Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dương Hin

Ninh Ninh chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe lên, rồi một lần nữa cô lại đến một nơi xa lạ. Cô không biểu lộ cảm xúc nào khi xem xét nhiệm vụ, lần này Triều Tịch không đưa ra nhiệm vụ rõ ràng.

Sau một tiếng 'ding' trong đầu, một mũi tên nửa trong suốt xuất hiện giữa không trung chỉ về một hướng. Ninh Ninh chắc chắn chỉ có mình mình mới nhìn thấy mũi tên này nhưng không biết điểm cuối của mũi tên này sẽ dẫn đến đâu. Nhiệm vụ lần này quá kỳ quặc nên phải cẩn thận hơn nhiều so với trước đây.

Cô cẩn thận nhìn quanh, phát hiện mình đang ở một thành phố hoang tàn. Hoàng hôn mờ mịt bao phủ thành phố đổ nát này, mang đến một cảm giác bất an. Ninh Ninh nhìn lại mình, cô có một mái tóc ngắn ngang vai, mặc một bộ đồ da màu vàng kim, trông rất có năng lực. Lúc này trong tay cô còn cầm một cặp súng kỳ lạ. Cô chưa bao giờ nhìn thấy loại vũ khí này trên TV hay bất kỳ đâu nhưng có vẻ nó có sức công phá rất mạnh.

Trên vai cô cũng đeo chéo một dải đạn, đã sử dụng nhiều, chỉ còn lại sáu viên. Nhìn cảnh tượng này giống như tận thế nhưng không hiểu sao Ninh Ninh luôn cảm thấy nơi này không quá giống tận thế mà lại không biết sự bất đồng ở đâu.

"Chạy nhanh lên! Nhanh! Hết đạn rồi!"

Một giọng nói quen thuộc vang lên, Ninh Ninh vô thức quay đầu nhìn về phía đó, thấy một người đàn ông trông ấm áp như ánh mặt trời đang chạy tới. Anh ta vội vã chạy và liên tục gọi những người phía sau.

Phía sau anh ta còn có hai nam và hai nữ, thể lực của họ không tốt bằng người đàn ông này. Họ chạy thở hồng hộc, bước chân càng ngày càng chậm lại.

Theo sau họ là một đám... đồ chơi?

Ninh Ninh còn chưa kịp phản ứng, người đàn ông đó đã nhìn thấy cô đầu tiên, lớn tiếng gọi cô chạy nhanh.

Cô không nghĩ rằng đám đồ chơi biến hình và con SpongeBob kia có thể có sức sát thương gì, thậm chí một số đồ chơi còn có khuôn mặt ngốc nghếch, trông vô hại vô cùng. Nhưng nhìn thấy nhóm người này chạy hết sức, Ninh Ninh cũng quay đầu chạy theo.

Cô vốn nghĩ rằng khi chạy, họ sẽ đường ai nấy đi. Thế nên bởi vì để tiết kiệm sức lực, cô chạy theo hướng mũi tên mà hệ thống chỉ định. Nếu chạy mà tách ra thì tốt, khỏi phải đối phó với đám đồ chơi này.

"Tấn công chúng! Nhanh lên! Tôi sắp chết mệt rồi!"

Một cô gái nhỏ nhắn chạy theo sau người đàn ông thở hổn hển thúc giục Ninh Ninh.

Ninh Ninh cúi đầu nhìn cây súng trong tay mình. Cô không biết cách sử dụng nó, cô cau mày nghiên cứu trong hai giây.

Sau đó, cô nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.

Cô ngẩng đầu nhìn, phát hiện một cô gái khác trong nhóm đã bị bỏ lại. Một vũng chất lỏng màu vàng bỗng xuất hiện từ con SpongeBob tràn về phía cô ta, rồi dần dần làm tan chảy cô ta từ chân lên.

Đúng vậy, tan chảy.

Ninh Ninh nhìn chằm chằm vào cảnh cô gái hét lên thảm thiết rồi đôi chân bốc hơi trong không khí, cô ta ngã vào vũng chất lỏng đó. Tay, ngực cũng nhanh chóng bị chất lỏng hòa tan cả cơ thể.

SpongeBob mặt ngốc nghếch thu hồi chất lỏng, kêu lên vui mừng rồi nhanh chóng đuổi theo họ. Ninh Ninh thậm chí còn không kịp phản ứng, đôi mắt tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng kia cứ như ngừng lại trong đầu cô.

Người đàn ông dẫn đầu giật lấy khẩu súng trong tay cô, nhanh chóng bắn về phía đồ chơi. Ánh sáng xanh trắng đan xen từ họng súng bắn ra, nhanh chóng bao trùm cả đoàn đồ chơi. Chỉ trong chốc lát, khi ánh sáng biến mất, con phố đầy đồ chơi lúc nãy đã trở nên sạch sẽ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, ba người còn lại ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển. Chỉ có người đàn ông tiêu diệt đám đồ chơi kia trả lại súng cho Ninh Ninh, hơi ngượng ngùng nói.

"Vì tình thế cấp bách vừa rồi nên..."

"Không sao."

Ninh Ninh nhận lại khẩu súng và nghiên cứu nó một chút. Khi nãy trong tình thế cấp bách, cô đã nhìn thấy hành động bắn của người đàn ông và ghi nhớ nó trong lòng.

"À đúng rồi, tôi tên là Tống Ngọc. Đây là Quan Duyệt, Tống Khải Mẫn và Trương Lâm. Còn cô? Cô tên gì?"

Tống Ngọc mỉm cười giới thiệu hai nam một nữ còn lại với Ninh Ninh, thân thiện hỏi tên cô.

"Ninh Ninh."

Ninh Ninh không muốn dính dáng quá nhiều với nhóm người này vì mục tiêu của họ chắc chắn không giống nhau.

"Vậy thì Ninh Ninh cô định đi đâu? Bên ngoài rất nguy hiểm, cô gái như cô một mình bên ngoài không an toàn."

Tống Ngọc do dự nhìn qua trang bị của Ninh Ninh. Thực ra, anh không quen biết mấy người này, nếu không vì... anh sẽ không mang theo những kẻ ăn bám này.

Nhìn trang bị của Ninh Ninh, có thể thu thập đủ bộ trang bị trong thế giới nguy hiểm này thì chắc chắn là người có thân thế. Nhưng nếu cô thực sự là tiểu thư của gia đình nào đó, nhìn tuổi cô không lớn, sao gia đình có thể yên tâm để một cô gái nhỏ ra ngoài một mình?

Nhưng vẻ lạnh lùng và thâm trầm trên khuôn mặt không phù hợp với tuổi hiện tại của cô.

Thật là một cô gái mâu thuẫn khiến người ta không thể không muốn khám phá, Tống Ngọc càng thêm tò mò về Ninh Ninh.

Ninh Ninh lạnh lùng liếc anh ta một cái, nói: "Liên quan gì đến anh?"

Tống Ngọc ngượng ngùng gãi đầu, biết mình hỏi hơi nhiều nên chỉ vào một hướng, nói với Ninh Ninh: "Chúng tôi muốn đi đến công viên giải trí lớn nhất trong thành phố để tìm một số thứ... Cô thì sao?"

Ninh Ninh liếc mũi tên lơ lửng giữa không trung, hóa ra đúng là hướng Tống Ngọc chỉ.

Tống Ngọc lại nói: "Dù không biết cô muốn đi đâu, nhưng nếu có thể đi cùng chúng tôi một đoạn thì sao? Mọi người đi cùng nhau vẫn an toàn hơn nhiều so với một cô gái như cô hành động một mình."

Ninh Ninh nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu. Cô quá xa lạ với thế giới đồ chơi có thể giết người này và cũng không quen thuộc thành phố. Triều Tịch không cho cô bản đồ mà chỉ đưa cho cô một mũi tên mơ hồ này, lỡ mà đi lạc vào ổ đồ chơi nào thì không hay.

Nhóm người cẩn thận đi cả nửa ngày, tìm một chỗ bên đường nghỉ ngơi qua đêm. Đến trưa hôm sau, họ đến được công viên giải trí.

Ninh Ninh ngạc nhiên phát hiện hướng mũi tên chỉ cũng là nơi này. Khi cô đến đây thì mũi tên liền biến mất.

Cổng công viên giải trí đóng chặt, gió thổi ào ào, cuốn bụi đất và vài tờ rơi rách rưới, trông rất tiêu điều.

"Tại sao chúng ta phải đến đây! Tôi chỉ muốn tìm chút đồ ăn! Ai biết trong này có thứ gì! Các người thật là điên rồ!"

Quan Duyệt bực bội nói, lùi lại hai bước, sợ hãi nhìn cổng công viên giải trí. Chắc chắn bên trong sẽ có nhiều con rối.

Tống Khải Mẫn cũng lộ vẻ sợ hãi nhưng dù sao cũng là đàn ông. Dù sợ hãi cũng không nói lời phản đối.

Trên đường đi, Tống Ngọc đã cứu cậu nhiều lần. Nếu không có anh ta, có lẽ cậu đã trở thành thức ăn của món đồ chơi nào đó rồi. Chắc bên trong có thứ gì đó mà Tống Ngọc muốn nên anh mới kiên quyết muốn vào công viên giải trí đầy nguy hiểm này. Cậu quyết định giúp anh tìm coi như trả ơn cứu mạng nhiều lần của anh.

Tống Ngọc, Ninh Ninh và Trương Lâm, ba người im lặng nhìn cổng công viên giải trí, mặt không biểu lộ cảm xúc.

"Trương Lâm, tôi sợ quá... Chúng ta đi đi?"

Quan Duyệt e dè đứng bên cạnh Trương Lâm, làm nũng ôm chặt tay anh ta tỏ vẻ sợ hãi nhìn xung quanh.

"Không được, tôi có việc cần làm ở đây, không thể đi cùng cô."

Trương Lâm từ chối yêu cầu của Quan Duyệt ngay lập tức. Quan Duyệt bĩu môi, không nói gì thêm nhưng từ biểu hiện trên khuôn mặt, cô ta vẫn không muốn ở lại. Khi nghe Trương Lâm trả lời, Ninh Ninh nhìn cậu vài lần nhưng bị anh ta phát hiện, cô vội thu lại ánh mắt, ngượng ngùng sờ mũi.

Cuối cùng, cả nhóm vẫn cùng nhau bước vào công viên giải trí có vẻ âm u này.

Ngay khi bước vào công viên giải trí, cánh cửa phía sau đột nhiên đóng sập lại. Ninh Ninh nhanh chóng quay lại cửa, phát hiện cửa đã bị khóa, không thể đẩy mở. Cô nghiêm mặt quay sang Tống Ngọc, định nói gì đó.

Ding.

Một âm thanh trong trẻo đột nhiên vang lên trong đầu, một giọng nói máy móc xen lẫn sự hài hước vang lên trong đầu Ninh Ninh.

Sẵn sàng chưa? Vậy thì, trò chơi bắt đầu.

Nhiệm vụ - Tìm kiếm trái tim vỡ của chú hề.

Gợi ý - Trái tim của chú hề đã vỡ thành vô số mảnh, rải rác khắp công viên giải trí.

Ninh Ninh thấy nhiệm vụ này có chút kỳ lạ, nhưng vì là đó nhiệm vụ do hệ thống giao, cô phải hoàn thành.

Cô chậm rãi bước về phía Tống Ngọc và nhóm người, cô phải nghĩ cách để họ tách ra với cô.

Khi cô đang rối rắm, Tống Ngọc đột nhiên nói.

"Tôi là người nhận nhiệm vụ, vừa nhận được một nhiệm vụ tìm kiếm trái tim vỡ của chú hề. Tôi biết trong số các bạn chắc chắn còn có người nhận nhiệm vụ khác nên chúng ta có thể cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ. Mặc dù nhiệm vụ có chút kỳ quặc, nhưng tôi nghĩ đây là nhiệm vụ có thể hoàn thành bằng cách hợp tác nhóm. Đừng hỏi tôi vì sao biết. Nếu các bạn tin tưởng tôi, hãy cho tôi biết thân phận của các bạn."

"Tôi cũng vậy."

Trương Lâm có vẻ rất tin tưởng Tống Ngọc, ngay khi anh ta nói xong liền lập tức trả lời.

Ninh Ninh không biết liệu "hợp tác nhóm" có giống như trò chơi trực tuyến, chỉ cần lập nhóm là có thể chia sẻ kinh nghiệm và tiến độ nhiệm vụ không. Bây giờ, cô không có gì đáng để Tống Ngọc nhắm tới.

Cân nhắc qua lại, Ninh Ninh vẫn khai báo thân phận của mình.

Giờ đây có ba người nhận nhiệm vụ, Quan Duyệt nhìn họ một cách mơ hồ, rõ ràng không hiểu họ đang nói gì. Tống Khải Mẫn thì có vẻ nghiêm túc nhìn Tống Ngọc, nói: "Dù tôi không hiểu các bạn đang nói gì nhưng nếu tôi có thể giúp được Tống Ngọc thì tôi sẽ làm. Trên đường đi anh đã cứu tôi nhiều lần, coi như tôi trả ơn anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro