Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dương Hin

Đây là một ngôi trường bỏ hoang.

Gió thu nhẹ nhàng quét qua khoảng sân trước trường, lá cây xào xạc. Sau một tia sáng mạnh mẽ, một người đàn ông và một người phụ nữ xuất hiện từ không trung, ôm nhau thật chặt.

Dương Hi từ từ mở mắt. Khi nhìn thấy cảnh vật xung quanh, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống. Đây không phải là nơi hắn định đưa cô đến.

Vẻ cảnh giác của hắn ngay lập tức dịu đi khi nhìn cô gái trong vòng tay. Mặc dù đến nơi không mong đợi nhưng ít nhất cô vẫn an toàn trong vòng tay hắn.

Cả hai đều mặc đồng phục học sinh rộng thùng thình. Hắn ôm Ninh Ninh đứng lên, định tìm một chỗ để cô nghỉ ngơi trước rồi tính sau.

Nhưng khi Dương Hi chỉ hơi động nhẹ, Ninh Ninh đã mơ màng mở mắt.

"Đây là đâu..."

Cô dụi mắt và bước ra khỏi vòng tay của Dương Hi, nhìn xung quanh.

Những tòa nhà dạy học quen thuộc hiện ra, cơ thể Ninh Ninh giật mình như thể cảnh tượng này đã khơi gợi một dây thần kinh nhạy cảm nào đó.

Cô cố gắng tìm kiếm trong ký ức nhưng phát hiện nó trống rỗng. Cô chưa từng đến nơi này trước đây, cũng không biết tại sao cảnh tượng này lại có tác động mạnh đến cô như vậy.

"Đây là... nơi anh muốn đưa em đến sao?"

"Không, nơi anh định đưa em đến là... một thế giới nhỏ anh tự tạo ra bên ngoài thế giới này. Anh không biết tại sao chúng ta lại rơi vào đây."

"Một thế giới nhỏ!? Anh làm thế nào mà được vậy?"

Ninh Ninh nhìn Dương Hi với vẻ không tin.

"Em còn nhớ tế đàn của các vị thần không? Lúc đó, em là nữ thần cao cao tại thượng, còn anh là chiến binh được em lựa chọn. Vào ngày cuối cùng đó, khi anh bước lên tế đàn, anh đã nhìn thấy một vài bí mật thiên cơ qua kẽ hở nơi các vị thần giáng xuống trần gian... Và đấy là cách anh thoát khỏi thế giới đó và tiếp tục đi theo em."

Ninh Ninh nhìn hắn có chút ngẩn ngơ, rồi đột nhiên hỏi.

"Cổ Hoa Liên là anh sao?"

"Phải."

"Vậy Nhạc Hạo Vũ..."

"Cũng là anh."

"Tống Cẩm..."

"Là anh, tất cả những người em gặp đều là anh."

"Tại sao?"

"Em nghĩ anh sẽ để em dành toàn bộ sự chú ý cho người khác sao?"

Dương Hi nói một cách đương nhiên, ánh mắt nhìn Ninh Ninh đầy sự chiếm hữu không hề che giấu.

"Anh đã theo em suốt chặng đường, chắc đã phải trả giá rất nhiều phải không?"

Ninh Ninh nhìn hắn, trong lòng ngổn ngang trăm mối.

"Đúng vậy, cái giá rất lớn. Khi anh đến mỗi thế giới mới, anh đều sinh ra, trưởng thành ở đó. Cho đến khi gặp em, mất em, rồi... tự sát trong cô đơn."

"Xin lỗi..."

"Có khi anh chỉ nhớ ra em sau khi gặp em nhưng đau đớn nhất là ở một số thế giới, anh sinh ra đã mang ký ức về em, rất muốn gặp em, nhưng phải kìm nén chờ đợi em đến. Nhưng anh như vậy... dường như luôn khiến em sợ chạy mất..."

Dương Hi tự giễu cười, nhưng Ninh Ninh đã sớm nước mắt đầm đìa. Cô không ngờ hắn đã trải qua nhiều như vậy, đau lòng không chịu nổi.

Biết rằng sự chờ đợi dài đằng đẵng có thể chỉ đổi lấy sự bị bỏ rơi lần nữa nhưng hắn vẫn kiên trì chờ đợi cô, mạo hiểm lớn theo cô qua từng thế giới. Tình cảm sâu nặng như vậy, cô biết lấy gì để đáp lại đây.

Dương Hi dịu dàng lau nước mắt nơi khóe mắt Ninh Ninh.

"Đồ ngốc, đừng khóc."

Sau một lúc im lặng, Ninh Ninh cuối cùng ngừng nức nở, bắt đầu quan sát xung quanh một cách nghiêm túc.

"Ở thế giới trước, anh đã tìm thấy lối ra ở công viên giải trí để phá vỡ thế giới đó. Giờ chúng ta hạ cánh ở đây, vậy lối ra chắc chắn nằm trong ngôi trường này. Chúng ta đi tìm nhé? Rồi anh sẽ dẫn em tới thế giới nhỏ do anh tạo ra. Chúng ta sẽ mãi mãi không rời xa nhau nữa, được không?"

Dương Hi siết chặt tay ôm lấy Ninh Ninh.

"Được."

Hai người bắt đầu đi dạo quanh trường. Cổng chính duy nhất của trường mở ra một khoảng trống vô tận, nhưng có vẻ trong thế giới này chỉ có ngôi trường này. Vùng xung quanh trường là ranh giới của thế giới. Đây là tình huống chưa từng xảy ra, Ninh Ninh có chút lo lắng.

Điều này có nghĩa là họ chỉ có thể ở lại trong trường.

Trường không lớn, trên mỗi bàn trong lớp đều xếp chồng sách ngay ngắn. Ninh Ninh bước vào một lớp học, mở sách ra xem, phát hiện đây có lẽ là một trường tiểu học.

Trường sạch sẽ đến mức kỳ lạ, ngoài vài chiếc lá rơi trên đất, cầu thang hầu như không có bụi. Dạo quanh khắp trường, họ không gặp ai khác ngoài hai người họ.

Đêm nhanh chóng buông xuống, Dương Hi dẫn Ninh Ninh tìm một lớp học, xếp vài cái bàn lại với nhau, quyết định qua đêm ở đó. Trời dần tối, đèn trong lớp học không bật được, có vẻ như ngôi trường đã mất điện.

Ninh Ninh cuộn tròn trong vòng tay của Dương Hi. Những dây thần kinh căng thẳng suốt cả ngày cuối cùng cũng bắt đầu thư giãn.

"Dương Hi, em cảm thấy nơi này có chút kỳ quái."

"Ừ, không sao đâu, chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi đây, đừng lo lắng."

Dương Hi nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng trấn an.

Xung quanh yên tĩnh như thể đang ở trong một ngôi mộ, chỉ còn nghe thấy tiếng thở và nhịp tim mạnh mẽ của Dương Hi. Khi Ninh Ninh sắp ngủ, ý thức bắt đầu mơ màng thì đột nhiên nghe thấy từ xa trong hành lang vang lên tiếng "lạch cạch", như có một đôi chân ướt đẫm đang bước trên sàn đá cẩm thạch, khó khăn lê bước.

Ninh Ninh sợ hãi nín thở, cơn buồn ngủ tan biến.

Cô ngẩng đầu nhìn Dương Hi đang ôm chặt mình. Thấy hắn mở to đôi mắt đen láy, nhìn thấy vẻ hoảng loạn của Ninh Ninh, hắn cúi xuống hôn cô.

Ninh Ninh chỉ chỉ cửa sổ, dò hỏi nhìn hắn.

Dương Hi cong cong khóe miệng, buông tay ôm cô ra.

Ninh Ninh cẩn thận đứng dậy, kéo Dương Hi tới bên cửa sổ.

Đêm nay trăng khá sáng, hành lang phủ một lớp ánh trăng nhạt. Tòa nhà dạy học hình chữ U, họ đang ở tầng hai. Ninh Ninh ngay lập tức nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo đỏ đang chậm rãi bước đi trong hành lang tầng ba đối diện. Cô ta xõa tóc, trông rất gầy gò, động tác cứng nhắc quái dị.

"Lạch cạch...... Lạch cạch......"

Tiếng bước chân ướt át vang lên khắp hành lang, người phụ nữ vẫn tiếp tục bước chậm rãi về phía trước. Ninh Ninh đưa tay bịt miệng, sợ phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Người phụ nữ mặc áo đỏ dừng lại trước một căn phòng, động tác ngừng lại, dường như phát hiện ra điều gì, cô ta nghiêng đầu nhìn về phía họ. Ninh Ninh lập tức rụt đầu lại, vô thức nắm chặt tay Dương Hi, chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

"Cót két..."

Tiếng mở cửa nhẹ vang lên trong hành lang đối diện, âm thanh vọng khắp ngôi trường. Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy cánh cửa phòng mở một khe hở nhỏ, bên trong tối om. Dưới ánh trăng, một đôi mắt đầy hận thù đứng sau cánh cửa, nhìn chằm chằm vào cô. Ninh Ninh kinh hãi nhìn đôi mắt đó.

"Lạch cạch."

Cánh cửa đối diện đột ngột đóng sầm lại.

Trong đầu Ninh Ninh đầy ắp hình ảnh đôi mắt đầy hận thù đó. Dù là mùa hè, cô mở to mắt, sợ hãi đến run rẩy khắp người.

"Dương Hi... anh... anh có thấy không?"

Ninh Ninh còn chưa kịp định thần, đã bị Dương Hi ôm chặt vào lòng.

"Suỵt... không có gì phải sợ... đừng để ý đến cô ta, em chỉ cần nhìn anh thôi..."

Dương Hi dịu dàng an ủi, cúi xuống hôn môi Ninh Ninh.

Một nụ hôn dài kết thúc, Ninh Ninh đã hoàn toàn bị mê hoặc, chỉ còn thấy khuôn mặt đẹp trai của Dương Hi. Cô bị hắn dỗ dành, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau, hai người tiếp tục thăm dò ngôi trường nhưng Ninh Ninh không thể quên người phụ nữ mà cô thấy đêm qua. Sau khi suy nghĩ rất lâu, cô quyết định đi xem phòng đó có gì bên trong.

Dương Hi không chút do dự đồng ý. Cả hai đến trước cửa phòng mà người phụ nữ đã bước vào đêm qua.

Ninh Ninh hít một hơi sâu, cuối cùng vẫn không đủ can đảm mà trốn sau lưng Dương Hi, tim đập loạn xạ khi nhìn cánh cửa vẫn còn mới. Cô không đủ can đảm để mở cửa, cuối cùng Dương Hi phải đưa tay mở cánh cửa ra.

"Cót két..."

Cánh cửa phát ra tiếng kêu nhẹ, âm thanh quen thuộc càng xác nhận rằng tất cả những gì xảy ra đêm qua không phải là giấc mơ của Ninh Ninh. Cô không biết đã lấy dũng khí từ đâu để nhìn vào bên trong. Chỉ thấy một màu đen tối om, như thể ánh sáng ban ngày không thể chiếu vào căn phòng này.

Ninh Ninh ngay lập tức muốn rút lui, cô sợ bóng tối.

Dương Hi biết rằng nếu rời đi bây giờ, Ninh Ninh sẽ luôn nghĩ về căn phòng này. Vì vậy nên hắn nắm tay cô, bước vào trong phòng.

Ninh Ninh gần như ôm chặt lấy Dương Hi từng bước một. Dương Hi nhìn cô dán chặt vào mình, cố ý thả chậm bước chân.

Đây là lần đầu tiên cô dựa dẫm vào hắn như thế, cảm giác này có chút điên cuồng.

Không ngờ căn phòng nhỏ đến vậy, Dương Hi miễn cưỡng đưa tay mở cánh cửa bị che kín của căn phòng.

Ninh Ninh cảm thấy trước mắt sáng bừng, vội mở mắt, ngay lập tức đối diện với một đôi mắt trừng to, cô sợ hãi ôm chặt lấy Dương Hi hơn.

Đó là người phụ nữ đêm qua.

Hoặc nói đúng hơn, là xác của người phụ nữ đó.

Cô ta nằm đau đớn và vặn vẹo trong góc phòng, da khô bọc lấy xương, trông như một xác khô. Tóc cô ta rối tung che phủ khuôn mặt, chỉ có đôi mắt lồi ra ngoài, dường như không bao giờ có thể nhắm lại, đầy căm hận.

"Đừng sợ, đừng sợ, chỉ là một cái xác thôi mà."

Dương Hi lạnh lùng quét mắt nhìn cái xác khô, dịu dàng an ủi Ninh Ninh.

Ninh Ninh kéo tay Dương Hi, cẩn thận vòng qua cái xác khô, nhìn xung quanh. Cô phát hiện đây có lẽ là một phòng lưu trữ thiết bị thí nghiệm, trên các kệ trong phòng bày đầy những bình lọ.

Nhiều lọ chứa các thứ trông giống như nội tạng. Dù không biết tại sao trong phòng thí nghiệm của trường tiểu học lại có những thứ này, Ninh Ninh cũng không hề muốn biết chúng là thật hay giả. Cô dừng bước trước một hàng lọ và suýt nữa hét lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro