Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Dạ nhíu mày, qua một lúc mới thả lỏng ra.

Phù sa không chảy ruộng ngoài, đệ tử trong môn dù sao cũng đỡ hơn Diệp Băng Nhiên rất nhiều. Sư đệ thích là được rồi.

Thẩm Lưu Hưởng bị Lăng Dạ ánh mắt nhìn chằm chằm đến tê cả da đầu. Trực giác mách bảo y biết sư huynh lại hiểu lầm gì rồi, đang định giải thích, ngoài cửa truyền đến tiếng gọi: "Sư tôn."

Đầu ngón tay y run lên, áo ngoài lập tức rơi xuống đất.

Lăng Dạ thu hết tình cảnh này vào mắt, ở tận đáy lòng thầm thở dài. Thì ra sư đệ đang đơn phương thích người ta, lần này nếu mà thổ lộ không được, cũng đừng điên cuồng truy đuổi người ta như trước đó.

Hắn xoay người chắn lại đường Chu Huyền Lan đang đi, che đi ánh mắt thăm dò của hắn hướng về phía trong phòng hỏi, "Rút thăm xong rồi?"

Chu Huyền Lan đáp: "Đối thủ của đệ tử là Triệu Tề."

Lăng Dạ gật đầu: "Triệu Tề và ngươi đều ở Trúc Cơ hậu kỳ, chớ nên khinh địch."

Chu Huyền Lan đáp một tiếng dạ, tầm mắt lại tiếp tục quét về phía sau hắn, muốn nói rồi lại thôi.

Lúc này, một con chó con từ bên trong chạy ra, "Hơi thở này..."

Ngao Nguyệt không kịp dừng chân lại, va vào bậc cửa mắt nổ đom đóm, mông ngồi chồm hỗm trên mặt đất.

Khôi phục lại tầm mắt, hắn trông thấy một thiếu niên mặc áo đen cúi đầu nhìn hắn, đồng tử đen nhánh lộ ra một tia hàn ý, "Chính là ngươi muốn giết sư tôn?"

Ngao Nguyệt sởn cả tóc gáy, vội vàng lui về trong phòng cuộn mình lại, tứ chi nhịn không được phát run.

Đây rõ ràng thuộc về thời kỳ Hồng hoang, không phải tuyệt chủng từ sớm rồi sao? Sao còn có thể xuất hiện ở đây...

Tám tiếng vào tối hôm trước đó, Thẩm Lưu Hưởng ra ngoài đi dạo. Ngao Nguyệt theo sau y kêu gào nửa ngày, "Ta muốn gặp Tố chân nhân."

Đúng là một con chó si tình mà.

Thẩm Lưu Hưởng hơi cảm động, cúi đầu nhìn trên lưng con gâu đần mới mọc ra cánh nhỏ màu xám, "Bay thử cho ta nhìn một chút rồi ta dắt ngươi đi."

Ngao Nguyệt tức giận mà không dám nói gì, vì áng trăng sáng trong lòng mình mà liều mạng vỗ cánh. Quanh thân bao trùm tiếng gió lưu chuyển, thân thể nhỏ dần dần bay lên.

Nhìn thấy sự thán phục từ đáy mắt Thẩm Lưu Hưởng, Ngao Nguyệt hừ nhẹ một tiếng. Đang muốn lên tiếng, đột nhiên cánh nhỏ không điều khiển được, đùng một cái rơi vào trên đống lá khô.

Thẩm Lưu Hưởng không nhịn được cười: "Bay còn chưa qua đầu gối ta nữa."

"Không cho cười! Ngươi lúc mấy tháng tuổi có thể chạy sao?", Ngao Nguyệt hếch mũi, chưa từng chịu uất ức như thế này, "Đợi ta khôi phục nguyên hình, có thể một bước xông thẳng lên trời."

"Rất tốt, đến lúc đó ta sẽ ngồi ở trên lưng ngươi." Thẩm Lưu Hưởng xách hắn lên, đi về phía núi Huyễn Nam.

"Tuyệt đối không thể nào! Lúc đó ta không giết ngươi đã nhân từ rồi."

Trên đỉnh núi Huyễn Nam.

Tố Bạch Triệt đứng cạnh một tên đệ tử, bên hông treo ngọc bội ngắn, giữa hai lông mày lộ ra một luồng ngạo khí.

Lúc hai người trò chuyện, đệ tử kia hơi đỏ mặt.

Thẩm Lưu Hưởng nhận ra người này.

Đồ đệ của Lăng Việt, Lăng Tử Phàm.

Mắt y phát sáng như thể hàng ngàn vạn linh thạch, khóe môi kéo lên thành nụ cười đi tới.

Lăng Tử Phàm nhìn thấy, nháy mắt đen mặt lại, nhanh chóng che trước người Tố Bạch Triệt, "Tiên quân đêm khuya đến núi Huyễn Nam có chuyện gì?"

Hắn có lòng ngưỡng mộ với Tố Bạch Triệt, ghét cay ghét đắng Thẩm Lưu Hưởng khắp mọi nơi bắt nạt chân nhân. Hắn chỉ hận thực lực mình không đủ mạnh, không có cách nào bảo vệ chân nhân.

Ngao Nguyệt trốn ở sau gốc đại thụ, cúi đầu ủ rũ, dùng móng vuốt cào cào thân cây.

Bộ dạng này của hắn tuyệt đối không thể để chân nhân nhìn thấy, chỉ có thể âm thầm lén nhìn để giải nỗi khổ tương tư. Hi vọng tiên quân ác ma sẽ không khai hắn ra.

"Rảnh rỗi di dạo chung quanh thôi." Thẩm Lưu Hưởng nói, câu chuyện xoay một cái, "Ngày mai tỷ thí với Tiêu Văn, ngươi có nắm chắc hay không?"

Lăng Tử Phàm cau mày.

Hắn và Thẩm Lưu Hưởng chưa bao giờ liên lạc gì với nhau, đột nhiên quan tâm là có ý gì? Chẳng lẽ muốn dùng kế ly gián hắn với Tố chân nhân?

Hắn khẽ hừ một tiếng, trên mặt lộ ra nụ cười khinh bỉ, "Không nhọc lòng tiên quân quan tâm. Tiêu Văn chỉ là một Trúc Cơ trung kỳ thôi, trong vòng mười chiêu là ta có thể thắng hắn."

Thẩm Lưu Hưởng gật đầu: "Vậy thì tốt."

Nhìn thấy Lăng Tử Phàm kiêu ngạo như vậy y an tâm rồi. Cứ kiêu ngạo đi, leo càng cao té càng đau.

Ngày mai tiền rơi vào túi không ngoài mình thì còn là ai chứ?

Bây giờ đa số đệ tử trong tông đều cược Lăng Tử Phàm sẽ thắng. Y đang chờ ngày này nên mượn mấy trăm linh thạch đặt cược Tiêu Văn thắng.

"Thực lực của ngươi trong lớp đệ tử không một thì hai, ta không lo lắng chút nào." Tố Bạch Triệt mở miệng, ánh mắt dịu dàng nhìn Lăng Tử Phàm, "Có điều khi tỷ thí phải nhớ cẩn thận đừng để bị thương."

Được dặn dò với sự tín nhiệm như vậy, trong lòng Lăng Tử Phàm sắp tan chảy luôn rồi, si ngốc nói: "Người cứ yên tâm đi. Đệ tử chắc chắn sẽ không phụ kỳ vọng của ngươi, trong vòng bảy chiêu sẽ đánh bại Tiêu Văn!"

Ôi y cảm động sắp rớt nước mắt rồi nè.

Thẩm Lưu Hưởng hận không thể vỗ tay bộp bộp, tốt nhất có thể khen thêm vài câu để cái đuôi Lăng Tử Phàm vểnh lên tận trời. Vậy thì kế hoạch làm giàu của y sẽ càng chắn chắn hơn.

*

Hôm tay trên quảng trường sẽ diễn ra bốn trận tỷ thí, trận đấu của Lăng Tử Phàm đã bắt đầu rồi. Thẩm Lưu Hưởng gọi đồ đệ đến, tượng trưng có lệ dặn dò vài câu.

Chu Huyền Lan thấy y mất tập trung, ánh mắt thỉnh thoảng cứ nhìn về phía sàn đấu, "Sư tôn đang xem ai vậy?"

Thẩm Lưu Hưởng nháy mắt với hắn: "Cây rụng tiền."

Các đệ tử vây quanh dưới sàn đấu vô cùng ồn ào.

"Lăng Tử Phàm chắc sắp thua rồi."

"Sao có thể chứ? Tiêu Văn là người yếu nhất trong tám người, mới Trúc Cơ trung kỳ thôi."

"Trời ơi, ta đều đặt cược hết linh thạch vào Lăng Tử Phàm rồi, sẽ không thua sạch chứ?"

"Nguy rồi, quên mất chuyện này luôn! Ta đã đặt một trăm linh thạch đó."

"Mừng ghê, ta đã đặt cho Tiêu Văn thắng, a a a a a!"

Lăng Việt đứng ở cạnh bàn chủ trì tỷ thí, bộ mặt hờ hững nhìn chằm chằm trong sân, miệng lại vô tình đếm ngược: "Mười, chín, tám..."

Toàn thân Lăng Tử Phàm đau đớn, bị Tiêu Văn bóp chặt cổ đè xuống đất không thể động đậy, chỉ có thể đảo mắt.

Hắn nóng lòng muốn thể hiện trước mặt Tố Bạch Triệt trong vòng bảy chiêu sẽ đánh bại Tiêu Văn. Không ngờ trái lại để lộ sơ hở, nhất thời không quan sát kỹ bị đối phương không chút lưu tình đánh ngã.

Nghe thấy chung quanh bỗng "ồ" lên một tiếng, Lăng Tử Phàm đỏ mặt lộ ra biểu tình lúng túng, chỉ cảm thấy đây là lần chịu nhục nhã từ trước đến nay.

Đồng tử hắn khẽ chuyển động, thầm nghĩ nếu như để Tố chân nhân nhìn thấy hắn chật vật như vậy, không biết nên làm thế nào cho phải.

Đang nghĩ như thế, đột nhiên hắn đối mắt với cặp mắt băng lãnh. Sư tôn hắn tựa như đang nhìn con giun con dế ven đường vậy, "Ba, hai, một... Lăng Tử Phàm thua!"

Lăng Tử Phàm chấn động tâm thần, trong đầu nổ ong ong khiến hắn hoảng loạn.

"Tiên quân giàu to rồi!" Ổ Chí lắc túi trữ vật, cười đến muốn nứt khoé miệng, "Vừa đúng một vạn linh thạch, ha ha ha."

"Đã nói trước rồi, ta bảy các ngươi ba." Thẩm Lưu Hưởng mặt ngoài bình tĩnh, đáy lòng đã ngửa mặt lên trời cười như điên.

Phần kiếm được trong lần đánh cược này, cộng với ba ngàn linh thạch của y nháy mắt tăng gấp mười lần. Một đêm đổi đời ngay!

"Đương nhiên rồi!" Ổ Chí vội vàng đưa túi tiền qua, "Có điều những trận tỷ thí tiếp theo, sợ là không kiếm được nhiều như vậy."

Đệ tử vào đến vòng bán kết, thực lực không chênh lệch lắm. Ai thắng ai thua không thể nào đoán trước được, làm gì có chuyện kiếm được nhiều vậy.

Thẩm Lưu Hưởng mở túi tiền ta thò tay vào, say sưa mò mẫm. Cảm giác cưng cứng lạnh lẽo này, chắc chắn là linh thạch rồi!

"Không cần để ý đến bán kết." Chờ tới trận chung kết lại hốt luôn một vố.

Trong tiểu thuyết, hai đệ tử tiến vào vòng chung kết giống như mọi người dự đoán từ trước chính là Chu Huyền Lan và Lăng Mạc Sơn.

Lúc cả hai chiến đấu căng thẳng nhất, không hiểu sao Chu Huyền Lan phạm phải sai lầm, lập tức bị Lăng Mạc Sơn thừa cơ đánh ngã xuống đất. Ngay lúc tất cả mọi người đều cho là Chu Huyền Lan sắp thua đến nơi, bên trong lều của trưởng lão truyền đến tiếng hô nhẹ nhàng mà kiên định.

Là tiếng cổ vũ của Tố chân nhân!

Nháy mắt Chu Huyền Lan như được buff sức mạnh vô biên, đánh bại Lăng Mạc Sơn giành hạng nhất. Tuyến tình cảm của cả hai nhờ vào đó tăng vọt.

Mặc dù Thẩm Lưu Hưởng biết rõ đệ tử hiện giờ không có tình cảm gì đặc biệt với Tố Bạch Triệt. Tuy nhưng y tin chắc tình cảnh này sẽ diễn ra, đừng hỏi y tại sao vì hào quang nhân vật chính chính là bá đạo như thế đó!

Nên y quyết định dồn hết linh thạch đặt cược Chu Huyền Lan thắng, chuẩn bị hốt trọn đống linh thạch gấp năm sáu lần.

Vì để dẫn hướng dư luận, Thẩm Lưu Hưởng tốn hết tâm sức, lại dùng không ít ám chỉ để các đệ tử nghĩ rằng Chu Huyền Lan 100% không thắng nổi Lăng Mạc Sơn.

Lăng Mạc Sơn vung kiếm xuống, chỉ là một chiêu bình thường không gì đặc biệt khiến cỏ dại bên đường khẽ lay động.

Thẩm Lưu Hưởng đột nhiên nhảy ra, vỗ tay bộp bộp, "Chiêu này của sư điệt nhìn giản dị tự nhiên, kì thực bên trong lại ẩn giấu hàm ý. Nếu như đối chiến với bản quân, bản quân cũng không dám xem thường."

Lăng Mạc Sơn: "?"

Hắn tiện tay vung kiếm thôi, thực sự lợi hại như vậy sao?

Mấy tên đệ tử tụ tập bên cạnh vội vàng nhìn sang, vểnh tai lên hóng chuyện.

Chỉ thấy Thẩm Tiên Quân đi tới ven đường, cúi người ngắt lên một cành cỏ dại, thở dài nói: "Chém đứt cỏ dại thì quá dễ dàng, nhưng có thể bảo vệ nó dưới kiếm cũng rất khó. Một kiếm trước đó của sư điệt uy lực vô cùng, lại hoàn mỹ tránh được ngọn cỏ nho nhỏ này. Có thể khống chế được kiếm khí đến trình độ này, ngay cả bản quân đều mặc cảm không bằng!"

Đệ tử xung quanh khiếp sợ không thôi, trong nháy mắt truyền tin này khắp toàn bộ tông môn.

"Tin tức mới đây, Lăng Mạc Sơn đã ngộ được cảnh giới xuất thần, Chu Huyền Lan không có cửa thắng đâu."

"Ngay cả Thẩm Tiên Quân đều mặc cảm không bằng. Thực lực cỡ này, chắc chắn nắm chắc hạng đầu rồi."

"Tiên quân xem trọng Lăng Mạc Sơn đến mức này sao? Nguy rồi, hôm qua ta đã đặt Chu Huyền Lan thắng rồi."

"Mau thay đổi đi, vẫn còn cơ hội đấy."

Những lời này truyền tới tai Chu Huyền Lan, hắn sững sờ chốc lát, trong lòng có chút khó chịu.

Thì ra mấy ngày gần đây không thấy bóng dáng là đi quan sát Lăng Mạc Sơn tu luyện. Lẽ nào thật sự nghĩ rằng hắn không sánh được với Lăng Mạc Sơn ...

Chu Huyền Lan thu kiếm, quay về Triều Vân Phong sớm hơn thường ngày. Không ngờ nửa đường lại gặp Tố Bạch Triệt.

Tố chân nhân mặc một bộ tuyết y, tư thái nhẹ nhàng bước đến, "Ngày mai chính là ngày quyết chiến rồi, có nắm chắc hay không?"

Chu Huyền Lan: "Không biết."

Nghe vậy, khươn mặt thanh lãnh của Tố Bạch Triệt dưới ánh trăng hiện lên nụ cười dịu dàng, "Tuy rằng mọi người trong tông đều nghĩ rằng ngươi không đánh lại Lăng Mạc Sơn, ngay cả Thẩm Tiên Quân cũng nghĩ như vậy. Nhưng ta tin ngươi nhất định có thể giành được hạng nhất."

Thiếu niên mặc áo đen mím môi không nói.

Sư tôn...

Tố Bạch Triệt rời đi nửa ngày, Chu Huyền Lan mới gạt bỏ mớ suy nghĩ tạp nham cất bước rời đi.

Lúc này, sau cây cổ thụ ven đường truyền đến động tĩnh.

Chu Huyền Lan ngẩng đầu lên, ánh mắt phóng đến, hai cành cây nhẹ nhàng bị đẩy ra.

Sư tôn ngồi trên nhánh cây, không biết ở phía trên đợi bao lâu rồi. Trong tay y cầm quả quýt ăn được phân nửa, nhìn xuống chỗ hắn khẽ cười.

Thẩm Lưu Hưởng nhảy xuống đất, cầm giấy mạ vàng phủi mấy phiến lá rụng trên người xuống.

"Ngày mai đệ tử sẽ tỷ thí với Lăng Mạc Sơn."

Thẩm Lưu Hưởng gật đầu, cắn một miếng quýt ngọt đáp: "Ta biết mà."

"Sư tôn nghĩ ngày mai ai sẽ thắng?" Đôi mắt Chu Huyền Lan chăm chú nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ vô song kia.

Thẩm Lưu Hưởng nói: "Ngươi."

Chu Huyền Lan sững sốt, đáy mắt lộ ra mấy phần vui mừng, nhưng chưa được bao lâu liền nghe Thẩm Lưu Hưởng tiếp tục nói: "Có Tố chân nhân quan sát trận đấu, vi sư tin ngươi nhất định sẽ dốc hết toàn lực, giành được hạng nhất."

Ý cười trên mặt Chu Huyền Lan đông cứng lại, nháy mắt hoàn toàn biến mất, "Có liên quan gì đến Tố chân nhân chứ?"

Thẩm Lưu Hưởng nói nữa thì lộ tẩy hết, không giải thích thêm gì cả ho nhẹ một tiếng, vung tay áo xoay người rời đi.

Để lại một mình Chu Huyền Lan đứng ngây người tại chỗ, nhíu mày trầm tư.

Sư tôn có phải hiểu lầm gì không?

Ngày hôm sau, trận chung kết thu hút sự chú ý của toàn bộ người trong tông môn. Song phương đều có thực lực tương đương, ác chiến hồi lâu rồi vẫn chưa phân thắng bại. Các loại thuật pháp chất chồng tầng tầng lớp lớp, người xem muốn hoa cả mắt.

Trên vị trí ngồi của các trưởng lão, ánh mắt Tố Bạch Triệt khẽ biến.

Đồng Khê cùng lúc nhắc nhở: "Chu Huyền Lan sắp phạm sai lầm, ngay lúc không ai tin tưởng hắn có thể đánh bại Lăng Mạc Sơn, ngươi lựa chọn tin tưởng và đứng về phía hắn. Lần này chắc chắn có thể nhờ vậy bước vào trong tim hắn rồi!"

Tố Bạch Triệt hừ lạnh: "Được rồi, đây là lần cuối cùng ta tin ngươi."

Hắn hạ giọng nói.

Đúng lúc này, trên quảng trường truyền đến tiếng hô sửng sốt.

Chu Huyền Lan bỗng nhiên phạm phải sai lầm, bị đánh trúng một chưởng. Nháy mắt vô số kiếm khí dồn dập ập tới, hắn tránh không kịp bị đánh văng xuống đất.

"Muốn chịu thua không?" Lăng Mạc Sơn cầm kiếm đi tới.

Nếu như không chủ động nhận thua, cũng chỉ có thể đánh tới mức Chu Huyền Lan không động đậy được.

Thuật pháp đồng loại kéo tới, phóng thẳng về phía bên hông Chu Huyền Lan. Hắn miễn cưỡng mới tránh được một đòn, chợt ôm lấy lồng ngực phun ra ngụm máu.

Thân thể hắn không chịu được nữa, đột nhiên ngã xuống đài tỷ thí.

"Xem ra thắng bại đã phân, quả nhiên như tiên quân dự đoán."

"Lăng Mạc Sơn đúng là đệ tử ưu tú nhất trong tông của chúng ta, kiếm pháp này tinh diệu tuyệt luân, ngay cả Chu Huyền Lan cũng không phải là đối thủ."

"Kiếm lời rồi, linh thạch sắp bay vào túi rồi."

Thẩm Lưu Hưởng vẫn ngồi bình chân như vại, không chút nào hoảng loạn, liếc nhìn sang lều trưởng lão.

Đúng hết như dự đoán, Tố Bạch Triệt đang đứng ngồi không yên.

Ngay lúc tất cả mọi người cho là Chu Huyền Lan chắc chắn thua rồi, thân ảnh nhỏ gầy mềm mại đứng lên, hô to về phía quảng trường một câu.

"Chu Huyền Lan, ta vẫn luôn tin tưởng ngươi!"

Toàn trường ồ lên!

Thường ngày mặc dù Tố chân nhân đối với ai cũng tỏ ra thân thiện, nhưng chưa bao giờ có tình cảm đặc biệt với ai như vậy. Không ngờ hôm nay vì một đệ tử lại có thể vứt thể diện hò hét cổ vũ trước mặt mọi người.

Rốt cục Chu Huyền Lan và Tố chân nhân có quan hệ như thế nào? Mà dám độc chiếm tình cảm của chân nhân chứ!

Rất nhiều người trong lòng thầm đặt nghi vấn.

Chu Huyền Lan cũng bối rối y hệt, vốn định kéo thân thể ngồi dậy lần nữa, nghe vậy liền nằm bẹp về trên đất.

Không được...

Nếu như lúc này hắn mà đứng lên, không phải do Tố chân nhân khích lệ hắn mới có động lực và sức mạnh tiếp tục sao? Để sư tôn hiểu lầm thì làm sao bây giờ?

Nhớ lại đêm qua Thẩm Lưu Hưởng nói câu đấy "Có Tố chân nhân quan sát trận đấu, vi sư tin ngươi nhất định..." Chu Huyền Lan nháy mắt lạnh cả người, sư tôn nhất định hiểu lầm hắn và Tố chân có quan hệ tốt nên mới nói những lời ấy.

Tố chân nhân gọi tên hắn quá mức ám muội, tuyệt đối không thể để sư tôn hiểu lầm thêm nữa. Giành được hạng nhất tuy đúng là quan trọng thật, nhưng không bằng một góc của sư tôn!

Chu Huyền Lan quyết định, nhắm mắt ngã trên mặt đất, giống như ngất đi bất động không nhúc nhích.

"???"

Ý cười ở khoé môi Thẩm Lưu Hưởng nháy mắt đông cứng, đôi mắt cứng ngắc không tin được chớp chớp, biểu tình nắm chắc mười phần thắng trên mặt từ từ vỡ nát.

Hắn không nghe thấy tiếng Tố chân nhân yêu quý của mình đang gào thét gọi tên hắn sao? Tại sao lại ngã xuống? Không phải lúc này nên bạo phát sức mạnh tối thượng sao?

Tỉnh lại đi chớ!

Lăng Việt đứng ở ngoài sân lạnh lùng đếm ngược: "Mười, chín, tám..."

Douma y đặt tận một vạn linh thạch lận đó!!!

Thẩm Lưu Hưởng không quản nhiều như vậy, thân ảnh đột nhiên xuất hiện ở giữa sàn đấu đỡ Chu Huyền Lan lên, liều mạng lắc lắc bả vai hắn.

"Tỉnh lại đi, ngươi mau tỉnh lại đi! Tố chân nhân nói hắn tin ngươi có thể thắng kìa! Ngươi chắc chắn làm được, Chu Huyền Lan, Tố chân nhân đang gọi tên ngươi đó!"

Đồng tử Chu Huyền Lan phát hiện sư tôn đến hơi chuyển động, định mở mắt ra lại nghe thấy y không ngừng nhắc đến ba chữ "Tố chân nhân", hắn quyết định càng nhắm chặt hơn .

Quả nhiên sư tôn là hiểu lầm, nhất định phải chứng minh bản thân trong sạch, giả chết đến cùng.

Lăng Việt: "Sáu, năm..."

Ánh mắt mọi người đều nhìn lên đài, thấy Thẩm Tiên Quân ôm đồ đệ đang tan nát cõi lòng gào to lên, nhất thời đều xúc động nước mắt lưng tròng.

Không ai không thầm tán thưởng một câu, đúng là thầy trò tình thâm!

Lăng Việt: "Hai, một... Người thắng là Lăng Mạc Sơn."

"Răng rắc"!

Tiếng cõi lòng Thẩm Lưu Hưởng tan nát đấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro