Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cố Chu Triệt cảm thấy hình như mình đã nằm mơ. Cậu cố tỉnh táo lại, vừa ăn cơm vừa lén nhìn Phó Mặc, xác định đối phương thật sự không sao rồi, càng cảm thấy tối hôm qua mình nằm mơ.

Cơm nước xong, Cố Chu Triệt liền đuổi theo hắn nhiều lần xác nhận: "Cậu thật sự không sao chứ? Cậu có chỗ nào không thoải mái sao?"

"Không có." Phó Mặc vẻ mặt bình tĩnh: "Đến sáng là tốt rồi."

So với cậu căng thẳng cũng có rất nhiều người khác, Phó Mặc bị các vị người lớn trong nhà đo nhiệt độ cơ thể, để ngừa bị cảm cho uống thuốc cảm, nhiều lần căn dặn hắn chỗ nào không thoải mái nhất định phải nói ra. Phó Mặc trả lời từng chuyện, mà dường như cảm thấy có chút bất an.

Mẹ Cố phơi quần áo ở ban công, Cố Chu Triệt chạy vào giúp đỡ, mẹ đột nhiên hỏi tình hình cuộc sống Phó Mặc bây giờ. Cố Chu Triệt kể lại tình hình thực tế, nhưng cũng không nói rõ đầu đuôi câu chuyện. Mẹ Cố cũng không nói thêm cái gì, chỉ căn dặn: "Dành thời gian cho nó nhiều hơn nữa."

Mẹ không biết, Cố Chu Triệt đâu chỉ là muốn dành thời gian người ta nhiều hơn. Nếu không phải là bởi vì còn phải đi học, cậu còn muốn ở luôn với Phó Mặc cùng một chỗ.

Thứ tình cảm này thật ra rất kỳ quái. Cậu cũng có những bạn bé khác, cũng không đối với bất kỳ ai khác sản sinh ra tính ỷ lại mãnh liệt như vậy. Đúng, tính ỷ lại, tuy rằng nhìn bề ngoài là cậu chăm sóc, nhường nhịn Phó Mặc nhiều hơn một chút, có điều trong lòng Cố Chu Triệt hiểu rõ, Phó Mặc đối với cậu, phương diện tinh thần có ảnh hưởng còn lớn hơn hành vi lẫn lời nói.

Chuyện này khi vừa bắt đầu bản thân cậu cũng không biết. Là có một ngày buổi tối cậu làm xong việc, chạy đi tìm Hứa Thanh Ngạn và La Huân sớm đã chờ đợi cùng nhau ăn cơm. Công tác tiêu hao thể lực lớn, cộng thêm ngày đó buổi trưa đồ ăn quá cay cậu không ăn được mấy miếng, đều gắp cho Phó Mặc, cho nên bữa tối Cố Chu Triệt ăn vô cùng chuyên tâm. Hứa Thanh Ngạn nhìn tiểu ca chuyển phát nhanh trước mắt vùi đầu ăn, nhất thời chỉ cảm thấy cậu hình như rất khổ cực, không nhịn được phun tào nói: "Mày không làm được đừng làm nữa, dằn vặt lung tung cái gì, thiếu tiền anh đây nuôi mày."

Cố Chu Triệt thiếu chút phun đồ ăn ra, dưới dưới bàn đạp chân Hứa Thanh Ngạn. La Huân ngăn hai người, nói: "Em chớ xía vào việc của nó, nó thích thế."

"Cố Chu Triệt, tao cũng rất cần mày làm bạn đấy, " Hứa Thanh Ngạn ghen tuông dày đặc, "Kịch trường bên tao gần đây đang tuyển nhân viên công tác, mày đến thử xem, còn có thể mỗi ngày theo tao."

"Cút." Cố Chu Triệt không hề nghĩ ngợi. Cậu là vì làm công sao? Cậu chỉ là muốn cùng Phó Mặc ở bên nhau.

Hứa Thanh Ngạn lập tức phẫn nộ dâng trào: "Dựa vào cái gì Phó Mặc được còn tao lại không được? Bạn tốt trong lòng mày cũng phân ba bảy loại sao?"

La Huân nói: "Không phải ba bảy loại, là trình độ cần thiết bất đồng."

"Theo trình độ cần thiết mà phân chia, Phó Mặc nếu là mười, em có lẽ chỉ có tám phần. Hai phần kia chính là một ranh giới, Tiểu Cố nguyện ý vì Phó Mặc đi làm thuê, chứng minh nhu cầu cần thiết của hắn đã vượt ra ngoài tiêu chuẩn cá nhân, chuyển đổi thành chủ động tìm kiếm. Nhưng nếu nói xa hơn một chút, cần phải đi ra ngoài bổ sung là em, đến lúc đó đừng nói tám phần, có thể em đến năm phần cũng không còn sót lại, em ấy đi ăn cơm cũng sẽ không tìm em nữa." La Huân nói nghe rất là lạnh lùng tàn nhẫn.

Hứa Thanh Ngạn căn bản nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, nhưng vẫn như cũ chú ý tới đoạn nhận xét chấm điểm, kịp thời quyết đoán châm biếm lại: "Anh chỉ có không phần!"

"Phải." La Huân cười.

Hứa Thanh Ngạn nghe không hiểu, Cố Chu Triệt có thể nghe hiểu. Cậu đột nhiên nhận ra vấn đề trong chuyện này nằm ở đâu. Những điều cậu đã bỏ ra trong mối quan hệ bạn bè đã không còn đơn giản chỉ là mất đi sự cân bằng nữa rồi, những hành động của cậu không phải vì muốn kéo dài hay là làm sống lại khoảng thời gian mà hai người đã bỏ lỡ. Muốn nói có những thành phần như này cũng không có gì đáng trách được, nhưng cậu thực sự muốn ở bên Phó Mặc, chỉ gặp mặt Phó Mặc như những người bạn bình thường không có cách nào xóa bỏ được những bất an của cậu. Vậy nên cậu vô thức chọn lựa cách tiến đến gần và ngày một tiến đến gần hơn đến bên hắn.

Chính bản thân cậu còn không ý thức được mà La Huân đã nhìn ra rồi. Anh dùng phương thức nửa đùa nửa thật nghe như đang cố ý trêu đùa lấy ví dụ cho Hứa Thanh Ngạn, mục đích xem ra cũng đạt tới, nhưng càng nhiều là nhắc nhở Cố Chu Triệt một vài thứ.

Nghĩ thông suốt chuyện này rồi Cố Chu Triệt bỗng nhiên tỉnh ngộ. Cậu cắn đũa ngơ ngác mà nghĩ, hóa ra cậu lại thích Phó Mặc nhiều đến thế.

Từ hồi cấp hai đã bắt đầu, cậu không phải nên hiểu rõ sao? Khi đó, cậu cũng rất thích Phó Mặc, cảm thấy Phó Mặc chỗ nào cũng rất tốt. Không nghĩ tới xa cách nhiều năm như vậy, cậu đối với Phó Mặc mức độ yêu thích trái lại càng nhiều.

Hứa Thanh Ngạn vỗ bàn: "Mày tại sao không nói chuyện? Mày nói mau, mày có phải là đem bạn bè phân chia ba bảy loại!" Tên ngu ngốc này, vẫn như cũ không hiểu rõ La Huân có ý gì.

Cố Chu Triệt cũng không có ý định giải thích, thản nhiên nói: "Tao rất thích Phó Mặc." Cậu như là đang nói cho chính mình nghe.

La Huân trong mắt loé lên một tia thở dài bất đắc dĩ. Hứa Thanh Ngạn lúc này tạc mao: "Mày không thích tao sao!"

"Thích, thích." Cố Chu Triệt gật đầu liên tục, "Cũng thích mày." Lại quay đầu nói với La Huân: "Cũng thích anh." Biểu tình thành khẩn, không có giả tạo, tựa như đang trình bày sự thực.

La Huân sửng sốt một chút, dùng tay kéo Hứa Thanh Ngạn lại: "Được rồi được rồi, đều thích, nghe không, mau ăn cơm đi."

Sau đó bọn họ liền nói mấy chuyện linh tinh vớ vẩn. Đêm đó cơm nước xong, ba người ai đi đường nấy, La Huân và Cố Chu Triệt ở trong sân trường đi dọc theo hàng cây trồng dẫn đến ký túc xá, đi ngang qua bên hồ, lại có đội nhạc đang biểu diễn. Hai người dừng lại tìm địa phương ngồi nghe nhạc, giọng hát chân tình dịu dàng, ca từ êm ả bài hát tiếng Quảng Đông mơ nơ hồ hồ quẩn quanh trong không khí, Cố Chu Triệt đội lại cãi mũ công tác lỏng lẻo trên đầu, nhắm hai mắt. La Huân hỏi: "Mệt?"

Cố Chu Triệt gật gật đầu: "Có hơi." Cậu quay đầu nhìn về phía La Huân, đối với La Huân cười rộ lên.

La Huân cũng mỉm cười nhìn cậu: "Cố lên."

Vì vậy hôm sau, cậu vẫn như cũ nhảy nhót tưng bừng mà xuất hiện trước mặt Phó Mặc, thoạt nhìn tinh lực vô hạn. Cậu đang đòi hỏi, đây là những trao đổi mà cậu đã cố gắng đạt được. Tình bạn giữa bọn họ không cần phương thức như vậy để duy trì, có thể Cố Chu Triệt không chỉ có như vậy. Còn đến cùng cậu muốn cái gì, cậu cũng không cùng suy nghĩ nhiều. Cậu chỉ muốn đi tới, không thèm để ý quá trình.

Cả nhà bày trận địa như sẵn sàng đón quân địch đến*, Phó Mặc mới đầu hơi hơi không chịu nổi áp lực. Nhưng sau mấy ngày mọi thứ đều bình thường, mọi người cuối cùng cũng yên tâm. Mấy ngày sau, hai người phải trở về Tân Bắc.

*Phó Mặc nói bị cảm nên cả nhà lo lắng lúc nào cũng chú ý quan sát

Cả nhà đưa bọn họ đến sân bay, dặn bọn họ phải gọi điện thoại về nhà thường xuyên, trên đường chú ý an toàn, ở Tân Bắc chăm sóc lẫn nhau, yêu quý thân thể. Hai đại hài tử như lần đầu đi xa nhà, mang theo vạn ngàn lưu luyến không rời cùng lo lắng mà rời Minh Xuyên.

Đại học Tân Bắc học sớm, hai người quay lại sắp xếp ổn định chuyện đi học và đi làm. Học kỳ có thêm mấy môn mới, Cố Chu Triệt thời gian so với năm nhất thì eo hẹp hơn. Hứa Thanh Ngạn độ phổ biến cũng tăng rất nhanh, nhận vai phụ một bộ phim mạng dàn diễn viên cũng không tồi, khai giảng không bao lâu liền đi vào tổ quay phim. Phó Mặc sau khi trở lại, phát hiện trong phòng Lý Hạnh đã thay đổi một chút đồ đạc, Phùng ca bên kia cũng không có tin tức gì khác, tựa hồ song phương liền ngầm thừa nhận duy trì quan hệ như vậy.

Cố Chu Triệt lại đến nhà Phó Mặc nhiều như trước, có lần nhớ tới, cố ý tìm dưới bàn, mấy lọ thuốc kia đã không thấy, cậu cũng không đa tâm suy nghĩ.

Tân Bắc mùa đông dài dằng dặc, nhưng nhưng rồi băng tuyết cũng phải tan ra, chào đón những ngày ấm áp.

Thời tiết ấm áp lên không bao lâu, hai người liền cùng đi mua quần áo. Phó Mặc có rất ít quần áo, khi hắn vừa tới Tân Bắc, toàn bộ hành lý cũng có một cái ba lô. Cố Chu Triệt hỏi qua hắn, hắn nói: "Không có gì muốn cầm đi."

Một cái nhà lớn như vậy, sống ở đó mười mấy năm, hắn rời đi bình thảnh như vậy một chút lưu luyến cũng không có. Dù vậy, đồ dùng hàng ngày đâu? Cũng không có thứ gì. Hắn lúc trước không có gì trong tay mà rời đi, mục đích là muốn đi tới nơi nào?

Phó Mặc đối với vấn đề này im lặng một lúc, cuối cùng trả lời: "Không có gì."

"Không có gì là cái gì?" Cố Chu Triệt cũng không như nửa năm trước dịu ngoan nghe lời, giống như lập tức quay về thời điểm ngày cấp hai theo dõi Phó Mặc , muốn biết rõ hắn mỗi ngày đến cùng đang làm gì, lấy dũng khí mà hỏi: "Cậu tới Tân Bắc không phải muốn đi tìm người nào chứ? Cậu lại không biết tớ ở đây. Vậy là lúc đó cậu thật ra muốn đi đến chỗ khác? Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?"

"Chính là tìm cậu." Phó Mặc từ bên trong lời nói của cậu tìm ra lý do tốt để có thể lừa gạt, gật gật đầu.

Cố Chu Triệt trợn mắt ngoác mồm: "Phó Mặc, Cậu thay đổi."

"Cái này nhìn đẹp này." Phó Mặc ngoảnh mặt làm ngơ, cầm một cái áo sơ mi ướm thử lên người cậu.

Cố Chu Triệt sau nửa năm lớn hơn một chút, hai người đứng song song ở trước gương, như hai anh em. Sắc mặt Phó Mặc nhìn khỏe mạnh hơn rất nhiều, nhưng hắn vẫn có vấn đề khi ngủ, từ lâu đã không giấu Cố Chu Triệt bởi vì giấu cũng không che giấu nổi. Thời điểm nghiêm trọng, hắn cả đêm không ngủ chút nào, lúc nào Cố Chu Triệt ngủ lại ở phòng hắn, có vẻ tốt hơn một chút.

Loại tình huống cần điều trị này, hai người đều không có kinh nghiệm gì, trong thời gian ngắn cũng không thể tốt đẹp ngay được. May mà những khía cạnh khác dần dần đều phát triển theo hướng tốt, quan sát tình hình hiện tại thực sự không phải là chuyện xấu đối với họ để đáp ứng vấn đề này.

Hứa Thanh Ngạn bộ phim đầu tiên phần diễn cũng không nhiều, rất nhanh liền hơ khô thẻ tre* cá nhân. Chấp nhận một vai diễn phụ trong một bộ phim mạng có dàn diễn viên không tồi. Sau đó lại chấp nhận thêm lời mời đóng một bộ phim về tổng thể không có gì khác biệt lắm, đến cả đạo diễn cũng là cùng một người. Bên kia xem ra là tài nguyên có hạn, nhưng cơ hội tốt đối với người mới mà nói thì nguyện ý càng nhiều càng tốt, chưa tiến vào đoàn phim được hai ngày, Cố Chu Triệt liền nhận được điện thoại của đối phương, Hứa Thanh Ngạn ấp úng, dường như tâm trạng cũng không quá tốt, làm phiền nửa ngày nói là xảy ra một số chuyện, bị một nhân viên công tác quấy rầy. May là đêm đó có người quay phim đi cùng, đúng lúc giúp Hứa Thanh Ngạn một tay, may thay không thật sự xảy ra chuyện gì.

*Hơ khô thẻ tre, đối với diễn viên là đã quay xong phân đoạn của mình. Với phim là đóng máy chuyển sang hậu kỳ

Đoàn làm phim đang ở phim trường Tân Bắc, Cố Chu Triệt dặn Hứa Thanh Ngạn tìm một chỗ chờ cậu, lớp cũng không lên mà đi thẳng đón xe tới chỗ đó. Hứa Thanh Ngạn ủ rũ dựa vào bên một cái cửa sắt nhỏ trông mấy cái túi bên cạnh, thấy cậu đến, vốn đang một mặt tội nghiệp, vừa nhìn Cố Chu Triệt thu hồi lại vẻ sợ hãi. Cố Chu Triệt bình tĩnh hỏi Hứa Thanh Ngạn bị thương không, chuyện khi nào, sau đó hỏi người kia có ở đây hay không? Tên gì? Mày dẫn tao đi tìm nó.

Hứa Thanh Ngạn đầu óc đơn thuần, đối với tính cách Cố Chu Triệt rất là hiểu rõ, cậu nhìn thì bình tĩnh, trên thực tế đã sắp nổi giận đến điên rồi, dù Hứa Thanh Ngạn thật sự oan ức cũng không dám mang Cố Chu Triệt đi tìm đối phương, vội vàng nói: "Ây... thật ra, thật ra cũng không như thế nào cả, nó liền vừa bắt đầu táy máy tay chân, anh quay phim lập tức kéo tao lôi đi." Nhưng sợ hãi là thật, Hứa Thanh Ngạn đến công ty môi giới cũng không có là người mới vào nghề, đã trải qua chuyện như vậy bao giờ đâu?

Cố Chu Triệt nhìn giống như là muốn đánh chết đối phương, Hứa Thanh Ngạn ôm cánh tay cậu: "Mày đừng nóng giận nữa, tao, tao sau này sẽ cảnh giác hơn, tự mình chú ý. Tao lúc đó không phải là bị doạ bối rối sao, nếu không tao cũng đánh nó."

Cố Chu Triệt lửa giận xông lên đầu, mạnh mẽ đè xuống, quá mức mãnh liệt khiến cậu ù tai choáng váng đầu. Nhắm mắt lại đứng tại chỗ cũ cả người cứng đờ thật lâu sau mới bình phục, cuối cùng cũng áp chế được kích động, hỏi: "Còn có người nào biết không?"

"Không có." Hứa Thanh Ngạn lắc lắc đầu.

"Có thể không quay nữa không?"

"Ký hợp đồng rồi..."

Hứa Thanh Ngạn vì vai diễn mới hoàn thay đổi tạo hình, tuổi tác mới nhìn giống như nhỏ hơn một chút, mềm mại vô hại bộ dáng thanh xuân nhìn qua đã biết không rành lõi đời. Hứa Thanh Ngạn vốn là kiểu người ruột để ngoài da, đối mặt với ác ý phát hiện rất chậm chạp, gặp phải người lòng mang ý đồ xấu , chẳng khác gì dê vào miệng cọp. Cố Chu Triệt bỗng nhiên lo lắng hơn, tính cách như vậy, thật sự thích hợp đi con đường này sao?

Cậu run lên một hồi lâu, hỏi: "Hôm nay có diễn không?"

"Có, " Hứa Thanh Ngạn trả lời: "Buổi tối."

"Tao có thể ở cùng mày một lúc ? Ở bên cạnh chờ mày là được, mày cứ bảo tao là anh trai mày gì đó"

"Ừm." Hứa Thanh Ngạn gật đầu, lại cẩn thận nhìn sắc mặt cậu: "Mày đừng nóng giận mà, đừng nóng giận."

Cố Chu Triệt buồn bã theo Hứa Thanh Ngạn từ cửa sắt nhỏ tiến vào khu đợi, không nói lời nào, tâm sự nặng nề.

Hơi muộn một chút, Hứa Thanh Ngạn đưa cậu cùng đến trường quay phim. Trường quay rối như tơ vò, không nhận rõ ai là ai, Cố Chu Triệt ở bên cạnh yên lặng nhìn một lúc, hỏi Hứa Thanh Ngạn: "Là người nào?"

Hứa Thanh Ngạn vừa vui vẻ lên, suy tư vài giây: "Không nói cho mày."

Cố Chu Triệt tức giận muốn cấu bạn, lại không dám làm ra động tác quá lớn, nhưng cũng biết mình rất có thể sẽ mất lý trí, một mặt khó chịu mà nhìn Hứa Thanh Ngạn bắt đầu bận rộn. Bên cạnh một người một tay mang theo giá ba chân lảo đảo đi qua, Hứa Thanh Ngạn hỏi thăm một chút: "chào Đinh sư huynh." Liền quay đầu lại nhỏ giọng nói với Cố Chu Triệt: "Chính là... đại ca quay phim này."

Hứa Thanh Ngạn gọi người ta là đại ca, nhưng đối phương nhìn cùng lắm cũng chỉ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, rất trẻ trung, tùy tiện gật gật đầu với Hứa Thanh Ngạn rồi đi.

Sắc trời dần dần đen, lại chờ mãi cũng không mở máy, hiện trường chuẩn bị so với tưởng tượng phức tạp hơn rất nhiều. Cố Chu Triệt một mình tẻ nhạt, ngồi ở bên góc, ánh mắt vẫn luôn ở trong đám người nhìn chằm chằm Hứa Thanh Ngạn. Bản thân cậu lớn lên thanh tú, nhìn qua cũng bắt mắt, vẫn luôn im lặng ngồi ở một bên cũng không tránh khỏi bị chú ý, có mấy lần bị tràng vụ lầm tưởng là diễn viên, hỏi cậu tại sao lại ở chỗ này ngẩn người. Hứa Thanh Ngạn bên người đúng là rất sạch sẽ, nhiều người như vậy, nhìn từng người một, cũng nhìn không ra đến cùng ai trong lòng mang ý đồ xấu.

Ngồi một lúc, có người đi tới bên này, lấy điện thoại di động như đang tìm tín hiệu, bên cạnh cậu dừng lại xoay cổ cho đỡ mỏi, cúi đầu xuống, gọi một tiếng: "Anh trai Tiểu Hứa?"

"Ừm." Cố Chu Triệt nhận ra là vị Đinh sư huynh kia, liền vội vàng đứng dậy, nói: "Cảm ơn... anh."

"Hả, " đối phương mãi mới hiểu cậu đang ám chỉ chuyện gì, thờ ơ gật gật đầu: "Việc nên làm." Móc điếu thuốc ra ngậm trong miệng, lại không châm lửa, nói: "Tiểu Hứa đứa nhỏ này quá vô tư, sau chuyện như vậy sẽ học được cách tự mình giải quyết, nhắc nhở sớm cho nó một chút cũng không xấu."

Đinh sư huynh nhìn Cố Chu Triệt không lên tiếng, cười cười: "không quen nhìn đúng không?"

"Không ai thấy quen, cho nên càng không thể để cho mình trở nên giống như những người này. Nó sau này muốn làm nghề này, sẽ từ từ hiểu." Đối phương tùy ý vung tay với cậu, xem ra phải đi, Cố Chu Triệt: "Đinh sư huynh cũng tốt nghiệp Tân Đại ra?"

"Đúng, " sư huynh gật gật đầu, "Làm sao vậy?"

"Thanh Ngạn kinh nghiệm không đủ, cũng dễ dàng kích động, gây cho anh thêm nhiều phiền toái. Chờ quay phim xong, em mời sư huynh ăn cơm."

Đối phương nghe ra nghĩa bóng của sư huynh, nói: "Khách sáo như vậy. Được, anh sẽ chú ý nó hơn, số điện thoại di động em là gì lưu lại cho anh."

Hai người trao đổi số, Đinh sư huynh tên đầy đủ là Đinh Tương. Đinh Tương không cùng Cố Chu Triệt nói chuyện phiếm nữa, bận bịu rời đi. Người này nói nhanh mồm nhanh miệng, n không giống người xấu. Tuy rằng so với bọn họ chỉ lớn hơn vài tuổi, mà thoạt nhìn còn rất đáng tin cậy.

Đợi đến lúc chụp ảnh đã là một tiếng đồng hồ sau đó. Cố Chu Triệt ở bên cạnh đợi đến gần nửa đêm, còn chưa quay xong, Hứa Thanh Ngạn nhân dịp nghỉ giải lao chạy tới đuổi cậu: "Về nhà về nhà, mày sáng mai còn phải đi làm, không cần chờ tao!"

"Tao đợi mày xong." Cố Chu Triệt rất kiên trì.

"Nhanh mà, thật đấy, " Hứa Thanh Ngạn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, một mảnh đen kịt đến một điểm sáng cũng không có, "Tao sợ một lúc nữa sẽ mưa đấy, thật mà, mày mau trở về đi!"

Tâm trạng Hứa Thanh Ngạn có vẻ tốt hơn rất nhiều, bộ dáng không tim phổi khiến người vừa bất đắc dĩ vừa thấy an tâm hơn . Cố Chu Triệt không nhịn được Hứa Thanh Ngạn nhõng nhẽo đòi hỏi, không thể làm gì khác hơn là nói: "Vậy mày quay xong cũng nhanh đi về ngủ, cùng người khác kết bạn đi, tự mình cẩn thận một tí."

Hứa Thanh Ngạn dùng sức gật đầu, ra vẻ kiên quyết hoàn thành nhiệm vụ. Cố Chu Triệt lại liên tục căn dặn, rồi mới tìm đường về.

Cậu còn chưa đi tới cửa, mưa đã bắt đầu rơi xuống. Cố Chu Triệt trước lúc đến đây vốn là muốn định đi lên lớp, trên người chỉ có hai quyển sách chuyên ngành và bóp tiền. Cậu đi trên con đường này hai bên trái phải đều là nơi quay phim, một cái cửa hàng cũng không có, chỉ có thể tìm mái hiên trú mưa trước. Cậu mở ra weibo, load trang đầu một chút, thấy Hứa Thanh Ngạn mấy cái tiếng đồng hồ trước đăng nội dung: Mình sợ là cũng bị Cố Chu Triệt đánh, rất sợ, nó mặt rất tức giận [ oan ức ]

Cố Chu Triệt: "..."

Dưới comment mấy trăm bình luận, tất cả đều líu ra líu ríu hỏi làm sao vậy, Phương Kiều cũng bình luận một cái: Làm sao vậy?

Hứa Thanh Ngạn trả lời Phương Kiều 1989: Ai, có chuyện hơi phiền lòng, rất buồn ạ!

Phương Kiều 1989 trả lời: Xoa đầu một cái

Cố Chu Triệt thở dài, thoát weibo ra, phát hiện La Huân gửi tin nhắn cho cậu, hiển nhiên là thấy được weibo Hứa Thanh Ngạn viết: "Hai đứa sao thế?"

Cố Chu Triệt trả lời: Trở về rồi nói. Vừa lúc ngẩng đầu nhìn, phát hiện mưa lớn, dưới ánh đèn đường đan xen thành một màn mưa bụi trắng giăng kín.

Hứa Thanh Ngạn gọi điện thoại tới: "Mày đi đến chỗ nào rồi ? Trên đường đi có bị dính mưa không?"

Cố Chu Triệt qua loa: "Không có, đã đi rồi, đừng để ý."

Cúp điện thoại, phát hiện La Huân đã gửi tin đến: Đêm nay em về à? Đang ở chỗ nào? Bên ngoài trời mưa, anh đi đón em.

Cố Chu Triệt suy nghĩ một chút, đem địa chỉ của mình gửi đi. La Huân đã xem rồi không còn động tĩnh gì nữa.

Cố Chu Triệt ngồi ở dưới mái hiên, nhìn phía trước không tới nửa mét mưa bắn tung toé, như đang trút sầu não uất ức. Từ đầu đến cuối trái tim cậu giống như treo ở giữa không trung, trong lòng hoảng loạn bất an, mơ hồ hoàn rất lo lắng. Cậu hiểu rõ lo lắng này bắt nguồn từ đâu, vì sự bất lực của bản thân nên càng thêm ủ rũ.

Rất nhiều về năm trước, thậm chí là chỉ vài ngày trước thôi, từ đầu đến cuối cậu không hề phát hiện khoảng cách giữa mình và người bên cạnh hay với xã hội này, bọn họ dường như đã từng bước trưởng thành, quá trình ấy không thiếu đau đớn khiến người ta không dám nhớ lại, nhưng bên cạnh luôn có người ở thời khắc sống còn ủng hộ, bầu bạn. Lúc xa cách, mỗi người bọn họ đều có gia đình bảo hộ, nhưng kinh nghiệm thực tế không chỗ nương tựa, muốn lùi về sau mà chẳng có chỗ dừng chân, chỉ có thể ko ngừng tiến về phía trước

Ngày hôm nay đã xảy ra chuyện như vậy, cậu có thể đúng lúc chạy tới bên Hứa Thanh Ngạn, làm cho Hứa Thanh Ngạn cảm thấy chẳng cần phải sợ sệt. Nhưng rồi một ngày nào đó sự tình phát triển đến mức nghiêm trọng hơn, xuất hiện tình huống khiến bọn họ đều không thể chống đỡ, vào lúc ấy, cậu cho dù tồn tại thì có thể vì bạn bè của mình mà làm được gì đây?

Cố Chu Triệt bị như cơn mưa như trút nước vây quanh, cơn mưa đang ngăn cậu lại, không chỗ nào có thể đi. Hoảng loạn ức chế đã lâu bỗng nhiên sụp đổ dây thần kinh cuối cùng cũng không chống đỡ nổi nữa, làm cho cậu cảm thấy vô cùng bất lực.

Cậu bỗng nhiên rất muốn gặp Phó Mặc.

Nghĩ đến Phó Mặc, trong lòng cậu chợt nóng lên, đã lâu rồi cảm giác an toàn của một buổi chiều bình yên bỗng nhiên ngập tràn lồng ngực cậu. Mặt Cố Chu Triệt mặt bị nước mưa quất rát mang theo hơi nước, cậu lấy điện thoại di động ra, tay không ngừng run rẩy mà ấn dãy số quen thuộc, khó có thể dùng lời diễn tả được cảm xúc mất khống chế này, cậu kinh ngạc khó có thể tiêu hóa nguyên nhân thực sự của chuyện này, điện thoại cũng đã bấm, giọng nói Phó Mặc từ đầu dây bên kia truyền tới: "Chu Chu?"

Cố Chu Triệt nghe thấy tiếng tim mình đập thật mạnh, cậu ừ một tiếng, Phó Mặc nghe được tiếng mưa rơi bên kia: "Cậu đang ở bên ngoài? Ở chỗ nào?"

"Ở bên ngoài." Cố Chu Triệt chóng mặt, cảm thấy đầu óc rất không tỉnh táo. Nhưng giờ khắc này cậu hoàn toàn đắm chìm trong những cảm xúc kì lạ không có cách nào suy nghĩ sang chuyện khác, đối phương nói cái gì cũng không nghe rõ, mãi đến tận khi bên kia giọng nói trở nên lo lắng, mới "A" mà một tiếng, từ trong trạng thái mờ mịt hơi hơi hoàn hồn một chút: "Không có chuyện gì... Tớ không sao, " cậu giống như tự lẩm bẩm, "Chỉ là muốn nghe cậu nói."

Phó Mặc kia ngẩn người ra, hiển nhiên không ngờ tới đáp án như thế, khựng lại một chút mới hỏi tiếp: "Vậy sao cậu ở bên ngoài? Sao còn chưa về ký túc xá?"

"Ừm... một lúc nữa sẽ về." Cố Chu Triệt nói, "tớ đến chỗ Hứa Thanh Ngạn... La Huân sẽ tới đón tớ."

Cậu cố gắng sắp xếp lại câu từ, đem tình huống đơn giản kể lại một chút. Nói: "Cậu đừng tới tìm tớ, La Huân đã đi lâu rồi rồi, tớ về đến ký túc xá rồi sẽ báo cho cậu."

Phó Mặc dường như thở dài một tiếng, giọng nói rất nhẹ, hắn nói: "Vậy cẩn thận, về phòng tắm rửa nhanh rồi đi ngủ."

Cố Chu Triệt gật đầu, cũng quên mất Phó Mặc căn bản không nhìn thấy. Trong lòng cậu đang rơi xuống đáy vực sâu không biết đi phương nào để thoát ra, bản thân cậu cũng không rõ nữa, trong miệng mình đang nói cái gì mê sảng đáp lại Phó Mặc cũng không biết, mãi đến tận khi nhìn thấy đèn xe và bóng dáng La Huân hai người mới ngừng lại. La Huân che ô chạy tới, Cố Chu Triệt đứng lên: "Mịa nó, anh chỉ mang một cái ô?"

"Chỉ một cái vẫn là phải cướp, " La Huân tỏ ra rất bất đắc dĩ, bất ngờ kéo cậu lại gần: "Sẽ không làm em bị ướt, đi thôi."

Hai người lên xe, đọc địa chỉ, trong xe điều hòa lạnh cóng làm Cố Chu Triệt lập tức hắt xì hơi một cái, La Huân đưa cho cậu một cái áo khoác. Hỏi: "Thanh Ngạn làm sao vậy?"

Cố Chu Triệt cầm áo khoác, nói: "Về phòng rồi nói cho anh biết. Không phải chuyện lớn gì, nhưng anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."

La Huân gật gật đầu, không nói gì nữa, Cố Chu Triệt cũng thất thần, cậu vội vã thả lỏng sự tập trung, một lần nữa quay trở về trạng thái tình cảm nồng nhiệt nhưng không biết phải làm gì của lúc ban nãy.

Trong xe rất yên tĩnh, chỉ có radio đang phát nhạc. Một cái giọng nữ tại hát một bài tiếng Quảng Đông quen thuộc, hình như cậu từng nghe qua ở đâu đó. Cố Chu Triệt nhìn ra cửa kính, mơ mơ hồ hồ nghe được ca từ trong đó,

"Đèn đỏ bên đường đang bật sáng

Không ai có thể ngăn cản được con đường của em

Dù có trăm binh vạn mã em vẫn tiếp tục xung phong."

Nước mưa từ trên cửa xe lăn xuống, giống như không việc bản thân rồi sẽ vỡ tan, tranh nhau chen lấn việc nghĩa chẳng chê khó.

_____________________________

La Huân à, anh rất tốt cũng biết lúc nào nên rút lui. Người như anh nhất định sẽ tìm được người tốt. Cảm ơn anh vì đã lựa chọn ở bên làm bạn, đã sáng suốt hơn giúp người trong cuộc hiểu ra.

Bài hát Cố Chu Triệt nghe là bài Lòng dũng cảm - Dương Thiên Hoa.

Bản vietsub nhưng không biết do máy Hạ Xưa không mà nghe không rõ.

https: //www.youtube.com/watch?v=C7zDNiLgRmw

Bản nosub

Live mà nghe đã quá.

https: //www.youtube.com/watch?v=vGRop9iCX7k

Chương này Cố Chu Triệt đã nhận ra tình cảm khác biệt của mình với Phó Mặc nhưng đang ở ngưỡng mông lung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro