Chương 26 (H kéo rèm)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26 (H kéo rèm)

Lần thứ hai Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, hắn đã ở trong sương phòng tốt nhất. Hắn cảm thấy trên người không có sức lực, như là có hỏa thiêu, toàn thân trên dưới nhũn ra. Hắn xê dịch thân thể trên giường, chạm được kế bên là giường đệm lạnh lẽo, cố hết sức mà giơ tay đến chỗ khác, đều không có, Càn Nguyên của hắn không ở bên cạnh.

Ngụy Vô Tiện nghĩ lại một chút, phát hiện có chút không đúng. Từ lúc hắn tỉnh lại liền cảm thấy không có khí tức Càn Nguyên của Lam Vong Cơ ở trong phòng, điều này làm cho hắn cảm thấy bất an. Hắn ở trên giường đệm, mềm thành một bãi bùn, muốn mở miệng kêu, lại phát hiện giọng nói do cơ thể sốt cao bị ảnh hưởng. Trong lòng thầm nghĩ Lam Vong Cơ hẳn đã ra ngoài có việc, Ngụy Vô Tiện cố sức bò dậy, giương mắt lại thấy một thân ảnh bạch y đưa lưng về phía hắn, ngồi ở bàn nhỏ cách khá xa. Là Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ thu khí tức.

Ngụy Vô Tiện nghĩ tới một loạt khác thường, gãi đầu tóc đến rối tung, mới nhớ tới chuyện xảy ra trước khi hôn mê. Ở Liên Hoa Ổ, Giang Trừng tại từ đường thốt lên những lời không hay đối với hắn và Lam Vong Cơ, mắng Lam Vong Cơ "dâm loạn", "không biết kiểm điểm", "không đứng đắn". Sau đó đã xảy ra tranh đấu, hắn loáng thoáng nhớ rõ Ôn Ninh cầm Tùy Tiện ở trước mặt Giang Trừng nói gì đó, hắn còn nhớ rõ Lam Vong Cơ ôm mình lên một cái thuyền nhỏ, thuyền nhỏ dập dềnh.

Bọn họ rời khỏi Liên Hoa Ổ, rời khỏi Vân Mộng. Chính là như hắn nói với Lam Vong Cơ, đi thật xa.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy có cái gì chợt nhói lên ở ngực làm hô hấp cùng lục phủ ngũ tạng đều co rút đau đớn không thôi. Lời nói Giang Trừng quá mức ác độc, rốt cuộc Hàm Quang Quân xuất thân từ danh môn thế gia, phỏng chừng chưa bao giờ bị người chỉ vào mũi mắng khó nghe như vậy. Ngụy Vô Tiện không dám nghĩ đến tâm tình hiện tại của Lam Vong Cơ, "không chút nào để ý" là không có khả năng.

"Lam...... Lam Trạm". Ngụy Vô Tiện dựa vào đầu giường, thanh thanh giọng, đối với thân ảnh quá mức quạnh quẽ kia nhẹ gọi một tiếng. Thanh âm ấm ách như là nức nở.

"Ân."

Đáp lại rồi, còn tốt. Ngụy Vô Tiện nghĩ như vậy.

Hắn châm chước nên mở miệng như thế nào mới sẽ không làm hai người khó chịu, hỏi, "Chúng ta hiện tại ở đâu?". Thanh âm cực nhẹ, vấn đề chọn cũng thực tốt.

Lam Vong Cơ đáp, "Thành Vân Bình."

Vân Bình. Ngụy Vô Tiện không nhớ được trước đó đã bao lâu có nói qua mình muốn tới đây, thế nhưng Lam Vong Cơ còn nhớ.

Thân thể Ngụy Vô Tiện phát sốt, hắn khó khăn giơ tay đem sợi tóc ở trên mặt vén ra phía sau, lại ở trong không khí cảm nhận được mùi rượu nồng đậm, chính là khí tức rượu hoa đào của mình. Ngụy Vô Tiện biết tin kỳ của mình đã tới, từ lúc tỉnh lại tới bây giờ Lam Vong Cơ từ đầu đến cuối thu liễm hơi thở, đưa lưng về phía hắn, ngồi rất xa, không có một chút ý tứ thân cận nào. Trong lòng Ngụy Vô Tiện loạn thành một đoàn, mà tình triều lại ám lưu dũng động, màu đỏ không bao lâu liền lan lên gò má, sau đó hai mắt cũng ướt át.

"Lam Trạm". Hắn lại nhẹ nhàng gọi Lam Vong Cơ một tiếng, thanh âm lần này so với lần trước càng mềm mại, tình dục hỗn loạn không rõ.

Khôn Trạch trong tin kỳ nếu không cùng Càn Nguyên hoan hảo, sẽ thống khổ khó nhịn, sống không bằng chết. Ngụy Vô Tiện biết, Lam Vong Cơ cũng không thể không biết.

"Ta thật sự, đối đãi với ngươi như thế sao?". Thu liễm hơi thở trầm mặc lâu như vậy, Lam Vong Cơ rốt cuộc nói ra một câu, như là đang hỏi chính mình. Nội dung câu nói này giống như lưỡi đao quét qua đầu quả tim Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện nghe xong, biết Lam Vong Cơ đang nói đến những lời của Giang Trừng, thật vất vả mà có khí lực cười khẽ một tiếng, muốn an ủi y đừng suy nghĩ quá nhiều, nhưng Lam Vong Cơ nghe được lại như là trào phúng, hoặc là khóc nức nở.

Kỳ thật trước lúc Ngụy Vô Tiện tỉnh lại, Lam Vong Cơ vẫn luôn nghĩ tới những lời Giang Trừng nói. Không phải nghĩ đến Giang Trừng vũ nhục danh dự của mình, mà là y nghĩ đến cảm nhận của Ngụy Vô Tiện. Hai người là lựa chọn một đời ở bên nhau, đều xem nhẹ những lời châm biếm kia. Giấu đầu lòi đuôi, những chuyện kia lấy hình thức như vậy mà phơi bày ra trước mắt, hai người nếu lại muốn tránh mà không nhắc tới, thật sự tương đương khó khăn. Giống như Giang Trừng nói, Lam Vong Cơ kỳ thật vẫn luôn khúc mắc ở trong lòng: Y ở Loạn Tán Cương cùng Ngụy Vô Tiện đang trong tin kỳ vô lực chống cự cùng hắn song tu không phải giả, Ngụy Vô Tiện vì vậy mang hài tử của y cũng không phải giả, Bất Dạ Thiên y đối Ngụy Vô Tiện huy kiếm tương hướng càng là trước sự chứng kiến của mọi người, nhưng những chuyện này, nguyên bản đều không nên như vậy.

"Tình phu đắc dĩ" như thế.

Y cùng Ngụy Vô Tiện song tu là bởi vì y yêu hắn, là xuất phát từ thật tâm; y ở Bất Dạ Thiên đối Ngụy Vô Tiện huy kiếm chỉ là muốn chặt đứt quỷ sáo mà thôi, y không hề muốn làm hại Ngụy Vô Tiện, từ đầu đến cuối đều không có. Y thậm chí dùng hết toàn lực muốn bảo hộ hắn, nhưng vì cái gì luôn là trống đánh xuôi kèn thổi ngược? Ngụy Vô Tiện nghĩ về y như thế nào y cũng không dám hỏi, rốt cuộc đồn đại vớ vẩn kia toàn là nói y tham luyến, y bị mị thuật Khôn Trạch của Di Lăng Lão Tổ mê hoặc. Y thật sự không dám nghĩ nhiều.

Một đường mà đến, đầu tiên là Kim Lân Đài, lại đến Loạn Tán Cương, rồi đến Liên Hoa Ổ. Nhiều lần trằn trọc, lang bạc kỳ hồ, Lam Vong Cơ cảm thấy chính mình thật sự chịu đựng không nổi. Trái tim cũng sụp đổ nói ra.

Y nâng một bàn tay, khuỷu tay chống lên bàn, bàn tay chống đỡ cái trán, cau mày chíu chặt, vẻ mặt biểu tình thống khổ bất kham.

Ngụy Vô Tiện thấy y không có ý xoay người lại, thở dài. Hắn đỡ mép giường run rẩy mà đứng lên, vừa định cất bước hướng Lam Vong Cơ đi đến, chân lại không có sức mà mềm nhũn.

"Bang" một tiếng, gỗ nam sàn nhà hơi hơi phát run, trong phòng lập tức tràn ngập mùi rượu hoa đào như sóng triều. Lam Vong Cơ nghe thấy lập tức xoay người lại, thấy Ngụy Vô Tiện gò má ửng đỏ, ngực phập phồng thở dốc, đang quỳ trên mặt đất, hận không thể đem chính mình thiên đao vạn quả. Y lại làm Ngụy Vô Tiện thống khổ như thế.......

Mà Ngụy Vô Tiện nhìn qua kia liếc mắt một cái, trừ bỏ suy yếu, mặt khác nhu tình tẫn xoa, bộ dáng trời sinh có một gương mặt tươi cười, trấn an Lam Vong Cơ. Trong mắt Lam Vong Cơ hiện lên sương mù, y vội vàng bước tới nâng Ngụy Vô Tiện lên.

Toàn thân Ngụy Vô Tiện đều đè lên cánh tay Lam Vong Cơ, hắn ngẩng đầu nhìn vào mắt y, trong mắt đều là nhu tình. Lúc Lam Vong Cơ nâng hắn đứng thẳng dậy, Ngụy Vô Tiện cảm thấy phía sau có nước từ hậu huyệt bừng lên, dọc theo khe mông, chảy đến mắt cá chân.

"Ngươi cho rằng, ta đối với ngươi như thế nào?". Ngụy Vô Tiện vì đang ở trong tin kỳ, toàn thân không có chút sức lực, hắn mượn cơ hội nghiêng người, đem cằm đặt vào hõm vai y. Hắn cười hỏi, suyễn ra nhiệt khí thiêu đốt sau cổ Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ đang chuẩn bị đặt Ngụy Vô Tiện xuống giường, cứ như vậy ngừng giữa không trung.

Ngụy Vô Tiện tiếp tục cười nói, "Tham luyến mị thuật của ta? Lợi dụng ta song tu?". Thanh âm nhợt nhạt.

Hô hấp Lam Vong Cơ cứng lại.

Ngụy Vô Tiện từ khe hở vạt áo Lam Vong Cơ vói tay đi vào, sờ soạng một lát, như là tìm đai lưng của y. Hắn dựa vào hõm vai y tiếp tục cười hỏi, "Cùng ta triền miên giao hoan, lại đao kiếm tương hướng?"

"Đừng nói nữa". Lam Vong Cơ cảm thấy mình bị tấc tấc lăng trì. Y bắt được bàn tay hướng xuống đai lưng mình của Ngụy Vô Tiện, lại phát hiện thân thể Ngụy Vô Tiện mềm đến đáng sợ, y sợ hắn bị thương, lại nhẹ nhàng buông ra.

Ngụy Vô Tiện ngựa quen đường cũ mà giải đai lưng của Lam Vong Cơ, hai tay du tẩu trên người y, ở trên đầu vai Càn Nguyên, lại dịch xuống cổ áo, cởi áo ngoài lạnh băng của Lam Vong Cơ. Hắn dựa vào thân thể y, cố sức hướng về phía trước cọ cọ, đem môi dán đến bên tai y, lại hỏi, "Là...... vứt Khôn Trạch, bỏ ấu tử?". Thổi ra nhiệt khí, thổi mạnh vào tâm Lam Vong Cơ.

"Ngụy Anh!". Lam Vong Cơ đem hai tay vòng qua bả vai Ngụy Vô Tiện, trong nháy mắt đem hắn gắt gao khóa chặt trong ngực. Ngụy Vô Tiện cảm thấy Lam Vong Cơ như là dùng sức lực lớn nhất ôm chặt mình, giống như muốn đem hắn khảm vào trong xương cốt của y, làm hắn cảm thấy rất đau, lại rất an ổn. Hai người dán thật sự gần, thế cho nên Ngụy Vô Tiện có thể nghe được nhịp tim tiết tấu hỗn loạn của Lam Vong Cơ. Cách y phục đơn bạc, chính mình lại làm sao không phải.

"Ngụy Anh......... không phải!". Lam Vong Cơ dùng sức ôm chặt Ngụy Vô Tiện, thanh âm của y trước nay chưa từng có mà vội vàng run rẩy.

"Không phải!". Thanh âm Lam Vong Cơ thất thố. Hơi nước mờ mịt đi lên, đôi mắt Ngụy Vô Tiện cũng thất thố.

"Ta thích ngươi!". Lam Vong Cơ cơ hồ là khàn khàn mà khóc hô lên.

"Chỉ có ngươi! Trước nay....... Không phải ai khác". Lam Vong Cơ vùi đầu vào bả vai Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện cảm thấy vải vóc trên bả vai bị thấm ướt, Lam Vong Cơ khóc, thân thể y cũng run lên, so với thân thể hắn còn muốn gấp gáp hơn, giống như nghiệp hỏa thiêu đốt, rồi lại khuếch tán tan đi.

"Thực xin lỗi........."

"Thực xin lỗi........."

"Thực xin lỗi........."

Ngụy Vô Tiện không biết Lam Vong Cơ đối với mình nói những lời này bao nhiêu lần. Hắn nghe được mỗi một tiếng của y đều như là Ngọc Sơn thúc giục băng, hắn cảm nhận được thống khổ của y, một lần lại một lần, thẳng đến khi thanh âm của Lam Vong Cơ khàn khàn đến không phát ra chữ nào. Rõ ràng ngày thường y không thích Ngụy Vô Tiện nói ra những lời này, nhưng hiện tại bộ dáng lúng túng chật vật của y làm hắn kiềm lòng không đậu, Lam Vong Cơ đem đầu vùi ở hõm vai Ngụy Vô Tiện, đối với Ngụy Vô Tiện không thay đổi mà lặp lại.

"Ta không thích như vậy."

Lam Vong Cơ không thích cái từ này, dĩ nhiên Ngụy Vô Tiện cũng như vậy. Sống mũi Ngụy Vô Tiện cay cay, vươn tay xoa lưng Lam Vong Cơ, lại cười nhạt thở dốc nói, "Ta không thích như vậy."

Cho nên, tâm ý của ta đối với ngươi, cùng ngươi đối với ta tương đồng. Có hiểu chưa?

"Thực xin lỗi" làm người cảm thấy quá áy náy, mà "cảm ơn" lại quá khách khí. Yêu là trả giá cùng cam tâm tình nguyện, trước nay đều không cần hai từ này. Một khi đã yêu, thì đồn đãi vớ vẩn có là gì? Người người đều chỉ vào nói ra thì như thế nào?

Ngụy Vô Tiện nâng mặt Lam Vong Cơ lên, không cần nghĩ ngợi mà hôn lên môi y. Trằn trọc, khó xá khó phân.

"Lam Trạm........."

"Lam Trạm........."

"Lam Trạm........."

.......

Mỗi một lần dừng hôn môi để thở, Ngụy Vô Tiện đều gọi một lần như vậy, như là muốn Lam Vong Cơ biết chân tâm của mình. Môi lưỡi giao triền, khí tức rượu hoa đào của Ngụy Vô Tiện cũng được khí tức vị trà đắng của Lam Vong Cơ đáp lại.

"Lam Trạm........."

"Lam Trạm........."

"Lam Trạm........."

.........

Ngụy Vô Tiện không nề hà phiền toái mà nhẹ gọi, ghi khắc tình yêu cuồng nhiệt. Thẳng đến khi môi lưỡi giao chiến trở nên vô cùng hung hãn, thẳng đến khi thân thể bị áp lên giường, thẳng đến khi mỗi một câu chữ đều biến thành rên rỉ, thẳng đến khi hắn rơi lệ đầy mặt lại khóc cười không ngừng.....

Lam Vong Cơ nắm eo Ngụy Vô Tiện, truy đuổi, xuất nhập, phóng xuất ra khí tức Càn Nguyên đem Ngụy Vô Tiện gắt gao mà trói trong bể tình dục, làm cho hậu huyệt nịnh nọt càng thêm xoắn chặt lấy ngọc hành trướng đến phát tím. Hai người đều là sài lang hổ báo đói khát, hận không thể đem đối phương hủy đi nhập vào bụng, để hai người hòa thành một thể, vĩnh viễn không chia lìa.

Tình dục là gì? Có tình mà sinh dục. Dục sinh dục tử, dục hỉ dục bi, dục huyễn dục mộng. Là hắn muốn thành tiên mà ta muốn thành ma; là hắn dục lâng lâng, mà ta dục minh đọa*.

(*): "Là hắn dục lâng lâng mà ta dục minh đọa" dùng tự.

"Minh Sử - Liệt Truyện – cuốn ba mươi bảy". "Quân tử không lấy minh minh đọa hành": Ý tứ là sấn trời đất u ám mà hủy bỏ hành vi cử chỉ của mình.

Vu sơn mây mưa cùng điên loan đảo phượng, kỳ thật đều là vì trong lòng muốn một chút an ổn thâm trầm, vì hai người ở bên nhau mà cảm thụ tình yêu chân thật.

Ngụy Vô Tiện có chút run rẩy, ngón chân cũng co lại, đôi tay nắm lấy cánh tay mạnh mẽ hữu lực của Lam Vong Cơ, mu bàn tay hiện lên gân xanh. Toàn thân hắn mướt mồ hôi như là cá gặp nước, miệng thở dốc chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ. Mà Lam Vong Cơ đem chính mình nhập càng sâu vào cơ thể Ngụy Vô Tiện, ở trên người hắn phát ra than thở trầm thấp, đem tất cả tinh nguyên rót vào cơ thể Ngụy Vô Tiện, thành khóa thành kết (đánh dấu hoàn toàn).

"Ta...... yêu ngươi."

Đây là trước khi Ngụy Vô Tiện thoát lực ngất xỉu nói với Lam Vong Cơ.

Đến chết không phai.

*****

Lần thứ hai Ngụy Vô Tiện tỉnh lại không bao lâu, hắc tông linh khuyển của Kim Lăng nửa đêm tìm đến Ôn Ninh không ngừng sủa như điên. Ôn Ninh biết miếu quan âm của Kim Quang Dao trong thành có dị biến, không dám trì hoãn, hướng Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ báo một tiếng.

Ngụy Vô Tiện ngồi trên giường nhăn mi lại, mà Lam Vong Cơ đang thắp đèn, nhìn hắn một cái thật sâu.

"Ngươi nghỉ ngơi, ta đi." Lam Vong Cơ sửa sang lại y phục, cầm theo Tị Trần đang chuẩn bị rời đi, liền thấy Ngụy Vô Tiện từ trong ngực mình lấy ra một bình sứ trắng, mở ra, đem một viên dược bỏ vào miệng.

"Ngươi!". Lam Vong Cơ bước lên cầm lấy tay hắn ngăn cản động tác, nhưng Ngụy Vô Tiện đã đem Thanh Ninh Đan nuốt xuống.

"Kim Quang Dao âm hiểm cực hạn, trong tay lại có Âm Hổ Phù, ta đi với ngươi". Ngụy Vô Tiện cầm hắc y bên ngoài của mình khoác lên. Hắn đỡ mép giường đứng dậy.

Song tu thành khóa tạm thời bức lui tin kỳ tình dục của Ngụy Vô Tiện, hơn nữa hắn đã uống Thanh Ninh Đan, trong vòng nửa ngày tin kỳ sẽ không phát tác.

"Hồ nháo". Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện mặc xong y phục, tay để trên chuôi Tị Trần nắm đến càng thêm khẩn. Y phát ra một tiếng trách cứ thực nhẹ, con ngươi theo ánh đèn trở nên run rẩy.

Ngụy Vô Tiện ngậm dây cột tóc, hai tay đem tóc phía sau cột cao lên. Hắn cúi đầu cười nói, "Nếu trong lòng ta không có ngươi, ta sẽ không hồ nháo như vậy."

Đôi mắt Lam Vong Cơ dưới ánh đèn chiếu rọi trở nên bất đắc dĩ nhưng ôn nhu.

******

Lam Vong Cơ đem theo Ngụy Vô Tiện ngự kiếm đến miếu quan âm của Kim Quang Dao, thấy Kim Lăng đã rơi vào tay địch thủ, cùng Lam Hi Thần mất hết linh lực.

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện hạ xuống trong viện miếu Quan Âm, các tăng nhân chịu sai sử cảnh giác vạn phần, cung tên hướng về phía hai người họ. Một tăng nhân chưa bao giờ gặp qua Ngụy Vô Tiện, hoặc là hắn có dã tâm muốn diệt khẩu hết thảy mọi người trông thấy, buông tay một mũi tên, gào thét hướng Ngụy Vô Tiện bay tới.

Nghe được tiếng gió bén nhọn, Ngụy Vô Tiện biết người bắn tên chính là cao nhân, nhìn mũi tên theo hướng gió bắn tới phía mình, quá nhanh, căn bản trốn không thoát, Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ không tốt, theo bản năng mà nhắm mắt lại, chỉ nghe thấy thanh âm của Tị Trần. Hắn mở mắt, thấy kiếm mang xanh thẳm bọc gió lạnh lập tức đem mũi tên trảm thành hai nửa, Lam Vong Cơ không hề áp lực mà chặn lại một kích này.

Lúc này, một thành âm bỗng nhiên từ phía sau bọn họ vang lên, đối người bắn tên nổi giận nói, "Làm càn, ngươi có biết thiếu chút nữa là đả thương ai không?"

Tuy rằng không biết gây thương tích cho ai, nhưng tên tăng nhân kia vẫn gục đầu xuống không dám nói lời nào.

Ngụy Vô Tiện cười nói, "Kim tông chủ, lời này là có ý tứ gì? Ta là người tôn quý để các ngươi sợ như vậy sao?"

"Lời này của Di Lăng Lão Tổ sai rồi". Kim Quang Dao ngọc tiêm run rẩy, cười nói, "Nếu ta đả thương ngươi, Hàm Quang Quân bên cạnh ngươi chính là muốn thiên đao vạn quả, nghiền ta thành tro a."

Ngụy Vô Tiện không nhịn được mà bật cười, mà Lam Vong Cơ một bên được Kim Quang Dao nhắc tới, vẻ mặt tràn đầy cảnh cáo, Tị Trần hướng mũi vào Kim Quang Dao.

"Được rồi". Kim Quang Dao vung tay lên, cung và kiếm của các tăng nhân đều hạ xuống.

"Vong Cơ". Lam Hi Thần gọi Lam Vong Cơ, lại xa xa hướng Ngụy Vô Tiện thi lễ, đang muốn tiến lên cùng bọn họ nói chuyện, lại bỗng nhiên ngẩn ra, lùi lại một bước.

Ngụy Vô Tiện lúc này mới minh bạch quẫn bách của Lam Hi Thần cùng lời nói vừa rồi của Kim Quang Dao.

Tuy rằng cổ áo kéo cao che khuất loang lổ diễm lệ trên cổ, nhưng đôi môi hắn sưng đỏ, khí tức trong ngoài tất cả đều là hương vị của Lam Vong Cơ. Dáng vẻ này của hắn thật sự làm cho người khác khó mà không nghĩ đến phương diện sự tình kia. Ngụy Vô Tiện cũng quẫn bách theo. Nhưng hắn thấy kiếm của Lam Hi Thần ra khỏi vỏ một tấc không có linh quang lưu chuyển, lo lắng Kim Quang Dao có âm mưu, liền không màng quẫn bách nâng bước lên trước.

Ai ngờ Lam Hi Thần đối hắn nhẹ giọng, "Đừng nhúc nhích, để ý."

Ngụy Vô Tiện cho rằng Lam Hi Thần còn bận tâm mặt mũi gia quy Lam thị, kết quả hắn đột nhiên cảm giác được trên cổ truyền đến một trận đau đớn bén nhọn.

Ánh mắt Lam Vong Cơ ngưng ở trên cổ Ngụy Vô Tiện, sắc mặt trắng bệch, một sợi dây đàn sắc lẹm đang để trên yết hầu Ngụy Vô Tiện.

Cầm huyền này quá tinh tế, còn có màu đặc trưng, làm cho mắt thường cơ hồ không để ý tới, Ngụy Vô Tiện không nghĩ đến nó dễ dàng đặt lên chỗ yếu hại của mình. Lam Vong Cơ nhíu mày rút kiếm đang chuẩn bị hướng Kim Quang Dao đánh tới, Ngụy Vô Tiện vội vàng nói, "Lam Trạm, đừng!"

Kim Quang Dao cười đối Lam Vong Cơ nói, "Hàm Quang Quân, thỉnh ngài lui ra phía sau năm bước đi."

Trong khoảnh khắc Lam Vong Cơ không do dự lui năm bước.

Kim Quang Dao nói, "Thật tốt. Kế tiếp, thỉnh ngài đem Tị Trần thu vào vỏ."

"Tranh" một tiếng, Lam Vong Cơ lập tức làm theo. Ngụy Vô Tiện cả giận nói, "Ngươi không cần được một tấc lại muốn tiến một thước!"

Kim Quang Dao nói, "Ta như vậy mà đã gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước ư? Được một tấc lại muốn tiến một thước không phải ta, là ngươi. Kế tiếp ta còn muốn Hàm Quang Quân vì ngươi tự mình động thủ, phong bế linh mạch của bản thân, như vậy thì gọi là gì?"

Ngụy Vô Tiện cả giận nói, "Ngươi......". Lời còn chưa dứt, trên cổ truyền đến một trận đau đớn da thịt bị cắt, có chất lỏng nóng ấm theo cổ hắn chảy xuống, sắc mặt Lam Vong Cơ trắng bệch.

Lam Vong Cơ gằn từng chữ, "Ngươi đừng chạm vào hắn."

Kim Quang Dao, "Kia Hàm Quang Quân biết là nên làm như thế nào."

Giây lát, Lam Vong Cơ nói, "Được". Y giơ tay lên, nhanh chóng dứt khoát khóa lại linh mạch của chính mình.

"Này thật đúng là.........". Kim Quang Dao hơi hơi mỉm cười, vỗ tay nói, "Mọi người đều nói Hàm Quang Quân si tình, hôm nay được thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Ai nha, ta nhìn tình cảnh cảm động đến chân tâm, những tin đồn vớ vẩn kia thật không đáng là gì."

"Trước nay đều không có gì có thể nói!". Ngụy Vô Tiện tức giận mắng.

Lam Vong Cơ nhìn chằm chằm Kim Quang Dao nói, "Đem hắn trả lại cho ta."

"Đúng vậy, còn có gì để nói". Kim Quang Dao cười, "Coi như các ngươi là đôi uyên ương mệnh khổ đáng thương đi."

Kim Quang Dao nhẹ buông tay, cầm huyền rút đi, cảm giác đau đớn rất nhỏ trên cổ biến mất, Ngụy Vô Tiện liền gấp không chờ nổi mà hướng về phía Lam Vong Cơ.

Hắn đem bàn tay nâng mặt y, đôi mắt nổi lên sương mù, chính mình liên lụy Lam Vong Cơ.

Hắn nói, "Lam Trạm, ta có lời muốn nói với ngươi."

Kim Quang Dao kỳ thật cũng không muốn nhìn hai người nọ cọ xát không rõ, nói, "Có cái gì chờ lát nữa hẵng nói."

Ngụy Vô Tiện ngoảnh mặt làm ngơ, hắn bắt lấy tay Lam Vong Cơ cấp tốc nói to, "Không được, ta hiện tại phải nói. Lúc trước thanh âm ách hơn nữa ta vẫn luôn khóc, ta sợ ngươi nghe không rõ."

Tim Ngụy Vô Tiện đập như trống, hắn biết nếu lúc này không nói, những sự tình rối ren sẽ làm nhạt nhòa phần xúc động này, khiến cho hắn lại khó bộc bạch.

Ngụy Vô Tiện ngưng một lát, liền khàn cả giọng mà hét, "Lam Trạm! Lam Vong Cơ! Hàm Quang Quân! Phu quân! Ta... ta là thật tâm thích ngươi nên mới muốn cùng ngươi lên giường!"

"............"

"............"

"............"

Ngụy Vô Tiện chôn ở trong ngực Lam Vong Cơ khàn cả giọng, Lam Vong Cơ không phải là lần đầu tiên bị Ngụy Vô Tiện chặn ngang như vậy, liều mạng ôm, nhưng lúc này đây cả người Lam Vong Cơ dường như biến thành một khối người gỗ cồng kềnh, cứng đờ đến nỗi tay cũng không biết đặt ở đâu. Y cũng không phải là lần đầu tiên nghe thấy Ngụy Vô Tiện bộc bạch với mình, kêu mình phu quân. Y bừng tỉnh mới nhớ lại, lúc trước những lời này tựa hồ chỉ có lúc hắn và y ở trên giường dây dưa, thời điểm ý loạn tình mê nghe Ngụy Vô Tiện rên rỉ mê người. Chính là hiện tại, hai người đều thanh tỉnh, không có tình dục.

Lam Vong Cơ giật giật môi, sau một lúc mới nói, "Ngươi........."

Y nói chuyện luôn lời ít ý nhiều, dứt khoát lưu loát, chưa từng có lúc nào đứt quãng, giờ phút này lại đoạn đến vô cùng chần chờ. Giây lát lại nói, "Ngươi mới vừa nói........"

Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, một tay nắm tay y để lên ngực mình, nơi đó mãnh liệt mông lung. Hắn ôn nhu nói, "Lam Trạm, ta là thật sự tâm duyệt ngươi, yêu ngươi, muốn ngươi. Đời trước là bởi vì ta thích ngươi nên mới cùng ngươi song tu, mới có thể hạ sinh Niệm nhi. Đời này cũng là vì yêu ngươi mới có thể cùng ngươi ở bên nhau."

Nghe vậy, sống mũi Lam Vong Cơ chua xót.

Ngụy Vô Tiện giơ ba ngón tay, chỉ thiên mà chỉ thầm nghĩ: "Ta là thật tâm muốn cùng ngươi song tu mỗi ngày, hằng đêm hành phòng. Ta thề tuyệt đối không giống như trước đùa giỡn ngươi, cũng tuyệt đối không phải vì tham luyến công phu trên giường của ngươi, càng không phải vì cảm kích ngươi, báo đáp ngươi. Tóm lại những cái lung tung rối loạn khác đều không có. Ngươi đối với ta tốt như thế nào ta đều biết, ta đều sẽ ghi nhớ kỹ, mặc kệ những lời nói thiên hạ kia nói gì cũng đều không thay đổi được trái tim này của ta!"

"Ngươi là phu quân hai đời của ta, đời trước ta chính là thích ngươi đến muốn cùng ngươi lên giường song tu sinh hài tử, đời này ta vẫn như cũ, trừ bỏ ngươi, ai ta cũng không muốn, ngươi là Càn Nguyên duy nhất của ta, ta cũng không có biện pháp rời khỏi ngươi!"

"Ta đã là của ngươi, ngươi có thể đối với ta làm bất luận cái gì ngươi muốn làm, chuyện gì ngươi làm ta cũng đều thích, đều đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi nguyện ý cùng ta......."

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên có một trận cuồng phong gào thét, dập tắt hết nến trong miếu Quan Âm.

Trong bất tri bất giác, mưa phùn ngoài miếu biến thành mưa to. Đèn lồng lắc lư bên ngoài đã bị nước mưa dập tắt từ lâu. Bốn phía bỗng dưng lâm vào một mảnh đen kịt.

Ngụy Vô Tiện không phát ra thanh âm. Trong bóng tối, Lam Vong Cơ đột nhiên ôm chặt hắn, cơ hồ là đem Ngụy Vô Tiện ấn ở trên đệm hương bồ, tiếp cận thô lỗ mà ngăn chặn miệng hắn.

Hô hấp của Lam Vong Cơ hỗn độn mà dồn dập, thanh âm y khàn khàn, ở bên tai Ngụy Vô Tiện nói, ".....Tâm duyệt ngươi........"

Ngụy Vô Tiện ôm chặt y, nói, "Ân!"

Lam Vong Cơ, "....... Yêu ngươi, muốn ngươi........."

Ngụy Vô Tiện lớn tiếng đáp, "Ân!"

Lam Vong Cơ, "Không có cách nào rời khỏi ngươi,...... trừ bỏ ngươi ai cũng không muốn........... không phải ngươi thì không được!"

Y cứ như vậy lặp lại từng lời Ngụy Vô Tiện đã nói, thanh âm và thân thể cùng nhau run rẩy, thậm chí Ngụy Vô Tiện có một loại ảo giác y sắp khóc ra tới, giống như ở khách điếm y một lần lại một lần mà xin lỗi Ngụy Vô Tiện.

Thay đổi rất nhanh, đại hỉ đại bi.

Chỉ nói là, thân vô thải phượng song phi dực, tâm hữu linh tê nhất điểm thông.

Mỗi lần nói một câu, đôi tay bên hông Ngụy Vô Tiện của Lam Vong Cơ lại siết chặt thêm một chút. Ngụy Vô Tiện bị ôm đến sinh đau, nhưng hai tay hắn ở trên lưng Lam Vong Cơ cũng càng ngày càng gấp, cơ hồ muốn cho chính mình thở không nổi, lại vẫn vui vẻ chịu đựng, hận không thể càng dùng sức, tựa như lúc ở khách điếm Lam Vong Cơ ôm mình chặt như vậy, dung nhập cốt nhục.

Cuồng phong bên tai gào thét không ngừng, bọn họ cái gì cũng không thấy rõ. Lại cái gì cũng thấy rõ.

Ôi quá dài luôn TT_TT

Editor: Ngáo

Đã đăng: 18:18 - 05/01/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro