Chương 11: Tiểu thái giám (9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh nắng len qua cửa sổ, chiếu lên khuôn mặt nàng, Ngụy Bảo Đinh lấy tay xoa mắt, đến khi mở mắt liền nhìn thấy Tạ Chi Châu đang đứng đó. Thiếu niên thoạt nhìn sắc mặt đã tốt lên rất nhiều, chỉ là da thịt vẫn như cũ, có chút tái nhợt, trên mặt vết sẹo đã mờ dần, bất quá vẫn còn lưu lại những vệt hồng. Nếu không nhìn kỹ, sẽ không phát hiện ra.

Ngụy Bảo Đình khoé môi câu lên, đáy mắt tràn ra nhợt nhạt quang điểm, đôi con ngươi đen láy, nhìn thẳng người thiếu niên, cười nói: "Ngươi đến rồi."

Tạ Chi Châu đột nhiên phản ứng lại, vội vàng cúi thấp đầu. Đêm đó hắn cả đêm không ngủ, nhìn chằm chằm bùa bình an trong tay. Bùa bình an ngụ ý mạnh khỏe, cuộc sống yên bình, cũng là mong chờ đơn giản nhất của nàng.

Hắn không hiểu, tại sao Triều Hoa công chúa vì sao đột nhiên thay đổi như vậy.

Mấy ngày hắn ở trong Thính Vũ hiên cũng nghe thấy cũng nữ khác bàn tán về tính tình của nàng, đột nhiên trở lên rất tốt. Trước kia chỉ cần bọn họ phạm phải chút sai lầm đều sẽ bị nàng đánh chửi, nhưng gần đây, nàng không những không quát mắng mà ngược lại còn vui đùa cùng các cung nữ.

Mọi người đều nói, nàng sau một đêm tỉnh giấc liền biến thành người khác, nên tính tình mới thay đổi lớn như vậy. Tạ Chi Châu cũng không quá tin tưởng, nhưng mà hắn cũng không thể lý giải được thay đổi của nàng.

"Ta chỉ vừa mới ngủ, vậy mà đã đến giữa trưa, hôm nay đồ ăn có gì vậy?"

Ngụy Bảo Đình sớm đã quên mất chuyện trước đó, hơn nữa hiện tại trong mắt nàng Tạ Chi Châu chỉ là một tiểu nam hài, nàng lại là người lớn, hà tất phải so đo chuyện nhỏ này. Tuy rằng trong lòng còn chút sợ hãi, nhưng sự yêu thích vẫn chiếm phần hơn. 

Thấy nàng không ngừng nhìn về phía hộp cơm. Hắn tiến lên, bày từng đĩa thức ăn lên trên bàn. Làm xong hết thảy, hắn liền đứng bên cạnh, chờ nàng phân phó.

Ngụy Bảo Đình mắt nhìn bốn phía thấy không có người, hiện tại cũng đang ở trong điện của nàng, tự nhiên nàng là to nhất. 

"Tiểu tạ, ngươi hẳn là chưa ăn? Ta một mình ăn rất nhàm chán, người cùng ta ăn đi."

"Nô tài không dám." hắn cúi đầu, thanh âm trước sau như một, lạnh lùng cứng rắn.

"Này có gì mà không dám." nàng bĩu môi, nói giỡn một câu: "Ta thiếu chút nữa bị ngươi bóp chết, cổ cũng đau vài ngày rồi." Ngữ khí vô cùng thân thiết, không hề mang theo ý trách cứ.

Nàng vốn vừa tỉnh ngủ, lời nói dường như mang theo chút làm nũng, hắn vẫn luôn cúi đầu nên không thấy được mặt nàng, nhưng thanh âm mềm mại, cùng ngữ khí ngọt ngào khiến hắn trong chớp mắt đầu óc trống rỗng.

...Điện ha, người còn đau không?

Tạ Chi Châu theo bản năng muốn thốt ra, nhưng lại vội vàng nuốt trở lại.

Khuôn mặt vốn bình tĩnh, nay lại hiện nên tia trào phúng, khóe môi nhếch lên, như cười nhạo chính mình, hắn vậy mà chút nữa lại thốt ra những lời quan tâm, hắn xuýt chút nữa không kiếm chế được mà muốn quan tâm nàng.

Hắn khom lưng, nhắm mắt, che giấu cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào nơi đáy mắt, khẽ ngẩng đầu chăm chú nhìn người đang ngồi trên sụp thượng.

Ngụy Bảo Đình ánh mắt nặng nề, há mồm muốn nói gì đó, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Tạ Chi Châu, nàng vội rời mắt đi, môi giật giật: "Ta, ta nói giỡn thôi, ta không có trách ngươi."

Hắn cúi người nói lời xin lỗi: "Còn thỉnh điện hạ thứ tội, đêm đó nô tài không biết là điện hạ đến, chỉ cho rằng là có kẻ đột nhập, nên mới làm như vậy."

"Ngô, là như vậy." Nàng tùy ý đáp.

Nàng cúi đầu bắt chăm chú dùng bữa, chỉ sợ nói thêm câu nào chọc giận hắn, hắn lại dùng ánh mắt giết người nhìn nàng, tâm hồn mỏng manh của nàng thực chịu không nổi.

Trong điện bỗng im ắng, hôm nay cả Ngọc ma ma cùng Như Ý Cát Tường đều không có ở đây, cho nên tạ Chi Châu liền ở bên cạnh hầu hạ nàng.

Hắn đứng ở bên cạnh Ngụy Bảo Đình, cúi đầu cung kính, thời gian lâu, người nọ ăn gì thanh âm liền truyền vào tai hắn. Cũng không phải thanh âm lớn gì, chỉ là nghe thấy khiến cho người khác cũng thèm ăn, chỉ thấy Ngụy Bảo Đình hà miệng đem tất cả đồ ăn đều nhét vào.

"..."

Hắn vội vàng hạ mắt.

Động tác ăn của nàng rõ ràng rất bất nhã, người trong cung không phải đều ăn uống từ tốn nhẹ nhàng từng miếng nhỏ sao. Hắn từ nhỏ cũng được dạy dỗ lễ nghi, giờ nhìn nàng thật rất bất nhã. Dù sau này hắn có đói khổ, nhưng những lời thầy dạy trước đó hắn cũng chưa dám quên. Đó cũng là tôn nghiêm cuối cùng hắn còn giữ lại.

Nhưng trong đầu hắn lại hiện lên hình ảnh của nàng, khi nàng ăn biểu hiện rất thỏa mãn, giống như là đang ăn mỹ vị vậy. Hắn cũng không biết vì sao, rõ ràng chỉ liếc mặt một cái, nhưng mỗi một của nàng hắn đều nhớ rõ.

"Này..Cái này sao lại chua như vậy?"

Ngụy Bảo Đình cau mày, nàng không biết đây là gì, chỉ nghĩ nó giống như điểm tâm ngọt, nên cắn một miếng lớn, nhưng khi cắn xuống thì lại phát hiện nó rất chua, nàng bị chua đến chảy cả nước mắt. Khóe mắt còn trào ra một ít nước mắt.

"Đây là bánh ô mai." Hắn thấp giọng đáp.

Bỗng nhiên ngây người, ngạc nhiên ngẩng đầu lên. Ngụy Bảo Đình đẩy đĩa bánh kia ra xa, phát hiện có ánh mắt nhìn mình, nàng liền quay đầu lại.

"Cái này rất chua, ta không thích ăn. Ngươi muốn ăn sao? Kỳ thật mùi vị cũng không tồi, chỉ là có chút chua."

Nàng chớp chớp mắt, thấy Tạ Chi Châu vẫn nhìn mình một hồi lâu, biểu tình còn có chút nghi hoặc, ánh mắt đem theo hàn ý đang đánh giá soi xét nàng từng ly từng tí. Nàng tự nhiên cảm thấy không ổn, vội rời mắt đi.

Hắn trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Điện hạ, người không thích ăn chua?"

Ngụy Bảo Đình nhớ lại ánh mắt của hắn khi nãy, cùng không muốn giải thích nhiều, chỉ rầu rĩ ừ một tiếng

Tiểu cô nương ngồi trên sụp thượng, cúi thấp đầu, tiếp tục gắp đồ ăn. Chính là miệng nhét đầy đồ ăn khiến hai má phình lên, nhìn rất ngốc.

"Điện hạ, trước kia người chưa từng ăn đồ chua."

"Ta đã ăn qua, nhưng không thích cái hương vị kia, giống như cái bánh kia là lần đầu tiên ta ăn, ta cho rằng nó giống với món điểm tâm khác, nên cắn một miếng to." nàng chỉ chỉ mắt mình, "Ngươi xem, chua đến chảy nước mắt."

Tạ Chi Châu cúi đầu, tiến lên, đem miếng bánh kia lên khẽ cắn một miếng. Này hương vị hắn không cảm thấy chua như lời nàng nói, thậm chí còn có chút ngọt, nhưng đối với người không thích ăn chua, thì chỉ một chút thôi cũng không chịu được.

Trước cái nhìn ngây ngốc của Ngụy Bảo Đình, hắn chậm rãi đem miếng bánh toàn bộ nuốt xuống, không biết sao, khóe môi kéo lên hình vòng cung.

"Ngươi.."Ngụy Bảo Đình dõi mắt theo khóe miệng hắn, cảm giác như mắt mình hoa rồi, chỉ trong nháy mắt, độ cong kia liên biến mất.

"Điện hạ, nô tài cũng cảm thấy bánh này rất chua," hắn cúi đầu, nặng nề đánh giá nàng hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Nếu điện hạ không thích ăn, sau này phân phó Ngự Thiện Phòng không làm nữa."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro