Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25

Đến giờ dần, thuyền đến Vân Mộng.

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ theo mọi người vào Liên Hoa Ổ. Tâm tình của hắn dọc theo đường đi đều thực vi diệu. Kích động cùng khẩn trương hỗn loạn, giống như có hàng vạn con kiến cắn vào tâm hắn. Lúc rời thuyền, hắn cơ hồ có thể nghe thấy tim mình đập. Nhưng sau khi vào Liên Hoa Ổ cảm giác vi diệu thế nhưng lập tức đạm nhiên.

Ngụy Vô Tiện tưởng rằng hắn có thể thấy Liên Hoa Ổ trong trí nhớ, nhưng mà không có. Giáo trường mở rộng gấp hai, các kiến trúc đã được xây lại hoặc trùng kiến, lầu các điện phủ mái cong kiều giác, so le đan xen, so với mười ba năm trước khí khái chỉ có hơn. Nhưng trong lòng Ngụy Vô Tiện vẫn cảm thấy thiếu gì đó.

Lam Vong Cơ ở một bên nhìn thần sắc Ngụy Vô Tiện ảm đạm, lo lắng thân thể hắn không khỏe, thấp giọng hỏi, "Làm sao vậy?"

Ngụy Vô Tiện mới ý thức được mình biểu hiện trạng thái ra ngoài sẽ làm Lam Vong Cơ lo lắng, lấy lại tinh thần cười nói, "Không có gì."

Hắn nghe thấy gió thổi qua mái Vân Mộng, chuông bạc màu tím ở trong gió rung động. Cảm giác tang hải ruộng dâu, thật sự, không có gì. Rốt cuộc, đồ vật trong trí nhớ, trừ tình cảm bên ngoài đều sẽ cũ.

Chúng gia tu sĩ tụ tập nghỉ ngơi ở giáo trường Vân Mộng, Giang Trừng dẫn các vị gia chủ đến đại sảnh nghị luận việc hôm nay. Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ cũng tùy theo mà vào, có người hơi cảm giác không ổn nhưng cũng không dám nói gì.

Trải qua một loạt cãi lại cùng suy nghĩ sâu xa, chúng gia nhất trí đem mũi giáo hướng Kim Quang Dao, tề lực kết luận một phương án - "công kích Kim Lân Đài".

Mãn đường trầm trồ âm thanh khen ngợi cùng ủng hộ, Ngụy Vô Tiện biểu hiện thật sự đạm mạc. Càng có người tới mượn sức Ngụy Vô Tiện, thỉnh hắn hỗ trợ, cười nói cái gì "Tu quỷ đạo không ai có thể lợi hại bằng Di Lăng Lão Tổ" cùng nhiều loại thổi phồng khác, Ngụy Vô Tiện nhất thời không nói nên lời. Hắn suy nghĩ, mười ba năm trước những người này có phải hay không cũng giống như hôm nay, tụ tập lại liền quyết định vây quét Loạn Tán Cương. Không biết vì sao, hắn rất muốn cười.

Sau khi hội nghị kết thúc, yến thính của Vân Mộng Giang thị cũng vừa vặn chuẩn bị xong. Lúc khai yến, một người gia chủ nhìn trái nhìn phải, không thấy được hai thân ảnh, ngạc nhiên nói, "Như thế nào thiếu Ngụy...... Di Lăng Lão Tổ cùng Hàm Quang Quân?"

Giang Trừng ngồi ở vị trí chủ tọa, vừa mới cầm lấy đũa trong nháy mắt tạm dừng, hắn nghiêng đầu hỏi khách khanh bên cạnh, "Người đâu?"

Khách khanh nói, "Nhị vị ra nội sảnh thay y phục, Ngụy tiên sinh nói là không dự yến, ra ngoài đi dạo một chút, lát sau sẽ trở về."

Giang Trừng đem chiếc đũa 'bang' một tiếng để lại trên bàn, nhưng thanh âm thực nhẹ, không có ai chú ý bên trong là hỗn loạn hay tức giận. Hắn cười lạnh nói, "Vẫn là bộ dáng cũ, không biết lễ nghĩa."

Những lời này cơ hồ đem người luôn biết lễ nghĩa Lam Vong Cơ mắng luôn, Lam Khải Nhân ở một bên sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Giang Trừng hơi hơi điều chỉnh cơ mặt, khách khí nói, "Chư vị trước tiên cứ dùng bữa đi, chờ lát nữa ta đi thỉnh bọn họ trở về". Hắn làm gia chủ Giang gia nhiều năm như vậy, cũng sẽ không cư xử không đúng mực.

******

Bên ngoài Liên Hoa Ổ, phía trước bến tàu, Lam Vong Cơ tùy ý để Ngụy Vô Tiện dẫn đi, cũng không hỏi đi đâu, nhàn nhã mà đi.

"Ta nói bất hòa với bọn họ, không muốn dùng cơm với bọn họ là đúng, đám người đó thật sự........ ta không có gì để nói nữa. Ha ha!". Ngụy Vô Tiện đi phía trước nói, đem Lam Vong Cơ dẫn tới một quán nhỏ bên đường. Quán nhỏ này bán bánh nướng. Trên lò nướng nhỏ là màu sắc bánh nướng đẹp mắt, tỏa ra mùi thơm hấp dẫn khách nhân. Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, đối Lam Vong Cơ nói, "Cho ngươi biết, đừng nhìn sạp nhỏ như vậy mà xem thường nha, cái sạp nhỏ này đã kinh doanh rất nhiều năm rồi, lúc ta ở Vân Mộng đã có. Bánh sạp này rất ngon, ngươi ăn thử một cái đi, ta mời?". Cũng không quản Lam Vong Cơ có muốn hay không, hắn liền đối chủ quán muốn hai cái, nhưng mà khi bánh đưa tới tay hắn lại xấu hổ mà không biết nên tiếp như thế nào, hắn không xu dính túi.

Lúc Ngụy Vô Tiện đang suy nghĩ không biết nên hóa giải xấu hổ này như thế nào, liền thấy Lam Vong Cơ từ trong ngực lấy ra túi tiền thanh toán, sau đó y nhận bánh nướng đưa cho hắn, "Cầm."

Ngụy Vô Tiện da mặt dày mà tiếp tục đi, cười nói, "Ngượng ngùng, như thế nào luôn là như vậy a. Mỗi lần ta muốn mời ngươi cái gì đều không thành công."

"Không có việc gì". Lam Vong Cơ đáp ứng mà một bộ dáng cam tâm tình nguyện.

Ngụy Vô Tiện, "Trước kia ở đây ta muốn ăn cái gì đều chưa bao giờ phải trả tiền, cuối tháng họ sẽ tới thanh toán với Giang thúc thúc. Ai, khi đó thật là tự do tự tại."

"Bây giờ ngươi cũng không cần trả tiền". Lam Vong Cơ nhìn vào mắt Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện cười, không có nói tiếp.

Ra xa bến tàu, thuyền ít đi, chỉ còn lác đác vài chiếc lênh đênh dập dềnh, gió đêm nhẹ nhàng nhấc lên một đợt sóng trên mặt nước, đem ánh lửa trong nước chuyển động theo một hồi.

Nhưng mà Ngụy Vô Tiện đứng ở trước quán nhỏ đem ba cái bánh nướng ăn đến ngon lành, Lam Vong Cơ mới lịch sự văn nhã mà ăn xong ngụm cuối cùng của cái bánh đầu tiên, sau đó đem giấy dầu gấp thành một khối vuông nhỏ chỉnh tề.

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ một đường đi, một đường nói, hắn từng qua nhà này bắt gà, bò qua đầu tường nhà kia, trộm táo nhà nọ,...... Hắn nói đến sinh động như thật, mặt mày hớn hở, ngọn đèn dầu mọi nhà ở trong mắt hắn nhảy lên. Lam Vong Cơ cảm giác Ngụy Vô Tiện khi nói đến thời điểm đó rất vui sướng, hiện tại đang cùng Ngụy Vô Tiện trải qua quá khứ, những điều đó y chưa từng làm. Thần sắc Lam Vong Cơ nhìn về phía Ngụy Vô Tiện thực ôn nhu.

Ngụy Vô Tiện nói nói, ngữ khí đột nhiên trở nên có chút mất mát. Hắn 'ai' một tiếng, sau đó tiếp tục nói, "Đáng tiếc ngươi tới quá muộn, hiện tại Liên Hoa Ổ đều không giống như trước nữa rồi."

"Không muộn". Khóe môi Lam Vong Cơ hơi hơi có chút ý cười, nắm tay Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện không cự tuyệt, ngược lại thực chủ động mà nắm lại.

Ngụy Vô Tiện, "Năm đó thời điểm đi học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, ta nói rất nhiều, muốn ngươi tới Vân Mộng chơi, ngươi đều không để ý tới ta, chết sống không tới. Lúc trước ta hẳn là phải ngang ngược một chút, trực tiếp đem ngươi kéo về đây."

Lam Vong Cơ như là nhớ tới cái gì, bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu. Tay áo hai người rũ xuống, cất giấu đôi tay đang nắm chặt lẫn nhau.

Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn trời, cảm thấy sao hơi ít, ánh trăng cũng không tròn, ở Vân Mộng lúc ẩn lúc hiện. Hắn không đầu không cuối mà nói một câu, "Nếu lúc trước ở Vân Thâm Bất Tri Xứ ta liền cùng ngươi ở bên nhau thì thật tốt biết bao nhiêu."

Lam Vong Cơ nghe đến đó, dừng bước chân. Ngụy Vô Tiện cũng ngừng lại theo. Hắn thấy đôi mắt Lam Vong Cơ như là muốn nói lại thôi. Hắn cười khẽ hỏi, "Ngươi có cảm thấy vậy không?"

"Ân". Lam Vong Cơ trả lời đến không có nửa điểm hàm hồ, xuất phát từ tình lý ở ngoài, lại ở trong dự kiến của Ngụy Vô Tiện. Ngụy Vô Tiện hơi hơi nhón chân, ở trên sườn mặt trắng nõn của Lam Vong Cơ hôn một cái.

Nếu bọn họ ở bên nhau sớm như vậy, có lẽ sẽ không có nhiều thống khổ cùng tuyệt vọng đến thế, có lẽ sẽ không có phân ly trở nên càng thêm thống khổ, ai lại biết "nếu như" chỉ là chuyện xưa. Ngụy Vô Tiện chỉ biết hiện tại, chỉ trầm luân với lúc này.

Sạp bên đường ít đi, thật không náo nhiệt như mười mấy năm trước. Ngụy Vô Tiện nắm tay Lam Vong Cơ nhẹ nhàng dạo bước, lại trong lúc vô ý thấy sạp bán đồ cho trẻ sơ sinh. Hắn nhìn đồ vật nho nhỏ thêu hình hoa sen, dừng chân.

Lam Vong Cơ theo ánh mắt hắn nhìn lại, tựa hồ như hiểu ra Ngụy Vô Tiện dừng lại vì điều gì.

Ngụy Vô Tiện hỏi, "Còn nhớ rõ lần đó không?". Hắn nói chính là lần chạm mặt Lam Vong Cơ dưới trấn nhỏ Di Lăng. Lam Vong Cơ dĩ nhiên nhớ rõ, y gật gật đầu.

"Kỳ thật khi đó ta lừa ngươi, y phục nho nhỏ kia là ta mua cho Niệm nhi, không phải cho hài tử của sư tỷ". Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, mang theo ý cười cũng mang theo một tia u buồn.

"Ta biết". Lam Vong Cơ nắm chặt tay Ngụy Vô Tiện trong tay áo.

Như là nghĩ tới sự tình gì, Ngụy Vô Tiện giương mắt hỏi Lam Vong Cơ, "Ngươi biết sinh thần của A Niệm sao?"

Lam Vong Cơ, "Biết."

Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói, "Ta cảm thấy khuê nữ của chúng ta sinh ngày tốt, đầu mùa xuân, lại phùng dương số. Còn có một phụ thân như ngươi, mệnh thật tốt."

Hắn thấy Lam Vong Cơ lại lắc lắc đầu, thần sắc thực bất đắc dĩ. Hắn hiểu vì sao Lam Vong Cơ như thế, Ngụy Vô Tiện cũng theo đó bất đắc dĩ mà cười. Trong lòng hiểu rõ nhau, cứ như vậy mà không cần nói ra, thật tốt. Hắn thở dài một hơi, "Hiện tại Niệm nhi cũng sắp mười lăm tuổi. Nữ nhi mười lăm, cập kê mà tự, Hàm Quang Quân có nghĩ tới lấy cái tự như thế nào tốt cho Niệm nhi?"

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu, "Nghĩ tới."

Ngụy Vô Tiện, "Nga? Nói cho ta nghe một chút."

Lam Vong Cơ nặng nề mà nói ra hai chữ, "Tiên Tố."

"Hai chữ này là như thế nào?". Ngụy Vô Tiện cười nhìn vào mắt Lam Vong Cơ, nhưng mà lúc nghe được Lam Vong Cơ giải thích hai chữ này cho hắn, ý cười nhẹ nhàng của hắn có chút thay đổi.

"Dục gửi màu tiên mẩu ghi chép, núi rộng sông dài biết nơi nào."

Hắn không thể nào không rõ dụng ý của Lam Vong Cơ trong hai chữ này. Ngụy Vô Tiện phóng tầm mắt vào bóng đêm có muôn vạn ngọn đèn dầu đang rực cháy, hắn biết núi rộng sông dài có thể xem tẫn, nhưng tình lại là mênh mông mà vọng không đến cuối.

Ngụy Vô Tiện đã dẫn Lam Vong Cơ đi càng ngày càng xa Liên Hoa Ổ. Tới dưới một cây đại thụ, trên mặt Ngụy Vô Tiện hiện lên vui sướng, vỗ lên thân cây đối Lam Vong Cơ hô to, "Lam Trạm ngươi xem, cây này trước kia ta từng trèo qua rồi."

Lam Vong Cơ bất đắc dĩ, "Trên đường đến đây cây nào ngươi cũng đều trèo qua."

"Nhưng cây này không giống nha!". Ngụy Vô Tiện hắc hắc mà nở nụ cười, hắn ngẩng đầu đánh giá cây đại thụ nói, "Lúc trước ta khoảng sáu bảy tuổi, nửa đêm trèo lên cây này xuống không được, là sư tỷ tới đón ta". Hắn thở dài, tiếp tục nói, "Hiện tại nghĩ đến, sư tỷ lúc đó cũng không lớn hơn ta bao nhiêu, cánh tay nhỏ không thể tiếp được ta. Cho nên ta vẫn là ngã gãy một chân."

Lam Vong Cơ hỏi, "Vì sao nửa đêm trèo cây?"

Ngụy Vô Tiện cười pha trò, "Còn có thể vì sao. Tiểu hài tử mà, thích nghịch ngợm như vậy". Kỳ thật lúc ấy hắn mới về Giang gia không bao lâu, Giang Trừng vẫn chưa thích ứng với hắn, nửa đêm lấy chó dọa Ngụy Vô Tiện sợ tới mức trèo lên cây trốn. Mấy cái tên như Phi Phi, Tiểu Ái gì đó đều là do Giang Trừng đặt.

Ngụy Vô Tiện thành thạo mà theo thân cây trèo lên trên, lên cao mới dừng lại. Hắn vùi mặt vào lá cây rậm rạp, hồi lâu mới nhìn xuống dưới.

"Trước kia còn cảm thấy cây này cao dọa người, hiện tại xem ra cũng không có gì". Thanh âm cao cao, phảng phất ý cười.

Kỳ thật, Ngụy Vô Tiện lúc đến gần cây này, đôi mắt cùng cái mũi có chút nóng lên, lúc ngồi trên cây nhìn xuống phía dưới, tầm nhìn mơ hồ. Hắn nhìn về phía trước, ánh trăng xuyên qua tán cây rậm rạp chiếu xuống dưới, dưới tàng cây là Lam Vong Cơ, Càn Nguyên của hắn. Ánh trăng ôn nhu đổ xuống, chiếu vào trên người Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ như là trích tiên khoác lên một bộ y phục tuyệt đẹp có thể phát sáng. Mà Lam Vong Cơ lúc này nhìn hắn chăm chú, tầm nhìn Ngụy Vô Tiện lại mơ hồ.

Hắn ở trên cây hướng Lam Vong Cơ hô to một tiếng, "Lam Trạm". Trên cây như nổi lên một đợt sóng, chim chóc vùng vẫy bay đi. Hắn thấy Lam Vong Cơ dưới tàng cây ngửa đầu đối với hắn gợi lên khóe môi, như thiết như tha, như trác như ma. Thần sắc y chuyên chú, nhìn Ngụy Vô Tiện, đến gần vài bước, tựa hồ như đang vươn tay.

Bỗng nhiên trong đầu Ngụy Vô Tiện dâng lên một cỗ xúc động dị thường mãnh liệt.

Hắn muốn một lần nữa như năm đó, lại ngã xuống một lần.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ 'nếu y tiếp được ta, ta liền......... cùng y song tu'. Nghĩ đến đây, lập tức buông lỏng tay hướng người nọ nhảy xuống.

Thấy hắn không hề báo trước mà nhảy xuống, hai mắt Lam Vong Cơ lập tức mở to, bước một bước lớn về phía trước, Ngụy Vô Tiện vừa vặn được y tiếp được, hoặc nói, Ngụy Vô Tiện rơi vào trong lòng y.

Gió đêm sàn sạt thổi qua táng cây. Giờ khắc này, đã mãn nguyện.

Lam Vong Cơ nghe thấy tim Ngụy Vô Tiện rung động, oa ở trên cổ y hô hấp ấm áp mà dồn dập, mang theo hơi thở nhàn nhạt vị rượu hoa đào, Lam Vong Cơ xoa lưng hắn, hai người ủng đến càng khẩn. Lấy tư thế như vậy, Ngụy Vô Tiện không thấy mặt Lam Vong Cơ, mà Lam Vong Cơ cũng không nhìn thấy mặt hắn, Ngụy Vô Tiện đem mũi vùi vào hõm vai y, hít sâu một ngụm, xoang mũi liền tràn đầy khí tức Càn Nguyên của mình. Trong mũi lại dâng lên một chút chua xót.

Ủng một lát sau, Ngụy Vô Tiện giật giật, ý bảo Lam Vong Cơ buông ra. Lam Vong Cơ đem Ngụy Vô Tiện thả xuống, chân Ngụy Vô Tiện vừa chạm đất, đôi tay rảnh rỗi liền ôm lấy mặt Lam Vong Cơ, đem môi mình dán lên môi y. Cảm giác được khí tức Khôn Trạch của Ngụy Vô Tiện lan tỏa khắp nơi, Lam Vong Cơ lại động tình mà ôm chặt Ngụy Vô Tiện, môi lưỡi hai người lại cọ xát mà ở bên nhau.

Hai đôi môi chạm nhau, tức khắc tách ra, lại chạm nhau, mút hôn một lát, lại lần thứ hai tách ra, tiện đà môi răng lại càng sâu càng khẩn mà hôn nhau, lặp lại như thế, lần sau so với lần trước càng ngày càng kéo dài. Mỗi một lần hai đôi môi thở gấp nhiệt khí tách ra, tựa hồ đều là vì nụ hôn tiếp theo sẽ càng thâm tình hơn, tựa như mỗi lần bọn họ phân ly đều ở trong lòng khắc lên một vết thương, khiến cho mỗi lần tương ngộ lại trở nên vô cùng quyến luyến.

Hôn, cái gì là hôn? Đao kiếm hôn môi cổ là "vẫn", tình cảm dây dưa không rõ cũng là "hôn"; Bất Dạ Thiên rút đao tương tàn là "vẫn", trong Phục Ma Động lưu luyến triền miên cũng là "hôn". Yêu, Ngụy Vô Tiện yêu nhất, cũng là hôn. (Đoạn này editor chịu ạ)

Gặm cắn lẫn nhau, liếm láp lẫn nhau, truy đuổi lẫn nhau, trong chốc lát là lưỡi Ngụy Vô Tiện cuốn lấy lưỡi Lam Vong Cơ, trong chốc lát lại là đầu lưỡi Lam Vong Cơ ức hiếp Ngụy Vô Tiện, khí thế xâm lược của hai người ai cũng không chịu thua, như là dã thú khát khao giao chiến. Hai người ở trong miệng đối phương trao đổi nước bọt, trong không khí ngập tràn hương vị rượu hoa đào cùng trà đắng giao hòa, đem hai người trói trong đó.

Ánh trăng tựa hồ hiểu tình, không có làm ngọc thụ diêu phong. Thời điểm Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ hôn môi, mọi nơi thực tĩnh, cho nên Ngụy Vô Tiện chỉ nghe thấy tiếng nước trong miệng, cùng hô hấp hơi hơi dồn dập của Lam Vong Cơ. Hắn ôm mặt Lam Vong Cơ, nhắm mắt lại ở trong lòng tự nói với mình, như vậy thật tốt.

Ngại với màn trời chiếu đất, lại ở trong địa phận của Liên Hoa Ổ, Ngụy Vô Tiện tạm thời gác lại ý niệm cùng Càn Nguyên của mình song tu. Tin kỳ của hắn cũng sắp tới rồi, hắn nghĩ thầm không vội.

*******

Ngụy Vô Tiện lôi kéo Lam Vong Cơ vòng qua lâu vũ, vào nơi yên tĩnh sâu trong Liên Hoa Ổ, một tòa điện màu đen bát giác ở phía trước. Như là sợ kinh động người khác, Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Bên trong điện chỉnh tề mà đặt từng linh vị.

Đây là từ đường của Giang gia.

Ngụy Vô Tiện tìm hai cái đệm hương bồ đặt trước linh vị, chính mình quỳ xuống, lấy ba nén hương thắp trên nến, sau đó cắm vào lư hương trước linh vị, đối với hai cái linh vị kia quỳ lạy ba lần. Lam Vong Cơ nhìn về phía linh vị, nhận biết tên họ, cũng ngầm hiểu mà quỳ xuống bên cạnh Ngụy Vô Tiện, lấy hương lễ bái. Ngụy Vô Tiện nói, "Chúng ta cùng nhau?"

"Được". Lam Vong Cơ gật đầu.

Vì thế, hai người bọn họ từng người phụng tam chi hương, quỳ gối trước linh vị, cùng nhau bái đầu trước Giang Phong Miên cùng Ngu Tử Diên.

Một bái, hai bái, động tác bái lạy đồng nhất. Ngụy Vô Tiện nói, "Được". Sau đó mới trịnh trọng đem hương cắm vào.

Cuối cùng, Ngụy Vô Tiện nhìn Lam Vong Cơ đoan chính vô cùng quỳ bên cạnh, chắp tay trước ngực, nhắm mắt ở trong lòng mặc niệm nói 'Giang thúc thúc, Ngu phu nhân, đã lâu không gặp. Là con, thực xin lỗi, con đến quấy rầy sự thanh tĩnh của hai người. Trước kia người luôn lo lắng con không tìm được Càn Nguyên phó thác, lần này con đem Càn Nguyên của mình tới cho người nhìn xem, y....... y thật sự tốt, con đặc biệt thích. Hai bái vừa rồi coi như là đã bái thiên địa cùng phụ mẫu, bái cuối cùng thiếu, sau này tìm cơ hội bổ lại........'

Không đợi hắn mặc niệm xong, từ cửa từ đường truyền đến một tiếng cười lạnh. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ không tốt, hắn xoay người nhìn lại, liền thấy một thân ảnh màu tím, Giang Trừng đang ôm cánh tay dựa trên cửa, trong mắt kéo hàn quang bức người.

"Ngụy Vô Tiện, ngươi thật sự không nghĩ mình là người ngoài sao? Muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, muốn dẫn người tới liền dẫn tới". Giang Trừng lạnh căm căm nói.

Ngụy Vô Tiện vốn định trốn tránh hắn, nhưng trốn không thoát, đành phải lôi kéo Lam Vong Cơ bên cạnh, muốn rời đi, nói, "Ta chỉ là mang Hàm Quang Quân tới thắp nén hương, không có tới nơi cơ mật nào của Liên Hoa Ổ. Hiện tại thắp hương xong rồi, chúng ta cũng nên đi."

"Ngươi ở Liên Hoa Ổ lêu lổng xong đã muốn đi? Liên Hoa Ổ của ta không phải nơi tùy tiện như vậy". Giang Trừng bước tới, ngăn trở Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện dựng mày, thấy tay phải Lam Vong Cơ đặt lên chuôi kiếm, vội đè mu bàn tay y lại.

Lam Vong Cơ đối Giang Trừng nói, "Chú ý lời nói."

Giang Trừng liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ, không khách khí nói, "Ta nghĩ các ngươi càng nên chú ý cử chỉ đi."

Ngụy Vô Tiện cau mày đến ngày càng lợi hại, trong lòng có dự cảm ngày càng xấu, nắm lấy tay Lam Vong Cơ, "Hàm Quang Quân, chúng ta đi thôi."

Giang Trừng lại thình lình mà trào phúng với Ngụy Vô Tiện một câu, "Đi? Ngươi muốn mang Càn Nguyên không đứng đắn của ngươi đi đâu?"

"Ngươi nói ai không đứng đắn?". Ngụy Vô Tiện vốn định nhẫn nhịn, không nghĩ tới Giang Trừng nói chuyện không khách khí như vậy, hắn nhất thời nổi giận nói, "Hiện tại ngươi là gia chủ Giang gia, có thể nói như vậy sao?"

"Chẳng lẽ ta nói sai sao?". Giang Trừng ngoài cười nhưng trong không cười mà châm chọc nói, "Ngụy Vô Tiện ngươi thế nhưng có bệnh hay quên. Cái gì gọi là không đứng đắn. Ta đây liền nhắc nhở người, Ngụy Vô Tiện ngươi cũng đừng quên, là ai lợi dụng tin kỳ của ngươi lừa gạt song tu? Là ai làm ngươi lớn bụng, lại bỏ vợ bỏ con làm ngươi táng thân trên Loạn Tán Cương? Chính là ngươi cậy mạnh sính anh hùng, bồi toàn bộ Liên Hoa Ổ cùng chết mà cứu vị Lam nhị công tử này! Thế nhân nói Hàm Quang Quân đức cao vọng trọng, trong sáng quân tử. Hài tử kia gọi là gì nhỉ? A Niệm đúng không? Trời biết Lam nhị lấy cái danh Niệm này chính là đối với ngươi như thế nào."

"Giang Vãn Ngâm, ngươi đủ rồi! Ngươi nghe gia chủ người này nói một chút, người kia nói một ít mà đến đây sao?". Ngụy Vô Tiện nghe không nổi, nhưng mà Giang Trừng cảm thấy còn chưa đủ.

Giang Trừng tiếp tục nói, "Ta nói có câu nào sai sao? Các ngươi ở bên ngoài lôi lôi kéo kéo không biết điểm dừng là đủ rồi, đừng đến từ đường nhà ta, trước linh vị cha mẹ ta xằng bậy! Tốt xấu họ cũng là người nhìn ngươi lớn lên, ta cũng xấu hổ thay ngươi!"

Ngàn vạn không ngờ tới đột nhiên có một trọng quyền không kịp phòng ngừa đánh tới như vậy. Ngụy Vô Tiện vừa kinh ngạc vừa giận, bật thốt lên quát, "Ngươi câm miệng cho ta!"

Giang Trừng chỉ ra bên ngoài nói, "Ngươi cùng người bên cạnh này ở bên ngoài yêu như thế nào, làm bậy như thế nào, dâm loạn như thế nào! Các ngươi ở dưới tàng cây hay ở trên thuyền làm những gì, muốn ôm thế nào, muốn thân thế nào. Lăn ra khỏi nhà ta, lăn cho khuất mắt ta!"

Nghe Giang Trừng nhắc tới "dưới tàng cây", trong lòng Ngụy Vô Tiện lộp bộp một tiếng.

Dự cảm không tốt của Ngụy Vô Tiện đã được chứng thực. Giang Trừng tự mình ra ngoài tìm Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ. Hắn theo phương hướng chỉ dẫn của người bán hàng rong mà đuổi theo bọn họ. Ai ngờ thấy được Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ ở dưới tàng cây gắt gao mà ôm thân thành một đoàn. Giang Trừng toàn thân nổi lên một trận da gà, cho rằng hai người họ cứ như vậy mà làm một màn song tu màn trời chiếu đất, trong lòng cảm thấy ghê tởm, hắn vội vàng trở về Liên Hoa Ổ, kết quả lại đụng phải Ngụy Vô Tiện lôi kéo Lam Vong Cơ ở từ đường, phẫn nộ bị đè ép hồi lâu lại bùng lên, nuốt mất lễ nghĩa cùng lý trí của hắn.

Khóe miệng trở nên gay gắt thành đánh nhau, chỉ là sự việc nhất thời.

Ngụy Vô Tiện nhìn đến linh vị trong từ đường, cảm thấy không được đánh nhau. Hắn cảm thấy trong người có từng đợt sóng kéo tới, trong mắt Giang Trừng và Lam Vong Cơ đều dâng lên ý tứ đánh nhau đến nơi, hắn cảm thấy có chút không đúng, Ngụy Vô Tiện quệt mũi nhìn xuống dưới liền thấy một tay đầy máu loang lổ.

Hắn đối Lam Vong Cơ nói, "Lam Trạm, chúng ta đi thôi."

Đi thôi, đi thật xa, vĩnh viễn không trở lại.

Lam Vong Cơ đem Ngụy Vô Tiện đã thoát lực chặn ngang bế lên, bước ra khỏi từ đường Giang gia, mà Giang Trừng cảm thấy cứ thả hắn đi như vậy có chút không ổn, liền đoạt bước đi lên một phen ngăn lại nói, "Đứng lại!"

Mà Lam Vong Cơ cả giận nói, "Cút ngay!". Tị Trần trong nháy mắt cuốn lên bão tuyết rít gào giận dữ, đem Giang Trừng đẩy lui vài bước.

Mà Ôn Ninh đem theo Tùy Tiện xuất hiện, lại đem trận xung đột này đẩy thành cao trào theo một hướng khác. Lúc này Ngụy Vô Tiện nằm trong ngực Lam Vong Cơ đã mất đi tri giác.

Lam Vong Cơ lại như kinh canh hoạch*.

(*): Canh hoạch: là một loại khổ hình cổ đại (đem người nấu trong nồi nước sôi).

Editor: Ngáo

Đã đăng: 19:49 - 03/01/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro