Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dương Hin

Ninh Ninh có chút phân vân, một mặt không muốn bỏ lại Hạ Thiên Vận đang bị thương nặng, mặt khác lại lo lắng rằng Tống Cẩm sẽ đuổi theo. Nhưng nghe những lời đảm bảo của Hạ Thiên Vận, Ninh Ninh hoàn toàn tin vào lời của anh và rời khỏi phòng, một mình đi về phía bờ sông Tân Thuỷ

Nước sông chảy êm đềm, mặt nước đục ngầu, đứng ở bờ sông không thể nhìn thấy gì dưới đáy. Thoạt nhìn thì rất yên tĩnh, nhưng không ai biết dưới đáy có gì nguy hiểm.

Gió ở bờ sông rất mạnh, Ninh Ninh đứng yên lặng ở đó, nhìn xa về phía cầu vượt sông.

Cây cầu vốn đã bị bao phủ bởi một lớp sương mù trắng xóa, giờ lại thêm khói lửa mịt mù sau trận chiến. Chỉ vì cách quá xa nên không nghe thấy âm thanh gì, nếu không có thể dựa vào âm thanh để đoán xem trận chiến đã kết thúc chưa.

Đã một ngày trôi qua, không biết họ có đánh bại con nhện zombie không. Với năng lực của hắn chắc không gặp nguy hiểm gì chứ?

Ninh Ninh lo lắng suy nghĩ, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc nuối. Cô tin Hạ Thiên Vận sẽ không lừa dối mình. Dù sao thì trong lúc nguy cấp như vậy, anh ta thậm chí đã hy sinh an toàn của mình để cứu cô.

Không biết nhiệm vụ của anh có đúng như anh nói không hay chỉ là may mắn cả hai cùng đến thế giới này làm nhiệm vụ. Chỉ vì lo cho an toàn của cô nên anh đã bỏ nhiệm vụ ban đầu của mình. Và để không muốn cô cảm thấy áy náy, có gánh nặng tâm lý nên cố tình bịa ra một lời nói dối.

Đại bản doanh của zombie chắc chắn ở dưới đáy sông, Ninh Ninh tin chắc là như vậy. Nhưng con sông này quá rộng lớn, việc tìm kiếm chắc chắn sẽ mất thời gian mà cô không biết dưới nước có những nguy hiểm tiềm tàng nào. Ninh Ninh nghĩ có lẽ cô cần một số dụng cụ lặn.

Nhưng trời không cho cô nhiều thời gian. Ninh Ninh nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân dồn dập, rồi bước chân đó dừng lại, chỉ còn một âm thanh tiếp tục tiến lại gần cô.

Tim Ninh Ninh thắt lại, từ từ quay người lại, quả nhiên gương mặt quen thuộc của Tống Cẩm xuất hiện trước mắt cô. Chỉ là từ vẻ dịu dàng trước đây đã biến thành u ám. Hắn từng bước tiến lại gần cô, hoàn toàn không có ý định dừng lại để dỗ dành cô.

"Em có biết vừa rồi nguy hiểm thế nào không? Nếu không phải tôi tình cờ ở ngay phía sau, em có biết hậu quả sẽ ra sao nếu bị con zombie biến dị đó bắt được không!? Em không quan tâm đến bản thân mình chút nào sao!?"

Ninh Ninh lẩm bẩm trong lòng, hóa ra con nhện chết tiệt đó gọi là zombie biến dị, nhưng cô lúc nào không quan tâm đến bản thân mình nhỉ? Sao cô không biết điều đó?

Nhìn sắc mặt của Tống Cẩm, cô cảm thấy càng sợ hãi hơn, vô thức lùi lại hai bước, sau lưng cô là dòng sông đang chảy êm đềm.

Ninh Ninh đột nhiên nhớ lại, trước đây Dương Hi cũng từng ép sát từng bước như thế này. Cô quay đầu nhìn Tống Cẩm trước mặt, sắc mặt không khác mấy so với Dương Hi lúc đó. Ngoài sự thay đổi về ngoại hình ra thì Tống Cẩm bây giờ trông ổn định và khó lường hơn Dương Hi trước đây.

Ninh Ninh đột nhiên cảm thấy căng thẳng, không biết cô đang mang tâm trạng gì, thần xui quỷ khiến lại kêu lên một tiếng.

"Dương Hi."

Tiếng gọi Dương Hi rất nhẹ, nhẹ đến mức gần như bị tiếng dòng sông chảy át đi, chỉ có cô nghe thấy.

Nhưng Tống Cẩm trước mặt lại sửng sốt như bị điện giật, sau đó đứng ngây ra tại chỗ.

Ninh Ninh nhìn thấy phản ứng của hắn, trong lòng đầy kinh ngạc.

Cô kinh ngạc nhìn hắn, vô thức lùi lại một bước rồi trượt chân, cả người bị dòng nước đục ngầu của dòng sông nhấn chìm.

Trước khi chìm vào nước, cô nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Tống Cẩm, thấy hắn lao tới rồi cảnh vật trước mắt biến thành mặt nước lấp lánh, cô không ngừng chìm xuống nước.

Thực ra Ninh Ninh không cảm thấy khó chịu lắm. Cô không biết bơi nhưng lúc này cô còn nghiêng đầu ngắm cảnh xung quanh.

Giờ đây cô chỉ là một vật chết, không cần thở cũng không có nhịp tim, cảm giác khó chịu dưới nước hoàn toàn là do bị bao quanh bởi nước một cách đột ngột, do lực đẩy của nước làm việc di chuyển trở nên khó khăn hơn.

Xung quanh là một màn xám xịt, không thể nhìn thấy gì cách đó mười mét. Cô nhìn xuống đáy hồ, thấy mình đã dần dần rơi vào những tòa nhà cao tầng. Không xa cô, có những tia sáng xanh đang lấp lánh theo dòng nước.

Ninh Ninh biết hướng của ánh sáng đó chính là điểm cuối của nhiệm vụ lần này. Cô chuẩn bị khi mình chạm đáy sẽ thử đi đến đó. Nhưng khi đi bộ dưới nước, lực đẩy của nước làm cô mất cân bằng, không biết có thể đến đó suôn sẻ không, nếu bị dòng nước cuốn đi thì không hay...

Ninh Ninh âm thầm suy nghĩ, trên mặt nước đột nhiên phát ra tiếng vật nặng rơi xuống nước, cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

Thì ra là Tống Cẩm!

Hắn nhảy xuống rồi!

Hắn không cần mạng sống nữa sao!!?

Ninh Ninh mở to mắt, lập tức lo lắng không yên.

Đừng nhìn nước dưới này yên tĩnh, đó là vì cô cũng là zombie. Các zombie và cá ăn thịt dưới đáy nước không quan tâm đến cô nên vẫn luôn trong trạng thái ngủ đông.

Do không được cung cấp thịt người trong thời gian dài nên sau vài năm, các zombie cũng sẽ chết đi vì thiếu năng lượng. Vì thế để tiết kiệm năng lượng tối đa và kéo dài thời gian sống của mình, hầu hết các zombie sẽ chọn ngủ đông khi không có con mồi. Nhưng dù vậy, khứu giác của chúng vẫn rất nhạy bén.

Dù con sông này dưới áp lực của con nhện zombie kia nên không có zombie nào dám lại gần, nhưng vì khu vực này gần trụ sở chính của zombie nên xung quanh đều là nơi tập trung zombie, rất nguy hiểm cho con người, ít ai dám đến. Con sông này gần như chưa bao giờ có "con mồi" rơi xuống.

Một khi những kẻ đói khát này ngửi thấy mùi người...

Ninh Ninh không dám tưởng tượng hậu quả.

Tống Cẩm dù mạnh đến đâu, hắn cũng chỉ là con người, hoạt động dưới nước chắc chắn không linh hoạt như trên đất liền, hơn nữa còn có hàng ngàn kẻ thù.

Quả nhiên, ngay khi hắn nhảy xuống nước, Ninh Ninh cảm thấy dòng nước phía sau bắt đầu dao động. Cô muốn hét lên, muốn thúc giục hắn rời khỏi nhưng đều vô ích, dưới nước cô không thể phát ra âm thanh.

Vì vậy cô chỉ có thể nhìn chằm chằm vào Tống Cẩm bị bao vây bởi một đàn cá ăn thịt.

Mặt nước vốn gợn sóng lập tức bị một mảng bóng tối che phủ, không còn chút ánh sáng nào lọt vào, ánh sáng duy nhất trong nước là ánh sáng xanh u ám kia.

Nhưng lúc này Ninh Ninh nào còn để ý đến nhiệm vụ, cố gắng bơi về phía Tống Cẩm. Cô là zombie trên đất liền, không thể xác định Tống Cẩm có bị chảy máu hay bị thương dưới nước không nên càng làm cô lo lắng.

Dù hậu quả thế nào, dù có bị hắn bắt lại và giam cầm, cô cũng phải đưa Tống Cẩm trở lại bờ.

Nhờ giáo viên dạy bơi cô đã nguyền rủa không biết bao nhiêu lần. Trong tình huống không lo bị chết đuối này, Ninh Ninh bất ngờ dùng tư thế bơi mà thầy từng dạy để từ từ tiếp cận mặt nước.

Ninh Ninh căng thẳng nhìn đàn cá trước mắt, hy vọng có thể nhìn thấy tình trạng của Tống Cẩm qua khe hở của vô số con cá ăn thịt. Cô thấy những tia đỏ nhạt lan ra trong nước, đàn cá lập tức trở nên điên cuồng hơn. Ninh Ninh cảm thấy toàn thân như bị đóng băng, trong lòng trào lên một nỗi tuyệt vọng.

Hắn chết rồi sao? Người đàn ông luôn đối xử dịu dàng với cô, chết rồi!?

Ninh Ninh muốn xé nát từng con cá đáng chết đó, đột nhiên nhận ra trong lòng mình tràn đầy cảm giác cay đắng và căm hận hệ thống.

Cảm xúc đó đè nén đến mức cô sắp ngạt thở, nhìn người mình yêu chết trước mắt mà không thể làm gì cảm giác là như vậy sao.

Tống Cẩm, cố gắng lên, cố gắng lên, em sẽ đi cùng anh, không chạy trốn nữa, bất kể hậu quả thế nào, em cũng sẽ không trốn nữa...

Ninh Ninh cuối cùng đã tiếp cận được đàn cá. Cô vươn tay tách đám cá đang hưng phấn ra. Đúng lúc này, ánh sáng xanh phía sau đột nhiên bừng lên. Ninh Ninh cảm thấy cơ thể mình bị kéo mạnh về phía sau, hai bên là dòng nước chảy xiết, đàn cá bao vây Tống Cẩm ngày càng cách xa cô...

Lần đầu tiên cô cảm thấy căm ghét hệ thống này. Trong những thế giới trước, cô có thể cố gắng kìm nén cảm xúc này nhưng lần này thì không kìm nổi nữa. Cảm giác đó khiến cô cần một chỗ để trút giận.

Lúc còn là zombie, cô không có khả năng khóc. Khi tỉnh dậy từ bóng tối, Ninh Ninh ngồi trong hư không khóc lớn, cô ôm chặt đầu gối, trong mắt hiện lên sự hận thù rõ rệt.

Tại sao không để cô cứu Tống Cẩm?

Dù chỉ cho cô vài giờ cũng được, ít nhất để cô biết hắn có thực sự chết không, nhưng...

Nó rõ ràng có thể làm được mà? Tại sao lại keo kiệt đến mức không cho cô vài giờ?

"Nhiệm vụ hoàn thành thành công dưới sự cưỡng chế của hệ thống, độ khó của nhiệm vụ tiếp theo sẽ tiếp tục tăng."

Giọng nói máy móc của Triều Tịch vang lên không chút cảm xúc.

Ninh Ninh ổn định cảm xúc, đứng dậy lau khô nước mắt, lạnh lùng lắng nghe.

"Nhiệm vụ viên có cảm xúc cực kỳ không ổn định, có thể dùng tám vạn điểm để mua bốn ngày nghỉ ngơi điều chỉnh cảm xúc."

"Không cần."

Giọng Ninh Ninh lạnh lùng hơn vài phần, cô đột nhiên tò mò hỏi: "Nói nghe, lâu nay tôi chưa từng gặp anh. Anh có thân thể không? Rốt cuộc là thứ gì vậy?"

"Triều Tịch có thân thể mô phỏng."

"Ồ? Cho tôi xem nào?"

"Được thôi, nhiệm vụ viên."

Triều Tịch nói một cách máy móc, từ một màn trắng xóa xuất hiện một người đàn ông thanh nhã. Anh ta mặc áo đuôi tôm, đeo kính màu vàng, đôi mắt hồ ly xếch lên khiến anh trông lịch sự mà không có ý tốt.

Chỉ là động tác có chút cứng nhắc, ánh mắt hơi đờ đẫn.

Lúc này Ninh Ninh không có tâm trạng ngắm mỹ nam. Cô gắng gượng kìm nén cơn giận, duy trì biểu cảm trên mặt, từng bước tiến về phía Triều Tịch.

Cô biết dù có hỏi, Triều Tịch cũng sẽ không trả lời những câu hỏi kiểu này. Thay vì tức giận vô ích, tốt hơn là nghĩ cách xả giận, nếu không Ninh Ninh cảm thấy mình sẽ nổ tung.

"Nhiệm vụ viên có cảm xúc cực kỳ không ổn định."

Triều Tịch đứng trong thân thể mô phỏng lần đầu tiên sử dụng, nhìn Ninh Ninh cười mà cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng máy dò phát hiện nhiệm vụ viên có cảm xúc tiêu cực rất lớn? Sao trông lại như không có chuyện gì?

Tiếc là anh ta không có khả năng suy nghĩ, vẫn thật thà báo cáo kết quả của máy dò. Khi anh ta còn chưa kịp phản ứng, một dấu giày to đột nhiên xuất hiện trước mắt, sau đó Triều Tịch cảm thấy đau điếng trên mặt, cả người ngã xuống đất.

Tiếp theo là một trận mưa đòn, Triều Tịch chưa quen với thân thể này, nhiều lần muốn đứng lên nhưng lại ngã sóng soài xuống đất, Triều Tịch lập tức nước mắt lưng tròng.

Hối hận, hối hận, hối hận quá...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro