Chương 66

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dương Hin

Ninh Ninh hoàn toàn đứng sững tại chỗ, không biết đang suy nghĩ gì. Một lúc sau, cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt của Tống Ngọc.

"Bao giờ đi?"

"Ngày mai. Mặc dù tôi không biết tại sao hắn không giết tôi như hai người trước nhưng tôi biết điều này chắc chắn có liên quan đến cô. Thế nên... dù họ có muốn hay không, cô cũng phải đi cùng tôi."

Giọng điệu của Tống Ngọc mang một chút áy náy nhưng vô cùng kiên định.

"Bởi vì cô cũng là một trong những người thực hiện nhiệm vụ, chúng ta đều phải tìm cách hoàn thành nhiệm vụ này, dù nguy hiểm đến đâu đi nữa."

Ninh Ninh gật đầu, đỡ Tống Ngọc mặt tái nhợt vì mất máu đi về phía trước.

Nếu chú hề thực sự là Dương Hi...

Hắn trước đây đã thử bao nhiêu cách để giữ cô lại? Vậy thì nếu như hắn có thể làm rối hệ thống và ban hành những nhiệm vụ không thể hoàn thành, dường như cũng không phải là điều không thể...

Ninh Ninh bị ý nghĩ của mình làm cho kinh ngạc, vừa kinh ngạc vừa lo lắng. Từ khi cô đến đây, hệ thống giống như một vị thần sáng tạo của thế giới này, mạnh mẽ và ở khắp nơi, điều khiển mọi người đến đây để thực hiện nhiệm vụ.

Nó khiến cô trong tiềm thức chọn tuân theo nhiệm vụ được hệ thống phân công. Thông qua việc hoàn thành nhiệm vụ để rời khỏi đây. Bây giờ Dương Hi là một phần của hệ thống, vì cô mà làm ra hành động chống lại hệ thống, chống lại thần sáng tạo, hành vi này nguy hiểm đến mức không cần nói cũng biết.

Nếu Dương Hi thất bại...

Sẽ xảy ra chuyện gì?

Ninh Ninh lập tức run lên, nỗi sợ hãi và cơn giận dữ, oán hận chất chồng lên hệ thống gần như nhấn chìm cô.

Cô cố gắng kìm nén cảm giác này, rốt cuộc mọi thứ vẫn chưa phát triển theo hướng tồi tệ nhất phải không?

Chú hề không nhất thiết là Dương Hi, Dương Hi cũng không nhất thiết sẽ thất bại.

Cô hít một hơi thật sâu. Sau khi trở lại con tàu cướp biển, cô luôn cố gắng bình tĩnh lại.

Buổi tối, Trương Lâm và Tống Khải Mẫn cuối cùng cũng trở lại. Vì không có quần áo thay nên quần áo trên người họ đã rách nát, cả hai đều bụi bặm, nhìn không có tinh thần.

"Hôm nay chỉ tìm được bấy nhiêu. Các anh thì sao... Trời ạ! Tống Ngọc anh có sao không?"

Trương Lâm đặt viên ngọc nhỏ bằng nửa cái móng tay lên bàn, nhanh chóng đến bên cạnh Tống Ngọc kiểm tra tình trạng của anh ta.

Để tránh tăng thêm gánh nặng khi ra ngoài. Ngoài vũ khí cần thiết, mỗi lần ra ngoài họ chỉ mang theo một ít lương khô và nước, những thuốc còn lại đều được cẩn thận bảo quản trong khoang thuyền.

Khi trở lại khoang thuyền, Ninh Ninh đã xử lý vết thương cho Tống Ngọc. Mặc dù băng vẫn còn dính máu nhưng đã tốt hơn nhiều so với lúc ban đầu, chỉ là nhìn có chút ghê rợn.

Ninh Ninh nhìn thấy viên ngọc nhỏ mà Trương Lâm mang về, trái tim cô như bị đè nặng xuống, dự đoán của Tống Ngọc...

Có thể là đúng.

 Cô nói với Trương Lâm về kết quả thử nghiệm và dự đoán của họ. Trương Lâm đồng ý cùng họ vào lâu đài ở trung tâm công viên giải trí, lúc này tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Tống Khải Mẫn.

Anh ta không phải là người thực hiện nhiệm vụ, không cần phải mạo hiểm vì họ.

"Tôi... tôi đồng ý vào cùng các anh."

Tống Khải Mẫn do dự một lúc, sau đó nhìn Tống Ngọc kiên quyết.

"Anh biết chuyến đi này nguy hiểm thế nào không? Sơ suất một chút là có thể mất mạng, hơn nữa chúng ta đã không còn vũ khí."

Khuôn mặt tái nhợt của Tống Ngọc cuối cùng cũng có chút sắc máu. Anh là người tốt bụng, mặc dù biết rằng Tống Khải Mẫn đi cùng sẽ là một trợ thủ đắc lực nhưng anh vẫn không muốn người khác vô tội hy sinh vì điều này.

"Tống Ngọc, tôi không sợ, đã quyết định đi cùng các anh rồi. Tôi sẽ không bỏ cuộc giữa chừng."

Thấy Tống Khải Mẫn kiên quyết như vậy, Tống Ngọc cũng không nói gì thêm.

Đây có thể là đêm cuối cùng họ được bình an qua đêm. Mọi người đều đi ngủ sớm, bất kể ngày mai trải qua điều gì, dưỡng sức luôn là quan trọng nhất.

Sáng sớm hôm sau, mọi người dậy và bắt đầu chuẩn bị hành lý. Thức ăn còn lại dù tiết kiệm cũng chỉ đủ để họ cầm cự thêm hai ngày nữa, trong hai ngày này phải rời khỏi đây.

Thức ăn và những thuốc còn lại được Tống Khải Mẫn và Trương Lâm đeo trên lưng. Vì Tống Ngọc bị thương nên trên đường đi Ninh Ninh chỉ chịu trách nhiệm chăm sóc cho Tống Ngọc.

Công viên giải trí nói lớn không lớn, đến lâu đài ở giữa chỉ cần đi bộ khoảng một giờ. Trên đường mặc dù gặp vài món đồ chơi lông xù nhưng đều bị Trương Lâm giải quyết nhanh gọn, kỹ năng xé đồ chơi bằng tay không của anh ta ngày càng thuần thục.

Trên đường đi rất suôn sẻ, khi đến bên hàng rào của lâu đài, bầu trời đột nhiên từ xám xịt trở nên mây đen dày đặc.

Ninh Ninh quay đầu nhìn ra sau, phát hiện bầu trời vốn sáng sủa lập tức trở nên u ám, như thể sẽ mưa lớn ngay giây tiếp theo. Mây đen cuộn lên trong gió mạnh, thỉnh thoảng có vài tia chớp lóe lên, phát ra tiếng động lớn.

"Này..."

"Tên hề chắc chắn ở trong đó."

Khi nhìn thấy bầu trời thay đổi đột ngột, giọng điệu của Tống Ngọc vốn còn do dự đột nhiên trở nên vô cùng chắc chắn.

Lâu đài vốn đứng trên mặt hồ tĩnh lặng, lúc này dưới mây đen lại lấp lánh ánh sáng mờ ảo.

Mỗi cửa sổ được khắc tinh xảo phía sau đều tối om. Từ chỗ của bọn họ hoàn toàn không thấy gì, không ai biết phía sau đó ẩn giấu thứ gì nguy hiểm.

"Kít..."

Cánh cửa lớn tinh xảo ngoài hàng rào đột nhiên mở ra một khe hở, âm thanh nhỏ này trong tiếng sấm chớp tỏ ra không đáng kể nhưng vẫn lọt vào tai mọi người. Âm thanh này còn rõ ràng hơn cả tiếng sấm, chặt chẽ nắm lấy trái tim của tất cả.

"Đi thôi."

Tống Ngọc cẩn thận nhìn vào cánh cửa một lúc, vẫy tay ra hiệu cho ba người theo sau, bước đầu tiên tiến gần đến cánh cửa sắt.

Cửa sắt là kiểu rỗng, những bông hồng được trồng cẩn thận trên hàng rào cũng đã héo úa từ lâu, chỉ còn lại vài chiếc lá nửa vàng nửa khô lẻ loi treo trên cửa sắt, tăng thêm vài phần thê lương cho cảnh mây đen che kín.

Có thể nhìn thấy rõ qua cánh cửa sắt rỗng trong sân không có cỏ mọc, hoàn toàn không có chỗ để ẩn nấp.

Trong sân có lẽ không có nguy hiểm gì, Tống Ngọc thở phào, từ từ đẩy cửa sắt bước vào. Ninh Ninh đi theo sau, càng đến gần lâu đài, cô càng căng thẳng, cô không biết tại sao mình lại lo lắng như vậy.

Tống Khải Mẫn chạy lên trước đi song song với Tống Ngọc. Trương Lâm đi phía sau che chắn, một lần nữa bảo vệ Ninh Ninh ở giữa, trong lòng cô ấm áp.

"Keng!"

Ngay khi mọi người đến giữa sân, cửa sắt phía sau đột nhiên đóng sầm lại, âm thanh này lớn hơn nhiều so với âm thanh mở cửa lúc đầu, như đang cố tình nhắc nhở họ rằng cửa đã bị đóng.

Mọi người căng thẳng nhìn vào cánh cửa đó, Ninh Ninh chạy đến bên cửa thử kéo cửa sắt, cửa này rõ ràng không khóa nhưng dưới sức kéo mạnh của Ninh Ninh vẫn không nhúc nhích.

"Không mở được."

Cô căng thẳng quay người lại, đồng thời cửa lớn ở tầng một của lâu đài đột nhiên phát ra tiếng va đập, như có thứ gì bị giam cầm sau cánh cửa đó quá lâu, giờ không thể chờ đợi được nữa muốn lao ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro