Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Linh quả to bằng lòng bàn tay lơ lửng giữa không trung, quanh thân tỏa ra ánh sáng nhu hòa, bốn tia linh quang bao vây nó chặt chẽ không một kẻ hở.

Thẩm Lưu Hưởng ngồi xổm ở góc: "Vì sao phải trói nó kỹ như vậy?"

Chu Huyền Lan thấp giọng nói: "Thánh Minh Quả đã có linh thức, nếu không dùng pháp chú trói nó sẽ tự chạy trốn."

Trước đó thừa dịp đêm tối, Thẩm Lưu Hưởng nhanh nhạy dùng thần thức vòng qua đệ tử tuần tra. Chu Huyền Lan không một tiếng động mở trận pháp, hai người thành công lén vào Vấn Tinh Lâu, đi thẳng đến nơi đặt Thánh Minh Quả.

"Sư tôn có thể xem được rồi."

Trận pháp tuy được người khác mở ra, nhưng đệ tử bình thường sẽ không phát hiện được. Nếu có trưởng lão đến đây, chỉ cần liếc mắt sẽ phát giác được trận pháp đã bị phá.

Thẩm Lưu Hưởng thu tầm mắt lại, ngửa đầu xem đồ đệ.

Y cảm thấy cơ thể nóng hầm hập, toàn thân đổ mồ hôi, khuôn mặt trắng nõn trở nên hồng hào. Y mở to đôi mắt sáng như tuyết, giơ tay kéo ống tay áo Chu Huyền Lan lại, trong lòng thực sự cảm thán nói, "Ngươi thật là tốt."

Chu Huyền Lan trong lòng hồi hộp.

Sư tôn lộ biểu tình như vậy, xác định không phải chuyện gì tốt.

Đúng như dự đoán.

Một giây ngay sau đó, tay nhỏ của Thẩm Lưu Hưởng giấu sau lưng khẽ vung lên, chỉ thấy mấy tấm phù nổ bay vút về phía Thánh Minh Quả.

"Xin lỗi, vi sư lại hố ngươi rồi!"

Cùng lúc đó, mấy vệt cầu vồng xẹt qua chân trời thoáng chốc dừng lại trước cửa tông môn.

"Bên trong lẫn ngoài Thanh Lăng Tông linh khí đều phồn thịnh, là nơi phúc bảo chi địa, chẳng trách có thể sinh ra tông môn lớn đứng vững ngàn năm."

"Phía nam Tiên môn chỉ có duy nhất Thanh Lăng Tông như sao sáng trên bầu trời đêm, gần đây lại có thêm một vị Hóa Thần cảnh, sợ là Tây Dương Tông, Bắc Luân Kiếm Tông tạm thời đều phải tránh gây xích mích."

"Lăng Tông chủ tuổi trẻ tài cao khiến ta cảm thấy hổ thẹn với bản thân."

Thanh Lăng Tông là một trong ba tiên tông đứng đầu tu chân giới, không thô bạo lại bá đạo như Tây Dương Tông, cũng không cao ngạo như Bắc Luân Kiếm Tông, là tông môn thân thiện để kết giao nhất khắp Tiên môn này.

Lăng Dạ ra ngoài một chuyến, không ít tông chủ, chưởng môn cùng hắn trở về Thanh Lăng tham quan mở rộng tầm mắt.

"Tông chủ." Đệ tử trông coi cửa dồn dập hành lễ.

Nam tử bị gọi là tông chủ mặc một thân y phục xanh lam, vóc người thanh mảnh cao ráo, bên hông còn treo một quyển sách, khuôn mặt trơn bóng như ngọc.

Gió man mát gió thổi qua, cuốn chiếc lá khô đến bên chân Lăng Dạ, "Hôm nay đã muộn, chư vị tạm nghỉ ngơi trước đã."

"Đều nghe Lăng Tông chủ sắp xếp, có điều ta nghe nói Thánh Minh Quả ngàn năm đang được cất giữ ở quý tông, không biết hiện tại có thể cho ta khai nhãn, xem thử linh quả một chút."

Ở đây đều là tu sĩ Nguyên Anh cảnh, Thánh Minh Quả đối với bọn họ có sức hấp dẫn rất lớn. Nghe thấy ba chữ này, sắc mặt ai cũng thay đổi.

Lăng Dạ quét mắt nhìn mọi người, ra vẻ trầm ngâm nói: "Nếu mọi người đều muốn, không bằng bây giờ..."

Ầm!

Lời còn chưa dứt Vấn Tinh Lâu liền truyền đến nổ vang trời.

Lăng Dạ nhíu mày, bước chân khẽ nhích về phía trước một bước đột nhiên biến mất ở tại chỗ.

Bên trong Vấn Tinh Lâu, Thánh Minh Quả được giải thoát đang tung tăng chạy tứ phía trốn. Thẩm Lưu Hưởng rút túi Tinh Hoa mở ra, chỉ cần đứng tại chỗ đã có thể hút linh quả vào trong túi.

Không còn linh quang phát ra từ Thánh Minh Quả, nội thất trong nhát mắt rơi vào bóng tối.

Thẩm Lưu Hưởng nắm tay Chu Huyền Lan, y là Hóa Thần cảnh, muốn đưa đồ đệ thầm lặng rời khỏi đây dễ như ăn bánh. Nhưng ngay thời điểm y chuẩn bị thi pháp chạy trốn, cả người bỗng nhiên run rẩy kịch liệt.

"Sư tôn..."

Trên tấm gỗ lạnh lẽo, y phục bị xé bay tứ tung.

Chu Huyền Lan ngẩn người.

Bàn tay nho nhỏ trắng nõn nắm lấy hắn đột nhiên thon dài ra.

Sư tôn biến trở về rồi.

Thẩm Lưu Hưởng phản ứng cực nhanh quay người, xoay lưng về phía Chu Huyền Lan, ngồi xổm xuống co thành một đoàn. Tóc đen dài đến eo khẽ rơi xuống, tản ra che khuất bóng lưng trơn bóng trắng như tuyết, chỉ có thể từ kẽ tóc thấy được thấp thoáng cảnh "xuân" kiều diễm phía sau.

Y lúng túng hỏi: "Có quần áo không?"

Chu Huyền Lan từ trong rung động lấy lại tinh thần, hiện giờ còn hoang mang hơn cả Thẩm Lưu Hưởng, vội vàng nhắm mắt, ngón tay thon dài run rẩy kéo xuống túi trữ vật.

Tâm hắn đang hoảng loạn.

Tìm quần áo nửa ngày mới nhớ tới lần trước ở Giác Xuân Hà sau khi ném ngoại bào cho sư tôn, vẫn chưa chuẩn bị thêm cái nào phòng hờ.

Ngay tại lúc này, một luồng khí tức mạnh mẽ ập tới.

Chu Huyền Lan biến sắc, lập tức kéo vạt áo xuống, cởi ngoại bào khoác lên người Thẩm Lưu Hưởng.

Trong phòng linh khí nhất thời ngưng trọng.

Lăng Dạ hiện thân, nhìn một màn trước mắt liền rơi vào trầm mặc.

Hắn đã lâu không gặp sư đệ, lúc này trên người y phủ áo choàng đen không vừa vặn, chân trần mười ngón lộ ra đứng trên sàn nhà, tóc đen ngổn ngang xoã tung xuống bả vai, hai má đỏ ửng cực kỳ dụ người.

Chu Huyền Lan đứng chắn trước người y, chỉ mặc mỗi chiếc áo lót màu trắng, toàn thân từ trên xuống dưới dù vẫn còn chỉnh tề, nhưng hai bên tai ửng đỏ, hiển nhiên cũng không bình thường.

Lăng Dạ muốn nói lại thôi: "Các ngươi... làm chuyện phong tình ở Vấn Tinh Lâu?"

"?!?" Thẩm Lưu Hưởng bị doạ sắc mặt trắng bệch.

"Sư huynh, hiểu lầm!"

"Tông chủ, hiểu lầm!"

"Ngươi nói đột nhiên khôi phục chân thân, ta mới thấy được cảnh tượng này?" Lăng Dạ đứng ở trong viện, quay đầu lại nhìn hắn.

Thẩm Lưu Hưởng thay xong quần áo, ỉu xìu như trái cà héo, mệt mỏi đi theo phía sau: "Đều là sự thật."

Hắn sao có thể ra tay với Chu Huyền Lan, nếu là mười năm nữa thì còn tạm được... Phi, phi, phi, y không thèm khát đến mức vậy!

Lăng Dạ nhìn chăm chú y một lát, phất tay áo hỏi: "Đệ lấy Thánh Minh Quả rồi?"

"Ta chỉ liếc mắt xem một chút."

"Vậy sư đệ nói cho ta biết, linh quả đâu?"

"Nó tự bạo rồi!" Thẩm Lưu Hưởng ngữ khí trầm trọng, "Thánh Minh Quả có linh thức, ta mới nói không ngờ nó lớn lên xấu như vậy, nó vừa nghe tức giận nên tự bạo luôn."

Lăng Dạ: "... Sư đệ."

"Sư huynh không tin hả? Thánh Minh Quả thật sự não ngắn úng nước, làm đệ mất hứng ghê."

Lăng Dạ xoa xoa mi tâm: "Thôi, chỉ là linh quả, lấy rồi thì đem đi đi."

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc.

Lời này nếu để những tu sĩ khác nghe được, không hộc máu tró xỉu lên xỉu xuống là may rồi?

Chỉ là linh quả?

Thử đem vứt ra bên ngoài, tuyệt đối là bảo vật dẫu có tiền cũng không thể cầu, tu sĩ Nguyên Anh cảnh giành giật đến đầu rơi máu chảy!

Có điều Lăng Dạ đủ tự tin để nói lời này. Đường đường Thanh Lăng Tông tông chủ, cộng với tu vi sâu không lường được, muốn bảo vật gì không có, muốn cái gì lại không lấy được chứ.

"Sư huynh như trăng sáng trong đêm, là tấm gương của chúng ta noi theo." Thẩm Lưu Hưởng tâng bốc, "Sư đệ mặc cảm không bằng."

Một trong những nam phụ thuộc dàn hậu cung có độ nổi tiếng cực kỳ cao, y đương nhiên rất chú ý đến Lăng Dạ. Một người tâm tình đạm bạc như vậy mà cũng thích Tố Bạch Triệt, khiến y kinh ngạc khá lâu. Có điều vừa nghĩ tiểu thụ Tố Bạch Triệt theo motif người gặp người mê liền không bất ngờ nữa.

Hiện giờ Lăng Dạ đã có chút hảo cảm với Tố Bạch Triệt, trong lòng có một phần thiên vị cho hắn.

Có điều Lăng Dạ làm người không tránh khỏi chữ 'tâm', nhìn người rất quyết đoán. Nên trong tiểu thuyết, linh quả cuối cùng vẫn đưa cho Thẩm Lưu Hưởng.

Lăng Dạ không quen Thẩm Lưu Hưởng khen hắn như vậy, trầm mặc không nói.

Lăng Hoa nói không sai, sư đệ đúng là thay đổi rất nhiều. Trước đây nhìn thấy hắn, ánh mắt mang theo bài xích lẫn xem thường.

Dáng vẻ hiện tại hoàn toàn trái ngược với lúc trước.

Nhìn thuận mắt hơn nhiều.

Lăng Dạ chợt nhớ đến rất lâu trước kia, khi Thẩm Lưu Hưởng mới vừa bái vào sư môn. Đối với các sư huynh đệ khác vô cùng xa lánh, chỉ lẽo đẽo theo sau hắn.

Lúc hắn luyện tập ngự kiếm giữa không trung, thì Thẩm Lưu Hưởng chạy trên đất đuổi theo hắn.

Lúc hắn dưới thái dương chói chang tu luyện thuật pháp, thì Thẩm Lưu Hưởng hái lá sen che trên đầu hắn.

...

Đến khi hắn trở thành người thừa kế tiếp theo của Nhâm Tông chủ, sự việc quấn thân, thời gian ở cùng Thẩm Lưu Hưởng ngày càng ít dần.

Sau này khi sư đệ bị thương, hành vi đối với hắn cực kỳ chán ghét, khắp nơi chống đối. Thậm chí vì một nam nhân, ở trên Lăng Tiêu đại điện lấy cái chết bức hắn phải nhường bước.

"Như vậy rất tốt."

Lăng Dạ thả xuống cánh tay vừa nhấc lên phân nửa, để lại một câu không đầu không đuôi rồi rời đi.

Thẩm Lưu Hưởng không hiểu sự tình quay người trở về phòng, ánh mắt thoáng nhìn sang ánh đèn loe loét trong phòng Chu Huyền Lan nhíu mày lại, có chút tò mò không biết đồ đệ đang làm gì.

Hắn thả ra thần thức dò xét, mặt già liền đỏ ửng.

Xấu hổ ghê.

Chu Huyền Lan đang ngồi tu hành.

"Ngươi chỉ xứng làm một con cá mắm!" Thẩm Lưu Hưởng đắp chăn lên, nói một câu cuối cùng rồi ép mình đi vào mộng đẹp.

Ngày kế tiếp, một đám tu sĩ Nguyên Anh cảnh đi lại xung quanh tông, đệ tử Thanh Lăng không cảm thấy kinh ngạc, vẫn như cũ làm việc của mình.

"Từ chỗ này đi lên chắc là Trọng Sinh Nhai."

Mọi người dừng lại, ngước nhìn ngọn núi cao vút ẩn mình trong mây, "Tương truyền sau khi Thanh Lăng đạo quân từ trên đó rơi xuống liền lĩnh ngộ đại đạo, từ đó khai lập ra Thanh Lăng Tông."

"Ta cũng ghe đồn như vậy, nhưng là thật hay giả thì không biết được."

"Trọng Sinh Nhai quả thực rất huyền diệu, trước đây không lâu Thẩm Tiên Quân bị lãnh phạt tại đây, cách một hôm liền đột phá Hóa Thần cảnh."

"Nếu không chúng ta cũng học hỏi, nói không chừng thực sự có hiệu quả."

"Học hỏi cái gì? Học hỏi y theo đuổi nam nhân sao?"

Bầu không khí hài hòa bầu chẳng mấy chốc im bặt đi. Người vừa lên tiếng khắp người toả ra khí chất kiêu ngạo, từ đầu đến chân phủ kín các loại trang sức lẫn pháp khí cấp bậc không thấp.

Có người nhận ra hắn là Ngụy công tử của Vô Nhai Tông.

Từ xưa đến nay Vô Nhai Tông có quan hệ tốt với Tây Dương Tông, không hiểu vì sao người của Vô Nhai Tông lại xuất hiện ở chỗ này.

Phát hiện ánh mắt bất mãn từ bốn phía, Ngụy công tử không nhanh không chậm khẽ phất quạt gấp, cười nhạo một tiếng: "Thẩm Lưu Hưởng là cái đức hạnh gì chẳng lẽ mọi người không biết. Coi như bước vào Hóa Thần cảnh thì sao, tương lai cũng chỉ một con chó săn quỳ dưới chân Kiếm Tôn thôi."

Vừa dứt lời, bỗng có người đi đến trước mặt hắn.

Ngụy công tử hơi nhướng mày, đang muốn quát lớn, người kia một chưởng đánh tới, trực tiếp động thủ không cần nói.

"Là tông chủ mới của Đại Thiên Tông- Minh Đàm!"

"Hắn và Ngụy công tử có thù hận gì? Chiêu nào chiêu nấy đều trí mạng, không chút lưu tình."

"Nghe nói Minh Tông Chủ làm người độc ác, lãnh khốc vô tình, không biết Nguỵ Thiên Cơ làm sao chọc giận hắn nữa."

"Hai người đều là Nguyên Anh cảnh hậu kỳ, không biết ai hơn ai một bậc đây?"

Có điều giao thủ mới có mấy chiêu, kết quả đã định rõ.

Minh Đàm "Ầm" một tiếng đã đè đối phương xuống đất, ấn chặt cổ Nguỵ Thiên Cơ, gương mặt âm lãnh nở nụ cười: "Chút bản lãnh này, còn dám nói khoác không biết ngượng."

Sắc mặt Nguỵ Thiên Cơ tái xanh.

Vô duyên vô cớ bị ép động thủ, còn không đánh lại người ra, mất mặt đến cực điểm.

"Ta cùng với các hạ không thù không oán, có phải có hiểu lầm gì hay không?" Nếu không phải là đối thủ, thể tạm chỉ có thể dùng lời ngon ngọt hoà hoãn.

Sắc mặt Minh Đàm âm trầm, giữa hai lông mày lộ ra lãnh ý uy nghiêm đáng sợ: "Nghe cho kỹ đây, Thẩm Tiên Quân sớm muộn gì cũng sẽ đứng trên đỉnh tu chân giới, không phải loại người ất ơ không biết tự lượng sức như ngươi tuỳ tiện đàm luận."

Nguỵ Thiên Cơ giận dữ.

Vậy mà vì Thẩm Lưu Hưởng?

Mẹ nó thật xúi quẩy, gặp phải một tên điên ngưỡng mộ y.

Bất đắc dĩ không phải là đối thủ của người ta, hắn chỉ có thể cười làm lành, vẻ mặt ôn hòa nói: "Ta xem các hạ thân thủ bất phàm, sao lại ngưỡng mộ Thẩm Lưu Hưởng như vậy... A."

"Làm càn, gọi hắn Thẩm Tiên Quân!"

Minh Đàm phẫn nộ rống, bàn tay dùng lực bóp đến mức cổ Nguỵ Thiên Cơ đều hiện gân xanh, nhất thời khó mà mở miệng.

"Dám gọi thẳng tục danh của tiên quân, muốn chết thỉ để ta thành toàn cho ngươi!"

Minh Đàm tức giận đến toàn thân phát run.

Một đám người ngu muội căn bản không hiểu rõ Thẩm Tiên Quân là nhân vật cỡ nào!

Mười năm trước, hắn từng may mắn tận mắt chứng kiến, Thẩm Lưu Hưởng làm sao từ trong địa ngục cứu lấy một đứa bé thoát khỏi tay yêu thú.

Cảnh tượng một người tắm máu vạn yêu!

Lúc đó hắn tu vi yếu ớt, chỉ có thể quan sát từ đằng xa. Dù vậy hắn cũng đã chân thực cảm nhận được khí thế áp bức kinh người không gì sánh kịp ấy, hắn chứng kiến mà tê cả da đầu, cả người không ngừng run rẩy.

Thời khắc đó, hắn liền nhận định.

Thẩm Lưu Hưởng là thần, tương lai có thể quyết định vận mệnh của cả tu chân giới!

Hiện giờ lại có người dám nói xấu tiên quân, làm sao có thể nhịn được, hôm nay hắn chắc chắn lấy mạng chó của kẻ này!

Ngay tại lúc Minh Đàm giơ tay muốn bóp nát đầu Nguỵ Thiên Cơ, bên cạnh bỗng có tiếng kinh hô, "Thẩm Tiên Quân!"

Minh Đàm khẽ biến sắc, quay đầu nhìn lại.

"Ta đi ngang qua.", Thẩm Lưu Hưởng đứng ngã ba, mỉm cười nhã nhặn nói, "Không định quấy rầy các vị, các ngươi cứ tiếp tục đi."

Minh Đàm như bị đánh một chiêu nghiêm trọng, cả người cứng ngắc tại chỗ.

Thực sự là Thẩm Tiên Quân!

Hắn còn đứng gần tiên quân như vậy, dáng vẻ tiên quân cho dù gần thế vẫn rất đẹp, tiên quân đang cười với hắn... A a a a a!

Tuy rằng tiên quân không cười với chỉ mình hắn, dù vậy cũng khiến hắn phát điên!

Minh Đàm thả lỏng tay, ngơ ngác dõi theo bóng lưng rời đi của Thẩm Lưu Hưởng, trong vô thức hai má trở nên đỏ chót.

Thật muốn tiến lên chào hỏi, nhưng có đường đột quá hay không?

Hắn nên mở miệng như thế nào.

Tại hạ Minh Đàm? Tại hạ Đại Thiên Tông chủ? Tại hạ...

Minh Đàm vò đầu bứt tai, lo lắng đi tới đi lui, giống như đối diện với lựa chọn quan trọng nhất trong đời mình vậy.

Mọi người thấy thế liền ngây người tại chỗ.

Không hiểu lúc trước Đại Thiên Tông chủ lãnh khốc như Tu La địa ngục bỗng nhiên mặt đỏ vì cái gì, dáng vẻ nôn nóng, thấp thỏm không yên.

Rốt cục vào giây phút cưới cùng, Minh Đàm quyết định biến mất ở trước mặt mọi người.

Thẩm Lưu Hưởng đi Vô Vọng Cốc hái tâm sen. Y thèm chè hạt sen lâu lắm rồi nhưng không mua được, đành phải tự thân vận động.

Không ngờ đi được nửa đường, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người ngăn cản y.

Nam tử thân hình cao to, dáng vẻ mặc dù không đến nỗi vạn người chỉ có một nhưng cũng được xem là anh tuấn. Tuy nhiên làn da hình như có chút khác lạ, nhất là mặt đỏ đến mức như cà chua, cơ hồ muốn chảy ra máu .

Thẩm Lưu Hưởng trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác.

Minh Đàm nhận ra được địch ý, trong nháy mắt hoảng hốt luống cuống tay chân, trắc trở một lúc mới mở miệng, "Tiên quân, đừng hiểu lầm! Ta... ta là thần của ngươi!"

"Hả?" Thẩm Lưu Hưởng có chút bối rối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro