CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 4:  
Trời đất thiên địa quỷ thần hột vịt lộn ơi, cây nhỏ nhà tui biến thành người rồi QAQ

“ Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngài sẽ bị phát hiện đấy.”

Nam Cùng nghiêng người dựa lên mặt tường bên ngoài cửa sổ, trên tay ôm một chậu hoa hồng trắng nom rất quen, mí mắt hơi giương cao, hoàn toàn không còn cảm giác ôn nhuận như ngọc mà Văn Du từng nhìn thấy.

Dây leo vốn quấn trên người Văn Du chậm rãi thu về, ngọn dây xanh lục quấn lên thân hoa hồng, che chở.

 Nam Cùng thu hồi nụ cười trên mặt, nghiêm túc nhìn bồn hoa hồng trong lồng ngực có thể bằng mắt thường nhìn thấy, dần dần héo tàn.

Dây leo dần thả lỏng thân hoa hồng, cọ cọ cánh tay trấn an Nam Cùng.

Nam Cùng khe khẽ vuốt ve cành lá của nó, cười nói: “ Thần không sao, nhưng ngược lại, thần có điều không rõ, ngài thật sự muốn để ngài ấy nhìn thấy hình dạng lúc nhỏ của mình sao?”.

Như đang ngượng ngùng, dây leo nhỏ xoắn xít vài cái, lại khe khẽ đong đưa lên xuống vài cái.

Nam Cùng trông thế khẽ thở dài: “ Thật tốt quá, tiểu điện hạ nhà ta cuối cùng cũng trưởng thành rồi.”.

Dây leo nhỏ mềm mại cọ cọ trên tay anh, giống như đang làm nũng.

Văn Du nặng nề ngủ, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có.
Nam Cùng nhìn khuân mặt say ngủ của cậu, chế nhạo nói: “ Không nghĩ tới, lần đầu tiên điện hạ sử dụng sức mạnh truyền thừa, lại dùng để ru người ta ngủ.”.

Mỗ cây con thẹn quá hoá giận, vươn dây leo ý đồ đem miệng Nam Cùng bịt kín.

Nam Cùng một bên trốn một bên cười nói: “ Giận tới như vậy cũng vẫn không chịu cùng thần nói chuyện?”.

Bồn cây nghe thế yên lặng thu lại cành lá đang duỗi ra, giả bộ làm một cái cây nhỏ bình thường như bao cây non khác. Lặng yên bất động, cũng không phát ra âm thanh nào.

Nam Cùng lắc đầu, bất đắc dĩ sờ sờ nó, ôm lấy bồn hoa hồng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại có một người một cây, thật lâu sau, cây con mới một lần nữa vươn ra dây leo, nhẹ nhàng câu lấy ngón út của Văn Du.

################################

Khi mặt trời bắt đầu lặn, Văn Du mới bắt đầu tỉnh lại từ giấc ngủ sâu.

Tia ấm cuối cùng cũng biến mất cùng ánh mặt trời, trong phòng có chút lạnh lẽo.

Văn Du đóng cửa sổ lại, đem chậu cây đặt trên bàn, bước ra cửa với ý đồ kiếm ăn.

Cậu hoang mang nhìn khoảng sân yên ắng, thật kỳ quái, hình như từ khi cậu gặp đại giáo chủ, liền ít thấy người khác xuất hiện trong sân.

Cơm tối vẫn như cũ phong phú lại ngon miệng, cơm nước xong, Văn Du chậm rãi một mình dạo bước đi về.

Cậu lại cẩn thận quan sát sân một lần nữa, thật sự không phải là ảo giác, nơi này thật sự thiếu rất nhiều người.

Ngay sau đó cậu liền 囧 囧 nghĩ thầm, không phải là bọn họ tính toán để cho cậu một không gian yên tĩnh, để cùng bồn cây kia bồi dưỡng tâm tình đâu, đúng không?
Một đường có trăng sáng gió mát làm bạn, ven đường cỏ hoa nở rộ đủ mọi màu sắc.

Văn Du ngồi xuống, cẩn thận nhìn ngắm các loại hoa cỏ khác lạ, từ khi tới thế gới này tới giờ, cậu ngoại trừ hoa hồng và cây xanh nhìn thấy nhiều nhất chính là loại hoa bảy màu cực lớn mọc ven đường này.

Cánh hoa cực lớn bao lấy nhau, bảy màu hoa tuy rực rỡ loá mắt, nhưng đặt ở trên bông hoa này, ngoài ý muốn nhìn rất xinh đẹp.
Nghĩ nghĩ, loại hoa này nơi nơi đều có, chắc là vô hại, hái về làm bạn với bồn cây trong phòng cũng không phải không tốt.

Văn Du vừa mới đặt chân vào phòng, ‘mỗ’ cây non vốn đang cong cong ‘ eo’ nháy mắt dựng lên thẳng tắp, tinh thần phấn chấn đợi chờ Văn Du lại gần cùng nó nói chuyện.

Kết quả, Văn Du lại mang theo bông hoa lướt qua nó.

Sau khi đem hoa trồng vào một chiếc chậu khác, Văn Du đặt bồn hoa ở một bên, chọt chọt ngọn cây đang giương cao cao, cười nói: “ Tui mới tìm được một người bạn mới cho mi, phải cùng nhau ở chung hoà hợp đấy.”.

Cảm nhận được nguy cơ thất sủng, cây con cũng bất chấp vấn đề bản thân sẽ bị bại lộ, dây leo nhanh chóng vươn dài, nháy mắt đem bồn hoa mới tinh trên bàn quăng rớt. Tựa hồ vẫn chưa hết giận, dây leo còn cuốn lấy cây hoa, ở trên không trung quăng quăng vài vòng, rồi mới đẩy mở cửa sổ, đem hoa ném ra ngoài.
Vây xem tất cả, Văn Du: “…”

Trợn mắt há hốc mồm jpg.

Ngay lúc Văn Du tỉnh táo lại, chuẩn bị đẩy tung cửa vắt chân chạy trốn, sau lưng lại vang lên một giọng nói trẻ con non nớt đầy giận giữ: “ Không được đi!”.

Văn Du quay đầu lại, chỉ thấy trên bàn, xuất hiện một bé con mặc yếm đỏ, cái miệng nhỏ đô đô hơi vểnh lên, thở phì phò nhìn cậu.
Cả người cứng ngắc nhìn bồn cây rỗng tuếch cạnh đó, cả người Văn Du đều cảm thấy không ổn.

#Cây con trong nhà tui đột nhiên biến thành người phải làm sao bây giờ??? Online chờ, siêu gấp!#

Còn không kịp suy nghĩ cái gì. Văn Du nhanh miệng nói: “ Tui cái gì cũng chư nhìn thấy, tui đi ngay, sẽ đi ngay luôn đây, hẹn không bao giờ gặp lại. Tạm biệt, pai pai!”.

Cửa vừa mới hé ra được một chút, Văn Du chỉ cảm thấy trên eo có thứ gì đó mềm mại quấn lấy, giây tiếp theo, cả người cậu đều bị lôi lại gần bàn.

Bé con béo múp ngồi ở trên bàn, tay ôm trước ngực nói: “ Ngươi chạy cái gì?”.

Vô nghĩa, có ai nhìn thấy cây cỏ thành tinh mà còn không chạy đâu? Văn Du âm thầm nghĩ.
Thấy cậu không nói lời nào, bé béo liền hung dữ : “ Nếu còn không nghe lời, ta sẽ giết ngươi!”.

“ Mi còn muốn đem tui đi giết????? Đã như thế còn không cho tui chạy???”.

Bé béo sửng sốt một chút, xoay đầu đi : “ Chỉ cần ngươi không đem chuyện của ta nói ra ngoài, ta sẽ không hại ngươi….”.

“ Tui đảm bảo sẽ không nói ra ngoài!”. Văn Du thề thốt.

Bé béo nhìn nhìn cậu, hai tay giương ra: “ Ta mệt rồi, lại đây ôm ta đi ngủ.”.

Trên người bé chỉ mặc một cái yếm đỏ nhỏ, Văn Du hơi cúi người, bế bé béo lên. Thân thể nho nhỏ mềm mại lại còn mang theo hơi ấm, hơi thở nhè nhẹ phun vào cổ cậu, mang theo hương cây xanh tươi mát.

Văn Du không kiềm được nhéo nhéo cánh tay béo ú như ngó sen của bé, điểm mềm mại trong lòng bị chọc đến gắt gao, thật sự là không dừng tay lại được.

“ Còn sờ loạn ta liền giết ngươi!”.

Văn Du hoảng hồn nâng mắt, phản ánh trong con ngươi là đôi mắt long lanh đẫm nước của bé béo.

Yên lặng đem cánh tay rời đi, Văn Du thuận thế ở trên mông bé béo lại nhéo nhéo một cái, thành công nhìn thấy mặt bé càng hồng hơn.

Bộ dạng bé con béo múp giả đò hung dữ thật sự một chút lực uy hiếp cũng không cảm giác được, thật sự quá đáng yêu rồi.

Văn Du tiếp tục mắt điếc tai ngơ mà nhéo thêm vài cái, trầm mê không thôi, không thể nào tự kiềm chế được.

Đêm nay, ôm trong ngực một cái lò sưởi nhỏ, Văn Du ngủ một giấc thật ngon.

Được như ý nguyện rúc vào ngực cậu ngủ, bé béo nào đó ngủ cũng rất trầm.

##############################

Tiếp đó, Cuộc sống sinh hoạt của Văn Du nhiều thêm một bé béo.
Trừ bỏ khoá học lễ nghi phải ra ngoài, mỗi ngày cũng chỉ còn lại một người một cỏ ở cùng với nhau.

Đại khái hằng ngày đều là như này:

“ Có muốn uống nước nữa không?”.

“…”.

“ Màu sắc quần áo như vậy có thích không?”.

“…”.

“ Đến đây, ăn cơm, nào há mồm, a…”.

“ Ngươi… Ngươi đừng có mà đến đây, nếu không ta sẽ…”.

“He He He”

“ Ôi…”.

Sau khi ăn xong, Văn Du xới tơi chậu đất, ôm bé béo lên nói: “ Có muốn chui vào chậu ngồi một lát không?”.

Bé con vừa xấu hổ vừa giận dữ, chui tọt vào chậu cây trốn mất.

Văn Du cưng chiều mà cười, lôi từ đâu ra một chiếc khăn tay màu trắng, châm rãi lau lau lá cây non mềm.

Dây leo nho nhỏ lung lay một lúc, sau đó liền bất động.

Bản thân ngay trước ngày kết hôn biến thành trẻ con, chuyện này… thật ngượng chết mất.

Rốt cuộc, kiếm đâu ra người đã từng nhìn qua lúc đối phương là trẻ con, còn đồng ý cùng họ kết hôn đâu? Sẽ không có!

 Văn Du đối với chuyện này lại tỏ vẻ không hề hấn gì, cậu đang vui vẻ còn chẳng hết, lấy đâu ra thời gian nghĩ nhiều như vậy.

Lời tác giả:

Công: Các người chờ đi, chờ lão tử trưởng thành! ╭(╯^╰)╮”.

Viết đoản văn thật sự rất khó luôn, phải khống chế bản thân không được phép động não quá nhiều, tránh cho tình tiết truyện chạy nhảy tứ tung, mệt muốn cry!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro