Chương 8 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

08.

Phác Chí Thành và La Tại Dân giống như đôi tình nhân lần đầu nếm hương vị trái cấm, đầy trúc trắc và lúng túng. Sau khi cởi quần áo, họ đứng đối mặt trong phòng tắm chật chội, vừa thẳng thắn vừa sợ hãi.

Cả hai không hẹn mà cùng nhớ lại lần hoan lạc đầu tiên, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, họ như hai con dã thú không bao giờ đủ thỏa mãn, cuốn vào nhau theo bản năng nguyên thủy nhất. Phác Chí Thành thiếu kinh nghiệm và cũng không đủ kiên nhẫn để xoa dịu La Tại Dân, lóng nga lóng ngóng, vội vàng xâm nhập, kết quả trên lưng bị người kia cào một vết sẹo dài.

Phác Chí Thành mở vòi hoa sen, đợi đến khi nước đủ ấm bèn đưa tay về phía La Tại Dân, bảo anh đứng gần lại một chút. La Tại Dân đặt tay vào lòng bàn tay cậu, có chút vội vàng hôn lên, tay còn lại thì đặt lên ngực Phác Chí Thành.

Nước hơi nóng, theo ngón tay của Phác Chí Thành chảy dọc xuống sống lưng, khiến cho làn da anh nhiễm một sắc đỏ đầy mê người. Người nhỏ tuổi hơn muốn cúi đầu hôn lưng anh, nhưng La Tại Dân lập tức bất mãn khịt mũi, khiến cậu đành tập trung vào đôi môi đã bị mút đến đỏ mọng của đối phương.

Họ không làm thêm một hành động kịch liệt nào khác, ham muốn cháy âm ỉ, mỗi lần chạm đều vô cùng cẩn thận, Phác Chí Thành lấy một ít sữa tắm cho La Tại Dân, lau dần từ cổ anh. Người nọ cúi đầu hít một hơi, đắm chìm trong hương thơm mà anh yêu thích vô cùng. Ngón tay Phác Chí Thành lướt qua ngực anh, thăm dò cọ xát hạt đậu đỏ, La Tại Dân run rẩy mãnh liệt một hồi, như muốn cuộn tròn người lại.

Phác Chí Thành cười xấu xa, cúi đầu ngậm lấy môi La Tại Dân, hai tay cố ý chà xát trên ngực anh khiến người nọ kịch liệt run rẩy, nắm chặt vai cậu, chỉ có thể rên nhè nhẹ, vật giữa hai chân dựng đứng, đụng vào Phác Chí Thành.

Hai người qua loa xả hết bọt, vừa hôn vừa lảo đảo hướng về phía phòng ngủ, khiến nước vương vãi khắp cả một đường.

La Tại Dân như một tù nhân được đối xử đặc biệt, bị bao vây giữa chiếc giường êm ái và khuôn ngực rắn chắc của Phác Chí Thành. Hai hạt đậu đỏ của anh đều bị Phác Chí Thành chơi đùa, dùng lưỡi liếm một bên rồi lại dùng đầu ngón tay nhào nặn bên còn lại, khiến tâm trạng của anh cũng rối bời theo. Hơi thở của La Tại Dân như bị kìm hãm lại, ngắt quãng từng tiếng nho nhỏ. Anh yếu ớt nắm lấy tóc Phác Chí Thành, hai chân mở rộng, muốn vắt qua eo cậu nhưng lại trượt dần xuống.

Phác Chí Thành xấu xa cắn hai núm vú của anh rồi ma sát nhè nhẹ, như mong đợi nghe được tiếng rên rỉ vừa xấu hổ vừa giận dữ không thể kìm nén được của La Tại Dân. Hai chân anh run rẩy mãnh liệt, sợ hãi kẹp chặt eo Phác Chí Thành, gót chân ghì lên mông cậu. Phác Chí Thành lại ác liệt gặm cắn một hồi, La Tại Dân rên rỉ, túm chặt tóc người kia.

Phác Chí Thành hít một hơi lạnh, ngừng lại, ngẩng đầu nhìn La Tại Dân sớm đã bị trêu chọc đến đẫm nước mắt. La Tại Dân ngại ngùng nhe răng cười, lấy lòng xoa xoa đầu rồi cúi xuống hôn cậu.

Khi xé giấy gói ra, La Tại Dân ngồi dậy nhìn thử xem, xác nhận gel bôi trơn là mùi mà anh thích, bao cao su cũng là loại thoải mái thì mới nằm trở lại, nâng hai chân xếp trước ngực và bụng, hai cánh tay vòng dưới đầu gối, ngoan ngoãn ôm bản thân chờ đợi Phác Chí Thành tiến vào.

Phác Chí thành bóp rất nhiều dung dịch bôi trơn vào lòng bàn tay, ngẩng đầu liền nhận lấy tư thế cực kỳ ngoan ngoãn và chủ động của La Tại Dân, anh cố hết sức vểnh mông, nơi tư mật phơi bày không chút che dấu. Phác Chí Thành đột nhiên thấy lòng hơi nhói. Phát hiện Phác Chí Thành đang nhìn mình đầy hứng thú, La Tại Dân bỗng thấy xấu hổ bởi sự nóng lòng không đợi được của mình, quay mặt đi, môi mím chặt như đang tức giận. Anh nghe thấy Phác Chí Thành cười trầm thấp, dứt khoát đặt hai chân trở lại giường nằm thẳng. Phác Chí Thành cúi người hôn anh, anh lại ngoan ngoãn ôm chặt hai đầu gối.

Quá trình mở rộng khá đau đớn. La Tại Dân nhất thời không cách nào thích ứng với lượng lớn dịch bôi trơn khắp hạ thể, không thể tiếp nhận ngón tay của Phác Chí Thành một cách thuận lợi. Cho dù Phác Chí Thành đã cố hết sức để xâm nhập nhẹ nhàng và chậm rãi hết sức có thể, La Tại Dân vẫn không ngừng co rúm lại, rên rỉ đứt quãng đầy khó khăn, bụng dưới căng cứng bị chất lỏng chảy ra từ đầu bộ phận sinh dục làm ướt.

Phác Chí Thành đành phải làm anh phân tâm, không ngừng hôn lên môi, yết hầu và ngực anh. Tay khác thì thỉnh thoảng lại xoa đầu vú hay an ủi vật cứng đang đau nhức của anh, hoặc nhẹ nhàng xoa bóp hai cánh mông, cố gắng chăm sóc tất cả mọi thứ để La Tại Dân có thể thả lỏng.

Sau khi La Tại Dân cuối cùng cũng miễn cưỡng tiếp nhận được ba ngón tay, Phác Chí Thành căn bản đã hết kiên nhẫn, tranh thủ lúc La Tại Dân thả lỏng liền đột nhiên ấn mạnh vào điểm mẫn cảm của anh. La Tại Dân hét lên một tiếng rồi bắn ra, nước mắt giàn giụa rơi xuống.

Anh vớ lấy cái gối che lên mắt, hận không thể ngất đi tại chỗ. Phác Chí Thành cúi xuống hôn anh, cách này lần nào cũng hiệu nghiệm, thành công nhanh chóng an ủi cảm xúc của La Tại Dân. Người kia vòng tay qua cổ cậu, khẽ nức nở rồi nói mau tiến vào đi.

Rõ ràng tiếp nhận thứ kia của Phác Chí Thành khó khăn hơn nhiều so với ngón tay. Vật nóng bỏng cứng rắn ấy lại đẩy một ít dịch bôi trơn bị chảy ra ngoài vào trong, La Tại Dân cảm thấy bản thân mình bị nhét đầy sắp vỡ ra, anh chưa khỏi sốt hoàn toàn, đầu óc hơi mê man, cảm giác đau đớn không quá chân thật nhưng lại vô cùng khó chịu. Nhưng Phác Chí Thành vẫn đang dần tiến vào, nắm chặt eo không cho anh lùi ra sau.

"Chí Thành, anh không chịu nổi..." Anh rên rỉ như mèo, ngón tay yếu ớt đặt lên cánh tay Phác Chí Thành, "Như này là được rồi..." Anh cố đẩy cậu, nhưng tay lại bị  Phác Chí Thành bắt lấy chạm vào nơi giao hợp của hai người.

Dịch bôi trơn do nhiệt độ cơ thể nóng bỏng mà chảy ra giữa hai chân, hơi nhớp nháp, chảy ra ngoài không ngừng theo đà tiến vào của Phác Chí Thành, giống như là dịch thể mà La Tại Dân tiết ra do không thể chịu được. La Tại Dân bị bắt buộc phải nắm lấy phần vẫn đang lộ ra ngoài, anh suýt thì lại khóc, hóa ra mới vào được một chút.

"Cố chịu một chút, rất nhanh sẽ ổn thôi." Phác Chí Thành nhịn đến khó chịu, hôn bừa bãi trên cơ thể La Tại Dân, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của anh, mặc cho sự cầu xin của anh vẫn không ngừng đẩy về phía trước, gấp gáp muốn vào hết bên trong.

La Tại Dân tùy tiện rơi nước mắt, cầu xin một cách vô vọng, chịu đựng dục vọng nóng bỏng sưng tấy của Phác Chí Thành vừa khó khăn lại vừa vui sướng. Anh rất muốn nói với cậu, những năm nay anh không hề làm cùng người khác, bản thân bình thường cũng sẽ không dùng đằng sau, nên có thể nhẹ nhàng hơn một chút, nhẫn nại hơn một chút được không. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, đây thực sự là giới hạn dịu dàng của Phác Chí Thành rồi.

"Có thể gọi tên anh được không?"

Vì vậy anh càng muốn nhiều hơn, sau khi xác nhận Phác Chí Thành cuối cùng đã vào hết, anh vòng hai chân qua eo cậu, hai tay sờ mặt cậu, nhỏ giọng cầu mong, ánh sáng trong mắt như sắp vỡ ra.

Trong trí nhớ của La Tại Dân, Phác Chí Thành rất ít khi gọi anh là đàn anh, họ nói chuyện với nhau hầu hết đều không có xưng hô, trực tiếp gọi là anh/em, hoặc thậm chí bỏ qua cả chủ ngữ. La Tại Dân khi ở trên giường sẽ gọi từng tiếng Chí Thành, nhưng Phác Chí Thành rất ít nói, lúc mãnh liệt nhất cũng chỉ giữ im lặng.

Dù có cố nhớ bao nhiêu cũng không tìm thấy một lần mà cậu gọi anh là anh Tại Dân như gọi Lý Đông Hách. Thật ra đây chỉ là cách xưng hô cơ bản và đơn giản nhất, Phác Chí Thành cũng sẽ gọi người khác như vậy, nhưng cậu cố chấp không muốn nói cho La Tại Dân nghe.

Cậu dùng một cách vừa khó hiểu lại tàn nhẫn để nói cho La Tại Dân rằng cậu đang tuân thủ thỏa thuận của bọn họ, những lời thừa thãi đều có thể bỏ qua, họ chỉ cần lên giường với nhau là được rồi.

La Tại Dân của hiện tại không chịu được như vậy. Cho dù là lặp lại những sai lầm tương tự, anh cũng mong có thể giữ lại chút ấm áp cơ bản nhất. Anh không biết Phác Chí Thành có thể hiểu được ý định của anh không.

"...Anh Tại Dân?"

Âm thanh muộn màng này giống như công tắc mở ra tất cả những cảm xúc, uất ức, vui sướng, như những con sóng dần nhấn chìm La Tại Dân. Anh không có thời gian để suy đoán xem tình cảm hiện tại của Phác Chí Thành có còn cuồng nhiệt như trước không, anh khóc không thành tiếng, hôn bừa bãi trên cơ thể cậu, hai chân quấn chặt lấy cậu, không chút kiêng nể mời gọi, bảo Phác Chí Thành "làm" anh nhanh hơn một chút.

Cho dù bọn họ không hợp nhau trên rất nhiều phương diện, nhưng sự đồng điệu của thân thể không biến mất hoàn toàn theo thời gian, ngay thời khắc giao hợp, Phác Chí Thành liền nhớ lại nên làm thế nào để La Tại Dân cảm thấy thoải mái. Trong lúc làm La Tại Dân có ngất đi một lần, nhưng rất nhanh lại bị sự va chạm mãnh liệt của Phác Chí Thành làm cho tỉnh lại. Cậu giữ nguyên một tư thế mạnh mẽ ra vào rất lâu, chân của La Tại Dân liên tục khoanh trước người, bị đè đến gần như mất cảm giác, thậm chí không còn sức để quàng lên vai Phác Chí Thành.

Phác Chí Thành chỉ định làm một lần, một lần đủ dài cũng được rồi. Sau khi kết thúc, cậu sờ trán La Tại Dân, có lẽ do ra nhiều mồ hôi nên cơn sốt cũng gần như không còn. La Tại Dân có chút yếu ớt, gục xuống bất tỉnh nhân sự, hai chân vô lực mở rộng. Vì không muốn anh phải đau nên Phác Chí Thành đã dùng rất nhiều dịch bôi trơn, đến bây giờ lỗ nhỏ phía sau của La Tại Dân vẫn chảy nước, Phác Chí Thành thất thần nhìn một lúc lâu, lại một lần nữa muốn hung hăng đâm vào.

La Tại Dân khó chịu khịt mũi, giơ cánh tay đau nhức lên muốn ôm, làm gián đoạn sự trầm tư của cậu.

Nhưng họ lại không nhịn được làm một lần nữa trong phòng tắm. Đùi La Tại Dân không còn sức lực, anh mềm mại nằm trên người Phác Chí Thành, dùng đôi mắt ướt át nhìn chằm chằm cậu, dường như vẫn chưa hồi lại sau trận ham muốn lúc trước, quyến rũ liếm yết hầu đối phương.

Phác Chí Thành vốn chỉ muốn giúp anh rửa sạch tinh dịch và chất bôi trơn, nhưng không kìm được trước sự khiêu khích mơ hồ của La Tại Dân, ôm eo anh xoay người lại, đẩy vào từ phía sau, giữa hai người không chút kẽ hở.

La Tại Dân đứng không nổi, dựa vào tường từ từ trượt xuống, Phác Chí Thành cũng quỳ xuống theo anh. Anh hoàn toàn quỳ dưới đất, nuốt toàn bộ của Phác Chí Thành, tất cả trọng lượng tập trung vào nơi giao hợp, giao phó tất cả cho người phía sau.

Phác Chí Thành đè lên hông anh mạnh mẽ ra vào, đồng thời còn hôn lên tấm lưng mịn màng của La Tại Dân. Vòi hoa sen mở rất to, tiếng nước ồn ào phần nào làm giảm cảm giác xấu hổ do âm thanh va chạm mang lại. La Tại Dân phóng khoáng hơn khi ở trong phòng ngủ, tiếng rên rỉ cũng phóng đãng hơn, nước khiến anh không mở được mắt, bóng tối làm anh càng thêm mẫn cảm.

Phác Chí Thành nhét ngón tay vào khuôn miệng vì thở hổn hển mà há to của La Tại Dân, anh ngoan ngoãn ngậm lấy. Nhưng tần suất dưới thân quá dày đặc khiến tiếng rên rỉ của anh như những chấm nhỏ, anh chỉ có thể ngậm lấy, vô lực mút theo sự ra vào trong miệng. Anh quay đầu đáng thương cầu xin cậu, muốn đổi thành hôn môi. Phác Chí Thành giúp anh toại nguyện, một tay vuốt cằm quấn lấy môi lưỡi anh, tay còn lại thì nhào nặn núm vú, tốc độ ngày càng tăng, thúc thật sâu thêm vài lần, rồi bắn tất cả vào bên trong anh.

La Tại Dân vô thức quỳ trên mặt đất, đưa hông lên cao để Phác Chí Thành có thể làm sạch phía sau cho anh. Sau đó lại mơ mơ màng màng được ôm trở về giường, được đút cháo, đút nước, còn được hôn rất nhiều lần. Anh mặc áo phông và đồ lót của Phác Chí Thành, được bao bọc bởi mùi hương khiến người ta an tâm.

"Anh lát nữa có đói không? Hay để em gọi đồ ăn cho anh nhé?" Phác Chí Thành mặc quần áo chỉnh tề đứng bên giường, suy nghĩ xem còn chuyện gì cần dặn dò nữa không, "Anh ngủ một lát xong nhớ dậy uống thuốc, còn thiếu một lần chưa uống." Cậu sờ trán La Tại Dân, xác nhận không sốt nữa.

La Tại Dân cuộn tròn trong chăn, nhắm mắt lại, cảm thấy vô cùng thoải mái và bình yên, lông mi run run, lẩm bẩm đáp lời Phác Chí Thành, cũng không biết có đang nghe hay không.

Phác Chí Thành hít sâu một hơi, như thể đang đưa ra một quyết định từ bỏ khó khăn.

"Không có chuyện gì nữa, em về nhà đây."

--------------------------------------------------------------------

Chương này xin hãy dành 1 tràng vỗ tay và thật nhiều yêu thương đến bé editor phụ tui nha mn :<<<< Comt với bình chọn cho bé vui nha. Siêu mượt =)))))))

Anw, đố cả nhà chương sau có ngược khum =))))))))))))))))))))) Đoán đúng sẽ có bonus

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro