Chương 64

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dương Hin

Tống Khải Mẫn và Quan Duyệt cũng quyết định đi theo nhóm người họ vào công viên giải trí. Công viên rất lớn, họ đi một hồi lâu mà vẫn chưa tìm được "trái tim vỡ của chú hề" và cho đến bây giờ vẫn chưa ai biết đó là thứ gì. Trong công viên có rất nhiều đồ chơi, họ thường xuyên gặp những con gấu Teddy hung dữ trên đường đi. May mắn là chưa gặp phải cả bầy đồ chơi, nếu không sẽ khó mà đối phó nổi.

Để đối phó với đám đồ chơi trên đường đi, Ninh Ninh đã sử dụng hết đạn trong súng. Tống Ngọc bảo cô rằng mỗi viên đạn lớn có thể bắn ra bốn viên đạn nhỏ sau khi nạp vào súng. Khi đạn trong súng hết, Tống Ngọc chỉ cô cách nạp đạn lớn vào súng, từ đó cô chỉ còn lại tổng cộng hai mươi tư viên đạn.

Loại đạn đặc biệt này được phát triển bởi các nhà khoa học sau khi khủng hoảng đồ chơi bùng nổ. Vì lớp vỏ của đồ chơi trở nên khó xuyên thủng hơn, súng thông thường không thể gây hại cho những con thú nhồi bông lớn. Loại súng này khi bắn trúng đồ chơi sẽ phá hủy chúng từ bên trong, chỉ cần ba phát đạn là có thể dời cả đám đồ chơi đi chỗ khác.

Tống Ngọc kể rằng anh đã ở trong thế giới này một thời gian dài, chỉ mới nhận được nhiệm vụ trong hai ngày gần đây. Khi anh mới đến, anh không có vũ khí cao cấp như súng của Ninh Ninh nên sinh tồn rất khó khăn.

Sau nửa ngày đi bộ, nhóm người mệt mỏi không chịu nổi. Quan Duyệt càng không chịu được, theo lời Tống Ngọc nói thì cô gái này được Trương Lâm cứu giữa đường. Không chỉ đồ chơi, nhiều động vật cũng biến thành quái vật ăn thịt người, dân số trên thế giới giảm mạnh trong nửa năm qua. Quan Duyệt sợ hãi nhưng không có chỗ nào để đi, buộc phải đi theo Trương Lâm, và Trương Lâm cũng không thể bỏ rơi cô giữa đường nên bất đắc dĩ để cô theo.

Trương Lâm nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra lại rất mềm lòng. Ngay cả Tống Ngọc còn không thể chịu nổi người phụ nữ này, Trương Lâm lại vẫn luôn nhẫn nhịn.

Trên đường đi, họ gặp được một người sống sót trong công viên giải trí. Hắn trốn trong một ngôi nhà nhỏ, sống nhờ vào thức ăn mà người ta vứt lại trong lúc hỗn loạn suốt nửa năm qua. Hắn đã đói đến gầy gò, không có vũ khí và không dám tự mình thử trốn thoát khỏi công viên giải trí. Khi thấy có người đến, hắn ta liền nhất quyết đi theo họ.

Tống Ngọc và Trương Lâm không phải là những người máu lạnh. Quan Duyệt và Tống Khải Mẫn thì cái gì cũng nghe theo họ. Ninh Ninh là người đến sau không có tiếng nói nên người đàn ông này cứ thế ở lại. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, Ninh Ninh đã không thích người đàn ông này rồi, thậm chí có chút ghê tởm vì ánh mắt buồn nôn của hắn ta luôn dừng trên người cô.

Quần áo cô mặc thích hợp cho việc vận động nhưng cũng tôn lên dáng người quyến rũ của cô. Cả ngày người đàn ông kia luôn tìm cách quấy rối Ninh Ninh. Dù Tống Ngọc nhiều lần ngăn cản, nhưng anh không thể lúc nào cũng ở bên cạnh cô. Tên khốn kiếp đó cứ như con ruồi đáng ghét không buông tha cô.

Buổi tối, họ tìm đến một khách sạn gần công viên giải trí để qua đêm. Vì Quan Duyệt và Ninh Ninh đều là con gái, mọi người đề nghị họ ở cùng nhau. Ban đầu Ninh Ninh không phản đối gì nhưng sau khi người đàn ông đó lại quấy rối cô một lần nữa, Quan Duyệt đã mỉa mai cô. Ninh Ninh tức giận chỉ nói với Tống Ngọc một câu rồi đi sang phòng khác một mình.

Cô thật sự không thể chịu đựng được người phụ nữ đó nữa. Ở một mình trong phòng cũng không có gì phải lo lắng. Tống Ngọc đáp lại sau đó quay về phòng ngủ.

Tuy nhiên, những điều bất ngờ luôn xảy ra vào lúc không ai ngờ tới.

Sáng hôm sau, Ninh Ninh bị tiếng ồn từ phòng bên cạnh đánh thức, đó là phòng Quan Duyệt ở qua đêm. Ninh Ninh đứng dậy đi đến cửa phòng đã mở sẵn, kinh ngạc nhìn vào bên trong.

Quan Duyệt đang khóc nức nở, dùng một tấm chăn che kín người, bên cạnh cô ta là người đàn ông đê tiện mà họ gặp tối qua. Từ những vết bầm tím trên xương đòn của Quan Duyệt có thể thấy đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Quan Duyệt kéo lê tấm chăn, loạng choạng bước xuống giường. Khi thấy Trương Lâm thì lao vào lòng anh, khóc còn thảm thiết hơn.

Nhìn tình cảnh này, rõ ràng Quan Duyệt không tự nguyện. Còn tại sao đêm qua cô ta không kêu cứu thì không ai biết.

Trương Lâm bị bất ngờ ôm lấy, chỉ biết đứng đơ ra tại chỗ, muốn vỗ lưng an ủi Quan Duyệt nhưng lại thấy ngượng, nên tay đưa ra giữa không trung rồi thu lại.

Dù Tống Ngọc không thích Quan Duyệt nhưng dù sao cô ta cũng là người gia nhập nhóm lâu nhất, trong chuyện này lại ở thế yếu nên anh cảm thấy cần giúp cô. Anh nhíu mày bước đến bên giường, đánh thức người đàn ông đang ngủ say trên giường.

Đẩy mãi mà không thấy người đàn ông có phản ứng gì. Tống Ngọc giận dữ lật chăn lên, ngay lập tức Ninh Ninh cảm thấy buồn nôn, chạy ra cửa nôn khan.

Bụng người đàn ông như bị thứ gì đó làm nổ tung, cảnh tượng kinh khủng đến mức cô không thể diễn tả bằng lời. Phần dưới của hắn ta đã biến thành một vũng máu lớn, có lẽ bị thứ gì đó đập nát.

Tất cả mọi người đều bàng hoàng trước cảnh tượng này, không dám nhìn tiếp mà rời khỏi phòng. Quan Duyệt không ngờ người đàn ông cưỡng hiếp mình, đêm qua lại ngủ bên cạnh lại biến thành cảnh tượng kinh khủng như vậy, cô ta lập tức ngất xỉu.

Sau khi tỉnh lại, mỗi khi nhớ đến việc đã ngủ với một người chết cả đêm. Cô ta lại khóc lóc thảm thiết rồi ngất đi lần nữa.

Phòng khách sạn này tương đối an toàn, ban đầu họ nghĩ rằng nam nữ ở chung không tốt nên đã tách phòng. Nhưng căn phòng này bây giờ không thể ở được nữa nên mọi người nhanh chóng chuyển sang phòng khác. Trong hoàn cảnh sinh tử thế này, chuyện nam nữ thụ thụ bất thân cũng chẳng còn quan trọng.

Vì tình trạng của Quan Duyệt rất tệ nên họ lại phải ở trong khách sạn thêm ba ngày. Trong ba ngày này, mỗi đêm đều có người thay phiên canh gác.

Người đàn ông chết quá thảm, trong phòng không phát hiện dấu vết của đồ chơi hoặc động vật biến dị nên Tống Ngọc luôn cảm thấy bất an. Thỉnh thoảng anh lại quay lại căn phòng đó kiểm tra. Trước khi rời khỏi phòng, họ đã niêm phong cửa sổ và cửa ra vào. Nếu thứ đó không ra khỏi đó trước khi họ rời đi thì bây giờ có lẽ nó vẫn còn ở trong phòng.

Không ai quan tâm đến thi thể của người đàn ông vì mọi người đều đang tự lo cho bản thân. Kẻ giết người có thể vẫn còn trong khách sạn để tìm kiếm mục tiêu tấn công tiếp theo. Ai còn tâm trạng để chôn cất một người mà mình thậm chí còn không biết tên chứ.

Đến ngày thứ ba, Quan Duyệt vẫn chưa hồi phục sau cú sốc. Tuy cô ta không còn khóc lúc tỉnh dậy nữa nhưng khuôn mặt vẫn mơ màng. Khi nghe họ hỏi về chuyện đêm đó, cô ta chỉ lẩm bẩm vài từ không rõ ràng. Khi hỏi kỹ hơn, cô ta lại trở nên hoảng sợ và khóc đến ngất xỉu khiến mọi người rất bất lực.

Tống Ngọc và Trương Lâm bắt đầu có ý định bỏ rơi Quan Duyệt. Trong lúc nguy hiểm này, không ai biết điều gì sẽ xảy ra nếu mang theo một người mất trí.

Vào ngày thứ tư nhóm người quyết định rời đi. Họ để lại cho Quan Duyệt một phần ba số lương thực của họ trong phòng, thở dài rồi xách ba lô rời khỏi phòng.

Quan Duyệt vẫn ngồi trên giường cười ngây ngô, không biết đang nghĩ gì.

Trong căn phòng nơi người đàn ông chết, suốt bốn ngày Tống Ngọc không tìm thấy manh mối nào dù hôm nay phải rời đi. Anh vẫn không từ bỏ ý định, quyết định quay lại lần cuối cùng.

Đã bốn ngày trôi qua, mọi người không nghĩ rằng trong phòng còn có thể tìm thấy manh mối nào. Nếu không phải Tống Ngọc kiên trì, chẳng ai muốn quay lại căn phòng đã để lại ấn tượng kinh khủng đó.

Lần này, khi nghe tiếng Tống Ngọc từ trong phòng vọng ra, mọi người liền đi vào phòng.

Thi thể người đàn ông vẫn nằm đó, sau khi nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng dưới chăn hôm đó, Tống Ngọc đã dùng chăn che kín từ đầu đến chân thi thể.

Nhưng hôm nay, chăn trên người đàn ông đã biến mất. Hắn ta nằm đó như đang ngủ, cơ thể đã cứng đờ, phòng tỏa ra mùi hôi thối vì cửa sổ và cửa ra vào đều đã được niêm phong.

Ninh Ninh tưởng rằng sau lần đầu nhìn thấy, mình đã có khả năng chịu đựng nhưng cô vẫn phải chạy ra ngoài nôn một trận rồi mới quay lại phòng. Ba người đàn ông tụ tập trước một bức tường, đang nghiên cứu những chữ viết trên tường.

Trên tường trắng, ba chữ lớn được viết bằng màu đỏ tươi "Vui không*?". Những chữ này viết rất đẹp, máu từ chữ nhỏ giọt xuống tường, trông giống như cảnh trong phim kinh dị.

*开心吗

Không ai hiểu ba chữ này có ý gì. Mọi người đều cau mày, rõ ràng ba chữ này không có trên tường bốn ngày trước nhưng lại xuất hiện khi họ chuẩn bị rời đi.

Nếu Ninh Ninh đoán không sai, chất lỏng đỏ này có thể là máu của người đàn ông kia.

"Có chữ viết, chắc là do con người làm."

Tống Ngọc lo lắng nhìn những chữ trên tường, ánh mắt lóe lên một tia sâu xa không hợp với hình ảnh năng động thường ngày của anh. Tuy nhiên, tia sâu xa này nhanh chóng biến mất mà không ai nhận thấy.

Ninh Ninh nhìn chằm chằm vào chữ trên tường. Cô nhận ra nét chữ này giống với nét chữ của Dương Hi nhưng có điểm khác biệt khiến cô thấy....rất không thoải mái.

Người ta nói chữ viết phản ánh con người. Nếu chữ của Dương Hi là ổn định và nguy hiểm thì chữ trên tường này thêm nhiều phần điên rồ.

"Các anh... có biết đây là ý gì không?"

Ninh Ninh bước tới gần tường, cảm giác lo lắng thoáng qua nhưng nhanh chóng bị dập tắt.

"Tôi không biết, còn các anh?"

Tống Ngọc nhìn sang hai người đàn ông còn lại, họ đều lắc đầu, tỏ ý không có manh mối gì.

"Theo tôi, người này đã giết một người trong nhóm chúng ta, còn làm điên một người. Hai người này đều không phải là người nhận nhiệm vụ. Trong chúng ta, chỉ còn một người không nhận nhiệm vụ, có lẽ... sẽ là mục tiêu tiếp theo chăng?"

Tống Ngọc lo lắng nhìn Tống Khải Mẫn, nhưng Tống Khải Mẫn cười bình thản.

"Cha mẹ tôi đều chết dưới tay con chó biến dị ở nhà. Người thân thì đều thất lạc hoặc qua đời. Nếu không nhờ Tống Ngọc anh cứu, tôi đã chết dưới tay đống đồ chơi đó rồi. Tôi mang ơn anh, nếu phải chết vì anh tôi cũng không có gì oán giận."

Tống Ngọc xúc động ôm lấy Tống Khải Mẫn, vỗ mạnh lưng cậu ta, không nói thêm lời nào nữa.

Ninh Ninh im lặng đi theo họ, sau khi nghiên cứu chữ viết mà không có kết quả, mọi người quyết định rời khỏi khách sạn. Họ đến công viên giải trí để hoàn thành nhiệm vụ. Những thứ phát sinh sau này không quan trọng, hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi thế giới này mới là điều cần làm.

Bốn người ra khỏi khách sạn, tiếp tục đi dạo trong công viên. Vì Ninh Ninh là con gái và Tống Khải Mẫn có thể là mục tiêu tiếp theo nên hai người đàn ông còn lại bảo vệ họ ở giữa.

Bốn người đã đi một vòng quanh công viên, ngoài việc gặp vài đồ chơi và con thú biến dị ra thì không gặp thứ gì khác. Họ nhận ra "trái tim vỡ của chú hề" có thể ở nơi nguy hiểm hơn, chẳng hạn như trong các trò chơi giải trí.

Những nơi đó chắc chắn rất nguy hiểm. Ban đầu họ hy vọng có thể tìm thấy một hoặc hai mảnh trên đường đi, nhưng bây giờ...

Nhiệm vụ này không dễ dàng như họ nghĩ.

Trong công viên, họ không hoàn toàn tay trắng. Nhiều cửa hàng nhỏ còn lưu lại thức ăn mà mọi người bỏ lại, bọn họ lấy hết số thức ăn đó. Họ cố gắng mang theo càng nhiều thức ăn càng tốt, phần lớn giấu ở những nơi dễ lấy.

Dù vậy, họ đã lãng phí khá nhiều thời gian. Thức ăn chỉ đủ dùng trong bốn ngày, tối đa bảy ngày. Nếu trong bảy ngày không hoàn thành nhiệm vụ thì họ phải rời khỏi công viên để tìm thêm thức ăn rồi quay lại, hoặc...

Họ sẽ bị chết đói trước khi hoàn thành nhiệm vụ.

Ninh Ninh hy vọng không phải là phương án sau, nhưng mỗi khi nghĩ đến cánh cửa đóng sập khi họ vào, cô không khỏi lo lắng.

Nếu họ có thể rời công viên trước khi hoàn thành nhiệm vụ, tại sao phải đóng cửa?

Sau khi thảo luận, họ nhận thấy tình hình đã trở nên cấp bách, quyết định chia ra tìm kiếm rồi tập hợp lại trước tàu cướp biển khi màn đêm buông xuống để tăng hiệu quả.

Nhưng hành động một mình không an toàn, cuối cùng Tống Ngọc và Ninh Ninh thành một nhóm, Trương Lâm và Tống Khải Mẫn thành nhóm khác. Mỗi nhóm đi về hai hướng khác nhau trong công viên.

Trước khi chia nhóm, họ đã phân chia các trò chơi cần tìm kiếm. Bản đồ lấy từ quầy bán vé đã bỏ hoang. Dựa trên bản đồ, điểm đến đầu tiên của họ là nhà ma.

Trên đường đi họ gặp một người đàn ông mặc đồ giống Ninh Ninh nhưng là một bộ đồ da bó sát màu đen. Hắn chỉ còn một băng đạn trên lưng, cơ thể cũng bị thương.

Biết rằng nhiệm vụ này có thể hợp tác, không sợ bị người khác lợi dụng vì khác biệt lợi ích. Ninh Ninh khi thấy người đàn ông này liền hỏi thẳng.

Người đàn ông hơi ngạc nhiên rồi gật đầu, hắn đã tìm kiếm một mình trong công viên rất lâu, còn bị tấn công nhiều lần, đã dùng gần hết đạn.

Họ vì Quan Duyệt mà ở lại khách sạn một thời gian, trên đường đi lại ngược hướng với người đàn ông này nên không gặp được nhau sớm. Bây giờ có thêm đồng minh, dù hắn sắp hết đạn nhưng nhìn thân hình rắn chắc, chắc chắn sẽ là trợ thủ đắc lực. Ninh Ninh và Tống Ngọc đồng ý cho hắn gia nhập.

Người đàn ông tên là Điền Đồng Thanh, trông khá đẹp trai, có vẻ đẹp nam tính của quân nhân. Lần đầu nhìn Ninh Ninh, ánh mắt hắn từ kinh ngạc chuyển sang ngượng ngùng.

Ninh Ninh căng thẳng, không biết có phải như cô nghĩ không?

Để thu hút du khách, công viên đã làm nhà ma trở nên rất kinh dị. Dù nó đã bỏ hoang, bên trong không có nhân viên nhưng cảnh tượng rất đáng sợ. Thêm vào đó, thành phố này đã bỏ hoang từ lâu, không có điện, nguồn sáng duy nhất là hai chiếc đèn pin của Tống Ngọc. Những xác chết giả trên sàn nhà luôn mang đến cho Ninh Ninh nhiều "bất ngờ".

Ninh Ninh vẫn còn sợ hãi, lại không biết bên trong có đồ chơi hay thú biến dị không. Sự nguy hiểm vô hình khiến cô bất an nên cứ bám theo Tống Ngọc.

Điền Đồng Thanh thấy vậy, liền kéo tay Ninh Ninh, nói nhỏ: "Tôi sẽ nắm tay cô, đừng làm phiền anh Tống."

Ninh Ninh muốn gạt tay hắn ra, cô biết nếu nói sợ, Tống Ngọc sẽ chăm sóc cô, nhưng...

Nhìn Tống Ngọc đang chăm chú tìm mục tiêu nhiệm vụ. Ninh Ninh do dự rồi không gạt tay Điền Đồng Thanh ra nữa.

Trên đường đi, thỉnh thoảng lại có một mặt ma đẫm máu hiện ra hoặc mái tóc xuất hiện bất ngờ khi cô không chú ý, quấn lấy mặt cô, khiến cô phải dồn sự chú ý lên đầu.

Đột nhiên, cô cảm thấy có gì đó dưới chân, cả người chao đảo, kéo theo Điền Đồng Thanh cũng ngã theo làm đệm lưng bất đắc dĩ cho cô.

Cô nghĩ sẽ đau lắm nhưng chỉ cảm thấy gió thổi mạnh qua rồi nghe thấy Điền Đồng Thanh rên lên.

Trong phòng, có một tia sáng đỏ mờ lướt qua nhưng không ai chú ý.

Cô vội vàng đứng dậy đỡ Điền Đồng Thanh lên rồi nhặt đèn pin rơi trên sàn, chiếu vào thứ mình đạp phải, là một cánh tay đứt lìa trong vũng máu.

Cánh tay này mềm mại, không biết làm từ chất liệu gì...

Trong lúc Ninh Ninh còn ngẩn ngơ, Tống Ngọc gọi họ. Hai người vội vàng nhìn lên, thấy ánh sáng từ đèn pin của Tống Ngọc chiếu lên trần nhà, nơi một viên đá đỏ hình mắt lấp lánh dưới ánh sáng yếu ớt.

"Tôi nghĩ... chúng ta đã tìm thấy một phần của nó."

Tống Ngọc nghiêm giọng nói.

Anh bước lên hai bước, định nhìn rõ viên đá hơn nhưng lại vấp ngã như Ninh Ninh.

Ninh Ninh và Điền Đồng Thanh vội đỡ anh dậy, ánh đèn chiếu vào thứ làm anh ngã, là một cái chân đứt.

"Chắc đây không phải là đồ dùng để hù dọa trong nhà ma."

Điền Đồng Thanh đột nhiên nói, khiến Ninh Ninh giật mình.

"Anh nói... đây là mảnh xác thật, có người chết ở đây không lâu trước đó?"

"Đúng vậy, tôi nghĩ rất có khả năng."

Tống Ngọc tiếp lời.

"Có thể trong thế giới này không chỉ có chúng ta là nhận nhiệm vụ. Trước đây nhiệm vụ đều hoàn thành đơn lẻ, do không thể tiết lộ danh tính nên chúng ta chưa từng gặp người khác. Nhưng nếu trong thế giới này có nhiều người nhận nhiệm vụ thì sao? Chỉ là... họ đều chết ở những nơi này."

Tống Ngọc chiếu đèn xung quanh, Ninh Ninh không khỏi hét lên, góc phòng chất đầy các mảnh xác, có cái đã phân hủy, có cái còn rất mới, cảnh tượng này rõ ràng không phải là đạo cụ giả trong nhà ma.

"Có lẽ mảnh vỡ này không dễ lấy."

Điền Đồng Thanh chiếu đèn vào bốn lối vào phòng, có những bóng đen dày đặc tràn vào từ cửa.

Qua ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ trên hành lang, Ninh Ninh thấy những khuôn mặt cười ngốc nghếch.

Nụ cười vốn được trẻ em yêu thích giờ đây trong ánh sáng mờ ảo khiến Ninh Ninh cảm thấy đầy ác ý.

"Làm sao đây, chúng đông quá."

Ba người đứng lưng tựa lưng giữa phòng, cảnh giác nhìn những đồ chơi ngày càng đông.

"Vũ khí của chúng ta không đủ."

Ninh Ninh nói, đưa khẩu súng và băng đạn cho Tống Ngọc rồi đưa hai băng đạn cho Điền Đồng Thanh. Vũ khí được chia đều, mọi người tin tưởng giao phó lưng mình cho đối phương.

Đồ chơi bắt đầu tấn công bằng những chiêu thức mà Ninh Ninh chưa từng thấy qua. Ba phát đạn có thể dời số lượng lớn đồ chơi, đạn của họ nhanh chóng hết. Ba người đành phải bỏ súng và đấu tay không với đồ chơi, may mắn là họ đã dời được phần lớn, những đồ chơi còn lại có thể giải quyết được.

Ninh Ninh lao vào SpongeBob đang tiến tới, đấm mạnh vào mặt nó.

Cô nghĩ dù không thể đấm bay nó nhưng ít nhất cũng phải làm nó thủng một lỗ. Nhưng cú đấm như đấm vào bông, tay cô bị bật lại. Con SpongeBob phớt lờ cô, lao về phía Tống Ngọc và Điền Đồng Thanh.

Ninh Ninh ngẩn ngơ nhìn cái đầu to của SpongeBob rồi đá mạnh vào con Patrick đi sau. Patrick cũng phớt lờ cô, tiến về phía Tống Ngọc.

Nhìn về phía Tống Ngọc, cô thấy Lôi Công Điện Mẫu đang lơ lửng trên không, dưới đất đầy chất lỏng vàng của SpongeBob, tia sét chớp nháy không thể đặt chân sai chỗ, cảnh tượng vô cùng nguy hiểm.

Còn phía cô, sóng yên biển lặng, đồ chơi cứ lần lượt đi qua như không nhìn thấy cô. Ninh Ninh lao ra khỏi vòng vây, giẫm mạnh lên một Transformer, không ngờ Transformer trong tay cô lại bị đạp thành phế liệu.

Cô tóm lấy con Black Cat Sheriff nhồi bông, định xé nó. Cô thấy con mèo chết tiệt này phát điện từ bụng ra trợ giúp Lôi Công Điện Mẫu. Nếu bị điện giật gần như vậy, sẽ rất nguy hiểm.

Đồ chơi khó chịu ở chỗ chúng vốn là vật chết, bắn đạn thường không có tác dụng, chỉ có thể xé rách hoặc đạp nát cơ thể yếu ớt của chúng nhưng chúng không cho ai đến gần. Lần này để người túm lấy chắc là lần đầu tiên trong thế giới này.

Ninh Ninh thấy tình hình bên kia ngày càng căng thẳng. Cô lại không giúp được gì, lo lắng toát mồ hôi.

Dù gì đồ chơi không tấn công cô, cô có thể dùng cơ thể để chắn đòn cho họ. Họ là đàn ông, có sức mạnh hơn cô, xé đồ chơi không quá khó nếu không bị tấn công.

Khi Ninh Ninh định lao vào vòng vây, cô thấy có gì đó lóe lên ở khóe mắt. Cô nhìn lên, thấy viên đá đỏ hình mắt, rồi cảm giác như máu tràn ngập đầu óc, cô ngã xuống đất ngất đi.

Ninh Ninh tỉnh dậy trong căn phòng tối, bên cạnh là đèn pin, ánh sáng yếu ớt.

"Tống Ngọc?"

"Ừ? Cô tỉnh rồi? Cảm thấy khá hơn chưa?"

Tống Ngọc lo lắng bước tới, đỡ cô dậy.

"Sao chỉ có mình anh? Điền Đồng Thanh đâu?"

"Anh ấy..."

Giọng Tống Ngọc trầm xuống.

"Anh ấy chết rồi."

"Gì!?"

"Những đồ chơi này rất kỳ lạ, sau khi giết Điền Đồng Thanh... còn... nhớ người đàn ông chết ở khách sạn không? Điền Đồng Thanh chết, bị đồ chơi xử lý giống hệt người đàn ông đó... rồi chúng tự rời đi. Không có thời gian đào hố nên tôi đã dìm anh ấy xuống hồ ngoài kia, coi như là chôn cất... Haizz..."

Ninh Ninh im lặng, dù mới quen Điền Đồng Thanh không lâu nhưng hắn đã chăm sóc cô trên đường đi, giờ lại đột ngột chết, thật khó để chấp nhận.

"Nhìn cái này đi."

Tống Ngọc cầm đèn pin, chiếu vào tường đối diện.

"Tôi không vui*."

*我不开心

Bốn chữ đỏ tươi trên tường, nét chữ tương tự khiến Ninh Ninh rùng mình.

"Giờ tôi đoán được ý tứ của nó rồi."

Tống Ngọc nheo mắt nhìn Ninh Ninh, nói.

"Sao anh nhìn tôi như vậy?"

Ninh Ninh nghi ngờ và lo lắng nhìn lại Tống Ngọc.

"Tôi luôn nghĩ, người đó muốn giết tất cả những ai không nhận nhiệm vụ, để lại những người nhận nhiệm vụ trong công viên tiếp tục. Nhưng giờ cả người nhận nhiệm vụ cũng chết, chứng tỏ chúng ta đã đoán sai. Cô không nhận thấy à? Tôi luôn theo dõi cô, Quan Duyệt điên vì nói xấu cô, người đàn ông kia chết vì muốn quấy rối cô. Giờ Điền Đồng Thanh cũng chết vì quá thân mật với cô. Hắn ta thích cô, chắc cô cũng nhận ra?"

"Chuyện này..."

Ninh Ninh định phủ nhận, thực ra trong lòng cô đã mơ hồ đoán ra, nhưng thấy không thể tin nổi nên phủ nhận. Giờ nghĩ lại...

"Xin lỗi vì để dẫn dụ kẻ đứng sau, tôi đã không bảo vệ cô tốt. Nhưng chắc cô đã nhận ra là đám đồ chơi này không tấn công cô rồi đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro