Chương 177: Vệ Lạc lại được sống! + Chương 178: Kiếm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 177: Vệ Lạc lại được sống!

Tấn sứ vừa mới đến bên cạnh xe ngựa, một hiền sĩ theo sau thấp giọng hỏi: "Công cho rằng, lần này Tề sẽ xuất binh bao nhiêu?"

Xuất binh bao nhiêu?

Dưới ánh trăng khuyết, hắn cười cười, nụ cười có chút bí ẩn. Hắn chậm rãi nói: "Ta nghĩ, lần này Tấn sẽ dốc toàn lực đánh Sở! Trừ phi Sở vương rút quân, nếu không, thất bại chắc chắn!"

Hắn rất chắc chắn về điều đó.

Hiền sĩ kia giật mình, không chỉ hắn, mấy hiền sĩ khác cũng ngạc nhiên.

Tấn sứ lại cười bí ẩn, thấp giọng nói: "Công tử có trí tuệ hơn người, há có thể để người khác tính kế?"

Hắn nhớ lại trước khi rời Tấn, công tử Kính Lăng dặn dò: "Trước tiên là giả chết, sau đó tung tin bị Thái sứ sỉ nhục để lấy lòng thiên hạ. Lại ngụy tạo vu khống ta cấu kết với công tử Ngô cùng chấp chính Sở quốc Tử Phạm. Việc này từng bước tương bức, âm độc hãm hại Tấn vào tuyệt lộ! Âm mưu này, hẳn là do Tề gây ra. Nhưng ta thấy Nghĩa Tín quân ngay thẳng, không có tâm cơ này, bên cạnh hắn ắt có kẻ giỏi âm mưu. Nếu có người này, lúc dâng địa đồ ắt sẽ có mặt. Ngươi hãy quan sát kỹ, xem ai có thần sắc khả nghi!"

Khi đó, giọng nói của công tử ngập ngừng, trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ phức tạp. Hắn lo lắng hồi lâu, rồi mới nói tiếp: "Nếu người này không phải thiếu niên, ngươi phải trừ khử! Nếu là thiếu niên, ngươi hãy làm theo kế của ta."

Lời nói của công tử Kính Lăng nặng nề, như khắc sâu vào lòng Tấn sứ.

Lúc đó hắn không thể tin được, nếu thật có người giỏi âm mưu như vậy, sao có thể chỉ là một thiếu niên? Nhưng hắn vừa quan sát hồi lâu, người duy nhất đáng nghi trong phòng đúng là một thiếu niên.

Công tử, quả nhiên thần cơ diệu toán.

Sau khi Tấn sứ rời đi, các đại thần Tề quốc liền bàn bạc việc xuất binh... Xuất binh là điều chắc chắn. Vấn đề mấu chốt là, nên phái bao nhiêu binh mã tương trợ Tấn quốc.

Trong cuộc thảo luận, điều nằm ngoài dự đoán của chúng thần, công tử Trật không hề phản đối. Chính là không ai ngờ, y đối với việc xuất binh trợ Tấn công Sở lại vẫn luôn duy trì trầm mặc.

Điều này khiến chúng thần ngạc nhiên, lẽ ra y phải chỉ trích Nghĩa Tín quân cùng Tề Hầu, vì lợi ích của một thành (Dương, Dụ là đất phong của công tử Kính Lăng lén dâng cho cá nhân Nghĩa Tín quân, không thuộc sở hữu Tề quốc), lại dám khiêu khích Sở hùng mạnh!

Phải biết, đã có nhiều Tề thần bất mãn vì điều này. Theo họ, Sở quốc hùng mạnh như vậy, không nên đắc tội. Nếu công tử Trật đứng ra phản đối Nghĩa Tín quân chuyên quyền, chắc chắn sẽ được nhiều cựu thần ủng hộ.

Đáng tiếc, y không hề lên tiếng chỉ trích Nghĩa Tín quân.

Sau khi bàn bạc, cuối cùng Tề quyết định xuất một nghìn chiến xa, năm nghìn mặc giáp, hai vạn nô lệ tham gia trận chiến Sở - Tấn. Có thể nói, với một nước lớn như Tề, số quân này vừa đủ thể hiện sự ủng hộ mà không tổn hại quá nhiều.

Không ai phản đối quyết định này, kể cả Nghĩa Tín quân.

Sau khi thảo luận xong, xe ngựa của Nghĩa Tín quân lăn bánh, chuẩn bị báo cáo kết quả cho Tấn sứ.

Xe ngựa đi chậm rãi.

Vệ Lạc vẫn quỳ bên cạnh Nghĩa Tín quân, đốt hương và rót rượu cho hắn.

Nghĩa Tín quân tựa vào tháp, nghiêng đầu nhìn bóng dáng nàng bận rộn. Một làn hương trầm thoang thoảng trong xe ngựa, loại hương này có thể khiến người ta bình tĩnh, là loại Vệ Lạc thích dùng nhất. Sau khi nàng dùng vài lần, Nghĩa Tín quân cũng thích. Vì thế, đàn hương trở thành loại hương họ thích đốt nhất.

Thời gian trôi qua trong an tĩnh... Không biết bao lâu sau, xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Nghĩa Tín quân và Vệ Lạc đồng thời ngẩng đầu lên. Họ chìm đắm trong suy nghĩ của mình, đến lúc này mới nhận ra bên ngoài có tiếng ồn ào nhốn nháo, vô cùng náo nhiệt.

Một tiếng quát hào sảng vang lên, "Thỉnh Nghĩa Tín quân ra gặp!"

Thanh âm kia vang lên đầy nội lực, hùng hồn, át đi tiếng bàn tán la hét của chúng kiếm khách và người qua đường trong chớp mắt.

Nghĩa Tín Quân ngẩn người.

Hắn vén màn xe lên, duỗi đầu ra nhìn.

Như mọi khi, vừa thấy hắn, người qua đường đều ngây dại.

Mở miệng chính là kiếm khách Sở quốc chừng ba mươi tuổi, râu quai nón đầy mặt. Phía sau hắn, mười mấy kiếm khách Sở quốc xếp hàng chỉnh tề giữa phố, chặn đường xe ngựa.

Nếu công tử Trật có mặt, nhất định sẽ nhận ra, đây chính là những người đau buồn nhất khi nghe tin Vệ Lạc qua đời.

Nghĩa Tín quân nhìn chằm chằm kiếm khách nọ, trầm giọng hỏi: "Quân có điều gì muốn nói thẳng?"

Nghe vậy, kiếm khách râu quai nón chắp tay, trừng mắt nhìn Nghĩa Tín Quân nghiêm nghị hỏi: "Xin hỏi Nghĩa Tín quân, Lưỡng thành mỹ cơ của ngài, thật sự đã chết?"

Có người nghi ngờ cái chết của Vệ Lạc!

Trong khoảng thời gian ngắn, đường phố rơi vào tĩnh lặng .

Nghĩa Tín Quân sững sờ.

Vệ Lạc, người vẫn chưa lộ diện trong xe ngựa, cũng sững sờ.

Thấy Nghĩa Tín quân không trả lời, kiếm khách râu ria xồm xoàm lên tiếng, hét lớn: "Xin hỏi Nghĩa Tín quân, mỹ cơ của ngài, quả thực đã chết?"

Nghĩa Tín quân nhíu mày, đôi mắt đào hoa hơi xếch ánh lên một tia tàn khốc.

Trước ánh mắt mọi người, hắn cười, để lộ hàm răng trắng muốt hỏi: "Quân chặn xe ta, là để hỏi việc này? Xin hỏi có chuyện gì khiến quân nghi hoặc?"

Kiếm khách râu ria lại chắp tay nói: "Vừa rồi, ta nghe đồn rằng mỹ cơ của quân vẫn ở bên cạnh quân! Nàng đã dịch dung thành một thiếu niên bình thường, vẫn sớm chiều cùng quân tương đối!"

Cả con phố hoàn toàn im lặng.

Từng ánh mắt như hổ rình mồi đổ dồn về phía trong xe ngựa của Nghĩa Tín quân.

Vệ Lạc không dám tin mở to mắt, dỏng tai lên nghe.

Kiếm khách râu ria thở dài: "Mỹ cơ của quân, nghe đồn có nhan sắc khuynh thành, lại thông tuệ hơn người. Người như vậy, chúng ta thật không muốn nghe tin nàng chết. Nếu nàng còn sống, chúng ta thật sự mừng rỡ."

Kiếm khách này hiển nhiên rất có học thức, lời nói đâu ra đấy!

Vừa dứt lời, hắn đột nhiên trợn tròn mắt, hét lớn!

Tiếng hét làm mọi người đang trầm tư giật mình.

Giữa tiếng hét, kiếm khách râu ria lớn tiếng nói: "Quân nổi tiếng là người trọng nghĩa tín, cũng không vọng ngôn, lại thả đi lộng thần, thật là đại trượng phu! Mỗ muốn hỏi quân, mỹ cơ của quân có thật sự còn sống?"

Nghĩa Tín quân hiển nhiên bị tiếng hét của hắn làm choáng váng, nhất thời không nói nên lời.

Đúng lúc này, một kiếm khách Tề quốc từ phía sau bước ra, dáng người thấp bé, vẻ mặt dữ tợn, chắp tay về phía Nghĩa Tín quân: "Hiện giờ mọi người đồn đại rằng, Sở sứ lần này đến Tề, vốn muốn lấy mỹ cơ của quân! Quân tai mắt thông thiên, biết trước được việc này, bèn lệnh cho người bên cạnh giỏi dịch dung biến mỹ cơ thành một thiếu niên bình thường, lấy thi thể người khác giả làm thi thể mỹ cơ. Hôm nay quân ở đây, trên đầu có trời xanh chứng giám, trước mặt là hàng ngàn bách tính, xin quân nói thật. Vì cái chết của mỹ cơ, chúng ta thương tâm mãi không nguôi. Nếu nàng còn sống, chúng ta tuy hận ngài lừa dối, nhưng cũng hiểu nỗi khổ tâm của ngài, mừng nàng còn sống, sẽ không trách tội quá nặng."

Lời nói của kiếm khách Tề quốc vô cùng chân thành.

Nghĩa Tín quân trầm mặc.

Dưới ánh mắt của mọi người, hắn không còn lời nào để nói.

Trước không nói đến việc hắn khó khăn lắm mới gây dựng được danh tiếng "nghĩa tín" trên thiên hạ nên không thể dễ dàng phá hủy. Mặt khác, nếu hắn phủ nhận trước mặt mọi người, cả đời này Lạc sẽ không bao giờ có thể lộ diện nữa.

Huống chi, những người này đột ngột chặn đường ép hỏi, ngay cả việc Vệ Lạc cải trang thành thiếu niên ở bên cạnh hắn cũng biết rõ. Hắn làm sao có thể phủ nhận? Nếu phủ nhận, có cao thủ dịch dung nào đó đứng ra vạch trần Vệ Lạc, hắn biết ăn nói thế nào?

Quan trọng hơn, việc Sở xuất binh công Tấn là không thể tránh khỏi, cho dù hắn thừa nhận, Sở quốc cũng không thể uy hiếp được Tề. Cùng lắm thì, Tề sẽ dốc toàn lực quyết một trận sinh tử với Sở! Hai nước hợp sức, cộng thêm Tần, Tống hỗ trợ, trận chiến này phần thắng rất lớn.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Bởi vì đủ loại nguyên nhân, Nghĩa Tín quân trầm mặc trước câu hỏi của mọi người.

Một lúc lâu sau, Nghĩa Tín quân cười khổ, mở miệng: "Nghĩa Tín đôi khi cũng bất đắc dĩ, mong chư quân đừng trách."

Hắn thừa nhận!

Hắn lại thừa nhận!

Sau một thoáng yên tĩnh khác thường, cả đường phố bỗng sôi trào.

Đây là sự sôi trào thật sự. Vô số người chen lấn xông về phía xe ngựa, muốn tự tay vén màn xe, muốn tận mắt xem trong xe có phải mỹ cơ hay không.

Mọi người quá điên cuồng, quá nóng lòng, khiến ngựa hoảng sợ.

Trong lúc hỗn loạn, một kiếm khách bên cạnh Nghĩa Tín quân hét lớn, dùng nội lực truyền âm: "Xin chư vị bình tĩnh! Để tạ ơn tình cảm của mọi người, chủ thượng sẽ chọn ngày cho mỹ cơ ăn vận lộng lẫy ra mắt."

"Cho mỹ cơ ăn vận lộng lẫy ra mắt!"

"Cho mỹ cơ ăn vận lộng lẫy ra mắt!"

Trong khoảnh khắc, khắp đất trời, đường phố, núi rừng vang vọng tiếng hô đồng thanh, "Cho mỹ cơ ăn vận lộng lẫy ra mắt!"

Câu nói này kỳ diệu làm mọi người bình tĩnh lại.

Câu nói này khiến mọi náo động biến mất trong nháy mắt.

Kiếm khách Sở quốc râu ria dẫn đầu chắp tay về phía Nghĩa Tín quân: "Ngày đó, đừng để chúng ta chờ mong quá lâu!"

Dứt lời, thân mình hắn vừa chuyển, vèo một cái cởi áo ngoài. Tay phải giương lên, vung áo ngoài trên không trung, rồi cất tiếng hát vang:

"Có mỹ nhân hề, mờ ảo như mưa trời, phiêu dạt như mây thế gian! Có mỹ nhân hề, trằn trọc mãi không nguôi, cầu mà không được! Mỹ nhân cười u ám, xương trắng thành đôi, xuân đi xuân lại về..."

Tiếng hát vừa dứt, hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn người đồng thanh hát theo, "Mỹ nhân cười u ám, xương trắng thành đôi, xuân đi xuân lại về."

Tiếng hát càng lúc càng vang.

Vệ Lạc bất giác lệ tràn mi.

Nghĩa Tín quân quay đầu lại, nhìn Vệ Lạc cười nói: "Lạc, thiên hạ yêu mến nàng nhiều biết bao."

Nghe vậy, Vệ Lạc mỉm cười. Nụ cười ấy khiến Nghĩa Tín quân ngây người.

Rất lâu sau, bên ngoài truyền đến giọng một hiền sĩ: "Chủ thượng, việc này kỳ lạ, chủ thượng nên về phủ trước. Đợi biết rõ nguồn cơn lời đồn, rồi gặp Tấn sứ cũng không muộn."

Lời này rất có lý. Nghĩa Tín quân, Vệ Lạc và các chư thần bên ngoài đều hiểu, mọi chuyện đã rẽ hướng. Lúc này gặp Tấn sứ đã không ổn.

Tức thì, Nghĩa Tín quân trầm quát: "Hồi phủ!"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Edit: Frenalis
Chương 178: Kiếm

Mỹ cơ Nghĩa Tín quân không chết!

Nàng sở dĩ giả chết dịch dung, là bởi vì Sở vương phái sứ giả đến gặp Nghĩa Tín quân muốn lấy nàng, mà không chuẩn bị trả bất cứ giá nào.

Nàng làm vậy để tránh họa.

Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp nơi.

Nghĩa Tín quân và Vệ Lạc không cần thương lượng cũng biết đây là do Tấn sứ bày mưu. Vệ Lạc suy nghĩ một chút, liền biết phía sau Tấn sứ bóng dáng của công tử Kính Lăng.

Mục đích của việc này, chính là ép Tề quốc tham chiến, hơn nữa là dốc toàn lực tham chiến.

Đây là một kế dương mưu.

Một kế dương mưu mà Nghĩa Tín quân và công tử Trật không thể không làm theo.

Bởi vì trước đó Sở vương muốn lấy cơ của Nghĩa Tín Quân để chuẩn bị làm cớ tấn công Tề quốc. Nay tin tức cơ chưa chết truyền đến Sở quốc, chẳng khác nào người Tề đùa giỡn Sở vương!

Với tính cách có thù tất báo của Sở vương, hắn nhất định sẽ ghi nhớ mối thù này, chỉ cần có cơ hội, hắn sẽ trả đũa Tề quốc.

Cuộc chiến giữa Tề và Sở không thể tránh khỏi.

Điều duy nhất Tề quốc có thể làm là không cho Sở vương có cơ hội đó. Chính là nhân lúc Sở và Tấn đang tranh chấp, gia nhập phe Tấn để cùng chống Sở.

Do đó, Tề quốc cần phải dốc toàn lực cùng với Tấn, đánh bại Sở, khiến Sở vương bị thương nặng, để bảo đảm hòa bình trong vài năm.

Sau nhiều cuộc tranh luận, Nghĩa Tín quân đã cho Tấn sứ biết rằng Tề sẽ dốc toàn lực tham gia cuộc chiến với Sở.

Tấn sứ hài lòng ra về.

Đương nhiên, đa số quyền quý Tề quốc đều hủ bại và nhát gan, nếu không phải người Tấn dâng một thành cùng vô số tiền tài châu báu và xử nữ để hối lộ khắp nơi, cầu xin giúp đỡ, họ vẫn sẽ tiếp tục mơ mộng trì hoãn. Suy cho cùng Sở vương đã già, biết đâu kéo dài vài năm nữa hắn sẽ chết. Hơn nữa, kể cả Sở vương không chết nhất quyết tấn công Tề, khi đó bọn họ chưa chắc đã còn ở đây. Chiến tranh diễn ra thế nào, liên quan gì đến họ?

Công tử Kính Lăng đã lường trước được điều này, để chắc chắn, hắn đành phải nhượng bộ ba thành. Sau khi khiến người Tề quyết tâm giúp đỡ, hắn lại tung ra kế dương mưu, ép người Tề từ chỗ giúp đỡ nửa vời thành dốc toàn lực chiến đấu.

*******

Phủ Nghĩa Tín Quân.

Lúc này Vệ Lạc lại mặc nữ trang, vẫn là bộ y phục đỏ rực đó.

Về cơ bản, kể từ ngày Nghĩa Tín quân thừa nhận trước mặt mọi người rằng nàng chưa chết, mọi chuyện đã trở nên không thể kiểm soát.

Hiện tại, cả Lâm Truy thành lại sục sôi vì nàng.

Bởi vì câu chuyện này quá ly kỳ, biến hóa quá khó lường. Ba tháng trước, cả thành còn đau buồn vì nàng, nay nỗi lòng mọi người vừa nguôi ngoai, lại truyền ra tin nàng chưa hề chết.

Sống lại một đời, khiến danh tiếng của Vệ Lạc càng lan xa, đã có không ít du hiệp từ các nước đến Lâm Truy muốn gặp nàng một lần.

Mấy đêm nay, kiếm khách trong phủ Nghĩa Tín quân trở nên rất bận rộn, họ đang bận đuổi người – những du hiệp từ khắp nơi đổ về phủ, muốn sớm cùng nàng gặp mặt.

Đêm nay trăng tròn lại nhô lên cao. Ánh trăng sáng ngời phủ lên mặt đất một mảnh trắng bạc. Dưới ánh trăng, bóng cây lay động, người và trăng cùng múa.

Vệ Lạc đứng dưới tàng phong, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, tay cầm Mộc Kiếm, thong thả mà gian nan đẩy về phía trước.

Trước mặt rõ ràng không có gì, nàng lại như đối mặt với sóng lớn ngập trời, Mộc Kiếm trong tay, từng chút từng chút tiến tới, đều vặn vẹo vì áp lực cực lớn. Thanh kiếm vốn làm bằng gỗ, lại như rắn uốn lượn, mềm mại, tự nhiên mà vũ động.

Dưới ánh trăng, mũi kiếm gỗ xuất hiện một đạo ngân quang nhàn nhạt. Ngân quang quá mờ ảo, nếu không phải tại ban đêm, Vệ Lạc sẽ không nhận ra.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Đạo ngân quang này, Vệ Lạc đã phát hiện mấy ngày nay. Ban ngày nàng tưởng mình hoa mắt, nhưng khi vào trong nhà, vệt sáng lại rõ ràng hơn. Đến đêm nay, nó càng thêm rõ nét.

Vệ Lạc mừng rỡ khôn xiết.

Bấy lâu nay dù trong hoàn cảnh nào, chỉ cần có thể luyện kiếm, nàng sẽ không bao giờ lười biếng bỏ cuộc. Bởi vì, chỉ có khi mồ hôi rơi như mưa, nàng mới cảm thấy hoàn toàn tĩnh lặng, hoàn toàn tự tại.

Loạn thế này, chỗ dựa lớn nhất, chính là thanh kiếm trong tay!

Dưới ánh trăng, nàng chậm rãi đâm ra một kiếm, ánh bạc như sóng, thân kiếm như rắn, lại không phát ra một tiếng động.

Mũi kiếm hướng về phía không trung hư vô, từng chút một tiến tới.

Thời khắc này, lòng nàng tĩnh lặng vô cùng, tiếng ếch kêu, côn trùng rỉ rả, rắn bò, tiếng gió, lá cây xào xạc, tất cả đều mang theo một quy luật huyền ảo nào đó. Âm thanh đó, cùng nhịp tim nàng, đã là một phần của tự nhiên.

Bất chợt, Vệ Lạc cảm thấy mình như chạm đến bản chất của sự vật!

Nếu có ai ở bên, sẽ thấy, ngay khoảnh khắc này, Vệ Lạc biến mất.

Nàng thực sự biến mất, người tuy hiện rõ dưới ánh trăng, nhưng hơi thở, nhịp tim, tất cả đều tan vào hư vô.

Đây là một cảm giác kỳ lạ, Vệ Lạc cảm thấy mình hòa làm một với gió, với lá cây, trở thành một phần của đất trời, hóa thành vĩnh hằng.

Rất lâu sau, một loạt tiếng bước chân phá vỡ tất cả.

Nàng tỉnh lại.

Mọi huyền ảo tan biến, nàng lại hiện ra dưới tàng phong, sống động mà đứng đó, ánh bạc trên Mộc Kiếm nhạt dần, rồi biến mất.

Tiếng bước chân ngày một gần.

Chỉ chốc lát, giọng nói thanh duyệt của Nghĩa Tín quân truyền đến, "Lạc?"

Vệ Lạc cất Mộc Kiếm vào lòng, xoay người đáp: "Ở đây."

Thanh âm mềm mại, êm ái của nàng tựa như ánh trăng, tuyệt đẹp mà quyến rũ, khiến lòng người say đắm. Nghĩa Tín quân nghe vậy khẽ cong môi, một nụ cười tự nhiên nở trên gương mặt hoa mỹ, hắn bước đến trước mặt nàng.

Nhìn thấy dáng vẻ mồ hôi nhễ nhại của nàng, Nghĩa Tín quân khựng lại, ánh mắt đào hoa tràn đầy ý cười, "Lại luyện kiếm sao?"

"Ừm."

Nghĩa Tín quân thoáng nhìn vào lòng ngực nàng, lờ mờ thấy một vật hơi có hình thù gồ ghề, lắc lắc đầu hỏi: "Sao còn dùng kiếm gỗ? Sức lực của nàng giờ đã đủ để dùng kiếm đồng rồi."

Vệ Lạc cười nói: "Ta quen rồi."

Cười khẽ, nàng chạy đến trước mặt Nghĩa Tín quân ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lấm tấm mồ hôi, lộ ra một nụ cười tinh nghịch, "Trăng sáng, người tĩnh, trời nước một màu, cảnh đẹp khó gặp. Quân không bằng cùng ta du ngoạn đêm nay, dạo chơi giữa non xanh nước biếc?"

Nghĩa Tín quân cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng dưới ánh trăng, đôi mắt mặc ngọc sáng ngời, lòng hắn say. Hắn đưa tay vuốt ve khuôn mặt nàng, nhẹ nhàng đáp: "Được."

Nhận được lời đồng ý, Vệ Lạc vui mừng khôn xiết. Nàng nhảy lên, thoắt một cái đã chạy về phía nội uyển, vừa chạy vừa vội vàng nói: "Để ta tắm rửa thay y phục đã."

Chạy vội, nàng đột nhiên dừng bước quay đầu lại. Dưới ánh trăng, đôi mắt mặc ngọc của nàng lấp lánh. Nàng trừng mắt nhìn Nghĩa Tín quân, nhăn mũi nói lớn: "Nếu ta quay lại mà không thấy chàng, thì chàng đẹp mặt!" Giọng nói của nàng nặng nề buông lời cảnh cáo, trong tiếng cười khổ của Nghĩa Tín quân, nàng thoắt một cái đã chạy mất dạng.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro