Chương 44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dương Hin

Nhạc Hạo Vũ dĩ nhiên không thể ngờ rằng, một lời nói dối vô tình của mình lại có thể được Ninh Ninh tưởng tượng ra đến mức này.

Chiêu giả vờ đáng thương này có vẻ hiệu quả với Ninh Ninh. Nhạc Hạo Vũ thừa nhận đây là lần đầu tiên trong đời cậu bày ra vẻ mặt như vậy. Cậu chưa bao giờ tỏ ra yếu thế đến mức đó trước bất kỳ ai, nhưng hiệu quả của nó đem lại đã vượt xa sự mong đợi của cậu.

Đây là lần đầu tiên cậu thấy cô có vẻ mặt dịu dàng như vậy. Như thể lúc này, dù cậu nói gì cô cũng sẽ nghe theo, cậu muốn gì cô cũng sẽ làm cho cậu — như thể trong mắt cô chỉ có một mình cậu mà thôi.

Cảm giác này khiến cậu cảm thấy rất hưởng thụ. Cậu rất thích trạng thái này, vì nó khiến cậu cảm thấy cô coi trọng cậu, vậy thì việc liên tục giả vờ yếu đuối cũng không sao cả.

Cậu lặng lẽ nhìn cô, thấy cô lại bắt đầu đắm chìm trong những suy nghĩ của mình và không thể thoát ra. Cô luôn như vậy, dường như từ khi cô tiếp cận cậu, cô luôn có tâm sự mà không nói ra. Cảm giác không thể kiểm soát này khiến cậu cảm thấy hoảng sợ.

Cậu đột nhiên mong muốn rằng tất cả mọi người trên thế giới đều trong suốt, như vậy cậu có thể biết được suy nghĩ của cô một cách không bị cản trở.

Cô có bí mật nhưng không muốn nói ra!

Điều này khiến tâm trạng vui vẻ của Nhạc Hạo Vũ lại trở nên tồi tệ, cậu bắt đầu trở nên tham lam hơn.

Cậu cũng có cách để được một tấc lại muốn tiến một thước.

"Em..."

Nhạc Hạo Vũ muốn nói điều gì đó nhưng lại ngừng lại, cuối cùng do dự một lúc, chỉ nhẹ nhàng thốt ra một từ rồi lại cúi đầu xuống.

Hiện tại, mặc dù Ninh Ninh đang suy nghĩ về rất nhiều vấn đề nhưng sự chú ý của cô vẫn luôn hướng về Nhạc Hạo Vũ. Thấy cậu có điều muốn nói, cô nghĩ người bị thương luôn được ưu tiên hơn — hơn nữa, một phần lỗi của vết thương trên người cậu là do sự sơ suất của cô.

Ninh Ninh liền lo lắng nhìn Nhạc Hạo Vũ.

"Sao vậy? Vết thương có đau không?"

"Không có gì... Em nói ra chị chắc chắn sẽ không đồng ý."

Nhạc Hạo Vũ vẫn cúi đầu, giọng nói buồn bã nhưng đôi mắt ẩn trong bóng tối lại sáng rực.

"Em phải nói đó là gì thì chị mới biết có đồng ý hay không chứ! Em không nói thì sao biết chị sẽ không đồng ý?"

"Em... em bị thương, hoạt động không tiện, cho nên..."

"Hả? Cho nên cái gì?"

Ninh Ninh lo lắng nhìn cậu, sợ cậu nói cơ thể bị làm sao.

"Cho nên nếu buổi tối em muốn uống nước hay đi vệ sinh thì sẽ rất bất tiện. Em muốn hỏi chị liệu trong thời gian này chúng ta có thể ngủ chung được không."

Nhạc Hạo Vũ nói một câu không ngắt nghỉ rồi cúi đầu thấp hơn, như thể đã biết trước rằng cô sẽ từ chối.

"..."

Ninh Ninh mở miệng nhưng lại không biết phải nói gì. Làm sao cậu biết cô đã dự định nhường giường cho cậu và tự mình ngủ ở ghế sofa?

Bọn họ đều không còn nhỏ nữa, từ góc độ sinh lý, họ đều đã là thiếu niên, thiếu nữ mới lớn, tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều. Nói thật, nếu ngủ chung với nhau thì cũng không hợp lý lắm, nhưng những gì cậu nói cũng là đúng, bị thương như vậy thì hoạt động sẽ rất bất tiện...

Ninh Ninh vốn còn do dự, nhưng khi nhìn thấy Nhạc Hạo Vũ xấu hổ đến mức gần như muốn chui đầu vào chăn với đôi tai đỏ bừng, không biết sao, trái tim đang chuẩn bị từ chối của cô đột nhiên trở nên mềm mại.

Thôi được rồi, dù sao cô cũng luôn coi cậu như đứa em trai, ngủ chung hai ngày thì có sao? Nhìn dáng vẻ của Nhạc Hạo Vũ, rõ ràng tâm tư rất đơn thuần.

Cô mỉm cười gật đầu.

"Đồ ngốc, sao em biết chị chắc chắn sẽ từ chối chứ? Vậy trong thời gian này buổi tối chúng ta sẽ ngủ chung nhé."

Ninh Ninh đưa tay xoa đầu cậu, rồi đứng dậy ra ngoài chuẩn bị chăn.

 Vẻ mặt Nhạc Hạo Vũ hơi u ám, đưa tay chạm vào đỉnh đầu của mình, cô vẫn luôn chỉ coi cậu là trẻ con sao?

Cậu nhận ra mình không thích chút nào, thậm chí đã bắt đầu chán ghét kiểu quan hệ chị em này rồi.

Ninh Ninh sắp xếp lại giường chiếu ngoài phòng, rồi quay lại nhìn Nhạc Hạo Vũ, cẩn thận di chuyển cậu lên ghế sofa, thay tấm ga trải giường dính đầy máu bằng tấm ga bên ngoài.

Cô nhìn tấm ga giường và thở dài, không biết vết máu trên đó có thể giặt sạch không. Nhà của nguyên thân chỉ có hai bộ ga giường để thay đổi, không có thêm cái nào nữa. Nếu Nhạc Hạo Vũ không đề nghị ngủ chung, có lẽ cô sẽ phải ngủ trên ghế sofa rồi.

Đến khi lần nữa đưa Nhạc Hạo Vũ lên giường đã hơn chín giờ. Ninh Ninh đắp chăn cho cậu, chừa lại một chút chỗ bên cạnh giường. Cô ôm gối và chăn của mình, nằm chen chúc ở mép giường.

Chiếc giường này lớn hơn giường đơn nhưng lại nhỏ hơn giường đôi. Tuy nằm hai người không quá chật chội, nhưng hai người nằm rất gần nhau, thậm chí có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

Ninh Ninh đưa tay tắt đèn, nhìn Nhạc Hạo Vũ dưới ánh trăng.

"Vết thương của em trong thời gian này không thể đi lung tung. Ngày mai hãy ngoan ngoãn ở nhà đọc sách, đừng đến trường nữa biết chưa?"

"Thế còn chị thì sao?"

Nhạc Hạo Vũ mở to đôi mắt vô tội hỏi. Chỉ có cậu mới biết, tại thời khắc này dù trông có vẻ như chỉ tùy tiện hỏi một câu, nhưng trái tim cậu trong bóng tối đang đập nhanh vô cùng.

Nếu cô vẫn quyết định đi học thì sao?

Cậu không biết mình sẽ phản ứng thế nào.

Chỉ cần nghĩ đến việc ở nơi cậu không thể nhìn thấy, sẽ có một đám người đáng ghét vây quanh cô, cướp đi sự chú ý của cô khỏi cậu. Cậu lại cảm thấy như tim mình trống rỗng, chỉ có cơn giận dữ và bực bội không ngừng lấp đầy khoảng trống đó.

"Chị sẽ ở nhà với em, em hoạt động không tiện thế này, chị còn có thể đi đâu đây?"

Cô thở dài trong lòng, vốn tưởng rằng có thể thư thả một chút, kết quả không ngờ Nhạc Hạo Vũ lại bị thương, xem ra thời gian này sẽ rất bận rộn.

Nghe vậy, đôi mắt Nhạc Hạo Vũ lóe sáng trong bóng tối. Cậu quay lưng lại với cửa sổ, biết rõ rằng Ninh Ninh không thể nhìn thấy nét mặt của mình, vì vậy cậu cúi đầu, giọng nói đầy áy náy.

"Tất cả là lỗi của em, em luôn làm phiền chị."

Ninh Ninh nghĩ chỉ cần sau này em không nghĩ đến việc hủy diệt thế giới, thì cũng coi như đền đáp ân nuôi dưỡng của chị trong thời gian này rồi.

"Không sao đâu, ai bảo em... là em trai của chị chứ."

Ninh Ninh an ủi, trong lúc nhất thời cô không tìm được thân phận phù hợp để gán cho Nhạc Hạo Vũ, nên chỉ có thể nói là em trai.

Cậu không trả lời, nhịp thở dần ổn định lại, như thể đã chìm vào giấc ngủ. Cả căn phòng ngoài tiếng thở của hai người, không còn âm thanh nào khác, Ninh Ninh cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Nhạc Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn cô.

Giường dựa sát tường, trên đầu giường có một cửa sổ không lớn, hướng ra đường phố. Cậu nằm ở ngay góc tối của ánh trăng và cửa sổ, ánh trăng nhè nhẹ chiếu lên người cô, làm nổi bật làn da mịn màng.

Cô yên tĩnh như một thiên thần.

Một thiên thần thuộc về riêng cậu.

Nghe tiếng thở đều đặn của cô, lòng Nhạc Hạo Vũ trở nên mềm mại. Cậu vô thức tiến gần đến làn da mịn màng ấy, trong lòng nghĩ rằng nếu có thể hôn lên làn da trắng mềm này thì sẽ tuyệt vời biết bao. Nghĩ vậy, cậu từ từ hạ mi mắt dài, che đi sự mê loạn trong đôi mắt.

Chỉ mới nghĩ thôi mà cậu đã cảm thấy toàn thân nóng bừng.

Ngay khi cậu nín thở, sắp chạm vào làn da của cô, cô đột nhiên cử động.

Nhạc Hạo Vũ giật mình, vội vàng thu mình vào trong chăn, căng thẳng nhìn Ninh Ninh.

Cô phát hiện rồi sao? Có giận không? Có ghét cậu không?

Những ý nghĩ này lập tức tràn ngập trong đầu, khiến cơ thể cậu không thể kiểm soát được mà run lên.

Tuy nhiên, Ninh Ninh chỉ cử động một chút chứ không hề tỉnh dậy. Nhạc Hạo Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức lại căng thẳng trở lại.

Bởi vì cô đột nhiên tiến gần đến cậu sau đó đưa tay ôm lấy cậu.

Đó là một cái ôm dùng cả tay lẫn chân. Cô quấn chân quanh chân anh, một tay đặt lên ngực cậu qua lớp chăn.

Cậu biết cô chỉ vô thức coi cậu như một chiếc gối ôm lớn, nhưng cái ôm dù có một lớp chăn ngăn cách này lại vô cùng thân mật, khiến cơ thể vốn đã nóng bừng của cậu lập tức sôi trào. Trong chớp mắt Nhạc Hạo Vũ cảm thấy khí huyết toàn bộ dồn về một chỗ.

Cậu cảm nhận được cô sau khi ôm lấy cậu lại tiến gần hơn, cô đặt đầu vào hõm vai cậu, thậm chí còn vô thức cọ xát! Cuối cùng tìm được một vị trí thoải mái rồi không cử động nữa.

Hơi thở ấm áp của cô phả vào bên cổ cậu. Trong hơi thở ấy là mùi hương nhẹ nhàng từ cơ thể cô. Mùi hương này không nồng nặc khó chịu như những loại mỹ phẩm mẹ cậu từng dùng, mà giống như đưa cậu vào một thế giới đầy hương thơm và tiếng chim hót. Nếu phải dùng một từ để miêu tả cảm giác của cậu lúc này, có lẽ đó là "mê say".

Nhạc Hạo Vũ không thể miêu tả chính xác cảm giác của mình lúc này, như thể đang ngồi trên đám mây, toàn thân cậu cứng đờ, sợ rằng chỉ cần cử động một chút sẽ làm Ninh Ninh tỉnh giấc và sẽ mất đi sự gần gũi quý giá này. Dù đó chỉ là trong vô thức, nhưng cậu vẫn cảm thấy thụ sủng nhược kinh*.

*được sủng ái mà lo sợ.

Nếu biết trước rằng nằm chung giường với cô có thể được đối đãi như thế này, cậu đã sớm nghĩ cách để cô đồng ý ngủ cùng cậu. Cậu tin rằng chỉ cần mình kiên trì, cuối cùng cô nhất định sẽ đồng ý.

Nghĩ đến đây, Nhạc Hạo Vũ bắt đầu có chút hối hận. Cậu nhận ra động tác của cô đối với cậu giống như một sự tra tấn ngọt ngào. Cậu muốn quay sang ôm lấy Ninh Ninh nên nhẹ nhàng di chuyển cơ thể.

Nhưng cậu không thể tiếp tục nữa. Sự ngọt ngào đêm nay phải dừng lại tại đây.

Bởi cậu cảm nhận được vết thương lại bị rách, có chất lỏng ấm áp rỉ ra từ vết thương.

Cậu buộc phải đánh thức Ninh Ninh dậy.

Khi Ninh Ninh tỉnh dậy, bầu trời vẫn còn u ám, con đường bên ngoài cửa sổ yên tĩnh, như thể vẫn đang giữa đêm.

Khi ý thức dần trở lại trong cơn mơ màng, cô nhận ra một tay và một chân của mình đang không khách sáo đè lên người Nhạc Hạo Vũ. Đối phương đang lộ ra vẻ mặt đau đớn, thậm chí mặt cậu đang đỏ bừng vì đau đớn.

Phản ứng đầu tiên của cô là— không phải mình đã làm rách vết thương của cậu chứ!?

Thực tế đúng là như vậy.

Cô thừa nhận rằng tư thế ngủ của mình không tốt lắm. Chỉ cần có thứ gì bên cạnh mà cảm giác tốt, cô sẽ vô thức ôm chặt lấy khi ngủ vì tư thế đó rất thoải mái.

Cô cẩn thận mở chăn và cởi áo ngủ của cậu ra liền nhìn thấy nhiều vết thương trên người cậu đã bị rách, màu đỏ tươi đang dần thấm qua băng gạc làm cô hoảng hốt vô cùng.

Nhưng điều khiến cô hoảng hốt hơn nữa vẫn còn ở phía sau.

Nhạc Hạo Vũ nhìn cô với vẻ mặt đau đớn và nói rằng mình khó chịu không phải là vết thương. Khi Ninh Ninh nhìn theo hướng tay cậu chỉ, cô hoàn toàn bối rối.

Nhưng vấn đề phải được giải quyết. Việc tại sao Nhạc Hạo Vũ lại trở thành như thế này, Ninh Ninh nghĩ vấn đề có lẽ nằm ở cô. Rõ ràng bọn họ vẫn không thể ngủ chung một giường được.

Vẻ mặt Ninh Ninh ngượng ngùng, muốn đề nghị rằng sau khi thay băng cho cậu xong, cô sẽ rời khỏi phòng này, để cho cậu tự giải quyết phần còn lại. Nhưng nhìn thấy những vết thương chảy máu trên người cậu và đôi mắt ẩn chứa sự cầu xin đó, cô không thể nói ra lời đề nghị kia.

Cậu không thể tự giải quyết được tình huống này. Bảo một người bị thương nặng như cậu đi tắm nước lạnh sao? Thà để cậu đi gặp thượng đế ngay còn hơn!

Bỏ mặc cậu ở đây tự sinh tự diệt?

Ninh Ninh đắn đo một lúc, cuối cùng với vẻ mặt quyết tâm như người lính sẵn sàng hi sinh. Cô nhắm mắt lại và quyết định rằng có lẽ cô sẽ không thể nhìn thẳng vào tay mình trong một thời gian dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro