Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Mưa không biết từ khi nào đã lặng lẽ ngừng, trong bóng đêm những hạt tuyết trắng xóa không báo trước bắt đầu rơi, mềm mại lạnh giá mà thản nhiên rơi xuống, hòa tan trong làn nước mưa lạnh lẽo.

Ban đêm nhiệt độ sưởi ấm không đủ, nhưng nhiệt độ dán vào nhiệt độ cũng sẽ không cảm thấy lạnh. Đệm giường phủi đi tro bụi, hai nam sinh trưởng thành ngủ hơi chật chội, cũng chỉ có thể chen chúc một chút.

Cố Chu Triệt vốn là khăng khăng muốn ra ngoài đi mua thuốc, nhưng Phó Mặc nói tuyết rơi quá lớn, hơn nữa thời gian này tiệm thuốc cũng đã đóng cửa. Hắn không sao cả, chỉ là hơi buồn ngủ. Cố Chu Triệt thấy hắn quả thực không sốt cũng không sao cả, liền để hắn uống chút nước nóng, sau đó nhắn tin cho La Huân. La Huân không tỏ vẻ bất ngờ, dặn cậu nhớ ngày mai có tiết, đừng trở về quá muộn. Cố Chu Triệt trả lời, lại hỏi anh ở đâu, đối phương nói đang chờ xe, sau đó phát định vị, cậu lúc này mới yên tâm lại.

Sau khi tắt đèn, ngoài cửa sổ ánh sáng đèn đường xuyên qua rèm cửa sổ, tuyết còn đang rơi, phản chiếu sự tĩnh lặng trong phòng. Cố Chu Triệt đắp áo khoác Phó Mặc kín người, đây là cái áo vốn là dự định đem đến trả Phó Mặc. Áo khoác rất mềm, cũng rất ấm áp, cậu bỗng nhiên nghĩ, không biết Phó Mặc một mình ở bên ngoài, tiền trên người có đủ không? Cậu nhớ mang máng nhà Phó Mặc hình như rất có tiền, hồi còn đi học có vẻ cũng không khó khăn về kinh tế, nhưng cậu ở phương diện này cũng không để ý chút nào. Hứa Thanh Ngạn nghĩ, cha mẹ Phó Mặc đã sớm ly hôn, hơn nữa cũng không quan tâm hắn, liên tưởng đến hồi trung học Phó Mặc mỗi lần nhắc đến cha mẹ đều trầm mặc không nói, xem ra vào lúc ấy hắn đã tự sống một mình.

Cố Chu Triệt trong lòng rất khó chịu, cậu theo dõi Phó Mặc nhiều lần như vậy, lúc đó còn đơn giản cho là cha mẹ Phó Mặc công việc bận rộn, về nhà quá muộn. Sớm biết là như thế này, cậu nhất định kéo Phó Mặc về nhà, cũng tốt hơn trăm lần để hắn mỗi ngày một mỉnh lẻ loi mà đối diện căn nhà lớn trống trải như thế.

Nghĩ như vậy, Cố Chu Triệt theo bản năng quay đầu nhìn về phía Phó Mặc, lại phát hiện Phó Mặc nhắm mắt lại, hô hấp đều đặn, đã ngủ rồi.

Cố Chu Triệt lặng lẽ đến gần, dựa vào ánh sáng dịu dàng của vầng trăng, nhìn vành mắt đen dưới đôi lông mày Phó Mặc, như là đã rất lâu không nghỉ ngơi tốt. Mới chỉ một chút thời gian như vậy, hắn đã ngủ rất say.

Phó Mặc lúc bình thường thường xuyên mất ngủ sao? Cố Chu Triệt giúp hắn kéo áo khoác trên người lên đắp cho kín, bản thân buồn bực nằm xuống.

Ngủ đến nửa đêm, Cố Chu Triệt vươn mình lăn tới phía dưới đệm giường, gần hửng đông bị Phó Mặc một lần nữa ôm lên.

Tuyết rơi đến nửa đêm đã ngừng, phủ lên mặt đất một tầng tuyết không dày không mỏng, công nhân bảo vệ môi trường sáng sớm dùng xẻng xúc tuyết, lấy đi một tầng băng. Cố Chu Triệt phải trở về để lên lớp, bị Phó Mặc gọi dậy sau đó mơ mơ màng màng tìm kiếm đồ của mình. Rửa mặt xong tỉnh hẳn ngủ, trong lòng còn băn khoăn chuyện tối hôm đang suy nghĩ, hỏi thẳng Phó Mặc: "Tiền cậu đã đủ dùng chưa?"

"Đủ." Phó Mặc trả lời.

Cố Chu Triệt nghiêm túc: "Không đủ thì cậu nói cho tớ biết." Lại hỏi: "Đúng rồi, số điện thoại di động của cậu là gì?"

Phó Mặc đọc một chuỗi số, nói: "Lâu rồi không dùng, nên sim bị khóa."

Cố Chu Triệt: "Vậy cậu nhớ đi kích hoạt lại... Không tớ sợ một ngày nào đó sẽ tìm không thấy cậu."

Lúc trước không nhớ kỹ số điện thoại nhà Phó Mặc, vẫn luôn khiến trong lòng cậu có gút mắc. Nếu như cậu có thể nhớ kỹ, hai người sẽ nhiều năm như vậy không có tin tức sao?

Cậu đem số điện thoại Phó Mặc lưu lại, lại chép vào trong sổ, lẩm nhẩm cho thuộc lòng. Trước khi đi ra cửa nghĩ đến gì đó, quay đầu lại nhìn Phó Mặc: "Phó Mặc, cậu đi tìm tớ có phải là không tiện lắm không, sau này tớ tiếp tục tới tìm cậu có được không... ?"

Cậu lộ ra vẻ mặt buồn bã sợ Phó Mặc không đồng ý, khiến người đối diện phải mềm lòng, Phó Mặc không thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy thì đến đây, không nên ra chợ."

Cố Chu Triệt gật đầu như rang lạc: "Không thành vấn đề! Trước khi tới tớ sẽ nói cho cậu! Đúng rồi, cậu còn nhớ Hứa Thanh Ngạn không? Trước đây cậu từng đến nhà nó xem phim hoạt hình đấy, nó cũng ở Tân Bắc, trường học cách chỗ tớ ở rất gần, lần sau tớ dẫn nó đến tìm cậu chơi có được không?"

Phó Mặc trong mắt mang theo ý cười gật đầu: "Được."

Trạm xe buýt ngay tại cửa khu tập thể, Phó Mặc tiễn cậu ra xe. Cố Chu Triệt đến lúc đi mặc áo khoác của Phó Mặc , đi tất của Phó Mặc, từng chút từng chút, đã không có cách nào hoàn toàn phân rõ. Cậu nằm nhoài trên cửa sổ xe vẫy tay với Phó Mặc, cười híp mắt lộ ra răng nanh, so với khi còn bé cũng không khác gì là.

Xe sắp chạy, Cố Chu Triệt bỗng nhiên lại mở cửa sổ ra, nói với Phó Mặc: "Phải ngủ ngon ngủ thật nhiều nhé!"

Phó Mặc sửng sốt một chút, xe đã đi. Hắn đứng tại chỗ, vẫn luôn nhìn chiếc xe công cộng kia dần rời xa, cho đến khi chuyển hướng biến mất không còn tăm hơi.

Chợ đã mở cửa từ sớm, một ngày mới bận rộn lại bắt đầu. Lý Hạnh thấy Phó Mặc đến, gọi hắn ra một góc riêng, nói với hắn: "Ngày hôm qua cậu đối với nơi này gần như đã quen thuộc đi, bên này, bên kia, ba khu này tất cả đều là của chúng ta. Hà Giang khá là phiền phức, cậu ở nơi này dễ xảy ra chuyện, tôi tìm việc này để cậu làm. Cậu đi cùng tài xế giúp tôi giao hàng, địa điểm là trong thành phố, giúp chuyển hàng là được. Cậu thấy được thế nào?"

Phó Mặc gật đầu: "Được."

"Vậy là được rồi." Lý Hạnh vỗ vỗ vai hắn: "Hôm nay tôi bảo người mua ít đồ đạc cho phòng cậu, cần tiền, hoặc là hoàn cần gì, cứ nói với tôi là được." Vừa định quay người, bỗng nhiên lại hỏi: "Đứa nhỏ hôm qua tới tìm cậu làm gì ?"

"Đi học." Phó Mặc lời ít mà ý nhiều.

"À, là như vậy, " Lý Hạnh suy tư gật gật đầu: "Lần trước bạn cậu cũng tới tìm cậu, nhưng khi đó tôi không biết cậu tên gì, không nói cho bạn cậu biết. Cậu bảo bạn đề phòng một chút, để ngừa lỡ đâu xảy ra chuyện gì."

Phó Mặc nhíu mày, nhìn sang nhà kho đối diện. Hà Giang đang cùng một đám người cười cười nói nói, chân đạp một phải một vũng bùn, ống quần bùn bắn lên trên, giống như không để ý chút nào.

Lúc xế chiều, xe chở hàng trở về chợ, chuyến hàng sau chuẩn bị xuất phát, Phó Mặc liền đi theo. Hắn sau khi lên xe mới phát hiện, chiếc xe này là xe công ty chuyển phát nhanh ở đây, chuyên môn phụ trách chuyển phát những đơn hàng có khoảng cách gần trong nội thành. Hắn còn được phát một bộ quần áo công sở, trên đó in chữ "Tân Tân Chuyển Phát Nhanh" , Lý Hạnh bên ngoài nói là cho hắn đi giao hàng, tương đương với đưa hắn ra ngoài, trên danh nghĩa gần như là nhân viên công ty chuyển phát nhanh. Hà Giang lại muốn kiếm cớ, sẽ không dễ như vậy.

Tài xế gọi là lão Ngụy, là một ông bác nói nhiều vô cùng, dọc đường đi ngậm thuốc lá nói không ngừng, nói không yên phút nào. Lúc dỡ hàng thấy Phó Mặc có sức khỏe, tay chân lanh lẹ, rất là thích, liên tục than thở tiểu tử chịu khó có tiền đồ, thời gian nghỉ ngơi còn đưa hắn đi ăn bánh đúc đậu.*

Lão Ngụy là người địa phương, khi nói chuyện thẳng thắn hỏi Phó Mặc: "Tuổi còn trẻ sao không đi học cơ chứ? Nhìn mày cũng là đứa lanh lợi thông minh."

Phó Mặc: "Cháu không tham gia thi đại học ạ."

"Ôi chao, " lão Ngụy vẻ mặt đáng tiếc: "Tại sao không tham gia kì thi tuyển sinh đại học chứ? Tao biết áp lực của bọn mày, con trai tao lúc trước cũng vậy, trước khi thi ồn ào bệnh này bệnh kia, không thể chia sẻ với bố mẹ. Kỳ thực không sao mà, năm nay chưa chuẩn bị xong, sang năm thi lại, không muốn xem thường từ bỏ. Mày tính thi lại không?"

Phó Mặc lắc đầu một cái: "Cháu học không tốt."

Lão Ngụy phun điếu thuốc, tựa hồ rất hiểu, an ủi: "Cũng không cần gấp, học tập không phải con đường duy nhất. Chỉ cần chịu khổ siêng làm, làm cái gì cũng có tiền đồ." Nói vỗ vỗ vai Phó Mặc.

Đêm qua tuyết rơi, mưa tuyết rơi xuống thành một tầng băng, lúc xế chiều trên đường đã dọn sạch. Hai người chạy đến tám cửa hàng lấy hàng bù vào. Những chỗ này hoặc là khu tập thể, hoặc là cửa trường học, hoặc là cạnh bệnh viện, đều là địa phương có nhiều người. Khí trời rét lạnh không có ảnh hưởng đến việc hoạt động của mọi người, đến đến đi đi, chuyện nhà, phố phường việc vặt vãnh, một con đường ngang qua, vô số loại tư vị nhân sinh hòa trộn với nhau, tạo thành thành thị.

Lão Ngụy phụ trách cùng người quản lý so sánh đối chiếu, Phó Mặc đem hàng hóa đã kiểm kê chuyển vào trong cửa hàng. Hắn làm xong việc của mình thì ra bên ngoài chờ, rất ít nói chuyện. Chỉ có khi lão Ngụy dạy hắn tên mấy người, giới thiệu khách quen cũ cho hắn nhận thức khi đó hắn mới có thể phối hợp một chút.

Đến sáu giờ, cửa hàng cuối cùng cũng sắp xếp xong. Xe chở hàng về công ty, muốn đi về phải quẹt thẻ. Lão Ngụy lái xe, bọn họ đi ngang qua đường đại học, chính là lúc giao thông vào giờ cao điểm, người đi đường tan tầm, học sinh tan học hòa vào nhau, không một khe hở. Trường Cố Chu Triệt và Hứa Thanh Ngạn tương đối gần chỉ cách một cái hồ.

Rất nhiều người vừa đi vừa nói chuyện làm không gian trở nên ồn ào, đa số ăn mặc hoạt bát phấn chấn, vừa nói vừa cười. Nhiệt độ dưới 0 ở chỗ này giống như đột nhiên ấm lên, dáng vẻ thanh xuân khiến cho vùng đất này khác hẳn với nơi khác, cũng làm cho tuổi tác chênh lệch hoàn toàn không phù hợp.

Lão Ngụy mở cửa sổ xe hút thuốc, Phó Mặc ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, nhìn thấy cổng trường đại học phía xa.

Buổi tối ngày hắn vừa tới Tân Bắc, khi bước chân ra trạm xe lửa, có người ở cầu vượt nhét cho hắn mấy tờ truyền đơn, một tấm trong đó chính là đại học Tân Bắc tuyển sinh. Hắn chỉ liếc mắt nhìn, ném vào thùng rác đi ngang qua.

Lão Ngụy hút thuốc xong, phía trước dòng xe cộ rốt cục chậm rãi di chuyển, bọn họ liền cũng di chuyển theo.

Còn chưa đi khỏi con đường ngang qua trường đại học, điện thoại di động Phó Mặc rung lên một chút. Buổi chiều hắn mới kích hoạt lại sim, trên màn hình hiển thị tin nhắn, là Cố Chu Triệt gửi tới một tin nhắn ngắn, kèm một bức vẽ là một tấm hình vở bài tập rất cũ kỹ. Trên vở bài tập vẽ một bức tranh xiêu xiêu vẹo vẹo bằng bút mực hình đầu người hoạt hình, bởi vì năm tháng trôi quá lâu, đường nét đã có một phần trở nên mờ nhạt. Phía dưới còn có mấy chữ: Đám mây là có ý gì?

Phó Mặc khóe miệng cong lên, trả lời: Là khung thoại.

Bên kia tựa hồ là bị nghẹn, đến nửa ngày mới nhân lại: Hóa ra là vậy, tớ còn đoán rất lâu đấy. Thế trong khung thoại là muốn viết cái gì hả?

Không đợi Phó Mặc đánh xong chữ, rất nhanh một tin lại tới tiếp: A, đừng nói đừng nói, tớ lại đoán một lần nữa.

Đèn xe chợt lóe, trường đại học Tân Bắc dần dần rời khỏi tầm mắt. Gió lạnh hòa cùng dòng người không ngừng tràn vào, cắt đứt vẻ u sầu cùng cô độc ẩn giấu trong bóng đêm. Xe chở hàng chạy tới, như hai đường số mệnh không hề có chút tương đồng, ngẫu nhiên lại tương giao*, khó có thể ngăn việc càng tiến xa hơn.

*giao nhau, cắt nhau

Phó Mặc từ cửa sổ xe quay đầu lại vọng, sâu trong nội tâm hắn bỗng nhiên dâng lên một tình cảm mãnh liệt. Đã rất lâu rồi hắn không có cảm giác như bây giờ, bỗng nhiên nhận ra rằng hắn đang mất đi một thứ gì đó và cảm nhận được day dứt và nỗi đau đớn mà nó mang lại

Năm đó sau khi tan học ánh tà dương đã đi qua hai bóng người, một đã lặng lẽ lớn lên, một cái khác lại vĩnh viễn lưu tại chỗ cũ.

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Chu Triệt: Lý Hạnh đại ca, tại sao Vương Bành gọi là Vương Lệ Chi?

Lý Hạnh: Hắn bắt đầu là bán Lệ Chi (vải thiều), cho nên gọi là Vương Lệ Chi.

Cố Chu Triệt: vậy anh có phải bắt đầu là làm việc buôn bán liên quan đến quả mơ, Lý Hạnh mà

Lý Hạnh: ...

Lệ Chi 荔枝 nghĩa là vải thiều

Tên Lý Hạnh là có nghĩa là Mơ châu Âu, mơ tây, mơ hạnh hay hạnh (tên khoa học Prunus armeniaca

*Mơ hạnh

*Bánh đúc lạc

Sau khi tìm công thức Hạ Xưa thấy không hợp gu lắm nên thôi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro