Chương 2: Chồng hào môn nghi ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng thét chói tai nháy mắt khống chế hiện trường hỗn loạn.
Cho đến khi hơi thở không đủ sắp ngủm, Chung Sách cùng Trình Tố Tố mới há miệng run rẩy giơ cánh tay lên, rất có ăn ý chỉ vào đối phương, không hẹn mà cùng nói: " Ngươi là ai?"
Còn có thể là ai?
Nói là hỏi như vậy, nhưng trong lòng bọn họ vẫn tự đoán được.
Sợ là xuyên lẫn nhau rồi.
Trình Tố Tố biến thành Chung Sách, Chung Sách biến thành Trình Tố Tố.
A, xã hội duy vật khoa học hảo phú cường dân chủ văn minh hài hoà tự do bình đẳng công chính pháp trị ái quốc chuyên nghiệp thành tín thân mật đã nói đâu?
Trình Tố Tố đang buồn ngủ mà dại ra chậm rãi hồi phục tinh thần, ngẩng đầu cau mày cùng Chung Sách trên giường mắt to trừng mắt nhỏ, hai người đều nhìn ra sự tuyệt vọng trên nét mặt đối phương.
Chữ tuyệt vọng viết hoa in đậm bảy sắc cầu vồng tươi đẹp loá mắt!
Cái quỷ gì!
Trình Tố Tố nghiêng ngả lảo đảo từ mặt đất bò lên, đi vào phòng tắm, mở nước, từ từ nhắm hai mắt mà điên cuồng rửa mặt, rồi sau đó thấy chết không sờn thẳng lưng, hít sâu, hít sâu, lại hít sâu, thật lâu sau làm đủ bố trí tâm lí phòng bị, chậm rãi mở mắt ra, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của mình, sợ tới mức trực tiếp lùi lại một bước.
A, trong gương phản chiếu lại mặt Chung Sách.
Quá kinh khủng, Trình Tố Tố không nguyện ý tin tưởng, vì thế một giây sau, cô như là không tự hỏi gì mà liền nâng tay lên mạnh mẽ cho chính mình một cái tát.
"Bốp". Vang tận mây xanh.
Khuôn mặt tuấn tú của Chung Sách vốn đang tái nhợt nháy mắt đỏ, màu hồng dần rút đi, không bao lâu dấu tay không chờ nổi mà lộ ra.
"Ôi". Đau, thật sự đau, quá đau. Trình Tố Tố nhe răng trợn mắt, không hề ôm tâm lý may mắn "Đây chỉ là mơ", tạm thời tiếp thu thay đổi hoang đường này.
Chắc chắn có cơ hội đổi trở về.
Ổn định lại, vấn đề tuy rằng rất lớn, nhưng vẫn cứ phải ly hôn trước.
Trình Tố Tố mím môi áp chế trái tim đang hoản loạn, thôi miên bản thân điều tiết trong chốc lát, lúc này mới dần dần khôi phục lí trí.
Việc cấp bách bây giờ là cùng Chung tiên sinh thương lượng đối sách.
Nghĩ đến đây Trình Tố Tố không muốn ngu ngốc ở trong phòng tắm chậm trễ thời gian, cô hít sâu một hơi, nghiêng người đi ra ngoài cửa.
Vừa rồi đang hoảng loạn vội vội vàng vàng không có để ý đến...
Cô hiện tại, chân rất yếu!
Cái gì mà đàn ông xong việc thần thanh khí sảng tinh thần phấn chấn, thì ra đều là giả.
Đàn ông sau khi vất vả cần cù cày cấy, cũng rất mệt.
Nhưng mà so với phụ nữ vẫn tốt hơn.
Trình Tố Tố trở lại phòng ngủ, đã nhìn thấy Chung Sách mang thân thể của cô giùng giằng muốn xuống giường, chân vừa rơi xuống đất, đứng lên, đi không nổi hai bước liền "Đùng" một cái ngã xuống đất giống như bãi bùn nhuyễn.
Trình Tố Tố: "..."
Tâm trạng tốt bởi vì phát hiện ra vùng đất mới, lập tức lại ngã xuống vực sâu.
"Chậc". Cô có hơi khó chịu.
Chung Sách: "..."
Cả người đều đau, cả người đều mệt, hắn thật thẻ thảm.
Hai tay chống đỡ định nhanh nhẹn đứng lên, kết quả lại trượt chân té xuống.
Chung Sách biết Trình Tố Tố đứng sau lưng hắn cách đó không xa, hắn cũng không quay đầu, chỉ siêu oán hận mà tỏ vẻ, "Thân thể này của em quá yếu."
"Trách ai?" Trình Tố Tố oan ức.
Cô hỏi ngược lại, Chung Sách lập tức liền nghĩ đến hình ảnh kiều diễm đêm qua, nét mặt già nữa của hắn ửng hồng, chủ động nhận lỗi, "Trách anh."
"Vậy làm sao bây giờ?"
Nếu đã tạm thời tiếp thu hiện thực, phải nghĩ được biện pháp đối mặt với tất cả thích ứng cùng không thích ứng.
Chung Sách còn tốt, trước mắt liền thanh thản ổn định làm hào môn thái thái.
Nhưng cô thì khác, Trình Tố Tố đã thấy Chung Sách xách túi đi quản lý công ty lớn Chanh Ngu, nghĩ tới những thứ này, Trình Tố Tố liền đau đầu, cô hoàn toàn không biết a!
Trình Tố Tố nhíu chặt lông mày, nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát, "Không thì, anh đến công ty giúp em?" Đây là biện pháp tốt nhất.
Nhưng như vậy khả năng sẽ phải công bố tin tức Chung Sách hắn đã kết hôn.
Ơ kìa, nếu thật công bố, liền vả mặt Chúc Lâm Vân.
Trình Tố Tố nhếch nhếch môi cười, hơi có chút chờ mong.
Cũng không biết Chung Sách hắn có chịu hay không.
Chắc là chịu.
Thật ra ngoại trừ bài weibo Chúc Lâm Vân đăng cùng với biệt hiệu marketing mang tình cảm lưu luyến thực hiện theo tiết tấu, còn lại đều đã lệch khỏi quỹ đạo ban đầu cô lo lắng sẽ xảy ra.
Hơn nữa thật rõ ràng, Chung Sách biết Chúc Lâm Vân đặt bẫy, mới có thể thẹn quá hoá giận mắng cô ta là đồ gà rừng.
Còn nữa, hiện tại cô mới là Chung Sách, cô hoàn toàn có thể vì báo thù riêng mà muốn làm gì thì làm.
"Đi". Chung Sách không chút nghĩ ngợi mà đồng ý với lời nói của Trình Tố Tố.
Hắn vẫn không thể nào thành công đứng lên, quá khó khăn, hắn bỏ qua, u oán nghiêng đầu, con ngươi đảo một vòng, lông mi rũ xuống nhìn mà thương xót, sau đó đặc biệt kĩ nữ. "Người ta ngã rất đau, anh còn không biết đến bế người ta lên sao?"
Chung Sách hình như rất thích ứng dùng thân thể Trình Tố Tố, lúc này không biết làm sao mà chơi rất nhập tâm, bĩu môi, dáng vẻ kệch cỡm mà gọi "anh".
Trình Tố Tố: "..."
Tôi ôm anh cái *** !
Trình Tố Tố nheo mắt.
Kết hôn lâu như vậy, cuối cùng cũng nhìn thấy bộ mặt khác của Chung Sách.
Đáng sợ, thật đáng sợ.
Cô đanh mặt, kiên trì không để ý đến hắn, duy trì thờ ơ.
Một giây sau, Chung Sách thu liễm, hơi bình thường một chút, hắn ngước mắt liếc Trình Tố Tố, cứ như không phải từ trong gương nhìn thấy mặt mình như vậy, vẫn có chút không quen, không quá tự nhiên, nháy mắt không có suy nghĩ trêu chọc, "ôi."
Thật phiền, giơ tay lên gãi gãi đầu tóc lộn xộn.
Đúng lúc này, hắn hình như phát hiện cái gì.
Chung Sách nhíu mày, cẩn thận nhìn chằm chằm Trình Tố Tố.
Thật lâu sau.
"Á, em bạo lực gia đình anh?"
Dấu tay đỏ rực kia, rõ rệt không cần thiết!
Trình Tố Tố: "..."

...

Tám giờ rưỡi.
Trợ lý Tiểu Cao đúng giờ tới biệt thự, cậu giống thường ngày tới đón Chung Sách, lại nhạy bén ngửi được không khí không bình thường giữa Chung tiên sinh và Chung thái thái.
Cậu nhìn Chung Sách, lúc thoáng nhìn dấu vân tay trên mặt Chung Sách không khỏi hít một ngụm khí lạnh, sau đó muốn nói lại thôi nhìn về phía Trình Tố Tố, trong mắt lộ ra tin tức: "Thái thái cô thật độc ác."
Chung Sách: "..."
Chung Sách mặt không đổi nhìn về phía Trình Tố Tố, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói cái gì cho tốt.
Ngược lại Trình Tố Tố rất là bình tĩnh.
Bình chân như vại nắm lấy mặt của hắn, sau khi ý thức được tin tức Tiểu Cao vừa truyền đạt, nheo mắt, "À, cái này là vợ chồng tình thú."
Nói xong, sờ lên vị trí dấu tay.
Tiểu Cao: "..."
Ông chủ anh nhìn vào mắt tôi, nếu bị bà chủ bắt cóc anh liền nháy mắt mấy cái.
Bị Tiểu Cao nhắc nhở như vậy, Trình Tố Tố ý thức được chính mình mặc dù tu hú chiếm tổ chim khách, nhưng vẫn phải để ý đến mặt mũi Chung Sách.
Cô nhướng mày: "Như này ra ngoài quả thật không tốt."
"Chờ một chút, tôi đi đánh nền."
Vừa mới nói xong, lại cảm thấy lời này không đúng lắm, tranh thủ thời gian kéo vai Chung Sách, "Vợ à, em đến giúp anh, anh nhìn em mỗi ngày rảnh rỗi đánh nền là có thể che."
Giấu đầu hở đuôi, "Cái đồ kia nhìn không tồi."
"..." Thẳng nam sắt thép Chung Sách lúc này là thật sự bị ức hiếp.
Sự kiện Chúc Lâm Vân mập mờ không rõ ban đêm gặp mặt ầm ĩ trên weibo.
Trong mắt quần chúng ăn dưa, viên tình yêu kia chính là tỏ tình trần trụi.
Trừ lần đó ra, hình như Chúc Lâm Vân cũng mua tài khoản tiếp thị, rất nhiều tài khoản marketing đều thống nhất trọng tâm, ngay cả văn bản đưa tin cũng giống nhau không khác mấy.
Mang theo tiết tấu giảo hoạt mà lợi hại.
Đơn giản chính là làm tất cả mọi người cho rằng Chúc Lâm Vân đang yêu đương với Chanh Ngu tổng tài.
Chanh Ngu chính là đầu sỏ của giới giải trí.
Dính vào Chung Sách, liền có nghĩa là cơ bản có thể ở giới giải trí xông pha.
Chúc Lâm Vân cũng là kiếm tẩu thiên phong.
Người khác có lẽ không biết tin tức Chung nhị thiếu gia đã kết hôn.
Cô ta dù sao cũng là "con gái" cha mẹ Trình yêu thương, Trình Tố Tố gả cho Chung Sách, Chúc Lâm Vân sao có thể không biết.
Nếu như không phải thân phận đổi lại, gả cho Chung Sách chính là cô ta.
Cô ta xào cái hot search này, cũng là vì để Chung Sách ly tâm cùng Trình Tố Tố.
Hai người lúc đầu không có tình cảm gì, ly tâm rất dễ dàng.
Nếu hôm qua Chung Sách không rời đi sớm, có lẽ cũng không phải ly tâm đơn giản như vậy.
Coi như không thành công, weibo của cô ta cũng không đại biểu cho cái gì.
Lời nói đều là marketing account nói, liên quan gì đến Chúc Lâm Vân cô ta đâu!
Sự tình đã phát tán.
Tất cả mọi người đều cho rằng dưa này là thật.
Dù sao người trong cuộc bên nhà gái đã uyển chuyển thừa nhận.
Chỉ là không có được chứng thực của Chung nhị thiếu gia, đến cuối cùng vẫn là tâm ngứa, huống hồ nếu thật sự được Chung gia nhị thiếu chính miệng thừa nhận, đó mới có thể là sức nóng sông cuộn biển gầm. Các phóng viên bát quái rất muốn thử, vì muốn đạt được công trạng mà nỗ lực, thậm chí không tiếc ngồi xổm ở dưới lầu công ty Chanh Ngu.
Liền đợi người trong cuộc tới nhận phỏng vấn.
Lúc xe chậm rãi lái vào bãi đỗ xe cao ốc,  Chung Sách mắt sắc phát hiện đám phóng viên kia, hắn nhíu mày, hỏi: "Đám người kia là có chuyện gì?"
Tiểu Cao run lên, thiếu chút bẻ tay lái.
Chuyện gì xảy ra bà chủ cô lại không biết???
Nghe vậy, Trình Tố Tố ghé mắt nhìn hắn, nhếch môi cười như không cười.
Thấy vẻ mặt hắn không giống gạt người, thật sự mờ mịt vô tri thì Trình Tố Tố phản ứng kịp, con hàng này không biết chơi weibo.
Nhưng dù vậy, cấp dưới không nhắc nhở thì thật quá phận.
Cô híp mắt, thâm trầm liếc Tiểu Cao, giây lát lại cầm lấy điện thoại trong tay mở weibo ra, ừ, đúng dịp, còn đang đứng đầu hot search.
"Này, em tự xem đi."
Tiểu Cao: "..."
Chính trực không sợ gian tà.
Ông chủ thật đàn ông, một chút cũng không giả.
Hai phút đồng hồ sau, Chung Sách đen mặt.
Chung Sách bị hỗn loạn sáng nay làm rối loạn hết thảy lúc này mới nhớ tới, con gà rừng dám hạ dược trên người hắn còn chưa có xử lý.
A, thiếu chút nữa quên mất!
Con gà rừng này không chỉ hạ dược hắn.
Nhìn những nội dung này, chậc chậc, thật đúng là am hiểu sâu sắc kịch bản quy tắc giới giải trí.
"Tiểu Cao, lái xe đến cửa lớn công ty." Hắn nhướng mày, vẻ mặt không rõ ràng.
Tiểu Cao: "Thái thái, việc này.."
Chung Sách: "Muốn cậu lái thì cậu lái đi, đừng nói nhảm."
Dừng một chút, lại bỗng chốc đến bên tai Trình Tố Tố: "Em nói, mẹ em nhét cho anh một con gà rừng như vậy là có ý gì?"
Trình Tố Tố mơ màng, nhíu chặt lông mày.
Nhìn cô như vậy, liền biết là mơ mơ màng màng, Chung Sách cũng lười hỏi lại, chỉ khinh thường mang theo trào phúng mà "xuỳ" một tiếng.
Đến dưới lầu công ty, đám phóng viên kia liền chen chúc mà tới.
Cửa xe mở ra, Trình Tố Tố vừa mới đặt một chân xuống, microphone đã nhanh chóng muốn chạm đến lỗ mũi cô, may mắn có Tiểu Cao cùng bảo an ra sức ngăn chặn, mới khiến cô có cơ hội thở dốc.
"Chung tiên sinh, xin hỏi việc ngài cùng Chúc Lâm Vân tiểu thư là có thật không vậy?"
"Hai người thật sự bên nhau ư?"
"Chung tiên sinh, làm phiền trả lời một chút thôi được không?"
  .....
Đúng lúc này, các phóng viên nhìn thấy một người theo sau ra khỏi xe.
Một người phụ nữ, xinh đẹp mà tinh tế.
Nữ nhân ưu nhã đoan chính, hào phóng vừa vặn, chỉ thấy cô chậm rãi ung dung đi đến trước mặt Chung Sách, sau đó dưới con mắt mở to của mọi người ôm lấy eo hắn, đầu còn chôn ở trước ngực Chung Sách mà cọ xát: "Chồng à, bọn họ là ai vậy???"
Các bằng hữu phóng viên: "..."
Trợ lí Tiểu Cao: "..."
Trình Tố Tố: "..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro