Chương 28: "Đừng đuổi ta đi!"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thẩm Lục!"

"Thẩm Hương ca ca!"

"Cha."

Thẩm Lưu Hưởng chú ý tới cách gọi xa lạ kia, nhìn quanh một vòng bốn phía, ánh mắt khoá chặt người ngồi đối diện hỏi, "Ngươi gọi ai là ca ca vậy?"

"Đương nhiên là ngươi!" Triệu Lâm nhìn y gọi, "Thẩm Hương ca ca."

Thẩm Lưu Hưởng: "?"

Mới ngủ có một giấc thôi mà, sao tự dưng lòi đâu ra một tên đệ đệ thế này?

Thẩm Lưu Hưởng mím môi không nói, muốn giải thích nhưng lại không biết giải thích gì. Y thấy Ninh Nhuận Tân đang bày ra biểu tình mong ngóng, chợt hơi căng thẳng mười ngón tay thon dài khẽ vò ống tay áo. Giờ phút này chỉ muốn làm người vô hình.

Đột nhiên ống tay áo rút hỏi bàn tay y.

Không chút lưu tình.

Chu Huyền Lan kéo ống tay áo của mình lại, đứng dậy trầm mặt đi tới một chỗ khác cách xa đó mới ngồi xuống, trực tiếp nhắm mắt ngồi thiền.

Thẩm Lưu Hưởng chớp mắt không hiểu lý do. Thấy tâm tình đồ đệ không ổn, muốn tới xem thử, ai ngờ vừa đứng dậy liền bị một cục thịt dính chặt.

"Cha, người đi đâu? Đừng bỏ rơi Bặc Bặc mà!"

"Ta chỉ đi tản bộ, ngươi buông ra."

Thẩm Bặc Bặc không chịu: "Lần trước lúc bỏ rơi ta, cha cũng nói như thế!"

Thẩm Lưu Hưởng nhớ lại những ký ức năm xưa, tâm trạng bỗng chùn xuống định ôm nhóc mập mạp lên. Kết quả còn chưa kịp làm, cánh tay đã bị người kéo lại.

"Thẩm Hương ca ca!", Sắc mặt Triệu Lâm hơi trắng, "Vì sao không để ý tới ta?"

"Y đương nhiên không để ý ngươi.", Tay Ninh Nhuận Tân chắp sau lưng, hừ lạnh, "Y là Thẩm Lục, không phải Thẩm Hương. Ngươi nhận lầm người rồi."

Triệu Lâm nhíu mày, nhìn sắc mặt khó coi của Ninh Nhuận Tân, đột nhiên cảm thấy hắn đặc biệt quan tâm đến Thẩm Lưu Hưởng, dường như ý thức được gì đấy.

"Người sư thúc tìm bấy lâu chính là Thẩm Hương ca ca?!?"

Ninh Nhuận Tân đính chính lại: "Y gọi là Thẩm Lục!"

Thẩm Bặc Bặc buồn bực lên tiếng: "Tên cha không phải là Thẩm Hương!"

Triệu Lâm nói: "Chắc chắn sư thúc nhớ nhầm, hai chữ Thẩm Hương là chính miệng y nói."

Ninh Nhuận Tân lạnh giọng: "Sư điệt lúc đó tuổi nhỏ mới có thể nhớ lầm, Thẩm Lục là tự tay y viết cho ta xem."

Thẩm Bặc Bặc mất hứng gân cổ lên cãi: "Các ngươi đều sai rồi! Cha sẽ không gạt ta."

Ba người ai cũng không chịu tin rằng tên mình nghe được là giả, cãi qua cãi lại đến mặt đỏ tới mang tai, sắp đánh nhau tới nơi.

Diệp Băng Nhiên nhíu chặt mày, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn thiếu niên đang muốn lặng lẽ chuồn êm.

"Đứng lại! Ngươi cuối cùng là ai?"

Một lời thức tỉnh người trong mộng. Mọi người bỗng nhiên đều ý thức được, thiếu niên với giọng nói và dung mạo qua ngần ấy năm không thay đổi chút nào, chỉ có thể nói rằng dáng vẻ lúc đó người khác nhìn thấy và hiện tại đều là dùng Dịch Dung Thuật biến thành.

Thẩm Lưu Hưởng thấy tình thế không ổn, không chút do dự xoay người bỏ chạy. Thanh danh của Thẩm Lục Lục bị huỷ không quan trọng lắm. Nhưng nếu trước mặt mọi người bị vạch trần thân phận, y đã có thể tưởng tượng được tương lai y phủ sóng khắp tu chân giới như thế nào.

# Thẩm Tiên Quân bỏ vợ bỏ con, nhóc nhân sâm ngàn dặm đi tìm cha #

# Kiếm Tông sư điệt cũng vì y ân đoạn nghĩa tuyệt với sư thúc #

# Trong ngay đêm ấy, Diệp Băng Nhiên bị Ninh Nhuận Tân và Triệu Lâm mỗi người đâm một kiếm, ba trụ cột của Kiếm Tông Tam cùng đồng quy vô tận #

# Một chân đạp ba thuyền, còn lợi hại hơn cả Ðát Kỷ #

Bước chân Thẩm Lưu Hưởng nhanh như gió nhưng vẫn không bì kịp với đám người sử dụng kiếm. Một loạt âm thanh tiếng xé gió từ sau truyền đến, ba thanh kiếm tỏa ra hàn quang phóng đến cắm thẳng trên đất, hình thành một trận pháp nhỏ vây y lại.

"Thẩm Hương ca ca, ngươi là ai, dáng vẻ ra sao đối với ta đều không quan trọng."

Triệu Lâm chậm rãi đi tới, "Ta chỉ lo lắng có một ngày, ngươi lần nữa đứng trước mặt ta ta cũng không nhận ra được, lỡ như ngộ thương ngươi thì phải làm sao?"

"Ta cũng nghĩ như vậy!", Ninh Nhuận Tân nói tiếp, "Thẩm Lục, ta chỉ lo lắng ngươi biến mất, sẽ không tìm được ngươi nữa."

Diệp Băng Nhiên lạnh giọng: "Các hạ vì sao không dám lấy mặt thật gặp người?"

Liên tục có quan hệ dây dưa với sư thúc và sư đệ, hắn thực sự không có hảo cảm với thiếu niên trước mắt này.

Ba người từng bước áp sát. Lúc này, một bóng dáng nhỏ bé từ phía sau chạy tới lướt qua bọn họ, thở phì phò ngăn trước mặt y.

"Các ngươi đều đáng ghét! Không được kiếm uy hiếp cha!"

Thẩm Bặc Bặc tức đến mức quai hàm đều nhô lên, hai phiến lá vàng trên đầu va chạm vào nhau, phát ra leng keng vang lên giòn giã, từng vòng sáng màu vàng dần khuếch tán ra.

Miễn cưỡng ép được Diệp Băng Nhiên dừng bước.

Chu Huyền Lan mở mắt ra, liếc nhìn Thẩm Lưu Hưởng bị vây trong trận tam kiếm. Sư tôn vốn dĩ đã ghét hắn, hà tất gì lại tự bôi xấu bản thân thêm. Còn không bằng đừng can thiệp vào.

Chu Huyền Lan tuy nghĩ như vậy, gương mặt lạnh lùng kéo thiếu niên vây trong kiếm trận ra ngoài, "Kiếm trận cấp thấp bậc này, cũng nhốt được sư tôn sao?"

Đột nhiên bị đồ đệ ghét bỏ, Thẩm Lưu Hưởng khóc không ra nước mắt. Tâm lạnh muốn đóng băng luôn.

Chủ thể thích du lịch đây đó, xem bốn bể là nhà thì có liên quan gì đến Thẩm Lưu Hưởng y chứ? Ăn ốc cho đã giờ bắt y đổ vỏ, dựa vào đâu chứ?

Thẩm Lưu Hưởng nuốt ngụm máu ứ đọng cổ cổ xuống, suy nghĩ một lát liền xoay người nhập vai, dường như tự giận chính mình nói, "Nếu đã giấu không được, chi bằng ta ăn ngay nói thật vậy."

Chu Huyền Lan nghe vậy liền nhếch mày.

Tướng mạo có thể thay đổi nhưng tu vi thì không. Nếu để người khác biết được tu vi Thẩm Lưu Hưởng chỉ còn ở mức Trúc Cơ kỳ, đủ các loại phiền phức sẽ thay phiên nhau kéo tới.

Hắn muốn nói rồi lại thôi, đắn đo không biết có nên ngăn cản sư tôn nói rõ thân phận hay không.

Lúc này, Thẩm Lưu Hưởng dõng dạc nói: "Kỳ thực nhà ta có bốn anh em. Lão đại là Thẩm Lục, lão nhị là Thẩm Hương Hương, lão tam là Thẩm Hương."

"Còn ta là..."

Thẩm Lưu Hưởng dừng lại, lộ ra biểu tình đáng thương lại bất lực, gần như nghẹn ngào nói: "Trong nhà ta là nhỏ nhất gọi là Thẩm Lục Lục, thật sự không phải là người các ngươi muốn tìm."

Y vừa dứt lời, ngẩng đầu lên liền phát hiện trên mặt mọi người đồng loạt viết một câu: Tin ngươi cái quỷ ấy!

Thẩm Lưu Hưởng hơi nheo mắt lại, liếc mắt đi tới chỗ Lăng Dạ, không chút hoảng loạn nào nói, "Nếu không tin có thể tìm người tới dò xét thử xem ta có dùng Thuật Dịch Dung hay không?"

Ninh Nhuận Tân đang định tiến lên, đúng lúc có một cánh tay đè vai hắn lại, "Nếu đã là Đệ tử Thanh Lăng, đương nhiên để ta tới."

Lăng Dạ thân là Thanh Lăng Tông chủ, mọi người đương nhiên hoàn toàn tin tưởng. Vì thế Lăng Dạ vung tay điểm vào mặt trái, mặt phải thiếu niên một cái, khóe môi lộ ra nụ cười nhạt nhẽo.

"Không phát hiện vết tích Thuật Dịch Dung."

Bốn phía ồ lên một tiếng, lời nói trước đó của Thẩm Lưu Hưởng đã đạt được hơn 90 phần trăm sự tin tưởng.

Dù sao Lăng Dạ thân là người đứng đầu của một tông, không nhất thiết phải che giấu thân phận dùm một tên đệ tử con con, làm thế sẽ tổn hại danh dự chính mình.

"Đúng là cha mà!" Thẩm Bặc Bặc nhăn mặt lại, "Mùi giống cha y như đúc."

Nghe vậy, trong lòng Ninh Nhuận Tân càng hoài nghi thêm. Nhưng Lăng Dạ đã kiểm tra một lần rồi, nếu như hắn kiên quyết muốn kiểm tra lần nữa chính là phải quét mặt, tuyệt đối không thích hợp.

Diệp Băng Nhiên và Triệu Lâm cũng có cùng suy nghĩ.

Đang tiến thoái lưỡng nan, nam tử vẫn luôn đứng cạnh hóng chuyện mỉm cười, từ tốn đi tới chỗ Thẩm Lưu Hưởng.

"Lam mỗ khi còn nhỏ gặp được một tu sĩ, Thuật Dịch Dung của người đó vô cùng xuất thần nhập hoá. Cho dù là Lăng Tông chủ, cũng không cách nào nhìn thấu được."

Lam Tiêu Sinh đứng trước mặt Thẩm Lưu Hưởng, ôn hoà cười cười, "Rất may, hắn từng dạy ta một hai chiêu, có thể nhìn thấu tất cả Thuật Dịch Dung trên thế gian này."

Dứt lời, hắn đưa tay ra.

Thẩm Lưu Hưởng muốn lui về phía sau, lại phát hiện bị định thân.

Ánh mắt Lam Tiêu Sinh lộ ra mấy phần nhắc nhở, ngón tay không lưu tình sờ lên mặt y.

Thẩm Lưu Hưởng thầm nghĩ thôi xong rồi. Bắt đầu suy nghĩ xem bước tiếp theo nên phủi mông bỏ chạy kiểu gì, ai ngờ ánh mắt Lam Tiêu Sinh đang nhìn y thoáng sững sờ, sắc mặt hơi đổi một chút.

"Không có Thuật Dịch Dung!", Lam Tông chủ quay đầu lại, kiên định nói.

Ninh Nhuận Tân đang mong ngóng bỗng sững sờ.

Thẩm Lưu Hưởng cũng sững sờ theo.

Với tu vi của Lam Tiêu Sinh không thể nào không phát hiện được, vì sao giúp y che giấu chứ?

Lam Tiêu Sinh thấy dáng vẻ sững sờ của Thẩm Lưu Hưởng, đáy mắt lộ ra ý cười buông tay xuống. Chuyển sang giơ lên đầu y, năm ngón tay với khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng xoa mái tóc y.

"Ta xem ngươi có thiện nhãn. Có muốn rời Thanh Lăng, gia nhập Kiếm Tông ta không?"

Mọi người có mặt ở đây: Công khai đào góc tường nhà người ta, đây chính là thủ đoạn của Kiếm Tông tông chủ ư?!?

Đệ tử Kiếm Tông: Ganh tỵ, lần này thật sự ganh tỵ chết mất! Kiếp trước Thẩm Lục Lục là thủ khoa đầu thai à? Sư thúc sư huynh cũng thôi đi, ngay cả tông chủ cũng ưu ái y như vậy.

Thẩm Lưu Hưởng nghệch mặt ra đầy nghi hoặc, lén nhìn người trước mặt một chút. Hình như từ thần thái ôn nhã lại hờ hững nhìn ra được một chút vẻ từ ái.

Thẩm Lưu Hưởng: "?"

Lúc này, sương mù trên đàn tròn hiện lên, mọi người lập tức trở về chỗ cũ.

Kiếm Chân đạo nhân trong lúc luận đạo khơi gợi hứng thú, giảng từ đêm khuya đến tận bình minh, lại từ bình minh giảng đến chạng vạng. Chờ đến khi kết thúc, Thẩm Lưu Hưởng đã dùng ngón tay kéo ngược mi mắt lên, không thể kiên trì được nữa.

Vừa bắt đầu, y vốn định vùi đầu ngủ một phen. Ai ngờ bị người chung quanh chen lấn tới lui, đẩy y ra ngồi ngay dưới mắt Kiếm Chân đạo nhân.

Ngủ kiểu gì được chứ?

Huống hồ không biết có phải ảo giác hay không, y luôn cảm giác trong lúc luận đạo, ánh mắt Kiếm Chân đạo nhân thỉnh thoảng y không kiêng dè gì đánh giá. Vì thế Thẩm Lưu Hưởng liều mạng banh mắt ra chống đỡ.

Rời khỏi đàn Ngũ hành, Thẩm Lưu Hưởng không nói hai lời dắt theo Thẩm Bặc Bặc trở về nơi mình ở.

Thẩm Bặc Bặc ôm chặt cổ y, mừng rỡ chảy nước mắt xúc động nói, "Cha vẫn chưa quên ta, Bặc Bặc rất vui!"

"Đương nhiên sẽ không quên ngươi.", Thẩm Lưu Hưởng ôm Thẩm Bặc Bặc đặt lên giường, đắp kín mền cho cậu, sau đó rút gối mềm ra ngồi ở mép giường nói, "Ngủ đi, ta ở đây trông cho ngươi."

Thẩm Bặc Bặc hít hít mũi, đỏ cả vành mắt, "Cha thật tốt!"

Thẩm Lưu Hưởng mỉm cười hiền hoà.

Thẩm Bặc Bặc nói ngủ là ngủ, nhắm mắt liền không có động tĩnh. Trong phòng chỉ còn tiếng ngáy nho nhỏ. Thẩm Lưu Hưởng thu lại nụ cười. Kéo chăn qua đầu Thẩm Bặc Bặc, ở vị trí y thì nhét chút quần áo sau đó tém chăn lại.

Ngụy trang xong, Thẩm Lưu Hưởng ôm gối mềm chạy như bay đến căn phòng sát bên. Đêm nay chắc chắn sẽ có người đến quấy rầy, y muốn tìm một nơi yên tĩnh ngủ.

Các đệ tử của những tông môn khác lục đục quay về nơi ở, Triệu Lâm không tìm được thân ảnh của Thẩm Lưu Hưởng ở đàn Ngũ hành, không chút nghĩ ngợi đi về phía chỗ ở của đệ tử Thanh Lăng.

Hắn đứng trước cửa phòng đóng chặt hỏi: "Thẩm Hương ca ca, ta có thể vào không?"

Trong phòng không có động tĩnh gì.

Triệu Lâm im lặng trong chốc lát lại nói tiếp: "Ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Cho dù có hai đại tông chủ Thanh Lăng và Kiếm Tông đứng ra làm chứng, Triệu Lâm vẫn cảm bản thân không hề nhận lầm. Hắn không biết liệu y có điều gì khó xử mới giả vờ không nhận ra hắn, cho nên tới tìm hỏi thử.

Qua một lúc lâu trong phòng vẫn không có động tĩnh.

Triệu Lâm ngưng thần liền nghe thấy tiếng ngáy theo nhịp. Hắn hiểu ra ngay, cẩn thận đẩy cửa ra đi vào phòng, nhìn về phía trên giường.

Đập vào mắt chính là thân hình thiếu niên dưới lớp chăn mỏng.

"Đang ngủ cũng tốt, ta chỉ muốn ở gần ngươi một chút, nói chuyện với ngươi một chút."

Nói luyên thuyên nửa canh giờ, Triệu Lâm nhấp một hớp trà, phát hiện tiếng ngáy nhỏ trên giường vẫn tiếp tục. Hắn thầm nghĩ, không ngờ tiếng ngáy của Thẩm Hương ca ca cũng đáng yêu như vậy. Giống hệt như đứa con nít.

Hiện tại không khí ban đêm dần nóng lên, đuôi lông mày Triệu Lâm khẽ nhúc nhích, lo rằng người đang đắp chăn trên giường sẽ ngộp, định xốc lên một chút.

Trong phòng bỗng xuất hiện thêm một bóng người: "Sư tôn mới giữ ta lại một lát, ngươi đã nhanh chân chạy đến đây rồi!"

Triệu Lâm hành lễ, gọi một tiếng sư thúc.

Chu Huyền Lan quay về đến sân phát hiện cửa phòng Thẩm Lưu Hưởng mở toang, đi vào nhìn thử, sắc mặt đột nhiên sầm xuống.

Sư tôn co rúc trong chăn ngủ, Ninh Nhuận Tân và Triệu Lâm ngồi hai bên bàn bưng chén trà, ánh mắt nhìn vào người trên giường không nói gì, dường như đang giằng co gì đó.

Chu Huyền Lan lạnh mặt, suy nghĩ chốc lát rồi quay người đi. Hắn chẳng qua chỉ là một đệ tử cỏn con, sao có quyền đuổi người đi?

Trở về phòng, lúc sắp đóng cửa ngón tay Chu Huyền Lan hơi chần chừ, dừng lại một lát cuối cùng đóng sầm lại. Hắn khép hờ mi mắt đi đến bên giường, chợt phát hiện có chút không đúng.

Trên đất có đôi giày, hắn nhìn lên phát hiện thiếu niên đang nằm nghiêng, tóc đen tán loạn trên chăn đệm lẫn trên giường. Lông mi khép lại, gương mặt điềm tĩnh bình yên.

Chu Huyền Lan sửng sốt một chút.

Sư tôn ở đây, vậy người nằm trên giường phòng kế bên là ai?

Hắn ngay người trong chốc lát, ngồi xổm xuống cạnh giường. Đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm gương mặt Thẩm Lưu Hưởng hồi lâu, môi mỏng khẽ mấp máy, giọng nói âm trầm đan xen sự than thở.

"Sư tôn thật sự ghét ta ư?"

Một ngày một đêm không nghỉ ngơi, Thẩm Lưu Hưởng ngủ vô cùng sâu, mơ hồ nhận ra có người đến cạnh giường.

Y khẽ mở mắt ra, đối diện với một đôi mắt đen nhánh. Y hình như nhớ trước đó, vì tránh Ninh Nhuận Tân đến quấy rầy nên chạy đến phòng Chu Huyền Lan ngủ ké.

Tiềm thức trong đầu bấy giờ đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo.

Sợ bị đồ đệ đá đít ra ngoài mất!

Đầu ngón tay Thẩm Lưu Hưởng nắm chặt chăn, thân thể nhỏ gầy xê dịch vào phía trong giường, đầu cũng nhích vào lộ ra hơn phân nửa gối còn trống.

Y nửa tỉnh nửa mê, giọng nói lười biếng mơ hồ lên tiếng:"Đừng đuổi ta đi! Gối chia cho ngươi một nửa, được hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro