Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngao Nguyệt vì sao đột nhiên gầm lên vậy? Chẳng lẽ là đói bụng?"

"Thông minh lên chút đi, hắn cũng không phải là Thao Thiết."

"Thiên cẩu tự dưng phát điên, cũng không biết Huyền Thiết có thể trói được hắn hay không nữa. Tông chủ không ở đây, nếu hắn thoát ra được hậu quả sẽ khó lường."

"Cũng may Thẩm Tiên Quân đã bước vào Hóa Thần cảnh, Ngao Nguyệt thấy hắn cũng phải kiêng kỵ ba phần."

"Chưa từng nghĩ tới, có một ngày chúng ta sẽ ký thác hy vọng của mình vào Thẩm Tiên Quân."

Lúc này, Thẩm Lưu Hưởng không hiểu sao bị ném kỳ vọng lên người, lần mò tìm đường, cuối cùng cũng tìm thấy người ở Giác Xuân Hà.

Chu Huyền Lan khoanh chân ngồi trên tảng đá lạnh, mặt quay về mặt sông êm ả, vô số linh khí từ bốn phương tám hướng tập hợp lại, hình thành sương trắng nhàn nhạt bao bọc xung quanh thân hắn.

Nhận ra được hơi thở quen thuộc phía sau, Chu Huyền Lan trong thời gian ngắn nhất mở mắt ra, trường kiếm bên cạnh khẽ xao động như vang lên hồi chuông cảnh báo.

Hắn quay đầu lại.

Đứa bé áo lam che một lá sen xanh biếc trên đỉnh đầu, trong tay cầm viên sỏi tung hứng chơi, ngước mắt cười yếu ớt với hắn, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, trông vừa ngoan ngoãn lại dễ thương hết mức.

"Chỗ này hóng gió tốt ghê. Sau này có lười biếng nhớ mang ta theo."

Y vừa mở miệng liền đập vỡ hình tượng bên ngoài.

Chu Huyền Lan mím môi lạnh nhạt nói: "Đệ tử đang tu luyện, không phải lười biếng."

Thẩm Lưu Hưởng đến gần, so với Chu Huyền Lan ngồi cục trên tảng đá quá thấp. Y buồn bực kéo tay áo, lộ ra cánh tay ngó sen trắng như bạch ngọc điêu khắc.

"Kéo ta, vi sư muốn lên đó."

Chu Huyền Lan cụp mắt, thấy dáng người đứng thẳng chưa đến tảng đá nữa, bất đắc dĩ nhảy xuống.

"Đệ tử thất lễ."

Dứt lời hắn ôm Thẩm Lưu Hưởng lên tảng đá lạnh.

"Lá sen che nắng rơi mất rồi", Thẩm Lưu Hưởng sau khi đứng vững trên tảng đá, cúi đầu xem lá sen rơi trên mặt đất.

Chu Huyền Lan nhặt lên, ánh mắt bỗng ngưng lại.

Một góc lá sen hơi hồng hồng, là lá sen sinh trưởng trong Vô Vọng Cốc.

Nếu nói Trọng Sinh Nhai là thực hiện trọng hình, thì Vô Vọng Cốc là cấm địa giam giữ. Ngao Nguyệt trước đây không lâu bị tóm cổ về liền bị nhốt tại đó, nhớ tới ban nãy thiên cẩu còn gào lên giận dữ. Chu Huyền Lan không thể nào hiểu được nói: "Ngao Nguyệt ban nãy nổi giận, có liên quan tới sư tôn không?"

Thẩm Lưu Hưởng cầm lá sen, vẻ mặt vô đội che lá lên đầu: "Ta chỉ ném cho hắn cục xương, còn lại không hề làm gì cả."

Chu Huyền Lan: "..."

Hắn có thể hiểu được tại sao Ngao Nguyệt kêu gào đến khàn cả giọng .

Hành động này mười phần sỉ nhục.

"Sư tôn không nên làm Ngao Nguyệt tức giận. Xích Huyền Thiết tuy được tông chủ gia cố cấm chế, nhưng theo thời gian cũng bị bào mòn, lực trói sẽ càng ngày càng yếu. Tông chủ bây giờ không có mặt, nếu như Ngao Nguyệt nổi giận giật đứt xiềng xích thì tông môn khó thoát được một kiếp mưa máu."

Thẩm Lưu Hưởng kinh ngạc: "Nghiêm trọng như vậy?"

Chu Huyền Lan: "Là thật."

Thẩm Lưu Hưởng thần sắc khẽ biến, nắm ống tay áo đồ đệ, "Vậy ngươi chạy mau! Bằng không Ngao Nguyệt trốn ra được, ngươi chính là tội đồ của tông môn đấy!"

Chu Huyền Lan: "?"

Việc này có liên quan gì đến hắn? Sao tự dưng biến thành tội đồ rồi?

Ánh mắt Thẩm Lưu Hưởng nhìn về phía xa xăm, khẽ đảo qua đồ đệ, "Ta vì tìm ngươi mới lạc đường, sau đó gặp phải Ngao Nguyệt mới tiện tay ném cho nó cục xương. Ai ngờ thiên cẩu nổi giận, cho nên..."

Cho nên... lỗi này của hắn ư?

Chu Huyền Lan sững sờ.

Thẩm Lưu Hưởng an ủi: "Đừng sợ, vi sư cùng chịu với ngươi."

Lần đầu tiên Chu Huyền Lan có suy nghĩ muốn khi sư diệt tổ, nhịn một chút, môi mỏng khẽ mấp máy: "Chỗ này nhường lại cho sư tôn hóng gió, đệ tử tìm nơi khác tu luyện."

Hắn quay người muốn chạy, ống tay áo lại truyền đến lực cản nhỏ bé.

Thẩm Lưu Hưởng kéo nhẹ vô cùng, nhẹ đến mức hắn chỉ cần vung tay liền có thể hất văng cánh tay kia, "Ta tìm ngươi cả buổi trưa rồi."

Chu Huyền Lan bước chân hơi ngừng lại: "Tìm đệ tử làm gì?"

"Sư huynh bảo ta luyện tập nhiều pháp quyết để khôi phục chân thân, nhưng ta quên mất rất nhiều pháp quyết, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể tìm ngươi, thế nhưng..."

Âm thanh mềm mại thoáng dừng lại, lộ ra một chút nghẹn ngào.

"Ngươi dùng khúc gỗ để gạt ta."

Chu Huyền Lan sắc mặt cứng đờ, nghe thấy phía sau khóc nức nở, phút chốc bối rối, "Không phải... đệ tử tuyệt không có ý này."

Nghĩ kỹ lại, hắn xác thực quá phận.

Thời điểm sư tôn cần hắn nhất, hắn lại tìm mọi cách tránh né, không làm tròn trách nhiệm của đệ tử.

Thiếu niên khẽ cúi đầu, trong lòng vô cùng hối hận nói: "Cho dù sư tôn có sai bảo gì, đệ tử đều phải nhất mực tuân theo."

Lời vừa nói ra, tiếng khóc im bặt đi.

Thẩm Lưu Hưởng mắt cười cong cong, khoé môi gian xảo lộ ra hàm răng nho nhỏ: "Vậy thì tốt quá, chúng ta bây giờ bắt đầu luyện từ pháp chú thấp nhất lên đi."

Chu Huyền Lan phát hiện không đúng, xoay người nhìn thử, "..."

Trên mặt đến nửa giọt nước mắt đều không có.

Gần nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Chu Huyền Lan, Lăng Kim Diệp buồn bực đến cực điểm, còn bị Lăng Hoa ra lệnh không được phép lên Triều Vân Phong, "Ngươi nói thử xem mấy vị sư tôn thần thần bí bí làm cái gì vậy?"

Lăng Mạc Sơn: "Không biết."

Lăng Kim Diệp phỏng đoán nói: "Chẳng lẽ là vì Thánh Minh Quả?"

Linh quả vốn có khả năng cao nhất rơi vào tay Thẩm Lưu Hưởng, nhưng y đã bước vào Hóa Thần cảnh nên không thích hợp nữa. Hai vị tiên quân không cần linh quả, vị trí ứng cử chỉ còn mấy vị trưởng lão Nguyên Anh cảnh.

Lăng Kim Diệp nghĩ đến đâu nói đến cái nào: "Ngươi đoán tông chủ sẽ chia linh quả cho ai?"

"Sư tôn chiều tối sẽ trở về, đến lúc đó ngươi hỏi hắn một chút là được." Hai người đứng trên cầu đá ở Dạ Minh Phong, Lăng Mạc Sơn cầm cây chổi, không nhanh không chậm quét lá rụng.

Lăng Kim Diệp phẫn nộ nở nụ cười.

Tuy rằng tông chủ tính tình xưa nay ôn hòa, nhưng uy nghiêm không hề mất, ai ở trước mặt hắn cũng phải quy củ.

"Hy vọng là Tố chân nhân", Hắn cảm thán, "Vì cứu đệ tử trong môn mà tổn hại căn cơ, Thánh Minh Quả nói không chừng có thể giúp được hắn."

Quét xong chiếc lá cuối cùng, Lăng Mạc Sơn ngẩng đầu lên, cười nhạt: "Đệ tử trong tông cùng suy nghĩ với ngươi rất nhiều. Nhiều người cùng cầu xin, ta nghĩ sư tôn sẽ thành toàn tâm nguyện thôi."

Ầm!

Tiếng vang lớn chấn động cả một vùng trời Triều Vân Phong.

Bụi mù tản đi, trên mặt đất sót lại một đống bụi phấn, Thẩm Lưu Hưởng thán phục: "Uy lực thật mạnh, bùa này làm sao để chế được?"

"Phù nổ bình thường thôi", Chu Huyền Lan vứt linh phù mất đi ánh sáng xuống, móc ra mấy tấm từ túi trữ vậ, "Sư tôn nhớ kỹ pháp quyết."

Mấy ngày gần đây, Thẩm Lưu Hưởng quấn lấy Chu Huyền Lan đòi dạy các pháp quyết. Bắt đầu từ cơ bản, cũng may ngộ tính của y không tệ, cộng thêm một chút ký ức, xem qua một lần là có thể học được. Trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã học xong bảy tám phần thuật pháp.

Hơn nữa linh lực lần lượt vận chuyển bên trong cơ thể áp chế yêu độc, khiến cả người liên tục toả nhiệt.

Thái dương Thẩm Lưu Hưởng chảy xuống một giọt mồ hôi, vứt phù nổ lên không trung, bấm quyết phóng linh lực tới. "Oanh" một cái, tiếng nổ so vối trước đó lớn hơn mấy phần.

Y thở mạnh một hơi, ngồi xổm dưới đất, cầm quả quýt ngọt lên cắn, "Hôm nay đến đây thôi."

"Đệ tử xin cáo lui."

"Chờ đã..."

Chu Huyền Lan trực giác không ổn, sư tôn gọi hắn lại chưa bao giờ có chuyện tốt. Hắn chỉ làm bộ coi như không nghe thấy, nhưng đáng tiếc đi chưa được mấy bước, ngọc bội bên hông cưỡng ép lôi hắn trở lại.

"Ta có nguyện vọng nho nhỏ."

Chu Huyền Lan trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác: "Đệ tử năng lực yếu kém, sợ là không giúp được sư tôn."

Thẩm Lưu Hưởng tự nhiên nói: "Ta muốn xem Thánh Minh Quả một chút."

Y muốn lấy được nó.

Tất cả mọi người trong tông đều biết Thánh Minh Quả được đặt ở bên trong Vấn Tinh Lâu, không ai có thể tuỳ tiện xem xét. Vấn Tinh Lâu là nơi Thanh Lăng Tông chứa bảo vật, đề phòng nghiêm ngặt, bốn phía đều có bố trí trận pháp. Dù là tu sĩ Nguyên Anh cảnh cũng khó mà vào bên trong.

Chu Huyền Lan: "Sư tôn tốt nhất bỏ suy nghĩ đó đi. Cho dù qua mắt được đệ tử tuần tra, sư tôn cũng không phá được trận pháp."

Thẩm Lưu Hưởng: "Vi sư không phá được, nhưng đồ đệ có thể mà."

Bốn phía rơi vào trầm mặc.

Trưởng lão phụ trách bố trí hết thảy các trận pháp to nhỏ trong tông nửa năm trước qui tiên. Trước khi chết đem sở học cả đời truyền cho một tên đệ tử vừa gặp được ở giây phút cuối đời.

Tên đệ tử ấy chính là Chu Huyền Lan.

Ngay cả trưởng lão phụ trách trận pháp hiện tại, đều thỉnh thoảng sẽ đến thỉnh giáo hắn một vài vấn đề.

Việc này không tính là bí mật, trên dưới tông môn ai cũng biết.

Mặt Chu Huyền Lan không chút thay đổi nói: "Nếu như không có lệnh của tông chủ, tuyệt đối không thể mở trận pháp."

Đôi mắt Thẩm Lưu Hưởng lóe vài vệt sáng nhỏ, trơ mắt nhìn hắn: "Ta vào liếc mắt một cái, sẽ không chạm vào bất cứ đồ vật gì, ngươi chỉ cần dẫn ta vào thôi."

Chu Huyền Lan sắc mặt lạnh lùng, lập trường càng kiên định: "Tuyệt đối không thể!"

Dứt lời, hắn liền tàn nhẫn bổ sung một câu: "Sư tôn lần này có khóc thật cũng vô dụng."

"Thật sự không thể?" Thẩm Lưu Hưởng nhếch khóe miệng hỏi.

Chu Huyền Lan: "Đúng vậy."

Tự tiện xông vào Vấn Tinh Lâu chính là làm trái tông quy, hắn chắc chắn sẽ không dung túng sư tôn làm như vậy được.

"Được!", Thẩm Lưu Hưởng hạ xuống đuôi chân mày, "Ta thích khiêu chiến cái gì không thể."

Dứt lời, ý cười hoàn toàn biến mất.

Hắn không nhanh không chậm đi tới chỗ Chu Huyền Lan, mang theo uy thế khiến người khác không tự chủ sợ hãi.

Biểu tình thiếu niên hờ hững: "Nếu sư tôn muốn dùng tu vi ép đệ tử làm những chuyện trái qui tắc, vậy đệ tử sẽ không ngại thử một lần."

Thẩm Lưu Hưởng không đáp, trầm mặt tới gần.

Uy thế của tu sĩ Hóa Thần cảnh đủ để áp chế bất kỳ một tên đệ tử Trúc cơ kỳ nào đến mức đứng không vững. Tuy nhiên thiếu niên mặc áo đen dáng dứng vẫn thẳng tắp như cũ, cả người lộ ra một luồng ngạo khí cao lãnh.

"Là ngươi ép ta." Thẩm Lưu Hưởng khẽ nói, ngữ khí băng lãnh, "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"

Đến rồi...

Chu Huyền Lan khẽ rùng mình.

Một đòn của tu sĩ Hóa Thần cảnh có thể trí mạng!

"Aaaaaaaaa!"

Hét lớn một tiếng, hai tay nhỏ bé của Thẩm Lưu Hưởng ôm chầm lấy đùi đồ đệ, mặt chôn sâu vào vạt áo hắn, thân thể nhỏ bé dùng sức uốn éo.

"Dẫn ta đi đi mà~ đi mà~ đi mà~"

Trong giây lát đó, không khí bốn phía nhất thời ngưng trọng.

Chu Huyền Lan chả khác nào một pho tượng lạnh lùng, ngơ ngác đứng cứng ngắc tại chỗ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro