Phần 3.2 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 3.2 (H)

Động tác của Lam Trạm đông cứng tại chỗ, ngây người mà nhìn thỏ đen nhỏ cuộn tròn trước mặt, trong lúc nhất thời không biết làm sao. Sáu ngày trước điên loan đảo phượng cũng rất kịch liệt, luôn làm cho thỏ con ý loạn tình mê mà kêu khóc xin tha, nhưng trước đó y chỉ tùy ý đem người đùa nghịch khi dễ, xảo quyệt tìm đủ góc độ tiến vào, không chút thương tiếc ma sát chỗ thịt mềm kia, cũng chưa từng bức người đến mất khống chế linh lực mà hóa thành nguyên hình, không thể không hoài nghi đối phương có phải cố ý hay không.

"Ư......"

Đột nhiên một bàn tay to sờ qua, thỏ đen nhỏ phát ra tiếng cực nhỏ, thân mình nhỏ xù xù lông nóng lên không bình thường, móng nhỏ đáng thương hề hề mà run rẩy, bộ dáng mười phần chấn kinh, đôi mắt như tiểu bồ đào hàm chứa tình dục ẩn nhẫn đụng phải đôi mắt lưu ly nhạt màu, chóp mũi đối chóp mũi, khoảng cách gần như thế, thỏ con mới vừa bị khi dễ liền không cẩn thận biến trở về nguyên hình cảm thấy chột dạ túng quẫn, móng thỏ mềm mềm lấy lòng chạm chạm chóp mũi đối phương, tai thỏ mềm mại e thẹn mà rũ xuống, hoàn toàn che khuất khuôn mặt phấn nộn.

"Ngụy Anh."

Thỏ con Ngụy Anh biến trở về hình dạng thỏ vô dị linh thức cùng tự hỏi, giờ phút này hắn có thể nghe thấy trong thanh âm của Lam Trạm trộn lẫn vài phần bất đắc dĩ, còn có vài phần tình dục và nhẫn nại tra tấn hơi khàn khàn, nhưng vừa rồi biến hóa trong cơ thể khiến hắn có chút kinh hoảng, khó có khi sinh ra cảm giác e lệ, thậm chí tạm thời không muốn biến về hình người, một mặt là muốn cho mình nghỉ ngơi trong chốc lát, một mặt là muốn trả đũa Lam Trạm nhịn xuống tình dục không có biện pháp giải quyết.

Như là nhìn thấu ý đồ của Ngụy Anh, trong mắt Lam Trạm hiện lên một tia trầm sắc, ngay sau đó đột nhiên nắm lấy cái đuôi xù xù tròn tròn, ý vị cảnh cáo mà hơi dùng sức nhéo hai cái, bức cho thỏ con run lên, lại như cũ không biết sống chết mà cọ mặt y, bộ dáng thân mật thực khiến người ta yêu thích.

Ngụy Anh vươn hai chân trước hướng về vạt áo Lam Trạm múa may vài cái, sau đó đối phương không hề tránh mà nhào vào trên áo y xoắn tới xoắn lui, thậm chí mở vạt áo y chui vào bên trong, cố ý ở trên làn da rắn chắc kia cọ tới cọ lui, toàn bộ bình tĩnh của người kia đều bị đánh vỡ, nhưng chỉ có thể nhìn không thể ăn.

Lông tơ cọ trên da mang lại cảm giác tê ngứa, câu đến đầu quả tim của Lam Trạm run lên, rốt cuộc không thể nhịn nữa xách thỏ con đang làm loạn trước ngực ném lên giường, giây tiếp theo trong không gian lóe lên ánh sáng, biến thành bạch hồ tiên khí mười phần, từ trên cao mà nhìn xuống thỏ con, một đôi móng vuốt lớn gấp mấy lần móng thỏ cường ngạnh tách chân ngắn nhỏ của thỏ con đang điên cuồng giãy giụa, đem lưỡi nhỏ dài mềm ấm dò xét qua, trừng phạt mà dùng sức liếm láp dương vật của thỏ con vẫn còn hơi ướt át, nơi đó cực mềm cực nộn, chạm vào một chút thỏ con liền mất khống chế khẽ kêu, thậm chí uy hiếp mà dùng răng nanh nhẹ nhàng ma sát gần nơi đó.

Đây là lần đầu tiên Lam Trạm đụng vào hình thỏ của hắn, Ngụy Anh bị khoái cảm trói buộc đến nghẹn họng nhìn trân trối, người này thật sự quá lợi hại, đối với chân thân thỏ con của mình cũng hạ thủ được, răng nanh cọ đến chỗ kia còn lợi hại hơn, liếm láp vài cái đã bức cho hắn cao giọng hét chói tai, thỏ rất ít khi kêu, chỉ có lúc thật sự nóng nảy mới có thể phát ra tiếng thét chói tai này, không tính là quá dễ nghe, nhưng thật sự không khống chế được.

Đầu óc choáng váng, một mệnh lệnh xuyên qua linh thức truyền đến, "Biến trở về đi."

Thỏ con rốt cuộc được buông ra, cơ hồ là gấp không chờ nổi mà biến trở về hình người, sau đó nhào qua đánh đại hồ ly mới vừa làm ác, nhưng mà linh lực của bạch hồ cao hơn hắn, cho dù là ở trạng thái chân thân thì một cái đánh này của Ngụy Anh chỉ như một cái vỗ nhẹ, trực tiếp bắt được vật căng phồng giữa háng đối phương, vừa nóng vừa cứng, hiển nhiên đã tới cực hạn rồi.

"Ngụy Anh."

Lam Trạm gầm nhẹ cảnh cáo, thanh âm ẩn nhẫn tình dục, khiến người mặt đỏ tim đập.

"Lam Trạm, ta vừa rồi là muốn cởi y phục giúp ngươi, không phải cố ý cọ ngươi, ta đã cởi hết, ngươi còn mặc y phục, không công bằng. Huống hồ sao ngươi có thể đối với ta như vậy a, đối với con thỏ nào ngươi cũng hạ thủ như vậy sao, quân tử trong sáng, trạch thế minh châu, phải không? Không thể tưởng tượng được Lam Nhị ca ca là dạng này."

"Đừng nói nữa."

"Ngươi làm ra chuyện như vậy với ta còn không cho ta nói, nào có đạo lý như vậy, ta......"

Lam Trạm nghe theo ý hắn, thật sự cởi trung y xuống, đem y phục bị thủy dịch thấm ướt ném lên y phục hỗn loạn bên ngoài, lại cởi quần ngoài và quần trong, đường cong hữu lực hiện ra toàn bộ, vai rộng eo thon giống như điêu khắc, oánh nhuận rắn chắc không một chút thịt dư thừa, từ đầu đến chân lưu loát liền mạch, như là tác phẩm đắc ý nhất của đấng sáng thế, quả nhiên là một thân hình tuyệt hảo, tràn ngập lực lượng chi mỹ, khiến người ta nhìn đến cấm ngôn, ánh mắt si mê mà dõi theo, trong đầu lại nảy sinh tưởng tượng không nên có.

Cả người Lam Trạm trần trụi trở lại giường, đem Ngụy Anh đang sửng sốt bắt lấy, để hắn dựa ở mép giường, tách hai chân ra, cửa mình mở rộng nằm ngửa trên giường, lúc Ngụy Anh phản ứng lại thì đã bị mạt ngạch che lại hai mắt, một nút thắt vững chắc ở sau đầu.

"Lam Trạm?" Tầm mắt bị che khuất, bỗng nhiên hắn bừng tỉnh từ trong hoạt sắc sinh hương, hắn cho rằng tiền diễn đã kết thúc, chỉ chờ mong được ôn nhu mà tiến vào, dần dần tăng nhanh tốc độ, trở nên thô bạo, sau đó đem tinh hoa tràn đầy bắn vào bên trong hắn, kết thúc sự tình lần này.

Lại không nghĩ hai mắt bị che lại, đây là lần đầu tiên Lam Trạm làm như vậy với hắn, là vật trợ hứng hay là Lam Trạm cố ý trừng phạt, muốn che mắt hắn rồi tiến vào, mặc kệ là tình huống nào đều khiến cho hắn vừa không an tâm lại vừa chờ mong, chỉ cảm thấy cả người tê dại, toàn thân hưng phấn mà phát run. Nhưng đột nhiên hắn nhớ tới điều gì đó, bản năng lên tiếng nhắc nhở.

"Lam Trạm, từ từ."

"Ừm?" Lam Trạm xoa xoa tóc dài hỗn độn của hắn, cho rằng hắn thiếu cảm giác an toàn, kiên nhẫn mà ôn nhu dò hỏi.

"Ta, vừa rồi ta cảm thấy bên trong có điểm không đúng."

"Khó chịu?"

"Không, không phải, hình như là quá thoải mái, nhưng cũng không cảm thấy gì......"

"Có gì sao?"

"Không, không có gì, có thể là ảo giác."

"Ngụy Anh?"

"A?"

"Bất luận có việc gì, phải lập tức nói ra."

"A, được được được, ta còn trong kỳ động dục, tùy ý ngươi lăn lộn như thế nào cũng đều chịu được, nói đi, Lam nhị công tử che mắt ta lại là muốn làm chuyện xấu gì?"

"....."

"Như thế nào lại không nói lời nào? Có phải ngươi thẹn không, ta bị ngươi làm mấy ngày liền còn chưa xấu hổ, ngươi xấu hổ cái gì a? Ha ha ha..... ha a! Cái.... Gì vậy?"

Đồ vật lạnh băng đột nhiên xuất hiện đặt lên huyệt khẩu phấn nộn, không biết là gì, rất có khí thế sắp mạnh mẽ đi vào, làm Ngụy Anh có chút hoảng loạn mà duỗi tay muốn dò xét, lại bị Lam Trạm đè lại thân mình, lạnh giọng ngăn cản.

"Đừng sợ, thả lỏng."

"Ngươi, ngươi dù sao cũng phải nói cho ta là cái gì a, như vậy, như vậy quá....... A......."

Vật kia đột nhiên tiến vào một chút, cũng không khác với ngón tay, Ngụy Anh không cảm thấy không khỏe, chỉ là vật kia có chút lạnh, huyệt khẩu lúc nãy bị chọc ghẹo đến nóng bỏng giờ phút này lại bị nhiệt độ lạnh băng làm cho co rúm phát run, như thế nào cũng không thể thả lỏng.

"Không có việc gì."

Thanh âm mềm nhẹ nổ tung bên tai, như thanh tuyền chảy qua cuốn đi bất an trong lòng hắn, trong nháy mắt tâm lý của Ngụy Anh liền yên ổn lại, hắn biết Lam Trạm đối với hắn tốt bao nhiêu, tuy rằng mới bày tỏ tâm ý không bao lâu, nhưng người này yêu hắn đã rất nhiều năm, vẫn luôn đặt hắn ở đầu quả tim, sau khi ở bên nhau càng sủng nịch dung túng hắn, đối với việc hắn phạm gia quy đều xem như không thấy, thậm chí thỉnh thoảng còn bồi hắn uống rượu, khiến hắn có cảm giác ỷ lại vào y, cấm kỵ mỹ diệu không nói nên lời.

Mà một người đối với hắn sủng nịch không có điểm dừng, trong kỳ động dục mỗi ngày đều kiên trì khuếch trương bôi trơn sợ làm hắn đau, là một người hết sức ôn nhu, sẽ không tổn thương hắn dù chỉ là một chút, nghĩ như vậy, trong lòng hắn không ngăn được ngọt ngào dâng lên, ngọt đến răng cũng ê ẩm, hận không thể đem toàn bộ thể xác và linh hồn trao cho y, nguyện ý vì y làm bất cứ chuyện gì, thậm chí sinh con nối dõi cho y, con của bọn họ nhất định ngọc tuyết đáng yêu, sẽ rất thông minh, ngoan ngoãn, mềm mại mà gọi hắn cha ơi, hắn và Lam Trạm sẽ dạy chúng đọc sách viết chữ, tu tiên săn đêm....... Sẽ là một hình ảnh đẹp như thế nào. Nhưng mà hắn là nam tử, giấc mộng đẹp này sẽ không thể nào thành sự thật, thật đáng tiếc, muốn sinh cho Lam Trạm hai con thỏ con, hưởng thụ thiên luân chi nhạc.

"Như thế nào?"

"Ừm? Ta đang nghĩ, nếu có thể sinh cho ngươi hai con thỏ con chơi cùng thì tốt biết bao nhiêu."

Lam Trạm dừng một chút, trầm giọng nói, "Hồ nháo."

"Sao lại hồ nháo, Lam Trạm, ngươi đừng nói ngươi không nghĩ tới, nếu không phải ngươi thích ta thì ngươi vốn đã ở tuổi thích hợp cưới một vị tiên tử huyền môn môn đăng hộ đối, sinh một nãi oa oa phấn điêu ngọc trác, hưởng thụ thiên luân chi nhạc, đáng tiếc, ta lại là nam....."

"Có ngươi, đủ rồi."

Bốn chữ ngắn gọn này khiến Ngụy Anh cười lên, "Tiểu tiên quân xinh đẹp như vậy mà lại rơi vào lòng bàn tay của ta."

Lam Trạm không nghe được lời tán tỉnh của đối phương, người này vốn là bộ dạng xinh đẹp tuấn mỹ, cười rộ lên híp mắt lại, khóe mắt khẽ nhếch, câu thần hồn y điên đảo, giờ phút này dù hắn bị che mắt nhưng y cũng có thể tưởng tượng được dưới mảnh vải kia, sẽ là diện mạo khuynh động nhân tâm như thế nào, một khi y kéo mạt ngạch xuống liền hiện ra một đôi mắt mông lung kiều mị đào hoa mười phần câu nhân, sẽ đánh nát tất cả lý trí của y, sẽ mất khống chế, thậm chí trong lúc hành sự sẽ vô tình thô bạo làm hắn bị thương, y nghĩ như vậy. Suy nghĩ ngắn ngủi trong chốc lát bay xa, vật hơi lạnh tiến vào phía trong một đoạn, bức người dưới thân nức nở thét một tiếng chói tai.

"A! Cái gì, không phải là...... phốc.... ha ha ha..... a........"

Ngụy Anh một bên cười một bên vô lực, hạ thân bắt đầu run rẩy theo tiết tấu chọc vào rút ra. Nhưng mà việc này quá buồn cười, Lam Trạm không hổ là tiểu cũ kỹ, không hổ nghiêm khắc kiềm chế bản thân mười lăm năm, vì muốn trợ hứng cho hắn, mà việc này khiến y cảm thấy thẹn thùng bất kham cũng vắt hết óc mà tự hỏi làm thế nào để hắn càng cao hứng, người băng thanh ngọc khiết kia ban đầu còn không biết đến xuân cung đồ, càng không xem những thoại bản dơ bẩn bất kham, không biết ngọc thế là đồ vật trợ hứng chuyện phòng the, vì thế ở Vân Thâm Bất Tri Xứ suy xét nửa ngày cũng tìm được dây thừng, trách không được hắn cảm thấy quen thuộc, không phải là dây thừng hắn treo y phục hằng ngày sao, còn có bút lông dê kia, chính là huynh trưởng Lam Hi Thần của y đưa, nghe nói là từ tay một vị danh thợ làm ra, đã từng là bảo bối trong tay Lam Trạm, chỉ được cất giữ dưới ngăn kéo phía dưới tủ sách, mực cũng chưa từng chấm qua, thế mà lại bị y lấy ra làm chuyện này, về sau y còn có thể dùng để viết chữ sao? Còn vật trước mắt này, như thế nào hắn cũng không đoán được là cà rốt Lam Trạm mang về từ phòng bếp.

"Ưm..... a..... ha ha ha...... a, ha ha ha..... thật là, thật là làm khó ngươi........ A! A..... điểm nhẹ....."

Cho dù thiếu niên ngây ngô, đối với việc này còn có nhiều điều không hiểu, nhưng đối với người trong lòng âu yếm, sẽ không hề thua kém, thậm chí còn mạnh hơn, y thích nhìn thấy bộ dạng Ngụy Anh đắm chìm trong dục vọng, tuy sẽ làm mặt y nóng lên, tâm thần hoảng loạn, nhưng thiếu niên ngày thường thần thái như mặt trời ở dưới thân mình kích động xuân tình thật sự quá xinh đẹp, có thể làm y sinh ra cảm giác 'đối phương trở nên mê loạn là bởi vì mình', bộ dáng này chỉ có y có thể nhìn thấy, đem tất cả khinh cuồng của hắn đánh vỡ, khiến thiếu niên tiêu sái lóa mắt khuất phục dưới thân y ngày ngày thừa hoan, đôi môi hoa ngôn xảo ngữ kia chỉ có thể run rẩy gọi tên y, chỉ như vậy, thể xác và tinh thần y hoàn toàn thỏa mãn. Ngụy Anh của y, vĩnh viễn chỉ có thể là của y, ai cũng không đoạt được.

Cà rốt là ở ruộng đồng sau núi trồng ra, có nữ tu chăm sóc hằng ngày, được tưới linh thủy, sinh trưởng rất tốt, toàn thân tinh tế mượt mà, càng lên cao càng thô to, màu sắc đẹp mắt, bề mặt sạch sẽ mọng nước, ẩn ẩn có vài vết sần sùi. Cọ xát trong huyệt động cũng không mang lại đau đớn, chỉ là quá thô mang lại cảm giác quá mức kích thích, Ngụy Anh bị che hai mắt, không nhìn thấy động tác dưới thân, mỗi một lần tiến vào khoái cảm đều bị phóng đại vô số lần, chọc cho hắn điên đảo thần hồn, như sắp chọc đến hồn phách của hắn cũng bay ra ngoài, nhưng hắn biết củ cà rốt này tuy thô to nhưng vẫn kém xa so với chỗ kia của Lam Trạm.

Huống hồ Lam Trạm căn bản là luyến tiếc đem cà rốt chọc vào chỗ sâu bên trong, nhiều nhất chỉ dám cắm vào một nửa, cho hắn khoái cảm nhợt nhạt, bất quá đầu của thứ này rất to, dùng để làm vật khuếch trương thật sự không tồi, đáng tiếc hắn cũng không thích, hắn không muốn đồ vật lạnh băng này, hắn chỉ muốn thứ của Lam Trạm hung hăng tiến vào, chọc đến chỗ sâu nhất trong thân thể hắn, chọc đến hắn run run rẩy rẩy mà bắn ra một lần lại một lần, sau đó ở dưới thân y mềm mại nức nở xin tha, nhưng lại bảo Lam Trạm không cần để ý đến hắn, muốn y nhanh một chút, dùng sức một chút, chỉ cần nghĩ đến liền cảm thấy da đầu tê dại, nhịn không được từ trong cổ họng phát ra một tiếng ngâm khẽ khó nhịn.

Lam Trạm thấy hắn đột nhiên vặn vẹo thân thể, như muốn thoát khỏi củ cà rốt kia, vì thế dừng động tác lại, hỏi, "Như thế nào, khó chịu sao?"

"Không." Ngụy Anh ngồi dậy, sờ soạng đem hai tay treo trên vai Lam Trạm, ghé sát vào tai y, không biết sống chết mà duỗi lưỡi khẽ liếm, đem vành tai đỏ ửng không thể thấy của y liếm đến càng đỏ, hơi thở nóng rực phun lên.

"Lam Trạm, ta muốn ngươi tiến vào ~."

Editor: Ngáo

Đã đăng: 20:15 - 20/05/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro