Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi...... tôi ghét cậu, đồ chết tiệt......" Nước mắt trong trẻo từ khóe mắt cô nữ sinh lăn dài xuống, lướt qua gương mặt đang vì tức giận mà đỏ bừng, cô trừng đôi mắt long lanh nước, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chặp Mục Khâu Sâm.

"...... Xin lỗi." Trừ câu đó ra, Mục Khâu Sâm không biết nên nói gì. Hắn móc tờ khăn giấy trong túi ra, do dự đưa cho cô nữ sinh trước mặt.

Nhưng đối phương có lẽ không muốn nhận nó, cô tới gần Mục Khâu Sâm, nắm chặt tay, "Giờ thì hay rồi, cả trường đều hiểu lầm Lâm Phục là đồng tính luyến ái, nhưng anh ấy sao có thể là vậy được chứ?" Cô tức giận đến mức suýt cắn đứt môi, "Nếu không phải tại cậu, Lâm Phục sao có thể đi nói với toàn trường là anh ấy thích một tên nam sinh cơ chứ?"

Nghe lời cô nói, Mục Khâu Sâm ngẩn ra, nhớ tới lời thông báo bất ngờ từ buổi chiều hôm trước, các phòng học đang yên tĩnh bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói, chủ nhân giọng nói đó chính là Lâm Phục.

"Tôi là Lâm Phục, tôi có lời muốn thông báo tới mọi người."

Giọng nói trầm thấp chậm rãi vang lên, giọng điệu điềm tĩnh và mạnh mẽ khiến người khác khó mà cưỡng lại.

"Tôi thích một cậu nam sinh......"

Lời còn chưa dứt, nhưng hầu như mọi người đều lập tức nhận ra ngay.

"...... Các bạn không cần biết cậu ta là ai đâu, tôi cũng không cần ý kiến của các bạn, nhưng đừng gây phiền phức, dám quấy nhiễu đến con mồi của tôi, tôi sẽ không tha thứ, cho nên, tránh xa bọn tôi ra chút đi." Cậu lấy hơi đè thấp giọng nói câu cuối cùng, như đang muốn cảnh cáo mọi người, sau đó kết thúc lời thông báo.

"Thế có nghĩa là gì?"

Phòng học vốn đang yên ắng vì một câu nói mà bỗng trở nên ầm ĩ, mồm năm miệng mười hết suy đoán rồi thảo luận thổi quét toàn bộ trường học.

"Sao có thể như vậy?! Lâm Phục nói anh ấy thích nam sinh?! Tao không tin!!!"

"A a hắn là ai vậy chứ?!"

"Đây nhất định không phải sự thật! Nhất định là có người giả mạo Lâm Phục!!!"

"Chuyện này không quan trọng! Quan trọng là Lâm Phục muốn chúng ta tranh xa anh ấy, anh ấy chán ghét chúng ta sao......"

"Cho nên Lâm Phục mới theo đuổi cái thằng nam sinh kia ư?"

Cả thế giới như vì câu nói này mà yên lặng vài giây, rồi bất thình lình bị phá vỡ bởi giọng ai đó:

"Sao có thể! Anh Lâm Phục hoàn mỹ như vậy, cái người được anh ấy thích kia chắc giờ này đang cảm động muốn khóc luôn rồi?!"

"Đúng vậy! Trên thế giới này không ai có thể cưỡng lại được sức hút của anh Lâm Phục!"

"Được anh Lâm Phục thích, người đó chắc là đang mừng thầm trong bụng lắm, hừ!"

Cái người bị cho là đang 'mừng thầm' Mục Khâu Sâm:......

Hắn lẳng lặng mở bài tập vật lý của mình ra và bắt đầu làm bài, không biết vì sao mà trái tim hắn không có lấy một chút dao động.

Cũng có thể nói trước giờ hắn vẫn luôn mơ hồ như thế.

Nhưng suy nghĩ bị gián đoạn vì bây giờ Mục Khâu Sâm phải đối mặt với cô nữ sinh đang tức giận với mình ngay đối diện đây.

"Sẽ không có ai buông tha cho cậu đâu, Mục Khâu Sâm, ngày đó sự việc thế nào không chỉ có mình tôi biết." Cô nữ sinh dừng chút rồi nói, "Rõ ràng...Tôi đã cảnh cáo cậu rồi, vì cớ gì mà cậu vẫn còn tiếp cận với anh Lâm Phục vậy chứ hả?"

"Ơ, vậy chứ tôi phải làm sao mới được?" tia nắng lấp lánh đọng trên hàng mi của hắn, ánh sáng nhuộm đẫm đồng tử của hắn thành một màu nâu vàng dịu dàng, "Tôi cũng...chẳng còn cách nào nữa hết."

"Xin hãy khiến anh Lâm Phục cảm thấy không có hy vọng với cậu đi! Nếu vậy thì..." Cô nàng không nói gì thêm nữa, vì cô đã nắm lấy cổ áo của Mục Khâu Sâm, ép hắn cúi đầu xuống và rồi môi hai người dính vào nhau.

Mùi hương của cô gái thoang thoảng trên chóp mũi Mục Khâu Sâm, hắn ngơ ngác mở to mắt, bàn tay vì cơ thể cúi xuống nên theo phản xạ mà nắm lấy vai cô gái.

Nhưng có điều hắn không nhìn thấy đó là, sau lưng hắn, có người lạnh lùng chăm chú nhìn thấy hết thảy chuyện này.

"Không phải tôi đã nói rồi sao?" Không đợi Mục Khâu Sâm đẩy cô gái ra, đã có người từ phía sau mạnh mẽ kéo hắn ra khỏi cô gái, sau đó không để Mục Khâu Sâm ngẩng đầu xem là ai đã nhân cơ hội vòng tay ấn đầu Mục Khâu Sâm lên vai mình.

Mục Khâu Sâm nghe thấy giọng nói quen thuộc liền sửng sốt.

Lâm Phục rũ mắt xuống, lộ ra vẻ mặt lạnh lùng sắc bén.

"Tránh xa bọn tôi ra một chút."

"Anh Lâm Phục......" Cô gái cắn môi dưới như chưa muốn từ bỏ ý định, "Anh không phải đã thấy rồi sao? Cậu ta vốn không thích anh! Cậu ta chỉ muốn đùa giỡn tình cảm của anh thôi!" Mục Khâu Sâm bị cậu ôm trong ngực mà cảm thấy xấu hổ, hắn cử động đầu mình một chút, nhưng rốt cuộc cái tư thế này làm hắn càng khó đứng vững hơn, mà lúc này Lâm Phục mở miệng nói.

"Loại chuyện này, từ bao giờ tới lượt cậu nói vậy?"

"Em......"

"Rõ ràng cậu còn không hiểu cậu ta bằng tôi, cậu có tư cách gì nới với như vậy? Loại chuyện này đương nhiên tôi biết rõ hơn cậu......" Lâm Phục đưa tay bắt lấy Mục Khâu Sâm đang cựa quậy đầu, nhấc cằm đối phương, ánh mắt mờ ám nhìn chằm người kia,
"Người này ngốc nghếch muốn chết, cậu ta là một kẻ tàn nhẫn nhưng cũng là một người rất tốt bụng, bởi vì cậu ta rõ ràng không thích tôi nhưng ngoài miệng lại nói thích tôi, vì sao tôi lại đi thích cái kẻ lừa đảo này cơ chứ?"

"......" Cô gái ngơ ngác nhìn vào đôi mắt ảm đạm đang rũ xuống của Lâm Phục.

"Nhưng mà —— tôi sắp điên rồi, là tại người này cả."

"Dù cậu có làm gì sai đi nữa, nhưng chỉ cần cậu ngoan một chút thì vẫn có thể giải quyết được...... Mục Khâu Sâm, cậu có nghe thấy không?" Cậu nhìn qua nói với Mục Khâu Sâm.

"Ơi, tôi nghe thấy rồi......" Mục Khâu Sâm nhìn chằm vào ánh mắt Lâm Phục hàng mi run lên, lấy lại tinh thần.

Lâm Phục nhìn về phía hắn, ánh mắt cười như không cười, khiến trái tim Mục Khâu Sâm như đang loạn nhịp.

Một cái chạm nhẹ quen thuộc kèm một câu nói ranh mảnh "Há miệng ra", Mục Khâu Sâm lần nữa bị nhấn chìm trong hơi thở của Lâm Phục.

Ngày hè nắng chiếu lóa mắt, nhưng có lẽ trước mặt cô gái này, đang diễn ra một cảnh tượng còn chói lóa hơn cả ánh nắng.

Kể từ ngày đó, Cuộc sống của Mục Khâu Sâm cũng không có quá nhiều thay đổi, nếu có gì đáng nói, thì đó là mối quan hệ của hắn và Lâm Phục đang ngày một tiến triển hơn.

Chuông vào tiết đã vang lên, mà nhà vệ sinh nam vẫn còn phát ra động tĩnh không ngừng, ánh nắng loang lổ mờ ảo trùm lên hai con người đang quấn vào nhau, Mục Khâu Sâm bị đè lên vách tường, hơi thở vì bị người kia chiếm đoạt mà dồn dập đứt đoạn.

Lâm Phục đưa tay luồng vào bên trong đồng phục của Mục Khâu Sâm, cái vuốt ve mượt mà đó khiến hắn tối sầm mặt.

"Chờ, chờ đã, Lâm Phục......"

"Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, nếu làm gì sai, chỉ cần nghe lời tôi là được."

Cảm giác ướt át và ấm áp lan tràn khắp eo bụng của Mục Khâu Sâm, thân thể hắn không chịu nổi mà run rẩy.

Hắn mở đôi mắt ướt đẫm nước ra, thấy cậu thiếu niên đẹp trai trước mặt đang nhướn mày nhìn hắn cười, sau đó lần mò xuống phía dưới thâm nhập vào trong quần đối phương.

Hắn hít một hơi rồi thét lên trong nụ hôn bởi cái hành động biến thái này.

"Cho nên tôi...... Vì sao lại thích cậu chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro