Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dương Hin

Cậu nhìn chằm chằm con dao trong tay mà không biểu lộ cảm xúc, sau đó quay người đóng cửa bếp lại. Trước khi cửa khép lại, cậu vô thức liếc nhìn về phía Ninh Ninh, thấy cô vẫn đang hào hứng mở quà, trên môi nở một nụ cười tươi rói, hoàn toàn không để ý đến cậu.

Thật là một nụ cười khó chịu.

Nhạc Hạo Vũ cởi quần áo ra, từ từ đưa lưỡi dao sắc bén tới gần ngực mình. Cơ bắp rắn chắc nhưng trắng mịn của cậu trông rất khỏe mạnh. Không do dự, cậu tự rạch ra những vết thương trên người mình, lạnh lùng nhìn máu đỏ tươi trào ra từ cơ thể.

Sau khi tạo ra nhiều vết thương khắp người, cậu dừng lại, lấy hộp cứu thương từ tủ, dùng băng trắng quấn chặt những vết thương nghiêm trọng nhất. Những vết thương đã chảy máu nhiều rồi lại dưới hành động thô bạo này của cậu màu đỏ tươi nhanh chóng nhuộm đỏ băng trắng.

Nhạc Hạo Vũ rời khỏi bếp và đi ra khỏi phòng, nhận ra Ninh Ninh vẫn không chú ý đến hành động của mình. Sự tức giận khó hiểu trong lòng cậu hoàn toàn lấn át nỗi đau thể xác.

Nửa giờ sau, cậu mở cửa và trở lại nhà, giả vờ vô tình mở cửa thật mạnh để nó đập vào tường, tạo ra âm thanh nặng nề.

Cậu yếu ớt dựa vào tường, trộm giương mắt nhìn Ninh Ninh, nhưng thấy ánh mắt của cô vẫn dừng lại ở đống quà chướng mắt kia. Đã lâu như vậy mà cô vẫn hứng thú nghiên cứu những thứ đó, không chú ý đến cậu chút nào.

Điều này làm cho vẻ mặt Nhạc Hạo Vũ càng thêm u ám. Cậu tái nhợt dựa vào tường, bước vài bước và cuối cùng ngã xuống đất phát ra tiếng động lớn.

Tiếng động này cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của Ninh Ninh. Cậu thấy cô lo lắng và ngạc nhiên, trong lòng cảm thấy hài lòng, rồi mắt tối sầm lại và ngất đi hoàn toàn.

Ninh Ninh biết Nhạc Hạo Vũ ra ngoài, nhưng không ngăn cản cậu. Bây giờ cậu đang ở độ tuổi trẻ trung, có cô gái mình thích, ra ngoài gặp gỡ vào buổi tối là điều bình thường, Ninh Ninh nghĩ cô là một phụ huynh tư tưởng hiện đại.

Tuy nhiên, khi trở về cậu lại khiến Ninh Ninh kinh hãi.

Khi thấy cậu nằm bất tỉnh trên đất, Ninh Ninh trong đầu đột ngột trống rỗng. Phản ứng đầu tiên là liệu nhiệm vụ của cô có thất bại không, phản ứng thứ hai là liệu đứa trẻ tội nghiệp này có chết không?

Khuôn mặt cậu tái nhợt đáng sợ, thậm chí đến cả môi cũng mất màu sắc, trông như một con búp bê sứ dễ vỡ. Ninh Ninh vô thức đặt tay dưới mũi cậu. May mắn thay, vẫn còn hơi thở.

Nếu vì một phút lơ là của mình mà để Nhạc Hạo Vũ mất mạng, cô sẽ phải xem xét có nên tìm một khối đậu phụ để đâm đầu vào mà chết không.

Cô cẩn thận đỡ Nhạc Hạo Vũ lên, mang cậu về phòng mình. Khi đặt cậu lên giường, Ninh Ninh thấy tay mình ướt ướt. Cô nhìn lên và bị hoảng sợ khi thấy tay mình đầy máu tươi.

Ninh Ninh nghi ngờ liệu mình có đang mơ không, cô còn đưa tay lên ngửi. Mùi máu tanh nồng nặc khiến cô bừng tỉnh, hoảng sợ cởi áo Nhạc Hạo Vũ ra và thấy trên cơ thể cậu đầy những vết dao.

WTF!!

Chỉ trong vài phút không để mắt đến, sao cậu lại thành ra thế này!?

Cô vội vàng kéo quần Nhạc Hạo Vũ lên, phát hiện chân cậu cũng đầy vết dao. Máu nhanh chóng thấm vào ga trải giường trắng tinh. Nhưng Ninh Ninh không để ý nhiều, cô vội vàng lấy hộp cứu thương từ bếp, lấy một chậu nước từ phòng tắm, vắt khăn và bắt đầu xử lý vết thương của Nhạc Hạo Vũ.

Một số vết thương nghiêm trọng trên người cậu đã được băng bó sơ sài, nhưng được băng bó rất đơn giản và thô bạo. Nhìn những băng quấn lệch lạc, Ninh Ninh cảm thấy đau thay cho cậu. Cô không hiểu tại sao Nhạc Hạo Vũ lại tàn nhẫn khi băng bó vết thương cho bản thân như vậy.

Vì khu ổ chuột thường xuyên xảy ra các vụ đánh nhau, hầu như ngày nào cũng có người bị thương. Băng vải đã trở thành mặt hàng bán phổ biến trên các quầy hàng ven đường.

Vì tính cần thiết của nó, chính phủ đã đặt giá băng vải ở mức rất thấp. Chỉ cần bỏ ra một hai đồng là có thể mua được một cuộn lớn. Vì vậy, việc Nhạc Hạo Vũ có băng vải trên người không phải điều kỳ lạ, thậm chí còn khiến Ninh Ninh cảm động.

Nhạc Hạo Vũ chắc chắn không muốn cô lo lắng, lại không có tiền, nên mới mua cuộn băng rẻ tiền và tự quấn lên người. Với tính cách của cậu, có lẽ sẽ lại giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, để vết thương tự lành.

Nhưng vết thương nghiêm trọng như vậy sao có thể giấu được? Sớm muộn gì cũng bị cô phát hiện ra.

Ninh Ninh thở dài bất lực, lấy thuốc từ hộp cứu thương và bôi lên vết thương của Nhạc Hạo Vũ.

Cậu biết mình đang mơ, vì trong thực tế sẽ không có những hình ảnh như trong phim như thế này.

Nhiều cảnh hỗn loạn lướt qua trước mắt cậu, nhanh đến mức cậu không kịp nhìn rõ. Dù cố gắng đến mấy, cậu cũng chỉ thấy một vài cảnh trong số đó.

Trong những cảnh đó, xuất hiện nhiều nhất là một cô gái tóc vàng mắt xanh. Cô có mái tóc dài uốn lượn màu vàng, nhưng suốt ngày mặc áo choàng phù thủy màu xám, luôn che giấu mái tóc đẹp này bằng chiếc mũ to.

Nhưng từ những hành động đơn giản và biểu cảm tinh tế của cô gái trong những cảnh đó, Nhạc Hạo Vũ có thể chắc chắn rằng cô gái đó chính là Ninh Ninh.

Kết luận này chỉ cần nhìn qua là có thể khẳng định.

Trong những cảnh đó, còn có một người đàn ông, chính xác hơn là từ cậu bé dần trở thành người đàn ông. Ánh mắt hắn nhìn cô càng lúc càng làm cậu khó chịu, cậu hận không thể giết chết hắn.

Từ ánh mắt của hắn, Nhạc Hạo Vũ có thể nhận ra tình cảm của người đàn ông đó dành cho cô, giống hệt như tình cảm cậu đối cho cô.

Dù không biết cảm giác đó là gì, nhưng cậu không thể chịu đựng được việc người đàn ông khác cũng có tình cảm như vậy với cô.

Hơn nữa, cậu có thể thấy sự hắc ám trong ánh mắt người đàn ông đó. Họ là những người giống nhau, đều đen tối và bẩn thỉu, đều khao khát ánh sáng. Chỉ khác là cậu nghiêm trọng hơn người đàn ông đó nhiều.

Một dải dài đầy hình ảnh lướt qua trước mắt cậu. Nhạc Hạo Vũ cố gắng nhìn rõ những cảnh đó, nhưng cũng chỉ thấy vài cảnh rời rạc.

Mí mắt cậu nặng trĩu, nặng đến mức không thể mở ra. Càng muốn nhìn rõ những cảnh đó lại như có thứ gì đó càng cản trở cậu, làm đầu cậu đau nhức.

Mơ hồ, Nhạc Hạo Vũ chỉ cảm thấy một sự trống rỗng khó hiểu trong lòng. Sự trống rỗng do những cảnh tượng đó trôi qua mà sinh ra. Dường như càng muốn nắm giữ thứ gì đó, càng khiến nó xa cậu, cảm giác mất kiểm soát này khiến cậu phát điên.

Trong cơn mơ màng, cậu bỗng nghe thấy một giọng nữ trong trẻo.

"Sau này chị sẽ gọi em là Dương Hi nhé? Ở một đất nước xa xôi khác, từ này có nghĩa là mặt trời, mong rằng em sẽ luôn..."

Nhiều nội dung hơn nữa cậu không nghe rõ, chỉ có hai chữ "Dương Hi" như bùa chú ám vào tâm trí cậu, không rũ bỏ được. Cậu đột nhiên cảm thấy hai chữ này vô cùng quen thuộc, dường như từ lâu đã khắc vào trái tim cậu, không thể xóa bỏ.

Nhạc Hạo Vũ mở mắt, thấy ánh sáng vàng cam hiện ra trước mắt, ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ trần nhà. Cơn đau trên cơ thể kéo cậu trở lại thực tế từ cơn mơ.

Cậu nghiêng đầu một chút, thấy Ninh Ninh đang lo lắng ngồi cạnh giường, nhẹ nhàng lau vết máu quanh vết thương như thể đang chăm sóc một báu vật quý giá. Cảm giác cô tập trung hoàn toàn vào mình khiến cậu vô cùng thích thú, như thể trong mắt và trong lòng cô chỉ có cậu.

Không ngờ cơ thể đầy máu bẩn của mình lại có thể mang lại niềm vui như vậy. Trước đây cậu chưa từng nhận ra.

Nếu trên người mình có thêm vài vết thương nữa, liệu cô có dành nhiều sự chú ý hơn cho cậu không?

Nhạc Hạo Vũ đột nhiên hối hận vì không rạch thêm vài vết thương nữa trên người, vì cô sắp xử lý xong vết thương của mình rồi.

Cậu không quan tâm mình chỉ mặc mỗi quần lót trước mặt cô. Dù sao họ cũng là hai người sống nương tựa vào nhau, nên họ thuộc về nhau không phải sao? Nếu cô thích, cậu không ngại trao cơ thể mình cho cô. Chỉ cần cô muốn, nhìn một cái cũng chẳng sao.

Ninh Ninh xử lý thêm một vết thương, vắt khô khăn, thấy Nhạc Hạo Vũ đã tỉnh. Ánh mắt cậu làm cô có chút sợ hãi, ngoài sợ còn có chút lo lắng.

Nhưng cô không có thời gian để quan tâm đến cảm xúc này, vì nhận ra mình gần như đã lột sạch cậu. Ninh Ninh đỏ mặt, đỡ Nhạc Hạo Vũ ngồi dựa vào giường.

Dù trên người đầy vết thương, nhưng lưng lại ít hơn và vết thương nhẹ hơn, nên tựa vào một chút cũng không sao.

Dưới ánh mắt không thể hiểu nổi của cậu, Ninh Ninh cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cảm giác như mình đã lợi dụng lúc cậu hôn mê mà sờ soạng khắp người cậu, sau đó bị cậu bắt quả tang. Rõ ràng là cô chỉ đang nghiêm túc giúp cậu xử lý vết thương.

Nhưng phải thừa nhận, cơ thể Nhạc Hạo Vũ thật sự tốt hơn cô tưởng. Nếu không vì vết thương quá nhiều, cô cũng không kiềm chế được mà sờ thử vài cái.

"À... Còn vài vết thương... ở chỗ... không tiện lắm, em tự xử lý nhé."

Nói xong câu này, Ninh Ninh cảm thấy mặt mình như muốn bốc cháy. Chỗ không tiện, chính là chỗ duy nhất còn lại trên người cậu có mảnh vải...

"Tại sao lại không tiện?"

Nhạc Hạo Vũ vẫn mở to mắt vô tội hỏi cô.

Cậu hỏi tại sao không tiện!?

Ninh Ninh muốn ném khăn trong tay vào đầu cậu, nhưng vì đối phương là bệnh nhân nên cô kiềm chế, chỉ nhét khăn vào lòng cậu và nói một câu: "Sau khi em xử lý xong, nói chị biết tại sao em lại bị thương", rồi đóng cửa phòng, để lại phòng cho Nhạc Hạo Vũ.

Nhạc Hạo Vũ cầm khăn, có chút ngơ ngác. Cô ấy... đang ngượng ngùng sao?

Phản ứng thật đáng yêu ngoài dự kiến!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro