Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhưng khổ sở này cũng chỉ tồn tại trong lòng khoảng chừng vài giây. Cố Chu Triệt bằng cách tự hỏi quen thuộc để làm chủ giải quyết vấn đề, một con đường không thể đi được, vậy thì lại tìm một con đường khác. Giống như ngày trước Phó Mặc nói với cậu "Không cần dạy cho tớ chương này", bởi vì hắn căn bản cái gì cũng không học, nếu cái gì cũng không học, bắt đầu học lại từ đầu không phải tốt sao? Nếu bọn họ không có cách nào ở chung giống như trước, vậy thì tìm kiếm phương thức ở chung mới.

Cậu khổ sở, phần lớn là do sáu năm không có cách nào có mặt trong cuộc sống của hắn, dùng biện pháp gì cũng không có cách nào bù đắp được.

Tình huống trước mắt như thế, Cố Chu Triệt cũng không buồn lâu, tinh thần rất nhanh phấn chấn, lướt qua Phó Mặc nhìn phía sau hắn. Cậu và La Huân đang chuẩn bị lần thứ hai đi lén lút leo tường thì bị người trông cửa gọi lại, vốn là nội tâm thấp thỏm bất an. Khi đi tới nhìn thấy ba người đang đứng trong mưa, Cố Chu Triệt bỗng nhiên hơi hiểu ra tại sao Phó Mặc không cho cậu tới nơi này.

La Huân lại khá bình tĩnh, trực tiếp cùng tới đây. Trước mắt Hà Giang tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra mà quay người chậm rãi đi, Lý Hạnh lau nước mưa dính mặt, nhìn hai người liếc mắt một cái, đi tới phía bọn họ. Phó Mặc quay đầu nhìn sang Lý Hạnh, đối phương đưa cho hắn một chuỗi chìa khóa: "Phía trước ngã tư đường rẽ phải, đi năm mươi mét có một khu tập thể, phòng đơn tầng bốn. Tự cậu đi đến đó đi, tôi sẽ không giúp cậu." Hắn nhìn Cố Chu Triệt: "Sau này lại tới tìm nó, đi thẳng tới chỗ kia, đừng tới đây."

Cố Chu Triệt ngốc ngốc còn chưa phục hồi tinh thần lại, Phó Mặc nói: "Cảm ơn."

Lý Hạnh vung vung tay với bọn họ, một mình đội mưa mưa đi về phía nhà kho.

Cố Chu Triệt nhỏ giọng hỏi: "Anh ấy vừa nãy là đang nói với tớ sao?"

Phó Mặc gật đầu: "Ừm."

"Anh ấy là ai vậy?" Cố Chu Triệt vội vã cuống cuồng, "Anh ấy biết tớ sao? Vừa nãy mọi người làm sao vậy?" Cậu bỗng nhiên lại nhớ tới vừa mới đi tới nhìn thấy nét mặt Phó Mặc, trong lòng nghi ngờ không thôi, cho là mình gặp ảo giác, liền vội vàng ngẩng đầu xem Phó Mặc mặt ướt nhẹp: "Cậu vừa nãy không sao chứ?"

"Không có chuyện gì." Phó Mặc đối với cậu hơi cười, hắn thần sắc bình tĩnh, thoạt nhìn thật sự không có bất kỳ thứ gì khác thường, một tay tiếp nhận ô trong tay Cố Chu Triệt: "Đi thôi."

"À, chờ một chút." Cố Chu Triệt bỗng nhiên vội nói một tiếng, quay đầu lại tìm La Huân. La Huân che ô, vẫn đứng cách bọn họ bảy tám bước, Cố Chu Triệt đang muốn chạy tới, chợt thấy La Huân gọi điện thoại đến, vội vã nhận: "La Huân?"

"Anh bỗng dưng có chút việc, phải đi trước, em không có vấn đề gì chứ?" Âm thanh La Huân trong điện thoại di động truyền đến.

"Anh muốn đi đâu?" Đối phương che ô dưới bóng tối, không thấy rõ biểu tình, chỉ có thể nhìn thấy động tác. Cố Chu Triệt nghi ngờ: "Đã trễ thế này rồi, chuyện gì vậy?"

La Huân: "Không có việc gì, ở ngay gần đây. Nếu như bọn em muốn về thì gọi điện thoại cho anh."

Giọng anh nghe rất thoải mái, có điều Cố Chu Triệt vẫn không yên lòng, lại hỏi: "Anh đi một mình được không?"

"Không sao, em quên mất trước đây anh ở nơi này à." La Huân cười: "Anh đi đây, các em cũng chú ý an toàn."

"Vậy cũng được." Cố Chu Triệt không thể làm gì khác hơn là gật gật đầu, liền áy náy nói: "Cám ơn anh La Huân, theo em đi xa như vậy."

La Huân cúp điện thoại, cũng không đến gần, đơn giản đối với bọn họ vung tay, quay người bước đi.

Phó Mặc bỗng nhiên mở miệng: " Ai vậy?"

"Là bạn học của tớ, anh ấy còn có chút chuyện riêng." Cố Chu Triệt nhìn La Huân lên xe taxi, lúc này mới an tâm quay đầu lại. Nhìn thấy Phó Mặc, hít vào một ngụm khí lạnh: "Sao lại không thay quần áo cậu muốn ốm à!"

Mưa rơi dần dần ổn định, không khí băng lãnh đến thở ra cũng cảm thấy phổi đau, trên đất nước mưa chảy thành dòng. Hai người chen chúc một cái ô xem như cũng che được hết, chậm rãi từng bước đi tìm địa chỉ Lý Hạnh đưa. Khu tập thể rất dễ tìm, sau khi mở cửa là một căn phòng hai gian không lớn, hơi ấm toát ra trong tro bụi bao khỏa toàn thân. Lý Hạnh ban ngày mới thuê, cái gì cũng không kịp chuẩn bị, vốn là định thu dọn trước một chút rồi đưa Phó Mặc đến đây. May mà đã nộp tiền sưởi ấm sàn nhà, mặc dù chỉ là một gian nhà nhưng lại rất ấm áp, đủ đầy tránh được giông bão ngoài kia.

Trong phòng không có thứ gì, khắp nơi trống rỗng, trong phòng ngủ chỉ có một cái giường. May mà buồng tắm còn có thể dùng, Cố Chu Triệt đuổi Phó Mặc vào đó. Giầy cậu ướt sũng, chân trần kéo ống quần lên. Trên đất phủ một lớp bụi dày, không tiện đặt chân, Cố Chu Triệt không thể làm gì khác hơn là tìm một tấm báo cũ, dẫm kéo lê đi. Kéo lê đến nhà bếp, lấy một cái nồi nhỏ rỉ sắt, rửa qua rồi đun ít nước nóng.

Cửa sổ ngăn cách tiếng gió tiếng mưa rơi, ấm áp từ từ xâm nhập lỗ chân lông. Cố Chu Triệt nghe trong phòng tắm có tiếng nước, nồi nhỏ đun nước cũng sôi lăn tăn nổi lên vài bọt khí, âm thanh sôi nhỏ bé trong không gian yên tĩnh đặc biệt ấm áp.

Phó Mặc rất nhanh đi ra, ướt sũng đứng ở cửa phòng tắm tìm Cố Chu Triệt khắp nơi, nhìn thấy cậu đang đứng trong bếp , hỏi: "Đang làm gì thế?"

"Tớ đun ít nước nóng." Cố Chu Triệt nghiêng đầu nhìn hắn: "Cậu tìm xem có cốc không?"

Phó Mặc đi. Một lát sau trở về, cốc không tìm được, mang về một cái khăn mặt cứng đơ, đứng ở phía sau Cố Chu Triệt, trùm lên trên đầu cậu.

Cố Chu Triệt ngẩn người, lấy xuống: "Tớ không bị ướt, không có sao đâu." Quay đầu nhìn lại, Phó Mặc thay sang bộ quần áo sạch sẽ, tóc tai vẫn còn tại ướt nước nhỏ tong tong, tiện tay dùng khăn mặt phủ lên đầu hắn vò lộn xộn: "Đây là chỗ ở mới của cậu sao? Anh kia nói sau này tớ đi thẳng tới chỗ này tìm cậu, nói là cho cậu ở nơi này?"

Phó Mặc hơi cúi đầu, cho Cố Chu Triệt tùy ý lau tóc: "Có lẽ. Có thể."

Khăn mặt thấm nước mềm xuống, Phó Mặc nhận lấy, khoác lên trên cổ, nước cũng đã sôi. Cố Chu Triệt quay đầu lại tắt bếp: "Nếu không có cốc, trước hết để ở chỗ này cho nguội một chút, đợi lát nữa mưa nhỏ tớ xuống siêu thị bên dưới mua mấy cái..." Lời cậu nói còn chưa dứt, bỗng dưng cảm giác phía sau khuôn mặt Phó Mặc tiến tới gần, liền theo bản năng quay đầu: "Làm sao vậy?"

Phó Mặc đầu đặt nơi bả vai cậu, cúi đầu nhìn cậu để chân trần. Cố Chu Triệt cũng cúi đầu, lúng túng nói: "Tất ướt, trên sàn lại hơi bẩn..."

Nói còn chưa dứt lời, Phó Mặc đã hai tay ôm lấy eo cậu, từ phía sau lưng bế cậu lên.

Cố Chu Triệt chỉ cảm thấy dưới chân nhẹ đi, một giây sau người đã bắt đầu di chuyển. Cậu nhanh chóng phản ứng lại chuyện gì đang xảy ra, đầu óc vù một tiếng liền bối rối, bị Phó Mặc một đường xách tới phòng ngủ, đặt trên đệm giường. Cậu ngồi dưới đó mặt đỏ tới mang tai, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Phó Mặc, biểu hiện trên mặt đặc sắc lộ ra, trong lúc bất ngờ đương nhiên im lặng không biết nói gì.

Phó Mặc ngồi ở bên cạnh cậu, Cố Chu Triệt cọ cọ rồi lui về phía sau, rồi lại lập tức trở về, lập tức nhìn như hung dữ kì thực không dùng chút sức nào mà đá hắn một cái, mặt đỏ tiếng trầm quát: "Cậu... Làm tớ sợ muốn chết!"

Cậu lúng túng bực mình ôm gối quay mặt sang một bên, vừa quay đầu lại phát hiện Phó Mặc thế nhưng lại đang cười, lập tức lườm hắn một cái.

Phó Mặc nhìn xung quanh vài lần, giống như đang tìm cái gì, nhưng gian phòng trống rỗng này vừa nhìn là hiểu ngay. Trong phòng ngủ tro bụi càng nhiều hơn, hơn nữa còn không bật đèn, Phó Mặc đứng lên, nói: "Cậu nằm xuống."

"A?" Cố Chu Triệt ngơ ngác nhìn hắn.

Phó Mặc nói: "Không phải phải nắm chặt một chút." Nói rồi cúi xuống, nắm lấy hai bên đệm giường. Cố Chu Triệt hiểu hắn định làm gì, phản xạ có điều kiện quay người nằm sấp xuống, Phó Mặc kéo đệm giường đến trong phòng khách.

Cố Chu Triệt bò lên, Phó Mặc đem giày hai người để ở cửa, trên giá để giày có ba lô của hắn, đó cũng là khi hai người đi Lý Hạnh đưa cho hắn. Hắn không mang theo nhiều đồ bên người, quần áo cũng chỉ có mấy bộ, lấy ra một đôi tất sạch sẽ cho Cố Chu Triệt.

Cố Chu Triệt vừa đi tất, vừa hỏi: "Mấy người vừa rồi rốt cuộc là ai? Cậu đến cùng gặp chuyện gì?"

Phó Mặc nghe vậy, suy nghĩ một lúc "Mấy ngày trước tớ đến Tân Bắc, trên đường giúp ông chủ của anh ta."

Vương Lệ Chi tìm mấy tên du côn lưu manh, chặn Phùng ca ở một trạm xăng dầu. Có cảnh sát đi ngang qua, cho nên bọn họ không dám động thủ, lén lút một đường theo tới đại lộ Sơn Đông*. Đại lộ Sơn Đông có một tuyến đường sắt đi ngang qua đang thi công, Phùng ca đêm đó uống chút rượu cho nên không lái xe, ở nơi đó bị đâm vào một dao, sau đó được Phó Mặc cứu. Mấy người kia thấy đánh không lại Phó Mặc liền muốn chạy, một người trong đó ngã vào hầm đang thi công.

*Đại lộ Sơn Đông là trục đường chính của khu vực Hoa Đô Quảng Châu chiều dài 9.3 km.

Phùng ca không cho Phó Mặc gọi xe cứu thương, một chiếc xe dẫn bọn họ đến chợ bán sỉ, đem hắn giao cho Lý Hạnh.

Cố Chu Triệt nghe xong mặt trắng bệch: "Xã hội đen huyết chiến? Ngoài ra không chuyện gì khác đi? Liệu sẽ có người trả thù cậu hay không?"

Phó Mặc lắc đầu một cái: "Sẽ không có chuyện gì."

"Vậy bọn họ có đối với cậu làm cái gì không?"

"Không ." Phó Mặc lắc đầu: "Đem tớ giấu mấy ngày, chính là ngày ấy cậu nhìn thấy tớ"

Cố Chu Triệt nhớ tới gian phòng nhỏ kia, liền liên tưởng đến xe cảnh sát buổi tối ngày hôm ấy, rốt cục cảm thấy được Lý Hạnh có chút quen mắt. Gã giấu Phó Mặc rồi tìm địa phương cho hắn ở, nhất định sẽ không đối với hắn làm ra cái gì.

Trên mặt cậu biểu hiện lo lắng vô cùng, trầm mặc một lúc, lại nói: "Tuy rằng không biết người cậu giúp là người tốt hay là người xấu, thế nhưng cậu thấy việc nghĩa hăng hái làm, là có ý tốt. Tớ hiểu được, không thẹn với lương tâm là tốt rồi."

Phó Mặc ngẩn ra, Cố Chu Triệt lông mày nhăn lại: "Thế nhưng từ lần sau, cậu nhất định phải chú ý an toàn, như vậy quá nguy hiểm."

Phó Mặc gật đầu một cái, giống như có hơi thẹn thùng, đôi mắt nhìn về phía nơi khác. Cố Chu Triệt vẫn đang suy tư trước mặt hắn nói: "Cậu mới vừa nói, mấy ngày trước cậu đến Tân Bắc, cậu là mới tới đây? Trước cậu ở nơi nào?"

Phó Mặc lúc này lại trầm mặc, nhìn Cố Chu Triệt liếc mắt một cái, mới nói: "Lúc trước tớ luôn luôn ở Nam Thanh."

Luôn luôn ở Nam Thanh? Cố Chu Triệt vừa muốn nói gì, bỗng nhiên nuốt lời muốn nói xuống, nhìn mặt Phó Mặc.

Cậu nhìn mặt Phó Mặc thật lâu, trong đầu hiện lên những chuyện Hứa Thanh Ngạn trước giúp cậu tìm thông tin về Phó Mặc. Trước khi cậu tới thì có một bụng vấn đề, không thể chờ đợi được nữa muốn biết tất cả chuyện liên quan đến hắn. Cậu muốn hỏi năm đó sau khi cậu rời đi những gì đã xảy ra vậy, trong nhà của hắn đến cùng có chuyện gì xảy ra, tại sao trước đây hắn không có nói cho cậu biết chứ? Tại sao không học xong cấp ba, sau đó hắn đi đâu vậy... Cũng không biết tại sao, cậu đột nhiên cảm giác rất muốn hỏi.

Trong phòng ánh đèn ấm áp, trên mặt Phó Mặc vài vệt tối ám muội. Bạn bè của cậu, cho dù nhiều năm không thấy, cho dù bọn họ chỉ có nửa năm ngắn ngủi thân thiết bên nhau, nhưng cậu chưa bao giờ lãng quên hắn, cũng nghiêm túc đặt hắn ở đáy lòng. Hắn trải qua cuộc sống khó có thể tưởng tượng như vậy, vẫn có thể kiên trì thân cận mà đối xử như cũ với cậu, cậu làm sao cam lòng bóc vết sẹo của hắn ra đây?

Cụ thể những chuyện gì đã xảy ra có quan trọng hay không? Nếu đã quyết định phải tìm phương thức mới cùng hắn ở chung, quá khứ như thế nào đều không quan trọng. Cậu không cần mở miệng ra hỏi cũng đã rõ ràng.

Cố Chu Triệt không phải là kiểu người có thể giấu tâm tình mình. Trong thời gian ngắn biểu tình chuyển biến của cậu bị Phó Mặc thu vào trong mắt, đối phương không khỏi lộ ra nghi hoặc liền cẩn thận từng li từng tí khẽ hỏi: "Cậu làm sao vậy?"

Hai người vừa nãy là ngồi tư thế đối diện nhau , Cố Chu Triệt lặng lẽ lắc đầu một cái, muốn đến gần Phó Mặc hơn chút nữa, rồi cũng hành động như vậy. Cậu cọ đến cạnh Phó Mặc, ôm gối nghiêng đầu nhìn hắn một lúc, mới thấp giọng gọi: "Phó Mặc."

"Hả?" Phó Mặc cũng nhìn hắn.

Cố Chu Triệt ngữ khí rất nhẹ cũng rất kiên định: "Có thể trước đây đã xảy ra rất nhiều chuyện. Thế nhưng sau này tớ và cậu cùng nhau đối mặt."

Không khí nhất thời yên tĩnh, ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi đã hoàn toàn không còn nghe thấy. Bọn họ lần lượt dịch đến gần nhau hơn, chân cũng ở cạnh nhau, Phó Mặc mở miệng, âm thanh có hơi khàn: "Tại sao cậu đối với tớ tốt như vậy?"

Lời này hỏi ra khiến Cố Chu Triệt ngây người, phản xạ có điều kiện đáp: "Chúng ta là bạn bè!"

"Kể cả khi chưa trở thành bạn bè " Phó Mặc biểu tình phức tạp nhìn cậu, "Cậu cũng đối với tớ rất tốt."

"Chỗ nào có? Chúng ta không phải vừa bắt đầu đã là bạn bè sao?" Cố Chu Triệt nói như lẽ đương nhiên: "Khi đã ngồi cùng bàn chúng ta sẽ là bạn bè. Hơn nữa, cậu đối với tớ cũng rất tốt, cậu còn giúp tớ gian lận đấy!" Nói tới chỗ này, Cố Chu Triệt nhất thời đầy bụng cảm khái: "Phó Mặc, cậu không biết đâu, sau khi chuyển trường sau không có ai tiếp tục cho tớ coppy đáp án địa lý, tớ cái gì cũng chỉ có thể dựa vào bản thân. Tớ khi đó thường xuyên nghĩ, nếu cậu ở đây thì thật tốt, cậu có thể dạy ta."

Cậu khi đó thực sự thường xuyên nghĩ như vậy. Dẫn đến sau đó hình thành một loại thói quen, mỗi lần gặp phải đề bài khó cũng sẽ ở trong lòng nghĩ "Nếu Phó Mặc mà ở đây thì tốt rồi". Trong lớp có học sinh thành tích rất tốt, cậu cũng không nhịn được tình cờ so sánh với Phó Mặc, nghĩ "Nếu là Phó Mặc, chắc chắn thành tích so với người đó còn tốt hơn."

Cố Chu Triệt không hề phát hiện, phần tự tin khẳng định này đối với Phó Mặc với người khác nhất định là hoang đường nực cười, cho dù là bản thân Phó Mặc cũng chưa từng nghĩ tới Cố Chu Triệt có thể kiên trì với cái nhìn này nhiều năm như vậy, thậm chí cho tới bây giờ vẫn ăn sâu bén rễ không thể lung lay.

Phó Mặc đặt tay lên trên đầu gối ngón tay hơi phát run, hắn cúi thấp đầu, không nhìn thấy biểu cảm trên mặt: "Tớ cái gì cũng chưa từng vì cậu mà làm gì. Cậu nhất định sẽ gặp được người bạn đối xử với cậu càng tốt hơn."

Cố Chu Triệt suy nghĩ một lúc: "Tớ quả thực cũng có bạn bè mới, đối với tớ thực sự rất tốt. Thế nhưng, chuyện này không giống nhau."

Phó Mặc một lúc lâu vẫn không ngẩng đầu lên, không nhúc nhích, Cố Chu Triệt bắt đầu lo lắng, nắm lấy cánh tay hắn: "Phó Mặc?"

Hắn thật giống như vô cùng mệt mỏi, nhìn thoáng qua một chút khí lực cũng không có. Cố Chu Triệt cho là hắn phát sốt, vội vã đặt tay lên trán hắn. Ấm áp không tính là nóng, nhưng tóm lại trong lòng không yên, lo lắng: "Cậu ngủ một lúc đi, dính mưa nhất định rất khó chịu, mưa có vẻ sẽ không ngừng, tớ đi xuống lầu mua thuốc cho cậu." Nói rồi định đứng lên. Phó Mặc lại kéo tay của cậu lại, nắm chặt: "Cậu có thể...đừng đi không?"

Cố Chu Triệt có chút luống cuống mà quỳ xuống gật đầu một cái: "Được mà.

______________________

Đọc chương này, cũng muốn nói với năm tháng học trò: " Cậu có thể...đừng đi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro