Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dương Hin

Ninh Ninh nằm không có việc gì làm nên cô cũng ngủ một giấc. Cô không sợ Tống Cẩm có thể ngay lập tức tìm thấy cô. Nếu zombie bao vây thành phố mà đột nhiên rút hết trong một đêm, chắc chắn sẽ gây nghi ngờ cho loài người trong căn cứ. Với khả năng của họ, họ chắc chắn sẽ sớm phát hiện ra một số zombie đã tiến hóa có trí tuệ và có thể điều khiển các zombie cấp thấp.

Phát hiện này sẽ khiến loài người hoảng sợ tột độ. Họ sẽ điên cuồng tìm kiếm và tiêu diệt những zombie thông minh này. Thật không may, cô cũng thuộc loại "có trí tuệ" đó, và còn là một trong những con xuất sắc nhất.

Mặc dù cô đứng về phía loài người nhưng nếu chuyện này bị lộ ra thì rất bất lợi cho nhiệm vụ của cô. Bởi vì ngoài đội truy đuổi của Tống Cẩm, có thể còn có đội ngũ từ căn cứ muốn tiêu diệt cô, điều này chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Ngày hôm sau, Ninh Ninh bị ánh sáng chói lóa bên ngoài cửa sổ đánh thức. Dưới tầng của căn nhà nhỏ có zombie đang lang thang, chúng trông rất xấu xí. Ninh Ninh không thể chịu nổi việc chúng lang thang trước cửa nhà mình suốt đêm, nên cô đã đặc biệt sắp xếp để chúng ở dưới tầng, đề phòng trường hợp cô không may mắn, ngày đầu tiên chạy trốn đã bị Tống Cẩm phát hiện và tìm thấy, ít ra cũng phải có sự chuẩn bị.

Nhưng vận may của cô cũng không tệ đến mức đó, nhìn xa về phía căn cứ, vẫn còn rất nhiều zombie tụ tập bên ngoài thành phố. Tình hình này, Tống Cẩm chắc chưa thể quay về lâu đài, Ninh Ninh đoán chắc sáng nay người hầu mang bữa sáng cho cô sẽ phát hiện cô không còn trong phòng, rồi vội vã chạy đến tường thành để báo cho Tống Cẩm.

Bây giờ còn hai giờ nữa mới đến giờ ăn sáng của cô.

Ninh Ninh ngồi trên giường, không có gì làm, nhìn xa xăm, đột nhiên có chút nhớ Tống Cẩm.

Bây giờ cô là zombie, chỉ cần một kích thích nhỏ cũng có thể khiến cô tỉnh giấc. Khi ở bên Tống Cẩm, mỗi lần hắn thức dậy đều rất nhẹ nhàng, còn chu đáo kéo rèm kín trước khi mặt trời mọc, khiến cô gần như mỗi ngày đều ngủ tự nhiên mà thức dậy.

Mặc dù cô không cần ngủ cũng thường không buồn ngủ, nhưng cảm giác ngủ tự nhiên mà thức dậy và bị đánh thức là rất khác nhau.

Hắn luôn chu đáo làm tốt từng việc nhỏ nhặt cho cô.

Ninh Ninh liếc nhìn phía bên kia phòng, nơi Tống Ngọc đang ngủ say. Ánh nắng sớm sẽ chiếu vào mặt anh ta và làm anh ta thức dậy, nhưng cô không có ý định che ánh sáng cho anh ta.

Nếu anh ta không thức dậy sớm, cô cũng sẽ đánh thức anh ta, dù còn nhiều thời gian nhưng không phải là để lãng phí như vậy!

Người này trông có vẻ bí ẩn, càng ở gần anh ta, Ninh Ninh càng thấy anh ta rất không đáng tin cậy.

Ngủ ngon trong một bầy zombie như thế này cũng sợ thật là chẳng giống ai.

Tống Cẩm có thể ngủ bên cạnh cô nhưng vẫn giữ được khả năng tự bảo vệ. Còn người này mặc dù trông đẹp trai nhưng giống như một thư sinh yếu ớt, cô nếu muốn ăn anh ta thì dễ như trở bàn tay.

Ánh nắng không phụ lòng Ninh Ninh. Mười phút sau đã làm Tống Ngọc thức dậy. Vừa mở mắt, anh ta đã thấy Ninh Ninh quay lưng rời khỏi phòng.

"Tôi sẽ đi đến ổ của zombie, anh biết rõ mức độ nguy hiểm ở đó mà. Là một con người thì tốt nhất đừng đi theo."

Ninh Ninh gần như lạnh lùng nói, hy vọng có thể dọa lui Tống Ngọc. Cô không muốn đi đâu cũng phải mang theo một gánh nặng.

"Tất nhiên tôi biết, tôi sẽ không theo cô đến cuối cùng, chỉ đi cùng một đoạn đường thôi. Yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng không gây phiền phức."

Tống Ngọc thản nhiên nói, rồi thong thả đi theo Ninh Ninh.

Cố gắng...

Ý là sao.

Ninh Ninh cảm thấy không an toàn, nhưng cảm giác không an toàn này nhanh chóng bị câu nói đầu tiên của anh ta làm tan biến.

Trước đây đã xem nhiều phim về đại dịch zombie, chỉ cần nghĩ đến những nhân vật chính bị zombie rượt đuổi khắp phố, mặt đầy sợ hãi và la hét cũng khiến cô thấy thích thú.

Tưởng rằng sống trong thời kỳ tận thế sẽ rất khó khăn, nhưng bây giờ...

Một con zombie tiến hóa đi giữa một bầy zombie thường, thậm chí một số zombie chắn đường còn tự động tránh ra, còn giúp cô dọn đường, cảm giác như hoàng đế vi hành, thật là quá sảng khoái.

Giữa các zombie, cấp bậc rất nghiêm ngặt, họ giao tiếp bằng sóng điện trong não, truyền tin nhanh và chính xác.

Hầu hết các zombie không có ý thức, việc phân cấp bậc hay ăn uống đều dựa vào bản năng. Những zombie tiến hóa có ý thức cũng chỉ có trí tuệ rất thấp, chỉ có thể tự tìm ra một số kỹ năng chiến đấu đơn giản.

Chính vì vậy, chúng rất đoàn kết, truyền tin nhanh và không sợ chết, số lượng lại nhiều hơn loài người rất nhiều. Nếu có một ngày xuất hiện một con zombie trí tuệ cao thì loài người cũng gần như diệt vong.

Nhưng Ninh Ninh cũng phát hiện ra trên đường đi, mặc dù cô có tiềm năng tiến hóa thành vua zombie nhưng có nhiều zombie đã tiến hóa lên vị trí cao hơn cô. Cô không lo lắng những zombie này sẽ trở thành vua zombie trước cô vì trí tuệ và địa vị của zombie phụ thuộc rất nhiều vào thiên phú của chúng.

Cô không nghĩ rằng ngoài cô ra còn zombie nào khác có thể có thiên phú tiến hóa thành vua zombie.

Nhưng bây giờ cô vẫn chưa đủ mạnh, gặp phải những zombie mạnh hơn cô đều chọn cách tránh đường. Dĩ nhiên phần lớn thời gian là các zombie khác thấy cô đều tránh đi. Đi suốt ba ngày hai đêm, vẫn rất nhẹ nhàng, ít nhất không gặp phải vấn đề gì khó giải quyết.

Về vấn đề ăn uống của Tống Ngọc, anh ta tự giải quyết hết. Ninh Ninh từng muốn nhân cơ hội này bỏ rơi anh ta, nhưng lại lo sợ anh ta đi một mình gặp nguy hiểm nên đành phải chờ anh ta giải quyết xong.

Điều kỳ lạ duy nhất là Tống Ngọc luôn kéo cô chụp đủ loại ảnh với điện thoại. Mỗi lần cô từ chối, anh ta lại lấy lý do cứu cô ra khỏi lâu đài để thuyết phục, nói rằng sau khi làm xong việc này sẽ không theo cô nữa.

Ninh Ninh mong muốn sớm thoát khỏi gánh nặng này, mỗi ngày anh ta đều làm chậm hành trình của cô nên đành đồng ý. Anh ta luôn tìm đủ loại góc độ kỳ lạ để yêu cầu cô tạo dáng chụp ảnh. Những hành động cô phải làm rất kỳ lạ, sau khi chụp xong, anh ta không cho cô xem, còn thường xuyên nhìn cô cười một cách khó hiểu, khiến Ninh Ninh cảm thấy không thoải mái.

Cô cũng không để ý lắm, dù sao trong thời kỳ tận thế này chắc chắn không có mạng, cô không lo anh ta sẽ gửi cho người khác.

Nhưng rõ ràng đôi khi Ninh Ninh quá ngây thơ.

"Thiếu chủ! Đã tìm ra vị trí của chiếc điện thoại này rồi."

Một người đàn ông từ máy tính quay lại, căng thẳng nhìn Tống Cẩm, người đang đứng sau anh ta với vẻ uy nghiêm nhưng lúc này lại có chút u ám.

Tống Cẩm cúi đầu nhìn vào điện thoại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua màn hình, từng bức ảnh được chụp vội vàng nhưng rất rõ nét hiện ra, đều là hình ảnh một nam một nữ dựa vào nhau hoặc ôm nhau đầy tình tứ.

Phần lớn các bức ảnh chỉ thấy được một phần đầu hoặc lưng của cô gái, nhưng chàng trai lại nhìn thẳng vào ống kính, thể hiện vẻ mặt tự đắc, thậm chí đầy thách thức.

Tống Cẩm cúi đầu nhìn điện thoại, trong mắt bộc lộ sự ghen tuông không thể che giấu, gần như méo mó. Chiếc điện thoại trong tay hắn bị bóp méo, màn hình vỡ đâm vào lòng bàn tay nhưng hắn không để ý mà ném mạnh điện thoại vào tường.

Sau tiếng nổ vang, chiếc điện thoại vỡ nát và nhuốm máu nằm im lìm ở góc tường. Tất cả mọi người trong phòng đều giữ nguyên tư thế, không ai dám động đậy, không khí trong phòng đột nhiên im lặng như tờ, căng thẳng vô cùng.

"Tiếp tục theo dõi, báo cáo hướng đi của họ ngay lập tức."

Mười giây sau, Tống Cẩm lạnh lùng nói, rồi kìm nén cảm xúc dữ dội của mình quay người rời khỏi phòng thông tin.

Tất cả nhân viên trong phòng thông tin thở phào nhẹ nhõm, không khí căng thẳng cuối cùng cũng bắt đầu dịu lại.

Sau khi rời khỏi phòng, Tống Cẩm trực tiếp lên sân thượng của tòa nhà, nơi đã đậu sẵn một chiếc trực thăng. Hắn lên trực thăng, càng đến gần cô, hắn càng cảm thấy mặt tối trong lòng mình không thể kiềm chế.

Nỗi sợ hãi bị phóng đại tột cùng, hắn nóng lòng muốn hòa vào cô để xoa dịu nỗi sợ hãi này.

Đợi chờ bao lâu, kỳ vọng bao lâu, khi cô chọn chạy trốn thì hắn càng tức giận, tức giận đến mất hết lý trí.

"Thiếu chủ, họ đang hướng về cầu Tân Thủy..."

Trong tai nghe, nhân viên phòng truyền thông nghiêm túc báo cáo hướng đi của họ. Tống Cẩm nghe đến "cầu Tân Thủy" thì con ngươi đột nhiên co rút, cơn giận lập tức bị thay thế bởi một nỗi sợ hãi lớn hơn, các cảm xúc đan xen khiến hắn muốn hủy diệt thế giới này.

Có lẽ chỉ khi như vậy, cô mới an toàn, ngoan ngoãn ở bên hắn.

Ở phía bên kia, Ninh Ninh đứng trước cầu Tân Thủy, có chút lo lắng, cô biết nhiệm vụ không thể dễ dàng hoàn thành như vậy.

Ngoài cô và Tống Ngọc, không có một zombie nào khác trên cây cầu này, yên tĩnh đến kỳ lạ.

Cô luôn nghĩ rằng cấp bậc của mình trong đám zombie là khá cao. Dù có zombie mạnh hơn cô nhưng cũng không mạnh đến mức nào.

Nhưng rõ ràng không phải vậy.

Bởi vì cô có thể cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ từ cây cầu. Theo cô đoán, sự uy hiếp này đến từ giữa cầu, đây là sự uy hiếp từ một kẻ mạnh.

Trên đường đi, vì dòng máu của vua zombie trong cơ thể cô, rất ít thứ có thể khiến cô cảm thấy nguy hiểm. Những zombie khác, dù mạnh hơn cô nhưng nếu không may gặp phải, cô cũng có khả năng thoát khỏi tay chúng. Nhưng con này thì khác.

Con ở trên cầu này là một con quái vật lớn.

Hơn nữa, tỷ lệ cô thoát khỏi nó là rất nhỏ.

Điều kỳ lạ là nhẽ ra trong tình huống này, tất cả các zombie cấp thấp lẽ ra phải nghe theo lệnh của con zombie cấp cao kia, nhưng con zombie trung thành này vẫn đứng bên cạnh cô, dù đối mặt với sự uy hiếp mạnh mẽ đó cũng không có ý định phản bội.

Ninh Ninh coi đó như bàn tay vàng của nhiệm vụ, không để ý lắm. Tống Ngọc thong thả đi dạo bên bờ sông, còn hỏi cô tại sao không lên cầu để sang bên kia.

Ninh Ninh chỉ lườm anh ta, không đáp lại, giải thích hay không giải thích có gì khác biệt? Sao anh ta chụp nhiều ảnh như vậy mà vẫn không chịu rời đi?

Lúc này cô có chút ghen tị với thân phận con người. Tống Ngọc không cảm nhận được sự uy hiếp từ zombie, bên bờ sông không có con zombie nào, anh ta có lẽ cảm thấy rất an toàn.

Ninh Ninh do dự đứng nguyên tại chỗ, không dám tiến lên cũng không muốn lùi bước. Chỉ cần bước lên cầu là coi như bước vào lãnh địa của con zombie đó, đến lúc đó dù cô không định qua cầu, con zombie đó cũng sẽ coi cô là kẻ xâm phạm và giết chết cô.

Đi qua sông thì càng không khả thi, cá trong sông chắc đã biến thành cá ăn thịt người. Dù không biết chúng có hứng thú với zombie không, nhưng chỉ cần có cỏ nước biến dị quấn vào một lần cũng đủ làm cô khốn đốn, hơn nữa con sông này rất dài, ai biết dưới đáy sông có bao nhiêu cỏ nước biến dị.

Ninh Ninh không muốn bị mắc kẹt dưới đáy sông mãi mãi.

Vì nơi này gần như là cửa sông ra biển, khi Ninh Ninh chuẩn bị đi dọc theo sông để tìm cây cầu khác, thì bi kịch xảy ra.

Một chiếc trực thăng dừng ngay sau lưng cô.

Ngay sau đó, hàng loạt trực thăng khác cũng hạ cánh xuống đây, chặn hết đường lui của cô.

Từ trực thăng dẫn đầu, một người đàn ông bước xuống, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Ninh Ninh, ánh nhìn nóng bỏng khiến cô không thoải mái. Nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của hắn, trái ngược hoàn toàn với ánh nhìn đó, Ninh Ninh cảm thấy suy sụp.

Tại sao Tống Cẩm tìm thấy cô nhanh như vậy?

Câu trả lời gần như không cần nghĩ, cô không biểu cảm quay đầu nhìn Tống Ngọc bên cạnh, anh ta đột nhiên kéo cô vào lòng và thì thầm bên tai cô.

"Tôi đã nói sẽ cố gắng không gây phiền phức cho cô, tôi đã làm được đấy."

Ninh Ninh: "..."

Thật muốn đánh chết anh ta.

Trên đường đi, ngoài làm chậm hành trình của cô, anh ta dường như không gây phiền phức gì khác, đúng là ứng với câu cổ ngữ, một phát làm nên kỳ tích!

Kỳ tích khiến cô giận run.

Anh ta nói xong, còn nhìn Tống Cẩm với ánh mắt thách thức.

Hiểu rõ tính chiếm hữu của Tống Cẩm, phản ứng đầu tiên của Ninh Ninh không phải là thoát khỏi Tống Ngọc, mà là nhìn Tống Cẩm.

Sẽ chết, sẽ chết, sẽ chết đó!!!

Trong 0,05 giây, dòng chữ này hiện lên trong đầu Ninh Ninh, quả đúng là như vậy. Bởi vì trước khi cô kịp đẩy Tống Ngọc ra, Tống Cẩm đã nhanh như chớp lấy súng ra.

Mọi thứ như quay chậm lại, Ninh Ninh kinh hoàng nhìn cơn giận bùng lên trong mắt Tống Cẩm, rồi tiếng nổ vang, một viên đạn nhanh chóng bay về phía cô, bắn thẳng vào cánh tay Tống Ngọc.

Rồi thêm vài viên đạn nữa bắn vào tứ chi của anh ta.

Ninh Ninh cúi đầu nhìn Tống Ngọc ngã xuống bên cạnh, anh ta ngẩng đầu nhìn cô và cười.

Nếu Tống Cẩm muốn, hắn có thể giết anh ta ngay lúc đó nhưng rõ ràng hắn không muốn Tống Ngọc chết, nên những viên đạn không bắn vào chỗ hiểm.

Khi cô nhìn lại, đụng phải ánh mắt đầy giận dữ của Tống Cẩm.

Ninh Ninh: Sao trông hắn có vẻ càng giận dữ hơn?

"Qua đây."

Hắn cất súng, giang tay chờ đón cô vào lòng, giọng nói trầm ấm mang chút quyến rũ, rất dễ nghe.

"Chỉ cần em qua đây, chuyện này tôi sẽ bỏ qua."

Ninh Ninh bị lính từ trực thăng làm sợ hãi, do dự không biết có nên qua hay không, cô không tin lời "bỏ qua" này, có lẽ về rồi hắn sẽ quản cô chặt hơn? Tiếp tục cuộc sống bị giam cầm?

Dù sao Tống Ngọc cũng không thể vào lần nữa cứu cô. Tống Cẩm quản cô chặt như vậy, cô muốn tự chạy trốn dường như cũng không thực tế.

Nhưng nếu không chọn qua, trên cầu là một con quái vật lớn, có thể sẽ mất mạng.

Tình thế tiến thoái lưỡng nan này khiến Ninh Ninh buồn bã không thôi.

Ngay lúc quan trọng, cô cảm thấy có ai đó kéo ống quần mình. Ninh Ninh cúi xuống, thấy Tống Ngọc dù nằm trên đất nhưng vẫn cười nham hiểm, anh ta nói với Ninh Ninh.

"Cô biết sao hắn tìm thấy cô không? Tôi đã gửi những bức ảnh chụp cho hắn, nhờ đó mà hắn định vị được chúng ta. Những bức ảnh lúc chụp cô không nghĩ gì nhưng hiệu ứng của chúng chắc chắn đã khiến Tống Cẩm ghen tuông đến phát điên."

Anh ta cười ác ý, Ninh Ninh muốn tát vào mặt anh ta một phát.

Chết tiệt! Làm thế này cô không thể qua đó được!

Bây giờ cô không tin Tống Cẩm sẽ bỏ qua chuyện này. Với tính cách ghen tuông của hắn, cộng thêm ánh mắt ngày càng sáng khi nhìn cô sau lần đến viện nghiên cứu...

Nếu cô về với hắn, e rằng xác cũng không còn.

Lần này, sự kiên nhẫn của Tống Cẩm rõ ràng đã cạn. Một bên ghen tuông điên cuồng, một bên sợ hãi mất cô, nếu cô quay đầu chạy lên cầu thì sao?

Hắn không chắc có thể cứu cô mà không làm cô bị thương.

Hắn sợ đến mức không muốn chờ thêm giây nào, cần gấp rút tìm cảm giác an toàn khi ôm cô vào trong vòng tay. Dù cái ôm đó mang lại cảm giác an toàn rất mỏng manh, nhưng về lâu đài hắn có thể...

Hắn không kìm được tiến lên một bước, không ngờ Ninh Ninh theo phản xạ lùi lại một bước, càng tiến gần hơn đến lãnh địa của con zombie kia.

Ninh Ninh căng thẳng đến toát mồ hôi. Theo bản đồ nhiệm vụ, đại bản doanh của zombie nên ở gần đây. Cô đã đến đây rồi, không muốn quay lại để bắt đầu lại từ đầu, dù rằng...

Rất không nỡ.

Tống Cẩm vội vàng dừng bước, hoảng loạn nhìn về phía Ninh Ninh.

"Tôi sẽ không tiến lại gần nữa! Em đừng lùi lại! Tuyệt đối đừng lùi lại!"

Hắn nhìn cô đầy lo lắng, vội vàng nói.

Nhưng đã quá muộn.

Ninh Ninh cảm nhận được sự uy hiếp sau lưng đột nhiên rung động, rồi bắt đầu di chuyển nhanh chóng.

Chết tiệt! Cô đã ước lượng sai! Thì ra chỉ cần lùi một bước nữa là vào lãnh địa của nó rồi.

Zombie có ý thức lãnh thổ rất mạnh, nếu không giết chết cô, nó sẽ không bỏ qua. Đã gây ra rắc rối, chi bằng thử xem có thể vượt qua không.

Vì vậy, Ninh Ninh nhìn sâu vào mắt Tống Cẩm, rồi dưới ánh mắt hoảng sợ của hắn, quay người chạy về phía cầu Tân Thủy.

Con zombie trung thành cũng theo sát cô, hai người cùng biến mất trong màn sương mờ trên mặt sông.

Ninh Ninh cẩn thận quan sát cây cầu, phát hiện ra trong màn sương trắng, cầu được phủ kín bởi mạng nhện trắng, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.

Những mạng nhện này chắc chắn do con zombie kia giăng ra. Nếu đâm đầu vào, cô có lẽ sẽ bị dính chặt vào đó và trở thành bữa trưa của nó.

Ninh Ninh cẩn thận tránh những mạng nhện đó, cảm nhận sự uy hiếp ngày càng lớn, cô căng thẳng đến mức khó chịu.

Dần dần, một bóng tím khổng lồ xuất hiện trong màn sương. Cuối cùng cô cũng nhìn rõ nó. Sinh vật này có tám chân như nhện, nhưng nửa trên lại là hình dáng con người. Nó cười man rợ, lao về phía Ninh Ninh.

Ninh Ninh thận trọng nhìn con zombie nửa người nửa nhện, khi nó lao đến, cô cố gắng hết sức để tránh né. Nhưng cấp bậc của họ quá chênh lệch, dù Ninh Ninh có cố gắng đến đâu, cô cũng không thể nhanh hơn con nhện zombie.

Khi chân nhọn sắc của con nhện zombie sắp đâm vào lưng Ninh Ninh. Cô nhắm mắt lại, chuẩn bị sẵn sàng cho một cú đâm xuyên tim lạnh ngắt.

Nhưng Ninh Ninh không quá lo lắng, vì mặc dù cô đã được cải tạo trở nên rất giống con người, nhưng bản chất cô vẫn là một zombie. Chỉ cần không bị bắn vào đầu, dù mất tay mất chân cũng không ảnh hưởng đến tính mạng, cùng lắm...

Nội tạng gì đó có thể rơi ra ngoài, nhìn không được đẹp mắt lắm mà thôi.

Dù cô không có cảm giác đau, nhưng cơ thể này một khi bị thương sẽ không bao giờ lành lại. Xem ra từ giờ cô sẽ phải sống với một lỗ lớn trên ngực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro