Chương 35: "Ta đẹp không?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng gió gào thét lấn át cả âm thanh.

Diệp Băng Nhiên bừng tỉnh mới ý thức được, nơi này là ảo cảnh tạo ra bởi ký ức, đối phương căn bản sẽ không trả lời mấy vấn đề lạ lùng này.

Y nhìn rõ dung mạo tinh xảo của đứa trẻ, khom lưng nhặt Ly Thiên chôn trong tuyết lên trả lại hắn, sau đó đi tới bên cạnh dùng ống tay áo quét tuyết đọng trên tảng đá ra, ngồi lên trên.

Thẩm Lưu Hưởng nghiêng đầu, một tay chống cằm nhìn chằm chằm người còn đang sững sờ nhìn y. Thầm nghĩ: Quả nhiên như khúc gỗ, thoạt nhìn ngu ngơ không chịu được!

Y theo phái đoàn Thanh Lăng đến Kiếm Tông du ngoạn. Vừa đến đây, sư tôn bị Kiếm Chân đạo nhân kéo đi, các sư huynh đệ đến sân luyện võ, y thì bị Lam bá bá đưa đi.

Lam Tiêu Sinh luôn luôn thích y, mỗi lần thấy y đều phải đưa một đống đồ tốt. Lần này cũng không ngoại lệ. Y được chiêu đãi ăn uống no nê, sờ sờ túi trữ vật phồng lên, đắp cái lá sen từ Thanh Lăng mang đến lên mặt, bọc mình bởi thảm nhung ấm áp, vùi trên giường mỹ nhân ngủ.

Lam Tiêu Sinh thấy thế, đánh một khúc Cửu Huyền Cầm an hồn giúp y mơ thấy mộng đẹp.

Ngủ chừng nửa canh giờ, Thẩm Lưu Hưởng dụi đôi mắt lim dim buồn ngủ, mơ mơ màng màng mở ra, bên tai truyền đến giọng Lam Tiêu Sinh đang nói chuyện với ai đó.

"Đến tông sắp hai năm rồi vẫn không nói câu nào, cả ngày chỉ ở phía sau núi luyện kiếm. Ta thử hết tất cả biện pháp rồi, thật sự không còn cách nào khác."

Người kia than nhẹ một tiếng: "Lam huynh đã phí tâm rồi, đứa nhỏ này xác thực đáng thương. Trơ mắt nhìn cha mẹ vì bảo vệ mình bị yêu thú ăn sống, sau đó nhả ra hài cốt nhuốm đầy máu. Đừng nói lúc đó nó mới có năm tuổi, đổi lại là ngươi với ta cũng phải phát điên."

"Nó chính là chịu tổn thương tâm lý mới luyện kiếm ngày đêm không ngừng."

Lam Tiêu Sinh cũng than thở theo.

"Lúc bái ta làm thầy, ta đã nói với nó: Mỗi một đệ tử Kiếm Tông đều lấy kiếm tu hành, nhưng lý do cầm kiếm lại không giống nhau. Có người vì theo đuổi đại đạo, có người muốn trảm yêu trừ ma... Ta hỏi nó 'Vì sao cầm kiếm?'."

"Đầu ngón tay nó dường như chạm đến trái tim của ta, từng nét viết xuống: Không để ai phải chết trước mặt mình nữa!"

Thẩm Lưu Hưởng cầm một nắm tuyết, cúi đầu dùng hai tay bé nhỏ vo vo thành hình tròn.

Hoàng hôn dần trải dài trên nền tuyết trắng. Tay y chắp phía sau, đứng trước mặt đứa bé sắp hoá thành người tuyết nói: "Tặng ngươi món quà gặp mặt."

Hai người tuyết to bằng lòng bàn tay xuất hiện trước mặt Diệp Băng Nhiên, một cái trong tay cầm cành cây nhỏ, một cái trên đầu đắp mảnh lá xanh.

"Ngươi không nói lời nào coi như ngươi đồng ý nhận nhé!"

Thẩm Lưu Hưởng bày lần lượt bày người tuyết lên đất, sau đó ngẩng đẩu lên, đứng thẳng người ngang nhiên nói: "Được rồi, ngươi nên đáp lễ đi chứ!"

Bốn phía nháy mắt liền yên tĩnh, chỉ có âm thanh hoa tuyết rì rào tuyết bay lượn.

Trên mặt Diệp Băng Nhiên hơi khó xử không biết nên làm như thế nào, luống cuống tay chân đi lấy túi trữ vật. Nhưng duỗi tay thì phát hiện bên hông trống rỗng, đừng nói túi trữ vật, ngay cả một mảnh ngọc vỡ đều không có.

Thẩm Lưu Hưởng thấy hắn hơi bối rối, mặt mày loan ý cười: "Tốt như vậy sao? Con người ta rất sợ chết, đặc biệt yêu quý mạng này."

Y cầm lấy phiến lá xanh trên đầu người tuyết nhỏ đặt lên tay Diệp Băng Nhiên, "Sau này nếu ta gặp phải nguy hiểm, ngươi liền tới cứu ta xem như là quà đáp lễ!"

Đầu ngón tay Diệp Băng Nhiên khẽ run, ánh mắt dường như đóng băng khi nhìn về người tuyết nhỏ tinh xảo trong tay.

Sai rồi...

Hết thảy đều sai rồi!

Nếu như ngày ấy hắn nâng niu người tuyết trong tay, không dám tổn hại chút nào thì kết quả đã không thành như vậy. Nào ngờ hắn vừa nhìn thấy đã đập nát người tuyết.

Hắn quả nhiên vừa ngu xuẩn lại dốt nát.

"Đừng nói ta ăn hiếp ngươi nhá, đây chỉ là đáp lễ lại thôi." Thẩm Lưu Hưởng lấy phiến lá sen thiếu mất một mảnh nhỏ trên đầu mình xuống giũ giũ.

Sau khi phủi sạch tuyết trên đấy, y tiến lên một bước che lá sen lên đầu phủ kín tuyết lạnh của Diệp Băng Nhiên.

"Nước chảy hoa trôi, mọi thứ đã qua rồi cần nhìn về phía trước... Nếu không nhìn thấy được gì thì có thể nhìn ta!"

"Ta là đệ tử người gặp người thích của Thanh Lăng!"

Dứt lời, đứa trẻ mặc bạch y nhìn sắc trời, nói thầm sư tôn chắc đang tìm y rồi nên xoay người rời đi.

Đầu ngón tay Diệp Băng Nhiên lướt qua tay áo y, suýt chút nữa đã nắm được, nhưng chung quy cái gì cũng không nắm được. Hắn nhìn người từ từ biến mất ở trong gió tuyết, tuyệt vọng gào lên:

"Đừng đi!!!"

Diệp Băng Nhiên đột nhiên đuổi theo. Làm ra hành vi hoàn toàn không giống với trước đây.

Trong phòng, Lam Tiêu Sinh thay đổi sắc mặt, muốn dập tắt hương đang cháy nhưng bỗng xuất hiện một luồng linh gắt gao bảo vệ nén nhang, ngăn lại động tác của hắn.

Khởi nguồn của linh lực không xuất phát từ ai khác, mà chính là bản thân Diệp Băng Nhiên.

"Nguy rồi, hắn rơi vào bẫy của Mộng Yểm!"

Lăng Dạ ánh mắt khẽ dao động: "Không đúng! Hắn phân ra thần thức để bảo vệ hương đang cháy, rõ ràng vẫn còn nhận thức được mình ở trong ảo cảnh."

Lam Tiêu Sinh ngạc nhiên: "Đã như vậy tại sao không để ta cứu hắn ra chứ?"

Lăng Dạ không đáp, nắm phân nửa cây nhang, đầu ngón tay khẽ dùng sức bấm nát linh lực, dập tắt hương đi.

Diệp Băng Nhiên lập tức phun ra ngụm máu, mở mắt tỉnh lại.

Ánh mắt hắn nhìn về thanh niên trên giường, môi mỏng khẽ run, giọng nói cực kỳ khàn, "Ta đến Thanh Lăng đi tìm ngươi... Xin lỗi, nhận lầm ngươi... Ta sai rồi!"

Lam Tiêu Sinh phát hiện tâm tình Diệp Băng Nhiên hơi lạ, nhưng trước mắt không phải lúc để hỏi kỹ.

Chỉ còn lại một nén hương.

"Ai tới?"

Lăng Dạ đứng ở bên giường, chỉnh góc chăn lại nói, "Chu Huyền Lan."

Lam Tiêu Sinh đỡ trán: "Tu vi hắn không đủ!"

Lăng Dạ nghiêng con ngươi nhìn hắn: "Lam Tông chủ rất có thành kiến với hắn."

"Đúng vậy." Lam Tiêu Sinh thoải mái thừa nhận, "Lưu Hưởng và hắn dây dưa quá sâu, cũng không phải là chuyện tốt."

"Chuyện sau này, sau này hẵng nói.", Lăng Dạ chắp tay sau lưng, khuôn mặt hờ hững, "Ngươi kiêng kỵ hắn bao nhiêu, ta lại mong đợi hắn bấy nhiêu. Bây giờ là lúc cần hắn nhất."

Cửa liền mở. Sắc mặt Ninh Nhuận Tân tái xanh, nếu không có Triệu Lâm khuyên nhủ, nhất định phải tiến lên lý luận một phen.

Lẽ nào hắn không bằng cả một đệ tử Kim đan kỳ hay sao?!?

Tố Bạch Triệt quan sát bốn phía, tính toán con đường có thể đào thoát thành công. Nếu như Mộng Yểm thú bị bắt, tám chín phần sẽ làm lộ hắn.

Đồng Khê lại nói: "Không được! Sắp đến thời điểm mấu chốt rồi, ngươi nhất định phải theo sát Chu Huyền Lan."

Tố Bạch Triệt thu hồi suy nghĩ nôn nóng muốn thử chạy trốn, "Nói cụ thể chút đi."

Đồng Khê đang định mở miệng, trong đầu Tố Bạch Triệt vang lên một giọng nói hoảng hốt.

Là Mộng Yểm thú.

"Chủ nhân, ai đến vậy?!? Luồng hơi thở này khiến ta có chút sợ hãi!"

Tố Bạch Triệt khinh bỉ đáp: "Ngươi là hung thú Yêu giới, giả vờ đáng thương cái giống gì chứ?"

Mộng Yểm thú: "Nhưng ta..."

"Bớt nói nhảm!", Tố Bạch Triệt cau mày, "Thức hải là thiên hạ của ngươi, chế một cái ảo cảnh nhốt hắn lại là được rồi."

Không bao lâu sau, Mộng Yểm thú run rẩy nói: "Vô dụng, những ký ức này đều không giữ nổi hắn... Duy nhất có một nơi có thể, nhưng ta không đụng tới được cũng không xem được. Có... có hơi thở của thiên đạo!"

"Thiên đạo?!?"

Tố Bạch Triệt kinh ngạc, trầm ngâm chốc lát mới nói, "Đừng mượn ký ức nữa, chế ra đại một ảo cảnh nhốt hắn lại, ngươi nhân cơ hộ đó trốn ra là được."

Mộng Yểm thú khó khăn hỏi: "Cái nào? Loại ảo cảnh nào dùng được, xin chủ nhân công khai."

"Này quá đơn giản còn cần phải hỏi ư?"

Tố Bạch Triệt sờ cằm: "Đương nhiên là biến một mỹ nhân ra mê hoặc hắn. Chỉ cần đủ đẹp, đủ nhiệt tình, đừng nói đến thiếu niên nồng nhiệt như lửa, nam nhân nào đều không chịu được!"

Mộng Yểm thú cảm thấy thật có lý, nhận lệnh rời đi.

...

Chu Huyền Lan mở mắt ra, một mùi thơm quanh quẩn nơi chóp mũi. Nửa người hắn ngâm trong ôn tuyền, lưng dựa vào một tảng đá lạnh, trong lồng ngực ôm lấy một mỹ nhân.

Thiếu niên hé lộ thân hình dưới lớp hồng y, lồng ngực mỏng manh trắng nõn dụ người, đường hõm cổ vòng cung cực kỳ ưu mỹ, tóc đen dài đến eo thả tán loạn trong nước, nửa trên ướt nhẹp bám chặt vào thân thể nhu nhược như không có xương.

Cánh tay bạch ngọc của y vòng lấy cổ Chu Huyền Lan, hàng mi dày khẽ run rẩy, "Ta đẹp không?"

Chu Huyền Lan ngắm nhìn khuôn mặt y: "Đẹp."

Hồng y thiếu niên cười tươi như hoa, chả khác nào yêu tinh dụ người. Tay y di chuyển xuống dưới, nhẹ nhàng lướt dọc theo sống lưng Chu Huyền Lan. Môi đỏ kề sát tai hắn, thổi nhẹ một cái như trêu ghẹo người.

"Ta biết ngươi muốn ta mà! Đến đây! Ở đây ngươi cởi sạch quần áo của ta, làm gì với ta cũng được... sẽ không ai biết cả. Ta cũng không chống cự lại, mặc ngươi làm đến chết!"

Chu Huyền Lan nghiêng đầu, nhìn chằm chằm ngũ quan tinh xảo của thiếu niên im lặng chốc lát, tay bóp lấy phần gáy yếu ớt của y. Ánh mắt hắn lãnh đạm, khóe môi kéo lên nụ cười lạnh vô cùng lãnh tĩnh.

"Cút ngay! Sư tôn không có dâm đãng như vậy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro