.

Vì vậy cô càng khẩn trương hướng về phía lâu đài Ma Vương mà đi.

Ma Vương là một tên kiêu ngạo, đã nhiều năm như vậy không một ai có thể đánh bại hắn. Hắn sẽ không cố tình chặn những dũng sĩ muốn đột nhập vào lâu đài hoặc có một trận tử chiến trên đường đến lâu đài. Nhưng mấy trăm năm qua, dù không có sự ngăn cản của Ma Vương thì vẫn có rất ít người có thể đến được lâu đài thành công.

Ninh Ninh dò hỏi Dương Hi có nghe lời cô tìm quái thú luyện tập không, thấy cậu như đã tính toán mọi việc từ trước nhìn cô gật đầu, cô lập tức yên tâm.

Dọc đường họ đi qua, xác chết rải rác khắp nơi. Có một vài nơi có thể miễn cưỡng nhìn ra dáng vẻ ban đầu trước khi bị Ma Vương chiếm làm lãnh địa. Xác chết trên đường không có người mai táng chồng chất như núi. Ninh Ninh gạt đi sự thương cảm vô dụng trong lòng, đi theo Dương Hi tiến về phía trước.

Nơi này hoàn toàn không thể phân biệt được ngày hay đêm. Nó luôn tối tăm, giống như lúc chạng vạng trước khi màn đêm buông xuống.

Ngoài việc thỉnh thoảng có dã thú xuất hiện từ hai bên đường ra họ không gặp bất cứ cản trở nào. Họ đi xe hơn hai ngày, cuối cùng cũng đến nơi, cửa ải đầu tiên của họ—— Con sông bảo vệ xung quanh thành.

Đây là dòng sông không có cầu, nối từ đầu này đến đầu kia tạo thành vòng tròn, tạo thành rào chắn đầu tiên của lâu đài.

Phía trên dòng sông này, ngoại trừ mọc cánh ra phép thuật nào cũng không có hiệu quả, thuyền cũng sẽ chìm nghỉm. Nếu muốn qua sông, chỉ có thể đi bộ dưới lòng sông.

Ở vùng nước này không có nguy hiểm gì, bởi vì hầu như không có thứ gì đến khu vực hoang tàn đáng sợ này. Nhưng cũng không phải dũng sĩ nào xuống nước đều có thể sống sót trở về. Đa số bọn họ đều vĩnh viễn ngủ say dưới đáy sông. Sông này không biết sâu bao nhiêu, nhưng phía dưới nhất định chồng chất vô số thi thể dũng sĩ của Đế quốc.

Mọi người đồn nhau rằng có một con bạch tuộc khổng lồ ẩn mình trong nước, chỉ cần có người xuống nước sẽ bị những xúc tu dài của nó cuốn lấy kéo xuống nước.

Ngoài ra còn có tin đồn rằng dưới nước có nàng tiên cá có khả năng mê hoặc tâm trí con người. Tất cả dũng sĩ đến đây đều bị họ mê hoặc, cam tâm tình nguyện chìm vào đáy nước để làm bạn vĩnh viễn với những nàng tiên cá xinh đẹp này.

Có rất nhiều những câu chuyện khác nhau, nhưng muốn biết ở dưới nước có thứ gì thì chỉ khi chìm xuống mới biết được, nhưng chắc chắn đó là một thứ rất đó rất đáng sợ.

Xe ngựa không thể đi xa hơn được nữa, dù có vượt sông cũng chỉ có thể tự mình đi bộ. Hai người xuống xe và đi về phía sông, cẩn thận nhìn mặt sông.

Ninh Ninh kinh ngạc khi thấy Dương Hi buông ngựa ra, hai con ngựa kéo xe hoảng sợ hí vang một tiếng, đứng tại chỗ xoay hai vòng sau đó kéo theo xe ngựa quay đầu bỏ chạy vào trong rừng, cứ như trước mặt nó xuất hiện quái vật ăn thịt người vậy.

Động vật luôn có thể cảm nhận được nguy hiểm bằng trực giác. Ninh Ninh thấy vậy trong lòng sợ hãi, càng cảnh giác thứ bên dưới nước.

Nhưng nếu chỉ đứng trên bờ sẽ không bao giờ qua được bờ bên kia. Ninh Ninh cắn chặt răng, mặc kệ vậy, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn. Trước cứ xuống nước đã sau đó tính sau, gặp được thứ gì thì tuỳ cơ ứng biến là được.

Lúc Ninh Ninh chuẩn bị lôi kéo Dương Hi xuống nước, hắn lại đứng tại chỗ không nhúc nhích, Ninh Ninh dò hỏi nhìn hắn.

Dương Hi ngồi xổm xuống, lặng lẽ nhìn Ninh Ninh bằng đôi mắt đen sâu thẳm.

"Làm sao vậy?"

Ninh Ninh vẫn còn khó hiểu, cho rằng vì cậu sợ hãi nên giở tính trẻ con.

Sự thật là cô đã sai, khi còn nhỏ Dương Hi đã không tuỳ hứng, lớn lên sao có thể như vậy.

"Tôi cõng chị, dưới nước nguy hiểm lắm."

Cậu nghiêm túc nhìn cô, như thể nếu cô không đồng ý thì cậu sẽ không đi đâu cả.

Ninh Ninh nhíu mày, trong nước vốn đã nguy hiểm, nếu hắn cõng người khác trên lưng, lúc gặp nguy hiểm sức tấn công và tốc độ trốn sẽ giảm đi rất nhiều. Ninh Ninh tin tưởng cậu có thể bảo vệ cô nhưng cô không thể vì an toàn của bản thân mà đẩy cậu vào nơi nguy hiểm được.

Trong trường hợp cô vô tình chết, cô vẫn còn có viên thuốc hồi sinh! Cùng lắm, khi chết sẽ đau đớn một chút nhưng nhiệm vụ sẽ không thất bại. Nhưng Dương Hi lại khác. Nếu cậu chết, nhiệm vụ này sẽ không bao giờ có khả năng hoàn thành.

Vì thế cô từ chối không chút do dự.

"Không được."

"Nếu chị không lên, tôi sẽ không đi."

Phản ứng của cậu quả nhiên giống như suy đoán của cô, cậu cố chấp nửa ngồi xổm tại chỗ, dùng đôi mắt đen lẳng lặng nhìn cô.

Cuối cùng cuộc giằng co kết thúc với sự thỏa hiệp của Ninh Ninh. Cô bất đắc dĩ nghĩ, tính tình thằng bé giống hệt khi còn nhỏ, một khi đã quyết định chuyện gì, mười con trâu cũng không kéo lại được!

Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ bố cô ra thì cậu là người đầu tiên cõng cô như vậy. Từ khi cô được mười hai tuổi, bố cô không còn cõng cô nữa. Về lí do tại sao... Ninh Ninh cảm thấy ký ức của mình có chút mơ hồ, cũng không tiếp tục để ý, đâu phải ai cũng nhớ hết chuyện khi còn bé đâu chứ.

Lúc đến bên bờ, Ninh Ninh vẫn câu nệ ghé vào lưng Dương Hi, thân trên ngẩng cao, cố gắng giảm tiếp xúc thân thể nhất có thể. Nhưng tư thế này khiến cô cảm thấy không an toàn, giống như giây sau liền té xuống vậy.

Đối với hành động của cô Dương Hi cũng không nói thêm gì. Nhưng khi bước xuống nước, cả người đột nhiên nghiêng một chút, cô bị mất thăng bằng sợ hãi ôm chặt lấy cổ cậu.

Lúc cơ thể mềm mại của cô áp vào lưng cậu, toàn thân Dương Hi bỗng nhiên cứng đờ, lặng lẽ thở dốc mấy hơi, sau đó không tự nhiên tiến về phía trước.

Ninh Ninh cảm nhận được người Dương Hi cứng đờ, chỉ đơn giản nghĩ chắc cậu khẩn trương vì không biết sẽ gặp thứ gì dưới nước, bản thân cũng không dám thả lỏng.

Cô ôm chặt lấy cổ Dương Hi, cố gắng không làm cậu phân tâm, cũng không còn quan tâm đến việc xấu hổ nữa.

Cậu là đứa trẻ do chính tay cô nuôi dưỡng! Cô đang lo lắng cái quái gì vậy?

Ninh Ninh nằm trên lưng Dương Hi, khẩn trương nhìn dưới nước. Mỗi bước cô đều có thể cảm nhận được độ nông và sâu của dòng sông, hình như bùn dưới đáy hồ rất mềm.

Thời gian trôi đi, từ khi Dương Hi bước xuống nước cho đến bây giờ sắp chạm tới chỗ sâu nhất giữa sông. Nhưng dưới nước không hề có chút động tĩnh nào, lặng yên đến mức làm người hoài nghi dưới nước chẳng có gì đáng sợ hết. Những tin đồn chỉ là cái cớ cho sự thất bại của những dũng sĩ trước đó.

Nhưng Ninh Ninh và Dương Hi đều không dám thả lỏng một chút, bởi vì có thể giây phút thả lỏng này cũng có thể gây ra hậu quả khó lường.

Khi Dương Hi tiến thêm một bước đến giữa hồ, nước càng nhấn chìm cậu. Khi đến giữa sông, nước đã ngập đến ngực, quần áo trên người Ninh Ninh cũng bị ướt một nửa, phần dưới đùi đã ngập hoàn toàn trong nước.

Cô có thể cảm nhận được Dương Hi đang muốn nâng cô lên, trong lòng không khỏi ấm áp, ghé sát vào tai Dương Hi nói với cậu: "Nếu lát nữa gặp phải nguy hiểm gì thì không cần phải lo cho chị, phải chạy đi nhớ chưa?"

Bên tai đột nhiên có hơi thở ấm áp phả tới làm Dương Hi có chút giật mình, nhưng chưa kịp trả lời vì mặt nước tĩnh lặng xung quanh bắt đầu gợn sóng.

Sắc mặt hai người căng thẳng, nhìn mặt nước lấy mình làm trung tâm vòng tròn, vùng rung chuyển bắt đầu càng lúc càng lớn, vẻ mặt Dương Hi dần dần trở nên cực kỳ lạnh lùng.

"Ôm chặt tôi, đừng buông tay ra. Tôi sẽ không bao giờ buông chị ra đâu."

Nghe vậy, Ninh Ninh biết không còn cách nào thuyết phục cậu, đành phải ôm hắn chặt hơn. Dương Hi đột nhiên giơ chân phải mạnh mẽ giẫm xuống, dưới đáy nước dần dần xuất hiện một vẩn đục, sau đó biến thành một mảng máu nổi trên mặt nước. Ninh Ninh sửng sốt, không ngờ chuyện này lại dễ dàng giải quyết như vậy.

Nhưng cô phát hiện ra mình đã sai.

Những gợn sóng trên mặt nước ngày càng dữ dội, như thể những vật thể dưới nước bị máu kích thích. Sau đó, cô nhìn thấy một thứ gì đó phủ đầy vảy cứng nhô lên khỏi mặt nước, trông giống như một con cá nhưng không phải cá. Nơi lẽ ra là đuôi cá lại là một cái đầu.

Hai cái đầu trong bóng tối há mồm to như bồn máu, bên trong mọc đầy răng nanh sắc nhọn, dính đầy máu tươi chợt lướt qua tầm mắt của Ninh Ninh, sau đó con quái ngư lại rơi vào trong nước.

Sau khi con quái ngư đầu tiên rơi xuống nước, đàn cá dường như bị thứ gì đó kích động. Một số con bắt đầu nhảy lên khỏi mặt nước, tấn công hai người từ cả hai hướng dưới nước và trên không.

Một hoặc hai con cá này không phải là điều đáng sợ, nhưng nếu có hàng nghìn con...

Cá từ bốn phía hung hãn tấn công, chúng lao về phía Dương Hi. Ninh Ninh được Dương Hi bảo vệ chặt chẽ trên lưng. Một lúc sau, trên người Dương Hi có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, da bị lũ cá xé toạc, còn cô thì vẫn bình an vô sự.

Ninh Ninh không dám lơ là, lập tức chữa lành những vết thương cho cậu. Nhưng số lượng quái ngư này quá nhiều, chúng liên tục tấn công Dương Hi.

Họ đã bị mắc kẹt giữa sông ba ngày, không thể di chuyển dù chỉ một centimet. Sức mạnh chữa thương của Ninh Ninh rất mạnh, có thể dễ dàng chữa thương trong thời gian dài như vậy. Nhưng Dương Hi thì khác. Cô là thần, lại chỉ cần chữa thương cho cậu, nhưng cậu đã giết hàng nghìn con quái ngư, đã lâu không được bổ sung thức ăn, cho dù là ma pháp hay thể lực đều đã kiệt sức.

Họ không biết còn bao nhiêu cá đang ẩn nấp dưới nước. Không thể cứ tiếp tục tiêu hao thể lực một cách phí hoài như thế này, cứ như vậy sẽ làm thức ăn cho lũ cá này mất.

"Dương Hi, chúng ta không thể tiếp tục như này được! Em nghe chị nói này, em buông chị ra đi, chị có thể giữ chân bọn chúng trong chốc lát, em nhân cơ hội chạy trốn... A!"

Ninh Ninh cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa. Cứ dây dưa như vậy không phải biện pháp tốt. Đấy là cách duy nhất giúp cậu thoát khỏi đám cá và có cơ hội sống sót. Đàn quái ngư này như phát điên, cho dù chứng kiến biết bao nhiêu đồng loại ngã xuống chúng vẫn cứng đầu tấn công.

Cô có thể cảm nhận được Dương Hi đang kiệt sức. Tuy cô không biết liệu bản thân có thể hồi sinh sau khi mất cơ thể này hay không. Nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, cả hai người đều sẽ chết. Dương Hi vẫn cố chấp không chịu thả cô xuống, cô chỉ có thể vùng vẫy muốn nhảy xuống nước.

Ninh Ninh đang nghĩ như vậy, nhưng cô còn chưa nói xong, Dương Hi tựa hồ đã đoán được cô đang nghĩ gì. Cô cảm thấy cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, trước mắt không còn đàn quái ngư đông đến che trời. Cô thấy bản thân rơi vào bờ an toàn, thậm chí còn có thể cảm nhận được một lực nhẹ nhàng nâng đỡ cơ thể ngay lúc chuẩn bị tiếp đất.

Ninh Ninh hoảng sợ ngẩng đầu lên, vừa rồi Dương Hi dùng hết sức lực ném cô, cơ thể theo quán tính ngã xuống. Lũ cá chết tiệt đó nhân cơ hội đó lao lên, ép Dương Hi xuống nước trong giây lát.

Cô kinh hãi nhìn cảnh tượng này, đứng trên bờ nôn nóng lo lắng. Nhưng càng lo lắng, cô càng không nghĩ ra được cách nào.

"Bình tĩnh... Ninh Ninh, bình tĩnh đi..."

Ninh Ninh căng thẳng bứt tóc, bất an buộc mình phải bình tĩnh lại.

"Sàn sạt sàn sạt......"

Những lá cây ven sông đột nhiên bắt đầu rung chuyển dữ dội. Ninh Ninh lại ngẩng đầu nhìn, thấy mây đen trên bầu trời càng dâng trào dữ dội hơn, tâm hình tròn giữa dòng sông bắn tung tóe lên như đài phun nước, hết con cá này đến con cá khác trợn trắng mắt nổi lềnh phềnh trên mặt nước.

Gió càng lúc càng mạnh, mạnh đến mức thở cũng có chút khó khăn. Sóng trên sông dữ dội đến mức Ninh Ninh nhất thời nghi ngờ bản thân đang ở ngoài biển.

Gió thổi bay tóc và quần áo của cô, chiếc mũ lớn và chiếc khăn quàng cổ dùng để che đi ngoại hình cũng bị gió thổi bay. Cô chưa kịp quay người đuổi theo chiếc mũ, đôi chân còn hơi loạng choạng, đành phải đè nén sự lo lắng của mình, lùi lại hai bước, ôm chặt một thân cây.

"Xì xì...."

Nước sông trở nên cực kỳ đục ngầu vì hiện tượng không biết do đâu, cũng không thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra dưới nước. Ngay khi Ninh Ninh tưởng mình sắp ngất đi, nước giữa sông bắt đầu sôi lên.

Những con quái ngư càng lúc càng nhảy thấp hơn, cuối cùng chỉ có thể nổi trên mặt nước dùng đuôi đập yếu ớt xuống nước vài cái, không thể nhảy được nữa.

 Xác cá trên mặt nước ngày càng nhiều, gần như toàn bộ đoạn sông đều chứa đầy xác chết dày đặc khiến Ninh Ninh cảm thấy lạnh cả người.

Hóa ra còn có rất nhiều quái ngư ẩn náu dưới nước như vậy, tuy trước đó họ đã giết được vô số nhưng xác những con họ giết đều bị lũ cá phía dưới ăn thịt.

Nếu tiếp tục chiến đấu mù quáng như trước, e rằng rất nhanh sẽ trở thành bữa ăn của lũ cá.

Khoảnh khắc nước sông ngừng sôi, gió cũng ngừng thổi, ngoại trừ vô số xác chết trên mặt nước và những đám mây đen dị thường trên bầu trời ra, Ninh Ninh còn tưởng rằng mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo ảnh do cô lo lắng mà gây ra.

Cô lo lắng đi đến bờ sông, vừa định bước xuống nước thì đột nhiên có một bóng người từ giữa sông đứng lên.

"Đừng xuống, ở dưới này đều là xác chết, rất bẩn thỉu."

Cậu vội vàng nói, đồng thời dùng ma lực nhấc lòng bàn chân cô lên.

Người này chính là Dương Hi.

Trong đêm tối, Ninh Ninh luôn có cảm giác mình mơ hồ nhìn thấy phía sau lưng cậu có thứ gì đó màu đen lóe lên, nhưng khi nhìn kỹ lại phát hiện không có gì.

Dương Hi đẩy xác cá trước mặt sang một bên, từng bước một bước lên bờ. Khoảnh khắc cậu lộ diện hoàn toàn trước mặt Ninh Ninh, ánh mắt cô trở nên chua chát, gần như bật khóc.

Toàn thân cậu đầy những vết thương lớn nhỏ, thậm chí có vài chỗ mất máu thịt trông như bị lũ cá cắn đứt.

Ninh Ninh giơ tay đặt lên ngực cậu, nhanh chóng chữa lành vết thương trên cơ thể.

Ninh Ninh đề nghị Dương Hi tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút. Cô không nghỉ ngơi cũng không sao, nhưng cậu thì không được.

Dương Hi rõ ràng đã kiệt sức, cũng đồng ý với đề nghị này của cô.

Ninh Ninh ngồi ở dưới một cây cổ thụ to, Dương Hi tựa đầu vào trong ngực cô, hô hấp nhanh chóng ổn định lại.

Ninh Ninh cảnh giác quan sát xung quanh đề phòng có quái thú nào đột nhiên tấn công.

Ma thú bị bóng tối ăn mòn khác với ma thú bình thường. Bọn chúng đã mất hết lý trí, không biết suy nghĩ, chỉ cần nhìn thấy mục tiêu có thể công kích, bọn chúng sẽ liều mạng lao tới, tính tình cực kỳ hung tợn.

Bất kể ngày hay đêm, trên bầu trời luôn có một tầng mây đen dày đặc trôi nổi. Ban đêm trong rừng cây bị tầng tán cây che khuất, không có lấy một chút ánh sáng nào. Ninh Ninh lấy ra một viên dạ minh châu* bên trong trữ vật không gian, đặt ở bên cạnh, lúc nãy mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh hơn đôi chút.

*dạ minh châu: theo truyền thuyết cổ đại đó là loại ngọc có thể phát ra ánh sáng vào ban đêm

Thứ này không hề quý giá ở đây, thậm chí là rất phổ biến. Nó chủ yếu được người dân địa phương sử dụng để thắp sáng.

Dưới ánh sáng dịu nhẹ, khuôn mặt góc cạnh sau khi trải qua nhiều năm tập luyện của Dương Hi lúc này nhìn có chút ngoan ngoãn. Cậu lặng lẽ nằm trong vòng tay cô, yên tĩnh như một thiên thần.

Đây là tuyến phòng thủ cuối cùng bên ngoài Lâu đài Ma Vương - Rừng Khí Độc.

Trong rừng có đủ loại quái vật bóng tối. Càng đi sâu vào rừng, khí độc càng mạnh, sức mạnh cũng sẽ giảm đi rất nhiều.

Có vẻ như mấy bình khí mà Dương Hi mang theo đã bị rơi mất trong cuộc chiến với lũ quái ngư.

Trên sông khắp nơi đều có xác cá. Trời đêm rất tối, nước lại cực kỳ đục. Mà họ không biết liệu dưới nước còn con cá nào không.

Nếu lũ cá kia chỉ nhất thời bị Dương Hi doạ sợ  tạm thời rút lui, bây giờ xuống nước lại bị chúng tiếp tục tấn công thì phải làm sao.

Chiêu cuối cùng của Dương Hi rõ ràng không hề đơn giản. Thân là thần, cô rất nhạy cảm với nguyên tố ánh sáng, nhưng Ninh Ninh lại phát hiện cô không cảm nhận được một chút sức mạnh nào thuộc quang minh hệ từ chiêu cuối của Dương Hi. Nhưng để thi triển chiêu thức này cậu đã phải tốn phần lớn sức mạnh.

Cô không thể khiến cậu gặp nguy hiểm vì vài bình khí, hay thậm chí lãng phí sức mạnh ma thuật mà lẽ ra cuối cùng phải dùng để đối phó với Ma Vương.

Cùng lắm thì cô không cần bình khí, nhường bình khí duy nhất cho Dương Hi. Hiện tại, thể chất của cô đã khỏe hơn người bình thường rất nhiều, nếu không sử dụng bình khí trong khí độc này thì cũng sẽ ổn thôi.

Ninh Ninh nghĩ như vậy, cuối cùng quyết định từ bỏ những bình khí kia, lạc quan nghĩ, bỏ mấy cái bình khí cũng làm cho Dương Hi vứt bớt được gánh nặng.

Những chiêu thức mà cô chưa từng thấy trước đây, Ninh Ninh có thể thề rằng trong cuốn sách cô đưa cho cậu bé không hề đề cập đến. Chẳng lẽ là do cậu tự mình học được sau khi cô rời đi. Mục tiêu là để đánh bại Ma Vương? Đây là trận chiến một chọi một, tại sao lại học phép thuật tấn công nhóm?

Ninh Ninh trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng rất nhanh sau đó cô lại thấy bình thường. Chắc hẳn cậu sống một mình nhiều năm như vậy rất khó khăn, hơn nữa với tính cách như vậy, việc học các kỹ năng đó để tấn công động vật và bán đi đổi lấy chi phí sinh hoạt là quá bình thường.

Trong lúc buồn chán, cô cẩn thận nhớ lại khoảnh khắc Dương Hi nhô lên khỏi mặt nước và thứ lóe lên sau lưng cậu là gì.

Dù sao thì thứ đó trông có vẻ tối tăm, gần như đã hòa nhập với bầu trời. Ninh Ninh suy nghĩ mãi nhưng không thể đoán ra đó là... một cô hồn dã quỷ hay gì đó phải không?

Cô bị chính suy nghĩ của bản thân doạ sợ, không muốn tiếp tục suy đoán nữa.

Đêm dài dằng dặc lúc nào cũng khiến người khó chịu. Khi cuối cùng cũng có một tia sáng ló ra từ những đám mây đen dày đặc, Dương Hi mở hai mắt ra.

"Em không nghỉ ngơi thêm chút nữa sao?"

Ninh Ninh nhẹ nhàng cúi đầu hỏi.

Cảnh tưởng mà Dương Hi vừa mở mắt ra chính là dưới tán cây tươi tốt, một khuôn mặt mà cậu thương nhớ ngày đêm đang mỉm cười với cậu.

Dương Hi vừa mới tỉnh lại, vẫn còn hơi mê man, nghi hoặc không biết mình có phải lên tới thiên đường rồi hay không. Chưa bao giờ giấc mơ lại chân thực như vậy, khiến cậu muốn khóc.

Vì thế Dương Hi ngập ngừng đưa tay ra, muốn chạm vào gương mặt cô.

Nhưng tưởng giây tiếp theo sẽ thấy người trước mặt biến mất trong tay mình như một làn khói, lại không ngờ lần này xúc cảm đầu ngón tay lại chân thật đến vậy, da thịt ấm áp.

"Làm sao vậy?"

Cô vừa bối rối vừa lo lắng xoa tay cậu: "Còn có chỗ nào khó chịu nữa không?"

Dương Hi chợt tỉnh táo lại, mỉm cười lắc đầu, có chút lưu luyến đứng dậy khỏi vòng tay cô.

"Không sao đâu, tôi đã làm chị lo lắng rồi."

Một lát ngây người vừa rồi, nếu trước mặt cậu là người một lòng muốn giết cậu, cậu đã sớm chết không có chỗ chôn. 

Nhưng cậu biết cô sẽ không làm vậy, cậu có một cảm giác chắc chắn rằng cô sẽ không làm tổn thương cậu. Nếu một ngày phải chết dưới tay cô, cậu cũng sẽ cam tâm tình nguyện.

"Bình khí bị tôi......"

Dương Hi có chút áy náy nhìn Ninh Ninh, muốn nói cái gì đó, lại bị Ninh Ninh cắt ngang.

"Không sao đâu, quên chuyện đó đi, chúng ta tiếp tục lên đường."

Dương Hi do dự nhìn cô một cái, tựa hồ lại nghĩ tới điều gì, cuối cùng gật đầu.

"Được, nếu chị nói như vậy, chúng ta tiếp tục lên đường thôi."

Hai người đi trong khu rừng đầy lá rụng. Trên cây có vài mạng nhện khổng lồ và những chiếc gai độc, Dương Hi đi trước cô để mở đường. Những ma thú họ gặp trên đường đều bị cậu dễ dàng giải quyết, vì thế việc tiến vào trong rừng cũng không khó khăn như cô tưởng tượng.

Cô do dự một lát, cuối cùng vẫn nói với Dương Hi: "Dương Hi, sau này mặc kệ có xảy ra nguy hiểm gì, nhất là khi chỉ có một người trong chúng ta có thể sống sót. Hoặc là em chỉ có thể sống sót nếu bỏ rơi chị,  em... nhất định phải làm vậy. Chị biết em không thích nghe những lời này, đừng hỏi tại sao, ít nhất hãy cố gắng sống sót cho đến khi đánh bại được Ma Vương, được không?"

Cô do dự rất lâu cuối cùng vẫn quyết định nói ra. Cô phải nhận được sự bảo đảm từ Dương Hi, nếu không lần sau nếu gặp nguy hiểm, Dương Hi nhất định sẽ chọn cứu cô như trước.

Cô biết mình quan trọng với Dương Hi như thế nào, chắc hẳn cậu đã coi cô như người thân duy nhất của mình. Việc yêu cầu cậu bỏ rơi cô để trốn thoát khi gặp nguy hiểm chắc chắn sẽ khiến cậu rất tức giận, nhưng cô vẫn phải nói ra.

Cô rất hiểu tính cách của Dương Hi. Nếu có thể nhận được lời hứa từ cậu, lần sau gặp nguy hiểm, mạng sống của cậu sẽ được đảm bảo.

Nhưng Dương Hi cố chấp hơn cô nghĩ nhiều.

Bước chân cậu hơi ngừng lại một lúc, không hề đáp lại một lời nào. Cậu quay lưng lại với cô và nói một chữ "không", rồi dù cô có nói gì thì cũng không nhận được sự hồi đáp.

Ninh Ninh bất lực thở dài, xem ra trong chuyện này Dương Hi sẽ không cho cô câu trả lời mà cô mong muốn. Cô chỉ có thể cầu nguyện bọn họ sẽ không gặp phải quái vật kỳ quái nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro