Chương 72

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dương Hin

Ninh Ninh nghe vậy, vô thức liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh. Bà ta luôn chú ý đến cô, thấy cô nhìn lại liền căng thẳng đến mức không biết tay chân nên đặt ở đâu, chỉ cười với cô một cách gượng gạo.

Trong lòng Ninh Ninh chợt dâng lên một cảm giác chua xót. Trong ký ức mờ nhạt của thời thơ ấu, cô mơ hồ nhìn thấy nụ cười ấm áp, đầy tình yêu thương của mẹ. Sau này, khi được tìm lại từ trại trẻ mồ côi, cô cảm thấy thế giới của mình đầy u ám, chỉ biết tập trung vào một việc rồi làm, không hề nghĩ đến cảm nhận của người xung quanh.

Chắc hẳn mẹ cô cũng không dễ dàng gì, bà đã phải lo lắng cho cô rất nhiều. Cô thật sự là một đứa con bất hiếu.

"Thế giới mà chúng tôi tạo ra đều dựa trên trạng thái tâm lý của cô. Thế giới cuối cùng... chúng tôi không biết đã xảy ra điều gì nhưng có thể chắc chắn đó là thế giới chân thực nhất trong lòng cô. Nó sẽ phóng đại ác niệm trong cô lên hàng trăm lần. Khi thế giới đó xuất hiện, chúng tôi lo lắng cô sẽ chìm đắm trong thế giới đầy ác niệm đó mà không thể tỉnh lại. Nhưng điều khiến chúng tôi ngạc nhiên là trong thế giới đó, ác niệm cuối cùng trong lòng cô cũng dần biến mất theo thời gian..."

"Vậy sau khi ác niệm cuối cùng biến mất, các người đã đưa tôi trở lại?"

"Đúng vậy."

Ninh Ninh cúi đầu im lặng, "phóng đại ác niệm".

Hóa ra cô luôn mong muốn mẹ mình chết đi, nên trong thế giới đó mẹ cô đã trở thành ma nữ trong đêm. Cô mong những đứa trẻ từng bắt nạt mình phải chịu quả báo, nên chúng bị ngâm trong những chiếc bình thí nghiệm. Cô mong người đàn ông đã bắt cóc và tra tấn mình phải chết, nên trong thế giới đó, cô đã tra tấn tinh thần hắn rồi đẩy hắn xuống cầu thang để giết chết.

Hóa ra tất cả đều là ác niệm trong lòng cô.

Còn lý do ác niệm biến mất, Ninh Ninh nghĩ chắc hẳn là nhờ Dương Hi.

Những ngày ở bên anh quá ngọt ngào, hạnh phúc đến mức cô có thể buông bỏ sự cách biệt và thù hận trong lòng đối với thế giới này.

"Vậy anh ấy thì sao? Các người đã làm gì anh ấy!?"

Ninh Ninh gấp gáp hỏi.

"Anh ta là lỗi trong hệ thống chữa trị. Sau khi cô thoát khỏi hệ thống, chúng tôi đã khởi động lại hệ thống, chuẩn bị để bệnh nhân tiếp theo cần điều trị tiếp tục sử dụng."

"...Các người phát hiện anh ấy là lỗi từ khi nào?"

"Ngay từ thế giới đầu tiên, chúng tôi đã nhận thấy anh ta khác biệt so với thiết lập ban đầu, nhưng... phát hiện sự tồn tại của anh ta có tác dụng lớn đối với quá trình điều trị của cô nên chúng tôi không định dạng lại anh ta."

"Vậy nên, bây giờ các người đã định dạng lại anh ấy rồi?"

"Đúng vậy."

Câu trả lời này gần như dập tắt mọi hy vọng còn lại của Ninh Ninh. Cô gần như phát điên lao tới, nắm chặt cổ áo bác sĩ.

"Các người làm sao có thể như vậy! Anh ấy không phải lỗi hệ thống! Anh ấy là một con người sống động! Một người có suy nghĩ!"

"Thưa cô, xin hãy bình tĩnh..."

Bác sĩ đi cùng thấy vậy vội vàng bước tới, an ủi Ninh Ninh đang mất kiểm soát. Giản Hinh cũng lo lắng, phòng bệnh trở nên hỗn loạn, cho đến khi Ninh Ninh thấy trước mắt tối sầm rồi ngất xỉu.

Khi tỉnh lại, cô vẫn nằm trong phòng bệnh đó. Ninh Ninh khẽ cử động đầu, Giản Hinh ngủ bên giường, nắm chặt tay cô, mắt đỏ hoe. Thấy cô động đậy, Giản Hinh liền tỉnh dậy, lo lắng nhìn cô.

"Con tỉnh rồi sao? Có chỗ nào không thoải mái không? Có muốn uống nước không?"

Bà hỏi liền một loạt câu hỏi, khiến trái tim Ninh Ninh mềm lại. Dù sao cũng là mẹ ruột, trong lòng có oán hận, cảm giác huyết thống vẫn không thể cắt đứt.

Ninh Ninh cảm thấy mắt cay cay, sự uất ức và nỗi buồn cùng lúc trào lên. Cô có lẽ sẽ không bao giờ được gặp lại Dương Hi nữa?

Họ vốn không thuộc cùng một thế giới, khi cô nhận ra tình cảm của mình và bắt đầu cảm thấy hạnh phúc vì điều đó thì hạnh phúc lại đột ngột đến và rồi đột ngột rời đi.

Cô ấm ức lao vào lòng Giản Hinh, từ thút thít đến khóc lớn. Giản Hinh đau lòng vỗ lưng cô, dịu dàng hát ru, an ủi cảm xúc kích động của Ninh Ninh.

Nửa tháng sau, sau khi qua thời gian theo dõi, Ninh Ninh nhanh chóng hồi phục và xuất viện. Tình trạng dễ xúc động khi mới tỉnh lại được xem là di chứng sau điều trị. Bây giờ cô tuy có phần trầm lặng nhưng không khác gì người bình thường.

Đây được coi là một ca điều trị thành công, dù không thể làm Ninh Ninh trở lại như trước khi vụ hỏa hoạn xảy ra nên Giản Hinh vẫn thấy có chút tiếc nuối. Nhưng bà cũng biết đây đã là kết cục tốt nhất rồi, trước khi đưa Ninh Ninh đến đây, bà thậm chí không dám hy vọng quá nhiều.

Ninh Ninh không muốn Giản Hinh lo lắng cho mình. Cô biết mẹ yêu mình, chỉ là cuộc đời có những điều không thể lựa chọn, ai cũng có nỗi khổ riêng. Cô chỉ mong những người yêu thương mình đều sống tốt.

Giản Hinh bắt đầu đưa cô tham dự các buổi tiệc, hy vọng cô kết bạn nhiều hơn, vui vẻ hơn. Nhưng Ninh Ninh nhìn vào sảnh tiệc lộng lẫy, chỉ cảm thấy trống rỗng, khoảng trống trong lòng như không thể lấp đầy.

Mỗi ngày, thời gian vui vẻ nhất là trong giấc mơ. Cô luôn mơ thấy anh, đôi khi là nụ cười ấm áp của anh, đôi khi là giọng nói dịu dàng bên tai cô. Những hình ảnh đó luôn khiến Ninh Ninh tỉnh dậy trong nước mắt, nhìn căn phòng trống trải được ánh trăng chiếu sáng, cô cảm thấy càng đau lòng.

Nỗi nhớ nhung theo thời gian càng khắc sâu. Trong giấc mơ, Dương Hi dịu dàng cũng trở nên ngày càng u ám, cô thậm chí mơ thấy cảnh tượng Dương Hi sau khi cô rời đi, hình ảnh anh điên cuồng, mất kiểm soát hoàn toàn.

Quá trình này kéo dài năm năm.

Lần cuối cùng cô mơ thấy anh, là khuôn mặt đã điên loạn của anh. Anh nhìn cô chằm chằm, lẩm bẩm điều gì đó.

Rồi cô không bao giờ mơ thấy anh nữa.

Điều này khiến cô cảm thấy có điều gì đó không tốt sắp xảy ra. Trong giấc mơ cuối cùng đó anh đã nói gì với cô, cô cũng không nhớ rõ nữa.

Đó chỉ là một giấc mơ thôi, cô tự an ủi mình. Cho đến một hôm, gia đình cô bị phá sản, cô bị một người đàn ông cho người bí mật bắt giữ rồi giam cầm trong một ngôi nhà lộng lẫy. Nội thất trong phòng giống hệt căn phòng mà Tống Cẩm đã giam cầm cô trước đây.

Ninh Ninh ngồi trong căn phòng tối om, mọi góc phòng đều được trải thảm lông mềm mại. Cô không cảm xúc kéo sợi xích ở cổ chân, cảm giác kỳ lạ trong lòng càng lúc càng mạnh mẽ.

Cho đến khi cửa phòng bị mở ra.

Cô ngẩng đầu, không biết mình đang mang tâm trạng gì nhìn cánh cửa từ từ mở ra.

Ánh sáng rực rỡ từ hành lang lan vào phòng qua khe cửa, chiếu lên mặt Ninh Ninh. Cô không quen nên giơ tay che, nheo mắt nhìn về phía cửa.

Một bóng người đứng ngược sáng trong khung cửa, hắn đứng đó nhìn cô hai giây rồi bước qua ánh sáng tiến về phía cô. Cô ngồi trên sàn, ngước lên nhìn hắn, như thể trong thế giới này chỉ còn một mình hắn.

"Ninh Ninh."

Hắn nửa quỳ trước mặt cô, khẽ nhắm mắt, đôi môi dịu dàng áp lên má cô. Khuôn mặt tuấn tú tràn đầy yêu thương, như đang hôn báu vật quý giá nhất thế gian.

"Em sẽ không bao giờ có thể rời xa anh nữa."

Trong thế giới của em, từ nay chỉ cần có anh là đủ.

Ninh Ninh lặng lẽ ngồi đó, để mặc hắn trút cơn điên cuồng dịu dàng của mình.

Cô cảm thấy mình bị bệnh rồi. Nếu như trước đây có ai muốn giam cầm cô, chắc chắn cô sẽ phản kháng kịch liệt. Nhưng lần này cô lại ngoan ngoãn để hắn giữ ở bên cạnh, không hề có ý định phản kháng.

Cô cũng giống hắn, đều chìm trong nỗi nhớ nhung dài đằng đẵng này.

Điểm khác biệt duy nhất là thế giới của hắn chỉ có mình cô, còn cô vẫn nhớ đến cha mẹ. Dù sao trong năm năm chờ đợi hắn, cô đã cảm nhận được tình yêu gia đình một cách chân thực. Điều này khiến Dương Hi không hài lòng, hắn luôn ôm chặt cô "trừng phạt" cho đến khi cô khóc lóc xin tha.

Cô không hỏi hắn đã đến thế giới này như thế nào. Cũng không hỏi sau khi cô rời đi hắn đã sống ra sao, chỉ cần hắn ở bên cạnh cô là được.

Họ không muốn có con. Dương Hi không cho phép bất cứ thứ gì chiếm đi nhiều sự chú ý của cô. Mà cô cũng không muốn có ai xen vào giữa họ, cô rất thích trạng thái hiện tại.

Họ có lòng chiếm hữu rất mạnh đối với nhau. Như hai người đi trong cơn bão tuyết, chỉ có thể sưởi ấm bằng cách ôm nhau. Họ quấn quýt lấy nhau điên cuồng, ngay cả cái chết cũng không thể tách rời linh hồn họ.

Hoàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro