Chap 8: Sự thật hé lộ ( Phần I).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap này tặng các bạn: ThaoLanguageClover ThaoCLA JacksonMint jacksonmiu28 Jacksons_Yi JacksonsNgas MapJackson KaiXi_1109 YiJackson976 HannyTorika khathien_KTs KTs-2811 KTs-Su KTs2109 NinaKTs-2821 KhaiThienCa khaithienthu Nina_KhaiThien2821 TunKhiVng968 dichthienthu2811 YoonKarry_0921 ndbh1234 nasakami _ZANYING_ ZAN_YING chanssoll oMinh32 PhuongTran523 NkockLubyy RubiiPhm thienchip2811 HoangLinhNguyetTran KarryYi2821 Thien1403 VyyDuongg wanghemin MunTrn8 karryjackson1206 KimAnh234754 LannM4_KXO LannM4 lemaikhanhan KenNhi2803 Aileedjdj

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! 🌿🌿🌿🌱🌱🌱🍀🍀🍀
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chap 8: Sự thật hé lộ (Phần I):

......Một tuần sau......

- Em quên chưa ăn.
Thiên Tỉ gãi đầu cười ái ngại khi thấy Khải chỉ vào bụng mình.

Khải nhìn tình trạng cả người toàn bụi bặm của Thiên Tỉ thì bỗng cảm thấy tự hào khi anh dành cả ngày sửa đường ống nước, sửa lại nhà tắm, lại còn dẫn trộm nước của bọn con người sang cho Thiên Tỉ dùng; tuy toàn do cậu chỉ đạo.

Khải chỉ tay trái vào cửa nhà tắm, tay phải chỉ ra cửa lớn, nguyên văn ý định là: trong lúc Thiên Tỉ đi tắm anh sẽ đi kiếm chút đồ ăn cho cậu ăn.
- Vậy em đi tắm, sau đấy sẽ xuống chờ anh...... - Thiên Tỉ lấy quần áo, chạy vào nhà tắm, không quên nói vọng. - Cấm anh được phản đối.

Khải...... câm nín...... . Thiên Tỉ nói trúng ý anh.

Quả nhiên Thiên Tỉ vẫn là Thiên Tỉ, vẫn rất thông minh và sắc bén.
Khải lại lầm lũi đi ra ngoài, muốn thở dài cũng không được. Haizzzzzz...anh không muốn Thiên Tỉ phải chờ lâu; anh muốn Thiên Tỉ được nghỉ ngơi mà......
---------------------------------------------------------------------------
- Anh về rồi!- Thiên Tỉ cười thật tươi. - Em chờ không lâu đâu, anh đừng hỏi!
Thế nào nhỉ, Thiên Tỉ càng lớn càng thông minh; Khải đã có một ước mơ mới: cầu cho Thiên Tỉ bớt thông minh đi một tí, nếu không anh nghĩ gì cậu cũng biết hết mất......

- Không cần nhìn mặt em cũng biết anh đang nghĩ gì, em sẽ luôn thông minh, không bao giờ có chuyện em bớt thông minh đi đâu nha! - Thiên Tỉ vênh mặt nói, sau đó cậu ôm chầm lấy Khải. - Em mà không thông minh, còn lâu mới chịu giúp anh. Em sẽ làm anh trở thành một con người. Một anh chàng thật đẹp trai, ang nhé!
Khải ôn nhu xoa đầu Thiên Tỉ, anh xin rút lại điều ước vừa nãy......
- Hôm nay có gì vậy anh?- Thiên Tỉ ngó cái cặp lồng trên tay anh. - Mì hả anh?
Nói thật ra Khải có biết anh đem cái gì cho Thiên Tỉ đâu, thấy một tên cầm cái này vừa đi vừa đi vừa lầm bầm cái gì mà "Giao đồ ăn" nên anh cứ lân la ra thôi; và cái tên nhát chết đấy vừa thấy anh thì cong đuôi lên chạy, bỏ lại nó, anh mà không đỡ kịp chắc chả còn mà cho Thiên Tỉ ăn.

Thiên Tỉ nhận cặp lồng từ tay Khải, vui vẻ lôi bát mì bên trong ra, ăn ngon lành như mọi lần.
- Em...iết... à. Mề à...âu... ắm...ới...ăn. Ì...on...sạt... (Em biết mà. Mì mà, lâu lắm mới ăn. Mì ngon thật)- Thiên Tỉ vừa nhai nhồm nhoàm vừa cho mì vào mồm vừa nói.

Khải nhẹ xoa đầu Thiên Tỉ xong ngồi xuống cạnh cậu, vuốt vuốt mấy lọn tóc ngắn nhưng rất mềm của cậu. Không hiểu vì sao Khải rất thích tóc của Thiên Tỉ, mái tóc rất thơm, rất mềm, lại còn rất...đen nữa.

Thiên Tỉ chỉ mất một lúc để xử lí bữa ăn của mình, cậu vừa lau miệng vừa hỏi anh.

- Khải , anh xem cho đến khi nào thì hoàn tất nghiên cứu?

Khải lắc đầu.

- Nghe em nói này, theo em, sẽ mất khoảng mấy chục năm đấy, cho đến khi em thành một ông cụ chẳng hạn...... - Thiên Tỉ liếc thấy ngón tay Khải hơi cứng lại, cậu lại tinh nghịch tiếp lời. - Nhưng mà anh yên tâm, họ có một thiên tài như em ra nhập, lâu lắm cũng chỉ ba năm thôi. Anh nói có phải không?
Rõ là Thiên Tỉ đang đùa.
Nhưng mà quả thật không thể phủ nhận là Thiên Tỉ rất giỏi; có thể đúng như cậu nói thật.

Khải đưa ngón tay lên ấn nhẹ mũi Thiên Tỉ, sau đó chuyển sang chọc má cậu; đó là việc anh làm mỗi khi anh thích câu đùa của Thiên Tỉ.
- Đừng chọc em nữa, anh đi nghỉ đi. Hôm nay anh chả ngủ tí nào đúng không? Đi ngủ cho em. -Thiên Tỉ khoanh tay trước ngực, trợn mắt nhìn Khải.
Khải thấy vậy thì bây giờ mới thu tay lại, lật đật chui vào phòng; Thiên Tỉ nhìn theo Khải, cậu khẽ phì cười vì điệu bộ có chút ngốc và đáng yêu của anh......
---------------------------------------------------------------------------

- Cháu đồng ý tham gia nghiên cứu ạ! - Thiên Tỉ ngồi trước mặt vị tiến sĩ già một tuần trước cậu đã gặp, ánh mắt cậu kiên nghị nhìn vào mắt ông.
- Cháu đồng ý sao?- Vị tiến sĩ như không tin vào tai mình, giọng nói có pha chút vui mừng; đã 1 tuần rồi Thiên Tỉ không quay lại, ông còn nghĩ chắc Thiên Tỉ sẽ không bao giờ đến tham gia nghiên cứu chứ......

- Vâng!

- Rất chào mừng cháu. Ta là Vương Vân Triết, rất mong chúng ta có thể thuận lợi hợp tác! - Vị tiến sĩ chìa tay phải ra phía Thiên Tỉ.

- Cháu là Dịch Dương Thiên Tỉ, rất vui khi được  hợp tác với bác! - Thiêm Tỉ đưa cả hai tay ra bắt tay vị tiến sĩ, trên môi cậu nở nụ cười tươi.

Vị tiến sĩ  cũng mỉm cười, ánh mắt ông hiện lên tia hy vọng.

- Kết quả kiểm tra máu của EOZ005 lần trước, cháu xem đi.- Vị tiến sĩ  đưa cho Thiên Tỉ một tập hồ sơ. - Quả đúng có một loại virus lạ ở trong máu của zombie đó.
Thiên Tỉ mở tập hồ sơ ra x; cậu xem đi xem lại thật kĩ.
- Hoạt tính của virus đó không đổi trong các zombie khác. Nó không yếu đi cũng không mạnh lên, cứ như vậy kiểm soát cơ thể người bị nhiễm phải. - Vị tiến sĩ tiếp lời.

- Đây đúng thật là một loại virus kì lạ. Sức phá huỷ kinh khủng như vậy mà không tiến hoá...... - Thiên Tỉ khẽ nhíu mày.
- Cái này ta cũng không biết.- Vị tiến sĩ lắc đầu.

Thiên Tỉ xem xong tập hồ sơ rồi ngẩng mặt lên nhìn vị tiến sĩ.
- Cho cháu hỏi một câu được không ạ?
- Có gì cháu cứ hỏi.
- Tại sao bác lại quan tâm vấn đề này đến vậy? Không phải là vấn đề cứu nhân loại mà là cháu thấy còn một lí do khác bác không thể nói.

Thiên Tỉ thấy biểu hiện của vị tiến sĩ có phần ngạc nhiên, cậu cũng hiểu được một phần......

- Cháu quả thật rất thông minh và sắc bén.

- Cháu chỉ đi học hết lớp 4 thôi. Bác nói vậy cháu không dám nhận...... -Thiên Tỉ vừa cười gượng vừa lắc lắc đầu.
- Ta hiểu......- Vị tiến sĩ ngừng lại vài giây. - Ta luôn tin rằng zombie có thể trở thành con người nhưng không dám khẳng định. Cho đến khi cháu xuất hiện mang theo quyển sách đó......- Vị tiến sĩ thở dài, ánh mắt ông trở nên mông lung. - Ta có một đứa con trai, nhưng 8 năm trước, nó lạc vào khu rừng sinh thái ở ngoại ô thành phố Bắc Kinh và không thấy quay lại nữa......

-Sau này anh ấy cũng không trở về ạ?

- Nó không hề trở về...... Ta nghĩ rằng nó đã bị zombie ăn thịt nên làm lễ tang cho nó. Nhưng đến ngày đưa di vật của nó xuống mộ, bỗng dưng có một zombie xuất hiện. Quần áo của zombie đó còn rất mới và trắng tinh, như thể vừa mới mặc nhưng......đó là bộ quần áo mà con trai ta mặc vào lần cuối ta nhìn thấy nó......Ngày hôm ấy, zombie đó cứ đứng mãi trước mộ của con trai ta, mãi đến sáng hôm sau nó mới rời đi; trước khi đi zombie ấy còn quay lại nhìn ta bằng ánh mắt rất đau khổ, miệng thì mấp máy muốn nói điều gì đó nhưng không thể nói thành lời. Sau ngày hôm ấy ta không gặp zombie đó thêm lần nào nữa nhưng chính nó đã khiến ta tin rằng con trai của ta chưa chết; ta có thể tìm lại con trai và có hy vọng để nghiên cứu ra phương pháp cứu các zombie......

- Vậy con trai bác tên là gì, bao nhiêu tuổi vậy ạ?
- Tên con trai bác là Vương Tuấn Khải, nó là một thằng bé rất tốt bụng và lương thiện, chỉ là nó không hay tỏ ra bên ngoài, lúc nào cũng trưng ra cái bộ mặt khó chịu và cáu bẳn...... - Vị tiến sĩ lấy ra một tấm ảnh đã bị úa vàng từ túi áo, bàn tay run run khẽ vuốt ve khuôn mặt trên bức ảnh...... - Khi mất tích nó mới 17 tuổi thôi, bây giờ đã 8 năm trôi qua, nó cũng phải 25 tuổi rồi......

- Bác cho cháu xem hình anh ấy được không ạ?
- Hình của nó đó cháu...... - Vị tiến sĩ đưa tấm ảnh ra cho Thiên Tỉ xem......

Thiên Tỉ nhận lấy tấm ảnh rồi đưa lên xem nhưng...... vừa nhìn thấy khuôn mặt của người trong ảnh, Thiên Tỉ lập tức sững sờ, gương mặt cậu  lộ rõ vẻ ngạc nhiên tột độ...............................

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro