Chương 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dương Hin

Ninh Ninh cố gắng kiềm chế ham muốn rời khỏi đây, lại ở trong cái "nhà tù" này thêm một đêm nữa.

Cô nhận thấy rằng dường như càng ở lâu trong thế giới này, năm giác quan của cô càng trở nên nhạy bén hơn theo thời gian. Sự thèm khát thịt người cũng sẽ dần dần giảm đi.

Nhưng hiện tại, sự thèm khát thịt người của cô vẫn còn quá mạnh, mắt lại nhìn không rõ ràng. Cô không chắc sau khi rời khỏi đây có thể một mạch mà đi thành công hay không, nếu bị bắt lại, hậu quả...

Chắc sẽ không tốt đẹp gì.

Ngày hôm sau, cô lại bị tiếng bước chân đánh thức. Ninh Ninh nhận ra rằng cái vỏ thây ma hiện tại của mình rất dễ tỉnh, chỉ cần có chút tiếng động nhẹ là tỉnh ngay. Khi tỉnh dậy lại không giống như dùng vỏ người lúc nào cũng mơ màng, mà rất tỉnh táo, như thể chưa từng ngủ.

Hơn nữa, khi cô tỉnh dậy lần này, nhận thấy năm giác quan của mình lại nhạy bén hơn hôm qua một chút. Làn da cũng dần từ màu xanh xám cứng đờ trở nên gần giống màu da người hơn, ít nhất là các vết hoại tử đã hoàn toàn biến mất, nhưng cơ mặt vẫn rất cứng.

Ninh Ninh nghĩ rằng trong đám thây ma, ngoại hình hiện tại của cô có lẽ chỉ thuộc loại dễ nhìn hơn một chút, nhìn chung vẫn rất đáng sợ.

Thu mình trong góc, khi ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào đến cực độ, Ninh Ninh biết là nguy rồi, vì cơ thể của cô đã không còn bị lý trí kiểm soát, lao về phía trước, theo đám thây ma chen chúc ở hàng rào như một kẻ ngốc, cố gắng vươn tay nhưng không với được gì.

May mà vị trí của cô cách xa hàng rào, nên không chen lên phía trước. Nếu đứng ở vị trí gần người đàn ông đó, cô không chắc mình có liều lĩnh mở cửa lao ra để "hôn môi" người đàn ông đó hay không.

Thây ma hò hét phấn khích, Ninh Ninh bị kẹt ở giữa cảm thấy khung xương của mình sắp bị ép đến tan vỡ. Khứu giác phát triển hơn khiến cô cảm thấy mùi thây ma trong đám thực sự không thể chịu nổi, hôi thối đến mức cô suýt ngất xỉu.

Cô nhìn người đàn ông đó, chính là người đàn ông được bốn người đàn ông khác bao quanh ngày hôm qua. Anh ta nhìn vào nhà tù này với vẻ mặt đầy hứng khởi, như thể có một con thú hoang sắp được thả ra, gần như tham lam chờ đợi con mồi của mình.

Ninh Ninh không thể hiểu nổi người đàn ông kỳ lạ này, không biết tại sao anh ta lại thấy thú vị với đám thây ma xanh xanh trắng trắng chỉ biết ăn thịt người này.

Anh ta có vẻ rất chắc chắn rằng con thây ma anh ta đang tìm kiếm ở trong nhà tù này, lần này cũng như lần trước chỉ dừng lại trước nhà tù một lúc rồi rời đi.

Bốn người cai ngục đi theo sau anh ta, mặt mày đầy sợ hãi, rõ ràng là lo lắng nếu lúc này có con thây ma nào mở cửa nhà tù, họ sẽ bị lũ thây ma xé xác và ăn thịt. Nhiều lần muốn khuyên anh ta rời đi nhưng không dám mở miệng.

Người đàn ông không để ý đến sắc mặt của thuộc hạ, đột nhiên nói với nhà tù này:

"Chị à, tôi biết chị đã đến rồi. Lần này, chị đừng hòng rời khỏi tôi lần nào nữa."

Giọng anh ta trầm ấm, thậm chí mang theo vài phần quyến rũ, Ninh Ninh nghe xong cảm thấy hơi đau đầu.

Trong thời gian buồn chán ở nhà tù này, cô đã quan sát kỹ từng con thây ma và phát hiện ra nếu có con thây ma nào đặc biệt nhất, thì...

Chắc là cô.

Nhưng chị là sao?

Tại sao anh ta gọi cô là chị?

Cô mới đến thế giới này, làm sao có thể biết người đàn ông này!

Chẳng lẽ là em trai của cái vỏ thây ma này trước đây? Nhưng bây giờ cô đã trở thành thây ma, có thể hiểu được lời anh ta không? Hơn nữa, chị gái của mình không thể nào nhận không ra sau khi biến thành thây ma chứ? Chỉ là từ người sống thành người chết, không phải là hủy dung.

Ninh Ninh bối rối, cuối cùng kết luận – chắc chắn người này không nói cô, hoàn toàn là do cô nghĩ quá nhiều!

Do mùi vị ở đây không thể chịu nổi, Ninh Ninh quyết định mặc kệ, phải ra ngoài trước đã, chỉ cần ra ngoài, sẽ có cách để rời khỏi đây.

Vì vậy, đêm đó, Ninh Ninh hét lớn trong nhà tù, đánh thức tất cả thây ma. Chúng gầm gừ đứng dậy, bắt đầu đi lại trong nhà tù. Ninh Ninh cố gắng nhanh chóng đi đến hàng rào sắt, đưa tay nhẹ nhàng mở cửa.

Thấy cô đi ra ngoài, đám thây ma cũng nhanh chóng đi theo. Thây ma ở nhà tù bên cạnh cũng bị cô đánh thức, thấy đám thây ma trong nhà tù của họ đều được thả ra, chúng hưng phấn đập vào hàng rào. Ninh Ninh đi đến nhà tù đối diện, tiện tay mở cửa.

Đã thả ra rồi, thì thả thêm vài con để tạo ra sự hỗn loạn, để cô có thể dễ dàng chạy trốn.

Rất nhanh có vài con thây ma thông minh hơn bắt chước Ninh Ninh mở cửa, ngay lập tức hành lang trở nên náo loạn, thây ma điên cuồng đâm vào nhau. Cuối cùng, Ninh Ninh mở cửa hành lang, thả tất cả thây ma ra ngoài.

Bên ngoài hành lang là một bãi cỏ rộng lớn, có nhiều người lính đang tuần tra, có thể nói là rất nghiêm ngặt.

Ninh Ninh nhìn qua một cái, tưởng rằng họ đã chuẩn bị sẵn sàng, ít nhất là có súng ống hay vũ khí gì đó. Nếu họ đã mở khóa hàng rào, thì phải chuẩn bị cho việc lũ thây ma có thể lao ra bất cứ lúc nào.

Nhưng không ngờ khi thấy đám thây ma lao ra khỏi hành lang, dù cảnh giác cao độ nhưng những người lính đó không sử dụng bất kỳ vũ khí nào, như thể không muốn làm tổn thương đám thây ma.

Tại sao họ lại tử tế với đám thây ma như vậy, Ninh Ninh không muốn nghĩ nữa. Nếu họ không chuẩn bị vũ khí thì càng tốt, tiện cho cô chạy trốn. Hiện tại, cô di chuyển chậm chạp, mặc dù chỉ cần không bị bắn vào đầu thì sẽ không chết nhưng cô cũng không chắc mình có thể tránh được nhiều viên đạn như vậy.

Cô là một cô gái yêu cái đẹp, chưa chuẩn bị tinh thần để thiếu tay thiếu chân đâu.

Bãi cỏ ngoài hành lang được bao quanh bởi lưới thép gai, bên trong có nhiều gà vịt. Lúc này, những con vật nhỏ đó hoàn toàn không nhận thức được nguy hiểm đang đến gần, chỉ đứng ngây ngô trên bãi cỏ nhìn đám "người" di chuyển chậm chạp này.

Sức hấp dẫn của động vật đối với thây ma không lớn bằng con người. Trừ một số thây ma đói đến mức cực điểm lao vào đám gà vịt, phần lớn thây ma đều khập khiễng đi về phía lưới thép gai, bò lên lưới thép gai gầm rú với những người lính bên ngoài.

Những cái lưới lớn từ trên trời rơi xuống, bắt lại từng con thây ma một. Những người lính bên ngoài lưới thép gai không hiểu tại sao chủ của họ không cho phép làm hại bất kỳ con thây ma nào, nhưng đó là mệnh lệnh cấp trên, họ chỉ có thể tuân theo.

Vì vậy, những người lính chỉ huy những chiếc xe cẩu, bắt từng con thây ma từ bên cạnh lưới thép gai và đưa chúng trở lại.

Ninh Ninh theo dòng thây ma lao ra khỏi hành lang, cô rất đói, máu gà vịt không thơm ngon như máu người, có mùi vị kỳ lạ khiến cô rất phản cảm, hơn nữa trong phạm vi lý trí, cô không muốn ăn sống thứ thịt kỳ lạ nào.

Tất nhiên, khi đối mặt với thịt người, hiện tại cô vẫn không thể kiểm soát bản thân.

Không biết có phải do sự sơ suất của những người lính không, Ninh Ninh phát hiện ở một góc lưới thép gai có một lỗ thủng nhỏ.

Lỗ thủng đó nằm ở góc cuối cùng bên trái của lưới thép gai, nếu không quan sát kỹ thì không thể phát hiện. Tất cả những người sống đều ở trước lưới thép gai đối diện hành lang, thây ma rõ ràng không có trí thông minh, chỉ bị bản năng thúc đẩy mà lao về phía trước lưới thép gai, không con nào phát hiện ra lỗ thủng này.

Ninh Ninh tự hào vì mình là con thây ma thông minh nhất trong đám này.

Cô khó khăn vặn cổ cứng ngắc, giả vờ liếc nhìn về phía những người lính đang cảnh giác, rất tốt, không ai phát hiện cô.

Góc đó không có ai canh gác, đây là cơ hội tuyệt vời để chạy trốn! Chắc chắn trong số nhiều thây ma này, thiếu một con cũng không làm họ tốn công sức đi tìm khắp nơi.

Phải biết rằng, trong thế giới hậu tận thế, tìm một con thây ma còn khó hơn tìm một người trong biển người thời bình.

Vì vậy, Ninh Ninh tự hào di chuyển bước chân về phía góc đó. Nếu ở trong vỏ người bình thường, cô sẽ không dễ dàng quyết định chạy trốn qua lỗ thủng đó, mà sẽ nghi ngờ liệu đây có phải là cái bẫy không.

Nhưng bây giờ ở trong cái vỏ đầu gỗ này, Ninh Ninh không thể suy nghĩ nhiều như vậy, điều kiện phần cứng đôi khi thật khó chịu.

Trong một góc tối bên ngoài lưới thép gai, một đôi mắt xám nhạt thấy con thây ma từng bước tiến về phía lỗ thủng, ánh mắt lóe lên niềm vui không kiềm chế được.

Trời biết hắn đã phải kiềm chế bản thân đến mức nào để không phát điên lao lên.

Hắn nhìn cái "cô gái" không thể gọi là đẹp, thậm chí có thể nói là xấu xí, từng bước tiến về phía mình, ánh mắt càng lúc càng sáng rực, cuối cùng sáng lấp lánh như sao.

Hắn đang chờ đợi, chờ cô tự mình bước vào vòng tay của hắn. Lần này hắn sẽ không để cô rời khỏi hắn nữa!

Ninh Ninh với khuôn mặt cứng nhắc từng bước tiến gần lỗ thủng, như thể nhìn thấy ánh sáng của nhiệm vụ hoàn thành.

Thật ra nhiệm vụ lần này trông không khó lắm nhỉ? Một con thây ma đi trong thế giới đầy thây ma là rất dễ dàng, dù đi chậm nhưng cô có trí thông minh, lại có thể sử dụng phương tiện giao thông nhé! Không hiểu tại sao Triều Tịch lại đánh giá nhiệm vụ lần này là khó như vậy.

Rất nhanh, cô đã biết câu trả lời.

Vì khi đến gần lỗ thủng, Ninh Ninh ngửi thấy một mùi quen thuộc.

Mùi hương đó cô bảo đảm sẽ không bao giờ quên. Mùi hương quyến rũ khiến người ta muốn nuốt chửng nơi phát ra của nó là nguồn gốc của tội ác.

Và nguồn gốc tội ác này từ khi cô đến thế giới này chỉ thấy trên một người, người đàn ông đến thăm nhà tù hai ngày trước.

Phản ứng đầu tiên của Ninh Ninh là - Chết tiệt, rơi vào bẫy rồi! Bên ngoài này không phải là không có ai canh gác, mà là một hang hùm chờ cô tự chui đầu vào!

Nhưng khi cô nhận ra đây là cái bẫy thì đã quá muộn.

Cô phát hiện cơ thể không còn bị cô kiểm soát, chỉ theo bản năng mà bước về phía mùi hương, thậm chí càng ngày càng nhanh.

Càng đến gần hướng đó, mùi hương càng nồng nặc, lý trí của Ninh Ninh cũng nhanh chóng sụp đổ trong mùi hương này.

Thơm quá, thơm quá, muốn ăn quá...

Ninh Ninh theo mùi hương đi vào rừng, quả nhiên thấy người đàn ông đó đang đứng trong bóng tối của rừng, nhìn cô với vẻ mặt phức tạp.

Bên cạnh hắn có nhiều người, mặc dù không ai cầm súng nhưng từ vẻ cảnh giác và cơ bắp trên người họ, Ninh Ninh biết rằng với cơ thể chậm chạp và thường bị bản năng chi phối của mình hiện tại, không thể nào thoát khỏi tay những người này.

Nhìn thấy những người đó chuẩn bị lao lên bắt cô, nhưng người đàn ông giơ tay ngăn lại. Hắn nhìn cô với vẻ mặt vô cảm, đôi mắt xám quái dị khiến Ninh Ninh cảm thấy rợn người.

Hắn đứng yên đó, như thể không có ý định tránh né răng nanh của cô. Khi Ninh Ninh hào hứng nghĩ rằng mình có thể cắn được hắn thì đột nhiên tối sầm lại, cả người cô ngã lăn ra đất.

Trước khi ngất đi, suy nghĩ đầu tiên của cô là - Chết tiệt! Thây ma cũng có thể ngất! Đây là cái quái gì vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro