Chương 113: Kính Lăng phẫn nộ + Chương 114: Vệ Lạc trở thành nô lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: truthblue82

Chương 113: Kính Lăng phẫn nộ

Vệ Lạc ngơ ngác ngẩng đầu nhìn công tử Kính Lăng. Nàng vừa làm thế thì chóp mũi hai người suýt nữa chạm nhau.

Nhưng lúc này Vệ Lạc đã chẳng còn thấy hoảng loạn gì nữa.

Chậm rãi, nàng rũ mắt xuống, sau đó, nàng từ từ đứng dậy leo xuống tảng đá. Đến đối diện công tử Kính Lăng, nàng lui về sau vài bước, rồi quỳ xuống.

Công tử Kính Lăng hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của nàng.

Vệ Lạc quỳ phục trên đất, dập trán, suy xét một lát liền thanh thúy cất lời: "Công tử là người chí quý, hùng tài đại lược, thế gian phụ nhân yêu mến công tử vô số kể."

Nàng nói tới đây, hít sâu một hơi, lại tiếp: "Vệ Lạc chính là một phụ nhân bình thường, biết rằng phú quý khó được, quyền thế vô song. Tuy nhiên, thứ Vệ Lạc yêu thích, không gì qua được phóng ngựa giang hồ, vui vẻ điền viên."

Ngữ điệu của nàng chầm chậm nói tới đây, dường như đã nghĩ chín, âm thanh cũng vang dội hai phần, trôi chảy không ít, "Tâm ý thành khẩn của công tử, đều vì suy nghĩ cho Vệ Lạc. Song, Vệ Lạc không muốn trở thành một phụ nhân chốn khuê phòng, ngày ngày trông quân đến, tranh đấu với thê thiếp của quân. Chuyện như thế, Vệ Lạc xem thường!"

Vệ Lạc nói đến 'chuyện như thế, Vệ Lạc xem thường' thì mi tâm công tử Kính Lăng giật giật, hai mắt híp lại, một luồng hơi lạnh bắt đầu bao phủ.

Vệ Lạc dường như không cảm giác được hàn ý hắn toả ra. Nàng vẫn dùng một ngữ khí cực kỳ tự nhiên, cực kỳ đương nhiên nói rằng: "Lạc một đời này, đều không muốn trở thành một cơ thiếp của người. Bằng không, cũng sẽ chẳng khổ công học thuật dịch dung."

Nàng nói tới đây, lo sợ công tử Kính Lăng cho rằng mình có dã tâm mà sinh sát ý, gấp gáp bổ sung: "Ngắm cảnh ruộng đồng, ruổi ngựa cưỡi gió, dong thuyền gọi trăng mới là tâm niệm của Vệ Lạc. Vệ Lạc thân là phụ nhân, nhưng không muốn có quân tử làm bạn, hành lễ đôn luân(xem chú thích c94). Công tử lấy tôn vị Tấn thái tử, hứa cho nữ tử thôn dã không nhà như Vệ Lạc một vị trí cơ thiếp, thật là yêu mến. Nhưng Vệ Lạc không muốn như vậy. Vệ Lạc thà rằng làm nô của công tử, vì công tử mà lùa ngựa, chuyển tháp, cũng không muốn làm một cơ thiếp."

Nàng từ chối rất rõ ràng, vô cùng rõ ràng. Nàng nói, dẫu nàng là một nữ nhân, nhưng chưa từng nghĩ đến việc tìm một nam nhân làm bạn, chưa từng nghĩ đến việc cùng một nam nhân làm chuyện vợ chồng. Nàng thà rằng làm tôi tớ, cũng không muốn trở thành một nữ nhân của hắn.

Vệ Lạc biết, một nam nhân như công tử Kính Lăng sẽ không thể nào nghĩ đến chuyện một chồng một vợ, càng chẳng cách chi rõ được chấp niệm của nàng. Rốt cuộc, nàng nói thẳng bản thân không muốn gả cho người.

Sau khi Vệ Lạc nói xong, liền phục trên đất, thật lâu không nhúc nhích.

Không khí lập tức trở nên mỏng tang.

Rất lâu sau, tiếng cười công tử Kính Lăng vang lên, "Thà rằng làm nô? Vệ Lạc, với tướng mạo của ngươi, có biết tình cảnh của nô lệ không?"

Vệ Lạc không ngẩng đầu, trong lòng nàng thầm nghĩ: Tôi đương nhiên biết, tôi quay trở về với thân phận nô lệ là nguy hiểm đến thế nào. Tướng mạo của tôi vốn là căn nguyên gây rắc rối, bất cứ kẻ nào cũng có thể ức hiếp, bất cứ người nào cũng có thể yêu cầu đùa bỡn tôi. Nhưng, tay Vệ Lạc lặng lẽ chạm vào kiếm trúc trong ngực, lại tự nhủ: Nhưng tôi có kiếm thuật, cho dù rơi vào tay kẻ khác, chỉ cần kẻ đó nhất thời sơ sẩy, tôi sẽ nhân cơ hội bỏ trốn. Sau đó, tôi lại có thuật dịch dung, sau khi bỏ trốn, trời đất này bao la, tôi muốn đi đến đâu thì đi thôi.

Nghĩ tới đây, Vệ Lạc nhẹ nhàng dập trán trên đất, trầm giọng: "Lạc biết. Nếu công tử đại ân, chấp nhận Lạc dùng dung mạo xấu xí xuất hiện trước mặt người, Vệ Lạc nguyện cải danh đổi họ. Lạc không muốn, thân đã làm nô, lại để lộ tên thật đụng chạm đến tổ tiên."

Nàng đang cầu xin công tử Kính Lăng, cầu hắn chấp thuận mình lại đổi một bộ mặt bình thường xuất hiện trước mặt mọi người. Như vậy, cho dù nàng có là nô lệ, cũng sẽ không khiến người khác chú ý. Dù sao thân làm nô lệ nàng đã không xứng có tên có họ, dẫu phải thay tên đổi họ cũng đúng thôi.

Vệ Lạc vừa nói xong, lại là một hồi trầm mặc.

Tâm Vệ Lạc xoắn chặt, hai lỗ tai dựng thẳng lên, không hề nhúc nhích lắng nghe mỗi một tiếng động của hắn.

Một lát sau, công tử Kính Lăng chậm rãi nghiêng về phía trước. Hắn đưa tay phải ra, năm ngón tay cầm lấy cằm Vệ Lạc, bắt nàng ngẩng đầu lên. Ngón tay hắn dùng sức khiến cằm Vệ Lạc đau kinh khủng.

Năm ngón tay hắn như sắt, cố định cằm Vệ Lạc, ép nàng ngẩng đầu. Đầu Vệ Lạc vừa nhấc, liền đối diện cặp mắt âm hàn đang hừng hực lửa giận của hắn.

Bắt gặp ánh mắt hắn, Vệ Lạc không khỏi rùng mình một cái, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, mắt rũ xuống.

Hắn nổi giận rồi!

Hắn vô cùng tức giận!

Hắn tức giận như vậy, là do mình từ chối hắn sao? Cả đời này của hắn, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có nữ nhân từ chối mình!

Công tử Kính Lăng lạnh lùng nhìn xoáy Vệ Lạc, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Không muốn trở thành một phụ nhân chốn khuê phòng, ngày ngày trông quân đến, tranh đấu cùng với thê thiếp của quân. Chuyện như vậy, Vệ Lạc xem thường! Tốt! Tốt lắm! Vệ Lạc được lắm, lại xem thường làm nữ nhân của ta! Xem thường việc chờ mong ta đến! Xem thường đối mặt cùng thê thiếp của ta! Tốt, rất tốt!"

Hắn vừa nhả ra bốn chữ tốt, hơi thở phun ra từ kẽ răng đã lạnh như băng.

Nặng nề thở một hơi, công tử Kính Lăng lạnh tanh nói: "Tình nguyện làm nô cũng không muốn cẩm y ngọc thực làm cơ của ta? Chỉ bởi vì xem thường? Quả thực đúng là trượng phu! Tốt! Ta đường đường là công tử, lại là kẻ tiểu nhi ngươi khinh thường hầu hạ! Rất tốt! Ngươi đã có ý nguyện như vậy, thì cứ theo ý nguyện của ngươi, cho phép ngươi làm nô!"

Hắn nói tới đây, chậm rãi buông bàn tay đang cố định cằm Vệ Lạc, hắn vừa nhẹ buông, chiếc cằm trắng nõn của Vệ Lạc lập tức hiện rõ năm dấu ngón tay xanh tím.

Hắn chậm rãi đứng lên, phất nhẹ ống tay áo, không quay đầu lại bước ra ngoài, đi được hai bước lại nói: "Đánh ngựa, dọn tháp đã có người làm. Ngươi vì ta ..." Hắn mới nói tới chỗ này, thoáng liếc thấy khuôn mặt trắng bệch của Vệ Lạc, gương mặt đẫm lệ châu, lại bắt gặp cặp mắt đen huyền xin thương của nàng, không biết sao lại khựng lại, lời sau cũng theo thế đứt đoạn.

Dừng một hồi, hắn nặng nề vung bào phục, sau khi phun ra một hơi, giọng hắn cũng nhạt đi rất nhiều, "Ngươi tuy là phụ nhân, nhưng thực sự có tài. Nếu muốn mạng sống, thì bỏ ngay ý rời đi đi! Tạm thời theo hầu! Cứ lấy dung mạo như thế."

Nói ra câu này xong, hắn lại thở một hơi dài. Đối với Kính Lăng mà nói, vì một phụ nhân mà tức giận như vậy, thực sự là lần đầu tiên trong đời. Hắn có một thói quen, trước giờ không bao giờ ra lệnh trong lúc tức giận tột cùng, mà lần này cũng vậy, hắn thu hồi bản ý khiến tiểu nhi Vệ Lạc này cảm thấy khuất nhục bất kham, chỉ lệnh nàng theo hầu như trước đây.

Dứt lời, ống tay áo hắn vung lên, nhanh chân rời đi.

Vệ Lạc kinh ngạc nhìn bóng lưng sải bước rời đi của hắn, một lát sau mới phản ứng: Hắn buông tha mình! Hắn cũng không trừng phạt mình, chỉ lệnh mình theo hầu lần nữa mà thôi.

Vệ Lạc hiểu rằng, lần nữa theo hầu quả thật chẳng đơn giản. Bởi vì hắn từ chối yêu cầu dịch dung của nàng, hắn yêu cầu nàng dùng diện mạo mỹ thiếu niên hiện tại theo hầu.

Nhưng bất kể thế nào, hắn đã buông tha mình rồi!

Hắn rõ ràng đặc biệt phẫn nộ, tại sao lại buông tha mình chứ? Nam nhân này, quả nhiên có tính nhẫn nại rất cao.

Vệ Lạc kinh ngạc nhìn theo bóng lưng hắn rời đi.

Thẳng một hồi lâu nàng mới nhớ ra bản thân vừa mới quay lại thân phận nô bộc, lập tức thu dọn xiêm y, xoay người đi ra ngoài.

Lần này lúc nàng đi ngang hai thị tỳ, hai người này không hề hành lễ, trái lại dùng một thứ ánh mắt kỳ quái kinh ngạc đánh giá nàng, vẻ mặt rất có phần vô lễ. Vệ Lạc mới đi tới cửa viện, liền nghe được một thị tỳ dùng ngữ khí không dám tưởng tượng nói: "Người này thật ngu không ai bằng!"

"Không sai, thế gian lại có người ngu đến thế! Cho dù thân phận như Việt công chúa, cũng xin mong công tử yêu thương, cô ta lại thản nhiên cự tuyệt, đúng là không thể lấy lẽ thường mà đo được."

Nghe thấy các nàng nghị luận không chút che giấu, Vệ Lạc dừng bước, chậm rãi quay đầu lại.

Nàng giương đôi mắt mặc ngọc, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai nữ tỳ.

Vệ Lạc nàng, khuôn mặt quý khí bức người, nghiêm nghị lên như thế thì không giận mà uy, lại từng nhiều lần chính diện đối kháng công tử Kính Lăng, có thứ gọi là cục dưỡng thể di dưỡng khí (hoàn cảnh rèn luyện thân thể từ đó rèn luyện khí chất), vô hình trung, Vệ Lạc đã có một chút uy nghiêm.

Bởi vậy, bị nàng nhìn xoáy thì loại thị tỳ thế này không dám chịu. Trong khoảng thời gian ngắn, hai nữ tỳ đồng loạt cúi đầu, lui về sau hai bước, khom người hơi nghiêng dứt khỏi ánh mắt nàng.

Vệ Lạc lạnh lùng nhìn các nàng, từ từ cất lời: "Nếu có kẻ dám tùy tiện nói chuyện hôm nay ra, khiến công tử bị người chê cười, e rằng có chết trăm lần cũng khó tan cơn giận của chúng thần!"

Vệ Lạc nói tới đây, hai thị tỳ lập tức hiểu ra, các nàng đồng loạt rùng mình một cái, đồng thời ngã quỵ trên mặt đất, vội vã đáp: "Chúng tôi chắc chắn không nhiều lời!" "Dù chết cũng không nói!"

Dưới sự phân rõ đầy căng thẳng và bất an của hai nữ tỳ, Vệ Lạc nhìn chằm chằm họ một cái, rồi xoay người bước ra cửa lớn Hàn uyển. Mãi đến khi nàng đi xa, hai nữ tỳ mới giúp nhau đứng lên, hai người ngươi nhìn ta một cái, ta nhìn ngươi một lần, nửa ngày vẫn chưa hết hoảng sợ.
-------------------o------------------

Chương 114: Vệ Lạc trở thành nô lệ

Vệ Lạc chầm chậm đi ra cửa, nàng cúi đầu, tiến thẳng về hướng chính viện.

Tin tức hiển nhiên đã truyền ra, thỉnh thoảng có người lại chỉ trỏ về phía nàng. Từ trong lời của họ có thể nghe ra họ đã biết Vệ Lạc vì có hiềm nghi là gian tế, nên đã bị công tử từ hiền sĩ biếm làm nô.

Sau khi thành hiền sĩ, Vệ Lạc luôn đi lại rất tùy tiện, bởi rằng ngoại trừ công tử, không ai dám làm gì nàng. Hiện tại thành nô lệ, nàng sẽ phải cẩn thận hơn. Kẻ làm nô, bất kỳ hiền sĩ kiếm khách nào đều có quyền sinh sát nàng trong tay.

Chúng thị tỷ kiếm khách tuy đều nhao nhao nhìn về phía Vệ Lạc, nhưng vẫn duy trì khoảng cách nhất định. Vì lẽ dù Vệ Lạc đã thành nô, nhưng vẫn là người bên cạnh công tử.

Chỉ chốc lát, Vệ Lạc đã tới trong chính viện.

Do không muốn người khác lăng nhục, nàng đi đến chỗ của một quản sự trước, lãnh hai bộ áo gai và giày rơm để thay, sau đó mới chậm rãi bước về phía thư phòng của công tử Kính Lăng.

Khi nàng đến ngoài thư phòng thì phía trong vô cùng yên tĩnh, toàn bộ kiếm khách đều trầm mặt không lên tiếng. Vệ Lạc kề sát vách tường, từ từ đi đến trắc phòng ngoài thư phòng, sau đó, lại lặng lẽ men theo góc tường tới sau hông hắn, chọn một chỗ, cùng chúng thị tỳ khoanh tay đứng hầu.

Xuyên qua màn sa lay động có thể thấy công tử Kính Lăng đang vùi đầu trong núi thẻ tre, vừa lật xem thẻ tre, vừa cầm bút sột soạt viết gì đó.

Nhìn từ phía Vệ Lạc, gương mặt tuấn tú của hắn đang trầm ngưng, mi tâm hơi nhíu, vẻ mặt lạnh lùng mà nghiêm túc, tựa như hắn trước giờ, chẳng thể nhìn ra chút đầu mối.

Vệ Lạc chỉ liếc một cái liền nhanh chóng cúi thấp đầu.

Không biết qua bao lâu, một thực khách nhanh chân đi vào. Hắn chắp tay về phía công tử Kính Lăng, cao giọng rằng: "Công tử, Tần thái tử Diễn và hai vị Tần cơ đã ở ngoài viện."

Công tử Kính Lăng chậm rãi thu thẻ tre, ngẩng đầu nhìn về phía thực khách kia: "Không gặp."

"Dạ."

Thực khách đáp một tiếng, lui ra.

Công tử Kính Lăng lại cầm một quyển thẻ tre, sột soạt viết.

Hôm đó, hắn liên tục làm việc. Hắn đang bận rộn nên đám thị tỳ càng không dám nhúc nhích.

Mãi đến khi chạng vạng, hắn mới dạo bộ ra khỏi thư phòng.

Vệ Lạc và đám thị tỳ cũng theo sau.

Vệ Lạc đứng nửa ngày, lại chưa được ăn cơm, bụng đói kêu cồn cào. Có điều nàng dủ sao cũng mang võ công trong người, chút khó chịu ấy hoàn toàn chịu được.

Hắn dạo quanh một vòng bên ngoài, lại trở về thư phòng tiếp tục làm việc.

Lần làm việc này kéo dài tận đến khi màn đêm thăm thẳm. Mà trong thời gian ấy, đám người Vệ Lạc vẫn chưa hề ăn uống.

Đêm thâm.

Công tử Kính Lăng đặt thẻ tre xuống, bắt đầu đứng dậy đi về phía tẩm phòng.

Vệ Lạc và chúng thị tỳ vẫn theo sau hắn như cũ, rập khuôn từng bước.

Đêm nay mãi đến khi Kính Lăng đã ngủ, Vệ Lạc mới tìm một góc nhỏ ở trắc điện, ôm bụng trống, dùng vải bố trải trên sàn nhà ráng đánh một giấc.

Do mọi tháp trong chuyên cung trắc điện để nhóm thị tỳ ngủ đều đã có người, đột nhiên lại tăng thêm một nô lệ Vệ Lạc, cho nên tự nàng phải tự tìm chỗ thôi.

Ngày thứ hai vẫn như cũ, sau khi Vệ Lạc ăn qua quýt chút món nấu từ trấu và rau dại đen sì, thì vẫn đứng bên người công tử Kính Lăng, xem hắn làm việc.

Từ đầu tới cuối công tử Kính Lăng không hề nhìn nàng, cho dù là liếc cũng chưa từng.

Cứ vậy qua mấy ngày, dần dần, càng ngày càng nhiều thị tỳ kiếm khách phát hiện tuy công tử Kính Lăng giữ Vệ Lạc bên người, nhưng rõ ràng đang lạnh nhạt với nàng.

Phát hiện ra điều này rồi, những ánh mắt chòng chọc đổ về phía Vệ Lạc cũng ngày càng phức tạp.

Hôm đó, công tử Kính Lăng quyết định tham dự một yến hội.

Trong yến hội này, Tần thái tử Diễn vẫn bị giam lỏng ở Tân Điền, cùng với hai vị Tần công chúa đã được Tấn công tử nạp làm cơ cũng sẽ có mặt.

Từ sau khi công tử Kính Lăng đánh bại Tần trở về nước, dù là Tần hầu hay Tần thái tử, đều nhiều phen thỉnh cầu Tấn hầu chấp nhận cho Tần thái tử về nước, nhưng đã qua nửa tháng mà bọn họ vẫn chưa nhận được câu trả lời chắc chắn của công tử Kính Lăng. Lại lúc then chốt này xuất hiện chuyện thích khách nước Tần ám sát công tử Kính Lăng, khiến Tần thái tử hầu như sắp điên lên!

Tần thái tử Diễn đứng ngồi không yên mấy ngày nay đều đến cầu kiến, nhưng luôn bị công tử Kính Lăng từ chối ngoài cửa. Mà hôm nay, công tử Kính Lăng lại sắp tham gia yến hội của con trai thứ năm Tấn hầu - công tử Kính Dương.

Công tử Kính Dương chính là một trong những công tử đã nạp Tần công chúa làm cơ.

Đây là một cơ hội hiếm có, Tần thái tử đã không kịp đợi gặp mặt công tử Kính Lăng.

Vệ Lạc cũng theo sau công tử Kính Lăng, cùng với chúng thực khách kiếm khách thị tỳ khác ngồi trên xe ngựa chạy về phía phủ công tử Kính Dương.

Lúc xe ngựa của họ đi tới phủ công tử Kính Dương, chúng đại thần và các quý nhân đã sớm chờ ở đó dồn dập tiến lên vấn an công tử Kính Lăng.

Bấy giờ, mấy người Vệ Lạc cũng xuống xe ngựa.

Vệ Lạc vừa xuống, liền có một số ánh mắt đánh giá quét tới chỗ nàng. Đối với tiểu nhi được công tử Kính Lăng lưu ý này, quý nhân thành Tân Điền khá là quan tâm. Bởi vậy, rất nhiều người cũng nghe được chuyện đồn đãi nó vì chuyện công tử Kính Lăng bị ám sát mà từ hiền sĩ giáng thành nô tớ.

Tuy là nô nhưng Vệ Lạc cũng rất dễ nổi bật.

Trong một đám người phía sau công tử Kính Lăng, chỉ có nàng là tuấn mỹ nhất, cũng càng giống quý nhân nhất. Tiểu nhi một mực quý khí lại tuấn mỹ này đã trở thành nô, ngẫm lại liền thấy diệu kỳ không thể tả.

Vệ Lạc cúi đầu theo sát sau lưng mọi người, không hề lưu tâm đến những ánh mắt đang tập trung trên người.

Nàng sớm đã chuẩn bị tâm lý.

Trong ngày xuân trăm hoa đua nở, công tử Kính Dương không muốn cử hành yến hội trong đại điện. Hắn ta đem yến tiệc lần này bố trí trong hoa viên lớn nhất phủ.

Trên bãi cỏ chứa được ngàn người, cứ cách mười thước lại có một gốc đào, lê trổ hoa khắp cành. Cánh hoa màu phấn hồng và màu trắng đan xen thấp thoáng, làn gió vừa thổi qua, hương thơm liền thấm mũi.

Lúc này, trên mỗi cây đào cây lê đều cắm một cây đuốc đang cháy hừng hực.

Trên bãi cỏ được trải gấm dày, tháp kỷ đã được dọn sẵn, hương rượu thịt thơm bay, từng con dê được treo trên mỗi cây đào cùng với đuốc, đều biểu hiện sự xa hoa thuộc về các quý nhân.

Mà xa hoa nhất chính là, bên cạnh mỗi tháp kỷ đều có một xử nữ nửa quỳ. Xiêm y trên người các xử nữ này mỏng tang, tuy đã khoác lên ba lớp hồng phấn, đỏ, vàng nhạt, nhưng ba lớp gộp lại vẫn rất mỏng manh, không chỉ đôi nhũ dựng đứng liếc một cái liền thấy, mà ngay cả nốt ruồi nhỏ trên lưng cũng tránh không khỏi con mắt của chúng nhân.

Bên cạnh đủ mấy trăm tháp kỷ đó, đều quỳ mấy trăm xử nữ mỹ mạo như thế.

Trong khoảng thời gian ngắn, gió xuân thổi qua vốn có chút oi bức, lại càng nóng thêm mấy phần.

Công tử Kính Lăng chậm rãi tới trước tháp kỷ bên trái, ung dung ngồi xuống. Sau khi hắn an tọa, các hiền sĩ và kiếm khách phía sau hắn cũng ngồi theo.

Lúc này có rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía Vệ Lạc, chờ xem hành động của nàng.

Quả nhiên, Vệ Lạc cùng hai thị tỳ lui nửa bước về phía sau, rồi quỳ gối trên bãi cỏ sau hông Kính Lăng, đầu các nàng hạ thấp, mặt hơi nghiêng ra ngoài, tư thế này là để tránh hơi thở của bản thân phun đến chủ nhân, khiến mặt mình ảnh hưởng đến sự ngon miệng của chủ nhân.

Đây là tư thế của kẻ nô tớ.

Trước đây Vệ Lạc chưa từng làm tư thế này, bởi vì nàng dẫu bị người xem là lễ vật đưa vào, nhưng nghiêm túc mà nói, lúc đó nàng cũng không phải là một nô lệ, nàng chỉ là người hầu mà thôi.

Mà hiện tại, nàng là nô.

Vệ Lạc vừa làm động tác này, trong đám người liền vang lên tiếng ồn nhỏ: Quả nhiên thiếu niên mỹ mạo này đã trở thành một nô lệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro