Chương 76: Cặp thỏ song song chạy (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“…… Ai sợ.”

Vân Dao như một khúc gỗ đứng bên cạnh bể tắm đầy hơi nước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, không chớp mắt, tuyệt đối không nhìn vào bể tắm.

“Chỉ là ta không có thói quen tắm cùng người khác…… Dù là nam tử, cũng không được.”

Dưới mặt nạ đồng, dường như người nọ cúi đầu cười cợt một tiếng, thoạt nghe đầy vẻ hoài nghi và giễu cợt: “Thật không? Chưa bao giờ à?”

Giọng điệu trào phúng này chẳng hiểu sao lại khiến Vân Dao nhớ đến “chuyện tốt” mà kiếp trước nàng đã làm trong bể tắm trên đỉnh Thiên Huyền.

Cảm xúc tội lỗi lập tức dâng lên, giọng của nàng vô thức trầm xuống đôi chút:

“Đương, đương nhiên!”

“Thôi được,” Tiếng nước dao động, mái tóc dài trắng như tuyết trải dài trên mặt hồ, như một con rồng vảy bạc đang cuộn tròn trong sóng nước dưới ánh trăng, người nọ khẽ dựa vào tảng đá, chống trán nhìn nàng: “Chỉ là, ta nói muốn ngươi tắm cùng ta hồi nào?”

“…… Hửm?”

Vân Dao theo phản xạ ngẩng đầu lên.

Sau đó sa vào đôi mắt đen kịt như vực sâu của người nọ giữa những gợn sáng nhẹ nhàng.

“Lại đây,” Giọng của Mộ Hàn Uyên khàn khàn vì hơi nước, xen lẫn ý cười như ảo giác: “Buộc tóc cho ta.”

Vân Dao: “……”

“?”

Nói xong, người nọ nghiêng mình trong nước, cơ bắp nhẵn nhụi như lãnh ngọc khiến mặt nước xuất hiện gợn nước nhấp nhô, khuếch tán ra xung quanh. Vân Dao rõ ràng đang đứng trên phiến đá xanh bên ngoài bể tắm, nhưng sâu thẳm trong lòng lại mơ mơ màng màng như bị mê hoặc bởi những gợn sóng ấy.

Hệt như sóng ngầm ẩn dưới mặt biển, con thuyền nhỏ sắp bị nuốt chửng mà chẳng hề hay biết gì, cứ thế bị cơn sóng nâng lên cao.

Một lát sau, vẫn không có chút động tĩnh gì.

Dưới mặt nạ đồng, tân thành chủ dường như không kiên nhẫn lắm, hắn nghiêng mặt, mặt nạ không thể che được quai hàm lạnh giá, màu nước càng làm nổi bật chiếc cổ thon dài của hắn.

“Sao vẫn chưa lại đây?”

Vân Dao chợt hoàn hồn, gò má từ từ nóng lên: “Ta chỉ đồng ý…… làm thị vệ của ngài, buộc tóc gì đó, là công việc của tỳ nữ, tại sao ta phải làm? Hay là ta gọi người khác cho ngài nhé ——”

“Chẳng phải tỳ nữ thiếp thân duy nhất của ta đã bị ngươi đưa đi rồi sao?”

Không rõ là vô tình hay cố ý, dường như người nọ nhấn mạnh hai chữ “thiếp thân”, khiến Vân Dao không kìm được mà nhăn mày.

Cơ thể xoay đi nửa chừng của nàng khựng lại.

“Chẳng lẽ những việc mà trước kia Tiểu Linh làm, ta đều phải làm sao?”

“Tiểu Linh?”

Dưới mặt nạ đồng, đôi mắt dài của người nọ hơi nheo lại, đáy mắt như lóe lên ánh sáng nguy hiểm: “Mới một ngày, thế mà đã xưng hô thân mật như vậy……”

“Hửm?”

Vân Dao không nghe rõ lời thì thầm của hắn khi hắn đưa lưng về phía nàng, nên nàng bèn vô thức tiến lên một bước.

Mộ Hàn Uyên nói: “Cho dù ta muốn ngươi làm hết những việc cô ta đã làm, thế thì sao?”

“Ta là thị vệ của ngài,” Vân Dao cãi lại: “Không phải thị nữ.”

Mộ Hàn Uyên cười: “E rằng ngươi đã nhớ nhầm, tối qua ta nói, muốn người làm thị vệ ‘thiếp thân’ của ta, chứ không phải thị vệ bình thường chỉ cần mang một thanh kiếm đứng cạnh ta.”

Vân Dao ngây người.

Đêm qua người nọ bóp cổ Tiểu Linh, thờ ơ ngẩng đầu nhìn nàng, mở miệng nói, hình như đúng là……

[Ngươi làm thị vệ thiếp thân của ta đi.]

“……”

Sau khi hồi tưởng lại, lòng Vân Dao căng thẳng.

Đúng thế thật.

“Ngài cố ý bẫy ta.” Vân Dao từ từ siết chặt ngón tay, nắm chặt thanh kiếm.

“Muốn trách thì trách ngươi sốt ruột cứu người, tự mất chừng mực.” Ý cười của Mộ Hàn Uyên bạc bẽo: “Hoặc là, nếu ngươi hối hận, ngay bây giờ, hãy trả lại tỳ nữ nọ đi.”

Ánh mắt Vân Dao hơi nhúc nhích: “Nếu trả cô ấy về, ngài sẽ ——”

Mộ Hàn Uyên thốt ra một câu nhẹ tênh:

“Giết.”

Vân Dao: “……”

Mới tám tháng không gặp, sao tính cách của Mộ Hàn Uyên có thể thay đổi đến mức nàng không nhận ra nổi thế này?

“Thành chủ đại nhân, đúng là nhàn nhã.” Vân Dao vừa lúng túng đến gần, vừa giễu cợt: “Phía nam thành Lưỡng Nghi đã bị bao vây, e rằng chưa đến nửa canh giờ nữa Huyền Vũ vệ sẽ đến cửa bắc, thế mà thành chủ đại nhân còn có tâm tư ở đây tắm rửa buộc tóc.”

“Chuyện bên ngoài, ắt có người xử lý.”

Giọng điệu lười biếng của người nọ vẫn không thay đổi.

“Cũng sẽ không ảnh hưởng đến ngươi và ta, ngươi chỉ cần làm theo lệnh của ta là được.”

“……”

Trên bàn dài cạnh bể tắm có một chiếc lược ngọc Dương Giác, Vân Dao cầm nó lên.

Nàng hơi lúng túng ngồi xổm xuống cạnh bể tắm, ghét bỏ ngoắc tay với đôi mắt của chiếc mặt nạ đồng phản chiếu trên mặt nước: “Tới gần một chút, ta không với tới.”

Mộ Hàn Uyên sững người, sau đó nghe lời lùi lại mấy tấc, dựa vào thạch bích dọc bờ ao.

Vân Dao lưỡng lự một chút, sau đó hạ tay xuống cầm lấy một lọn tóc màu tuyết trên mặt nước.

Khác với cảm giác lạnh lẽo như tuyết trong tưởng tượng của nàng, nó mềm mại, âm ấm, giống như dòng nước màu bạc chảy xuôi trong lòng bàn tay nàng, như thể chỉ cần nàng hơi không chú ý đến, nó sẽ lập tức tuột khỏi tay.

Vân Dao cầm lược, nhẹ nhàng chải tóc cho hắn.

Căn phòng yên tĩnh, ngay cả tiếng hô hấp cũng bị đè nén, chỉ còn lại tiếng nước róc rách, cùng với hương thơm nhẹ nhàng thoang thoảng khắp phòng.

Đây là lần đầu tiên trong đời Vân Dao làm chuyện này, nên khó tránh khỏi hơi trúc trắc vụng về.

Mặc dù đã cẩn thận, nhưng có một lần, đầu ngón tay của nàng vô tình cọ vào gáy bên dưới tóc dài của Mộ Hàn Uyên.

Người nọ bỗng dưng rùng mình, đột nhiên ngước mắt lên.

Trong làn nước, tấm lưng của hắn căng thành đường vòng cung rõ rệt, chiếc cổ bên dưới mái tóc xõa dài hơi ửng đỏ, như đang ẩn chứa một loại cảm xúc sắp bùng nổ nào đó, khiến người ta vô cớ căng thẳng, hít thở khó khăn.

Vân Dao sững sờ: “Ta không cố ý……”

Ngón tay buông thõng dưới nước của Mộ Hàn Uyên siết chặt, sau đó thả lỏng.

Chốc lát sau.

Vân Dao nghe hắn trầm giọng hỏi: “Dường như ngươi không tò mò về màu tóc của ta.”

Vân Dao ngây người, vô thức nhìn mái tóc dài như lụa bạc giữa những ngón tay mình: “Ma tộc đa dạng chủng loại, hình thái kiểu dáng gì cũng có, màu tóc có là gì đâu.”

“Vậy còn ngươi.”

“Cái gì?” Vân Dao thuận miệng đáp.

“Ngươi thích tóc đen, hay tóc trắng?”

Chiếc lược khựng lại trên tóc hắn, Vân Dao hơi khó hiểu ngước mắt lên nhìn hắn: “Có gì khác nhau à?”

“Đương nhiên có, nếu màu tóc khác nhau, tượng trưng cho người khác nhau thì sao?” Mộ Hàn Uyên nhìn đôi mắt phản chiếu trong nước của nàng, không cho nàng cơ hội trốn thoát: “Ngươi thích loại nào?”

Vân Dao suy nghĩ một chút, cụp mắt mỉm cười: “Ta thích, người mãi mãi ở bên ta.”

“……”

Sóng nước nhấp nhô, người quay lưng về phía nàng như sững sờ, không nhúc nhích nhìn chằm chằm hình bóng phản chiếu trong nước của nàng.

Sau khi định thần lại, Vân Dao khẽ cau mày, nghiêng đầu, chậm chạp hỏi: “Thành, chủ, đại, nhân?”

Ánh mắt của Mộ Hàn Uyên lay động.

Trong một khoảnh khắc nào đó, khuôn mặt thanh cao tuấn mỹ dưới chiếc mặt nạ bỗng toát lên vẻ dữ tợn từ khóe mắt ——

Vân Dao thấy người trong bể tắm trước mặt đột nhiên khom lưng, giơ tay che trái tim, như đang chịu đựng cơn đau dữ dội đột ngột nào đó, ngay cả chiếc cổ thon dài đối diện với nàng cũng nổi lên gân xanh dữ tợn.

Vân Dao giật mình, hoảng hốt quỳ xuống cạnh bể tắm, giơ tay truyền linh lực vào cơ thể Mộ Hàn Uyên: “Ngươi bị sao thế? Có phải đau ở đâu không? Trên người bị thương à? Có cần ta……”

Nhưng, tay của Vân Dao còn chưa chạm vào lưng hắn thì cổ tay bỗng dưng bị hắn nắm lấy.

Lực mạnh đến mức như muốn bóp nát tay nàng, Vân Dao đau nên bèn ngước mắt lên, sau đó sa vào đôi mắt sâu thẳm như vực sâu của Mộ Hàn Uyên.

Hung ác, căm hận, đau khổ, lưu luyến, nhớ nhung…… muôn vàn cảm xúc khắc cốt ghi tâm, như thủy triều dâng lên bủa vây lấy nàng.

Khoảnh khắc tiếp theo, lực nắm trên cổ tay thả lỏng, thay vào đó là lực kéo không cho phép chống lại ——

“Bịch!”

Vân Dao bị kéo ngã xuống bể tắm đầy hơi nước.

Mộ Hàn Uyên đè chặt Vân Dao lên phiến đá xanh lạnh buốt, trước người là nước suối nóng hổi, bỏng như nước sôi, nhưng vẫn không sánh bằng ánh nhìn nóng bỏng như muốn thiêu đốt nàng của đôi mắt bên dưới chiếc mặt nạ nọ.

Khoảng cách gần như thế, hơi nước nóng bốc lên, hô hấp nóng hầm hập của hắn hòa cùng nhịp tim dồn dập, thậm chí nàng gần như có thể cảm nhận được rõ ràng lồng ngực của hắn đang phập phồng.

Tất cả khiến hô hấp của Vân Dao trở nên nặng trĩu, đầu óc trống rỗng, thậm chí mạch suy nghĩ cũng theo đó mà trở nên trì trệ.

Sâu trong thần hồn trong đáy mắt hắn, Vân Dao mơ hồ nhìn thấy hai hồn ảnh đen trắng giao thoa, như hình vẽ thái cực âm dương.

Đó là…… cái gì?

Vân Dao cảm thấy thức hải của mình chấn động, dư ba vô hình nọ khiến thần hồn của nàng lung lay không ổn định.

“Tháo xuống.” Giọng nói khàn đặc của Mộ Hàn Uyên khẽ khàng vang lên bên tai nàng.

“Cái gì……?”

Cổ tay của Vân Dao bị những ngón tay gân guốc như gông xiềng của Mộ Hàn Uyên khóa chặt trên tảng đá bên cạnh, người nọ như ma, hô hấp nặng nề phả vào cổ nàng, mặt nạ đồng lạnh buốt gần như chạm vào cổ và xương quai xanh của nàng.

Hắn nắm tay nàng, ép nàng chạm vào sườn gương mặt của mình.

“Mặt nạ, tháo xuống cho ta.”

“——”

Vân Dao giật nảy người, đầu ngón tay đột nhiên siết chặt.

Chút lý trí cuối cùng lung lay sắp sụp đổ: “Thành, chủ, ngài nhìn rõ ta là ai đi, có phải ngài nhận nhầm người không?”

Song, từng ngón tay mảnh mai của nàng bị hắn mở ra từng cái một, hắn nắm tay nàng, ép đầu ngón tay của nàng chạm vào mặt nạ của hắn.

Bị kẹp giữa lạnh buốt và nóng hổi, Vân Dao cảm thấy lý trí của mình bị ma sát vang lên tiếng kẽo kẹt.

Nàng giãy giụa muốn thoát ra: “Thành chủ ——”

“Tháo nó xuống……”

Cách mặt nạ đồng lạnh lẽo, hô hấp người nọ phả vào xương quai xanh của nàng như muốn đốt cháy nàng. Mặt nạ lạnh giá cọ vào cổ nàng, như môi của một con thú bị giam cầm, răng nanh giấu sau mặt nạ, kề sát bên cổ họng của nàng.

Nàng có thể cùng lúc cảm nhận được răng thú sắc nhọn đáng sợ và ham muốn mãnh liệt không thể khắc chế muốn xé xác nàng của hắn.

“Tháo nó xuống.”

“—— Ta không muốn.” Vân Dao nghiêng mặt sang một bên, thốt ra một câu đứt quãng.

Nàng bị điên mới nghe lời hắn.

Tháo mặt nạ của hắn xuống, có khác gì mở lồng giam thú dữ, cởi bỏ gông xiềng trên cổ mãnh thú đâu?

Nhưng, ngay lúc này.

Bên ngoài tấm màn ngăn cách với bể tắm, tiếng áo giáo và đao kiếm ma sát leng keng.

Tiếng bước chân nặng nề dừng lại ngoài tấm màn.

“Bẩm thành chủ.”

“——”

Cơ thể Vân Dao cứng đờ giữa tảng đá và thân hình cao gầy của Mộ Hàn Uyên.

Nàng không dám cử động, lông mi hơi chớp, quay đầu nhìn lại.

Mộ Hàn Uyên ôm nàng, mặt nạ đồng lạnh giá ngước lên khỏi gáy nàng, hắn hơi nghiêng đầu nhìn hình bóng mơ hồ của hữu sứ Bạch Hổ vệ bên ngoài tấm màn.

“Nói.”

“Như chỉ thị của ngài, bảy doanh của Chu Tước vệ đã đầu hàng. Một nén nhang trước, quân ta và Chu Tước vệ dụ Huyền Vũ vệ vào bẫy, bao vây trong hẻm núi Trường Nghi, hiện tại mười vạn quân tinh nhuệ của thành Huyền Vũ đang bị vây trước vực Thiên Vẫn. Có chấp nhận những kẻ đầu hàng hay không, xin thành chủ quyết định.”

“……”

Theo mỗi câu nói bên ngoài, tim Vân Dao chùng xuống từng chút một.

Đến khi người nọ dứt lời, nàng không kìm được mà ngước mắt, quan sát chiếc mặt nạ đồng khiến nàng cảm thấy lạnh giá và xa lạ trước mặt.

Quả nhiên đúng như lời Phượng Thanh Liên nói, không phải tình thế nguy cấp rơi vào ngõ cụt, cũng không phải khốn cảnh ba thành hợp vây, trái lại, giả vờ bị Chu Tước đuổi đánh, trốn vào thành Lưỡng Nghi, giăng bẫy lừa Huyền Vũ vệ tiến đánh, cuối cùng hợp lực bao vây……

Tất cả đều là một phần trong kế hoạch của Mộ Hàn Uyên.

Mà hắn làm tất cả những điều này, lẽ nào thật sự vì ——

“Bạch Hổ không nhận đầu hàng,” Mộ Hàn Uyên cụp mắt, cách mặt nạ đồng xanh, đôi mắt đen như mực liếc nhìn nàng: “Giết hết, ném xuống vực Thiên Vẫn.”

“——!”

Vừa dứt lời, cơ thể Mộ Hàn Uyên đột nhiên run rẩy.

Hắn lại khom người xuống, gần như ngã đè lên Vân Dao, gân xanh bên cổ nổi lên, căng cứng đến mức gần như run cầm cập.

Vân Dao theo bản năng giơ tay muốn đỡ lấy hắn, nhưng đốt ngón tay bị nắm chặt, không thể rút ra.

Nàng hơi nghiến răng: “Hành động này trái với đạo trời.”

“Đạo trời? Bây giờ nàng và người đó vẫn giống hệt nhau!” Mộ Hàn Uyên vô cùng căm hận, đè nén sự cuộn trào mãnh liệt khó ức chế trong thức hải, giọng của hắn vừa trầm vừa khàn: “Người đó không hiểu thì thôi, tại sao nàng lại không hiểu? Nếu trời có đạo, tại sao thế giới này vẫn có ta và nàng!?”

“Cái gì?”

Nghe thế, Vân Dao vừa bối rối vừa kinh hãi.

Tiếng gọi ‘Mộ Hàn Uyên’ sắp thốt ra khỏi miệng bị nàng cắn môi chặn lại, nàng cúi đầu khẽ nói: “Rốt cuộc ngươi làm sao ——”

Một cái nhìn thoáng qua.

Vân Dao trông thấy trong đáy mắt của Mộ Hàn Uyên, hai hồn ảnh đen trắng, như thái cực đảo ngược, đảo lộn càn khôn.

Nàng bỗng sững sờ.

Bên ngoài tấm màn, hữu sứ Bạch Hổ vệ đang định thưa bẩm chợt nghe thấy một giọng thiếu niên xa lạ, gã hung hãn xoay người, một đao chém nát tấm màn, trừng mắt bước vào làn hơi nước: “Kẻ nào dám xông vào tẩm các của thành chủ!?”

Vân Dao kinh ngạc ngước mắt lên.

Nhưng chưa kịp thoát ra thì đã bị người trước mặt nắm lấy cổ tay, ấn lên tảng đá cứng chắc.

Chiếc mặt nạ đồng rơi xuống ao.

Lộ ra khuôn mặt thanh cao tuấn mỹ lạnh lùng như trích tiên.

Đôi mắt đen láy như mực, môi mỏng như hoa anh đào, người nọ cúi đầu, tóc đen như thác nước xõa xuống chiếc cổ trắng nõn của Vân Dao.

Như một nụ hôn, khó khăn dừng lại bên vành tai nàng.

Không giống như lúc trước, lực nắm mà hắn dùng để nắm cổ tay nàng nhẹ nhàng như tơ lụa quấn quanh.

Ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay mịn màng của nàng.

Như đã chắc chắn được điều gì đó, Mộ Hàn Uyên nhắm mắt, hôn lên dái tai của Vân Dao.

“…… Sư tôn.”

“——!”

Vân Dao sững sờ.

Cách đó mấy trượng, hữu sứ đại nhân của Bạch Hổ vệ tận mắt thấy thành chủ nhà mình đè một thiếu niên tuấn tú lên tảng đá “thân mật bỡn cợt”, gã như bị sét đánh, vẻ mặt ngây dại như linh hồn xuất khiếu.

“Leng keng.”

Thanh đao tuột khỏi tay gã, rơi xuống đất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro