Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dương Hin

Cuối cùng, sau khi giúp Nhạc Hạo Vũ giải quyết vấn đề sinh lý và thay băng, trời đã bắt đầu hửng sáng. Ninh Ninh mệt mỏi đến mức không thể chịu nổi. Sau lần "tiếp xúc thân mật" này, cô cũng không còn tâm trạng để bận tâm nữa. Cô bôi thuốc, mặc lại áo ngủ cho cậu rồi ôm chăn định ra phòng khách ngủ.

Dù luôn coi cậu như em trai, nhưng suy cho cùng, nam nữ khác biệt, vẫn nên ngủ riêng thì hơn.

Khi cô chuẩn bị ôm chăn gối ra ngoài thì bị Nhạc Hạo Vũ nắm lấy cổ tay.

"Chị định đi đâu?"

"Chị nghĩ chị nên ra ngoài ngủ thì tốt hơn."

Ninh Ninh có chút lúng túng nói.

"Tại sao? Chẳng phải chúng ta thuộc về nhau sao?"

Cô ngẩng đầu nhìn Nhạc Hạo Vũ, đối diện với đôi mắt đen kịt đầy sóng ngầm của cậu, trong giây lát cô không biết nói gì. Cô nghiêm túc nói với cậu:

"Những lời này chỉ nên nói giữa những người yêu nhau. Và cả chuyện vừa rồi... khụ khụ... chuyện đó cũng chỉ nên để vợ em làm... khụ khụ... Em cũng không còn nhỏ nữa, những điều này em nên hiểu."

"Vậy... Ninh Ninh có yêu em không?"

Nhạc Hạo Vũ cúi đầu hỏi, lòng đầy lo lắng và hối hận. Cậu đột nhiên cảm thấy mối quan hệ của họ có thể sẽ bước vào một hướng đi không thể đoán trước, và hướng đi đó chắc chắn không phải là điều cậu mong muốn.

Có phải cậu đã quá vội vàng không?

Nhưng cậu không chờ được nữa.

Sẽ ngày càng có nhiều người sẽ xuất hiện xung quanh cô. Chuyện hôm nay bày trước mắt cậu, cô chỉ coi cậu như một người em trai, điều mà cậu luôn biết rõ. Vì thế cậu đã luôn kìm nén tình cảm của mình, nhưng khi sự hoảng loạn tích tụ đến một mức độ nhất định đã không thể kìm nén thêm nữa.

Cậu không có tư cách cũng không có danh phận chính đáng để yêu cầu cô tránh xa những người khác. Chỉ có thể dùng những thủ đoạn nhỏ nhặt đáng thương này để cố gắng thu hút sự chú ý của cô về phía mình, lợi dụng lòng thương hại của cô dành cho cậu.

Nếu một ngày nào đó cô gặp người mà cô yêu, và cô yêu thương người đó nhiều hơn cậu thì cậu sẽ không bao giờ kéo lại được ánh mắt của cô từ người khác?

Không! Cậu tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra!

Thế nên cậu đã không thể kiềm chế mà bày tỏ tình cảm của mình với cô. Nếu lúc đầu chỉ là sự bốc đồng, và đã từng có một khoảnh khắc hối hận, hối hận vì Ninh Ninh có thể sẽ thay đổi và trở nên xa cách cậu. Chỉ cần nghĩ đến đây, trái tim cậu từ chỗ hoảng loạn mềm yếu lại trở nên cứng rắn.

 Sớm muộn cũng phải nói ra thôi không phải sao?

Cậu nín thở, căng thẳng chờ đợi câu trả lời của cô. Mặc dù biết câu trả lời của cô có thể sẽ khiến cậu thất vọng, nhưng vẫn hy vọng trong lòng.

"Chị yêu em, nhưng đó là tình yêu dành cho em trai, không phải loại tình yêu... thuộc về nhau. Em có hiểu không?"

Ánh sáng trong mắt Nhạc Hạo Vũ dần dần tắt đi theo câu trả lời của cô, tay đang nắm cổ tay cô cũng buông thõng xuống. Cậu ngồi dựa vào đầu giường, có chút thất thần nhìn vào tấm ga trải giường.

Ninh Ninh thở dài trong lòng, ôm chăn rời khỏi phòng.

Tiếp theo là một khoảng thời gian đầy khó xử.

Cô chăm sóc cậu ở nhà như đã hứa, vì Nhạc Hạo Vũ thực sự gặp khó khăn trong việc di chuyển, ngay cả việc đi vệ sinh cũng cần người giúp. Ninh Ninh thay thuốc cho cậu, ngoại trừ những chỗ nhạy cảm, những chỗ này cậu phải tự thay thuốc. Nhạc Hạo Vũ bất ngờ không làm khó cô, cậu không nói gì mà chỉ cầm lấy thuốc và tự thay.

Giữa hai người, ngoài việc không nói chuyện nhiều, bầu không khí có phần xa cách, còn lại thì hầu như không khác gì trước đây.

Nhạc Hạo Vũ vốn là người không thích nói chuyện nhiều. Trước đây gần như chỉ có Ninh Ninh nói nên bầu không khí giữa hai người gần gũi hơn nhiều. Nhưng kể từ đêm đó, Ninh Ninh cảm thấy mình không biết nên nói gì với Nhạc Hạo Vũ nữa.

Chỉ cần nhìn thấy mặt cậu, nhìn thấy đôi mắt đó, cô sẽ vô thức liên tưởng đến đôi mắt mơ màng của cậu đêm đó, khiến cô cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

Cô cần thời gian để quên đi ký ức về đêm đó, có lẽ sẽ cần một khoảng thời gian dài. Cô thấy đôi mắt cậu ngày càng u ám đi, nhưng không biết phải làm sao với tình trạng hiện tại.

Sau đó, Nhạc Hạo Vũ đã hồi phục và bắt đầu đi học trở lại. Đúng lúc có chính sách cải cách, thời gian đi học từ ba tiếng mỗi ngày trở thành từ bảy giờ sáng đến chín giờ tối như con cái nhà giàu. Nghe nói là nhờ mấy đứa trẻ từ trường thoát khỏi hộ nghèo trở thành người giàu quay lại đền đáp xã hội.

Sự thay đổi này lại là một điều tốt cho Ninh Ninh, vì nó đã giảm đáng kể thời gian cô phải ở cùng Nhạc Hạo Vũ. Cô luôn dậy sớm lúc năm giờ sáng để đi làm và trở về vào khoảng bảy giờ rưỡi tối, sau đó luôn đúng giờ đi ngủ lúc tám giờ.

Thứ nhất, công việc thực sự rất mệt mỏi. Thứ hai, cô muốn giảm bớt thời gian ở bên Nhạc Hạo Vũ. Họ cũng đã đổi lại phòng ngủ.

Lần này là do Nhạc Hạo Vũ chủ động yêu cầu đổi phòng, Ninh Ninh cũng đồng ý. Như vậy, mỗi khi ngủ cô đóng cửa lại, Nhạc Hạo Vũ không còn cơ hội làm phiền cô.

Cậu cũng là một đứa trẻ rất biết điều. Mỗi lần về nhà, cậu đều di chuyển rất nhẹ nhàng, nhẹ đến mức cô không hề nhận ra cậu đã trở về. Vì vậy, tình trạng này đã kéo dài trong hai năm.

Ninh Ninh nhận ra rằng Nhạc Hạo Vũ rất không thích cô đi học, nên cô cũng lười đến trường. Bây giờ cô làm thêm một chút thời gian, tiết kiệm tiền để Nhạc Hạo Vũ có chút tiền. Để khi cô rời đi, cậu không phải sống trong hoàn cảnh khó khăn.

Biết rằng Nhạc Hạo Vũ đã lên cấp ba và không còn gặp phải sự cố tương tự như trước đây. Ninh Ninh cảm thấy có lẽ mình đã lo lắng quá mức.

Dù họ không gặp nhau hàng ngày nhưng để theo dõi tình hình hàng ngày của Nhạc Hạo Vũ, cô đã mua chuộc một bạn học của cậu để nghe báo cáo về lịch trình của cậu hàng ngày. Cô hoàn toàn yên tâm Nhạc Hạo Vũ sẽ không gặp phải những kẻ xấu hay băng đảng nào. Mỗi ngày cậu đều sống rất có quy tắc.

Ninh Ninh cũng hoàn toàn thả lỏng. Theo cô, việc thay đổi Nhạc Hạo Vũ đã gần như đã thành công nên bây giờ đầu óc cô chỉ còn nghĩ đến việc "kiếm tiền, kiếm tiền, kiếm tiền". Hiện tại, mặc dù hơi nội tâm, nhưng ngoài việc có chút khó gần, cậu đã trở thành một người thanh niên tốt đáng khen.

Họ đã không gặp nhau trong suốt hơn hai năm, chỉ gặp mặt nhau vào dịp Tết. Khi hai người ngồi đối diện nhau, sự ngại ngùng đã đạt đến mức cao nhất.

Ninh Ninh đương nhiên sẽ không biết rằng, có một bóng hình thường xuyên vào phòng của cô vào giữa đêm, mút đầu lưỡi cô như đang hôn một vị thần. Và không biết rằng kể từ một ngày cách đây một năm, công việc của cô đã trở nên dễ dàng hơn rất nhiều, ánh mắt của các sếp đối với cô đã từ sự khinh thường chuyển thành sự sợ hãi tiềm ẩn.

Hôm nay, giống như mọi ngày, Ninh Ninh bước ra khỏi nhà vào buổi sáng mù sương. Có một thanh niên nhút nhát đã tiến lại gần, vừa đi vừa cố gắng bắt chuyện với cô.

Ninh Ninh đột nhiên nhận ra.

Ôi! Đây chẳng phải là Diệp Tuyết Đức, người năm xưa đã bị Nhạc Hạo Vũ dọa chạy sao!

Dù nhà của hai người gần nhau, nhưng mấy năm gần đây không hiểu sao cô không gặp lại Diệp Tuyết Đức một lần nào. Nhưng khi nhìn thấy anh hiện tại, cô nhận ra rằng chàng trai từng ngại ngùng ấy giờ đã trở thành một thanh niên vui vẻ và đầy sức sống.

Anh giờ đây trông hấp dẫn hơn nhiều so với trước, thậm chí rất đẹp trai. Vẻ nhút nhát của anh dường như chỉ vì ngại ngùng mà thôi.

Suốt hơn hai năm qua, Ninh Ninh luôn đi làm và về nhà một mình. Mặc dù cô không hiểu tại sao có vẻ như không ai muốn làm bạn với cô, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không thích có bạn bè.

Con người luôn là động vật sống theo bầy đàn, bất cứ lúc nào cũng hy vọng có người đồng hành.

Vì vậy, cô cùng Diệp Tuyết Đức nói cười vui vẻ rời khỏi nhà. Không nhận ra ở phía sau mình, qua cửa sổ phòng ngủ, một đôi mắt đầy sự chiếm hữu dần chuyển từ sự dịu dàng thành vẻ âm u.

Chị lại không nghe lời rồi.

Khi Ninh Ninh trở về nhà sau giờ làm việc hôm đó, cô mở cửa và cảm thấy trong nhà tối một cách bất thường. Có lẽ là vì Nhạc Hạo Vũ đã kéo hết rèm cửa sổ trước khi rời đi vào sáng nay, nhưng lại quên mở ra sau đó.

Ninh Ninh theo thói quen đóng cửa lại, ngay lập tức căn phòng trở nên tối đen. Cô mò mẫm trên tường tìm công tắc, đột nhiên cảm thấy một sự nặng nề ở sau lưng, có người từ phía sau ôm chặt lấy cô. Vào thời điểm này đáng lẽ Nhạc Hạo Vũ vẫn còn đang ở trường mà?

Phản ứng đầu tiên của cô là có kẻ trộm vào nhà, nhưng khi ngửi thấy mùi quen thuộc từ người đó, cô nhận ra.

Mẹ nó!

Người này chính là Nhạc Hạo Vũ!

Bởi không có kẻ trộm nào sẽ vồ lấy chủ nhà và bắt đầu hôn lên cổ của họ như vậy.

"Tiểu Vũ..."

Ninh Ninh nhíu mày cố gắng vùng vẫy, nhưng người phía sau hôn càng ngày càng mãnh liệt, đôi tay ôm chặt như vòng sắt, siết chặt đến mức cô không thể cử động.

Những nụ hôn của cậu đã từ cổ lan xuống lưng, không theo quy tắc nào, khiến Ninh Ninh trở nên hoảng hốt.

"Tiểu Vũ, em... "

Ninh Ninh chưa kịp nói xong, cô cảm thấy một cơn đau nhói ở cổ, rồi mắt tối sầm lại và mất đi ý thức.

Ninh Ninh liên tục tỉnh dậy trong trạng thái mơ hồ rồi lại nhanh chóng ngủ thiếp đi. Cô không biết mình đang mơ hay là thực tế, nếu không thì tại sao mí mắt lại nặng nề đến vậy, giữ tỉnh táo một chút cũng cực kỳ khó khăn.

Trong lúc mơ màng, cô nhìn thấy căn phòng mà đang ở không phải là căn phòng nhỏ tồi tàn của mình, mà là một căn phòng xa hoa khiến cô cảm thấy mình chắc chắn đang mơ.

Những khung cửa sổ kiểu Âu phức tạp và lộng lẫy đều được treo những dây xích, như sự tội ác và bóng tối uốn lượn trong sự phồn hoa. Trong phòng chỉ có duy nhất một cánh cửa.

Thỉnh thoảng cô tỉnh táo được vài phút, có khi là ban ngày, cô có thể mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi trước bàn làm việc lớn. Đôi khi là vào ban đêm, khi ấy cô luôn nhìn thấy một thân hình vạm vỡ trong ánh trăng áp lên người cô, thì thầm bên tai cô:

"Em là của anh, em là của anh..."

Giọng nói như một lời nguyền này luôn khiến cô rùng mình và tiếp tục chìm vào giấc ngủ.

Cuối cùng cô tỉnh lại hoàn toàn trong một khoảng trống thuần khiết.

Giọng nói máy móc của Triều Tịch vang lên:

"Nhiệm vụ thất bại, bạn có hai lựa chọn, A: bắt đầu nhiệm vụ thứ ba lại từ đầu; B: độ khó của nhiệm vụ thứ tư sẽ tăng lên đáng kể, bạn chọn phương án nào?"

Ninh Ninh có chút bối rối.

Đang ngủ mà nhiệm vụ lại thất bại?!

"Tại sao lại thất bại?"

Sau khi cô hỏi câu này, không gian như một rạp chiếu phim khổng lồ, xuất hiện một vài hình ảnh ngắn gọn.

Hình ảnh đầu tiên là Nhạc Hạo Vũ nhận một chiếc nhẫn khắc hình chim ưng từ một người đàn ông, sau đó Nhạc Hạo Vũ bắt đầu thường xuyên xuất hiện tại trang viên rộng lớn đó.

Ninh Ninh cảm thấy hối hận, nếu biết trước như vậy, dù có khó xử ra sao cô cũng sẽ cảnh báo Nhạc Hạo Vũ không được dính vào thế lực đen tối nào. Đáng tiếc cô luôn nghĩ mình suy nghĩ quá nhiều.

Nhưng điều này cũng không đúng! Nếu Nhạc Hạo Vũ không đến trường, chắc chắn người bạn cùng lớp mà cô mua chuộc phải nói với cô chứ?

Nhưng cảnh tiếp theo đã khiến cô kinh hãi.

Cô thấy người bạn cùng lớp mà cô mua chuộc quỳ gối trước mặt Nhạc Hạo Vũ, Nhạc Hạo Vũ nhìn cậu ta bằng ánh mắt như băng lạnh.

"Thật đáng ghen tị, chị mỗi ngày đều nói chuyện với mày sao? Hiện tại chị ấy thậm chí không thèm quan tâm đến tao nữa, nhưng bây giờ chị ấy đã ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của tao rồi, mày tồn tại trên thế giới này còn có ích gì nữa?"

Rồi cô thấy Nhạc Hạo Vũ bắn nổ đầu người bạn học đó.

Ninh Ninh không thể tin nổi, cô đưa tay bịt miệng. Cô biết thời gian cô bị bất tỉnh, hoặc là do Nhạc Hạo Vũ đã làm gì đó với cơ thể cô hoặc là cô thực sự đang mơ, nhưng cô nghiêng về khả năng đầu tiên hơn. Chỉ là cô luôn nghĩ Nhạc Hạo Vũ không thể khiến cô bất tỉnh lâu được, chắc chắn cậu sẽ đánh thức cô vào một ngày nào đó, nhưng không ngờ cậu lại để cô ngủ đến hết thời gian nhiệm vụ.

Hình ảnh cuối cùng là cô hốt hoảng ngồi dậy từ giường, Ninh Ninh biết đây là thân xác nguyên chủ, ý thức của Ninh Ninh đã rời khỏi cơ thể này.

Chỉ cần nghĩ đến việc Nhạc Hạo Vũ sẽ coi nguyên chủ là cô. Trái tim cô lại cảm thấy khó chịu, như thể đồ vật thuộc về mình bị cướp mất.

Nhưng khi Nhạc Hạo Vũ mở cửa, vẻ mặt mang nụ cười dịu dàng của cậu lập tức trở nên u ám.

Cậu nhận ra ngay lập tức rằng "cô" không phải là cô, nó khiến Ninh Ninh vừa cảm động vừa buồn bã, trong lòng đầy cảm xúc phức tạp.

Tiếp theo là Nhạc Hạo Vũ phát hiện cô biến mất và bắt đầu hủy diệt thế giới trong cơn điên loạn.

Ninh Ninh cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Vậy có nghĩa là nhiệm vụ này ngay từ đầu đã vô vọng?

Lựa chọn ban đầu của cô là xa cách Nhạc Hạo Vũ để cậu suy nghĩ kỹ mình không nên có những cảm xúc đó với cô. Nhưng khi cô nghĩ rằng tình cảm của cậu dành cho cô đã dần phai nhạt, thực tế lại cho cô một cú đánh chí mạng. Sự thật chứng minh rằng tình cảm của Nhạc Hạo Vũ trong thời gian dài bị cô đẩy ra xa thậm chí đã phát triển thành một loại tình cảm biến thái - cậu không quan tâm liệu cô có đồng ý hay không, chỉ cần cô ở bên cạnh cậu là đủ.

Vì tâm lý này, cậu đã nghĩ ra một cách biến cô thành "Người đẹp ngủ trong rừng."

Từ một góc độ nào đó, hành động của cậu thực sự ích kỷ đến cực điểm, nhưng từ một góc độ khác, liệu có phải là cậu đã tuyệt vọng đến cùng cực mới làm ra hành động này không?

Nghĩ đến những đêm đó, khi cậu gần như khẩn thiết thì thầm bên tai cô, Ninh Ninh cảm thấy trong lòng đau đớn.

Nhưng dù thế nào đi nữa, họ cũng không thể ở bên nhau!

Dù sau đêm đó cô chấp nhận tình cảm của cậu thì cô cũng không thể ở lại thế giới đó để bên cạnh cậu suốt đời. Đến lúc cô buộc phải rời đi, tình cảm của Nhạc Hạo Vũ đã trở nên càng ngày càng sâu đậm, chắc chắn sẽ phát điên, nhiệm vụ này dù làm thế nào cũng là một ngõ cụt.

Ninh Ninh mệt mỏi chọn phương án thứ hai. Cô chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ sớm để trở về nhà, những thế giới đầy đau khổ này, cô thực sự không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa.

Sau đó cô phát hiện ra, những điều khiến người ta bối rối và tan nát lòng còn chờ đợi cô ở thế giới tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro