Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cố Chu Triệt đoán không sai, cậu một đêm không về, cũng quên nói cho mọi người một tiếng, quả thật làm cho mọi người lo lắng.

Mới đầu, là hơn mười một giờ La Huân gọi điện thoại cho Cố Chu Triệt, gọi một lúc không ai tiếp. Cố Chu Triệt có thói quen ở bên ngoài để điện thoại chế độ im lặng, vào lúc ấy Cố Chu Triệt đang bị chó đuổi, ngay sau đó liền gặp Phó Mặc, cậu đương nhiên không chú ý tới điện thoại di động trong túi rung. La Huân cho là cậu ở phòng Hứa Thanh Ngạn, liền gọi hỏi Hứa Thanh Ngạn. Hứa Thanh Ngạn vừa tỉnh ngủ mơ mơ màng màng, nói bạn học Tiểu Cố khi trời tối đã đi, không về ký túc xá sao? Lẽ nào cậu sau lưng ở bên ngoài có người ? Liền gửi tin nhắn oanh tạc wechat Cố Chu Triệt, oanh tạc mười mấy tin không có tin tức. Lập tức muốn ra ngoài tìm, may La Huân khuyên ngăn.

Trong túc xá mọi người đương nhiên cũng lo lắng, phân tích cậu khả năng đi đâu. Mọi người đều biết Tiểu Cố là người nơi khác, ở đây trừ bọn họ ra duy bạn thân nhất là Hứa Thanh Ngạn, không có khả năng đi tìm bạn khác chơi. Cậu đúng là rất thích đi chơi khám phá khắp nơi, nhưng mà Tiểu Cố không phải là người không có chừng mực, giờ đã là nửa đêm, nếu như trở về muộn hoặc là không trở lại, nhất định sẽ nói cho mọi người một tiếng.

La Huân liền gọi điện thoại lần nữa, lần này gọi lại định nhắc nhở đối phương thì đã tắt máy.

Trời mới vừa tờ mờ sáng, La Huân vội ra ngoài. Trấn an lo lắng mọi người chuẩn bị báo cảnh sát, Hứa Thanh Ngạn dự định đi tìm người hỗ trợ hỏi một chút. Anh còn chưa đi đến cửa trường học, liền thấy trong màn sương chưa tan, một người đang từ từ rẽ xương đến đây, ăn mặc vô cùng mập mạp xa lạ, nhưng thân ảnh kia, là Cố Chu Triệt không thể nghi ngờ.

Cố Chu Triệt được bọc lại trong một cái áo khoác lớn màu đen, tóc tai rối như tơ vò, hai con mắt vừa đỏ vừa sưng, dường như còn ho khan. Cậu không nhìn thấy La Huân, bị La Huân đột nhiên kéo lại một cái sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn thấy La Huân xanh mặt: "Em làm sao vậy?"

"Anh La Huân à." Cố Chu Triệt sợ hãi không thôi mà mở miệng, âm thanh còn hơi khàn. Cậu lúc xuống xe liền cảm giác mình bị cảm, thế nhưng cũng không có quá để ý, không biết mình qua một đêm hình tượng vô cùng chật vật, nói: "Hình như là em bị cảm."

"Anh hỏi em làm sao vậy?" La Huân không thả tay ra, Cố Chu Triệt rốt cục phản ứng lại câu mình đáp không phải chuyện đối phương muốn hỏi, cậu cảm giác La Huân rất hồi hộp, vội vàng nói: "Xin lỗi, điện thoại di động em bị sụp nguồn, em không chú ý tới. Em tối hôm qua... Xảy ra chút chuyện..."

Nói rồi ho khan, La Huân sắc mặt lại thay đổi: "Xảy ra chuyện gì? Tối hôm qua em đi đâu vậy?"

Cố Chu Triệt che miệng ho khan vài tiếng, ra hiệu cậu không sao cả, khàn giọng nói: "Không phải như anh nghĩ, anh không cần lo lắng, đợi lát em sẽ từ từ nói cho anh biết. Chúng tavề trước được không?"

Cậu tuy rằng ăn mặc dày, thế nhưng toàn thân một chút ấm áp cũng không có, giờ khắc này lạnh đến mức hàm răng va vào nhau lập cập, rõ ràng là bắt đầu phát sốt. La Huân lại lặp lại một lần: "Em thật sự chắc chắn mình không sao chứ?"

"Thật." Cố Chu Triệt nghiêm túc nói, sau đó bỗng nhiên không hiểu vì sao ngốc nghếch cười rộ lên: "Nhưng thật ra là có, thế nhưng là chuyện tốt."

La Huân bị cậu làm cho mờ mịt, nhìn đi nhìn lại xem trên người cậu có vẻ không có thương tổn, trạng thái tinh thần nhìn qua cũng rất tốt, chỉ có thể theo cậu trở về. Nâng tay sờ sờ chiếc áo khoác không rõ nguồn gốc của ai: "Cái này là của ai ?"

Cố Chu Triệt cúi đầu liếc mắt nhìn, cái gì cũng không nói, chỉ cười khúc khích.

La Huân bất đắc dĩ, cùng cậu trở về ký túc xá, trong túc xá tất cả mọi người còn chưa tỉnh ngủ. Cố Chu Triệt rón rén đi vào, La Huân ở phía sau cậu đóng cửa lại, quay đầu lại nhìn thấy Cố Chu Triệt đem áo khoác trên người cởi ra, có vẻ rất quý trọng mà gấp kỹ, đặt ở trên giường của mình. Cậu lạnh đến mặt trắng bệch vào phòng lập tức hồng hào nóng bỏng, tự mình sờ sờ, uống vài viên thuốc hạ sốt trên bàn, sau đó cầm quần áo loạng choà loạng choạng đi vào phòng tắm.

Lúc Cố Chu Triệt tắm rửa, La Huân đi xuống nhà ăn, gửi Wechat cho Hứa Thanh Ngạn: Người đã trở về. Nhưng có lẽ cần nghỉ ngơi một chút, buổi chiều em hãy tới tìm em ấy, để em ấy ngủ trước.

Cố Chu Triệt tắm xong ra ngoài, có vẻ như cũng không định ngủ, vắt khăn mặt ướt nhẹp lên trên giường ngồi xếp bằng ngẩn người nửa ngày. La Huân dời cái ghế lại ngồi đối diện cậu, đem cháo mới vừa mua đưa cho cậu.

Cố Chu Triệt ôm bát cháo, nói: "Tối hôm qua em gặp được một người."

La Huân nghe cậu nói buổi tối tự mình đi tới khu chợ đó, lông mày nhăn chặt. Về sau nghe cậu nói đến Phó Mặc, biểu tình trở nên hơi nghi hoặc. Anh chưa từng nghe Cố Chu Triệt nhắc qua cái tên này, nhưng thời điểm Cố Chu Triệt nói với anh về người này, biểu tình trên mặt cùng lúc bình thường rất không giống nhau.

La Huân suy nghĩ một lúc: "Đây có phải là chính là người kia, người em rất muốn gặp, lại không có cách nào gặp?"

Cố Chu Triệt dường như nhớ lại buổi tối hôm đó, trên mặt thần sắc trong nháy mắt ảm đạm rồi một chút: "Vâng." Có điều rất nhanh, vẻ mặt cậu liền trở nên rạng rỡ: "Thế nhưng bây giờ gặp được cậu ấy. Em cảm thấy tất cả giống như một giấc mơ, anh mau đánh em một cái, để em xem em có phải là đang nằm mơ?" Nói rồi liền nhoài người ra cạnh La Huân.

La Huân vội hỏi "Cẩn thận cháo cẩn thận cháo", Nhìn Cố Chu Triệt tinh thần phấn chấn, phát sốt đến con mắt đều sáng ngời, thở dài: "Em không thể phấn chấn thế này mãi được, mau ăn một chút đi rồi ngủ một giấc trước, chuyện khác tỉnh lại lại nói tiếp."

Khuyên can đủ đường, Cố Chu Triệt cuối cùng cũng ăn cháo rồi nằm xuống. Cậu quả thực mệt mỏi, tác dụng thuốc hạ sốt bắt đầu phát huy tác dụng, rất nhanh liền ngủ say. La Huân cầm điện thoại di động lên, phát hiện Hứa Thanh Ngạn dùng tần suất nhắn tin bình quân một phút mười tin nhắn gửi một đống Wechat, tất cả đều là thúc giục hỏi Cố Chu Triệt tối hôm qua làm gì.

Lúc này bạn bè cùng phòng cũng đều lục đục rời giường, nhìn thấy Cố Chu Triệt nằm ở trên giường, đều hỏi: "Lúc nào trở về ?"

La Huân thay cậu giải thích: "Em ấy tối hôm qua ở chỗ bạn, điện thoại di động sụp nguồn." Đồng thời trả lời Hứa Thanh Ngạn: "Em ấy nói, tối hôm qua gặp một người bạn tên là Phó Mặc."

"Phó Mặc? ? ? ? ? ? ! ! ! ! ! ! ! !"

Tin trả lời khiến Hứa Thanh Ngạn như nổ tung rồi bình tĩnh lại, rất nhanh lại nhắn: "Không thể! ! ! ! Nó có phải là gặp quỷ không! ! !"

La Huân đáp: "Hẳn là không."

"Vậy trở về nó có cái gì khác thường không? ? ?"

"Ừm... Phát sốt."

"Đó nhất định là bị sốt nóng đến ngớ ngẩn." Hứa Thanh Ngạn khẳng định như đinh đóng cột: "Nhanh chóng đưa nó đi bệnh viện, nếu không sẽ dẫn đến viêm não. Em sẽ đến ngay."

La Huân đầu óc mơ hồ, căn bản không biết phải nói gì, quả nhiên không bao lâu Hứa Thanh Ngạn liền như gió vọt tới, còn mang khẩu trang. Trong túc xá lập tức xuất hiênh hai bệnh nhân, bạn bè cùng phòng vội vội vã vã dồn dập kiếm cớ chạy. Hứa Thanh Ngạn nhìn thấy Cố Chu Triệt ngủ rất say, tất nhiên cũng không làm ồn, nghe La Huân kể lại, ngây ngốc trong phút chốc, không dám tin: "Chuyện này cũng quá không chân thật. Em cảm thấy Cố Chu Triệt có thể gặp được em đã là gặp vận may lớn, nó lại ở nơi này gặp được Phó Mặc, nửa đời tiếp theo của nó có thể sẽ rất xui xẻo không?"

La Huân theo không kịp mạch não Hứa Thanh Ngạn, không có cách nào trả lời, chỉ đành phải nói: "Cụ thể anh cũng không rõ, tỉnh lại để em ấy nói cho em biết. Nhưng em ấy nói là tìm thấy ở chợ, nếu là như vậy, khả năng có thể rất lớn."

"Tại sao?" Hứa Thanh Ngạn hỏi.

Chợ hậu cần Tân Bắc, từ ngoài quan sát chỉ thấy một góc rất nhỏ, diện tích cụ thể bên trong còn lớn hơn gấp bốn năm lần, nhân khẩu lưu động tính vượt xa quá dữ liệu hàng năm công khai. Hứa Thanh Ngạn sống ở thành phố Nam Thanh mặc dù là tỉnh lị, nhưng bởi vì vị trí địa lý và kế hoạch phát triển chờ nhân tố, kinh tế và nổi tiếng so với Tân Bắc mà nói kém hơn một chút. Nếu như người ở Nam Thanh muốn ra ngoài mưu sinh, Tân Bắc không thể nghi ngờ sẽ là lựa chọn đầu tiên tốt nhất. Nếu như như bọn họ từng nói, Phó Mặc không đi học đại học, lựa chọn đi đến Tân Bắc vốn là rất bình thường. Hắn không có học lực, việc có thể làm dù sao cũng có hạn.

Hứa Thanh Ngạn nghe anh phân tích như vậy, liền ngây người một phút, lẩm bẩm: "Nhưng mà Phó Mặc sao lại đi đến như thế chứ? Em nhớ hắn rất thông minh. Theo Cố Chu Triệt nói, cho dù không động não tùy tiện học một ít cũng có thể vượt xa người khác, hắn coi như không học lực, cũng còn là có thể làm được rất nhiều chuyện mà."

La Huân lắc đầu một cái: "Chuyện đó phải đợi lát nữa Tiểu Cố tỉnh lại, hỏi em ấy."

Cố Chu Triệt buổi trưa mới tỉnh lại. Cậu ngủ mấy tiếng đồng hồ, trong mộng mơ thấy Phó Mặc tới tìm cậu, một mảnh hỗn độn bên trong ý thức được mình còn đang ngủ, chỉ lo bỏ lỡ, một chút cố làm mình tỉnh lại. Hứa Thanh Ngạn đang ngồi ở trước bàn của cậu chơi máy vi tính, nhìn thấy cậu bỗng nhiên ngồi dậy, mê man trừng mắt mà nhìn chung quanh: "Có người tới tìm em sao? Vừa nãy ai tới tìm em sao?"

Hứa Thanh Ngạn nói: "Có có, tao này!" Nói ngồi ở bên giường nhìn cậu: "Tối hôm qua mày làm cái gì ? Mày thật sự nhìn thấy Phó Mặc ? Mày là làm thế nào tìm được hắn? !"

Cố Chu Triệt còn chưa tỉnh táo, "Ừ" nửa ngày, ánh mắt rốt cục có tiêu cự, bản thân cũng bối rối một lúc, từ trong lời nói Hứa Thanh Ngạn tìm ra mấu chốt: "Phó Mặc?" Cậu lại đi cửa xem: "Phó Mặc đến?"

Hứa Thanh Ngạn giận dữ: "Trả cho mày cái đầu!" Hai tay kéo cậu kéo về, hung ác nói: "Nói mau! Phó Mặc đâu!"

Cố Chu Triệt bị hét một cái giật mình, rốt cục triệt để tỉnh lại, nhìn Hứa Thanh Ngạn cười ha ha: "Ồ, mày tới rồi."

Hứa Thanh Ngạn gọi điện thoại: "Này, La Huân, thật sự phải đi bệnh viện, Cố Chu Triệt viêm não rồi."

La Huân đang ở bên ngoài mua cơm, hết sức vội vã trở về, liền thấy Cố Chu Triệt ngồi ở trên giường, tóc tai rối như tơ vò mà một mặt vô tội, bao bọc trong chăn đang bị Hứa Thanh Ngạn phun tào*. Phun xong đàng hoàng thừa nhận sai lầm. Hứa Thanh Ngạn một giây trước còn đang nổi trận lôi đình, một giây sau lại ngay lập tức liền tha thứ cho cậu, lại bắt đầu hỏi chuyện Phó Mặc

*Phun tào: là hay nói mấy lời lải nhải, như rủa, cũng có khi chua ngoa, kiểu độc mồm. .

La Huân ở bên ngoài lấy hộp cơm, một mặt không biết nói gì cho phải nhìn Hứa Thanh Ngạn tập trung tinh thần nghe Cố Chu Triệt nói. Tuy nói một đêm nhìn như đã xảy ra rất nhiều chuyện, mà kể lại vô cùng ngắn gọn, trái lại cái đoạn bị chó đuổi kia tương đối đặc sắc, nhưng Hứa Thanh Ngạn không phải mạch não người thường cũng không sợ chó, nhiều lần cắt ngang lời Cố Chu Triệt giảng giải kỹ thuật phòng chó, cuối cùng bị Cố Chu Triệt đang bọc trong chăn một cước đạp xuống giường.

Trong phòng hơi ấm tràn đầy, cơn sốt của Cố Chu Triệt chưa hoàn toàn lui, rất nhanh lại bắt đầu buồn ngủ. Nhưng trong lòng nghĩ đến giấc mộng vừa nãy, cộng thêm tỉnh lại sau giấc ngủ đầu hỗn loạn cảm giác không chân thật, lần nữa thức tỉnh cảm giác hưng phấn, làm cho cậu không muốn tiếp tục ngủ nữa. Bên ngoài gió lạnh gào thét, trời âm u không giống thời tiết buổi trưa, La Huân nói tối hôm qua dự báo thời tiết báo mấy ngày sau sẽ tuyết rơi nhỏ. Cố Chu Triệt kéo rèm cửa sổ nhìn ra bên ngoài, quả nhiên không khí âm u giá lạnh như người chất chứa những buồn bã lâu ngày, bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng đang chuẩn bị rơi xuống mặt đất. Gió thổi cuồng loạn tát vào mặt, cậu thoáng hoảng hốt giống đem không khí tối qua xen lẫn ký ức cùng thổi đến.

Hứa Thanh Ngạn ăn sủi cảo rán La Huân mua, hỏi: "Phó Mặc ở chỗ nào đấy? Cách chúng ta gần sao? Mày có nhớ tao đã nói với mày hắn thời cấp ba, cảm giác những gì hắn trải qua dường như không bình thường. Hắn bây giờ vẫn còn như vậy phải không?"

"Hắn bây giờ..." Cố Chu Triệt hồi tưởng tối hôm qua gian phòng nhỏ kia, cố gắng nhớ lại lời Phó Mặc nói, bỗng nhiên chậm rãi mà ý thức được một vấn đề.

Cậu và Phó Mặc tách ra quá lâu, những gì hiếm hoi còn sót lại chỉ dừng ở trong nửa năm sơ trung bên nhau kia. Tối hôm qua Phó Mặc ở trước mặt cậu dường như không có biểu hiện gì đặc biệt khiến cậu để ý, nhưng tình huống thật, thật sự như cậu suy nghĩ sao?

Bắt đầu ở ý đến trạng thái cá nhân của Phó Mặc không chỉ có mình Cố Chu Triệt. Lý Hạnh sau giờ ngọ thu xếp cho công nhân dỡ hàng, nhìn ở trong đám người hỗ trợ có Phó Mặc, sáng sớm khi đối mặt gã cảm giác khoảnh khắc kỳ lạ trong trái tim thoáng qua trở nên rõ ràng hơn..

Lý Hạnh từ nhỏ lớn lên trong chợ, đủ loại dạng người kiểu người đều từng nhìn thấy. Phó Mặc không giống kiểu trời sinh ít nói tính tình lãnh đạm, hắn khiến người ta khó có thể tiếp cận cũng không hoàn toàn là cảm giác về khoảng cách, càng giống như là một kiểu người đối bất cứ chuyện gì xảy ra cũng hờ hững không quan tâm.

Từ đêm đó Phùng ca bắt đầu đưa hắn về, đối mặt Phùng ca một thân đầy máu và nhiều người như vậy, hắn một chút phản ứng cũng không có. Sau Lý Hạnh an bài hắn tránh né, ăn ở, không quản lag cái gì, hắn giống như cũng không phải rất để ý. Lý Hạnh cho hắn ở lại, hắn cũng hoàn toàn không suy nghĩ qua, dường như người khác sắp xếp như thế nào cuộc đời của hắn, với hắn không liên quan.

Tháo xong hàng, từng người tản ra nghỉ ngơi, Lý Hạnh tính toán rồi tùy ý đi tới bên cạnh Phó Mặc ngồi xuống: "Tiểu Phó, sáng sớm tới tìm cậu là bạn cậu sao?"

Phó Mặc quay đầu liếc gã một cái, gật gật đầu: "Đúng rồi."

"Trước cũng chưa kịp hỏi một chút, cậu là người ở đâu? Nghe giọng nói là quanh khu vực Nam Thanh, sao lại đến thành phố này làm việc." Lý Hạnh làm bộ lơ đãng nói chuyện phiếm.

Gã đoán Phó Mặc sẽ không vượt quá hai mươi tuổi. Cái tuổi này, không phải đi học hơn nửa chính là đi làm việc, nhưng hắn cũng không giống có mục đích tính muốn đi làm cái gì. Hơn nữa tuy rằng Phó Mặc nhìn không giống người có tiền, nhưng là Lý Hạnh cảm thấy được hắn cũng không phải loại tầng lớp dưới đáy xã hội, người trẻ tuổi như vậy gã gặp quá nhiều, bọn họ tổng thể nóng nảy bất an, khó kìm nén không tự chủ được, khéo léo đưa đẩy và tâm cơ, Phó Mặc không mang cho gã cảm giác đó. Hắn sẵn lòng ra tay giúp đỡ Phùng ca, người không quen trong tình huống đêm đó, có lẽ cùng chuyện can đảm không liên quan.

Phó Mặc chỉ lắc đầu một cái: "Tùy tiện đi."

"Tùy tiện đi ?" Lý Hạnh sửng sốt một chút, "Cái gì gọi là tùy tiện đi ?"

Phó Mặc thờ ơ: "Trạm xe lửa, mua vé chuyến gần nhất, đã tới đây."

Lý Hạnh nhớ tới cậu trai đêm đó đeo ba lô: "Tối hôm đó cậu mới đến Tân Bắc"??"

"Đúng vậy." Phó Mặc đáp.

_____________________________

Dạo gần đây trời thực sự rất nóng. Mùa hạ trong ký ức của Hạ Xưa dường như không nóng tới mức này. Bây giờ Hạ Xưa thèm 1 que kem 200 đồng ngày xưa quá. Xanh, vàng, hồng rất nhiều sự lựa chọn. Ngày ấy nhà bác Hạ Xưa làm kem. Điều thú vị nhất là chờ bác bê rổ kem ra và lũ trẻ con sẽ được thưởng cho những que kem "lỗi" như bị dính đôi hay quá ít kem. Có nó có khi nào mùa hạ bớt oi nồng hơn không?

Hi vọng có thể hoàn thành bộ truyện này trong mùa hạ. Khi mà tiếng ve còn đang kêu nhưng sẽ rất khó. Vì tốc độ của Hạ Xưa như rùa...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro