Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khi Phó Mặc còn rất nhỏ, vẫn chưa hiểu được nhiều chuyện, hắn đã biết một chuyện: Hắn không phải là một đứa con được cha mẹ yêu thương.

Chuyện này không phải là là một nhận thức, mà là từ khi hắn học được cách giao tiếp đã bị truyền vào đầu ý nghĩ như vậy. Ngày còn học ở nhà trẻ, khi tan học hắn nhìn thấy những bạn nhỏ khác đều có cha mẹ đưa đón, bản thân lại chỉ có thể cùng bảo mẫu khi về nhà, liền hỏi bảo mẫu: "Tại sao cha mẹ của con không tới đón con?"

Đâu có bảo mẫu nào sẽ cẩn thận suy nghĩ trả lời một đứa bé thuận miệng hỏi, chỉ là thật sự cầu thị* trả lời: "Ba mẹ của cháu đều có gia đình riêng, bọn họ không rảnh tới đón cháu."

* 实事求是 là một thành ngữ của Trung Quốc được viết đầu tiên trong sách Hán thư. Thành ngữ này có nghĩa là "giải quyết vấn đề dựa trên tình hình thực tế"

Phó Mặc trời sinh tính cách không thích nói nhiều hắn so với những đứa nhỏ cùng tuổi trầm tĩnh hơn, rất ít khi sẽ đối chuyện nào đó sinh ra hiếu kỳ chủ động đặt câu hỏi. Nhưng tốt xấu hắn cũng biết người mỗi ngày chăm sóc làm bạn cho mình là bảo mẫu không phải mẹ, cho nên đối với cái vấn đề này lần đầu tiên trở nên tò mò: "Tại sao mỗi người đều có gia đình riêng?"

Bảo mẫu nói: "Bởi vì cha mẹ của cháu đã ly hôn, cho nên gia đình của cháu đã không còn tồn tại, mỗi người bọn họ đi thành lập một gia đình mới rồi."

"Vậy con thì sao?" Tiểu Phó Mặc sửng sốt nửa ngày hỏi.

"Cháu?" Bảo mẫu xoa bóp khuôn mặt nhỏ của hắn, "Cháu không phải có bác sao?"

Lương của bảo mẫu lương là Tần Trăn và Phó Cảnh Vân mỗi người chi một nửa, mỗi tháng chuyển tiền vào thẻ. Bảo mẫu từ khi Phó Mặc hai tuổi bắt đầu chăm sóc hắn, mãi cho đến khi Phó Mặc lên tiểu học, hai vợ chồng vẫn không có một ai lộ diện. Họp phụ huynh bảo mẫu không họp, công việc của bảo mẫu không bao gồm chuyện này. Bảo mẫu chỉ phụ trách quét tước, làm cơm, tắm rửa, bảo đảm Phó Mặc tan học có cơm ăn, ra ngoài có quần áo mặc. Nhưng Phó Mặc cũng không nhõng nhẽo không làm khó, tự đọc sách cũng có thể đọc cả ngày, so với tất cả những đứa nhỏ khác đều ngoan hơn, dễ tính hơn.

Năm lớp bốn tiểu học, Phó Mặc lần đầu tiên nhìn thấy mẹ của mình mới từ nước ngoài trở về. Tần Trăn sau khi ly hôn ra nước ngoài học y làm bác sĩ, nàng mang giày cao gót ngồi xổm xuống nhìn Phó Mặc, trong đôi mắt bình thản không gợn sóng, lông mày lanh lợi hơi nhíu lên, mang theo một loại cảm giác không nói được. Nhưng Phó Mặc đã có thể hiểu vẻ mặt và hành động của người khác. Hắn biết nên gọi người đó là mẹ, nhưng trong lòng vẫn có cảnh giác và sợ hãi không tên. Khi bảo mẫu thúc giục 'Gọi mẹ nha', Phó Mặc trái lại lui về sau một bước.

Hắn theo bản năng hành động khiến Tần Trăn cảm thấy sự xa lạ trong tình cảm, nàng khó mà ức chế cảm giác chán ghét đối với đứa bé bình tĩnh trầm mặc này, quay đầu liền đi. Hành lý của nàng đều đặt ở trên xe, vào cửa đến ghế sô pha cũng không ngồi, tính toán thời gian ở cửa đợi con trai năm phút đồng hồ, sau đó nản lòng thoái chí mà rời đi.

Bảo mẫu bị phản ứng của Tần Trăn dọa đến tay chân luống cuống vội nhìn về phía Phó Mặc. Cậu bé mười một tuổi này tuy rằng ít nói, nhưng tính cách ôn hòa, lúc này đứng ngây ra tại chỗ cũ, biểu tình cứng ngắc, mãi đến tận khi bảo mẫu ôm hắn vào trong ngực mới phát hiện, hắn đang phát run.

Đó là lần đầu tiên trong đời Phó Mặc mất ngủ vào ban đêm.

Chuyện này đối với Phó Mặc ảnh hưởng lớn vô cùng. Nhìn bề ngoài hắn vẫn là một đứa trẻ yên tĩnh nghe lời, có điều sau đó một quãng thời gian, thành tích học tập của hắn trượt dốc hết sức rõ ràng. Giáo viên chủ nhiệm gọi Phó Mặc vào văn phòng, ở ngay trước mặt hắn gọi điện thoại cho Phó Cảnh Vân, gọi ba lần, Phó Cảnh Vân đều không tiếp. Giáo viên chủ nhiệm hỏi: "Phó Mặc, cha của trò đâu?"

Phó Mặc chần chờ nói: "Em không biết."

"Trò không biết mình cha mình ở nơi nào?" Giáo viên chủ nhiệm dở khóc dở cười: "Thế mẹ của trò đâu? Bọn họ không quản lý trò sao?"

Buổi tối hôm đó, Phó Mặc đợi bảo mẫu ngủ sau đó lén lút vào phòng sách bấm điện thoại gọi cho Phó Cảnh Vân, phía bên kia điện thoại là một giọng nói xa lạ, nói cho hắn biết Phó tổng đang họp, có chuyện gì gọi điện thoại đến công ty hẹn trước.

Hắn sẽ không hiểu tại sao cha mẹ đều không thích hắn, không ai có thể giải thích cho hắn. Lại như hắn không hiểu tại sao người khác luôn có chuyện vui, nhìn qua giống như không buồn không lo. Hắn cũng không hiểu tại sao cô độc bắt đầu đối với hắn mà nói tràn đầy gian nan, khởi đầu hắn chỉ là luôn không hiểu vì sao bỗng nhiên tỉnh lại, từ từ phát triển thành cả đêm ngẩn người khó có thể ngủ. Khi trời bắt đầu sáng cũng phải trùm chăn che kín bản thân trong bóng tối, giống như chỉ có đối mặt với bóng đêm mới có thể thực sự an tâm.

Thời gian trôi qua, bảo mẫu phải về nhà mình. Bảo mẫu đã sớm chào Tần Trăn và Phó Cảnh Vân, nói với Phó Mặc: "Ngày kia sẽ có người tới đón cháu, bác đã chuẩn bị cho cháu hai ngày cơm, cháu ở nhà mạnh khỏe ngoan ngoãn nhé." Chung quy không đành lòng, liền căn dặn thêm: "Đừng hi vọng vào ba mẹ cháu, cháu lớn rồi, tốt nhất sau này học cách chăm sóc bản thân."

Bảo mẫu cũng không ngờ lời này lại thành sự thật. Qua một tuần, trong phòng vẫn im ắng như cũ. Phó Mặc tan học mở cửa ra, đứng ở cửa nhìn sàn nhà phòng khách dính đầy một tầng bụi, biết là từ nay về sau hắn chỉ còn có một mình.

Tính cách ngày càng quái gở nghiêm trọng mang đến một hậu quả trực quan: Không có ai thích chơi với hắn.

Ban ngày ở trường học, hắn chỉ có một mình. Buổi tối về đến nhà, vẫn như cũ chỉ có một mình. Không ai hỏi đến, cũng không có quan tâm Phó Mặc, giống như người này đã bị thế giới quên lãng. Mà theo tuổi tác tăng lên, phần lãng quên này từ từ trở thành hai chiều, phản ứng cảm xúc của hắn từ từ trở nên chậm chạp mà phong bế, rất khó cùng người khác nói chuyện, cũng rất khó lại đối với bất kỳ sự thay đổi nào biểu hiện ra phản ứng.

Sau khi Cố Chu Triệt chuyển trường nửa năm, Phó Mặc trong mơ thường mơ thấy cậu.

Trong giấc mộng của hắn, bọn họ ngồi cùng một chỗ học tập, ngữ khí Cố Chu Triệt vẫn là thân mật tự nhiên không để tâm chuyện hắn lạnh nhạt. Cậu trong nửa năm này biểu hiện giống như không ngại phiền phức, gục xuống bàn cùng hắn nói chuyện, nói đến vui vẻ liền kéo cánh tay hắn. Hắn mơ thấy Cố Chu Triệt lại một lần nữa lén lút theo dõi hắn, bỗng nhiên tiến lên gõ nhà hắn cửa. Hắn mở cửa, nhìn thấy Cố Chu Triệt vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Phó Mặc, sao cậu lại ở một mình vậy?"

Hắn ở trong mơ kinh hoảng tỉnh lại, bỗng nhiên hiểu rõ cảm giác những năm gần đây vẫn làm bạn với hắn là cái gì. Chúng theo người duy nhất quan tâm hắn rời đi tăng lên gấp bội, kèm theo ánh mắt nhìn hắn của Tần Trăn ngày ấy cùng đè hắn xuống xuống, như là phối hợp với gốc rễ đã ăn rất sâu ảnh hưởng rất nặng, cắm sâu vài trái tim của của hắn.

Cố Chu Triệt từ nhỏ đã đối tâm tình của người khác tương đối mẫn cảm, đặc biệt là đối mặt với Phó Mặc đã xa cách nhiều năm. Cứ coi như là cậu nhầm, cũng không có cách nào biết được Phó Mặc đến cùng đang suy nghĩ gì. Cậu chỉ có thể nỗ lực nghĩ biện pháp, cố hết sức dùng các loại phương thức, thử nghiệm lần thứ hai đi tới gần hắn, lý giải hắn.

La Huân sau khi vào cửa, liền thấy Cố Chu Triệt nằm nhoài trên ban công, cúi đầu ngơ ngác nhìn điện thoại di động không biết đang suy nghĩ gì. Gió lạnh thổi tai lạnh đến đỏ, cậu không nghe thấy có người tiến vào. Mãi đến tận khi La Huân mở cửa ban công ra mới giật mình kinh sợ, quay đầu nhìn, nhưng lại khiến cánh tay đang cầm thứ gì đó phía trước cửa sổ rơi xuống.

"A!" Cố Chu Triệt kêu thảm một tiếng, phản ứng đầu tiên chính là nghiêng thân thể duỗi dài tay cố gắng bắt lấy, may La Huân tay mắt lanh lẹ một phát bắt được: "Cẩn thận!" Sau đó giày cũng không kịp đổi quay người chạy xuống dưới lầu.

Cố Chu Triệt chỉ mặc một chiếc áo len mỏng, chạy vài bước trong gió đến cửa sổ ở gần bọn họ, lảo đảo mà bắt được thứ gì. La Huân đuổi theo, phát hiện hình như là một quyển vở bài tập cũ. Anh nhìn phản ứng của Cố Chu Triệt, cho dù không biết đó là cái gì, cũng hiểu rõ đối với cậu mà nói cực kì quan trọng, sửng sốt một chút nói: "Xin lỗi."

"Không sao không sao." Cố Chu Triệt lạnh cóng đến răng trên răng dưới va nhau lập cập, lắc đầu liên tục: "Là do em không cẩn thận, chuyện này không liên quan tới anh."

Sách bài tập tuy rằng cũ, thế nhưng được Cố Chu Triệt giữ gìn rất tốt, mặt bên còn dùng kẹp cố định lại, nếu không phải từ trên lầu rơi xuống, ném cũng không rơi tờ nào. Đáng tiếc trang cuối cùng rơi xuống đất bị gập lại dấu vết rất sâu.

Cố Chu Triệt cúi đầu kiểm tra sách bài tập, trang cuối cùng có một bức tranh, La Huân ở bên cạnh nhìn cậu, bỗng nhiên Cố Chu Triệt hỏi hắn: "La Huân, anh thấy đây là cái gì?"

La Huân liền dưới ánh sáng mờ ảo đến gần, nhìn nửa ngày, mới nhìn ra ra chỗ Cố Chu Triệt chỉ vào, do dự một chút: "Khung thoại?"

"Ôi chao? Anh cũng nhìn ra được là khung thoại?" Cố Chu Triệt ngẩn ngơ: "Cũng chỉ có em vẫn cảm thấy đây là đám mây?"

La Huân liền nhìn kỹ bức tranh kia nửa ngày: "Tranh này chính là em sao?"

"Vâng" Cố Chu Triệt gật gật đầu: "Phó Mặc vẽ đấy. Anh không biết đâu, trước đây muốn làm hắn nói hơn hai câu rất tốn sức, em căn bản là không có đoán hắn vẽ còn muốn viết thêm lời."

"Thế nhưng tranh này chính là em." La Huân nói, "Cho nên người nói chuyện cũng là em."

Cố Chu Triệt liền là ngẩn ngơ: "Đúng là vậy thật."

Phó Mặc không thích nói chuyện, cho nên khi hai người ở chung hắn mới nói nhiều hơn một chút Là tính cách như vậy, cũng là cố ý làm vậy. Khi đó suy nghĩ rất đơn thuần, cậu cảm thấy Phó Mặc rất cô đơn, nhiều lời một chút ồn ào một chút có thể chơi vui hơn. Mỗi ngày trêu đùa nhau, Phó Mặc cũng chưa từng có biểu hiện cảm thấy phiền.

Dưới lầu gió lớn, hai người đi vào trong túc xá, Cố Chu Triệt đem sách bài tập ôm ở trước ngực. Mấy ngày trước cậu đều tinh thần phấn chấn, không thể chờ đợi được nữa, lúc này gò má ở dưới bóng đêm nhìn thoáng cô đơn, không có chút nào vui vẻ. La Huân cho là cậu còn đang suy nghĩ vấn đề khung thoại, lại nghe đối phương bỗng nhiên mở miệng: "Lần này gặp gỡ, em luôn cảm thấy Phó Mặc ở trước mặt em giống như là giấu giếm đi cái gì. Hắn ở trước mặt em và trước mặt người khác không giống nhau lắm."

"Có thể bởi vì các em là bạn bè." La Huân trả lời.

Một số chuyện liên quan đến Phó Mặc, mấy ngày nay biết được chút ít cộng thêm Hứa Thanh Ngạn buôn chuyện, anh cũng biết rất nhiều. Hôm đó mặc dù chỉ ở xa xa nhìn thấy mặt đối phương, nhưng anh cũng đã gặp được đối phương, không thể nói là hoàn toàn xa lạ.

"Vâng, " Cố Chu Triệt ngoẹo cổ suy nghĩ một chút, "Em vừa bắt đầu cũng cảm thấy như vậy đấy. Nhưng mà em có thể cảm giác được, hắn đang miễn cưỡng, không biết là phương diện gì, giống như đang chống đỡ thứ gì đỡ đó. Lúc trước em nghĩ, từ từ đến, tiến lên dần dần, nhưng em bây giờ do dự, em sợ hắn nếm trải quá nhiều khổ cực."

Chân mày cậu vì lo lắng mà nhăn chặt, trong giọng nói tràn đầy quan tâm cùng hết sức chân thành lưu ý không hề che giấu chút nào. Sợ hắn chịu khổ, sợ hắn chịu đựng nhiều hơn nữa những bất công của thế giới này, muốn không quản tốt xấu đều cùng hắn chia sẻ. Giữa người và người đều là có thể sản sinh ra những tình cảm phức tạp khó hiểu như vậy, toàn tâm toàn ý quan tâm một người, hao hết tâm tư muốn đối xử tốt với hắn, có khi là cùng huyết thống, thời gian dài ngắn, có làm bạn hay không làm bạn cũng không quan trọng.

Tôi nghĩ đối với bạn cũng vậy, bạn có rõ ràng hay không cũng không quan trọng. Bạn có biết hay không cũng không quan trọng.

Gió lạnh mang theo một chút đau nhói mơ hồ khó có thể nhận dạng, không biết đến từ nơi nào, lúc ẩn lúc hiện, nhưng không cách nào lơ là. Cố Chu Triệt nói tiếp: "Hắn là một người rất có thiên phú, cuộc sống không nên giống như bây giờ. Trong lòng em, hắn phải nắm giữ tương lai và tiền đồ so với đa số người khác sẽ tốt hơn, hơn nữa bây giờ thay đổi cũng vẫn kịp, nhưng em không biết nên làm như thế nào... Mới có thể giúp hắn."

"Anh đã hiểu suy nghĩ của em." La Huân dừng bước chân, Cố Chu Triệt không khỏi cũng dừng lại, quay đầu nhìn về phía anh, "Nhưng anh cảm thấy, điều đầu tiên em cần phải biết chính là, nguyên nhân dẫn đến em ấy đi tới hôm nay là cái gì. Và cuộc sống em ấy thực sự hi vọng là thế nào ? Tình hình đến mức như ngày hôm nay, có bao nhiêu khả năng đến từ sự ngầm thừa nhận và lựa chọn của chính em ấy?"

Cố Chu Triệt kinh ngạc nhìn anh. La Huân chậm rãi nói tiếp: "Người ta không muốn cho em biết mọi chuyện, quá nửa là cảm thấy sau khi em biết rồi khó có thể tiếp thu. Cho nên, Phó Mặc đối với em không phải phòng bị, mà là bảo vệ."

______________________________

Quá khứ của Phó Mặc chỉ lướt qua nhưng cũng đủ để chúng ta hiểu...

Chỉ sinh ra rồi ném tiền vào đó thôi chưa đủ để nuôi dưỡng một đứa trẻ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro