Chương 9: Giao tình nhàn nhạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Giao tình nhàn nhạt

Lính gác phủ thành chủ không ỷ thế hiếp người, cho dù thấy tên nhóc sơn dã đến đây tìm thiếu thành chủ, cũng không tỏ ý khinh ghét, ngược lại còn đi thông báo rất nhanh.

Không lâu sau, thiếu thành chủ đã vội vàng đi ra.

Diệp Thù liếc qua, liền biết người này đã ăn rau xanh cùng thỏ rừng mà hắn đưa, nhìn y bây giờ, thân thể càng khỏe mạnh hơn xưa, tinh lực cũng ngày một dồi dào.

Rau xanh được tưới lượng Hỗn Độn thủy rất nhỏ, dùng ăn lâu ngày, tác dụng chậm rãi khó nhận ra, thỏ rừng thì trực tiếp uống Hỗn Độn Thủy, nhưng nồng độ cũng thấp, người ăn vào không cảm thấy nhiệt lưu phun trào, chỉ thấy cơ thể toát mồ hôi nóng, có điều ăn nhiều thịt thỏ rừng này, cũng có tác dụng lớn.

Hai loại đặt cùng một chỗ, tất nhiên đối với thiếu thành chủ là rất có tác dụng.

Diệp Thù thấy Yến Trường Lan đi ra, không đợi hắn chào hỏi, đã lên tiếng trước: "Thiếu thành chủ, không biết đồ ăn lần trước có ngon không?"

Yến Trường Lan nhìn Diệp Thù, cười nói: "Hương vị vô cùng tốt." Vừa nói, hắn vừa không nhịn được nhìn về phía cái gùi trên lưng Diệp Thù.

Diệp Thù thấy vậy, hơi nhíu mày: "Nếu thiếu thành chủ thích, sau này mỗi tuần tại hạ đều mang tới một ít."

Yến Trường Lan nghe vậy, vội từ chối: "Không cần mang tới! Có điều hương vị đúng là rất ngon..." Hắn suy nghĩ một chút lại hỏi, "Không biết trong nhà Diệp huynh còn trồng bao nhiêu loại cải xanh này?"

Diệp Thù nói: "Có một mẫu, sản lượng cũng không ít, nếu người ăn không nhiều, thì có thể cung ứng vài tháng." Sắc mặt hắn tuy bình thản, nhưng ý trong lời nói thì không như vậy, "Mỗi ngày thiếu thành chủ đều ăn cũng vẫn đủ."

Diệp Thù vừa nói vậy, sắc mặt Yến Trường Lan có chút thẹn thùng.

Sau đó hắn nghiêm mặt nói: "Lúc trước cứu huynh chỉ là tiện tay, huynh có thể cho ta thưởng thức mỹ vị như vậy là đủ rồi, về sau nếu ta muốn ăn cải này, cũng không thể lấy không được, mỗi tháng ta sẽ trả tiền cho huynh được không."

Diệp Thù lắc đầu: "Nếu thiếu thành chủ trả tiền, tại hạ cũng sẽ không nhận."

Yến Trường Lan không phải hạng người cứng nhắc: "Không bằng như vậy, huynh đưa ta cải xanh, ta trả huynh gạo mì quần áo, thế nào?" Hắn sảng khoái cười, "Huynh và ta quen nhau xem như có duyên, ngày sau bạn bè qua lại cùng nhau, cũng là chuyện thường tình."

Diệp Thù nghe lời này, hơi suy nghĩ.

Thân phận hắn hiện tại cùng Yến Trường Lan cách nhau một trời một vực, nhưng Yến Trường Lan lại chưa một lần tỏ ra kiêu ngạo, khiến hắn nảy sinh thêm mấy phần yêu mến. Huống hồ Yến Trường Lan có khả năng chính là Thiên Lang, chỉ điều đó thôi cũng khiến Diệp Thù không thể đối xử với hắn giống những người khác được.

Sau khi suy nghĩ, Diệp Thù bèn gật đầu: "Đã như vậy, nếu sau này tại hạ có việc cần nhờ, sẽ đến tìm Yến huynh, ba ngày một lần ta sẽ treo rau xanh lên trên cành cây ở sườn núi, Yến huynh sai người đến lấy là được.

Yến Trường Lan nghe vậy, không có ý kiến gì khác, bèn sảng khoái đáp ứng.

Hai người xem như có một phần giao tình, nhưng giao tình này hiện tại còn rất mỏng manh, nói xong chuyện "chính sự", hai người nhìn nhau không biết nói thêm điều gì nữa. Diệp Thù vốn không định ở lại lâu, sau khi lấy một bó lớn rau cải và ba con thỏ hoang từ trong gùi đưa cho Yến Trường Lan, thì cáo từ rời đi.

Sau khi trở về núi, mỗi ngày Diệp Thù ngoại trừ ăn cơm chính là tu luyện, ngoài việc cứ ba ngày một lần thu hoạch rau xanh, bắt ít gà rừng hoặc thỏ hoang, thì thời gian còn lại đều dành cho tu luyện.

Hiện giờ linh khí quá mức mỏng manh, trong tay hắn cũng không có đồ vật có thể bày trận Tụ Linh, bởi vậy chỉ có thể dùng hết sức kiên trì luyện hóa thiên địa linh khí, tích trữ căn cơ. Vấn đề là dù Diệp Thù đã sớm chuẩn bị tinh thần, nhưng tiến cảnh thực sự quá chậm, hắn đã tới đây một tháng, mà còn chưa chính thức tiến được vào luyện khí tầng một, có thể thấy con đường tu hành gian nan đến mức nào.

Diệp Thù không nhụt chí.

Có thể sống lại một lần đã là ân huệ, những khó khăn trước mắt chẳng qua là mài giũa mà thôi, không đáng nhắc tới. Kiếp này tư chất hắn tầm thường, nhưng chỉ cần hắn có thể lấy được đủ tài nguyên, đột phá thăng cấp có thể sẽ khó khăn hơn những người ngoài kia, nhưng không phải hoàn toàn không thể.

Nhưng, đúng lúc Diệp Thù muốn tiến hành tu luyện lần nữa, thì một vị khách không mời đột nhiên xuất hiện trên mỏm núi, rất nhanh đã lên đến nơi.

Ngay sau đó, Diệp Thù bừng tỉnh.

Mê trận thiết lập ở sườn núi, người của Yến Trường Lan nóng lòng trở về phục mệnh, hẳn sẽ không động đến nó. Mà người khác tiến vào trong mê trận, lẽ ra phải bị vây vào mới đúng?"

Vậy mà người này lại có thể tiếp cận gian nhà tranh, chẳng lẽ mê trận kia vô dụng sao?

Trong lòng Diệp Thù bừng lên tia lửa giận, lại bất động thanh sắc, đẩy cửa đi ra.

Phía xa xa, một thiếu nữ vận y phục xanh biếc nhẹ nhàng bước tới. Khuôn mặt nàng xinh đẹp, tuy không phải tuyệt sắc giai nhân, nhưng cũng quyến rũ động lòng người.

Lúc này nhìn thấy Diệp Thù đứng trước cửa, khóe miệng nàng bày ra nụ cười: "Thù thiếu gia, nô tỳ nghe nói người đã khôi phục? Vậy thì quá tốt rồi!"

Diệp Thù yên lặng nhìn nàng một lát, thấy ánh mắt nàng hơi có chút mập mờ thì cười nhạt: "Hồng Uyên tỷ, ta đã khôi phục, đa tạ tỷ chăm sóc mấy năm nay."

Hồng Uyên hơi chột dạ, nhưng nghĩ tới mấy năm nay đúng là nàng chăm sóc Thù thiếu gia không ít, cũng ném đi chút áy náy vừa mới nảy sinh trong lòng. Nàng nghĩ, tuy rằng năm đó nàng mang thuốc đến cho Thù thiếu gia, nhưng bọn họ chỉ là người thuộc chi thứ, lại mất đi chỗ dựa, nếu muốn đối nghịch với Tuấn thiếu gia rễ sâu cây lớn, nhất định là không có cửa! Ngược lại sau khi nàng đưa thuốc, Thù thiếu gia trải qua gian khổ, chẳng phải vẫn sống sót sao? Bởi vậy, nàng cũng không làm sai.

Nghĩ đến đây, Hồng Uyên lại nở nụ cười: "Đều là chuyện nô tỳ nên làm."

Diệp Thù thấy nàng như vậy, vừa nghĩ liền biết tâm tư của ả đàn bà này, trong lòng cười lạnh---hạng người phản chủ, chỉ có thể tự lừa mình dối người.

Diệp Thù không mời Hồng Uyên vào phòng, mà dẫn nàng đến chiếc ghế gỗ trước cửa, rót cho nàng một chén nước suối bình thường: "Hồng Uyên tỷ, tỷ hôm nay không phải làm việc sao?"

Hồng Uyên ngồi xuống, ý cười không giảm: "Phải. Nghe nói Thù thiếu gia khỏe lại, nô tỳ liền nhân cơ hội này đến thăm người. Thù thiếu gia còn thiếu cái gì? Nô tỳ nhất định nghĩ cách chuẩn bị cho người."

Diệp Thù lắc đầu, thành thật nói: "Không cần, ta ở đây tự cấp tự túc, có thể ăn no mặc ấm. Mà Hồng Uyên tỷ này, tỷ làm việc phải chú tâm một chút, nghe nói mấy vị đường huynh đường tỷ của ta..." Nói tới đây, hắn tựa hồ có hơi lúng túng mà sửa lại, "...Nghe nói Diệp gia có mấy thiếu gia tiểu thư dòng chính không dễ hầu hạ, đừng để bọn họ tìm được cách làm khó tỷ.

Hồng Uyên còn thực sự cảm kích sự quan tâm của Diệp Thù, ánh mắt nàng hơi mơ màng, trên mặt cũng hiện lên nét ửng hồng: "Haizz...Chuyện này cũng không tính là gì, nô tỳ..." Giọng nói nàng nhẹ nhàng, có chút thẹn thùng, "...Cũng có người quan tâm."

Diệp Thù nhìn Hồng Uyên chằm chằm, đột nhiên hỏi: "Hồng Uyên tỷ, tỷ có người trong lòng rồi sao?"

Hồng Uyên nghe vậy, trong lòng "Lộp độp" một tiếng.

Nàng nhớ tới thân phận ban đầu của mình, Thù thiếu gia đã trưởng thành, nàng vốn nên là...Thế nhưng nàng nhìn về phía Diệp Thù, lại phát hiện hắn không những không tức giận, trái lại giống như đang mừng thay cho nàng, trong lòng lập tức yên tâm không ít.

Cũng phải, năm đó Thù thiếu gia còn nhỏ như vậy, sao nhớ được những chuyện kia? Nhiều năm trôi qua, Thù thiếu gia có thể đã sớm xem nàng như chị gái rồi, bằng không cũng đã không quan tâm hỏi han như thế.

Thế là, Hồng Uyên nhịn không được lại càng nhiệt tình với Diệp Thù.

Trong lòng nàng kỳ thực rất rõ ràng, quan hệ giữa nàng và Thù thiếu gia càng thân cận, thì cũng càng có thể thân cận Tuấn thiếu gia, Thù thiếu gia coi nàng như tỷ tỷ, nếu nàng có thể nắm cơ hội đi theo Tuấn thiếu gia, Thù thiếu gia tất nhiên cũng sẽ không trách nàng.

Hồng Uyên không biết, Diệp Thù này đã không còn là Diệp Thù đơn thuần ngày xưa nữa, chỉ tưởng rằng Diệp Thù vẫn đần độn như lúc trước. Nàng đương nhiên lại càng không biết, cho dù là nguyên thân ngu dại, không biết ngày trước mình bị hãm hại, lòng dạ đơn thuần như đứa trẻ, cũng có thể nhìn ra tình ý của nàng với Diệp Tuấn.

Diệp Thù cùng Hồng Uyên lá mặt lá trái một phen.

Hồng Uyên vậy mà còn thực sự tin Diệp Thù một lòng chân thành đối với nàng, rốt cục cũng chủ động thổ lộ tâm tư cùng hắn: "Người trong lòng nô tỳ, chính là Tuấn thiếu gia. Có điều thân phận cách biệt, nô tỳ không dám hi vọng xa vời, chỉ mong có một vị trí nhỏ bên cạnh chàng là đủ rồi. Chỉ tiếc, chuyện đó cũng là vạn phần khó khăn.

Diệp Thù lại nói: "Dung mạo Hồng Uyên tỷ không thua kém bất kỳ tiểu thư thế gia nào, Tuấn thiếu gia có thể có được chân tình của Hồng Uyên tỷ, là may mắn của hắn mới đúng."

Hồng Uyên cười khổ: "Sao có thể nói vậy, nô tỳ vốn là không xứng với Tuấn thiếu gia."

Diệp Thù lắc đầu: "Xứng chứ, Hồng Uyên tỷ với Tuấn thiếu gia cực kì xứng đôi."

Hồng Uyên thấy hắn khăng khăng như vậy, chỉ nghĩ do Diệp Thù quá coi trọng mình, không biết rằng lời Diệp Thù nói có mười câu thì chín câu là giả, chỉ riêng câu "xứng đôi", thật đến không thể thật hơn.

Ở nơi này khoảng một canh giờ, Hồng Uyên liền cáo từ.

Diệp Thù lấy một con gà rừng bình thường cho nàng, ruộng cải được tưới Hỗn Độn Thủy, một cọng lá cũng không cho nàng được lợi. Mà Hồng Uyên trái lại càng thoải mái trong lòng, trong mắt nàng, loại thú vật săn được này dĩ nhiên quý giá hơn rau cỏ Diệp Thù tự trồng nhiều.

Chờ Hồng Uyên rời khỏi, sắc mặt Diệp Thù lạnh lùng.

Bởi vì bận rộn mấy chuyện tu luyện, trồng linh dược, hắn suýt nữa đã quên ả đàn bà này, hôm nay nàng chủ động đến đây, ắt là do Diệp Tuấn sai bảo, mang theo ý đồ xấu. Đã như vậy, hắn cũng nên dùng chút thủ đoạn, thỏa mãn chấp niệm của nguyên chủ.

Hồng Uyên thân là tỳ nữ, thân phận quả thật thấp kém, với dã tâm của Diệp Tuấn, làm gì có chuyện chịu cưới một ả nô tỳ về làm vợ? Hơn nữa, Hồng Uyên không chỉ có thân phận không xứng đôi, mà bản thân còn là kẻ vong ân phụ nghĩa, Diệp Tuấn này lòng dạ nhỏ nhen, tâm địa ngoan độc, hắn tất cũng nhìn ra bản chất của Hồng Uyên, càng không chấp nhận người này làm thê thất.

Nhưng Diệp Tuấn có dã tâm như vậy, trái lại tạo sơ hở cho Diệp Thù tính kế.

Hồng Uyên kém xa con gái thế gia, nhưng nếu nàng có thể mang đến cho Diệp Tuấn lợi ích cao hơn, Diệp Tuấn tất nhiên cũng sẽ không để ý chuyện khác mà cưới Hồng Uyên về làm vợ.

Hiện giờ Diệp Thù muốn tìm một cách, để Hồng Uyên có thể đoạt được đồ vật có thể đả động Diệp Tuấn.

Có điều, nếu thật sự là thứ tốt, chẳng phải làm lợi cho đôi nam nữ kia sao? Diệp Thù tuy không phải kẻ ác, nhưng có thù tất báo, hắn vừa có lòng thỏa mãn tâm nguyện của nguyên chủ, lại tuân theo ý muốn của bản thân, tất nhiên phải giúp Diệp Tuấn cùng Hồng Uyên về bên cạnh nhau, lại dằn vặt lẫn nhau, mới có thể vừa lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro