Chương 195: Sở khách (2) + Chương 196: Vệ Lạc gặp Sở Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Frenalis

Chương 195: Sở khách (2)

Lão giả áo tang dẫn Vệ Lạc đến giữa đội ngũ.

Những người Sở nhìn chằm chằm không nháy mắt mà đánh giá Vệ Lạc mỹ diễm tuyệt luân trong bộ trung y màu bạc, ai nấy đều ngẩn ngơ. Mãi một lúc sau, kiếm khách đi đầu mới tỉnh táo lại, vội vàng cởi áo khoác ngoài của mình, bước đến trước mặt Vệ Lạc khoác lên người nàng.

Áo khoác vừa phủ lên, lão giả áo tang trừng mắt nhìn hắn. Sau đó ông ta dẫn Vệ Lạc đến bên xe ngựa, kéo cửa xe, giơ tay phải lên ném nàng vào trong.

Hành động ném người như ném bao tải này khiến những người Sở lộ ra vẻ xót xa.

Người Sở vốn đa tình, vì đa tình nên trong các bậc trượng phu chư quốc, họ được xem là thương hương tiếc ngọc nhất.

Lão giả quay lại trừng mắt nhìn mọi người, quát: "Xuất phát!"

"Vâng!"

Tiếng đáp vang lên, xe ngựa vội vàng lăn bánh.

Trong xe ngựa, Vệ Lạc bị ném ngã sấp xuống, cả người cuộn tròn lại. Xe ngựa xóc nảy, nàng liên tục va đập vào thành xe, trán, khuỷu tay, đầu gối đều đau nhức.

Nhưng lúc này Vệ Lạc không có tâm trí để ý đến cơn đau. Nàng nhắm mắt, thu liễm tâm thần, tập trung cảm nhận nội khí lưu chuyển trong cơ thể.

Nội khí không thể lưu thông.

Vệ Lạc cố gắng cảm nhận, chỉ có thể cảm nhận được khí huyết bị đình trệ trong cơ thể. Thậm chí, nàng không thể nghĩ đến việc vận nội lực, chỉ cần tưởng tượng thôi đã thấy ngực đau nhói, khó chịu vô cùng.

Vì vậy, nàng nhanh chóng mở mắt.

Vừa mở mắt ra, Vệ Lạc thấy mình như con chim nhỏ mổ thóc, trán liên tục đập vào thành xe. Mỗi lần đập, nàng lại nhăn mặt vì đau, không biết chỗ đó có sưng thành một cục hay không?

Xe ngựa lắc lư, Vệ Lạc nghe thấy một kiếm khách nói lớn: "Sư lão, phụ nhân trong xe bị xóc lộn tùng phèo, ta nghe mà không đành lòng!"

Thanh âm rất lớn và vang vọng.

Vừa dứt lời, không đợi sư lão đồng ý, kiếm khách đã đến bên xe ngựa vén rèm lên, đưa tay đỡ Vệ Lạc dựa vào thành xe.

Làm xong, hắn quay đầu lại. Vệ Lạc nghe thấy hắn nói rõ ràng: "Không được sư lão cho phép, ta tự ý đỡ phụ nhân dậy, xin sư lão trách phạt!"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Một lúc sau, giọng khàn khàn của lão già truyền đến: "Phụ nhân này tuy có vẻ ngoài yếu đuối, nhưng thực chất rất lợi hại. Ngươi không thể vì thương hại mà làm hỏng việc. Nếu có sai sót, tội không thể tha!"

Chúng kiếm khách giật mình, sau một lúc mới đáp lại không đồng đều: "Vâng!"

Sư lão thấy chúng kiếm khách không phục, liền hừ lạnh một tiếng, quát: "Tuy khí huyết của nàng ta tạm thời bị ngăn trở, nhưng khoảng một canh giờ sẽ hồi phục. Lúc đó, nàng ta chỉ không thể vận nội lực, còn cử động thì không sao. Các ngươi đừng có thương hại nữa."

Những người Sở ngẩn ra, lập tức đáp: "vâng."

Người Sở sợ bị truy đuổi nên đi rất nhanh. Đoàn người của họ chỉ có hai chiếc xe ngựa, còn lại đều là hai người một ngựa, rất thích hợp cho việc di chuyển đường dài.

Sáng hôm sau, Vệ Lạc ngồi trên xe ngựa cùng một phụ nhân trung niên mặc đồ đen. Phụ nhân này có gương mặt trắng bệch khác thường, đôi mắt phượng sắc bén, rõ ràng không phải nhân vật tầm thường.

Bà ta đến để hầu hạ Vệ Lạc.

Chỉ trong hai ba ngày, người Sở đã rời khỏi biên giới Lâm Truy. Vừa rời khỏi Lâm Truy, miếng vải nhét trong miệng Vệ Lạc đã bị lấy ra. Nhưng mỗi khi đến thị trấn đông người, phụ nhân trung niên lại nhét lại vào.

Còn lão giả kia, mỗi khi ăn sáng xong, lại phong bế khí huyết của Vệ Lạc một lần.

Thời đại này, du hiệp qua lại là chuyện thường tình. Trừ một số thành trì lớn, những nơi khác thậm chí không thu thuế vào thành. Bởi vậy , tuy người Sở giam giữ một người sống như Vệ Lạc, lại là một đường thông hành không bị ngăn trở.

Sau nửa tháng chạy nhanh như vậy, đoàn người đã càng ngày càng đến gần biên giới nước Sở .

Đối với Vệ Lạc, điều an ủi duy nhất trong lần bị bắt này là người Sở vẫn sẽ nghỉ ngơi mỗi khi gặp thành trì nào đó.

Sáng hôm đó, Vệ Lạc bị đánh thức bởi một tiếng kêu: "Tuyết rơi!"

Vệ Lạc giật mình, nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy một vùng sáng chói lóa mắt.

Tiếng kêu phát ra từ bên ngoài, là giọng của phụ nhân trung niên kia: "Hiếm khi có tuyết lớn như vậy, phải làm sao đây?"

Thời đại này, nhiệt độ không khí trung bình cao hơn so với đời sau, số ngày tuyết rơi mùa đông thực sự rất ít.

Giọng nói của phụ nhân trung niên vừa dứt, một giọng nam trầm đục vang lên: "Thật không ổn. Vốn dĩ nhiều nhất một tháng nữa là có thể đưa phụ nhân này đến tay vương. Tuyết rơi như vậy, e rằng đường đi sẽ khó khăn."

Ông ta nói nói tới đây, thở dài thật mạnh, lẩm bẩm: "Công tử Ngô đang trên đường đến, như vậy sẽ bị trì hoãn."

Cả hai đều trầm mặc.

Có lẽ ông trời đang giúp sức, tuyết cứ rơi mãi không ngừng. Mãi đến ba ngày sau, tuyết mới ngừng rơi. Lúc này, trên đường lớn đã chất đống gần một mét tuyết.

Tuyết dày như vậy, xe ngựa không thể di chuyển. Không chỉ xe ngựa, ngay cả người cưỡi ngựa cũng phải đề phòng hố sâu. Hơn nữa, áo ấm của mọi người không đủ để chống chọi, chỉ còn cách tiếp tục nghỉ ngơi.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Cùng lúc đó, ở các kinh đô của các nước, các bậc vương hầu cũng đang quan tâm đến trận tuyết lớn. Như Sở vương, đã ra lệnh bói toán để dò ý trời. Đồng thời, các nước Tề, Tấn, Tần cũng đều mời thầy vu đến.

Trong phòng, Vệ Lạc tuy toàn thân bủn rủn nhưng vẫn có thể vịn tường đi lại chậm chạp, lại nhắm mắt cảm nhận khí tức trong cơ thể.

Giống như mọi khi, chỉ cần nàng tập trung vào nội khí, ngực lại đau nhói.

Vệ Lạc thở dài, không thể không từ bỏ một lần nữa.

Nàng chậm rãi vịn tường, đi về phía cửa sổ.

Bên ngoài một vòng ảm đạm, thái dương trắng bệch treo trên bầu trời, tuyết dày đặc, những chỗ có dấu chân người bắt đầu chảy nước.

Sắc tuyết trắng đến chói mắt.

Vệ Lạc quay đầu lại, âm thầm nghĩ: Không biết lúc này, Tố có đang sốt ruột đến phát điên không?

Nàng nghĩ đến đây, trong lòng cảm thấy khó chịu. Vệ Lạc không thích làm việc vô ích. Cho nên nàng vội vàng chuyển hướng suy nghĩ.

Đúng lúc nàng ngẩng đầu lên, một giọng nói nhỏ từ xa vọng lại: "Tuyệt đối không được để ai nhìn thấy phụ nhân đó!"

"Vâng!"

Vệ Lạc nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, chỉ thấy một rừng thông phủ đầy băng tuyết. Giọng nói đó, ít nhất cũng cách ba bốn trăm mét.

Vệ Lạc thu hồi ánh mắt. Nàng vừa cúi đầu, bỗng nhiên tâm thần chấn động!

Khí huyết của ta bị chặn đứng, nội lực không thể sử dụng, tại sao thính lực vẫn tốt như vậy?

Vạn sự vạn vật đều có cách giải quyết. Ngay cả điểm huyệt còn có thể giải huyệt, thủ pháp tiệt mạch của sư lão, ta nhất định cũng có thể tìm ra cách hóa giải!

Nghĩ đến đây, tinh thần Vệ Lạc phấn chấn.

Thế là, nàng cứ đứng như vậy, mày hơi nhíu lại, tâm thần hướng nội. Nhưng khác với trước đây, nàng không vận nội lực, thậm chí không nghĩ đến nội khí và khí huyết.

Nàng chỉ để tâm trí trống rỗng, để sáu giác quan nhạy bén của mình như gió, như sương mù lướt qua, lắng nghe âm thanh bên ngoài, cảm nhận hơi thở của thế giới bên ngoài, rồi phản hồi lại bản thân, để cảm nhận những thay đổi vi diệu bên trong.

Không ai ngờ, trận tuyết này kéo dài đứt quãng đến hai mươi ngày. Mãi đến 27 ngày sau, đường mới thông xe ngựa.

Lúc này chỉ còn khoảng 40 ngày nữa là đến ngày khai chiến đã định.

Người Sở lại do dự, theo họ ước tính, Sở vương lúc này hẳn đã đến chiến trường. Lúc đi, Sở vương đã dặn dò rõ ràng, phải tự mình giao phụ nhân cho hắn, không được thông qua người khác, kể cả công tử Ngô cũng chỉ có thể áp giải. Phụ nhân nhất định phải được giao tận tay hắn.

Người Sở suy nghĩ một hồi, cuối cùng sư lão trực tiếp ra lệnh: "Lái xe đến Trăn Nguyên Chi Dã!"

Trăn Nguyên Chi Dã là chiến trường đã được các nước thống nhất cho cuộc chiến lần này.

Người Sở đồng thanh đáp ứng, xe ngựa chuyển hướng, bắt đầu đi về phía Trăn Nguyên Chi Dã.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Chương 196: Vệ Lạc gặp Sở Vương

Dọc theo đường đi, Vệ Lạc rất ngoan ngoãn, ôn thuần, thành thật nhận mệnh.

Thái độ của nàng khiến người Sở ngày càng yên tâm, ngay cả ánh mắt sư lão nhìn nàng cũng không còn cảnh giác.

Biểu hiện của nàng hiện tại giống như mọi phụ nhân khác trong thiên hạ. Trong quan niệm của thế giới này, nếu có nam nhân quyền thế nào để ý đến một phụ nhân, rất nhiều trượng phu vì tránh họa, thậm chí còn chủ động dâng thê tử của mình cho người. Ngay cả nam nhân cũng còn như vậy, phụ nhân tất nhiên càng thêm ngoan ngoãn.

Tuy là như thế, dọc đường đi vẫn không ai lơ là cảnh giác với nàng.

Năm mới đã qua, giờ đã gần đến mùa xuân. Càng đến gần Trăn Nguyên Chi Dã, thời tiết càng ấm áp. Mấy chục ngày qua không còn tuyết rơi nữa.

Khi còn cách Trăn Nguyên Chi Dã khoảng mười ngày đường, chư quốc đã chính thức khai chiến được vài ngày, công tử Ngô đến.

Công tử Ngô là con của Tấn cơ, lần trước Vệ Lạc đã hãm hại hắn ta một phen. Sau đó nhờ công tử Kính Lăng tác động, cuối cùng hắn ta đã lấy được sự thông cảm của Sở vương.

Lần này hắn ta đến để tiếp ứng người Sở, muốn tự mình đưa phụ nhân tuyệt sắc này đến bên cạnh Sở vương.

Vì mọi chuyện diễn ra suôn sẻ ngoài mong đợi, sự xuất hiện của công tử Ngô có vẻ hơi thừa thãi.

Trong xe ngựa lắc lư, Vệ Lạc đang nửa tỉnh nửa mê. Mấy ngày nay nàng đã cam chịu số phận, như thể không còn niềm vui nào trong đời, cứ ngồi như vậy nửa ngày, tựa ngủ không ngủ.

Đột nhiên rèm xe vén lên, một ánh mắt sắc bén chiếu vào. Đồng thời, nàng nghe thấy một giọng nói có vẻ nịnh nọt: "Công tử, đây chính là mỹ cơ mà Nghĩa Tín quân dùng hai tòa thành để đổi lấy."

Một chiếc xe ngựa tiến lại gần, một cái đầu thò vào.

Khi người kia thò đầu vào nhìn kỹ, Vệ Lạc vẫn luôn cúi đầu liền khẽ ngẩng lên, để mặt mình đối diện với người kia. Nàng không muốn bị người khác cưỡng ép vặn mặt, nên vừa nghe thấy tiếng nói, nàng đã lập tức ngoan ngoãn chỉnh lại tư thế, để người kia nhìn rõ mặt mình.

Hành động này của nàng khiến phụ nhân trung niên mặc đồ đen hài lòng gật đầu.

Một hồi trầm mặc.

Sau một lúc lâu, thanh âm có phần tán thưởng của công tử Ngô truyền đến: "Tuy không son phấn, ngày đêm bôn ba, nhưng vẫn ung dung thanh nhã, quả không hổ danh là quốc sắc thiên hương."

Hắn ta nói tới đây, thoáng có chút thất vọng: "Nhưng, chung quy cũng không đáng giá hai tòa thành."

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Thanh âm nịnh nọt bên cạnh cười nói: "Công tử không biết rồi, phụ nhân này có một đôi mắt đẹp, như châu ngọc lưu chuyển, như minh nguyệt soi sáng. Khuôn mặt như vậy, kết hợp với đôi mắt như vậy, đáng giá hai tòa thành chứ."

Công tử Ngô nghe vậy, trong lòng không khỏi ngứa ngáy, lập tức quát: "Này, phụ nhân kia, ngẩng mặt lên nhìn ta!"

Vệ Lạc chậm rãi, lười biếng mở mắt ra.

Bốn mắt nhìn nhau.

Công tử Ngô tràn đầy kinh diễm, nhất thời không nói nên lời.

Vệ Lạc liếc nhìn công tử Ngô. Sắc mặt hắn ta hơi ngăm đen, cằm nhọn, hai hàng lông mày gần như nối liền nhau, ánh mắt ẩn chứa vẻ âm trầm. Dù luôn mang theo nụ cười trên môi, nhưng rõ ràng không phải người hiền lành. Nàng không thích, bèn cụp mắt xuống.

Công tử Ngô đang mải mê ngắm nhìn, thấy nàng không để ý đến mình, trong lòng ngứa ngáy khó chịu, quát lên: "Phụ nhân kia, nhìn ta!"

Tiếng quát vừa dứt, trong xe ngựa, phụ nhân trung niên áo đen ngồi thẳng dậy. Bà ta nhìn thẳng vào công tử Ngô, nghiêm nghị nói: "Nếu công tử muốn nhìn cho rõ, sao không đến gặp vương hầu mà xin?"

Công tử Ngô nghẹn lời. Hắn ta trừng mắt nhìn phụ nhân trung niên, rồi lại nhìn Vệ Lạc từ đầu đến chân một lượt, mới lưu luyến rời đi.

Vừa lúc đó, phụ nhân trung niên áo đen vội kéo rèm xe xuống.

******

Bảy ngày sau, đoàn xe tiến vào doanh trướng của Sở quốc. Trăn Nguyên Chi Dã là một vùng bình nguyên nằm ở biên giới của ba nước Sở, Tề, Tấn. Vốn có vài tiểu quốc ở đây, nhưng đã bị công tử Kính Lăng tiêu diệt khi luyện binh.

Hiện tại quân Sở và liên quân Tề - Tấn cách nhau chừng hai ba mươi dặm. Hai bên đã dàn trận và có vài cuộc giao tranh thăm dò với kết quả bất phân thắng bại.

Trưa nay sẽ diễn ra một trận chiến lớn. Lần này, tinh nhuệ của người Tấn - mười vạn giáp sĩ của công tử Kính Lăng sẽ xuất trận.
Trận chiến này vô cùng quan trọng với cả hai phe. Công tử Kính Lăng nổi tiếng khắp thiên hạ với tư binh hùng mạnh. Nếu hắn bại trận, sĩ khí của liên quân sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Với quân Sở cũng vậy. Điều duy nhất họ lo ngại là mười vạn giáp sĩ của Kính Lăng. Đánh bại hắn đồng nghĩa với việc đánh bại nước Tấn hùng mạnh.

Trong tình thế đó, đoàn xe áp giải Vệ Lạc tiến vào doanh trướng của Sở vương vào sáng sớm.

Sở vương không sắc không vui, lần này xuất hành cũng mang theo hai mỹ cơ. Vừa nghe được tin tức cơ thiếp của Nghĩa Tín quân đã đến, ông ta vội vàng từ trên thân thể trắng nõn của mỹ nhân đứng lên, một bên tắm rửa thay quần áo, một bên xoa xoa tay hưng phấn liên tục hít thở.

Vừa mới mặc quần áo tử tế, Sở vương liếc mắt đến hai mỹ cơ thân thể trần trụi đang ngủ ở trên giường lớn, không khỏi phẫn nộ quát: "Mau mặc quần áo!"

Hai cơ cả kinh, vội vàng bò dậy mặc quần áo. Hiện tại vừa mới vào xuân không lâu, trong không khí cực kỳ rét lạnh. Hai mỹ cơ vừa mặc quần áo dưới sự hầu hạ của cung tỳ, vừa lạnh đến run lẩy bẩy.

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.

Người Sở ưa eo thon, mỹ nhân trong cung Sở vương đều là dáng người mảnh mai, đây cũng là nguyên nhân Sở vương vừa ý Vệ Lạc. Ông ta đã sớm nghe đồn về vóc dáng yểu điệu của cơ thiếp Nghĩa Tín quân.

Chỉ trong chốc lát, vương trướng đã được sửa sang tươm tất. Hai mỹ cơ cũng đã thay hoa phục rửa mặt xong xuôi, quỳ gối phía sau Sở vương.

Mọi thứ đã chuẩn bị thỏa đáng, Sở vương phất tay ra lệnh: "Truyền cơ vào."

Một thị vệ bước ra khỏi doanh trướng, cất tiếng hô vang: "Lệnh cơ có thể vào."

Tiếng hô vừa dứt, Vệ Lạc bước vào trong tiếng chuông ngọc leng keng. Nàng được phụ nhân trung niên áo đen trang điểm tỉ mỉ, khoác trên mình trường bào tím nhạt, dung mạo khuynh thành.

Biểu cảm trên khuôn mặt nàng nhàn nhạt, không nhìn ra hỉ nộ. Đôi mắt đẹp hơi nheo lại, cũng là nhàn nhạt, thậm chí không thấy bi thương.

Vệ Lạc như vậy, dưới sự dẫn đường của thị vệ, chậm rãi bước vào vương trướng của Sở vương. Bên trái Vệ Lạc, công tử Ngô cũng đồng thời bước vào.

Chuông ngọc leng keng, hương thơm thoang thoảng, ánh châu quang lấp lánh, Vệ Lạc ung dung bước vào vương trướng, Sở vương nhìn nàng không rời mắt.

Ánh mắt ông ta không hề chớp mà nhìn chằm chằm Vệ Lạc, từ mặt mày, đến cổ, rồi dừng lại ở bộ ngực cao vút, lại đến đôi chân thon dài.

Sở vương gầy nhưng rắn chắc, mặt đen vô hồn. Tửu sắc quá độ lâu ngày khiến mắt ông ta như cá vàng, mí mắt trên dưới đều sưng húp. Trong đôi mắt sưng to ấy, thần quang ảm đạm.

Ông ta nhìn chằm chằm Vệ Lạc đang chậm rãi bước tới. Một lúc lâu sau, mới cười lớn, hàm răng vàng lộ ra: "Phụ nhân lưỡng thành? Tốt! Rất tốt! Một tên lộng thần thấp hèn lại dám khinh nhờn cô? Hừ, lần này ta chẳng những ôm mỹ cơ của hắn vào lòng. Nếu mà thắng trận, ta sẽ thu cả hắn vào dưới trướng! Y! Đến lúc đó trên giường của cô, phải có mỹ cơ, trái ôm Nghĩa Tín quân. Ha ha ......, diễm phúc như thế, chỉ cô mới có được!"

Sở vương nói đến đây, cười ha hả.

Công tử Ngô thấy thế, tiến lên một bước cười nói: "Phụ vương không chỉ diễm phúc tề thiên, mà hồng phúc cũng tề thiên! Hôm nay không phải giao chiến với Tấn sao? Nhân lúc này, phụ vương sao không ôm mỹ nhân ra trận? Tưởng tượng liên quân Tề - Tấn nhìn thấy, chắc chắn hộc máu ba thăng, không còn chỗ dung thân!"

Sở vương nghe vậy hai mắt sáng rực. Ông ta liên tục xoa xoa tay, gật đầu tán thưởng: "Tốt! Rất tốt!"

Truyện được dịch tại https://truyen2u.pro/tac-gia/frenalis . Các bạn đọc tại trang chính chủ để được xem chương mới nhanh nhất và tạo thêm động lực để editor có thể edit thêm nhiều bộ truyện mang đến cho các bạn nhé.
-------------------o------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro