Chương 10: Tiểu thái giám (8)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đó là một bùa bình an hình túi nhỏ, Ngụy Bảo Đình phải mất hồi lâu mới tìm được, đây là cái duy nhất nàng cảm thấy có thể đưa cho Tạ Chi Châu.

Hắn từ nhỏ đã chịu không ít thống khổ , đau đớn chỉ có mình hắn chịu đựng. Có lẽ đối với người khác, hắn chỉ là một nhân vật phản diện xấu xa, không có gì đáng để đau lòng.

Mọi người đều chỉ biết hắn chuyện xấu gì cũng làm, giết người như ma, cho rằng hắn muôn phần đáng chết, hắn nên gặp báo ứng. Nhưng là không có người nào biết, hắn khi còn nhỏ đã trải qua những gì. Hắn không được nhận yêu thương của người khác, lại không thể cùng người khác yêu đương.

Ngụy Bảo Đình không cầu hắn chức cao vọng trọng, giống như trong sách, khi hắn ở đỉnh cao, hắn trở thành kẻ vừa tàn nhẫn vừa cô độc, không hề vui vẻ gì.

Nàng chỉ hy vọng hắn có thể một đời bình an, có thể mỗi ngày đều sống vui vẻ. Nàng không cầu gì hơn như vậy.

Tạ chi Châu đem bùa bình an nắm chặt trong tay hồi lâu. Nguyên lai nàng tiến vào, vì muốn đưa cho hắn cái này.

Hắn nhớ tới trong bóng đêm, cắp mắt sáng ngời kia so với ánh mặt trời còn sáng hơn, nhưng hắn lại cố tình bức nàng khóc, nhìn thật đáng thương. Lúc đó hắn chỉ là nhất thời không khống chế được sự căm hận, thô bạo, muốn giết chết nàng.

Đại Ngụy đã chiếm mất quốc gia hắn, nỗi cừu hận này vĩnh viễn cũng không thể xóa mờ. Nhưng trong tay hắn, bùa bình an vẫn còn hơi ấm của người nọ. Đêm tối vắng vẻ mang theo chút gió lạnh, nhưng lòng bàn tay hắn lại truyền đến ấm áp đến kỳ lạ.

Hắn nhớ tới lần đầu gặp nàng ở Lao Dịch Tư, tiểu cô nương bận bộ xiêm ý màu đỏ, khẽ nhếch cằm bày ra bộ dáng cao ngạo, nhưng khi nhìn về phía hắn ánh mắt lại tràn đầy trìu mến.

Hắn cảm thấy buồn cười, nàng sao có thể nhìn hắn trìu mến?

Khi vào Thính Vũ Hiên, hắn cũng không phải chịu những sự tra tấn như trong tưởng tượng, mà nàng lại dịu dàng giúp hắn lau vết bẩn, tự mình mời thái ý, lại còn cho hắn thuốc mỡ, lo lắng hắn để lại sẹo. Thậm chí nàng còn phân phó hắn không cần làm việc nặng nhọc, mỗi ngày chỉ để hắn ở bên ngoài hầu hạ.

Trời đêm gió rét, khiến hắn bất tri bất giác lưu luyến hơi ấm trong lòng bàn tay, không tự chủ đem túi bình an nâng niu ôm vào trong ngực.

Đôi con ngươi càng thêm thâm trầm, nhắm mắt cất giấu gió lạnh nơi đáy mắt, mặc kệ gió rét ngoài cửa sổ.

Ngụy Bảo Đình trốn ở trong chăn mắng Tạ Chi Châu cả đêm, càng mắng càng hăng, mãi đến khi mặt trời bắt đầu ló dạng nàng mới chìm vào giấc ngủ. Ngày hôm sau lại bị ác mộng dọa tỉnh dậy.

Trong mộng có một con quái thú to nhìn rất giống Tạ Chi Châu, đang há to mồm muốn ăn thịt nàng, nàng run rẩy sợ hãi mà đem thức ăn duy nhất nàng có cho quái thú, nhưng quái thú lại xem nàng như thức ăn, một ngụm to trực tiếp đêm nàng nuốt xuống.

Thời khắc bị quái thú nuốt, Ngụy Bảo Đình sợ hãi bật dậy, lúc tình lại nàng vẫn không quên nhỏ giọng mắng Tạ chi Châu.

Nàng cũng không phải đứa ngốc, tự nhiên biết tối qua Tạ Chi Châu là thực sự muốn giết nàng. Lúc trở về cổ vẫn còn đau, nàng soi gương, nhìn thấy dấu đỏ, như thấy được rõ hận ý trong lòng hắn.

Ngụy Bảo Đình có chút không hiểu, dù nguyên chủ trước kia có đối với Tạ Chi Châu có chút xấu xa, nhưng cũng không đến mức làm hắn hận nàng như vậy.

Nhắc đến nguyên chủ, Ngụy Bảo Đình liền ai oán, rõ ràng chuyển xấu không phải do mình làm, nhưng nàng lại phải gánh vác hết hậu quả.

Nàng oan uổng quá a.

Những lời này nàng cũng chỉ có thể để trong lòng vụng trộm nói ra, nếu là nói ra ngoài, người khác chắc chắn sẽ cho rằng nàng bị điên.

"Điện hạ, cổ ngài sao lại như thế này? Sao lại có vết bầm tím như vậy."

Cát Tường đến trước bàn trang điểm của Ngụy Bảo Đình, liền nhìn thấy vết xanh tím trên cổ nàng, sợ đến mức kêu thành tiếng, ngay sau đó Ngọc ma ma liền đi vào.

Ngụy Bảo Đình nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của hai người, vừa muốn lên tiếng an ủi, nhưng vừa nhìn vào gương đồng lại chạm phải hình ảnh Tạ Chi Châu đứng phía sau.

Đem lời muốn nói ra nuốt trở lại, nàng vừa muốn mở mồm liền nhìn thấy Tạ Chi Châu ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái. Hai Người vừa lúc đối diện nhau, thiếu niên trên người vẫn bao trùm hơi thở âm lãnh, ngay có đôi mắt kia cũng lạnh đến lợi hại, giống như không có chút tình cảm nào.

Ngụy Bảo Đình liền nổi giận. Nàng mở to hai mắt, kia hai má đều đỏ lên, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng hồi lâu nhưng vẫn không được, lại nhớ đến hình ảnh quái thú lúc nãy, mắt nàng liền đỏ lên.

"Đau chết mất!"

Thanh âm tức giận vang lên, mọi người trong phòng đều bị nàng dọa sợ.

Cát Tường phản ứng lại, vội vàng quỳ trên mặt đất, "Điện hạ bớt giận, nô tỳ không phải cố ý."

Ngay cả Tạ Chi Châu cũng chưa kịp phản ứng lại, chỉ thấy cô gái trong gương đôi mắt đỏ đầy nước mắt, nhìn rất tội nghiệp, hai má trang điểm hồng phồng lên, đem gương mặt vốn gầy yếu thành tròn tròn đáng yêu.

Hắn cũng không biết vì sao tâm trí hắn rất loạn.

Ngụy Bảo Đình rời mắt, cúi đầu nhìn Cát Tường đang quỳ bên chân nói: "Ta không nói ngươi, ngươi mau đứng lên, ta nói dấu vết trên cổ ta."

Cát Tường vội vàng đứng dậy, cùng Ngọc ma ma hỏi nàng xem là do ai làm.

Ngụy Bảo Đình cúi người, than thở nói: "Là một tên xấu xa, bại hoại."

Không chỉ làm nàng bị thương, lòng dạ lại hẹp hỏi, chuyện lâu như vậy rồi vẫn còn ghi thù.

"Điện hạ vừa nói cái gì, nô tỳ nghe không rõ."

"Nga, không có việc gì, chính là buổi tối gặp ác mộng, tỉnh dậy thì cổ đã như vậy rồi, chỉ cần bôi ít thuốc mỡ lên là được rồi, các ngươi không cần lo lắng."

"Này... gặp ác mộng mà cổ bầm tím như vậy được sao?"

Ngụy Bảo Đình mở to mắt, ánh mắt kiên định, chỉ vào cổ mình, "Như này còn không rõ sao."

"Cát Tường tỷ tỷ mau chải đầu cho ta, ta đói bụng."

Cát Tường vội vàng tiến lên.

Từ sau ngày nàng được Hoàng Thượng ban thưởng, thái độ của cung nhân đối với nàng thay đổi thấy rõ, ngự thiện phòng tuy không phải đồ tốt đều đem cho nàng, nhưng chỉ cần là nàng muốn ăn, thì đều tận lực đáp ứng.

Đây là lần đầu tiền Ngụy bảo Đình cảm nhận được, nữ nhân trong cung vì cái gì mà tranh đấu. Không chỉ được Hoàng Thượng sủng ái, còn được hưởng vinh hoa phú quý, được người người khắp nơi nịnh bợ.

"Các ngươi nhìn đồ Ngự Thiện Phòng hôm nay đưa tới, đều là món mà điện hạ thích ăn, còn có cả bánh ô mai, điện hạ thích nhất là ăn chua." Cát Tường mang hộp cơm vào điện, bỗng bị một nhân gia gọi lại.

Vừa vặn nhìn thấy Tạ Chi Châu, liền đem đồ ăn giao cho hắn.

"Điện hạ còn đang ngủ, mấy ngày nay điện hạ ngủ không ngon, dưới mắt đã có quầng thâm, ngươi đi vào nói nhỏ chút, để điện hạ dùng bữa xong lại nghỉ ngơi tiếp."

"Vừa lúc bên trong có bánh ô mai, điện hạ nhất định sẽ rất thích."

Cát Tường nói xong liền cùng một cung nữ khác rời đi.

Tạ Chi Châu mang đồ ăn tiến vào trong điện, nhìn chung quang , liền thấy Ngụy Bảo Đình đang nằm trên sụp thượng ngủ, nàng người nhỏ, lúc ngủ cuộn người lại, nhìn rất giống một mao cầu. Kia tóc đều bị nàng làm rồi loạn.

"Điện hạ, nên dùng bữa." Hắn bước nhẹ đến phía nàng, thanh âm cũng không tự chủ mà giảm thấp âm lượng.

Ngụy Bảo Đình khẽ cau mày, chậm rãi mở mắt, kia đôi mắt còn mang theo chút sương mù. Mắt thấy người đến, khuôn mặt còn ngái ngủ lại tràn ra vui vẻ, mỉm cười.

Tạ Chi Châu thấy vậy bước chân liền dừng lại. Đồng thời, tim cũng lỡ một nhịp đập.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro