Chương 175: Âm mưu bại lộ + Chương 176: Lưỡng thành quy nguyên chủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 175 Âm mưu bại lộ

Chỉ chốc lát, thư phòng đã chật kín người.

Ngồi đây đều là chúng hiền sĩ phụ trách giao tế với các nước, an bài mật thám.

Công tử Kính Lăng ngồi trên sập, dáng vẻ uy nghiêm, trầm ổn, khiến chúng hiền sĩ đã trải qua một đêm lo lắng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

Sau một lúc lâu, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua mọi người: "Bắt đầu bẩm báo."

"Vâng."

Hiền sĩ phụ trách liên lạc với nước Tần đứng dậy, chắp tay hướng về phía công tử Kính Lăng, cất giọng nói: "Hai tháng trước, Tần hầu lâm bệnh nhẹ, công tử Diễn ngày đêm hầu hạ."

Nói xong những điều mình cho là quan trọng, hiền sĩ kia ngồi xuống.

Thời này tin tức truyền đi chậm chạp, việc do thám và điều tra các nước khác cũng không được coi trọng như đời sau. Bất kỳ hành động nào của một quốc gia, nhanh nhất cũng phải một tháng mới có thể truyền về.

Hơn nữa, người thời này coi trọng lễ nghi của giới quyền quý, cho dù muốn tấn công đối phương, cũng sẽ trước tiên gửi thư thông báo, để đối phương có thời gian chuẩn bị. Sau đó, hai bên mới có thể dàn trận, lựa chọn địa điểm giao chiến, đường đường chính chính giao phong.

Tình hình này chỉ thay đổi vào thời Chiến Quốc, khi chiến tranh không còn do giới quyền quý chi phối nữa.

Lần trước, công tử Kính Lăng tấn công nước Tần có thể nói là một cuộc tập kích bất ngờ. Hắn đã phát binh cùng lúc với việc gửi thư thông báo. Nhưng lần đó hắn có lý do riêng, nên mọi người vẫn có thể thông cảm.

Có thể nói, ở điểm này, cách làm của một kẻ xuất thân ti tiện như Nghĩa Tín quân, có phần khác biệt. Bởi vì hắn có mật thám dày đặc ở các nước, giống như một con sói cảnh giác, thời khắc đều chăm chú theo dõi mọi động tĩnh.

Lúc này, hiền sĩ phụ trách nước Tề đứng dậy, nói: "Sứ thần nước Sở đã đến Lâm Truy một tháng trước, chúc mừng Tề công tử Trật về nước. Người Tề cho rằng, chuyến đi này của Sở sứ có điều mờ ám, e là có mưu đồ."

Công tử Kính Lăng gõ gõ ngón tay lên bàn, năm ngón tay đều hơi cứng đờ, nên động tác có vẻ không tự nhiên.

Một lát sau, hắn trầm giọng hỏi: "Cơ thiếp Nghĩa Tín Quân chết vào hai tháng trước?"

Hiền sĩ kia ngẩn ra, một lúc lâu không nói nên lời. Với hắn mà nói, cái chết của một phụ nhân chỉ là chuyện nhỏ nhặt, không đáng để tâm, nên hắn không nghĩ tới việc phải chú ý thêm.

Công tử Kính Lăng nhìn biểu cảm ngạc nhiên của hiền sĩ, lắc đầu, trong lòng có chút bực bội, cảm thấy cách báo cáo này có vấn đề.

Hắn thu ánh mắt lại, bắt đầu gõ gõ ngón tay lên bàn một cách có quy luật.

Trong tiếng gõ nhẹ và đều đều, chúng hiền sĩ thấy hắn trầm ngâm, liền im lặng.

Thẳng qua một hồi lâu, công tử Kính Lăng mới ngẩng đầu nhìn hiền sĩ phụ trách Sở quốc.

Hiền sĩ kia bước đến trước mặt công tử Kính Lăng, chắp tay cao giọng nói: "Tháng tư trước, Sở vương từng hỏi 'Có nên công Tề'. Lúc ấy có thần tâu rằng 'Tấn vừa giao chiến với Tần, quốc lực hao mòn, dân tình lầm than, cớ gì bỏ Tấn mà công Tề'. Sở vương nổi giận, quát rằng 'Công tử Bất Ly đến Tấn chúc mừng, nay lại đòi công Tấn, ngươi khiến cô thành người thất tín hay sao?'"

Công tử Kính Lăng cúi đầu, nghe đến đó khẽ gật. Những lời này, hiền sĩ đã từng bẩm báo với hắn.

Hiền sĩ kia nói đến đây, hơi dừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Sau đó, Sở quốc không có động tĩnh gì, cho đến lần này Sở sứ đến Tề."

Công tử Kính Lăng lại gõ nhẹ ngón tay lên bàn, bỗng khựng lại. Hắn phất phất tay ra hiệu cho hiền sĩ kia lui xuống.

Mọi người nhìn thấy vẻ trầm ngâm trên mặt hắn, lại một lần nữa im lặng.

Một lúc lâu sau, tiếng gõ bàn của công tử Kính Lăng lại vang lên. Giọng hắn chậm rãi cất lên: "Sở vương muốn đánh Tề, có biết vì sao không?"

Hiền sĩ phụ trách Sở quốc giật mình, vội đáp: "Nghe nói là vì chuyện Thái sứ bị nhục."

Nghe đến đó, cánh môi công tử Kính Lăng khẽ nhếch lên, trên gương mặt tuấn tú hiện lên một nụ cười lạnh.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Thanh âm hắn nặng nề vang lên: "Dục!"

"Có thần!"

"Từ nay về sau, mọi lời của Sở vương, dù lớn hay nhỏ, đều phải báo cho ta biết."

Dục nghe vậy khẽ giật mình. Đây không phải là một nhiệm vụ nhỏ.

Công tử Kính Lăng ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén như dao nhìn chằm chằm vào hắn, quát khẽ: "Nếu có điều gì khó khăn, cứ nói."

Dục lập tức hiểu ra, lời của công tử Kính Lăng không phải nói suông, vội vàng nhận lời.

Thanh âm của công tử Kính Lăng lần nữa vang lên: "Việc này phải bắt tay vào ngay!"

"Tuân lệnh."

Công tử Kính Lăng ngẩng đầu lên, nhìn về phía các chư thần còn lại: "Các ngươi cũng vậy. Từ nay về sau, mọi lời của các nước chư hầu, chấp chính, lớn nhỏ đều phải báo cho ta biết."

Đây là một mệnh lệnh vô cùng quan trọng, đồng thời cũng rất hao tài tốn của. Chúng hiền sĩ mặc dù khó hiểu, nhưng vẫn cao giọng tuân lệnh.

Công tử Kính Lăng tiếp tục gõ nhẹ ngón tay lên bàn, trong tiếng "cộc cộc cộc" giòn vang, thanh âm lạnh lẽo nặng nề truyền đến: "Thái Nhân có đức hạnh gì? Một sứ thần bị nhục mà khiến Sở vương nổi giận đùng đùng? Hừ, rõ ràng là có mục đích khác! Lần này phái sứ giả sang Tề, lại thay đổi nói chúc mừng thứ công tử Trật quay về? Thật nực cười! Dục, mật thám của ngươi rải khắp Sở quốc, vậy mà vô dụng đến thế! Đến cả người dân Tề bình thường còn biết Sở vương có mục đích khác, trong tháng tư này, người của ngươi ở Sở quốc lại mù mịt vô tri, chẳng có tin tức gì báo về!"

Thanh âm hắn không lớn, nhưng sự lạnh lẽo trong đó khiến chúng hiền sĩ đồng loạt rùng mình.

Dục mặt mày tái mét, bước lên trước mặt công tử Kính Lăng, quỳ xuống run giọng nói: "Là thần vô năng."

Công tử Kính Lăng phất tay, ý bảo hắn đứng dậy, giọng nói dịu lại: "Ta cũng có sai, đã không sâu sát việc này. Ngươi lui xuống đi, sau này đừng tái phạm."

"Tuân lệnh."

Nghe Dục nhận lỗi, không hiểu sao trong đầu công tử Kính Lăng lại hiện lên lời của tiểu nhi trong bữa tiệc nửa năm trước: "Minh quân chỉ cần ra lệnh cho bề tôi giữ đúng chức trách của mình! Việc thu chi tài sản, bày binh bố trận, đối đáp chư hầu, xử lý tranh chấp, đều có các quan chuyên trách. Còn việc chỉ huy quần thần, phối hợp trong ngoài, là trách nhiệm của thừa tướng!"

Lúc đó, vì biết nàng là nữ nhân, dù thấy có lý, hắn cũng không để tâm lắm. Giờ nghĩ lại, lời ấy quả thật rất chí lý. Chỉ là việc thu thập thông tin của mật thám, hắn không nói ra, bọn họ liền làm ngơ.

Mọi việc đều phải chính hắn hỏi han, làm sao chu toàn được?

Nghĩ đến đây, không hiểu sao trong lòng hắn lại dâng lên một nỗi đau khó tả, khiến hắn nghẹt thở.

Hắn cố gắng kìm nén cảm xúc, ngẩng đầu lên, nhìn chúng hiền sĩ đột nhiên hỏi: "Sở vương có háo sắc không?"

Chúng hiền sĩ ngẩn người, Dục là người đầu tiên phản ứng lại, chắp tay đáp: "Sở vương rất háo sắc! Hậu cung của hắn có gần ngàn mỹ nhân."

"Danh tiếng háo sắc của Sở vương, cả thiên hạ đều biết."

"Sở vương tuổi đã cao, tâm tư chỉ còn đặt vào tửu sắc, bỏ bê việc triều chính."

Có lẽ vừa rồi công tử Kính Lăng tỏ ra bất mãn khiến bọn họ lo lắng bất an. Hiện tại chúng hiền sĩ đều lần lượt trả lời.

Công tử Kính Lăng im lặng lắng nghe. Một lúc sau, khóe miệng hắn nở một nụ cười.

Nụ cười ấy có chút bất đắc dĩ, có chút thương cảm, cũng có chút thở dài và vui mừng. Từng cung bậc cảm xúc quá phức tạp, chúng hiền sĩ chưa từng thấy công tử Kính Lăng biểu lộ phong phú như vậy, không khỏi im lặng nhìn nhau.

Một hồi lâu sau, công tử Kính Lăng mới sâu kín thở dài nói: "Quả nhiên. Sở vương háo sắc, thế nhân đều biết. Hắn muốn đánh Tề nên phái sứ giả sang Tề. Nhưng tới Lâm Truy lại nói là vì chúc mừng công tử Trật về nước. Trước đó, Tề vương rất trọng dụng Nghĩa Tín quân! Mọi việc chỉ có thể giải thích theo một cách. Sở vương tấn công Tề, là vì muốn có được mỹ cơ, hoặc là, cả Nghĩa Tín quân nữa. Phái sứ giả đến chỉ vì cầu cơ, nhưng lại nghe cơ chết nên mới thay đổi kế hoạch, có trăm ngàn chỗ hở."

Trong lúc chúng hiền sĩ còn đang trầm tư, công tử Kính Lăng dừng lại.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Hắn nhìn chằm chằm phía trước, đôi mắt sâu thẳm như đêm đen dần sắc bén: Vệ Lạc giả chết trước khi Sở sứ đến một tháng, điều này chứng tỏ Nghĩa Tín quân đã sớm biết mục đích của Sở vương! Không ngờ, Nghĩa Tín quân xuất thân hèn kém mà lại có thông tin chính xác như vậy! Người này, quả nhiên không thể xem thường!

Hắn rất hiểu Vệ Lạc, nên hoàn toàn chắc chắn cái chết của Vệ Lạc là giả. Sự khẳng định này khiến tảng đá đè nặng trong lòng, khiến hắn gần như không thở nổi cuối cùng cũng được buông xuống.

Hắn suy nghĩ một chút, rồi bắt đầu đi lại trong phòng.

Đột nhiên, hắn dừng bước, gương mặt tuấn tú trầm xuống.

Hắn quay phắt lại, nhìn Dục hỏi: "Có ai từng khuyên Sở vương đánh Tấn không?"

Dục vội đáp: "Có."

Công tử Kính Lăng trầm mặt, hỏi tiếp: "Lời này là ai nói?"

Dục trả lời: "Hình như là Sở đại phu Cộng."

Nghe câu trả lời này, bước chân của công tử Kính Lăng trong điện càng thêm dồn dập.

Hắn đột nhiên dừng lại, quát khẽ: "Sự tình không ổn rồi!"

Chúng hiền sĩ vội vàng nhìn về phía hắn.

Công tử Kính Lăng mím chặt môi, nói: "Nếu Sở vương cố ý công Tề, lần này đi sứ chỉ là cái cớ, trong nước có lẽ đã chuẩn bị chiến tranh! Khi sứ giả từ Tề trở về tay không, lệnh chuẩn bị chiến tranh chắc chắn đã được ban ra cho các nơi. Nay lại rút lệnh, uy tín của Sở vương sẽ bị tổn hại. Tề không thể đánh, Tấn lâm nguy rồi!"

Ba chữ "Tấn lâm nguy" vang vọng trong điện.

Chúng hiền sĩ nhìn nhau, rồi nhìn công tử Kính Lăng, cảm thấy hắn có phần lo lắng thái quá.

Dục tiến lên một bước, nghiêm túc nói: "Công tử nói vậy là sao? Nếu Sở tấn công Tấn, ắt sẽ có biểu văn! Hơn nữa, Tấn cơ được Sở vương sủng ái, chấp chính Tử Phạm cũng là người Tấn. Công tử quá lo lắng rồi."

Công tử Kính Lăng bước tới bàn, cầm bút lông viết lên thẻ tre.

Chúng hiền sĩ đều biết thói quen của hắn, nên không ai lên tiếng.

Trong thư phòng chỉ còn nghe thấy tiếng bút lông sột soạt trên thẻ tre.

Trong không gian tĩnh lặng, một tràng tiếng bước chân vội vã vang lên.

Tiếng bước chân đến trước thư phòng, rồi một giọng kiếm khách có phần gấp gáp truyền đến: "Công tử, có việc gấp xin bẩm báo!"

"Nói!"

"Sở vương đã gửi biểu văn cho Chu thiên tử và các chư hầu, tố cáo Tấn cơ tư thông, âm mưu sát hại Sở vương. Trong phòng của con trai Tấn cơ là công tử Ngô, người ta tìm thấy thư mật của công tử Kính Lăng và công tử Ngô. Thư viết rằng Sở vương đã già, muốn cho công tử Cập kế vị. Nhưng công tử Cập tính tình tàn độc, khó dung người, cần phải ra tay trước! Khi Sở vương băng hà, ngoài có công tử Kính Lăng, trong có chấp chính Tử Phạm, ngôi báu Sở vương sẽ không thuộc về ai khác ngoài công tử Ngô."

Bên trong một mảnh lặng ngắt như tờ, kiếm khách chậm thở ra một hơi, nói tiếp: "Thư mật của công tử Kính Lăng và công tử Ngô, Sở vương đã trình lên Chu thiên tử. Nghe nói nét chữ trong thư quả thật là của công tử Kính Lăng! Tình hình nguy cấp, quân hầu đã nổi giận, lệnh cho công tử lập tức hồi cung."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 176: Lưỡng thành quy nguyên chủ

Đầu xuân sang năm, Sở công Tấn.

Tin tức này ngay lập tức truyền đến các quốc gia.

Vốn dĩ, Sở vương đang tức giận muốn lập tức phát binh công Tấn. Nhưng lúc này đã là mùa thu, chuẩn bị một chút là đến lập đông. Các lãnh chúa trong nước đều đã chuẩn bị cho cuộc chiến vào mùa xuân năm sau, mà kế hoạch này đã được Sở vương quyết định từ lúc sắp xếp chuyến đi sứ sang Tề.

Sở mạnh Tấn yếu, Sở đã xưng bá chư hầu nhiều năm. Lần này Sở vương nén giận xuất binh, tình thế rất nghiêm trọng.

Cho nên ngay lập tức, Tấn đã phái sứ giả đến các nước, trừ một số nước nhỏ, chủ yếu là đến Tần và Tề cầu xin tương trợ.

Nếu có thể nhận được sự giúp đỡ của hai nước lớn này, thì cuộc chiến giữa Tấn và Sở sẽ cân bằng hơn. 

******

Phủ Nghĩa Tín quân.

Vệ Lạc lặng lẽ chạy từ thư phòng ra vườn sau. Nàng nhớ lúc này lá rụng nhiều, trời cao mây nhạt, là thời điểm thích hợp để ngủ.

Nghĩa Tín quân đã sớm phát hiện thói quen trốn ra vườn sau ngủ trưa của Vệ Lạc, nên vườn sau chỉ có vài nô lệ quét dọn. Những nô lệ này, sống chết nằm trong tay hắn, ngay cả một hiền sĩ hay kiếm khách bình thường cũng có thể tùy ý giết chết. Cho nên họ rất cẩn thận, không dám nói nhiều, cũng không dám suy nghĩ lung tung.

Như vậy, vườn sau gần như là nơi riêng của Vệ Lạc. Chỉ là để đề phòng, nàng gần như chưa bao giờ lộ diện khuôn mặt thật.

Vệ Lạc vô tình đi đến dưới một gốc phong, uể oải ngồi xuống một tảng đá, ôm gối tựa lưng vào thân cây, bắt đầu huýt sáo.

Lá phong đỏ như lửa, gió thổi qua lá rơi lả tả. Những chiếc lá đỏ rực xen lẫn giữa đám lá khô héo, rất dễ thấy.

Vệ Lạc tựa vào cây phong, đang mơ màng sắp ngủ, thì nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Một lát sau, thanh âm trong trẻo của Nghĩa Tín quân vang lên: "Lạc?"

Vệ Lạc đang lim dim mắt, nghe được tiếng gọi, bĩu cái miệng nhỏ, thân mình uyển chuyển lăn sang bên kia gốc cây, tránh sự tìm kiếm của Nghĩa Tín quân.

Đáng tiếc, Nghĩa Tín Quân đã âm thầm theo sau, nhìn thấy hết hành động nhỏ của nàng.

Hắn không khỏi bật cười, lắc đầu.

Chỉ chốc lát, hai ngón tay của hắn đã véo cái mũi nàng.

Vệ Lạc nghẹt thở, cơn buồn ngủ cũng tan biến. Nàng mở mắt chớp chớp nhìn hắn.

Thấy Vệ Lạc như vậy, Nghĩa Tín quân thở dài, đưa tay vuốt ve mặt mày nàng, thì thầm: "Lạc, Lạc." Thanh âm nỉ non ôn nhu vô cùng.

Vệ Lạc duỗi tay xoa xoa mắt.

Nghĩa Tín Quân mỉm cười: "Lạc, mọi việc đúng như nàng dự đoán, Tấn sứ đã đến. Tối nay sẽ gặp họ."

Vệ Lạc nghe hai chữ "Tấn sứ", cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu tán. Nàng rũ mắt xuống, khóe miệng hiện lên một nụ cười.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã đến tối.

Nghĩa Tín Quân trên thực tế đã là người chấp chính Tề quốc, nên sau khi Tấn sứ yết kiến Tề hầu, họ lập tức đến cầu kiến hắn.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Để hoan nghênh Tấn sứ, đêm nay Nghĩa Tín Quân mở tiệc trong phủ.

Tiệc tàn, theo yêu cầu của Tấn sứ, Nghĩa Tín Quân đến thư phòng để nói chuyện riêng.

Trong thư phòng lúc này, ngoại trừ Tấn sứ, chỉ có Nghĩa Tín quân, Quản thúc, bốn lão thần, và một thiếu niên quỳ bên cạnh Nghĩa Tín quân rót rượu. Thiếu niên này tướng mạo bình thường, mặt hơi vàng, mũi nhỏ, mắt nhỏ, chính là Vệ Lạc.

Sau khi hàn huyên, nhắc lại những gì đã nói trong bữa tiệc, Tấn sứ đứng dậy, bước đến cách Nghĩa Tín quân năm bước, cúi đầu thật sâu thành khẩn nói: "Chủ nhân của ta, công tử Kính Lăng biết tin cơ của quân đã qua đời, vô cùng thương tiếc. Công tử nói rằng, Dương và Dụ, hai thành vốn là đất phong của quân, quân đã dùng chúng để đổi lấy mỹ cơ. Nay mỹ cơ đã mất, ngài ấy giữ hai thành này trong lòng không yên. Vậy nên, công tử xin trả lại hai thành cho quân!"

Nói xong, Tấn sứ ngẩng lên nhìn Nghĩa Tín quân.

Lúc này, trên khuôn mặt tuấn tú của Nghĩa Tín quân ẩn hiện một vẻ kỳ lạ, vừa như vui mừng, vừa như đắc ý, lại như cảm khái thán phục.

Hắn không khỏi liếc nhìn Vệ Lạc đang quỳ rót rượu bên cạnh.

Vệ Lạc cúi đầu, tay rót rượu rất vững vàng.

Nhưng không ai chú ý, trong mắt nàng đã bắt đầu dâng lên nước mắt. Nàng gắt gao mím chặt môi, thầm nghĩ: Vệ Lạc, ngươi thật ngu ngốc! Ngươi muốn nghe gì chứ? Muốn nghe xem sau khi biết ngươi chết, hắn đau lòng thế nào sao?

Nghĩ đến đây, nàng hận chính mình vô cùng. Nàng cúi đầu, cố gắng mở to mắt để ngăn nước mắt rơi xuống.

Tay nàng vẫn rót rượu rất bình tĩnh.

Nghĩa Tín quân liếc về phía Vệ Lạc, không chú ý rằng với hành động này của mình, trong mắt Tấn sứ hiện lên một tia sáng kỳ dị.

Chỉ một cái liếc mắt, Nghĩa Tín quân đã ngẩng đầu lên, nhíu mày hỏi: "Hai thành đổi một người, là Nghĩa Tín tự nguyện. Không biết công tử Kính Lăng còn có phân phó gì?"

Câu hỏi này có ý là, các ngươi trả lại hai thành cho ta, không biết còn có yêu cầu gì nữa không?

Hắn biết rõ còn cố hỏi, bởi vì ai cũng biết Tấn sứ sẽ có yêu cầu gì.

Nghe Nghĩa Tín quân hỏi vậy, Tấn sứ vội vàng lùi lại một bước.

Sau đó, hắn lại lần nữa cúi đầu thi lễ thật sâu, thở dài: "Sở Vương lấn lướt nước ta, ý muốn phạt Tấn. Lần này, ta mang theo trăm cân hoàng kim, mười xe gấm vóc, vô số ngọc ngà châu báu, cùng mười xử nữ ngàn dặm chọn một, lại xin dâng hai thành Dương, Dụ để tương phụng quân, chỉ cầu khi Sở tấn công, Tề có thể xuất binh tương trợ."

Nói đến đây, hắn lại vái chào một lần nữa, cao giọng nói: "Nay ta đã được Tần, Tống, Lỗ đồng ý tương trợ, nếu Tề cũng bằng lòng, Sở không còn đáng sợ nữa."

Dừng một chút, lời nói Tấn sứ trở nên chậm rãi: "Nghĩ Sở xưng bá trăm năm qua, làm nhiều điều tàn bạo, đã khiến trời người oán ghét. Lần này Tần, Tấn hợp kích, nếu thắng, Sở sẽ không còn là bá chủ nữa! Thỉnh quân đồng ý!"

Vừa nói đến đây, hắn thấy Nghĩa Tín quân nhìn chăm chú về phía thiếu niên tướng mạo bình thường kia.

Không chỉ hắn, Tấn sứ phát hiện, trong phòng này những hiền sĩ kia, từ nãy đến giờ, cho đến khi hắn nói ra rất nhiều lời, vẫn chưa có ai chỉ trích hay nghi ngờ gì.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Nhìn thái độ của những hiền sĩ, phảng phất như họ đã biết trước hắn sẽ nói gì. Điều này thật không thể tưởng tượng nổi cũng không hợp lý.

Lúc này, Nghĩa Tín quân cả kinh nói: "Ngươi nói Tần cũng hứa hẹn?"

Tần Tấn vừa mới giao chiến, hai nước đã có mối thù truyền kiếp. Trong tình huống này, họ không thừa cơ đã là may, thế mà lại nguyện ý tương trợ Tấn quốc?

Tấn sứ cười lớn, mặt lộ vẻ tự mãn, "Đúng vậy! Công tử nhà ta có ân với thái tử Tần, lại nguyện lấy hai thành để đổi, Tần đã hứa hẹn toàn lực tương trợ."

Lời này vừa ra, Nghĩa Tín quân và các hiền sĩ không khỏi trao đổi ánh mắt. Mối thù giữa Tấn và Tần không hề nhỏ, dễ dàng bỏ qua như vậy sao? Xem ra có ẩn tình khác.

Mặc dù nghĩ vậy, nhưng mọi người ở đây đều tin lời Tấn sứ. Bởi vì bất luận kẻ nào cũng sẽ không hồ ngôn loạn ngữ trong chuyện đại sự như thế.

Sau một lúc lâu, Tấn sứ lại vái chào Nghĩa Tín quân, cất cao giọng nói: "Lần này ta đến đây, ngoài việc trả lại hai thành Dương, Dụ cho Tề, còn xin dâng thêm thành Hồ. Thành này Tề Hầu đã chấp thuận. Nay xin dâng lên cùng Dương, Dụ, thỉnh quân tương trợ!"

Hắn vô cùng thận trọng nói đến đây, quay đầu ra ngoài cửa quát: "Dâng địa đồ!"

Bản đồ này, chính là địa đồ hai thành Dương, Dụ. Dâng đồ này lên, tức là dâng hai thành.

Lập tức, địa đồ đã được đặt trước mặt Nghĩa Tín quân.

Tấn sứ mong đợi nhìn Nghĩa Tín quân.

Trong sự chờ mong của hắn, Nghĩa Tín quân thở dài một tiếng, nói: "Nếu như thế, Nghĩa Tín thay mặt Đại Tề nhận lấy!" Dứt lời, hắn đưa tay về phía địa đồ.

Ngay khi lời hứa hẹn này thốt ra, Tấn sứ vui mừng khôn xiết. Hắn vội vàng vái chào, run giọng nói: "Tạ ơn quân đã chấp thuận!"

Trong thanh âm của hắn, không giấu nổi sự vui mừng cùng hài lòng.

Bởi vì, có sự giúp đỡ mạnh mẽ của Tề, quốc gia hắn coi như đã được bảo toàn!

Có Tề Tần tương trợ Tấn, cho dù là Sở hùng mạnh, cũng không thể không cân nhắc.

Trong niềm vui mừng, Tấn sứ trò chuyện thêm vài câu rồi cáo từ. Lúc quay người rời đi, ánh mắt hắn lại liếc về phía thiếu niên vàng vọt gầy gò không đáng chú ý kia.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro